Ngô Gia A Niếp
Ngô Gia A Niếp - Chương 91: Trước làm (length: 8704)
"Không phải là mở phường dệt. Nếu như mua vải mịn từ phường dệt, hoặc mua từ nơi khác, ví dụ như trong 'hành', rồi buôn bán đến nơi khác thì sao? Phải nộp bao nhiêu thuế?" Lý Tiểu Niếp lại hỏi.
"Phải xem bán đến nơi nào, bán đi hải ngoại thì cũng là năm thành thuế. Buôn bán trong nội bộ Giang Nam, một cuộn vải cũng chỉ mất khoảng mười đồng tiền lớn thuế qua tay, buôn bán ra phương bắc thì không thu thuế, nhưng nếu muốn lên bắc xuất quan thì là ba thành thuế." Cố Nghiên đáp cực kì không rõ ràng.
Lý Tiểu Niếp tập trung lắng nghe, nụ cười nở rộ, hai cánh tay chống lên bàn, nhìn Cố Nghiên cười nói: "Ta hỏi rồi, nếu là tự mình có máy dệt, loại lục tổng dệt nổi, người quen tay chỉ ba ngày là có thể dệt xong một tấm vải mịn dệt nổi. Kể cả dùng loại sợi tơ pha loại tốt nhất, một tấm vải mịn dệt nổi cũng chỉ tốn 330 tiền sợi, đây là giá mua lẻ."
"Tiền công ba ngày, thêm khấu hao máy dệt, tính là 300 tiền đi, vậy tiền vốn một tấm vải mịn cũng chỉ 630 tiền. Tính dư thêm 100 tiền nữa, cho là 700 tiền vốn đi. Mà vải mịn dệt nổi ở thành Bình Giang, rẻ nhất cũng bán được một ngàn tiền một tấm đó." Lý Tiểu Niếp bấm ngón tay tính toán.
"Ta đã nghĩ, lợi nhuận lớn như vậy, tại sao không ai mở phường dệt? Bây giờ biết thêm năm thành thuế vào thì chỉ có lỗ chứ không có lời."
"Vậy tức là việc kinh doanh vải mịn này không làm được?" Cố Nghiên khẽ nhướng mày, nhìn Lý Tiểu Niếp.
Tiểu cô nương này thật biết tính toán sổ sách, có điều là tính tiền công hơi quá cao.
"Không phải, việc kinh doanh vải mịn này có thể làm được!" Lý Tiểu Niếp cười nói.
"Ngươi định làm thế nào?" Cố Nghiên hứng thú dạt dào.
"Lúc chúng ta ở huyện Côn Sơn, ca ca ta mua giấy mực đồng tiền, đều là nhờ ba vị a tỷ của ta dệt vải đổi lấy. Nếu có máy dệt và tổng rương, ba vị a tỷ của ta đều có thể học dệt vải mịn dệt nổi. Ta tính toán sẽ mua máy dệt cùng tổng rương rồi cho những người như các a tỷ của ta vay nợ, sau đó thu mua lại vải mịn mà các nàng dệt ra."
Cố Nghiên nhìn Lý Tiểu Niếp, chậm rãi thong thả "à" một tiếng.
Đúng là một biện pháp hay.
Kể từ lúc phường dệt đổi sang đánh thuế toàn bộ năm thành, sự phồn hoa của Giang Nam đã suy tàn, mấy chục năm không hề khởi sắc. Đây là một trong những chuyện hắn cùng Thái tử nói đến nhiều nhất và cũng lo lắng nhất.
Việc kinh doanh này của nàng nếu có thể làm được...
Nhưng nàng có phải là người có thể làm kinh doanh không?
Cố Nghiên từ trên xuống dưới đánh giá Lý Tiểu Niếp.
"Ngươi nhìn cái gì?" Lý Tiểu Niếp không hiểu ra sao.
"Đây chính là chuyện kinh doanh lớn, máy dệt và tổng rương đều không rẻ, ngươi có bao nhiêu tiền vốn? Hai mươi lăm lượng? Hay là ~" Cố Nghiên kéo dài giọng, "Giống như cái 'hành' trứng muối nhà ngươi vậy, ngươi chỉ động động miệng, còn việc thì đều do mấy vị tỷ tỷ của ngươi làm hết. Cái 'hành' trứng muối nhà ngươi có thể lấy ra bao nhiêu tiền vốn?"
"Cái 'hành' trứng muối là việc kinh doanh của nhà chúng ta, đương nhiên là do các a tỷ lo liệu. Còn việc kinh doanh này là của ta, ta sẽ tự mình quản lý!" Lý Tiểu Niếp liếc Cố Nghiên một cái.
Cái gì mà gọi là nàng chỉ động động miệng? Trong việc kinh doanh ở 'hành' trứng muối, nàng ngay cả cơ hội động miệng cũng không có!
"Ngươi làm sao tìm được thợ dệt? Chẳng lẽ đến từng nhà gõ cửa hỏi người ta có biết dệt vải không? Bắt đầu làm từ đâu trước? Ở Lý gia tập các ngươi à?"
"Lý gia tập không được. Nếu làm xong, không biết có phải vì nể nang tình cảm nên mới làm tốt không. Nếu làm không tốt, cũng không biết có phải vì đều là người một nhà nên mới làm không xong không. Huyện Côn Sơn cũng không được, Hồng gia đang ở huyện Côn Sơn."
"Vậy thì ở Bình Giang Thành đi, chọn một thôn trấn bên cạnh, ví dụ như trấn Quách Hẻm."
"Tìm người dễ mà, đợi đến lúc phiên chợ, chi cái quán nhi ra là được rồi." Lý Tiểu Niếp vẫy tay.
Chính là kiểu quảng bá lưu động đó mà, cái này nàng rất quen thuộc!
Cố Nghiên nghe nàng nói đến chuyện "chi cái quán nhi", hai hàng lông mày nhướng lên thật cao, một lúc lâu sau mới hạ xuống.
Hắn cảm thấy việc kinh doanh này của nàng cũng chỉ đến mức "chi cái quán" thôi, chỉ sợ là nàng ngay cả cái quán này cũng không dựng nổi.
"Ngươi có tổng cộng hai mươi lăm lượng bạc tiền vốn, mua được mấy cái máy dệt?" Cố Nghiên dựa người vào lưng ghế, khóe miệng như có như không trễ xuống.
"Ta tính bắt đầu trước với loại máy dệt tam tổng rẻ nhất, ai!" Lý Tiểu Niếp thở dài một tiếng, "Cũng chỉ đủ tiền mua hai cái rưỡi máy dệt, trước mắt cứ mua hai cái thử xem sao."
"Ngươi đã nói với đại a tỷ của ngươi chưa? Đại a tỷ của ngươi gật đầu rồi à?"
Lý Tiểu Niếp liếc thấy Cố Nghiên đang cười với vẻ mặt không có ý tốt, bèn không thèm để ý đến hắn.
Mấy ngày nay nàng đang sầu não không biết làm thế nào để thuyết phục đại a tỷ.
" Ta chờ ngươi khai trương làm ăn!" Cố Nghiên nhìn vẻ mặt sầu não của Lý Tiểu Niếp, bật cười thành tiếng.
... ... ... ... ... ...
Ăn cơm trưa xong, Lý Tiểu Niếp ngồi bên cạnh Lý Ngân Châu, chống cằm nhìn Lý Ngân Châu xe chỉ tơ.
"Ngươi không đi đọc sách, xem cái này làm gì? Muốn học à?" Lý Ngân Châu nhìn Lý Tiểu Niếp cười nói.
"Tam a tỷ, ta đã hỏi rõ ràng, cũng tính toán qua rồi, việc kinh doanh thu mua vải mịn chắc chắn có thể kiếm được tiền." Lý Tiểu Niếp cười tủm tỉm.
"Ngươi định đến chỗ nào thu mua vải mịn? Trong 'hành' còn không thu mua được vải mịn dệt nổi nữa là." Lý Ngân Châu ra hiệu cho Lý Tiểu Niếp đưa cái sọt đựng sợi bông qua.
"Cái này ta đã suy nghĩ kỹ rồi. Thứ nhất, giá thu mua vải mịn dệt nổi trong 'hành' quá thấp, tính cả tiền vốn mua máy dệt, tổng rương, hoa bản, một cuộn vải kiếm chẳng được mấy đồng."
"Hai là máy dệt xách tổng quá đắt, nếu muốn thay đổi hoa văn thì tổng rương, hoa bản đều không rẻ. Những nhà mua được máy dệt xách tổng, tượng nhà Cao tiên sinh chẳng hạn, vải mịn dệt nổi dệt ra đều là nhà mình dùng. Còn những nhà dùng không nổi vải mịn dệt nổi thì hơn phân nửa cũng không mua nổi máy dệt xách tổng."
"Ừ, đúng là quá đắt." Lý Ngân Châu nghĩ đến cái máy dệt tứ tổng xinh đẹp kia, thở dài.
"Nếu chúng ta cho những nhà mua không nổi máy dệt vay nợ máy dệt trước, rồi thu mua lại vải mịn các nàng dệt ra, như vậy không được sao?" Mắt Lý Tiểu Niếp sáng lấp lánh nhìn Lý Ngân Châu.
Lý Ngân Châu cau mày, "Hôm trước ngươi nói, dễ kiếm tiền như vậy sao không ai đi kiếm, lý do này, ngươi đã hỏi rõ ràng chưa?"
"Rồi! Bởi vì những người trong 'hành' làm ăn vải mịn, thì bị tính thuế theo phường dệt, vải mịn qua tay họ đều phải nộp năm thành thuế."
"Vậy chúng ta thu mua như thế, không cần nộp thuế à?" Lý Ngân Châu nhìn Lý Tiểu Niếp.
"Ừ." Tiếng "Ừ" này của Lý Tiểu Niếp không dám chắc chắn lắm.
Kiểu của nàng là phân tán máy dệt đến các nhà, không thể tính là phường dệt, nhưng cũng không hoàn toàn giống như thương lái thu mua vải rồi bán lại. Nếu thật sự làm lớn lên...
Vậy thì chờ làm lớn rồi hãy nói, bây giờ cứ bắt tay vào làm trước đã.
"Ngươi thật sự muốn làm à?" Lý Ngân Châu dừng guồng quay tơ lại, nhìn Lý Tiểu Niếp.
"Ừ!"
"Vậy ngươi phải nói với đại a tỷ và nhị a tỷ, việc kinh doanh này của ngươi cần mua máy dệt, tiền vốn lớn quá." Lý Ngân Châu lắc đầu, "Ta thấy đại a tỷ chắc chắn không đồng ý đâu. Với lại, việc kinh doanh ở 'hành' trứng muối của chúng ta đã đủ bận rồi."
"Việc kinh doanh này hai chúng ta lén làm." Lý Tiểu Niếp cười nịnh nọt.
"Hai chúng ta? Hai chúng ta lấy đâu ra tiền vốn? Của hồi môn của ta à?" Lý Ngân Châu phản ứng cực nhanh.
"Không phải, của hồi môn của ngươi sao có thể động vào! Ta có một chút bạc." Lý Tiểu Niếp xoa xoa ngón tay.
"Ngươi lấy bạc từ đâu ra?" Mắt Lý Ngân Châu trợn lớn.
"Ta đi dạy học, để dành được một ít." Lý Tiểu Niếp nói ấp úng.
"Hả? Ngươi đi dạy một buổi mà được hơn năm lạng bạc? Ngươi để dành được bao nhiêu? Cái gì? Mười..."
Trước khi Lý Ngân Châu kịp thét lên, Lý Tiểu Niếp đã đưa tay bịt miệng Lý Ngân Châu lại.
"Ta biết rồi, ta biết rồi!" Lý Ngân Châu gỡ tay Lý Tiểu Niếp ra, "Mười lượng? Một buổi? Thế tử kia điên rồi sao?"
"Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, hắn có tiền, phú khả địch quốc! Con ngựa hắn cưỡi kia, tiền đậu đen và tiền cỏ liệu hàng tháng đã là mười lượng bạc rồi. Ngựa như vậy hắn nuôi cả đàn, hơn mấy trăm thớt!" Lý Tiểu Niếp liếc Lý Ngân Châu một cái.
"Vậy ngươi tích góp được hai mươi lăm lượng bạc?" Lý Ngân Châu nín thở hỏi.
"Ừ." Lý Tiểu Niếp rụt rè gật đầu.
"Ngươi cứ nhắm vào Thế tử kia mà kiếm bạc là tốt rồi, đừng làm ăn vải mịn nữa." Lý Ngân Châu vô cùng hâm mộ thở dài.
"Nhà hắn ở kinh thành, nói không chừng vài ngày nữa hắn về rồi thì làm sao bây giờ?"
"Tam a tỷ, tỷ xem, hai mươi lăm lượng bạc này, đại a tỷ không biết. Chúng ta lén đi mua hai cái máy dệt, mua xong liền trực tiếp cho người ta vay, đại a tỷ chắc chắn không thể biết được, đúng không?"
"Chờ dệt ra vải mịn rồi, chúng ta tìm kỹ người mua trước, sau đó mới đi lấy vải mịn giao qua, rồi cầm bạc về. Đại a tỷ cũng không biết, đúng không?"
"Đợi chúng ta kiếm được bạc rồi, lại nói với đại a tỷ..." Lý Tiểu Niếp ghé sát vào tai Lý Ngân Châu nói nhỏ.
Lý Ngân Châu nghe mà động lòng.
A Niếp nói rất đúng, việc kinh doanh này hai người cứ làm thử trước xem sao, làm thành công rồi hãy nói với đại a tỷ...
"Phải xem bán đến nơi nào, bán đi hải ngoại thì cũng là năm thành thuế. Buôn bán trong nội bộ Giang Nam, một cuộn vải cũng chỉ mất khoảng mười đồng tiền lớn thuế qua tay, buôn bán ra phương bắc thì không thu thuế, nhưng nếu muốn lên bắc xuất quan thì là ba thành thuế." Cố Nghiên đáp cực kì không rõ ràng.
Lý Tiểu Niếp tập trung lắng nghe, nụ cười nở rộ, hai cánh tay chống lên bàn, nhìn Cố Nghiên cười nói: "Ta hỏi rồi, nếu là tự mình có máy dệt, loại lục tổng dệt nổi, người quen tay chỉ ba ngày là có thể dệt xong một tấm vải mịn dệt nổi. Kể cả dùng loại sợi tơ pha loại tốt nhất, một tấm vải mịn dệt nổi cũng chỉ tốn 330 tiền sợi, đây là giá mua lẻ."
"Tiền công ba ngày, thêm khấu hao máy dệt, tính là 300 tiền đi, vậy tiền vốn một tấm vải mịn cũng chỉ 630 tiền. Tính dư thêm 100 tiền nữa, cho là 700 tiền vốn đi. Mà vải mịn dệt nổi ở thành Bình Giang, rẻ nhất cũng bán được một ngàn tiền một tấm đó." Lý Tiểu Niếp bấm ngón tay tính toán.
"Ta đã nghĩ, lợi nhuận lớn như vậy, tại sao không ai mở phường dệt? Bây giờ biết thêm năm thành thuế vào thì chỉ có lỗ chứ không có lời."
"Vậy tức là việc kinh doanh vải mịn này không làm được?" Cố Nghiên khẽ nhướng mày, nhìn Lý Tiểu Niếp.
Tiểu cô nương này thật biết tính toán sổ sách, có điều là tính tiền công hơi quá cao.
"Không phải, việc kinh doanh vải mịn này có thể làm được!" Lý Tiểu Niếp cười nói.
"Ngươi định làm thế nào?" Cố Nghiên hứng thú dạt dào.
"Lúc chúng ta ở huyện Côn Sơn, ca ca ta mua giấy mực đồng tiền, đều là nhờ ba vị a tỷ của ta dệt vải đổi lấy. Nếu có máy dệt và tổng rương, ba vị a tỷ của ta đều có thể học dệt vải mịn dệt nổi. Ta tính toán sẽ mua máy dệt cùng tổng rương rồi cho những người như các a tỷ của ta vay nợ, sau đó thu mua lại vải mịn mà các nàng dệt ra."
Cố Nghiên nhìn Lý Tiểu Niếp, chậm rãi thong thả "à" một tiếng.
Đúng là một biện pháp hay.
Kể từ lúc phường dệt đổi sang đánh thuế toàn bộ năm thành, sự phồn hoa của Giang Nam đã suy tàn, mấy chục năm không hề khởi sắc. Đây là một trong những chuyện hắn cùng Thái tử nói đến nhiều nhất và cũng lo lắng nhất.
Việc kinh doanh này của nàng nếu có thể làm được...
Nhưng nàng có phải là người có thể làm kinh doanh không?
Cố Nghiên từ trên xuống dưới đánh giá Lý Tiểu Niếp.
"Ngươi nhìn cái gì?" Lý Tiểu Niếp không hiểu ra sao.
"Đây chính là chuyện kinh doanh lớn, máy dệt và tổng rương đều không rẻ, ngươi có bao nhiêu tiền vốn? Hai mươi lăm lượng? Hay là ~" Cố Nghiên kéo dài giọng, "Giống như cái 'hành' trứng muối nhà ngươi vậy, ngươi chỉ động động miệng, còn việc thì đều do mấy vị tỷ tỷ của ngươi làm hết. Cái 'hành' trứng muối nhà ngươi có thể lấy ra bao nhiêu tiền vốn?"
"Cái 'hành' trứng muối là việc kinh doanh của nhà chúng ta, đương nhiên là do các a tỷ lo liệu. Còn việc kinh doanh này là của ta, ta sẽ tự mình quản lý!" Lý Tiểu Niếp liếc Cố Nghiên một cái.
Cái gì mà gọi là nàng chỉ động động miệng? Trong việc kinh doanh ở 'hành' trứng muối, nàng ngay cả cơ hội động miệng cũng không có!
"Ngươi làm sao tìm được thợ dệt? Chẳng lẽ đến từng nhà gõ cửa hỏi người ta có biết dệt vải không? Bắt đầu làm từ đâu trước? Ở Lý gia tập các ngươi à?"
"Lý gia tập không được. Nếu làm xong, không biết có phải vì nể nang tình cảm nên mới làm tốt không. Nếu làm không tốt, cũng không biết có phải vì đều là người một nhà nên mới làm không xong không. Huyện Côn Sơn cũng không được, Hồng gia đang ở huyện Côn Sơn."
"Vậy thì ở Bình Giang Thành đi, chọn một thôn trấn bên cạnh, ví dụ như trấn Quách Hẻm."
"Tìm người dễ mà, đợi đến lúc phiên chợ, chi cái quán nhi ra là được rồi." Lý Tiểu Niếp vẫy tay.
Chính là kiểu quảng bá lưu động đó mà, cái này nàng rất quen thuộc!
Cố Nghiên nghe nàng nói đến chuyện "chi cái quán nhi", hai hàng lông mày nhướng lên thật cao, một lúc lâu sau mới hạ xuống.
Hắn cảm thấy việc kinh doanh này của nàng cũng chỉ đến mức "chi cái quán" thôi, chỉ sợ là nàng ngay cả cái quán này cũng không dựng nổi.
"Ngươi có tổng cộng hai mươi lăm lượng bạc tiền vốn, mua được mấy cái máy dệt?" Cố Nghiên dựa người vào lưng ghế, khóe miệng như có như không trễ xuống.
"Ta tính bắt đầu trước với loại máy dệt tam tổng rẻ nhất, ai!" Lý Tiểu Niếp thở dài một tiếng, "Cũng chỉ đủ tiền mua hai cái rưỡi máy dệt, trước mắt cứ mua hai cái thử xem sao."
"Ngươi đã nói với đại a tỷ của ngươi chưa? Đại a tỷ của ngươi gật đầu rồi à?"
Lý Tiểu Niếp liếc thấy Cố Nghiên đang cười với vẻ mặt không có ý tốt, bèn không thèm để ý đến hắn.
Mấy ngày nay nàng đang sầu não không biết làm thế nào để thuyết phục đại a tỷ.
" Ta chờ ngươi khai trương làm ăn!" Cố Nghiên nhìn vẻ mặt sầu não của Lý Tiểu Niếp, bật cười thành tiếng.
... ... ... ... ... ...
Ăn cơm trưa xong, Lý Tiểu Niếp ngồi bên cạnh Lý Ngân Châu, chống cằm nhìn Lý Ngân Châu xe chỉ tơ.
"Ngươi không đi đọc sách, xem cái này làm gì? Muốn học à?" Lý Ngân Châu nhìn Lý Tiểu Niếp cười nói.
"Tam a tỷ, ta đã hỏi rõ ràng, cũng tính toán qua rồi, việc kinh doanh thu mua vải mịn chắc chắn có thể kiếm được tiền." Lý Tiểu Niếp cười tủm tỉm.
"Ngươi định đến chỗ nào thu mua vải mịn? Trong 'hành' còn không thu mua được vải mịn dệt nổi nữa là." Lý Ngân Châu ra hiệu cho Lý Tiểu Niếp đưa cái sọt đựng sợi bông qua.
"Cái này ta đã suy nghĩ kỹ rồi. Thứ nhất, giá thu mua vải mịn dệt nổi trong 'hành' quá thấp, tính cả tiền vốn mua máy dệt, tổng rương, hoa bản, một cuộn vải kiếm chẳng được mấy đồng."
"Hai là máy dệt xách tổng quá đắt, nếu muốn thay đổi hoa văn thì tổng rương, hoa bản đều không rẻ. Những nhà mua được máy dệt xách tổng, tượng nhà Cao tiên sinh chẳng hạn, vải mịn dệt nổi dệt ra đều là nhà mình dùng. Còn những nhà dùng không nổi vải mịn dệt nổi thì hơn phân nửa cũng không mua nổi máy dệt xách tổng."
"Ừ, đúng là quá đắt." Lý Ngân Châu nghĩ đến cái máy dệt tứ tổng xinh đẹp kia, thở dài.
"Nếu chúng ta cho những nhà mua không nổi máy dệt vay nợ máy dệt trước, rồi thu mua lại vải mịn các nàng dệt ra, như vậy không được sao?" Mắt Lý Tiểu Niếp sáng lấp lánh nhìn Lý Ngân Châu.
Lý Ngân Châu cau mày, "Hôm trước ngươi nói, dễ kiếm tiền như vậy sao không ai đi kiếm, lý do này, ngươi đã hỏi rõ ràng chưa?"
"Rồi! Bởi vì những người trong 'hành' làm ăn vải mịn, thì bị tính thuế theo phường dệt, vải mịn qua tay họ đều phải nộp năm thành thuế."
"Vậy chúng ta thu mua như thế, không cần nộp thuế à?" Lý Ngân Châu nhìn Lý Tiểu Niếp.
"Ừ." Tiếng "Ừ" này của Lý Tiểu Niếp không dám chắc chắn lắm.
Kiểu của nàng là phân tán máy dệt đến các nhà, không thể tính là phường dệt, nhưng cũng không hoàn toàn giống như thương lái thu mua vải rồi bán lại. Nếu thật sự làm lớn lên...
Vậy thì chờ làm lớn rồi hãy nói, bây giờ cứ bắt tay vào làm trước đã.
"Ngươi thật sự muốn làm à?" Lý Ngân Châu dừng guồng quay tơ lại, nhìn Lý Tiểu Niếp.
"Ừ!"
"Vậy ngươi phải nói với đại a tỷ và nhị a tỷ, việc kinh doanh này của ngươi cần mua máy dệt, tiền vốn lớn quá." Lý Ngân Châu lắc đầu, "Ta thấy đại a tỷ chắc chắn không đồng ý đâu. Với lại, việc kinh doanh ở 'hành' trứng muối của chúng ta đã đủ bận rồi."
"Việc kinh doanh này hai chúng ta lén làm." Lý Tiểu Niếp cười nịnh nọt.
"Hai chúng ta? Hai chúng ta lấy đâu ra tiền vốn? Của hồi môn của ta à?" Lý Ngân Châu phản ứng cực nhanh.
"Không phải, của hồi môn của ngươi sao có thể động vào! Ta có một chút bạc." Lý Tiểu Niếp xoa xoa ngón tay.
"Ngươi lấy bạc từ đâu ra?" Mắt Lý Ngân Châu trợn lớn.
"Ta đi dạy học, để dành được một ít." Lý Tiểu Niếp nói ấp úng.
"Hả? Ngươi đi dạy một buổi mà được hơn năm lạng bạc? Ngươi để dành được bao nhiêu? Cái gì? Mười..."
Trước khi Lý Ngân Châu kịp thét lên, Lý Tiểu Niếp đã đưa tay bịt miệng Lý Ngân Châu lại.
"Ta biết rồi, ta biết rồi!" Lý Ngân Châu gỡ tay Lý Tiểu Niếp ra, "Mười lượng? Một buổi? Thế tử kia điên rồi sao?"
"Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, hắn có tiền, phú khả địch quốc! Con ngựa hắn cưỡi kia, tiền đậu đen và tiền cỏ liệu hàng tháng đã là mười lượng bạc rồi. Ngựa như vậy hắn nuôi cả đàn, hơn mấy trăm thớt!" Lý Tiểu Niếp liếc Lý Ngân Châu một cái.
"Vậy ngươi tích góp được hai mươi lăm lượng bạc?" Lý Ngân Châu nín thở hỏi.
"Ừ." Lý Tiểu Niếp rụt rè gật đầu.
"Ngươi cứ nhắm vào Thế tử kia mà kiếm bạc là tốt rồi, đừng làm ăn vải mịn nữa." Lý Ngân Châu vô cùng hâm mộ thở dài.
"Nhà hắn ở kinh thành, nói không chừng vài ngày nữa hắn về rồi thì làm sao bây giờ?"
"Tam a tỷ, tỷ xem, hai mươi lăm lượng bạc này, đại a tỷ không biết. Chúng ta lén đi mua hai cái máy dệt, mua xong liền trực tiếp cho người ta vay, đại a tỷ chắc chắn không thể biết được, đúng không?"
"Chờ dệt ra vải mịn rồi, chúng ta tìm kỹ người mua trước, sau đó mới đi lấy vải mịn giao qua, rồi cầm bạc về. Đại a tỷ cũng không biết, đúng không?"
"Đợi chúng ta kiếm được bạc rồi, lại nói với đại a tỷ..." Lý Tiểu Niếp ghé sát vào tai Lý Ngân Châu nói nhỏ.
Lý Ngân Châu nghe mà động lòng.
A Niếp nói rất đúng, việc kinh doanh này hai người cứ làm thử trước xem sao, làm thành công rồi hãy nói với đại a tỷ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận