Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1567: Giao Châu

Chương 1567: Giao ChâuChương 1567: Giao Châu
Chương 1567: Giao Châu
"Bây giờ thời đại mãnh dược tấn công đã qua, những người như chúng ta tự nhiên cũng lỗi thời rồi."
"Cho nên không phải Kỷ Nguyên đi lệch đường, mà là chúng ta cản đường.
Nghe nói như thế, Tiên Nhã còn muốn nói tiếp, nhưng Trân Trường Sinh lại lắc đầu ngăn cản nàng.
"Chúng ta bây giờ đã rời khỏi Kỷ Nguyên, đi tới một địa phương mới.'
"Chuyện quá khứ cứ để nó qua đi, ta đã buông bỏ rồi, ngươi còn có cái gì không buông bỏ được."
Nhìn biểu cảm vui vẻ của Trân Trường Sinh, Tiên Nhã bĩu môi nói: "Thôi vậy, tiên sinh cũng không để tâm, ta có gì phải để tâm nữa." "Nhưng mà Trần Phong kia ngươi phải trông chừng cho tốt, ban đêm xảy ra chuyện, ta chưa chắc đã cứu được hắn.
"Biết rồi, sao ngươi còn lải nhải hơn ta nữa.'
"Có ta tọa trấn, nơi này không thể nào lật trời được...
Màn đêm dần dần buông xuống, Trân Phong và Quan Bình làm việc vặt cả ngày cũng chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi.
Khi thấy Quan Bình đi vê một hướng khác, Trân Phong theo bản năng nói: "Ngươi không ở đây sao?”
"Tại sao ta phải ở đây?"
"Ở cùng với một đại nam nhân như ngươi, danh dự của ta còn cần hay không.'
Lời của Quan Bình khiến Trân Phong á khẩu không trả lời được.
Sửng sốt một chút, Trân Phong vội vàng giải thích: "Ta không phải có ý này, ý của ta là, nếu đạo quán này đã có hung binh bị tàn phá, vậy buổi tối nhất định sẽ không thái bình."
"Nếu chúng ta ở quá xa, vậy sẽ không tiện hỗ trợ lẫn nhau."
"Chuyện này ngươi không cần lo lắng, ta và Tiên tỷ tỷ ở chung một phòng..
"Vậy ta phải làm sao bây giờ?"
"Ta cũng không biết, ngươi đi hỏi tiên sinh đi.
Nói xong, Quan Bình rời đi.
Rất rõ ràng, nàng cũng tương đối sợ hãi đạo quán buổi tối.
"ỰU Cố gắng nuốt xuống một ngụm nước bọt, Trân Phong cưỡng ép để cho tâm trạng thấp thỏm bất an của mình bình ổn một chút.
Đạo quan thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một vài hài cốt hung binh, điều này chứng tỏ ở chỗ sâu trong đạo quan có khả năng ẩn giấu càng nhiều thứ kinh khủng hơn.
Ban ngày dương khí tràn đây, bình thường sẽ không có phát sinh dị thường gì.
Nhưng đến buổi tối, tinh hoa ánh trăng rơi xuống mặt đất, một vài thứ tự nhiên cũng xông ra.
Ở trong một nơi như vậy, nói không sợ, ít nhiêu gì cũng có chút trái lương tâm.
"Hít - "H
Hít sâu một lần nữa bình phục tâm tình, Trân Phong lấy ra một viên dạ minh châu đi vào tây sương phòng. ...
Tây sương phòng.
"Vù vù vù - "
Gió lượn quanh khe cửa sổ, phát ra tiếng khóc giống như tiếng than khóc ai oán.
Tiếng ồn không ngừng khiến Trần Phong đang ngồi thiên xếp bằng mãi không thể chìm vào trạng thái nhập định.
Thật vất vả chờ gió bên ngoài ngừng lại, tiếng khóc chân chính của nữ tử tiếp tục bay vào trong tai Trần Phong.
Trân Phong: '...
Nghe tiếng khóc thương tâm gần chết kia, mặt Trân Phong âm trầm đến cực hạn. Trong đạo quán này, tổng cộng chỉ có ba nữ nhân, theo thứ tự là Tiên Nhã, Quan Bình, cùng với Thủy Nguyệt.
Tính cách Quan Bình hào sảng, nếu như là nàng khóc, tuyệt đối không làm ra loại động tĩnh này.
Tiên Nhã nữ tử này lai lịch thần bí, nhưng chỉ dựa vào hai chiêu nàng lộ ra hôm nay, trong đạo quán này ai khóc cũng không tới phiên nàng khóc.
Ngoài ra, người duy nhất có khả năng cũng chỉ có Thủy Nguyệt.
Một nữ tử yếu đuối gặp chuyện bất bình, mình thật sự có thể khoanh tay đứng nhìn sao?
Nghĩ vậy, Trân Phong lập tức đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Nhưng khi tay hắn sắp chạm vào chốt cửa, hắn chân chờ.
Nếu tiếng khóc này thật sự do Thủy Nguyệt phát ra, sự tình cũng không tính phiền phức.
Nhưng nếu tiếng khóc này không phải do Thủy Nguyệt phát ra, hoặc là nói không phải do ba nữ nhân này phát ra, vậy ít nhiều gì cũng khiến người ta có chút sởn gai ốc.
Muôn vàn suy nghĩ thoáng qua trong đầu, nhưng Trần Phong vẫn mở cửa phòng bước ra ngoài.
Mặc dù vê lý mà nói, vào lúc này Trân Phong tuyệt đối không nên ra ngoài. Nhưng hành hiệp trượng nghĩa, đôi khi không cần phải nói lý lẽ với bản thân, nếu mọi việc đều nói lý lễ, mình sẽ không xen vào việc của người khác. ...
Đạp đạp đạp! Đạo quan ban đêm yên tĩnh đến đáng sợ.
Nhưng cũng may là đêm nay trăng sao thưa thớt, dù không cân đến thần thức, Trân Phong vẫn có thể nhìn rõ xung quanh.
"Ôôô!"
Theo từng bước tới gân sương phòng phía nam, tiếng khóc u oán kia cũng càng thêm rõ ràng.
Rất nhanh, Trần Phong thấy được một gian phòng còn sáng đèn.
Chậm rãi tới gân, Trân Phong xuyên thấu qua khe cửa thấy được Thủy Nguyệt đang thấp giọng nức nở, chung quanh thì là trân châu rơi lả tả đây đất.
Thấy cảnh này, Trân Phong lập tức chau mày.
Nước mắt của Giao Nhân có thể hóa thành trân châu, hơn nữa còn là một loại dược liệu tương đối trân qUÝ.
Vì vậy, sau khi bắt được Giao Nhân, có một số kẻ hung ác sẽ dùng hết thủ đoạn để tra tấn Giao Nhân, chỉ để thu hoạch được Giao Châu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận