Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1652: Thiên kiêu tụ hội

Chương 1652: Thiên kiêu tụ hộiChương 1652: Thiên kiêu tụ hội
Chương 1652: Thiên kiêu tụ hội
"Không saol" Trân Trường Sinh phất tay nói: "Trong Kỷ Nguyên kia, người biết ta còn sống không có mấy người. Những người còn lại, đánh chết bọn họ cũng sẽ không tiết lộ. Bởi vì một khi ta ở bên ngoài chơi không vui vẻ, vậy ta rất có thể sẽ về nhà. Ngươi cảm thấy bọn họ sẽ hy vọng ta vê nhà sao?” Nhìn ánh mắt của Trân Trường Sinh, Lư Minh Ngọc gật đầu nói: "Đệ tử minh bạchI" Lúc này, Thủy Nguyệt cũng bưng một đống linh quả đi tới. Nhận lấy đĩa quả trong tay Thủy Nguyệt, Trân Trường Sinh vừa ăn vừa nói: "Đi thôi, dẫn ngươi đi tụ hội của đám thiên kiêu chơi. Thuận tiện để ngươi kiến thức một chút sự lợi hại của thiên kiêu."
Nhìn bộ dáng tràn đây tự tin của Trân Trường Sinh, Lư Minh Ngọc chép miệng nói: "Tiên sinh, tụ hội thiên kiêu là do tộc nhân Ngũ Tính Thất Giới tổ chức. Ta chính là một trong những người tổ chức, nếu ta nhớ không lầm, chúng ta hẳn là không có đưa thiệp mời cho ngài.
'Nói gì vậy, ai nói không có thiệp mời thì không thể tham gia? Ngươi chưa từng nghe nói qua cái gì gọi là không mời mà đến sao? Hơn nữa cầm thiệp mời đi tham gia tụ hội thì tính là bản lĩnh gì, không có thiệp mời mà đi tham gia tụ hội mới gọi là bản lĩnh thật sự”
Lư Minh Ngọc: ....
Người Đưa Tang trong truyền thuyết sao lại là loại đức hạnh này!
Quả thực là một tên vô lại sống SỜ SỜ.
Thiên kiêu tụ hội.
Mấy chục thanh niên tài tuấn tê tựu ở đây, thế nhưng một vị khách không mời mà đến lại phân nào phá vỡ bâu không khí náo nhiệt.
Ha ha hat"
Không ngờ nơi đây lại nhộn nhịp đến vậy, mọi người cứ tự nhiên ăn uống, đừng câu thúc." Trân Trường Sinh nhiệt tình chào hỏi mọi người, nếu không biết còn tưởng hắn mới là người tổ chức buổi tụ hội này.
Thấy vậy, Trịnh Linh đứng ở một bên nhíu mày, tiến lên hỏi: "Sao ngươi lại mang hắn ta đến đây?" Đối mặt với câu hỏi của Trịnh Linh, Lư Minh Ngọc thản nhiên đáp: "Ta mang ai đi cần phải báo cáo với ngươi sao?"
"Ngươi biết rõ tên này có hiêm khích với Yêu tôc. cố ý mời hắn đến, chẳng lẽ là muốn gây sự?" Sắc mặt của Trịnh Linh trở nên âm trâm.
Thấy vậy, Lư Minh Ngọc khẽ ho khan hai tiếng rồi nói: "Hắn ta có quan hệ gì với Yêu tộc ta không quan tâm, người ta muốn mời, không ai có thể ngăn cản." "Nếu không phải bối phận của chúng ta không sai biệt lắm, ngươi còn chưa có tư cách nói chuyện với ta như vậy.'
Nói xong, Lư Minh Ngọc trực tiếp lướt qua Trịnh Linh, đuổi theo Trân Trường Sinh. ...
Tiệc rượu nhanh chóng bắt đầu, Trân Trường Sinh tìm một góc rôi bắt đâu càn quét đĩa hoa quả.
Quan Bình bị đánh ba mươi roi thì mặt mày ủ rũ.
"Tiên sinh, ngài không giúp thì thôi, sao còn để người ta đánh chúng ta ra nông nỗi này."
Đối mặt với lời oán trách của Quan Bình, Trân Trường Sinh vừa ăn một quả màu vàng kim vừa nói: "Đây chính là hậu quả của việc các ngươi lo trước lo sau.
"Trong thế giới tu hành, chỉ cân động võ, đối phương chính là kẻ địch.
"Nể mặt thân phận của đối phương, vậy ngươi chỉ có nước bị người ta đánh chết." Nghe vậy, Quan Bình càng thêm tủi thân.
"Nhưng bọn họ là đội hộ vệ của Đan Thành, nếu động thủ..."
"Thì đã sao?" Trân Trường Sinh cắt ngang lời của Quan Bình, nghiêm túc nói: 'Lân này các ngươi quả thực đã vi phạm luật lệ của thành, nhưng ngươi có thể đảm bảo đội hộ vệ nhất định sẽ công bằng sao?”
"Nói một ví dụ đơn giản, trong lúc ngươi bị đội hộ vệ giam giữ, có người cướp đoạt Hư Không Yêu Diễm của ngươi thì ngươi phải làm sao?"
"Hễ bị bắt là ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, cái thói quen này của ngươi sẽ hại chết ngươi đấy”
"Nhưng Trân Phong cũng không phản kháng mà!"
"Ngươi và hắn có thể giống nhau sao?”
"Hắn xảy ra chuyện ở đội hộ vệ, Trần gia sẽ đòi lại công băng cho hắn, sư phụ hắn sẽ đòi lại công bằng cho hắn."
"Xin hỏi, nếu ngươi xảy ra chuyện, ai sẽ đòi lại công bằng cho ngươi?”
"Giao phó tính mạng của mình cho sự công bằng hư vô mờ mịt, đây quả là hành động ngu xuẩn nhất.
Nghe vâv Trân Phong ở bên cạnh lên tiếng: "Bình cô nương, Trường Sinh huynh nói rất đúng.
"Giao tính mạng của mình vào tay người khác, đây là cách làm cực kỳ không ổn."
"Theo lý mà nói, chúng ta đánh nhau với người khác trong Đan Thành, nhiêu nhất cũng chỉ bị khiển trách, sau đó nộp phạt là xong.
"Thế mà Lư Minh Ngọc chỉ nói một câu đã khiến chúng ta bị đánh ba mươi roi, nếu có đại nhân vật có thân phận cao hơn lên tiếng, bây giờ chúng ta có thể ra ngoài hay không vẫn còn là ẩn số" Thấy Trân Phong cũng lên tiếng, Quan Bình cúi đầu nói: "Tiên sinh, chẳng lẽ trên đời này không có công băng sao?" "Công bằng tất nhiên là có, nhưng công băng vĩnh viễn chỉ là tương đối.
"Kẻ yếu không nhất định sẽ bị đánh, đó là vì người ta tạm thời không muốn đánh ngươi." "Ngươi chỉ mới bộc lộ tài năng ở vòng sơ khảo, người của những thế gia môn phiệt kia đã bắt đầu tìm đến gây phiên phức cho ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận