Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1353: tự cứu mình

Chương 1353: tự cứu mìnhChương 1353: tự cứu mình
Chương 1353: tự cứu mình
"Bình thường khi không có chiến sự, vấn đề còn không rõ ràng, nhưng một khi xuất hiện chiến sự, vấn đề sẽ hiện ra.'
"Từ khi khai chiến tới nay, Bất Tử Ma Tôn nhiều lần nhằm vào Thái Minh Thiên chúng ta, tiêu hao như vậy là rất lớn."
"Hiện giờ Đế Khố của Thái Minh Thiên đã giật gấu vá vai, chúng ta căn bản không bỏ ra nổi một số tiên lớn để đi mời viện binh."
"Nhưng Đại Đế đã hạ lệnh, những người khác còn dám kháng mệnh hay sao?"
'Bọn họ đương nhiên không dám kháng mệnh, nhưng loại chuyện gặp phải địch quân này cũng là không thể tránh khỏi."
"Mà đánh bại quân địch phải tốn thời gian, là có thể linh hoạt điều chỉnh, một ngày cũng là thời gian, một năm cũng là thời gian.'
"Mệnh lệnh bọn họ nhận được là trợ giúp Thái Minh Thiên, cũng không phải giảm bớt thương vong cho Thái Minh Thiên.'
"Cho dù người của Thái Minh Thiên chết sạch, chỉ cân có thể bảo trụ địa bàn, bọn họ cũng không tính là chống lại mệnh lệnh."
"Sau khi người của Thái Minh Thiên chết, mảnh đất kia tự nhiên sẽ có những người khác vào ở, nhưng người vào ở nhất định không phải là chúng ta.'
Nghe Khương Bá Ước nói xong, Miêu Thạch trong lúc nhất thời có chút thất thần.
Bởi vì hắn không nghĩ tới lòng người lại có thể hiểm ác đến loại tình trạng này, đại địch ở trước mắt, thế mà còn có người đang lục đục với nhau.
"Vậy bọn họ không sợ môi hở răng lạnh sao?”
"Bọn họ đương nhiên sợ môi hở răng lạnh, nhưng nếu như đây là dụ địch xâm nhập thì sao?"
Bàng Thống tiếp lời Miêu Thạch, mở miệng nói: "Ngươi cũng là người dẫn binh, chuyện dụ địch xâm nhập ngươi hẳn đã làm."
"Khi ngươi dùng tính mạng của người khác làm mồi nhử, ngươi có nghĩ tới chính ngươi cũng sẽ trở thành mồi nhử hay không?"
"Hy sinh một Thái Minh Thiên để trọng thương quân đoàn khôi lỗi.
Ngươi nói xem, vụ giao dịch này có lời không?”
"Mặt khác ngươi lại nói cho ta biết, lúc thân là mồi nhử lại nên làm như thế nào?"
Nghe vậy, Miêu Thạch hé miệng nói: "Dùng đại giới một phương thế giới để trọng thương quân đoàn khôi lỗi, vụ làm ăn này đương nhiên là có lời.'
"Thân là mồi nhử, điều duy nhất có thể làm chính là toàn lực tự cứu mình."
"Hiểu là tốt rồi, cho nên hiện tại ngươi biết nên tự cứu mình như thế nào chưa?"
"Gom tiền, mượn binhl"
"Vậy còn tạm được.' Bàng Thống gật đầu, sau đó phất tay ra hiệu cho mọi người đuổi theo.
"Thật ra cái gọi là đại cục kia, trong lòng mọi người đều rõ ràng."
"Nhưng ngoại trừ đại cục ra, rất nhiêu chuyện bọn họ cũng phải cân nhắc."
"Nếu như Thái Minh Thiên sống sót trong trận chiến tranh này, vậy các ngươi chính là công thân của Tứ Phạm Tam Giới, nhưng đồ vật những người khác đạt được liền tương đối ít.
"Chiến trường chính là một cối xay thịt, một khi đã quyết định thì cần phải có vô số tính mạng để lấp đầy."
"Ngươi là Đế Tử Thái Minh Thiên, ngươi tự nhiên là quan tâm sinh tử của con dân Thái Minh Thiên."
"Nhưng Huyền Thai là Đế Quân Bình Dục Thiên, hắn đồng dạng cũng phải quan tâm sinh tử của con dân Bình Dục Thiên."
"Cho dù hắn nguyện ý hy sinh vì đại cục, vậy hắn cũng không có đạo lý để Bình Dục Thiên phải trả giá."
"Muốn cởi bỏ tử cục của Thái Minh Thiên, binh lực đầu nhập không phải là một chút, cái giá phải trả và tiêu phí khổng lồ như vậy, cho dù là Thiên Đế cũng sẽ rất khó xử."
"Sư huynh của ta để cho mấy đứa nhỏ các ngươi đến, chính là muốn đánh bài tình cảm.”
"Mặc dù làm như vậy có chút không biết xấu hổ, nhưng vẫn có thể xem là một chiêu diệu kế, chỉ tiếc Huyên Thai không mắc lừa các ngươi.
Nghe đến đây, Tiểu Mộc Đầu mở miệng nói: "Vậy chúng ta phải chuẩn bị bao nhiêu tiên mới có thể để cho Huyền Thai Đế Quân xuất binh?"
"Đại khái cân 200 tỷ."
"Đại quân trăm vạn tu sĩ xuất động, tiêu phí trong đó không phải là một con số nhỏ."
"Vậy chúng ta còn có bao nhiều thời gian để xoay xở tiên?"
“Năm tháng!"
“Trong vòng năm tháng các ngươi cân phải gom đủ 200 tỷ."
"Đến lúc đó không gom đủ 200 tỷ, Huyên Thai tuy rằng cũng sẽ xuất binh, nhưng xuất động bao nhiêu nhân thủ thì khó mà nói."
Sư phụ ta cũng đang tự cứu mình sao?" Khương Bá Ước vẫn luôn trầm mặc đột nhiên nói một câu. Nghe vậy, Bàng Thống quay đầu nhìn về phía Khương Bá Ước.
Nhìn nhau một nhịp thở, Bàng Thống cười nói: "Không sai, sư phụ ngươi cũng đang tự cứu mình.....
Tại Thái Minh Thiên.
'Ngọa Long, ngươi làm như vậy chẳng lẽ không sợ bị trời phạt sao?"
"Chiến sĩ phía trước đang chiến đấu đẫm máu, mà ngươi lại ở phía sau xét nhà, chờ sau khi Đế Quân trở vê, ta nhất định sẽ tấu một bản vạch tội ngươi!
Một tu sĩ bị trói chặt nói.
Đối mặt với lời mắng chửi của người nọ, Miêu Sơn không chút động dung, chỉ lạnh như băng nói: "Qua nhiều năm như vậy, các ngươi lũng đoạn sinh ý linh thảo mấy chục vạn dặm." "Vì độc chiếm phân lợi nhuận này, các ngươi đã làm bao nhiêu chuyện giết người cướp của, không giết các ngươi, làm sao an ủi những người vô tội kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận