Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1432: giáo huấn

Chương 1432: giáo huấnChương 1432: giáo huấn
Chương 1432: giáo huấn
Nghe Trương Cổ nói, Trần Trường Sinh mỉm cười nói: "Ta đương nhiên biết rõ thực lực của ngươi, ta chỉ muốn hỏi ngươi có muốn thứ gì hay không?”
"Ta chỉ muốn sống, cái gì cũng không muốn."
"Nếu như lão nhân gia ngài thông cảm cho ta, vậy làm phiền ngươi sau khi chiến tranh kết thúc, để cho ta an an ổn ổn qua hết một đoạn thời gian cuối cùng."
Nghe được lời này, Trần Trường Sinh cùng với Diệp Vĩnh Tiên đều có chút kinh ngạc.
Chỉ thấy Trân Trường Sinh đánh giá Trương Cổ từ trên xuống dưới một chút, nghi ngờ nói: "Ngươi bị thương?”
"Không có.'
"Không bị thương vì sao ngươi lại nói lời này, làm như sắp chết vậy."
Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Trần Trường Sinh cùng với Diệp Vĩnh Tiên, Trương Cổ lập tức trợn trắng mắt.
"Hai vị tổ tông của ta, ta chỉ là một Tiên Vương bát phẩm, ta không so được với các ngươi.
"Dựa theo tình huống bình thường, thọ mệnh cực hạn của Tiên Vương bát phẩm là tám vạn năm."
"Đạt tới cảnh giới Tiên Vương bát phẩm, ta bỏ ra hai vạn năm, ở tiểu thế giới khoáng mạch ta chờ đợi ba vạn năm."
"Sau khi ngươi cướp đi tiểu thế giới mạch khoáng, ta lại ngơ ngơ ngác ngác lăn lộn hơn một vạn năm.
"Qua mấy ngàn năm nữa, ta sẽ đạt đến đại quan bảy vạn năm”"
"Có trời mới biết trận chiến tranh kéo dài này phải đánh bao lâu, xin hỏi sau khi chiến tranh kết thúc, ta còn có bao nhiêu thời gian có thể sống?"
Nghe nói như thế, Diệp Vĩnh Tiên cùng với Trần Trường Sinh đều có chút bàng hoàng.
Bởi vì trong tiêm thức của bọn họ, thời gian ba vạn năm không phải là vấn đề gì lớn.
Nhìn thấy phản ứng của hai người, Trương Cổ tự nhiên hiểu rõ hai người còn chưa có thích ứng với loại cảm giác chênh lệch này.
"Đế Sư, có một vấn đề ta vẫn muốn hỏi ngươi."
"Vấn đề gì?"
"Ngươi định đánh trận chiến tranh này bao lâu?”
Nghe vậy, Trần Trường Sinh ngẩng đầu suy nghĩ một chút nói: "Kế hoạch ban đầu là ba vạn năm, về sau căn cứ theo tình huống ta quyết định rút ngắn xuống dưới hai vạn năm.
"Kế hoạch này có vấn đề gì sao?"
"Kế hoạch của ngươi ta tự nhiên là không có tư cách nói này nói nọ, nhưng ta vẫn kiến nghị ngươi hạn chế thời gian ở trong vòng vạn năm."
"Thời gian là địch nhân của tất cả sinh linh, nếu như địch nhân đều chết già, đến lúc đó ngươi muốn báo thù cũng không tìm được người.'
Nói xong, Trương Cổ xoay người rời khỏi cứ điểm.
Nhìn bóng lưng của Trương Cổ, Diệp Vĩnh Tiên đột nhiên nở nụ cười.
"Hai người chúng ta giống như vừa bị người khác giáo huấn”"
"Đúng vậy.' Trân Trường Sinh gật đầu nói: "Ta cảm nhận được sự ghen tị từ trong giọng nói của hắn."
"Cảm giác kia giống như là phàm nhân ghen tị Tiên Nhân trường sinh, có một số thời khắc ta thậm chí cũng hoài nghị, liệu hắn có đi cùng với Vương Hạo không.'
Nghe nói như thế, Diệp Vĩnh Tiên lắc đầu nói: "Sẽ không, loại người như hắn vĩnh viễn cũng sẽ không đi cùng một chỗ với Vương Hạo."
'Vì sao...
"Bởi vì hắn có nhận thức rất rõ ràng đối với mình, con đường trường sinh này không phải ai cũng có thể đi.
"Mạnh như Trương Chấn không phải cũng cúi đầu trước mặt trường sinh sao?"
Đối mặt với lời nói của Diệp Vĩnh Tiên, Trân Trường Sinh cười nói: "Có phải trong lòng ngươi đã khinh thường Trương Chấn hay không?”
'Đúng vậy.
"Trên đời này chỉ có vài người có thể khiến ta kính nể, Hoang Thiên Đế, Kiếm Thần, Chí Thánh, ngươi chỉ có thể tính là một nửa."
'Là vì thực lực sao?”
"Thực lực chỉ là thứ yếu, càng quan trọng hơn là bọn họ chưa bao giờ cúi đầu trước vận mệnh."
"Yêu Đế tuy mạnh nhưng lòng hắn cũng không kiên định như vậy. Phượng Đế cũng không tệ, nhưng nàng chỉ là một tiểu nha đầu, không thể một mình đảm đương một phía."
"Còn Trương Chấn thì càng không cần phải nói, nhân vật đỉnh thiên lập địa như thế, lại vì một chút thời gian mà cúi đầu."
"Không luận thực lực, Trương Chấn kém xa ba người này."
"Bình tính mà xem xét, thật ra hắn có thể theo đuổi thứ có giá trị hơn, ngươi cũng đã chỉ ra phương hướng này cho hắn."
"Nhưng hắn không lựa chọn làm như vậy, cho nên hắn nhất định không thể đi tới độ cao của Kiếm Thần”
Nói xong, Diệp Vĩnh Tiên đột nhiên than nhẹ một tiếng.
"À¡-" "Đáng tiếc, hắn có lẽ là người duy nhất có thể sánh vai Kiếm Thần."
"Bỏ lỡ cơ hội này, trên đời sẽ không còn có người như Kiếm Thần”
Nghe Diệp Vĩnh Tiên cảm khái, Trân Trường Sinh cười nói: "Vì sao ta chỉ coi là nửa, là bởi vì ta quá thiếu quyết đoán sao?"
"Không, ngươi làm việc không phải không quả quyết, hạn chế ngươi vẫn luôn là phần tình cảm kia”"
"Tiếp tục như vậy, phần tình cảm này sớm muộn sẽ kéo chết ngươi."
"Kéo chết thì kéo chết đi, sống những ngày này cũng không có ý nghĩa gì.
Nói xong, Trân Trường Sinh xoay người đi vê phía chỗ sâu trong cứ điểm. "Ngươi thả hai người bọn họ ra, ngươi có biết sẽ có hậu quả lớn bao nhiêu hay không?”
Diệp Vĩnh Tiên hướng vê phía bóng lưng Trân Trường Sinh hô một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận