Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1692: quở trách

Chương 1692: quở tráchChương 1692: quở trách
Chương 1692: quở trách "Hiểu là tốt rồi, trở về đi!" Nghe vậy, Lư Minh Ngọc chắp tay thi lễ, rôi xoay người rời khỏi mật thất. Đợi Lư Minh Ngọc đi rồi, Thủy Nguyệt bưng một ấm trà nóng đi vào. "Tiên sinh, Lư công tử sao lại đi rồi?" Đã tìm được đáp án mình muốn, không đi thì còn ở lại đây làm gì. Đáp án gì? "Cảnh giới cao nhất của chuyện tình ái. "Cảnh giới cao nhất là gì?"
Nhìn bộ dạng nghi hoặc của Thủy Nguyệt, Trần Trường Sinh khẽ mỉm cười, dường như nhớ lại một vài chuyện cũ.
"Cảnh giới cao nhất của chuyện tình ái là một loại thái độ, nếu miêu tả cụ thể, đại khái là như thế này."
"Nàng thấy hay không thấy, ta vẫn ở nơi đó, không buồn không VuI..
Nàng nhớ hay không nhớ, tình vẫn ở nơi đó, không đến không đi"
"Nàng yêu hay không yêu, yêu vẫn ở nơi đó, không tăng không giảm” Nghe lời của Trân Trường Sinh, Thủy Nguyệt dường như cũng có chút xúc động.
"Tiên sinh, chủ nhân của khuôn mặt này cũng như vậy sao?”
Đối mặt với câu hỏi của Thủy Nguyệt, Trân Trường Sinh mỉm cười nói: "Những chuyện này để sau hãy nói, chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian làm cái này đã.
"Bận rộn nhiều ngày như vậy vẫn chưa thành công, nếu kéo dài thêm nữa thì trận chung kết đại hội đan dược sắp bắt đầu rồi."
Nói xong, Trân Trường Sinh lại bận rộn. ... Thời gian trôi qua từng chút một.
Trân Trường Sinh vẫn trốn trong mật thất không ra, Quan Bình và Trân Phong thì ra sức làm "buôn bán thuốc giả" của bọn họ.
Lư Minh Ngọc sau khi ra khỏi mật thất của Trần Trường Sinh, lập tức bắt đầu toàn tâm toàn ý đầu nhập vào việc bố trí trong Thú tộc.
Dường như chuyện trước đó, chỉ là hắn nhất thời hứng khởi mà thôi.
Tuy nhiên phụ cận Đan Tháp tuy một mảnh tường hòa, nhưng bên ngoài phạm vi Đan Tháp lại không được yên bình như vậy. ... Tại Đan Vực.
"Khách quan, xin hỏi là muốn ở trọ hay dùng cơm?" Tiểu nhị nhiệt tình tiến lên chào hỏi. Nghe vậy, nam tử lực lưỡng đội nón lá nói: Cho ta một gian thượng phòng, không có phân phó của ta, đừng đến quấy rây ta.
Nói xong, một viên Nguyên Đan xuất hiện trong tay tiểu nhị.
Nhìn thấy vậy, tiểu nhị lập tức vui vẻ nói: "Được rồi khách quan, mời lên lâu!"
Vào phòng, nam tử lực lưỡng kiểm tra căn phòng một lượt, xác nhận không bị giám sát, hắn ta liên lấy ra một tín vật đặc biệt.
"Thủ lĩnh, ta đã thành công lẻn vào Đan Vực."
"Rất tốt"
"Cao thủ bên cạnh Lư Minh Ngọc ta sẽ nghĩ cách điều đi, đến lúc đó ngươi nhất định phải một kích mất mạng."
"Sau khi thành công, tổ chức sẽ sắp xếp cho ngươi rút lui."
“Minh bạch!"
Trao đổi xong, tín vật đặc biệt tự động vỡ vụn, nam tử lực lưỡng cũng nhìn vê phía Đan Tháp cao chót vót ngoài cửa sổ.
"Lư Minh Ngọc, lần này chắc chắn phải chất." Nói xong, ngoại hình của nam tử bắt đầu thu nhỏ lại, tráng hán cao lớn thô kệch biến thành một mỹ nhân với đường cong lồi có lõm. ...
Tại Thanh Hà Giới, Thôi gia. Hạo Vũ, người bên dưới phát hiện ra một đầu dị thú thượng cổ trong hư không, ngươi đi xử lý một chút đi."
Nam tử trung niên giao cho Thôi Hạo Vũ một nhiệm vụ.
Đối mặt với lời nói của nam tử trung niên, Thôi Hạo Vũ cau mày nói: Phụ thân, Minh Ngọc tuy rằng ở Đan Vực, nhưng hắn cũng không an toàn.'
"Loại chuyện này để người khác xử lý là được rồi, hà tất phải gọi ta gấp gáp trở về."
Nghe được lời nói của Thôi Hạo Vũ, nam tử trung niên không vui nói: "Ta biết ngươi đau lòng muội muội ngươi, càng đau lòng cháu ngoại của ngươi."
"Nhưng hành vi của ngươi mấy năm gần đây có chút quá đáng rồi."
Lư gia là Lư gia, Thôi gia là Thôi gia, ngươi nhiều lần nhúng tay vào chuyện nhà Lư gia, việc này đã khiến Lư gia bất mãn." Nhưng mà...
"Nhưng mà cái gì?” Nam tử trung niên trừng mắt nhìn Thôi Hạo Vũ, tức giận nói: "Minh Ngọc là cháu ngoại ruột của ta, ta là ông ngoại chẳng lẽ không đau lòng sao?”
"Nhưng dù có đau lòng đến mấy, cũng phải chú ý đến ảnh hưởng chứ."
'Mượn cớ mình có chút thực lực liền chạy đến Lư gia khoa tay múa chân, cuối cùng càng là cầm kiếm xông vào Đan Tháp." "Nếu không phải nể mặt lão tổ, ngươi có mấy cái mạng để mất!"
"Ngươi thật sự cho rằng Đan Tháp và Lư gia không làm gì được ngươi sao?"
Đối mặt với sự quở trách của nam tử trung niên, Thôi Hạo Vũ cúi đầu nói: "Phụ thân dạy dỗ đúng.
"Hiểu là tốt rồi!"
Thấy Thôi Hạo Vũ nhận lỗi, thái độ của nam tử cũng hòa hoãn lại.
"Minh Ngọc là cháu ngoại của ta, dù sao cũng có một nửa huyết mạch Thôi gia."
Lư gia cho dù không ưa hai mẹ con bọn họ, vậy cũng phải kiêng nể Thôi gia chúng ta một chút. "Nếu không phải tình huống của Minh Ngọc quá phức tạp, ta đã sớm đón hai mẹ con bọn họ về rồi."
Nghe vậy, Thôi Hạo Vũ suy nghĩ môt chút rồi nói: "Phu thân định làm thế nào?”
"Cứ chờ xem đã, nếu tình huống thật sự nguy cấp, vậy ta sẽ đón bọn họ về."
"Tuy rằng mất đi quyên thế, nhưng làm một phú gia cũng tốt.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận