Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1042: để thời gian chứng minh tất cả

Chương 1042: để thời gian chứng minh tất cảChương 1042: để thời gian chứng minh tất cả
Chương 1042: để thời gian chứng minh tất cả
"Vâ phần con đường thứ hai, đó chính là đi con đường của chính các ngươi."
"Đây là một con đường không biết, vê sau có thể đạt tới độ cao gì, không ai có thể biết."
Nói xong, Trân Hương đưa viên câu bao bọc 'đường' cho Từ Diêu.
Nhìn quả câu trước mặt, Từ Diêu nở nụ cười.
Chỉ thấy nàng ngẩng đầu nhìn về phía gian phòng đóng chặt nói: "Ngài là tiền bối, kiến thức cùng với thực lực của ngài đều là nhưng thứ chúng ta ngưỡng vọng.
"Nhưng chúng ta sẽ dùng sự thật chứng minh với ngài, chúng ta cũng không kém bất kỳ kẻ nào."
"Nếu như chúng ta thật sự không thể dựa vào đạo của mình để đi ra một con đường, vậy chúng ta cũng không oán không hối!" Nói xong, Từ Diêu đứng dậy rời đi.
Những người khác cũng dứt khoát rời đi.
Thân là thiên kiêu, bọn họ có kiêu ngạo thuộc vê mình, nếu như bị vài ba câu nói của cường giả doạ lui, vậy bọn họ cũng không xứng xưng là thiên kiêu.
Cục diện trở thành như bây giờ, Trần Hương cũng chỉ có thể liên tục cười khổ.
Nhưng Phù Dao trong phòng lại đang dùng tâm thần giao tiếp với một phân thân ở nơi khác, hoàn toàn không để ý đến tình hình bên ngoài. ...
Ở một nơi nào đó tại Tứ Phương Đại Lục.
"Âm ầm ầm!"
Đại địa không ngừng run rẩy, Trần Trường Sinh ngồi xếp bằng ở phía trên một trận pháp khổng lồ.
Thấy thế, Phù Dao cười nói: "Lấy bản thân làm trận nhãn, lần này ngươi đúng là bỏ công phu lớn."
Nghe được thanh âm của Phù Dao, Trần Trường Sinh chậm rãi mở mắt. "Không có cách nào, ta không liêu mạng, đám tiểu tử kia lấy đâu ra thời gian."
"Biểu hiện của bọn họ thế nào, có phải làm cho ngươi sáng mắt lên hay không?”
"Xin lỗi, bọn họ cũng không làm cho ta sáng mắt lên."
"Nói thật, biểu hiện của bọn họ rất kém cỏi, ta rất hoài nghi ánh mắt của ngươi có phải xảy ra vấn đề hay không."
Nhìn Phù Dao cách đó không xa, Trần Trường Sinh cười nói: "Biểu hiện của bọn họ kém một chút là rất bình thường, không phải mỗi người đều có thể xuất sắc giống như mấy người Trần Hương và Tử Bình."
"Nếu thật sự dùng tiêu chuẩn của ngươi để cân nhắc, Trần Hương cũng không hợp cách, bởi vì hắn chậm hơn Thập Tam một chút."
Nghe được Trân Trường Sinh nhắc tới Trân Hương, Phù Dao hiếu kỳ nói: "Với trình độ của ngươi, không nên để Trân Hương xuất hiện tình huống mượn đại đạo của người khác.'
"Cho dù Trân Hương mượn đạo của Kiếm Thần, nhưng điều này cũng sẽ tăng thêm một ít trở ngại cho con đường tương lai của hắn."
"Ta cố ý." Trân Trường Sinh nói: "Danh hào Bạch Phát Kiếm Thần quá lớn, Trân Hương không có áp lực là không có khả năng."
"Nếu để cho hắn gánh vác những áp lực này đi tới, hắn chẳng những không thể vượt qua Thập Tam, còn sẽ có thể thất bại thảm hại."
"Để cho hắn kẹt ở giữa Tiên Vương cảnh, đó là vì ma luyện hắn."
"Con đường kiếm đạo này đã bị Thập Tam chặn chết, muốn vượt qua Thập Tam, vậy cũng chỉ có đi lối tắt khác."
"Hai con đường cảm ngộ và cảnh giới bị chặn, Trân Hương có thể đi cũng chỉ có "th uật'.
Nhận được câu trả lời này, Phù Dao đầu tiên là sửng sốt, sau đó nói: "Theo như ngươi nói, ta đã phá hỏng kế hoạch của ngươi?"
"Hoàn toàn không có.' "Bị chặn nhiêu năm như vậy, tích lũy nhiều năm như vậy, đã đến lúc để Trần Hương cởi bỏ gông xiêng đi con đường của mình.”
“Cho dù ngươi không ra tay, ta cũng định để Trần Hương trùng tu."
"Chỉ là có ngươi hỗ trợ, ta có thể giảm bớt rất nhiêu chuyện phiền toái."
"Thú vị, ta càng ngày càng tin tưởng vững chắc giao Tử Bình cho ngươi là một chuyện chính xác.'
"Bởi vì ngươi luôn có thể biến một số gỗ mục thành tác phẩm hoàn mỹ."
"Đúng rồi, ngươi cảm thấy những tiểu oa nhi kia có thể đi đến mức nào?"
Đối mặt với vấn đề của Phù Dao, Trần Trường Sinh không chút do dự nói: "Trừ Từ Diêu cùng với Kiếm Phi, mỗi một người đều có thể vượt qua ngươi."
"Ngươi tự tin như vậy sao? Nhưng ta cho rằng ngoại trừ Kiếm Phi và Từ Diêu, những người khác ngay cả cánh cửa cửu phẩm cũng không mò tới được."
"Điểm này ta tán đồng cái nhìn của ngươi, nhưng cảnh giới cũng không thể quyết định hết thảy."
"Thập Tam lợi hại như vậy, lúc về già không phải vẫn bị ngươi tính kế đến chết sao?"
"Tạm thời không đề cập tới Kiếm Phi đi con đường đặc thù, Từ Diêu là Kiếm Tiên Chi Thể, nàng nhất định sẽ đi rất xa trên con đường cường giả."
"Những người khác có lẽ sẽ dừng bước ở Tiên Vương cửu phẩm, nhưng điều này không có nghĩa là bọn họ không có cách nào lấy được thành tựu khác."
"Đáng tiếc ngươi qua một đoạn thời gian nữa sẽ phải chết, bằng không ngươi nhất định có thể nhìn thấy sự huy hoàng của bọn họ."
Nhìn Trân Trường Sinh tràn ngập tự tin, Phù Dao nhíu mày, bởi vì hắn phát hiện ra mình hiện tại có chút nhìn không thấu Trân Trường Sinh.
"Được, vậy chúng ta hãy để thời gian chứng miinh tất cả."
"Nếu như bọn họ thật sự giống như lời ngươi nói, đến lúc đó nhớ đến trước mộ phần của ta nói cho ta biết một tiếng."
"Được thôi
Nói xong, phân thân Phù Dao dần dân tiêu tán, mà Trần Trường Sinh cũng một lân nữa nhắm mắt lại.
Về phần trong lòng hai người rốt cuộc tính toán như thế nào, vậy cũng chỉ có trời mới biết. ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận