Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 10683: xảy ra vấn đề

Chương 10683: xảy ra vấn đềChương 10683: xảy ra vấn đề
Chương 1063: xảy ra vấn đề
Vì vậy Tư Mã Lan và Diệp Hồng chắp tay hành lễ, hơn nữa chuẩn bị nói vài lời cảm tạ.
"Các ngươi, còn không mau cảm ơn tiên sinh."
"Đây chính là ân huệ lớn lao của tiên sinh đấy!"
Tô Hữu ở bên cạnh đột nhiên xen vào, đồng thời nhấn mạnh hai chữ "tiên sinh'.
Nghe vậy, Diệp Hồng và Tư Mã Lan lập tức ngâm hiểu, cùng nhau nói: "Đa tạ tiên sinh!"
"Ha ha hat"
"Cũng được, các ngươi đã gọi ta một câu tiên sinh, vậy ta tự nhiên là phải cho các ngươi một phần lễ gặp mặt."
Nói xong, Trân Trường Sinh lấy ra hai ngọc giản đưa tới.
"Trong hai ngọc giản này chứa một tia thần thức của ta, chỉ cân các ngươi bóp nát nó, ta sẽ có cảm ứng." "Vô luận tương lai các ngươi gặp được khó khăn gì, đều có thể cầu cứu ta."
"Còn nữa, mạng của Bách Lý Trường Không và Diệp Phong ta đã bảo vệ, bọn họ trước mắt được ta an bài ở một nơi bí mật dưỡng thương, các ngươi không cần phải lo lắng."
Lời này vừa nói ra, trong mắt Tư Mã Lan và Diệp Hồng lập tức dấy lên hi vọng.
“Tiên sinh, đây là thật sao?”
“Thiên chân vạn xác!"
"Không cần nói cảm tạ, sống tốt so với cái gì cũng tốt hơn."
Nói xong, Trần Trường Sinh một lân nữa ngồi xuống dựa vào Bạch Trạch.
Nhìn mọi người chậm chạp không muốn rời đi, Trân Trường Sinh cười nói: "Các ngươi còn ở lại đây làm gì, có chuyện gì sao?"
Nghe vậy, Từ Diêu ấp úng nói: "Tiên sinh, Trân Hương muốn nhờ ta chuyển lời..."
"Chuyện này ta không quản được!" Trân Trường Sinh trực tiếp cắt ngang lời nói của Từ Diêu, sau đó rũ mí mắt nói: "Cha ngươi đang cầm đao muốn chém người, ta không muốn đụng vào rủi ro này."
"Hắn có năng lực như vậy, vậy để cho chính hắn tới cửa bái phỏng."
"Có tặc tâm không có tặc đảm, tính là anh hùng hảo hán gì."
"Lúc trước các ngươi chẳng phải rất có năng lực sao, có bản lĩnh thì bây giờ tự mình đi giải quyết đi!"
Nghe nói như thế, Từ Diêu cũng chỉ đành ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Đối mặt với chuyện của Từ Diêu, ánh mắt của tất cả mọi người đều liếc nhìn lung tung, ai cũng không dám đáp lời này.
Qua mấy nhịp thở, Trân Trường Sinh không kiên nhãn nói: "Có lời thì nói, có rắm thì thả, không có việc gì thì mau cút đi."
"Đừng quấy rầy tâm trạng đọc sách của ta.
Thấy Trần Trường Sinh đã có chút không kiên nhẫn, Tô Hữu do dự một chút nói: "Tiên sinh, năm đó chúng ta còn trẻ không biết gì làm ra một số chuyện hoang đường, thế cho nên liên lụy một số người bên cạnh."
"Bây giờ chúng ta muốn lấy công chuộc tội, mong tiên sinh khoan dung."
“Tiên sinh, chúng ta cũng vậy!"
Mã Linh Nhi và sư huynh muội Quỷ Đạo Nhiên, tất cả đều chắp tay hành lễ.
Rất rõ ràng, bọn họ muốn phụ thân và sư phụ của mình miễn đi trách phạt trước đây.
Nhìn mấy người đang khom lưng với mình, Trân Trường Sinh mím môi nói: "Yêu câu này không tính quá phận, nhưng các ngươi có nghĩ tới một chuyện khác hay không?”
"Cho dù ta miễn trừ trừng phạt cho đám người lão Thiên Sư, bọn họ có thể sống được bao lâu?"
Lời này vừa nói ra, Tô Hữu nghi hoặc ngẩng đầu, khó hiểu nói: "Tiên sinh, lời này của ngươi là có ý gì?"
"Ta đã nói rất rõ ràng, bọn họ sắp chết rồi."
"Nếu không phải như vậy, ta sẽ không để bọn họ đi tiên tuyến."
"Sở dĩ bọn họ cam tâm tình nguyện đi tiên tuyến, đó là bởi vì bọn họ muốn ở trong đoạn thời gian cuối cùng, phát ra ánh sáng rực rỡ nhất."
"Tiên sinh, sư phụ ta xảy ra vấn đề gì sao?" Quỷ Đạo Nhiên vội vàng hỏi một tiếng.
Thấy thế, Trân Trường Sinh bình tĩnh nói: "Bọn họ rất tốt, không có vấn đề gì."
"Nếu không có vấn đề, vậy tại sao bọn họ lại chết?"
"Ai nói không có vấn đề thì sẽ không phải chết, tất cả sinh linh đều bị tuổi thọ quấy nhiễu, sư phụ của các ngươi cũng không ngoại lệ.'
"Cóc lớn kia và lão Thiên Sư đều tham dự cuộc chiến Luân Hồi, vào lúc đó, bọn họ đã là người nổi bật trong Tiên Vương cảnh”
"Cuộc chiến Luân Hồi cho tới bây giờ, đã qua hơn hai vạn năm.”
"Tính cả thời gian sống sót trước đó, bọn họ đã dừng lại trên thế giới này sáu vạn năm.”
"Tiên Vương cảnh có chín đẳng cấp, lúc trước phân chia đẳng cấp này, ta là tham khảo thọ nguyên cực hạn của tu sĩ Tiên Vương cảnh”
"Mỗi lần tăng lên một phẩm, thọ nguyên của tu sĩ sẽ tăng thêm một vạn năm”
"Thời gian sống sót cụ thể tùy từng người mà khác nhau, nhưng chênh lệch sẽ không vượt qua hai vạn năm.”
"Tu vi của cóc lớn và lão Thiên Sư ước chừng ở Tiên Vương lục phẩm đỉnh phong, cùng lắm cũng chỉ là Tiên Vương thất phẩm."
"Cho nên các ngươi có thể dùng đầu ngón tay tính toán, có phải bọn họ sắp chết hay không?”
Nghe xong lời của Trân Trường Sinh, Tô Hữu trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
Chuyện này phát sinh hợp tình hợp lý, hơn nữa là có thể đoán được.
Trước đây không để ý đến chuyện này, hoàn toàn là vì trong lòng không muốn đối mặt với chuyện này, cho nên đã bỏ qua sự thật này. ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận