Ta Ngủ Liền Có Thể Trường Sinh

Chương 1618: Thật sự không đi?

Chương 1618: Thật sự không đi?Chương 1618: Thật sự không đi?
Chương 1618: Thật sự
không đi?
"Thứ mà một luyện Đan Sư giỏi
nhất, vốn dĩ chính là chơi đùa
với lửa.
"Pháp bảo mà Trịnh Linh sử
dụng là thiết côn, được rèn từ
thiết tinh nghìn năm dung hợp
với ngũ kim."
"Pháp bảo loại kim loại này có
thể áp chế hầu hết các loại lửa."
"Từ điểm này có thể thấy, Trịnh
Linh rất coi trọng đại hội đan
dược, dù sao hắn cũng đã
chuẩn bị rất chu toàn."
"Nhưng rất tiếc, thuật điều khiển
lửa của Bình nha đầu, chuyên khác chế loại pháp bảo này của hắn.”
Nghe vậy, Bạch Trạch cũng có chút hứng thú.
Nghe ngươi nói vậy, ngươi đã sớm lường trước được sẽ có cảnh tượng hôm nay?"
"Đúng vậy, ta đã đoán được từ lâu rồi."
"Quan Bình quá nổi bật, sau khi đến Đan Vực, nhất định sẽ có người không phục.'
"Muốn đối phó với những kẻ thách thức đa dạng và có nội tình thâm hậu đó, cho một hai món pháp bảo là không đủ." "Biện pháp chân chính, chỉ có thể là lấv bất biến ứng van biến." Nàng thích luyện đan chơi đùa với lửa như vậy, vậy ta sẽ đẩy nàng một cái trên con đường hoả diễm”"
Ngươi đừng quên, lúc Bình nha đầu rời khỏi đạo quan, đã có thể đốt cháy hoàn toàn những khúc gỗ đó rồi."
"Có thể đốt cháy những khúc gỗ đó, thì thiết côn nhỏ bé tự nhiên không thành vấn đề."
Nghe xong lời của Trần Trường Sinh, Bạch Trạch cuối cùng cũng yên tâm hơn một chút. Những khúc gỗ trong đạo quan đều là do Trần Trường Sinh tháo từ trên người khôi lỗi xuống, tuy là gỗ, nhưng độ cứng không thua kém một số thần binh. Khôi lỗi có thể tàn sát cả Kỷ Nguyên, làm sao có thể là đồ bỏ đi tâm thường được.
Nghĩ đến đây, Bạch Trạch tặc lưỡi: "Hèn gì ngươi luôn để Bình nha đầu nhóm lửa, thì ra là có thâm ý sâu xa như vậy.
"Nhưng ngươi cũng thật đủ xấu xa.
"Bởi vì nếu ta nhớ không lầm, trong số những khúc gỗ mà Bình nha đầu đốt, có hơn một nửa căn bản không phải là gỗ." Thấy Bạch Trạch vạch trân thủ đoạn nhỏ của mình, Trần Trường Sinh nhếch miệng cười một tiếng. "Về lý thuyết mà nói, kim loại và tảng đá đều có thể cháy."
"Trong nửa tháng cuối cùng, nha đầu kia thực ra đã nắm vững được bí quyết đốt cháy gỗ của khôi lỗi rồi."
"Chỉ là ta thấy nàng quá nhàn nhã, cho nên đã đổi những khúc gỗ đó thành kim loại và tảng đá trông giống gõ."
Chính vì vậy mà nàng mới chậm chạp không nắm vững được hoả hầu."
"Vậy ngươi để nàng ăn những món đồ ăn đó cũng là cố ý?" "Đúng vậy!" Trân Trường Sinh đắc ý thừa nhận.
"Ai bảo nàng cả ngày lười biếng trước mặt ta, không cho nàng chút đau khổ thì sao được." "Được rồi, tạm thời không cân quan tâm đến Bình nha đầu nữa.
"Ngươi vẫn nên nhìn sang bên kia đi, tên tiểu tử Trân Phong kia sắp bị đánh chết rồi."
Nghe vậy, Bạch Trạch theo bản năng nhìn về phía bên kia.
Quả nhiên, Trân Phong đang chiến đấu với bảy con nhện lớn. "Trời ạ, bảy con nhện lớn Hoán Cốt cảnh, hắn làm sao gặp phải?" Bạch Trạch cười đùa nói. Nghe vậy, Trân Trường Sinh liếc nhìn phương hướng Trần Phong đang ở thản nhiên nói: "Tuy hắn không có khứu giác nhạy bén như Bình nha đầu, nhưng khí vận tự thân vẫn rất tốt."
"Ở nơi đó có một thứ rất tốt, đối với hắn mà nói cũng coi như là một cơ duyên lớn.'
"Nhưng ta cảm thấy hắn sắp không trụ được nữa, nếu ngươi muốn giúp hắn, tốt nhất nên đi sớm.
Đối mặt với lời nói của Trần Trường Sinh, Bạch Trạch bu môi nói: "Ta mới không giúp đâu, ngươi muốn giúp thì tự mình đi đi."
"Ngươi nhất định đang tính kế ta, ta sẽ không mắc lừa đâu!" Thật sự không đi? "Không đi!"
Thái độ của Bạch Trạch vô cùng kiên quyết, Trân Trường Sinh cũng cực kỳ khác thường thuận theo ý tứ của Bạch Trạch. "Được, nếu ngươi không đi, vậy ta sẽ tự mình đi một chuyến." Nói xong, Trân Trường Sinh thật sự bay về phía phương hướng Trân Phong.
Đối với hành động của Trần Trường Sinh, Bạch Trạch ngây người.
Tên này tuy miệng lưỡi sắc bén nhưng lòng dạ lại mềm yếu, nhưng trong việc rèn luyện, hắn luôn rất nghiêm khắc.
Cho dù Trân Phong không thể đối phó với nguy cơ trước mắt, hắn cũng sẽ không lựa chọn ra tay vào lúc này.
Nhưng bây giờ hắn lại sớm xuất thủ, điều này rõ ràng không hợp lýI...
Ở phía tây Tu Di Huyễn Cảnh. 'Xoetl"
Kiếm khí tràn ngập, vô số sợi tơ nhện tạo thành thiên la địa võng vây chặt Trân Phong.
Nhìn mạng nhện dày đặc xung quanh, sắc mặt Trân Phong "đen" đến cực hạn.
"Phụt!'
Ho ra một ngụm máu đen, cảm giác suy yếu to lớn lại trào dâng trong lòng, nhưng Trân Phong vẫn dùng ý chí kiên cường đè xuống.
"Rắc!"
Trực tiếp bóp nát bình sứ, Trần Phong nhét cả bình giải độc đan thất phẩm vào miệng. Đừng phí công vô ích, đan dược của ngươi không thể giải độc của tỷ muội chúng ta." "Ngươi vẫn nên ngoan ngoãn làm thức ăn trong đĩa của chúng ta đi.
Một con nhện tím có thân hình lớn nhất dùng thần thức khiêu khích Trân Phong.
Tuy nhiên, đối mặt với sự khiêu khích của vêu thú. Trân Phong không hề tức giận, chỉ lạnh lùng cảnh giác xung quanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận