Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1253: Tại sao phải làm như vậy?

Chương 1253: Tại sao phải làm như vậy?Chương 1253: Tại sao phải làm như vậy?
Chương 1253: Tại sao phải làm
như vậy?
Lời này vừa nói ra, trong nháy mắt hai người Khương Bá Ước và Miêu Thạch lập tức không giữ được bình tĩnh.
Miêu Thạch đoạt lấy ngọc giản trong tay Trân Trường Sinh, nhanh chóng xem lướt qua.
"Thật sự là Sát Thần Binhl"
"Chỉ có điều nội dung ghi lại trong này rất ít, tựa hồ là độ dài có hạn, nội dung chân chính hẳn là ghi chép ở trong ngọc giản tiếp theo."
"Trường Sinh, ngươi có phần thứ hai của ngọc giản này không?"
"Có, lúc ấy những ngọc giản này đều sắp xếp dựa theo số thứ tự, ta tổng cộng cầm bốn miếng, đây là miếng thứ nhất."
"Vậy nhanh lấy ra đi, thứ này đối với Thái Minh Thiên, đối với toàn bộ Tứ Phạm Tam Giới đều rất quan trọng."
Nhìn Miêu Thạch kích động, Trân Trường Sinh mỉm cười, sau đó nói: "Ba miếng ngọc giản còn lại đã bị ta hủy."
"Không phải chứ, thứ này ngươi sao có thể hủy được!"
“Trường Sinh, ngươi thật...
Miêu Thạch còn chưa nói hết lời, đã bị Khương Bá Ước ở một bên ngăn cản.
Nhìn ánh mắt trấn định tự nhiên của Trân Trường Sinh, Khương Bá Ước đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
"Thạch đại ca, Trường Sinh làm rất đúng, ba miếng ngọc giản kia xác thực không nên lưu lại.'
"Vì sao?"
"Bởi vì ba miếng ngọc giản kia Trường Sinh không giữ được."
"Một khi để cho người khác biết nội dung trên đó, chỉ sợ Trường Sinh sẽ nguy hiểm đến tính mạng."
"Nhưng bây giờ ba miếng ngọc giản kia không còn, nội dung ghi lại phía trên cũng chỉ có một mình Trường Sinh biết."
"Kể từ đó, mặc cho ngoại giới có suy đoán thế nào, chỉ cân Trường Sinh khăng khăng rằng trong ngọc giản không có nội dung đặc biệt, hắn đều có thể bảo toàn bản thân."
"Hơn nữa thái độ của Trường Sinh cũng rất chính xác, hôm nay chúng ta không nhặt được bảo bối, chúng ta chỉ nhặt được một đống phế phẩm' không có tác dụng gì.
Nghe vậy, vô số suy nghĩ nhanh chóng hiện lên trong đầu Miêu Thạch, nhưng hắn vẫn còn một vài điểm mấu chốt chưa nghĩ rõ ràng.
"Tại sao phải làm như vậy?"
"Bởi vì Cửu Thiên Huyền Hoàng Chiến Kỳ là bảo bối của Hợp Dương Thiên." Trần Trường Sinh vẫn luôn trâm mặc mở miệng.
"Hợp Dương Thiên cùng với Thái Minh Thiên quan hệ không tốt lắm, Thạch đại ca chắc hẳn vô cùng rõ ràng."
"Hiện tại Cửu Thiên Huyên Hoàng Chiến Kỳ rơi vào trong tay chúng ta, xuất phát từ góc độ tình cảm, chúng ta không có lý do gì trả lại cho bọn hắn." "Nhưng Hợp Dương Thiên và Thái Minh Thiên chung quy là người một nhà, chúng ta nhặt được trọng bảo của Hợp Dương Thiên, cao tâng Tứ Phạm Tam Giới nhất định sẽ đi ra điều đình, đến lúc đó chúng ta không trả cũng phải trả."
"Nhưng nếu như chúng ta nhặt được một đống phế phẩm, cao tâng Tứ Phạm Tam Giới còn có thể ra mặt điều đình sao?"
"Cao tâng Tứ Phạm Tam Giới không ra mặt điều đình, ai có thể lấy thứ này từ trong tay chúng ta.'
"Thật sự đến lúc đó, Hợp Dương Thiên muốn lấy được món đồ này, cái giá phải trả cũng không phải là con số nhỏ ."...
Ở bên ngoài Kỷ Nguyên.
"Ngươi đang nhìn cái gì?
Vu Lực đứng ở đỉnh núi cao lắng lặng nhìn phương xa, Hồ Khoai Tây cũng đi lên đỉnh núi thuận miệng hỏi một câu.
"Ta đang nhìn lão sư.”
"Chỗ chúng ta cách Kỷ Nguyên ban đầu rất xa, cho dù ngươi tu vi cái thế, chỉ sợ cũng không cảm giác được khí tức của Trân Trường Sinh."
Nghe nói như thế, Vu Lực cười nói: "Lão sư vẫn luôn ở trong lòng ta."
"Có thể tận mắt thấy hắn hay không cũng không trọng yếu, trọng yếu là ta lý giải hắn, ngươi không phải cũng là như vậy sao?"
Nghe vậy, Hồ Khoa Đậu cười nói: "Ngươi nói đúng, chúng ta đều lý giải hắn, hắn cũng lý giải chúng ta. Rời khỏi Kỷ Nguyên đã vạn năm, ta cảm thấy đã đến lúc ta nên trở về."
"Không đợi thêm một chút sao?"
"Ta không có thời gian, đợi hắn nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng phải có một kết thúc."
"Chỉ tiếc rằng một khi ta rời đi, Uyển Nhi muội muội cũng chỉ có thể tiếp tục bước đi một mình."
Nhìn Hồ Khoai Tây bên cạnh, Vu Lực do dự một chút nói: "Có lẽ lão sư có biện pháp."
"Không cần, sống nhiều năm như vậy, ta đã nhìn thấu mọi thứ." "Con đường trường sinh không phải ai cũng có thể đi, đôi khi dù chấp niệm có mạnh mẽ đến đâu, chúng ta cũng chưa chắc đã có thể tiếp tục."
"Tu sĩ trong thiên hạ không ai không muốn đứng trên đỉnh phong, nhưng thiên hạ lại có mấy người có thể truy tìm được bóng lưng của Hoang Thiên Đế ngươi."
"Mặc dù rất không cam lòng, nhưng đây chính là hiện thực tàn khốc."
Trước lời nói của Hồ Khoai Tây, Vu Lực trâm mặc.
Thật lâu sau, Vu Lực mở miệng nói: "Ta cũng muốn đi, ngươi đã lựa chọn rời đi vào lúc này, vậy ta hộ tống ngươi một đoạn đường đi."
"Đường về Kỷ Nguyên hung hiểm dị thường, lấy trạng thái của ngươi bây giờ vấn là tận lực giảm bớt chiến đấu thì tốt hơn."
Nghe Vu Lực cũng định rời đi, Hồ Khoai Tây hiếu kỳ nói: "Lần này ngươi định mang đi bao nhiêu người?"
"Ta dự định lên đường một mình.” ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận