Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1668: rơi vào hỗn loạn

Chương 1668: rơi vào hỗn loạnChương 1668: rơi vào hỗn loạn
Chương 1668: rơi vào hỗn loạn
"Đứa nhỏ này, bánh đào hoa còn
chưa ăn đâu, ăn xong rồi hãy
nói.
"Vâng, vừa lúc con cũng hơi
đói.
Lư Minh Ngọc cười gật đầu, sau
đó câm một miếng bánh đào
hoa tinh xảo đưa vào miệng.
"Phụt!
Một cây chuỷ thủ đâm vào bụng
Lư Minh Ngọc, Lư Minh Ngọc lộ
vẻ mặt mờ mịt nhìn mẫu thân
mình.
"Con à, đừng trách mẫu thân, chủ ý hạ độc cho con là do mẫu thân nghĩ ra.
"Mẫu thân cũng là bất đắc dĩ" 'Vì cái gì?
Lư Minh Ngọc không thể tin được, ngây ngốc hỏi một câu. "Con đã chuẩn bị đi chết rồi, mẫu thân còn ra tay giết con làm gì.
"Con à, nếu con chết ở bên ngoài, điều này sẽ làm tổn hại đến thanh danh của Lư gia, coi như mẫu thân có lỗi với con được không.
Tình huống bất ngờ ập đến khiến Lư Minh Ngọc trở tay không kịp. Mặc dù trong lòng hắn có một giọng nói đang liều mạng nói cho hắn biết, tất cả những điều này đều là giả.
Nhưng "hiện thực" tàn khốc như vậy, đã sớm khiến hắn mất đi khả năng suy nghĩ tỉnh táo.
Sự ruồng bỏ của phụ thân đã khiến Lư Minh Ngọc đau khổ tột cùng, tình yêu thương của mẫu thân là chỗ dựa duy nhất để hắn sống tiếp.
Nhưng bây giờ chỗ dựa duy nhất không còn nữa, hắn làm sao có thể tỉnh táo lại được.
Lúc này hắn không có suy nghĩ chuyện này" có hợp lý hay không, cũng không nghĩ mẫu thân thật sự có thể làm ra sự tình như vậy hay không.
Hắn chỉ biết, tất cả hy vọng đều không còn nữa.
Theo tâm tình tuyệt vọng lan tràn, thần trí Lư Minh Ngọc cũng rơi vào hỗn loạn. ...
Trong mộng cảnh của Quan Bình.
Ngôi mộ hoang tàn trơ trọi trên bình nguyên, "Trân Trường Sinh" và Ngân Nguyệt Lang” lặng lẽ đứng bên cạnh.
Trước ngôi mộ, còn có một Quan Bình cũng đang im lặng. Không biết qua bao lâu,'Trân Trường Sinh chậm rãi mở miêng: "Cha me ngươi năm đó bị kẻ thù truy sát, bất đắc dĩ mới bỏ rơi ngươi trên một chiếc lá bèo..
Mong ngươi nén bị thương, thuận theo lẽ trời.'
Nghe "Trần Trường Sinh" nói, Quan Bình im lặng một hồi lâu mới mở miệng.
"Tiên sinh, đây không phải là giấc mơ ta muốn."
"Ta thật sự rất muốn gặp họ, ngài cho ta nhìn họ một chút được không?”
Đối mặt với lời thỉnh cầu của Quan Bình/Trân Trường Sinh” nhu mày nói: "Người chết không thể sống lại, ngươi chấp nhận hiện thực được không? "Trân Trường Sinh nói đúng, người phải nhìn về phía trước, ngươi không thể cứ mãi chìm đắm trong quá khứ!"
"Ngân Nguyệt Lang" ở bên cạnh tiếp lời, Quan Bình cúi đầu nhỏ giọng nói: "Ta biết hai người không phải tiên sinh và 'Bạch đại nhân thật sự, hai người thực chất là tiêm thức của ta."
"Hai người biết, chỉ cần ta tiến vào giấc mơ sâu hơn, ta sẽ không bao giờ ra được nữa. "Nhưng ta thật sự rất muốn gặp lại họ một lần, dù chỉ là một nhịp thở ngắn ngủi cũng được, câu xin hai người!"
Giọng nói của Quan Bình mang theo chút nghẹn ngào, bởi vì nàng thật sự rất muốn gặp lại họ.
Nhìn Quan Bình thất hồn lạc phách,/Trân Trường Sinh" thở dài nói: Được, vậy cứ theo ý ngươi..
Lời vừa dứt, cảnh tượng xung quanh bắt đầu vỡ vụn, Quan Bình xuất hiện trên một lôi đài to lớn.
Mà bày ra trước mặt nàng, là một lò đan dược tuyệt thế đang được luyện chế.
Quan Bình còn chưa kịp hiểu rõ đây là nơi nào, nàng đột nhiên nhìn thấy trong đám người xung quanh một đôi thân ảnh. Mặc dù không nhìn rõ dung mạo của họ, nhưng trực giác trong lòng Quan Bình lại nói cho nàng biết, đó chính là cha mẹ nàng.
"Cuối cùng hai người cũng chịu gặp ta rồi, ta... ta không làm hai người mất mặt."
Quan Bình kích động đến nỗi nói lắp bắp, đôi phu phụ kia cũng mỉm cười vươn tay về phía Quan Bình.
Nhưng ngay khi Quan Bình sắp nắm lấy tay họ, lò luyện đan đột nhiên bốc lên khói đen.
Một lò đan dược tuyệt thế hóa thành một đống phế phẩm. Theo đó, nụ cười trên mặt đôi phu phụ cũng tan biến, thay vào đó là vẻ mặt chán ghét.
Hai người đừng đi, ta sẽ lập tức luyện lại một lân nữa, nhất định sẽ thành công.
Thấy "bọn họ" sắp rời đi, Quan Bình luống cuống tay chân bắt đầu luyện đan.
Nhưng nàng bỗng phát hiện ra, mình thế mà lại không biết luyện đan.
Trong phút chốc, tiếng thất vọng cùng chế giễu vang lên không ngớt, hai bóng người kia cũng dân dân khuất xa.
"Chờ ta với!"
Quan Bình liều mạng đuổi theo, nhưng nàng thế nào cũng không đuổi kịp bước chân của hai người kia.
'Biịchl"
Hơi mất tập trung một chút, Quan Bình ngã sầm xuống đất, đầu gối và khuỷu tay trây xước khiến nàng đau đến mức nước mắt giàn giụa.
Lúc này, nàng hoàn toàn không phát hiện ra mình đã biến thành một tiểu cô nương bốn tuổi.
-Hu hu hul"
"Sư phụ, người ở đâu, Bình nhi đau quá.
Tiểu Quan Bình bất lực ngồi trên mặt đất khóc lóc, nhưng xung quanh lại trống rỗng, chẳng có mồôt ai. Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Bình nhi, ta ở đây, mau lại đây."
Ngẩng đầu nhìn, Bạch Băng Dương với vẻ mặt hiền từ đang đứng ở phía xa vẫy tay với nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận