Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1205: điểm yếu không thể che giấu

Chương 1205: điểm yếu không thể che giấuChương 1205: điểm yếu không thể che giấu
Chương 1205: điểm yếu không thể che giấu
Vương Hạo rời xa "trụ tròn" lớn tiếng trào phúng.
Nhưng trong lúc nhất thời, Ngọc Hoàn Thiên Đế cũng không phân rõ người nào mới thật sự là Khương Bá Ước.
Con đường mà Vương Hạo ởi vô cùng đặc thù, cho dù chân thân của hắn ngã xuống, cũng sẽ không có gì đáng ngại.
Nhưng vấn đề là, Bá Ước không có thủ đoạn như Vương Hạo, hắn không cược nổi.
Nghĩ vậy, Ngọc Hoàn Thiên Đế lập tức bay về phía "trụ tròn" quái dị kia, định ngăn cản hành vi tự sát của "Vương Hạc”.
Vụ nổ to lớn lan ra trong hư không, tiểu thế giới cách đó ngàn dặm đều bị dư âm của vụ nổ này chấn động đến mức lệch vị trí.
Ngọc Hoàn Thiên Đế thành công bảo vệ "Vương Hạo' và 'Khương Bá Ước'.
Nhưng sau khi dò xét một phen mới phát hiện ra, hai người này đều là phân thân.
"Phốc!"
Ngọc Hoàn Thiên Đế phun ra một ngụm máu tươi, giận dữ hét: "Người Đưa Tang, ta với ngươi không chết không thôi!"...
Trên thiên thạch trong hư không.
"Bịch!"
Khương Bá Ước bị ném mạnh xuống đất, Vương Hạo mở miệng nói: "Người ngươi muốn ta đã mang về cho ngươi, ta suýt chút nữa thì mất mạng."
"Chuyện nguy hiểm như vậy, lần sau để cho người khác đi làm đi."
Nhìn Khương Bá Ước bị phong bế tu vị, lại gãy mất một ngón tay, Trần Trường Sinh vội vàng đỡ hắn lên nói.
"Ta bảo ngươi mời người ta về uống trà, ngươi làm sao lại biến người ta thành như vậy, thật sự là không lễ phép."
Trân Trường Sinh vừa "trách mắng” Vương Hạo, vừa nâng Khương Bá Ước lên.
Đối mặt với thái độ của Trần Trường Sinh, Khương Bá Ước không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn Trân Trường Sinh.
Thấy thế, Trần Trường Sinh nhếch miệng cười nói: "Thật ngại quá, người này chính là người điên."
"Thủ đoạn hơi thô ráp, xin hãy tha lỗi."
"Về phân thương thế tạo thành cho ngươi, ta vạn phần xin lỗi, ta sẽ lập tức chữa trị cho ngươi.'
Nói xong, Trần Trường Sinh lấy ra linh dược thượng đẳng trị liệu vết thương đứt ngón tay cho Khương Bá Ước.
Chỉ trong thời gian mấy nhịp thở, ngón tay gãy của Khương Bá Ước đã mọc ra một lân nữa.
Làm xong hết thảy, Trần Trường Sinh lại lấy ra bộ trà cụ, thành thạo pha trà.
"Mời!"
Nhìn Trần Trường Sinh đưa trà nóng tới trước mặt mình, Khương Bá Ước cúi đầu nhìn thoáng qua, thản nhiên nói: "Muốn giết ta thì nhanh chóng động thủ, ta tuyệt đối sẽ không nhíu mày." "Nếu như ngươi muốn mời chào ta, ta đây khuyên ngươi nên từ bỏ ý định đó đi, Khương Bá Ước ta tuyệt không làm chuyện phản chủ."
Nghe vậy, Trân Trường Sinh cười nói: "Xem ra ngươi đã hiểu lầm rồi."
"Ta chưa từng nghĩ tới muốn mời chào ngươi, hiện tại càng không muốn giết ngươi, ta chỉ là muốn mời ngươi đến uống một chén trà mà thôi.'
"Nếu ngươi không có tâm tình uống trà, vậy bây giờ ngươi có thể đi rồi."
Nghe thế, Khương Bá Ước cười lạnh một tiếng nói: "Ngươi sẽ thả ta đi sao?"
"Trân Trường Sinh ta nói được là làm được, nói thả ngươi đi, vậy nhất định sẽ thả ngươi đi.'
"Bay về hướng này ba ngày, ngươi có thể trở lại Thái Minh Thiên."
"Đi hay không thì ngươi tự quyết định, dù sao bây giờ ta cũng không muốn giết ngươi.
Nói xong, Trần Trường Sinh trực tiếp giải khai cấm chế trên người Khương Bá Ước. Thấy thế, Khương Bá Ước trực tiếp bay đi, toàn bộ quá trình không có chút do dự nào.
Nhìn bóng lưng Khương Bá Ước dần dần đi xa, Vương Hạo chậc lưỡi nói: "Kế hoạch mời chào này của ngươi hình như không quá thành công nha."
"Người ta căn bản không có ý tứ để ý tới ngươi.
Đối mặt với lời trêu chọc của Vương Hạo, Trân Trường Sinh chậm rãi uống một ngụm trà nóng nói: "Ai nói ta muốn mời chào hắn?"
"Ngươi không mời chào hắn, tại sao lại thả hắn đi."
"Mất nhiều công sức như vậy mới bắt được, rồi lại dễ dàng thả hắn đi, ngươi có nghĩ đến cảm nhận của ta không?”
"Ta đương nhiên phải suy nghĩ đến cảm nhận của ngươi, cho nên vì để ngươi có thể vui vẻ một chút, qua một thời gian ngắn nữa ngươi lại phải đi bắt hắn về."
Nghe thế, Vương Hạo nghi hoặc nhìn vê phía Trân Trường Sinh nói: "Ngươi lại đang chơi trò gì nữa vậy?”
"Không chơi trò gì cả, chỉ là muốn bọn họ lục đục nội bộ mà thôi."
"Tiên dân thượng cổ nhất mạch chinh chiến nhiều năm, nội bộ gần như có thể nói là bên chắc như thép."
"Muốn tiêu diệt bọn hắn một cách nhẹ nhõm, cách tốt nhất là khiến nội bộ bọn hắn xảy ra vấn đề."
"Miêu Sơn chính là một trong những quân sư hàng đầu của Tứ Phạm Tam Giới, nếu lão không chết, lực cản chúng ta gặp phải sẽ rất lớn."
"Từ lần giao thủ này mà nói, có thể biết Miêu Sơn tuyệt đối không phải hạng người hời hợt.'
"Nếu như không phải bởi vì thủ đoạn của ngươi đặc thù, trong lần đối đầu này, ta chưa chắc đã có thể chiếm được tiện nghi."
"Ngoài ra Khương Bá Ước là điểm yếu mà Miêu Sơn không thể che giấu."
"Bắt lấy điểm yếu này, chúng ta mới có thể giết lão gia hỏa thông minh Miêu Sơn này." Nghe Trần Trường Sinh giải thích, Vương Hạo nhếch miệng cười nói: "Ta hiểu rồi, ngươi đây là tính dùng dương mưu hố chết Miêu Sơn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận