Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1342: đối tượng thí nghiệm

Chương 1342: đối tượng thí nghiệmChương 1342: đối tượng thí nghiệm
Chương 1342: đối tượng thí
nghiệm
"Ngươi vừa mới nói, điềm xấu loại hình tư tưởng là không thể bị phát hiện.”
"Dùng lý luận hiện để có phỏng đoán, hẳn là điềm xấu ở trong cơ thể vật chủ đã giảm tốc độ sinh sôi nảy nở, hoặc là lâm vào ngủ say."
"Vì vậy, ta phải nghiên cứu thêm các thủ đoạn thăm dò điềm xấu, chỉ dùng các yếu tố bên ngoài để dụ dỗ, phương pháp này quá thô sơ, rất có thể sẽ bị tránh thoát."
"Mặt khác lý luận vừa rồi chỉ là suy đoán, ta cân tiến thêm một bước nghiệm chứng.'
"Ba người Miêu Thạch, ngươi tạm thời chiếu cố giúp ta một chút, vê sau ta có trọng dụng.' Đối mặt với lời nói của Trân Trường Sinh, Bàng Thống nhấch miệng cười nói: "Nói cho ta biết nhiều thứ như vậy, ngươi không sợ ta cũng là một trong những trường hợp đặc biệt đã lẩn tránh thoát được dò xét sao?"
"Không có gì đáng ngại, bởi vì mặc kệ ngươi có bị ký sinh hay không, ngươi đều phải chết."
"Người vào ván cờ này ai cũng không sống được."
"Sở dĩ nghiên cứu phát minh ra thủ đoạn dò xét mới, đó là vì bảo trụ mạng của bọn người Miêu Thạch."
"Giả thiết ta không nghiên cứu ra thủ đoạn dò xét mới, không có cách nào xác định bọn họ có sạch sẽ hay không, vậy bọn họ cũng phải chết."
"Cùng lắm thì ta lại đổi một loại thủ đoạn khác là được.'...
Tại cứ điểm Chúc Long. "Trân Trường Sinh, ngươi gọi chúng ta trở về làm gì?"
"Không phải ngươi nói chúng ta tận lực không nên tụ tập cùng một chỗ sao?”
Vương Hạo vừa càu nhàu vừa bước vào, mà Diệp Vĩnh Tiên đã sớm xuất hiện ở trong phòng.
"Không có gì, có chút đồ tốt muốn đưa cho các ngươi.'
Đối mặt với lời nói của Trần Trường Sinh, Vương Hạo nhìn thoáng qua Diệp Vĩnh Tiên bên cạnh nói: "Ngay cả lão tổ tông của ta cũng gọi tới, xem ra không phải chuyện tốt lành gì.
"Nói thẳng ra đi, lần này lại định để chúng ta làm chuyện bán mạng gì?”
Nhìn dáng vẻ không hề để ý của Vương Hạo, Trân Trường Sinh vung tay phải lên, một quả cầu tròn to bằng đầu người xuất hiện trên bàn.
"Lần này thứ muốn đưa cho các ngươi chính là cái này.'
"Lang bạt nhiêu năm như vậy trong Kỷ Nguyên, các ngươi hẳn là đã nghe nói qua thứ này rồi."
Nghe vậy, Diệp Vĩnh Tiên nhìn thoáng qua năng lượng màu đen trong quả câu, thản nhiên nói: "Thứ điêm xấu này vô cùng nguy hiểm, ngươi giữ thứ này trên người, không sợ tới lúc đó sẽ dẫn lửa thiêu thân à?”
-Ha ha hat"
"Lão tổ tông đúng là lão tổ tông, kiến thức quả nhiên uyên bác."
"Loại vật này ta là lân đầu tiên gặp.
Diệp Vĩnh Tiên vừa mở miệng, Vương Hạo ở bên cạnh đã bắt đầu xen vào. Thấy thế, Trân Trường Sinh liếc qua Vương Hạo thản nhiên nói: Đừng có đùa giỡn ở đây, hai người các ngươi đối với thứ này hiểu biết sâu đến mức nào?”
"Chưa từng gặp, chỉ nghe nói."
"Ta cũng giống như lão tổ tông, chỉ là nghe qua, chưa thấy qua."
Nhận được câu trả lời này, Trân Trường Sinh tiện tay ném ra hai miếng ngọc giản.
"Nếu các ngươi đều không hiểu rõ lắm, vậy các ngươi hiện tại liền tìm hiểu kỹ càng một chút đi."
"Trạng thái tôn tại của thứ này là một loại trường sinh khác lạ, hai người các ngươi hẳn là rất muốn có thứ này.'
Nói xong, Trân Trường Sinh ngồi trên ghế chậm rãi thưởng thức trà. Mà hai người Vương Hạo thì nhanh chóng xem nội dung trên ngọc giản.
Xem xong, sắc mặt của Diệp Vĩnh Tiên vẫn như thường, nhưng Vương Hạo lại tham lam liếm liếm môi.
"Thứ này tuy tốt, nhưng cũng rất nguy hiểm”
"Nếu như ta nhớ không lâm, ngươi vẫn luôn giữ thái độ chống lại nó."
"Nhưng bây giờ ngươi lại chủ động để chúng ta tiếp xúc với thứ này, không phải là muốn dùng thứ này để lấy cớ giết chúng ta đấy chứ?"
Nghe nói như thế, Trân Trường Sinh thổi thổi trà nóng trong tay nói" "Nếu như không có cách nào xác nhận các ngươi có thanh trừ sạch sẽ loại vật này hay không, ta xác thực sẽ giết các ngươi."
"Nhưng nếu có sự đảm bảo, thì đương nhiên sẽ không.' Nghe vậy, Vương Hạo lập tức không vui.
'Không ngờ ngươi lại coi chúng ta là đối tượng thí nghiệm!"
"Trân Trường Sinh ngươi còn có nhân tính hay không?”
"Ta đương nhiên có nhân tính, nhưng ngươi có hay không ta liên không rõ ràng.'
"Vì trường sinh, các ngươi tự biến mình thành cái dạng gì, toàn bộ Kỷ Nguyên không ai không biết."
"Cho dù hôm nay ta không để cho các ngươi tiếp xúc với thứ này, các ngươi sớm muộn gì cũng sẽ tiếp xúc được."
"Thay vì đề phòng các ngươi đâm sau lưng, vậy còn không bằng nói tất cả mọi chuyện ra."
"Giả thiết các ngươi thật sự bị điêm xấu ăn mòn, hôm nay ta có thể thả các ngươi đi."
"Nhưng trong những năm tháng sau này, sinh tử của chúng ta đều nghe theo mệnh trời, cũng coi như là quen biết một hồi, giữ lại chút thể diện cho nhau.'
"Điều kiện này thế nào?”
Nghe xong, Diệp Vĩnh Tiên cùng với Vương Hạo đều trâm mặc.
Thật lâu sau, Diệp Vĩnh Tiên dẫn đầu mở miệng nói: "Ta có thể thử tiếp xúc với điềm xấu, nhưng nếu có một ngày ngươi nghiên cứu ra phương pháp tiêu diệt triệt để điềm xấu, ngươi phải nói cho ta biết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận