Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1602: giả bệnh

Chương 1602: giả bệnhChương 1602: giả bệnh
Chương 1602: giả bệnh "Ta chỉ muốn xem qua đan phương tiên đan, yêu câu thật sự không cao.'
"Trân Đan Sư nói đùa, đan phương tiên đan là gốc rễ để các đại thế lực an thân lập nghiệp, làm sao có thể dễ dàng đưa ra.
"Ngươi muốn đan phương, đây chẳng phải là tương đương với muốn mạng người khác sao?” "Cũng đúng, vậy ta không cân đan phương, chỉ cần một viên tiên đan Duyên Thọ là được rồi." Trân Trường Sinh chủ động hạ thấp yêu câu, nhưng Lư Minh Ngọc vẫn lắc đầu cự tuyệt.
"Tài liệu cân thiết cho tiên đan cực kỳ đắt đỏ, cho dù là Ngũ Tính Thất Giới, cũng chỉ có thể luyện chế ra một lò trong một khoảng thời gian rất dài."
"Hơn nữa luyện chế tiên đan còn không thể cam đoan nhất định thành công.
"Lấy Lư gia chúng ta làm ví dụ, cách mỗi ba ngàn năm mới có thể luyện chế một lò tiên đan, sau khi đan dược ra lò, một bộ phận thuộc vê Đan Sư."
"Một bộ phận khác thuộc về lão tổ thọ nguyên gân hết, không nói đến Lư gia chúng ta bây giờ có còn lại tiên đan hay không, cho dù có thì cũng không phải ta có thể làm chủ."
Nghe Lư Minh Ngọc trả lời, Trân Trường Sinh gãi gãi đâu mở miệng nói: "Vậy trước mắt trong Ngũ Tính Thất Giới và Đan Vực, còn có tiên đan còn sót lại không?”
"Chuyện này ta cũng không rõ lắm, nhưng ta đoán là không có.
"Tác dụng lớn nhất của tiên đan chính là kéo dài tuổi thọ, trên thế gian có vô số cường giả sắp hết thọ nguyên, nếu có tiên đan còn sót lại thì cũng đã bị bọn họ Cướp sạch rồi."
Hơn nữa tiên đan vừa tới tay, việc đầu tiên làm đương nhiên là ăn vào bụng, ngươi nói xem có đúng không?”
Mắt thấy tiên đan vô vọng, tâm tình của Trân Trường Sinh thoáng có chút bực bội.
"Ngươi cứ khẳng định ta đến vì tiên đan như vậy, nhỡ đâu đây chỉ là dáng vẻ ta cố ý giả vờ thì sao?
Đối mặt với câu hỏi của Trần Trường Sinh, Lư Minh Ngọc cười nói: "Thế gian có vô số cường giả, nhưng cũng không phải mỗi người đều thích gia nhập đại thế lực."
"Không gia nhập đại thế lực, dưới tình huống bình thường rất khó thu được tiên đan."
"Vì thế, rất nhiêu cường giả tán tu đều muốn dùng phương thức khác thu hoạch được tiên đan, ví dụ như trà trộn vào đan vực, hoặc là thế gia môn phiệt."
"Thế nhưng mà cuối cùng những người này đều không thành công, Trân Đan Sư không phải là người thứ nhất, nhưng cũng sẽ không phải là người cuối cùng."
"Mặt khác không có nhiều cường giả tán tu gia nhập như vậy, đại thế lực khắp nơi lấy đâu ra nhiều cao thủ như vậy."
Nhìn Lư Minh Ngọc trước mặt, Trân Trường Sinh cẩn thận đánh giá một chút nói: "Ngươi nói rất rõ ràng, ta cũng nghe rõ ràng. "Hôm nay trước hết không quấy rây, bất quá vẫn phải nhắc nhở ngươi một câu, tình huống của ngươi không kéo dài được bao lâu.
Không quá hai mươi ngày nữa tính mạng của ngươi sẽ nguy kịch, hy vọng trong hai mươi ngày này, ngươi hãy suy nghĩ kỹ cho mình một cái giá.
"Đa tạ Trần Đan Sư nhắc nhởi" Nói chuyện với nhau xong, Trân Trường Sinh mang theo đám người Trân Phong trực tiếp rời đi.
Nhìn bóng lưng Trần Trường Sinh, quản gia tiến lên nói: "Thiếu gia, có muốn báo cáo một tiếng cho lão gia hay không?”
"Không cần!"
"Chút chuyện nhỏ này còn chưa đáng thông báo trong nhà. "Người này lai lịch thần bí, tiếp tục đào sâu một chút có lẽ sẽ có niềm vui ngoài ý muốn." 'Vâng....
Ở bên ngoài biệt viện.
Trân Trường Sinh đi ở phía trước, Trân Phong cùng với Quan Bình đi theo phía sau không nói một lời.
Phát giác được trạng thái của hai người, Trân Trường Sinh thản nhiên nói: "Muốn nói gì thì nói, đừng có nhịn.
Nghe vậy, Quan Bình mở miệng nói: "Tiên sinh, lư hương đó có gì đặc biệt sao?”
"Vì sao tiên sinh ném lư hương vào, tiểu công tử Lư gia liền gặp ngươi.
"Bởi vì tiểu công tử Lư gia kia hiện tại không có bệnh, hắn là đang giả bệnh."
"Trong lư hương là thuốc hắn dùng để giả bệnh, ta bỏ một chút đồ vật vào trong, chính là để cho hắn biết ta đã phát hiện ra bí mật của hắn."
Quan Bình:?2? Nhận được câu trả lời này, Quan Bình lập tức trợn to mắt.
"Không phải chứ, tiểu công tử Lư gia rõ ràng là tiên thiên không đủ nhai"
"Sao hắn có thể giả bệnh được?"
Liếc qua Quan Bình, Trân Trường Sinh lườm nàng một cái nói: Xem bệnh và luyện đan đều cần dụng tâm, chỉ nhìn thấy da lông, ngươi tự nhiên không phát hiện được người ta ngụy trang.
"Tiểu công tử Lư gia quả thật tiên thiên không đủ, nhưng trong khoảng thời gian gân đây hắn không phát bệnh." "Ngươi thật sự cho rằng người của Lư gia và Đan Vực đều là ăn cơm chay sao!"
"Lúc chúng ta đi gặp hắn, khí tức của hắn yếu ớt, ngũ tạng xao động, tất cả triệu chứng đều tương xứng với bệnh tình của hắn.
"Nhưng vấn đề là những triệu chứng này chỉ là hiện lên ở mặt ngoài, căn bản cũng không phải phát ra từ bên trong.
"Nói một cách khác, hắn cố ý dùng dược vật thúc phát ra những chứng bệnh này.
"Ngươi không thấy được tại thời điểm lần thứ hai chúng ta gặp hắn, hắn đã có thể đứng dậy sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận