Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1246: ngây thơ

Chương 1246: ngây thơChương 1246: ngây thơ
Chương 1246: ngây thơ
"Chỉ từ thủ đoạn lần này mà xem, hắn đã không kém Khương Bá Ước, ta đề nghị để cho hắn phụ tá..."
"Miêu lão, chuyện này không nên nhắc đến nữa!"
Miêu Sơn còn chưa nói hết đã bị Ngọc Hoàn Thiên Đế cắt ngang.
“Thạch Nhi và Bá Ước thân như tay chân, tương lai có thể phụ tá Thạch Nhi chỉ có Bá Ước."
"Đứa nhỏ kia mặc dù có chút khôn vặt, nhưng nhìn vào biểu hiện vừa rồi, tương lai khó có thể trọng dụng, loại người này há có thể phụ tá Thạch nhi."
"Nhưng hắn vừa mới lập được đại công, không thưởng chỉ sợ không nói được."
"Nghe nói hắn cùng với một vị cung nữ của Đế Cung từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, không bằng Đế Quân ban hôn cho bọn hắn đi."
Nghe đến đây, trong mắt Tiểu Mộc Đầu loé lên một tia ánh sáng. Năng lực của mình quả thật có hạn, Đế Quân chướng mắt mình rất bình thường, nhưng nhiệm vụ lần này mình chung quy là lập công.
Một chút chuyện nhỏ này, Đế Quân không có khả năng không đồng ý.
Suy nghĩ nhanh chóng hiện lên, trong thiết bị truyên tin lại truyền đến giọng nói của Ngọc Hoàn Thiên Đế.
"Lập một chút công nhỏ đã muốn đòi hỏi, sau này làm sao quản thúc được thuộc hạ.”
"Lần này thưởng cho hắn một chút tài nguyên đi, chuyện ban hôn sau này hãy nói.
Nghe được lời này, Tiểu Mộc Đầu lập tức cảm thấy như rơi vào dòng nước băng lạnh lẽo giữa mùa đông.
Ngọc Hoàn Thiên Đế, người mà trong mắt mình luôn giữ hình tượng vĩ đại, sau lưng lại keo kiệt và ác độc như vậy.
Một đôi tình nhân có thể ở bên nhau hay không, lại phải xem tâm tình của hắn.
Thiên Đế như vậy, đáng giá để mình hiệu trung sao?
Đả kích to lớn khiến Tiểu Mộc Đầu thất hôn lạc phách, nội dung tiếp theo trong đoạn ghi âm hắn đã không còn nghe lọt tai.
Thấy thế, Trần Trường Sinh thu hồi thiết bị truyền tin, vừa đi vừa lải nhải.
"Ngươi phải hiểu nỗi khổ tâm của Thiên Đế các ngươi, Thiên Đế ban hôn đây đúng là ân sủng vô thượng."
"Tùy tiện lập một chút công lao, thượng vị giả liên cho ra loại ân sủng này, vê sau người phía dưới sẽ không dễ quản."
"Loại chuyện này đặt ở trên người của ta, ta cũng sẽ không đồng ý."
Đối mặt với lời lải nhải của Trân Trường Sinh, Tiểu Mộc Đầu chậm rãi mở miệng nói: "Người Đưa Tang, dưới trướng ngươi cũng có rất nhiều thủ hạ."
"Trong những người này có ai có tình ý với nhau không?”
"Đương nhiên là có, hơn nữa còn mạnh hơn ngươi nhiều." "Đệ tử đích truyền của Hoang Thiên Đế, cũng chính là thống lĩnh Hổ Bí Quân đời thứ nhất."
"Lúc ấy nha đầu kia là thiên kiêu tiếng tăm lừng lẫy, không nói đánh khắp thiên hạ không địch thủ, nhưng cũng đủ để ngạo thị quần hùng."
"Nhưng nha đầu này lại lặng lẽ thích một kẻ mắc bệnh nặng, hơn nữa còn là ở trong lúc chúng ta đang lâm vào nguy cấp."
"Sau khi biết chuyện này, ta quả thực là tức điên."
Nghe đến đây, Tiểu Mộc Đầu nhẹ giọng hỏi một câu: "Vậy sau đó thì sao?"
"Sau đó đương nhiên là để bọn họ thuận lợi ở bên nhau rồi!"
"Tuổi trẻ tình đầu ý hợp, ta làm sao có thể chia rẽ bọn họ."
"Nhưng mà vì cứu "kẻ mắc bệnh nặng” kia, quả thật tốn rất nhiều công sức của ta."
"Vấn đề của hắn là từ trong bụng mẹ mang ra, lúc đó gân như là vô phương cứu chữa, ta đã phải vận dụng rất nhiều mối quan hệ mới tìm được cách cứu hắn." "Sau đó lúc lấy thuốc, ta lại bị nhốt mấy ngàn năm, suýt chút nữa mất mạng."
"Đương nhiên, ta đi lấy thuốc cũng không hoàn toàn là vì cứu hắn, còn có một bộ phận nguyên nhân là vì cứu Tiểu Hắc."
"Tiểu Hắc chính là thân thú Bạch Trạch vẫn luôn đi theo bên cạnh ta, chuyện này ngươi hẳn là biết."
Nghe ngữ khí nhẹ nhõm của Trần Trường Sinh, Tiểu Mộc Đầu mở miệng nói: "Nếu như ta nhớ không lâm, đạo lữ của thống lĩnh Hổ Bí quân hẳn là Chí Thánh."
"Đúng vậy."
"Lúc đó ngươi đã biết hắn sẽ trở thành 'Chí Thánh sao?”
"Điều này sao có thể, ta cũng không có năng lực đó."
"Hơn nữa lúc ấy ta cũng không xác định thật sự có thể cứu hắn."
"Nếu không xác định, vậy ngươi vì sao lại đi mạo hiểm, vì sao muốn để loại tuyệt thế thiên kiêu như Hổ Bí thống lĩnh gả cho một kẻ mắc bệnh nặng Nghe vậy, Trân Trường Sinh chép miệng nói: "Sinh ra đã là con người, luôn phải có chút tình người nha."
"Nếu một chút tình người cũng không có, vậy chẳng phải sẽ thành tảng đá lạnh như băng sao."
Nghe thế, Tiểu Mộc Đầu cười lạnh nói: "Đúng vậy!"
"Người luôn phải có chút tình người, tu sĩ Tứ Phạm Tam Giới tự xưng là 'thần, thân lại làm sao có thể có tình người chứ!"
“Trước kia ta thật sự là quá ngây thơ.
Nói xong, Tiểu Mộc Đầu ngẩng đầu nhìn về phía không gian trắng xóa phía trước nói: "Người Đưa Tang, thân thể này hiện tại thuộc vê ngươi, ngươi có thể thay đổi mọi thứ không?”
Cảm nhận được quyết tâm của Tiểu Mộc Đầu, khóe miệng Trân Trường Sinh bắt đầu giương lên.
"Hủy diệt Tứ Phạm Tam Giới rất khó, nhưng xoay chuyển vận mệnh của ngươi, đối với ta mà nói quả thực là việc nhỏ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận