Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1539: bổ hạt thông

Chương 1539: bổ hạt thôngChương 1539: bổ hạt thông
Chương 1539: bổ hạt thông
"Chít -'
Không đợi hạt thông rơi xuống đất, Thổ Bảo Thử lắc mình một cái đã lấy thịt quả trên không trung đi, sau đó đặt ở giữa đĩa bên cạnh Trân Trường Sinh.
"Rắc rắc!"
Tiếng nhai hạt thông giòn tan vang lên trong miệng Trân Trường Sinh.
Chỉ thấy Trân Trường Sinh vừa ăn say sưa ngon lành, vừa nói: "Làm phiên ngươi nhanh lên một chút, tốc độ chẻ hạt thông của ngươi còn không nhanh bằng ta ăn."
Nghe vậy, Trân Phong lập tức im lặng nói: 'Hạt thông ngươi cho ta đã thông qua chế biến, lớp màng bên trong còn mỏng hơn giấy."
"Đừng nói là dùng kiếm, cho dù thổi một hơi cũng có thể xuất hiện tổn hại."
'Loại chuyện này thật sự có người có thể làm được sao?"
Nghe nói như thế, Trần Trường Sinh cũng không quay đầu lại nói: "Người khác có thể làm được hay không không quan trọng, quan trọng là ngươi có thể làm được hay không.
"Chẳng lẽ việc người khác không làm được, ngươi có thể yên tâm thoái mái không làm sao?"
Lời nói của Trân Trường Sinh khiến cho Trân Phong lâm vào suy tư.
Một lát sau, Trân Phong buông xuống trường kiếm trong tay, sau đó ngồi xuống bên cạnh Trân Trường Sinh.
'Sao vậy, vì không làm được nên từ bỏ à?"
"Không phải từ bỏ mà là nghỉ ngơi, cố quá chỉ phản tác dụng, ta cần suy nghĩ kỹ càng làm thế nào để làm được."
"Ngoài ra ta có một vấn đề ta rất tò mò, có thể hỏi một chút không?"
"Ngươi nói ra trước đã, rồi ta quyết định xem có trả lời hay không.”
"Ngươi dạy ta luyện kiếm, là định bôi dưỡng ta thành tuyệt thế kiếm tiên sao?”
Đối mặt với hai chữ "Kiếm Tiên, Trân Trường Sinh hơi xuất thân một chút, sau đó nói: "Ngươi đoán sai rôi, ta không định bôi dưỡng ngươi thành tuyệt thế kiếm tiên." "Vậy ngươi định bồi dưỡng ta thành thiên hạ đệ nhất kiếm khách?"
"Cũng không phải."
"Không phải kiếm khách, cũng không phải kiếm tiên, vậy vì sao ngươi phải dạy ta luyện kiếm?"
"Luyện kiếm chính là luyện kiếm, không có nhiều mục tiêu như vậy."
"Nếu như đem kiếm trở thành mục tiêu của ngươi, vậy ngươi vĩnh viễn không chém ra được ba hạt thông kia.'
"Có ý gì?" Trần Phong không hiểu hỏi một câu.
Nghe vậy, Trân Trường Sinh quay đầu nhìn vê phía Trân Phong nói: "Ngươi là người dùng kiếm, cũng là người yêu kiếm”
"Ta lại hỏi ngươi, ngươi câm kiếm và ta câm kiếm, khác nhau ở nơi nào?”
"Để cho ta suy nghĩ một chút. Trân Phong ngẩng đầu suy tư một chút nói: "Trong tay ngươi rõ ràng câm kiếm, nhưng ta lại không cảm giác được 'kiếm tồn tại."
"Trong tay ta không có kiếm, nhưng ta lại thật sự cảm nhận được kiếm"
"Đây chính là khác biệt lớn nhất giữa hai chúng ta.'
Nghe xong, Trần Trường Sinh gật đầu nói: "Nói rất đúng, chờ khi nào ngươi buông bỏ được kiếm trong lòng, lúc đó ngươi mới có thể chẻ đôi ba hạt thông kia."
Lời của Trân Trường Sinh khiến cho Trân Phong nhíu mày.
"Cảnh giới cao nhất của kiếm đạo chính là trong tay không có kiếm, trong lòng có kiếm."
"Ngươi bảo ta buông kiếm trong lòng xuống, ta còn coi là một kiếm khách không?”
"Trước nay ta chưa từng muốn ngươi trở thành "kiếm khách”, càng không muốn ngươi trở thành "kiếm tiên" gì đó."
Lời nói chém định chặt sắt khiến Trân Phong im lặng, bởi vì hắn cũng không hiểu căn cứ lý luận này của Trân Trường Sinh.
Thấy thế, Trân Trường Sinh tiếp tục nhìn vê phía mặt biển nhàn nhạt nói: "Kiếm có hai lưỡi, sơ sẩy một chút sẽ làm tổn thương cả địch lẫn ta.
"Chỉ từ hình dạng mà nói, kiếm chính là một loại binh khí vô tình.”
'Người trong núi được gọi là tiên, vì người ở trong núi đoạn tuyệt thất tình lục dục.'
"Binh khí vô tình, phối hợp với tiên nhân đoạn tình tuyệt dục, chính là 'kiếm tiên mà thế nhân thường nói."
"Nhưng thất tình lục dục không còn, người cầm kiếm lấy gì để vung kiếm, kiếm của hắn làm sao có thể phá vỡ tất cả?"
Nghe được lời của Trân Trường Sinh, Trân Phong chậc lưỡi nói: "Lý luận mà ngươi nói, ta vẫn là lần đầu tiên nghe nói.'
"Vậy kiếm khách thì sao, kiếm khách sẽ không đoạn tuyệt thất tình lục dục giống như kiếm tiên chứ?"
"Kiếm khách đương nhiên sẽ không đoạn tuyệt thất tình lục dục, so với kiếm tiên, kiếm khách có thêm ba phân khí tức hồng trần." "Có ba phần khí tức hồng trần này, kiếm khách luôn dễ xuất kiếm hơn kiếm tiên."
"Nhưng có ba phân khí tức hồng trân này, kiếm trong tay kiếm khách liền có trói buộc, một thanh kiếm có trói buộc, tự nhiên sẽ không sắc bén.”
"Cho nên kiếm tiên và kiếm khách đều là con đường sai lầm."
"Chỉ có buông kiếm trong lòng xuống, ngươi mới có thể học được cách dùng kiếm chân chính."
"Nếu như không bỏ xuống được, vậy ngươi liền không phải chủ nhân của kiếm, mà là nô lệ của kiếm."
Nói xong, Trân Trường Sinh tiếp tục lẳng lặng thả câu, hơn nữa không để ý tới Trần Phong nữa.
Thấy thế, Trần Phong cũng không có tiếp tục truy vấn, mà trở lại vị trí vừa rồi tiếp tục bổ hạt thông.
Bên ngoài năm ngàn dặm.
"Âm ầm ầm!"
Chiến đấu kịch liệt quấy nát đám mây trên bầu trời.
Năm đạo nhân ảnh bao vây một nữ tử, mà xung quanh cũng còn ẩn núp rất nhiều khí tức cường đại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận