Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1532: làm vậy đã đủ rồi

Chương 1532: làm vậy đã đủ rồiChương 1532: làm vậy đã đủ rồi
Chương 1532: làm vậy đã đủ rôi
"Nếu như hoàn toàn hấp thu, vậy ngươi cũng coi như là nhân họa đắc phúc.
Ước chừng đâm ba mươi tám châm, Trân Trường Sinh lại đi tới trước mặt Thôi Lăng Sương.
Khác với Trân Phong và Quan Bình chính là, Thôi Lăng Sương lúc này còn có một chút khí lực nói chuyện.
Nhưng thú vị là, Thôi Lăng Sương chỉ lạnh lùng nhìn Trân Trường Sinh, cái gì cũng không nói.
"Đừng dùng ánh mắt này nhìn ta, trị liệu cho tu sĩ Hoán Cốt cảnh như các ngươi, ta rất ít làm."
"Nếu như ảnh hưởng đến thủ pháp của ta, xảy ra vấn đề cũng đừng trách ta.
Nói xong, Trần Trường Sinh lấy ra một cây ngân châm dài ba tấc đâm vào mi tâm Thôi Lăng Sương.
'Chậc chậc!"
Ngươi bị thương không nhẹ nhat”
"Bây giờ ngươi đang ở thời kỳ mấu chốt của Hoán Cốt cảnh, nhưng lại bị Thổ Bảo Thử đánh trọng thương."
"Nội tạng và huyết nhục tổn thương thì còn dễ nói, nhưng vết thương trên căn cốt này của ngươi thì có chút phiên phức."
"Đan dược và ngân châm đều không thể cứu chữa, muốn giúp ngươi, e là phải nắn lại xương mới được.
"Âm!" Lời còn chưa dứt, Trần Trường Sinh đạp một cước vào lưng Thôi Lăng Sương.
Đồng thời, thừa dịp Thôi Lăng Sương bị đạp ngã xuống đất.
Dùng sức nhảy lên, sau đó nặng nê giãm ở trên lưng Thôi Lăng Sương.
"Rắc!"
Tiếng xương cốt lệch vị trí vang lên, Thôi Lăng Sương lập tức phun ra một ngụm máu bầm.
"Phun ra ngụm máu bâm này là tốt rồi, bây giờ ngươi đang thay xương cột sống."
"Đợi đến khi ngươi hoàn toàn vượt qua Hoán Cốt cảnh, sau này đối chiến với người khác sẽ không gặp vấn đề này nữa."
"Cho nên lần sau gặp phải khoảng thời gian này, tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn ở nhà bế quan, đừng ra ngoài chạy loạn nữa.'
Chữa thương cho Thôi Lăng Sương xong, Trân Trường Sinh quay đầu nhìn thoáng qua Bạch Băng Dương bên cạnh nói: Ngươi cũng không cần ta giúp nhỉ"
"Kinh nghiệm của ngươi còn nhiều hơn ba người bọn họ, cho nên ngươi không có tổn thương đến căn bản, ăn hai viên đan dược là được rồi."
Dứt lời, Bạch Băng Dương chậm rãi đứng dậy, một kiện pháp bảo bộ dáng hồ lô xuất hiện ở trên đỉnh đầu Trân Trường Sinh.
"Có phải ngươi nên cho chúng ta một lời giải thích hay không?” Bạch Băng Dương nhìn Trân Trường Sinh, lạnh lùng nói một câu. Nghe vậy, Trần Trường Sinh giang hai tay ra nói: "Sự tình ngươi đều đã thấy được, ta không có gì để giải thích.
-Hơn nữa ngươi dựa vào cái gì đòi ta giải thích."
"Chỉ dựa vào việc ngươi khiến chúng ta suýt chết, lý do này đã đủ chưa?"
-Ha hat”
"Kẻ chọc giận Thổ Bảo Thử chính là con chó ngốc kia, đại yêu Hoán Cốt cảnh cũng là hai người bọn họ dẫn tới."
"Vì sao ngươi lại tìm ta đòi lời giải thích?"
"Vậy tại sao ngươi lại ăn trộm Tang Mộc Thuyên!"
"Bởi vì ta phải đê phòng các ngươi, mấy người chúng ta bèo nước gặp nhau, ta làm sao biết các ngươi có thể hại ta hay không."
"Hơn nữa, nếu ta thật sự muốn hại chết các ngươi, sớm lái thuyền đi là được rồi, hà tất phải đợi các ngươi lên thuyên chứ?”
Nghe nói như thế, Bạch Băng Dương lại đưa ánh mắt nhìn về phía Ngân Nguyệt Lang.
Nhưng mà Ngân Nguyệt Lang xảo quyệt đã sớm kéo dài khoảng cách với Bạch Băng Dương.
“Nhìn cái gì mà nhìn!
"Ta đúng là đánh không lại ngươi, nhưng chỉ cần ngươi dám động thủ, bản đại gia lập tức phá hủy Tang Mộc Thuyền."
"Đừng hỏi ta tại sao lại đi trêu chọc đại yêu Hoán Cốt cảnh, càng không cần hỏi ta vì sao đi trêu chọc Thổ Bảo Thử."
"Mục đích chúng ta lên đảo chính là vì tâm bảo, chính các ngươi chạy không nhanh, không thể trách người khác."
"Ngoài ra các ngươi cũng không phải người của ta, ta không có nghĩa vụ phải luôn nhắc nhở các ngươi."
Bạch Trạch nói xong, đám người Thôi Lăng Sương cũng khôi phục năng lực hành động.
Trong lúc nhất thời, bâu không khí trên thuyên khẩn trương đến cực hạn.
Sau ba nhịp thở, Trần Phong chậm rãi mở miệng nói: "Bạch tiền bối, ta không đề nghị ngươi giết bọn họ."
"Nếu như ngươi thật sự muốn giết bọn họ, ta chỉ sợ phải ra tay cản lại."
Lời này vừa nói ra, lông mày của Bạch Băng Dương lập tức nhíu lại.
"Ngươi có biết hay không, chúng ta thiếu chút nữa bị bọn họ hại chết."
"Ta biết, nhưng cũng đúng như Lang huynh nói, tầm bảo thám hiểm chúng ta phản ứng chậm, không trách được ai."
"Trường Sinh huynh làm rất tốt điểm này, gặp được nguy hiểm lập tức chạy trốn, tuyệt không dây dưa dài dòng"
"Nếu chúng ta dứt khoát như vậy, vậy sẽ không có nhiêu phiền toái như vậy.
"Nhưng hắn đã trộm Tang Mộc Thuyền của chúng tai"
Bạch Băng Dương ngữ khí nặng hơn vài phân, mà Trần Phong thì bình tính nói: “Sư phụ ta từng nói, hành tẩu giang hồ lòng hại người không thể có, nhưng lòng phòng bị người khác thì không thể không có."
"Hắn và chúng ta cũng không quen thuộc, đê phòng chúng ta cũng hợp tình hợp lý."
"Vê phân Tang Mộc Thuyền bị trộm, vậy chỉ có thể nói là tài nghệ của Bạch tiên bối không bằng người.'
"Có thể mạo hiểm vẫn lạc ở bờ biển chờ chúng ta, bọn họ làm vậy đã đủ rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận