Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1531: Mau lên thuyền

Chương 1531: Mau lên thuyềnChương 1531: Mau lên thuyền
Chương 1531: Mau lên thuyên
"Ta chưa từng hận bọn họ, chỉ là có chút thương tâm mà thôi.'
"Nếu như thật sự muốn hận, đó cũng là hận chính ta, mà không phải hận bọn họ."
"Nuôi không dạy, lỗi của cha."
"Dạy không nghiêm, lỗi của thây.'
"Bọn họ là do ta dạy, tất cả những lựa chọn bọn họ làm đều có liên quan trực tiếp đến ta."
"Ta chỉ lo dạy bọn họ thiên hạ đại nghĩa cùng với bản lĩnh ra trận giết địch, nhưng lại quên dạy bọn họ làm người như thế nào."
"Cho nên bọn họ làm ra lựa chọn như vậy, không thể trách bọn họ."
"Vả lại nhà ai chẳng có hai đứa con bất hiếu, Trân Trường Sinh ta dựa vào cái gì có thể may mắn thoát khỏi."
"Cho dù bọn họ có bất hiếu thế nào đi nữa, đó cũng đều là ta dạy dỗ ra, ta làm sao nỡ hận bọn họ chứ?”
Nghe Trân Trường Sinh trả lời xong, Bạch Trạch bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Tâm tính tiêu sái này của ngươi ta không so được, trách không được ngươi có thể gánh vác nhiều chuyện như vậy, đổi thành ta đã sớm điên rồi."
"Ngoài ra bốn người bọn họ sắp bị đánh chết rồi, có phải nên dừng tay hay không?”
"Gần đủ rồi, để Tiểu Kim thu tay lại đi." Nói xong, Trân Trường Sinh nhìn thoáng qua Bạch Trạch nói: Ngươi đem cái tên "Tiểu Kim" này cho Thổ Bảo Thử, Kim Tàm Cổ biết lại sẽ cáu kỉnh. Ngươi không thể đổi tên cho nó sao?”
Nghe vậy, Bạch Trạch bất đắc dĩ nói: "Thổ Bảo Thử thích cái tên này, †a có cách gì chứ.'
"Gọi những cái tên khác, nó cả ngày náo với ta, đau đầu muốn chất."
“Chuyện tên sau này nói sau."
"Ngươi điều chỉnh cảm xúc một chút, đợi lát nữa đừng lộ tẩy."
"Yên tâm, loại chuyện này bản đại gia đã thành thói quen, cam đoan sẽ không lộ tẩy."
Võ ngực cam đoan, Bạch Trạch bắt đầu dùng thần thức truyên âm cho Thổ Bảo Thử.
Thổ Bảo Thử nhận được tin tức, bắt đầu kỹ năng diễn xuất tinh xảo của mình. Tại trung tâm hòn đảo.
Một đạo kim quang thẳng đến ngực Bạch Băng Dương, đối mặt với công kích nhanh như vậy, Bạch Băng Dương cũng chỉ có thể vội vàng giơ binh khí lên đón đỡ.
Cùng lúc đó, Thôi Lăng Sương tế ra một món pháp bảo lợi hại dùng một lần tấn công Thổ Bảo Thử.
Dựa theo tình huống bình thường, đạo công kích này tuyệt đối không đánh được Thổ Bảo Thử, hơn nữa cũng không phá nổi phòng ngự của Thổ Bảo Thử.
Nhưng vào thời khắc mấu chốt, Thổ Bảo Thử chậm một chút, hộ thể thân quang của nó cũng yếu đi một chút.
"Chít -'
Tiếng chuột kêu thê thảm truyền đến, Thổ Bảo Thử bị đánh vào một dãy núi.
Hai đầu đại yêu Hoán Cốt cảnh cũng từ bỏ công kích, chạy tới bên cạnh Thổ Bảo Thử xem xét tình huống.
Thừa dịp khe hở ngắn ngủi này, Bạch Băng Dương cùng với Thôi Lăng Sương mang theo đám người Trân Phong trọng thương, nhanh chóng bay về hướng bờ biển.
“Chít
Thổ Bảo Thử bị đánh bay một lần nữa đuổi theo, nhưng bởi vì nguyên nhân "bị thương”, tốc độ của nó so với vừa rồi chậm hơn rất nhiều.
"Mau lên thuyên!"
Trân Trường Sinh đứng trên boong thuyền vẫy tay gọi, bộ dáng sốt ruột kia, giống như là hận không thể tự mình kéo lên một cái.
Ở trước mắt sống chết như thế, Thôi Lăng Sương cùng với Bạch Băng Dương trực tiếp thiêu đốt tinh huyết đẩy nhanh tốc độ.
"Âm!"
Bốn người nặng nề ngã xuống sàn thuyền, Tang Mộc Thuyền cũng dùng tốc độ cực nhanh rời khỏi hòn đảo này.
Chỉ để lại Thổ Bảo Thử vô năng cuồng nộ đứng bên bờ.
Nhưng mà bốn người trọng thương không có lưu ý đến chính là, sau khi bọn hắn rời khỏi hòn đảo một khoảng cách.
Một đạo kim quang cực nhanh, lặng lẽ chạy vào trong tay áo Trân Trường Sinh.
Tốc độ của nó cực nhanh, không phải tu sĩ Tiên Vương thì không thể phát giác.
Thoát khỏi sự truy sát của Thổ Bảo Thử, bốn người cũng lập tức ngồi ở trên boong thuyên bắt đầu chữa thương.
Thấy thế, Trân Trường Sinh cũng chậm rãi lấy ra một bộ ngân châm đi về phía Trân Phong.
"Lần sau cũng không nên tùy ý ăn Bạo Huyết Đan này, mặc dù có thể ở trong thời gian ngắn tăng lên một tiểu cảnh giới tu vi."
"Nhưng mà tổn thương đối với kinh mạch bản thân lại là rất to lớn."
"Thương tổn do đan dược tạo thành còn nghiêm trọng hơn so với tổn thương tạo thành lúc chiến đấu."
"Một khi đạt tới một trình độ nào đó, vậy thì không phải ăn mấy viên đan dược bình thường là có thể bù đắp."
Đâm mười mấy cây ngân châm ở trên người Trân Phong, Trần Trường Sinh lại bắt đâu châm cứu cho Quan Bình bên cạnh.
"Luyện đan ngươi là hảo thủ, nhưng đánh nhau ngươi thì không được."
"Ngươi cùng với Trần Phong đều là Bản Ngã cảnh, nhưng thương thế của ngươi lại nặng hơn hắn nhiều."
"Đánh nhau và luyện đan đều có đạo lý giống nhau, đêu cần động não, tuyệt đối không thể cứ mãi làm bừa.
"Nếu như đối đầu với địch nhân cùng cảnh giới, mạnh mẽ đâm tới có lế sẽ có hiệu quả."
"Nhưng đối đầu với địch nhân cường đại hơn ngươi, đấu đá lung tung vậy thì chẳng khác nào đang tìm chết."
"Nhưng cũng may trong cơ thể ngươi tích góp được rất nhiêu dược lực, mượn nhờ lần cơ thể đau nhức này, dược lực trong cơ thể ngươi có lẽ có thể kích phát ra."
Bạn cần đăng nhập để bình luận