Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1032: Từ biệt

Chương 1032: Từ biệtChương 1032: Từ biệt
Chương 1032: Từ biệt
Không đợi Mã Linh Nhi mở miệng, Trân Trường Sinh nói trước: "Kiếm Phi nói rất đúng, ngay từ đầu ta đã coi các ngươi là mồi nhử."
"Cho dù không có phản đồ, ta cũng sẽ nghĩ biện pháp tiết lộ thân phận của các ngươi, bởi vì ta muốn mượn các ngươi điều động cao thủ Tứ Phương Đại Lục."
"Cho nên bây giờ các ngươi còn có gì muốn hỏi không?"
Nghe hắn nói vậy, Quỷ Đạo Nhiên mở miệng nói: "Vậy chúng ta còn cần giết chết tên phản đồ kia không?”
"Chuyện này hoàn toàn tùy thuộc vào ý nguyện của các ngươi, giết cũng được, không giết cũng được, tất cả đều do các ngươi tự quyết định."
"Dù sao lúc phản đồ xuất hiện ở Tứ Phương Đại Lục, thân phận của các ngươi nhất định sẽ bị tiết lộ."
"Một khi thân phận bị tiết lộ, các ngươi tuyệt đối không có cơ hội chạy ra khỏi Tứ Phương Đại Lục, dù sao lai lịch của các ngươi rất lớn, kẻ địch sẽ không bỏ qua cho các ngươi.
"Đương nhiên, nếu như các ngươi muốn chạy trốn cũng được, ta tự mình đưa các ngươi rời khỏi Trung Châu."
"Cho nên các ngươi đến cùng chọn như thế nào?"
Đối mặt với lựa chọn mà Trần Trường Sinh đưa ra, mọi người một lần nữa trâm mặc.
"Ta lựa chọn ở lại!" Tô Hữu là người đầu tiên lên tiếng.
Nghe thế, Trần Trường Sinh cười.
"Ngươi xác định muốn ở lại làm mồi nhử?"
"Một khi ngươi ở lại, vậy tất sẽ khai chiến với Tứ Phương Đại Lục, đến lúc đó địch nhân đầu tiên của ngươi nhất định sẽ là Diệp Phong.”
"Đánh nhau với anh vợ của ngươi, ngươi bảo Diệp Hồng làm sao bây giờ."
"Ngươi sẽ không phải là muốn bắt Diệp Hồng làm con tin đấy chứ?"
Nghe được lời của Trân Trường Sinh, Tô Hữu cười nói: "Quân tử có việc nên làm, có việc không nên làm.”
"Tô Hữu Ninh ta chết cũng không dùng người mình yêu làm con tin.'
"Không dùng Diệp Hồng làm con tin, vậy ngươi định làm thế nào?"
"Ta muốn nhờ tiên sinh làm chứng, ngoài ra ta còn muốn gặp sư phụ của ta, ta biết tiên sinh nhất định có biện pháp."
"Không thành vấn đề!" Trân Trường Sinh sảng khoái đáp ứng.
Nghe thế, Tô Hữu nói: "Nếu như có một ngày Bát Hoang Cửu Vực chiến thắng, kính xin tiên sinh ra mặt bảo vệ Diệp Hồng"
"Nàng là một cô nương thiện lương, ân oán của hai thế giới không liên quan gì tới nàng.
"Không thành vấn đề, yêu cầu này không quá phận."
"Còn có gì khác muốn nói không?”
"Không còn nữa." Nói xong, Trần Trường Sinh tiện tay lấy ra một chiếc máy truyền tin đặc biệt, thao tác một hồi, lão Thiên Sư xuất hiện ở trong màn sáng.
Trông thấy lão Thiên Sư, Tô Hữu cung kính quỳ xuống dập đầu ba cái.
"Sư phụ, sau này đồ đệ không nhất định có thể thường xuyên ở bên cạnh lão nhân gia người, xin lão nhân gia người hãy bảo trọng.
"Trong những ngày tháng ở Tứ Phương Đại Lục, đệ tử đã trưởng thành rất nhiều, càng là gặp được nữ tử mà đệ tử yêu cả đời.'
"Chỉ tiếc ta và nàng đạo bất đồng, đệ tử đã làm cho sư phụ, làm cho Long Hổ Sơn hổ thẹn!"
Nghe lời nói của Tô Hữu, lão Thiên Sư vui mừng mỉm cười.
"Ngươi không có làm cho Long Hổ Sơn hổ thẹn, có thể có một đệ tử như ngươi, ta rất cao hứng."
"Đại trượng phu nên dám yêu dám hận, do dự không quyết đoán tuyệt đối không phải là tác phong của môn nhân Long Hổ Sơn chúng ta.'
"Ngày sau mặc kệ nàng hận ngươi cũng được, yêu ngươi cũng được, những nơi khác ta không dám nói, nhưng Long Hổ Sơn mãi mãi có một chỗ cho nàng."
“Hãy cứ yên tâm mà làm đi, người khác không hiểu ngươi, sư phụ hiểu ngươi!"
“Tạ ơn sư phụ thành toàn!"
Sau khi nói lời từ biệt cuối cùng, Tô Hữu trở lại vị trí của mình.
Thấy thế, Trân Trường Sinh cười nhìn về phía những người khác nói: "Chuyện của Tô Hữu đã bàn giao xong, những người khác còn có cái gì muốn bàn giao không?”
"Tiên sinh, ta có thể gặp phụ thân ta một chút không?" Từ Diêu hỏi một câu thăm dò.
"Được!"
"Xoát!" Màn sáng sáng lên, Từ Hổ xuất hiện ở bên trong.
Hai cha con lần thứ hai gặp mặt, trong lúc nhất thời nhìn nhau không nói gì.
Một lúc lâu sau, Từ Hổ mở miệng nói: "Muốn đi chấp hành nhiệm vụ rất nguy hiểm sao?"
Từ Diêu gật gật đầu.
"Nói cho nương ngươi biết chưa?"
Từ Diêu lắc đầu.
Nhận được hai câu trả lời này, khóe miệng Từ Hổ run rẩy.
"Ngươi làm đúng, nếu như nói cho nương ngươi biết trước, nàng sẽ rất thương tâm”
"Tuy ngươi là khuê nữ của Từ Hổ, nhưng ta không thể ngăn cản ngươi chấp hành nhiệm vụ.'
"Bởi vì vô số thiên binh thiên tướng kia, cũng là con trai và con gái của người khác."
"Những gì nên dạy, tiên sinh đều đã dạy ngươi rồi, tiên sinh không dạy, ta cũng không dạy được.'
"Từ góc độ của một người cha, ta không phải là một người cha xứng chức, so với ông nội ngươi, ta kém xa."
"Năm đó ta và ngươi cùng đi lên con đường giống nhau, ông nội ngươi chỉ nói một câu, bây giờ ta cũng sẽ nói cho ngươi lời tương tự.'
"Nhất định phải sống sót!"
Nghe xong, nước mắt không ngừng rơi xuống từ khóe mắt, Từ Diêu liêu mạng gật đầu nói: "Ta nhớ rồi, ta nhất định sẽ sống sót trở vê."
Bạn cần đăng nhập để bình luận