Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1657: Dặn dò

Chương 1657: Dặn dòChương 1657: Dặn dò
Chương 1657: Dặn dò -Hoàn toàn không, so với những người cùng trang lứa, tâm nhìn của ngươi vượt xa bọn họ, thậm chí còn hơn cả một số tu sĩ cao giai.
"Vậy vì sao ngài lại nói ta như vậy?
"Bởi vì mục tiêu của ngươi không giống với bọn họ."
"Trong số những người trẻ tuổi thế hệ này, nguyện vọng của đa số mọi người là bước vào cảnh giới Tiên Vương, một số ít người muốn chạm đến ngưỡng cửa cảnh giới Thiên Đế."
"Xin hỏi lý tưởng của ngươi, tu sĩ Thiên Đế có thể làm được sao?" Đối mặt với câu hỏi của Trân Trường Sinh, Lư Minh Ngọc thở dài nói: "Điêu ta mong muốn trong lòng, dù là Thiên Đế đến, e rằng cũng khó như lên trời."
"Vậy chẳng phải là được rồi saol"
"Muốn đi xa hơn, ngươi phải nỗ lực nhiều hơn."
"Nếu chỉ có tâm nhìn rộng mở, nhưng nỗ lực lại không theo kịp, ngươi sẽ trở thành kẻ vô dụng tự ai tự oán.
"Tiên sinh dạy bảo đúng lắm, học trò đã hiểu."
Cung kính hành lễ với Trần Trường Sinh. Lư Minh Ngoc ngẩng đầu hỏi: "Ta chưa từng nói với tiên sinh vê những điều trong lòng.
Nhưng xem ra tiên sinh dường như đã đoán ra rồi."
"Gặp nhiều chuyện rồi, thiên hạ chẳng còn gì mới mẻ nữa, suy nghĩ của ngươi đúng sai tạm thời không bàn."
"Việc cấp bách hiện nay là giữ mạng của ngươi."
Nói xong, Trần Trường Sinh vẫy tay với hai người Quan Bình ở góc phòng.
Thấy vậy, hai người cũng đứng dậy đi tới trước mặt Trân Trường Sinh.
"Sau khi ra khỏi Tu Di Huyễn Cảnh, ta vẫn chưa kịp dặn dò các ngươi một số việc, bây giờ nhân lúc có thời gian, ta sẽ nói rõ với các ngươi.'
"Ba người các ngươi đều là nhân kiệt xuất chúng, dù không có ta, tương lai các ngươi cũng sẽ làm nên nghiệp lớn.
"Chỉ tiếc là tâm khí của các ngươi quá cao, chỉ với năng lực hiện tại, e rằng các ngươi sẽ chuốc lấy thất bại thảm hại."
"Vì vậy, ta có vài lời muốn gửi gắm đến các ngươi" Trân Trường Sinh nhìn Quan Bình, thản nhiên nói: "Nha đầu, thiên phú đan đạo của ngươi ta không lo lắng." "Nhưng điều khiến ta đau đầu nhất, chính là tính cách không hiểu nhân tình của ngươi."
Nghe Trần Trường Sinh nói vậy, Quan Bình bíu môi nói: "Tiên sinh, ai nói ta không hiểu nhân tình thế thái chứ. Ta rất biết cách làm người đấy nhé."
"Bớt cãi lại ta, nếu ngươi thật sự tỉnh thông nhân tình thế thái, đến Đan Vực lâu như vậy, ngươi sẽ không vẫn chỉ có một mình." "Trân Phong đến Đan Vực cùng với ngươi, người ta hiện tại đã kết giao được rất nhiều bằng hữu.
"Ngươi thì trái lại, ngoại trừ mấy người chúng ta, bên cạnh ngươi không còn ai khác..
Đối mặt với lời nói của Trần Trường Sinh, Quan Bình bĩu môi không phản bác, nhưng nhìn vẻ mặt của nàng, dường như nàng không phục.
Nhìn Quan Bình, Trân Trường Sinh thở dài: "Ta biết ngươi đang nghĩ gì trong lòng.'
"Ngươi cảm thấy những hồ bằng cẩu hữu kia không đáng để kết giao, đến lúc nguy cấp, bọn họ cũng sẽ không đối xử chân thành với ngươi, nói không chừng còn đâm sau lưng ngươi một nhát.
"Chi bằng dành thời gian nghiên cứu luyện đan thuật. "Những đạo lý này bề ngoài có vẻ đúng, nhưng trong thực tế lại không thể thực hiện được." "Vòng sơ khảo đã qua lâu như vậy, danh tiếng của ngươi ở Đan Vực vẫn rất kém, chuyện bán thuốc giả, rất nhiều người vẫn cứ bám lấy ngươi không buông." "Ta bán thuốc giả cùng với ngươi, ngươi có biết vì sao bọn họ chỉ nhằm vào ngươi, mà không nhằm vào ta không?" Nghe vậy, Quan Bình lắc đầu. "Bởi vì có người nói đỡ cho ta, còn ngươi thì không.
Khi người khác nói ta bán thuốc giả, Thôi Lăng Sương sẽ giúp ta giải vây, mấy ngày trước Lư Minh Ngọc cũng sẽ giúp ta giải vây."
"Tuy rằng bọn họ đều biết đây là cố ý thiên vị, nhưng không nể mặt tăng thì cũng nể mặt phật, có người nói đỡ cho ta, bọn họ cũng không đến mức cứ bám lấy ta không buông."
"Cùng lý do đó, Trân Phong đi cùng với chúng ta, tự nhiên cũng phải chịu rất nhiều lời đồn đại.
"Nhưng hắn chịu ảnh hưởng là nhỏ nhất, bởi vì những người quen biết sơ sơ của hắn đang nói đỡ cho hắn."
"Đối mặt với ngàn người chỉ trích, chúng ta quả thật nên ngẩng cao đầu bước tiếp." "Nhưng điều này không có nghĩa ngàn người chỉ trích là chuyện tốt, có thể tránh được là tốt nhất."
"Thông thạo thế sự đều là học vấn, thấu hiểu nhân tình chính là văn chương, câu này ngươi phải ngẫm nghĩ cho kỹ."
Dặn dò xong Quan Bình, Trân Trường Sinh lại nhìn Trân Phong.
"Ngươi xử sự trầm ổn, làm việc †a cũng tương đối yên tâm."
"Chỉ tiếc là ngươi trời sinh cốt khí ngạo nghễ, điêu này cũng có nghĩa là con đường tương lai của ngươi sẽ không băng phẳng."
"Dùng kiếm trong tay bình thiên hạ, dựa vào không phải là nhân tình thế thái, mà là bản lĩnh thực sự.
“Anh hùng trong thiên hạ nhiều như cá diếc sang sông, ta thật sự lo lắng ngươi có thể đi hết con đường này hay không.
Đối mặt với sự lo lắng của Trần Trường Sinh, Trân Phong chắp tay cười nói: "Lời dặn dò của Trường Sinh huynh, tại hạ nhất định ghi nhớ trong lòng..
Bạn cần đăng nhập để bình luận