Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1186: tìm kiếm

Chương 1186: tìm kiếmChương 1186: tìm kiếm
Chương 1186: tìm kiếm
"Một trong tám chuẩn cự đầu của tiên dân thượng cổ."
Nghe được câu trả lời này, Trân Trường Sinh mở miệng nói: "Có chút phiên phức, nhưng đôi mắt này ta rất thích."
"Vậy chúng ta dùng hắn để khai đao trước đi.'
"Trở về một lần nữa, ta sẽ lại thấy ánh sáng, lúc đó, cũng là lúc Tứ Thiên Tai giáng xuống."
Nói xong, Trần Trường Sinh bay khỏi tiểu thế giới này.
Nhìn bóng lưng Trân Trường Sinh, Vương Hạo lẩm bẩm nói: "Thế nhân sợ ngươi, kính ngươi, nhưng từ trước đến nay dường như chưa bao giờ có ai thương hại ngươi.”
"Nói ra thì, ngươi thật sự là kẻ đáng thương nhất trên đời."
Nói xong, Vương Hạo tan rã ở trong tiểu thế giới. Một mực nói chuyện với Trân Trường Sinh, chẳng qua là một phân thân của Vương Hạo.
Bản thể chân chính của Vương Hạo, chính là cục thịt to lớn Trân Trường Sinh giãm đạp suốt tám trăm năm. ...
Trong hỗn độn.
Trân Trường Sinh, người đã chế tạo ra bán Hỗn Độn Thể, lúc này đã không còn e ngại uy lực của Hỗn Độn chỉ khí.
Phi hành trong hỗn độn tối tăm mờ mịt, Trân Trường Sinh từ trong ngực móc ra một cây thước.
Cây thước này, chính là binh khí bản nguyên của Nạp Lan Tính Đức.
Lúc trước sau khi bị hư hao, Trân Trường Sinh vẫn luôn nghĩ biện pháp tu bổ.
Tốn vạn năm tu bổ xong, Trần Trường Sinh chuẩn bị tìm cơ hội tự tay giao cho thư sinh.
Cố nhân đã lâu không gặp, Trần Trường Sinh tự nhiên là muốn mượn cơ hội này ôn chuyện một chút. Nhưng ai ngờ, đồ vật còn chưa về với chủ cũ, cố nhân đã không còn nữa.
Nghĩ đến đây, Trân Trường Sinh lẩm bẩm nói: "Thư sinh, ngươi ra đi ngược lại là tiêu sái, nhưng những ngày tháng sau này ta biết phải sống sao đây."
"Dõi mắt khắp thiên hạ, ta nên đi nơi nào tìm một người bằng hữu hiểu ta, biết ta, khuyên ta như ngươi đây?”
Trong hỗn độn không có khái niệm thời gian, càng không có khái niệm không gian.
Trân Trường Sinh chỉ dựa vào cảm ứng yếu ớt của cây thước, phi hành trong hỗn độn ròng rã mười năm.
Sau khi cưỡng ép phá tan một tâng trở ngại, Trần Trường Sinh một lần nữa xuất hiện ở trong hư không.
Muôn ngàn tinh tú, bóng tối vô biên.
Thế giới bên ngoài Kỷ Nguyên, tựa hồ so với Kỷ Nguyên ban đầu không có gì khác biệt quá lớn.
Nhưng lúc này Trân Trường Sinh không có tâm tình thăm dò sự khác biệt cụ thể giữa hai Kỷ Nguyên, mà là tiếp tục tìm kiếm nơi Nạp Lan Tính Đức ngã xuống.
Mà lần tìm kiếm này, mất ròng rã tám ngàn năm.
Trong tám ngàn năm này, Trân Trường Sinh đi ngang qua mấy Kỷ Nguyên, một mình ở trong hư không cùng với hỗn độn suốt tám ngàn năm. ...
"Ông!"
Cây thước mộc mạc đột nhiên truyền đến dao động kịch liệt.
Cảm nhận được động tĩnh cây thước truyền đến, Trần Trường Sinh ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Hư không phía trước cũng không có gì khác thường, nhưng thước trong tay vẫn luôn truyền đến cảm ứng mãnh liệt.
Thấy thế, Trần Trường Sinh cầm thước vung lên, vô số văn tự màu vàng kim trong nháy mắt tan vỡ.
Hoàn cảnh hư không vốn bình thường không có gì lạ xảy ra biến hóa, hai thi thể nằm trên một khối thiên thạch lớn chừng cái ao. Nhìn thấy hai cỗ thi thể này, Trần Trường Sinh nắm chặt nắm đấm, sau đó bay tới.
Đi tới trên thiên thạch, nhìn hai cỗ thi thể lạnh như băng, Trân Trường Sinh đột nhiên có cảm giác thế giới không chân thật, phảng phất như những gì phát sinh hiện tại đều là một giấc mộng.
Ngẩn người không biết bao lâu, Trần Trường Sinh lấy ra một chiếc máy truyền tin đặc thù.
Chờ đợi ba ngày sau, máy truyền tin rốt cục cũng có phản ứng.
Phát ra một tin tức ngắn gọn, Trần Trường Sinh chậm rãi đi về phía thi thể của Công Tôn Hoài Ngọc, sau đó từ trong tay nàng lấy ra phong thư đã được chuẩn bị từ trước.
Nhẹ nhàng mở phong thư ra, nét chữ thanh tú hiện ra trước mắt Trân Trường Sinh.
"Tiên sinh, thấy chữ như thấy người, cả đời này ta mong câu nhiều lắm."
"Mong chén rượu đây, mong đêm vui trọn vẹn, mong chim én bay đi rồi lại quay về, mong một vầng trăng sáng soi rọi để những cố nhân không rời xa."
"Nhưng mà tiên sinh, thư viết chữ dài ý ngắn, lời nói của ta như gió xuân chẳng thể thổi tới bờ bắc của ngươi, nỗi tương tư lại dừng bước trước muôn trùng núi.'
"Ta tự biết thiên địa xa không thể với tới, cũng không muốn để ngươi khó xử như thế."
"Mong ước cuối cùng chỉ là một câu, nhân gian khổ lắm, mong người bình an."
Xem xong nội dung của trang thứ nhất, Trân Trường Sinh lại nhìn vê phía trang thứ hai.
"Tiên sinh, những lời sến súa trên đó đều là Nạp Lan dạy ta viết, ta không thể viết ra những thứ này."
"Trước khi chết quay đầu lại, mới phát hiện hóa ra bản thân mình trước đây theo đuổi nhiều thứ đến vậy."
"Đầu bạc răng long, danh vang chư thiên, con cháu đầy đàn, những thứ này đều là những gì ta theo đuổi."
"Rất may mắn, những thứ ta theo đuổi đều đã có được." "Cho nên cho dù đời này có chết, Công Tôn Hoài Ngọc ta cũng không tiếc nuối."
Bạn cần đăng nhập để bình luận