Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1469: Ta muốn ở một mình

Chương 1469: Ta muốn ở một mìnhChương 1469: Ta muốn ở một mình
Chương 1469: Ta muốn ở một mình
"Đứa nhỏ này linh khí ôn hòa, không thích hợp tu hành công pháp công phạt, ta cho rằng nàng hẳn là nên đi học y.'
"Ba quả ngọc giản này, theo thứ tự là chân truyên của Thảo Mộc Tử, Dược lão và của ta."
"Có những thứ này tương trợ, tương lai nàng nhất định sẽ trở thành một danh y diệu thủ hồi xuân."
Nghe Trần Trường Sinh nói, Tiểu Mộc Đầu mím môi nói: "Đại trận đã sắp bố trí xong rồi."
"Đao Đế vào cấm địa Minh Hà, Tâm Ma không biết tung tích, ngươi không phải cũng nên đi sao?"
Nhìn qua Tiểu Mộc Đầu hơi cúi đầu, Trần Trường Sinh nhếch miệng cười nói: "Không cân ngại ngùng, những chuyện này ta thấy rõ ràng hơn ngươi.'
“Những người khác các ngươi còn có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng ta là đầu sỏ gây nên các ngươi nhất định sẽ không bỏ qua.
"Cho dù các ngươi muốn buông tha ta, thiên hạ thương sinh cũng sẽ không nguyện ý.'
"Ta ở lại chỗ này sẽ chỉ lại gây tai họa, biện pháp tốt nhất chính là ta triệt để rời đi, hoặc là ta chết."
"Yên tâm đi, đợi sau khi gặp một số người ta sẽ đi, nhất định sẽ triệt để triệt để để rời khỏi' thế giới này."
"Đúng rồi, Trương Cổ các ngươi định xử lý như thế nào?” Nghe vậy, Tiểu Mộc Đầu nói khẽ: "Chúng ta dự định an bài hắn đi thủ trận nhãn, cả đời không được bước ra khỏi trận nhãn nửa bước."
"Hoàn cảnh nơi đó như thế nào?"
"Là một mảnh vỡ của một tiểu thế giới, hoàn cảnh rất tốt, linh khí cũng tương đối sung túc."
"Sắp xếp này không tệ, Trương Cổ kia vẫn khát vọng cuộc sống yên bình, hiện tại xem như hắn được như ý nguyện.
"Nếu như có thể, an bài cho hắn một ít sinh linh đi, đừng có bức điên người ta.'
"Được!"
Trả lời đơn giản một tiếng, Tiểu Mộc Đầu mang theo đứa bé rời đi, Trân Trường Sinh một lần nữa biến thành lẻ loi một mình. Thời gian lại trôi qua hai trăm năm, trải qua năm trăm năm nghỉ ngơi lấy lại sức, Kỷ Nguyên này rốt cục cũng có một chút xíu sinh cơ.
Cùng lúc đó, những thế lực rời khỏi Kỷ Nguyên lúc trước cũng bắt đầu lần lượt trở vê.
Những thế lực này trở về, cũng mang đến rất nhiều hỏa chủng cho Kỷ Nguyên.
Nhưng điều thú vị là tất cả các thế lực đều làm như không thấy Trần Trường Sinh, trong đó cũng bao gồm cả Bát Hoang Cửu Vực.
"Xoát!" Ba đạo nhân ảnh xuất hiện trước mặt Trần Trường Sinh.
"Cha, ta ở bên ngoài tìm được một thế ngoại đào nguyên, nơi đó hoàn cảnh rất đẹp, cha theo ta đi chơi một chút nhé." Người còn chưa rơi xuống đất, thanh âm của Trần Hương đã truyên vào lỗ tai Trần Trường Sinh.
Nhìn ba đứa "con trai" của mình, Trân Trường Sinh cười nhạt nói: "Thật trùng hợp, ta gân đây không muốn đi xa nhà, các ngươi sẽ không đuổi ta ra ngoài chứ."
Nghe được lời này, thân sắc của Trân Hương lập tức cứng lại.
Trái lại Tử Bình lại hơi tức giận nói: "Cha làm nhiều chuyện vì Kỷ Nguyên như vậy, nhưng bọn họ đều là một đám bạch nhãn lang.'
"Sớm biết như thế, giữ bọn họ lại làm gì!
Nghe vậy, Ân Khế ở một bên mở miệng nói: "Lão cha, giết chóc đã đủ nhiều rôi, thiên hạ to lớn, bất luận ngươi đi nơi nào, ba người chúng ta đều nguyện ý bồi ngươi."
"Mặt khác chuyện này chưa nói tới đúng sai, ta có lẽ có thể thương lượng với bọn họ một chút.'
Ba người, ba loại biểu hiện khác nhau.
Tất cả mọi thứ đều rơi vào trong mắt Trần Trường Sinh.
-Ha ha hat”
"Coi như có hiếu tâm, không uổng công nuôi dưỡng ba tên tiểu vương bát đản các ngươi, trước khi đi đưa các ngươi ít đồ đi."
Nói xong, Trân Trường Sinh ném ra hai kiện đồ vật, phân biệt rơi vào trong tay Trần Hương cùng với Ân Khế.
Trân Hương nhận được một chuỗi vòng tay bạch cốt, phía trên tản ra khí tức thánh khiết. "Tuy Chí Tôn Cốt của ta đã bị gãy, nhưng vẫn chưa bị hủy hoàn toàn."
"Chiếc vòng tay này là ta dùng Chí Tôn Cốt đặc biệt luyện chế, chuyên môn nhằm vào thương thế của Từ Diêu, tiểu tử ngươi bảo quản giúp ta.
Dặn dò Trân Hương xong, Trần Trường Sinh lại quay đầu nhìn về phía Ân Khế.
"Vốn dĩ muốn để lại cho ngươi một cặp Trùng Đồng, nhưng đáng tiếc đã hủy mất một con."
"Tuy rằng chỉ còn lại có một con, nhưng nó cũng có thể giúp ngươi thấy rõ ràng rất nhiêu chuyện."
"Hãy tận dụng nó cho tốt, không nên lãng phí.'
Nói xong, Trân Trường Sinh lại nhìn vê phía Nạp Lan Tử Bình hai tay trống trơn.
"Ngươi là đại ca của hai người bọn họ, cũng là người khiến ta yên tâm nhất.
-Nhưng mà ta hình như không có thứ gì tốt có thể cho ngươi, ngươi sẽ không trách ta chứ."
Nghe Trân Trường Sinh nói, Tử Bình lắc đầu nói: "Cha đã đem thứ tốt nhất cho ta, ta còn có cái gì không vừa lòng đây?”
Ha ha hat"
"Quả nhiên con trai của ta không làm ta thất vọng, các ngươi khiến cho ta vô cùng vui mừng.
"Đi đi, làm chuyện của chính các ngươi đi!”
"Ta muốn ở một mình một lúc."
Thấy thế, Trần Hương cùng với Ân Khế còn muốn nói gì, nhưng đều bị động tác phất tay hiệu của Trần Trường Sinh ngăn lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận