Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1523: canh cánh trong lòng

Chương 1523: canh cánh trong lòngChương 1523: canh cánh trong lòng
Chương 1523: canh cánh
trong lòng
Nhìn bộ dáng cẩn thận tâm bảo của Ngân Nguyệt Lang, Trân Phong mở miệng nói: "Lang huynh, ngươi cùng với Trân Trường Sinh quen biết lâu rồi sao?"
"Coi như cũng được, ta đấu với hắn đã được một đoạn thời gian."
"Vậy ngươi hiểu rõ hắn không?”
Nghe nói như thế, Bạch Trạch quay đầu nhìn vê phía Trần Phong nói: "Ngươi vì sao hỏi như vậy?”
"Bởi vì ta cảm giác trên người hắn luôn có một loại cảm giác thân bí không nói ra được.'
"Lúc trước tại thời điểm ta dâng hương ở đạo quan, hắn rõ ràng không có nửa phân tu vi, thế nhưng một lần nữa gặp mặt, hắn liên biến thành Bỉ Ngạn cảnh."
'Lang huynh chính là Luyện Đan Sư ngũ phẩm, tu vi cũng đạt tới Bản Ngã cảnh."
"Nếu hắn chỉ dựa vào tu vi Bỉ Ngạn cảnh, thật sự có thể đấu lâu như vậy sao?”
Đối mặt với nghi hoặc của Trân Phong, Bạch Trạch khinh thường nói: "Tên giả hoả này quen thói giả vờ rồi, không cần để ý tới hắn."
"Trên người hắn có một kiện pháp bảo gia truyền, có thể ẩn tàng khí tức tu vi bản thân."
"Tu sĩ dưới Tiên Tôn cảnh căn bản nhìn không thấu tu vi của hắn, lúc trước bản đại gia chính là bị hắn hung hăng lừa một lần."
"Nếu không ngươi thật sự cho rằng ta ăn no rửng mỡ đi tìm hắn gây phiên phức?"
Nhận được câu trả lời này, Trân Phong nhếch miệng cười nói: "Thì ra là như vậy.'
"Ta đã nói rồi, một người tiêu dao như thế, làm sao có thể chỉ có tu vi Bỉ Ngạn cảnh."
"Đúng rồi Lang huynh, vị Trân Trường Sinh này rốt cuộc là cảnh giới gì?
"Bản Ngã cảnh, cùng với ngươi không sai biệt lắm, chẳng qua tên gia hỏa này thủ đoạn nhiều, Bản Ngã cảnh bình thường đấu không lại hắn."
Nói xong, móng vuốt của Bạch Trạch bắt đầu cào loạn dưới tàng cây.
Một gốc Linh Sâm ba trăm năm tản ra mùi thuốc đã được đào ra.
Trân Phong: ???
"Rốp!"
Không đợi Trân Phong kịp phản ứng, Linh Sâm ba trăm năm có giá trị xa xỈ kia, đã bị Bạch Trạch xem như củ cải nhai rôm rốp nuốt xuống bụng.
"Không ngon, đi vào trong thêm chút nữa, đồ ở đây phẩm chất không tốt lắm."
Nói xong, Bạch Trạch lại tự mình đi vê phía trước.
Nhìn Ngân Nguyệt Lang nghiêm túc tâm bảo, trên mặt Trân Phong tràn ngập dấu chấm hỏi.
"Năng lực tâm bảo của Ngân Nguyệt Lang mạnh như vậy sao?”
"Trước đây chưa từng nghe nói qual"
Tự nói với mình hai câu, Trần Phong vội vàng đuổi theo bước chân của Bạch Trạch. ...
Tại phía bắc hòn đảo.
Thôi Lăng Sương và Bạch Băng Dương chậm rãi tới gần trung tâm hòn đảo.
Cảm thụ được khí tức cường đại như có như không nơi xa, Bạch Băng Dương nói khẽ: “Thôi sư muội, ngươi cảm thấy tu vi của Trân Trường Sinh là thật sao?”
"Hắn không phải."
"Đầu Ngân Nguyệt Lang kia xem ra đã quen biết nhiều năm cùng với hắn, nhưng cũng chỉ dám khua môi múa mép với hắn."
"Chỉ dựa vào điểm này, vậy chứng minh tu vi của hắn không kém gì Ngân Nguyệt Lang.
"Hai người chúng ta sở dĩ nhìn không ra, hẳn là hắn dùng thủ đoạn gì đó ẩn giấu."
"Pháp bảo có thể che giấu được hai người chúng ta dò xét, tuyệt đối không phải là pháp bảo bình thường, người này không đơn giản."
Nghe Thôi Lăng Sương phân tích, Bạch Băng Dương gật đầu nói: "Giống như ta nghĩ."
"Ngoài ra ta thấy trên trán người này có một cỗ thanh khí, hẳn cũng không phải là đại gian đại ác gì."
"Thôi sư muội sao lại canh cánh trong lòng với hắn?"
Lời này vừa nói ra, khóe miệng Thôi Lăng Sương lập tức co giật.
"Đoạn thời gian trước ta trúng hỏa độc của Minh Xà, là hắn đã cứu ta." "Nhưng mà dùng không phải là phương pháp điều hòa âm dương, mà hẳn là một ít thủ đoạn độc môn thuộc về chính hắn."
"Nếu hắn đã cứu ngươi, vậy vì sao ngươi còn nhằm vào hắn như vậy?"
"Bởi vì hắn dùng dược thủy tạm thời xóa đi Thủ Cung Sa của ta, còn đổ một đống bột nhão lên trên người ta.'
Nghe được câu trả lời này, Bạch Băng Dương đầu tiên là sững sờ, sau đó cười nói: "Không bỏ đá xuống giếng, không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, người này quả thật có phong phạm quân tử."
"Nhưng tính cách trêu đùa người khác của hắn cũng khiến người ta dở khóc dở cười, chẳng trách Thôi sư muội ngươi luôn đối chọi gay gắt với hắn." "Nhưng người này tâm tư thông minh, làm việc tỉnh táo, Thôi sư muội ngươi chỉ sợ đấu không lại hắn."
'Hừ!' Thôi Lăng Sương hừ lạnh một tiếng nói: "Hôm nay đấu không lại vậy ngày mai, ngày mai đấu không lại vậy ngày kia.
"Chiếm ưu thế khắp nơi, Thôi Lăng Sương ta còn có thể đấu không lại Trân Trường Sinh hắn?"
Nhìn Thôi Lăng Sương tràn đầy ý chí chiến đấu, Bạch Băng Dương cười mà không nói, cũng không có hỏi nhiều ở trên chuyện này.
Sở dĩ mình hỏi chuyện của Trần Trường Sinh, đơn giản chính là muốn hiểu một chút tình huống cụ thể của Trần Trường Sinh.
Trong ba người một thú, Trần Trường Sinh này thân bí nhất.
Nếu không biết rõ ràng tình huống của Trân Trường Sinh, chính mình thủy chung khó có thể yên tâm. ...
Ở phía nam hòn đảo.
Chướng khí tràn ngập khiến Quan Bình cảm thấy có chút khó chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận