Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1682: Ngàn vạn lần đừng nói như vậy

Chương 1682: Ngàn vạn lần đừng nói như vậyChương 1682: Ngàn vạn lần đừng nói như vậy
Chương 1682: Ngàn vạn lân đừng nói như vậy "Chuyện này ta đã nghĩ kỹ rôi!" Quan Bình vỗ ngực nói: "Ngươi phụ trách giúp chúng ta kéo khách hàng, Trân Phong phụ trách vấn đề hậu mãi, ta phụ
trách luyện đan..
"Trân Phong đánh nhau rất lợi hại!"
Nhìn bộ dạng tràn đây tự tin của Quan Bình, Lư Minh Ngọc liếc nhìn Trần Phong ở bên cạnh. Đối mặt với ánh mắt của Lư Minh Ngọc, trên mặt Trân Phong tràn đây bất đắc dĩ.
Ha ha hat” "Lão sư thật sự rất cưng chiều hai ngươi, bảo vật như vậy mà cũng giao cho các ngươi..
"Thôi được rồi, vậy ta sẽ giúp các ngươi một lần, coi như tự mình kiếm chút thu nhập bên ngoài.
"Đúng rồi, Tài Thân tiền bối đang ở hậu hoa viên."
Ngươi không đi tìm nàng chơi sao?
"Tiền tỷ tỷ cũng ở đó sao, vậy ta đi tìm tỷ ấy chơi trước đây."
Nói xong, Quan Bình vui vẻ chạy vê phía hậu hoa viên.
Đợi Quan Bình đi rồi, Lư Minh Ngọc mở miệng nói: "Các ngươi làm như vây. sau này sẽ găp rất nhiều rắc rối, đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Đối mặt với câu hỏi của Lư Minh Ngọc, Trân Phong thản nhiên nói: "Trường Sinh huynh đã chỉ cho chúng ta con đường tốt nhất, cũng luôn không thể vì khó mà không đi chứ.
Cũng đúng, chuyện trên đời, không thể vì khó mà không làm”
Hơn nữa lão sư một thời gian nữa có thể sẽ rời khỏi Đan Vực, ta lại tay trói gà không chặt, sự an toàn của Bình cô nương liên nhờ vào Trần huynh vậy."
Lời này vừa nói ra, Trân Phong có chút kinh ngạc đánh giá Lư Minh Ngọc.
"Lư công tử, ta quen biết Bình cô nương sớm hơn ngươi nhiều, ngươi nhờ ta chăm sóc nàng, lời này nghe có chút kỳ quặc.'
"Có gì thì cứ nói thẳng ra."
Nghe vậy, Lư Minh Ngọc mỉm cười nói: "Theo ta được biết, Bình cô nương vẫn chưa kết hồn.
"Cái gọi là giai nhân tuyệt sắc ai cũng yêu thích, điểm này chắc hẳn Trần huynh có thể hiểu được.
Nhận được câu trả lời này, Trân Phong vui vẻ cười.
Ngươi nhìn trúng Quan Bình? 'Đúng vậy.
"Tại sao?"
"Với thân phận tiểu công tử Lư gia của ngươi, nữ nhân nào mà chẳng tìm được, sao lại cứ nhìn trúng một nha đâu quê mùa như vậy?”
"Không biết, có lẽ là vì ta thích nhìn nụ cười của nàng ấy."
Lư Minh Ngọc ta đã gặp qua rất nhiều nữ tử, nhưng khi đối mặt với ta, các nàng ấy luôn luôn lễ phép, hoặc là đeo một chiếc mặt nạ."
"Chỉ có Bình cô nương ở trước mặt ta, mới bộc lộ rõ ràng hỉ nộ ái ố nhất."
"Chỉ cần điều nàv những thứ khác đều không quan trọng." "Gia thế, bối cảnh, tu vi, thiên phú gì đó, ta đều không quan tâm”
"Chỉ là không biết chuyện này, Trân huynh có nguyện ý thành toàn hay không.
"Ách!"
"Ngàn vạn lần đừng nói như vậy!" Trân Phong vội vàng giơ tay ngăn Lư Minh Ngọc lại.
Ta và Bình cô nương tuy quen biết nhau, nhưng tuyệt đối không có nửa điểm tình cảm nam nữ.
-Hơn nữa theo ta quan sát, Bình cô nương hình như đối với chuvên nàv không được thông suốt lắm, e rằng ngươi phải tốn nhiều công sức hơn đấy." Không sao, trước kia ta không có thời gian, hiện tại ta có rất nhiều thời gian."
Được, ta chúc người hữu tình các ngươi cuối cùng thành thân thuộc."
-Hơn nữa cho dù ngươi không nói, nếu Bình cô nương gặp nạn, ta cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
"Đối với bằng hữu, Trân Phong ta không thể làm ra loại chuyện thấy chết mà không cứu."
"Vậy thì đa tại"...
Tại trụ sở của Thú tộc. 'Đạp đạp đạp!"
Trân Trường Sinh chậm rãi bước vào đại sảnh.
Mọi người đang ngôi, đều nhìn hắn với vẻ mặt không mấy thiện cảm.
Kẻ cầm đầu, chính là Bạch Phượng đã bị Trân Trường Sinh dạy dỗ một trận ở Tu Di Huyễn Cảnh.
"Lang huynh, ta đối đãi với ngươi bằng sự chân thành, kết quả ngươi lại đùa giỡn ta một vố đau."
_Ta nghĩ chúng ta không còn gì để nói nữa."
Đối mặt với lời nói của Bạch Phương. Bach Trach vung vẩyv móng vuốt nói: "Nói đùa thôi mà, sao ngươi lại nghiêm túc thế"
"Chúng ta lân này đến tìm ngươi, là có chuyện chính sự muốn thương lượng."
"Xin lỗi chúng ta không có chính sự gì để bàn, mời trở về." Bạch Phượng trực tiếp cự tuyệt Bạch Trạch.
Thấy vậy, Bạch Trạch còn muốn tiếp tục khuyên nhủ, Trần Trường Sinh bên cạnh lại đưa tay ngăn nó lại.
"Rốt cuộc có thể nói chuyện hay không, phải thử rồi mới biết." "Nói thật, Thú tộc cái gì cũng tốt, chỉ có cái tật cố chấp là không tốt."
"Điêu này các ngươi phải sửa đổi cho tốt."
Lời này vừa ra, Bạch Phượng lập tức giận dữ nhìn Trân Trường Sinh.
"Trân Trường Sinh, ta biết lai lịch của ngươi không đơn giản, nhưng ngươi có phải quá xem thường Thú tộc chúng ta rôi không?”
"Điều này ngươi đã sai, ta chưa từng khinh thường bất kỳ chủng tộc nào.
Ngược lại, ta coi trọng các ngươi hơn bất kỳ ai.'
'Xoạt" Nói xong, Trân Trường Sinh phe phẩy cây quạt xếp, rồi chậm rãi đi đến giữa đại sảnh.
"Hiện tại cục diện thiên hạ rất rõ ràng, nhìn từ đại cục, Nhân tộc chiếm vị trí chủ đạo, Thú tộc đứng thứ hai.
"Với tình hình hiện tại của Nhân tộc, Thú tộc không có năng lực lật đổ địa vị của Nhân tộc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận