Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1184: Như nhau cả thôi

Chương 1184: Như nhau cả thôiChương 1184: Như nhau cả thôi
Chương 1184: Như nhau cả thôi
"Chờ giải quyết đám khốn kiếp này xong, ngươi muốn làm gì ta mặc kệ ngươi."
"Đương nhiên, nếu như tương lai ngươi cản đường của ta, ta vẫn sẽ giết ngươi."
"Tuyệt đối sẽ không!"
Nụ cười trên mặt Vương Hạo càng thêm sáng lạn.
"Ta coi như cản đường của ai, cũng sẽ không cản đường Trân Trường Sinh ngươi!"
"Chỉ có ngươi còn sống, sự an toàn của ta mới có thể được cam đoan."
"Cho nên vì an toàn của ta, hiện tại ta phải giúp ngươi xử lý cỗ thân thể này một chút."
"Ngoài ra cũng xin Đế Sư chỉ điểm cho ta tâm đắc trong những năm qua."
"Được!"
Trân Trường Sinh dứt khoát đáp ứng, sau đó hai người đi về chỗ sâu trong “tiểu thế giới"...
Người Đưa Tang biến mất. Nói chính xác, hẳn là toàn bộ tin tức về Trân Trường Sinh trong Kỷ Nguyên này đã bị người ta cố ý xóa bỏ.
Tiên dân thượng cổ cùng với cấm địa Thánh Khư đánh một trận kinh thiên động địa, vô số thế giới bị phá hủy ở trong trận chiến này.
Cũng chính là ở trong lần này, thế nhân chân chính kiến thức được thực lực của cấm địa.
Vô số cao thủ đã "chết" từ lâu bay ra từ trong cấm địa, hơn mười vị Thiên Đế liên thủ, vậy mà chỉ có thể đánh ngang tay với cấm địa Thánh Khư.
Mắt thấy chiến cuộc lâm vào bế tắc, một phương tiên dân thượng cổ phái ra một vị cường đại tôn tại.
Vì ứng đối với vị tôn tại này, nhân vật số hai của cấm địa Thánh Khư xuất thủ, hơn nữa vận dụng Sát Thần Binh.
Sát Thần Binh vừa ra, một phương tiên dân thượng cổ căn bản là không có cách nào ngăn cản, dù là bọn họ đã phái ra nhiều cao thủ hơn cấm địa Thánh Khư. Thương vong càng ngày càng nhiều, đại năng của tiên dân thượng cổ không ngồi yên được nữa, một cái chuông lớn ánh vàng rực rỡ được tế ra.
Theo "chuông lớn" xuất hiện, ưu thế của Sát Thần Binh bị triệt tiêu.
Thấy thế, tiên dân thượng cổ vẫn không chịu bỏ qua, vì thế lại mượn đỉnh lớn màu đen từ trong tay Hạo Thiên Đại Đế đang bế quan dưỡng thương.
Cầm trong tay hai kiện vô thượng thần khí, tiên dân thượng cổ lấy thế như chẻ tre giết vào cấm địa Thánh Khư.
Nhìn từ khí thế, tựa hồ là chuẩn bị triệt để tiêu diệt cấm địa Thánh Khư.
Đối mặt với khí thế ngất trời của tiên dân thượng cổ, Thánh Khư Chi Chủ ra tay, thực lực mạnh mẽ vào thời khắc này được thể hiện vô cùng rõ ràng.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Tiên dân thượng cổ cầm hai kiện vô thượng thần khí trong tay, vẫn không thể triệt để áp chế Thánh Khư Chi Chủ cầm Sát Thần Binh trong tay. Cục diện bế tắc như vậy cũng kéo dài suốt tám trăm năm, sau tám trăm năm, cấm địa Thánh Khư rời khỏi Kỷ Nguyên này, thắng bại của chiến cuộc không người nào biết được. ...
Tại tiểu thế giới đặc thù.
"Phù - " Vương Hạo thở phào một hơi, lau mồ hôi trên trán nói: "Thân thể này của ngươi, đã đạt đến giới hạn khả năng của chúng ta rồi."
“Trong vòng hai vạn năm, ta đoán chừng sẽ không có thân thể mạnh hơn ngươi xuất hiện."
"Nói thật, đầu óc của ngươi thật tốt, Hỗn Độn Thể trong truyên thuyết ngươi cũng làm ra được, thật khó lường."
Đối mặt với lời nói của Vương Hạo, Trần Trường Sinh cảm thụ một chút thân thể của mình nói: "Ta đã từng thấy Hỗn Độn Thể, nói chính xác hơn cũng không tính là Hỗn Độn Thể."
"Năm đó lúc đấu pháp với Phù Dao, ta chuyển thế đến Bát Hoang."
"Ở nơi đó, ta đụng phải một tên gia hỏa tu 'Vong Thần Đạo, thân thể của hắn lúc ấy đản sinh ra một tia Hỗn Độn chỉ khí."
"Từ lúc đó trở đi, ta đã nghiên cứu khả năng Hỗn Độn Thể rồi."
Nghe thế, Vương Hạo trợn trắng mắt nói: "Vong Thần Đạo tu ra được căn bản không phải Hỗn Độn Thể, ngươi đừng có lẫn lộn khái niệm như vậy chứ.”
"Ta đương nhiên biết đó không phải là Hỗn Độn Thể, nhưng mà cái tên đó đã gợi nhắc cho ta, cho nên ta mới tìm ra phương pháp tạo ra Hỗn Độn Thể nhân tạo."
Lời nói của Trân Trường Sinh khiến Vương Hạo không biết nói gì.
"Thật sự phải phục ngươi, chỉ cần nghe một cái tên thôi mà ngươi đã có thể nghiên cứu ra Hỗn Độn Thể."
"Thiên hạ này còn có chuyện Trân Trường Sinh ngươi không làm được sao?"
"Đương nhiên là có, ít nhất ta không thể để cho người chết đi sống lại, ta đã thí nghiệm rất nhiều lần cũng đều không thành công."
"Chết mà sống lại' ngươi cũng dám nghĩ, ngươi quả nhiên là ma tu đệ nhất thiên hạ."
Đối mặt với lời nhắc nhở của Vương Hạo, Trần Trường Sinh thản nhiên nói: "Đừng giả ngây giả ngô ở trước mặt ta."
"Ngươi đừng tưởng rằng ta không biết ngươi đang nghiên cứu cái gì, thứ như vậy mà ngươi cũng dám đụng vào, lá gan của ngươi không hề nhỏ hơn ta chút nào."
"Như nhau cả thôi!"
"Nhưng mà thứ này ta vẫn chưa có được đột phá mang tính thực chất, ngươi cảm thấy tiếp theo ta nên làm như thế nào?”
Nghe vậy, Trân Trường Sinh suy nghĩ một chút nói: "Suy nghĩ đại khái của ngươi không sai, nhưng phương hướng sai rồi."
"Muốn đi con đường này, mục tiêu của ngươi không phải là những sinh linh mạnh mẽ kia."
Bạn cần đăng nhập để bình luận