Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1535: không tán thành

Chương 1535: không tán thànhChương 1535: không tán thành
Chương 1535: không tán thành
"Hợp khẩu vị của ta, cho dù hắn là một tên ăn mày ta cũng phải uống với hắn ba chén."
"Không hợp khẩu vị của ta, cho dù là Thiên Đế đến, ta cũng không nể mặt hắn."
"Ha ha hai" Lời của Trân Phong khiến Trân Trường Sinh cất tiếng cười to.
"Nói hay lắm, hơn nữa ngươi nói được làm được, chỉ bằng vào điểm này ngươi đã hơn vô số người trên thế gian."
"Nhưng có một vấn đề ta muốn hỏi ngươi, bây giờ ngươi muốn học kiếm thuật với ta không?”
Nghe vậy, Trân Phong quay đầu nhìn vê phía Trân Trường Sinh nói: "Vẫn là câu nói kia, nếu như ngươi muốn học kiếm thuật của ta, ta có thể dạy ngươi."
"Nếu ngươi muốn so tài, đây là vinh hạnh của ta."
"Nhưng muốn để ta tìm ngươi học kiếm, đó là tuyệt đối không có khả năng.'
Đạt được câu trả lời này, Trân Trường Sinh nhướn mày nói: "Vì sao, kiếm thuật của ta không đủ mạnh sao?"
"Kiếm thuật của ngươi rất mạnh, mạnh hơn ta không biết bao nhiêu lần."
“Nhưng ta là người trời sinh xương cốt cứng rắn, lưng không cúi được."
"Trước khi ngươi triển lộ bản lĩnh, †a và ngươi là quân tử chi giao, sau khi ngươi triển lộ bản lĩnh, ta vẫn như cũ là quân tử chi giao với ngươi.'
"Nếu sau khi ngươi triển lộ bản lĩnh ta liền nịnh hót, chẳng phải ta sẽ thành tiểu nhân thay đổi thất thường sao.
"Không học tuyệt thế kiếm thuật của ngươi, Trân Phong ta vẫn là Trần Phong, nhưng nếu như hiện tại ta học tuyệt thế kiếm thuật của ngươi, ta liên chưa chắc là ta."
Lời của Trân Phong khiến khóe miệng Trân Trường Sinh lại nhấch lên một chút.
Chỉ thấy Trân Trường Sinh nhìn mặt biển không ngừng chập trùng thản nhiên nói: "Kiếm thuật của ta không nói mạnh nhất thiên hạ, nhưng ít nhất cũng là số một số hai." "Cũng bởi vì một chút tự tôn, cho nên từ bỏ kiếm thuật tuyệt thế kia."
"Đây cũng không phải ngông nghênh, mà là ngạo khí."
"Người có ngạo khí, vậy thì tự cao tự đại, người có ngạo cốt mới có thể thà gãy không cong.'
Đối mặt với lời nói của Trần Trường Sinh, Trân Phong treo mồi câu một lần nữa nói.
"Tuyệt thế kiếm thuật ta đương nhiên muốn học, nhưng ta tuyệt đối sẽ không bởi vì ngươi bản lĩnh mạnh mẽ mà bái sư."
'Vì sao?”
"Bởi vì cách làm của ngươi, ta có chút không tán thành, thậm chí có thể nói là không thích."
"Sư phụ mà Trần Phong ta bái, nhất định là người ta tôn kính từ nội tâm”
"Vê phần ngươi bây giờ, chỉ có thể làm bằng hữu, hơn nữa là sơ giao."
Nghe nói như thế, Trần Trường Sinh hơi kinh ngạc nói: “Thì ra là như thế."
"Vậy xin hỏi, cách làm nào của ta khiến ngươi cảm thấy không tán thành?"
"Thứ trong tay áo ngươi khiến ta cảm thấy không tán thành”
Lời này vừa nói ra, Trân Trường Sinh cúi đầu nhìn, chỉ thấy trong tay áo trái của mình lộ ra một cái đuôi lông xù.
Cùng lúc đó, còn có một số vỏ hạt thông rơi ra từ trong tay áo của Trân Trường Sinh.
Thấy thế, Trân Trường Sinh tức giận cười nói: "Ngươi cái đồ tham ăn, hại ta lộ tẩy có biết không."
Nghe được lời của Trân Trường Sinh, Thổ Bảo Thử thận trọng chui ra từ trong tay áo.
Nhìn thấy Thổ Bảo Thử hiện thân, ánh mắt của Trân Phong cũng trở nên ngưng trọng.
"Thượng Cổ Thân Thú cũng đều nhận ngươi làm chủ, ngươi rốt cuộc là ai?"
"Tên của ta, ta đã nói cho ngươi biết rôi, vê phân thân phận của ta, nói ra ngươi cũng không biết."
"Nhưng nếu ngươi muốn hỏi, ta vẫn có thể nói cho ngươi biết."
"Nhưng ngươi phải làm một chuyện trước đã.
'Chuyện gì?”
Liếc mắt nhìn Trân Phong vẻ mặt nghiêm túc, Trân Trường Sinh cướp được ba hạt thông từ trong móng vuốt của Thổ Bảo Thử.
"Rất đơn giản, ngươi dùng kiếm chẻ ra ba hạt thông này, ta sẽ trả lời câu hỏi của ngươi."
"Đơn giản như vậy?”
Nhìn thoáng qua ba hạt thông bình thường trong tay Trân Trường Sinh, Trân Phong nghi hoặc hỏi một câu.
"Đương nhiên không đơn giản như vậy, phá vỡ hạt thông là có yêu cầu."
"Sau khi bổ hạt thông ra, ngươi không thể làm tổn thương thịt quả bên trong, càng không thể làm tổn thương lớp màng mỏng trên thịt quả."
Nghe được yêu câu của Trần Trường Sinh, Trân Phong tiếp nhận ba hạt thông nói: Chuyện này có gì khó?”
'Xoát!
Kiếm khí hiện lên, vỏ ngoài cứng rắn trong nháy mắt bị phá vỡ, nhưng thịt quả bên trong cũng bị phân thành hai nửa.
"Giờ thì ngươi tin rôi chứ. Chẻ đôi ba hạt thông này không đơn giản như ngươi tưởng đâu."
"Ngoài ra ta vừa mới nói, ngươi phải dùng kiếm, chứ không phải kiếm khí, điểm mấu chốt này ngươi từ từ suy ngẫm nhé."
Nói xong, Trần Trường Sinh vỗ võ bả vai Trân Phong, sau đó ném cho hắn một túi hạt thông bình thường.
Nhìn cái túi trong tay, Trân Phong ngẩng đầu nói: "Ta chẻ hoàn hảo ba hạt thông, ngươi sẽ trả lời vấn đề của ta sao?"
"Đúng vậy, vấn đề gì cũng có thể."
"Bao gồm cả lai lịch của ngươi?”
Đúng vậy!"
Nhận được câu trả lời khẳng định của Trân Trường Sinh, Trân Phong trực tiếp đứng dậy trở về gian phòng của mình.
Đợi đến khi Trân Phong đi rồi, Thôi Lăng Sương cũng đi tới bên cạnh Trân Trường Sinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận