Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1122: đừng quản

Chương 1122: đừng quảnChương 1122: đừng quản
Chương 1122: đừng quản
"Được thưa tiên sinh."
Tiên Nhã vô cùng sảng khoái đáp ứng, nhưng toàn bộ quá trình này lại khiến Tiểu Tiên Ông đứng bên cạnh không khỏi nhìn đến ngỡ ngàng.
Tiểu Tiên Ông: "..."
Đây là không có tiên mà ngươi nói sao?
Động một chút là đơn đặt hàng hơn 170 tỷ, các ngươi cũng quá có tiền đi.
Mặt khác, ba cái túi da thú mà ngươi và Hóa Phượng đeo bên hồng là có ý gì.
Ngươi cũng đừng nói cho ta, trong mỗi cái túi của các ngươi đều chứa 200 tỷ.
Ta đã nói mà, một lần giao dịch đơn giản như vậy, sao còn cân Phượng Đế tự mình hộ tống.
Không ngờ lần này các ngươi ra ngoài lại mang theo 1200 tỷ tiên vốn!
Đang lúc Tiểu Tiên Ông đang cảm thán sự giàu có của Tiền Nhã, Trần Trường Sinh mở miệng nói. "Một trăm vạn kiện ngươi đặt hàng lúc trước kia ta đã chuẩn bị xong."
"Về phần những vật hiện tại, Tiền Nhã để lại cho ngươi một nửa, ngươi sẽ không đến mức ăn không nổi chứ."
Nghe thế, Tiểu Tiên Ông lập tức cười xấu hổ.
Rất hiển nhiên, hắn không mang nhiều tiên như vậy.
Thấy thế, Trân Trường Sinh im lặng nói: "Ngươi vẫn luôn nói các ngươi nghèo, ta không nghĩ tới các ngươi lại có thể nghèo như vậy.'
"Pháp bảo tổ hợp ta cũng sẽ giảm cho các ngươi 30%, lần này đã mua nổi chưa?"
Nghe vậy, Tiểu Tiên Ông vẫn cười xấu hổ.
"Vậy tất cả pháp bảo dựa theo giá tiền của Tiên Nhã bán cho ngươi, giờ thì mua nổi chưa?"
Đối mặt với cái giá tiền này, Tiểu Tiên Ông lập tức nói: "Hẳn là có thể mua nổi, ngươi chờ ta tính toán cái đã.” Nói xong, Tiểu Tiên Ông liền lục lọi tìm kiếm, cuối cùng cũng gom góp đủ 170 tỷ.
"Chuyện kia... Còn thiếu tám tỷ, có thể cho thiếu nợ được không?"
Nhìn biểu tình của Tiểu Tiên Ông, Trần Trường Sinh liên trợn mắt.
"Một tên quỷ nghèo, một tiểu nha đầu chỉ biết lừa đảo, làm ăn với các ngươi ta lỗ chết mất."
"8 tỷ này trừ vào tiên hoa hồng của các ngươi, ngoài ra ta sẽ dạy cho ngươi hai chiêu làm sao kiếm tiền."
"Chiến lực cấp cao bên các ngươi, là phải nhiêu hơn Vu Lực bên kia."
"Đến chỗ của ta mua đồ, không nhất định phải là thiên tài địa bảo đỉnh cấp, một số thứ khác cũng được."
"Mảnh vỡ pháp bảo, thi thể cường giả, tất cả những thứ có năng lượng ta đều thu."
"Đến lúc đó, ta sẽ quy đổi giá trị tương ứng cho các ngươi."
"Mảnh vỡ pháp bảo và thi thể ngươi muốn để làm gì, những thứ này chẳng có tác dụng gì mới đúng?”
"Chuyện này ngươi đừng quản, tóm lại hữu dụng đối với ta là được."
"Được rồi, đến lúc đó ta mang đến cho ngươi là được, dù sao chúng ta có rất nhiều thứ này, đang lo không có chỗ vứt."
Chuyện đơn đặt hàng đã quyết định xong, Trần Trường Sinh vẫy vẫy tay nói với ba người.
"Chuyện đơn đặt hàng đã làm xong, tiếp theo ta dẫn các ngươi đi một nơi khác."
"Ở chỗ đó, các ngươi đoán chừng còn phải tiêu thêm mấy ngàn tỷ."
Tiểu Tiên Ông:III
Còn phải tiêu tiên?
Nghe được lời của Trần Trường Sinh, Tiểu Tiên Ông lập tức mở to hai mắt nhìn.
"Không phải chứ, còn phải tiêu tiền?”
"Ta đã tốn hơn 100 tỷ rồi, còn để ta tiêu tiền, ngươi đây không phải là muốn mạng của ta sao?"
Liếc nhìn biểu tình keo kiệt của Tiểu Tiên Ông, Trần Trường Sinh thản nhiên nói: "Chỗ tiếp theo phải tiêu tiền ngươi có thể không đi, nhưng ngươi đừng trách ta không nhắc nhở ngươi."
"Dùng tiền ở nơi đó, ngươi có thể thu lại được gấp mười lần hoặc trăm lần, thậm chí có thể trực tiếp xoay chuyển cục diện."
"Nếu như bởi vì lúc này tiết kiệm tiên mà thua chiến cuộc, đến lúc đó ngươi cũng đừng oán trách ta.'
Nghe thế, Tiểu Tiên Ông lập tức thu hồi biểu lộ keo kiệt kia, nói: "Ngươi không phải đang nói đùa chứ, tốn chút tiền nhỏ là có cơ hội xoay chuyển chiến cuộc?”
"Tốt xấu gì cũng là cường giả số một số hai thiên hạ, vì sao lời nói của ta ngươi nghe không hiểu lắm."
"Ta nói là dùng tiên, không phải là tốn một chút tiền lẻ."
"Nếu như là một khoản tiền có thể dùng con số tính toán, vậy ta còn cần phải để các ngươi trả sao?"
Nghe vậy, mí mắt Tiểu Tiên Ông nhảy lên một cái. Sư phụ của Tài Thân cũng không cho rằng đây là một khoản tiên nhỏ, vậy con số tiêu tốn kế tiếp chỉ sợ là không có cách nào tưởng tượng.
Nghĩ đến đây, Tiểu Tiên Ông chậm rãi thở ra một hơi, nói: "Vậy ngươi nắm chắc bao nhiêu?"
"Một chút nắm chắc cũng không có, rất có thể đầu tư một con số thiên văn, nhưng thứ chúng ta đạt được chỉ là một giấc mộng không thể thực hiện."
"Cũng có khả năng trời cao rủ lòng thương, thật sự để cho chúng ta làm ra một món đồ quỷ khiếp thần sầu."
"Cho nên lân đầu tư này, ngươi có dám tham gia không?”
Nhìn ánh mắt của Trần Trường Sinh, Tiểu Tiên Ông thản nhiên cười nói: "Dù sao chúng ta cũng đã quen nghèo rồi, nghèo thêm một chút cũng không sao..
"Chỉ cân có một tia hi vọng, cho dù là đập nồi bán sắt ta cũng góp cho các ngươi.
Nhận được câu trả lời này, Trân Trường Sinh mỉm cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận