Ngô Gia A Niếp

Ngô Gia A Niếp - Chương 14: Vị kia Hồng huynh (length: 7231)

"Ai nha, cuối cùng cũng tìm được rồi! Lý huynh đâu? Lý huynh!"
Hồng Chấn Nghiệp người còn chưa vào tiệm, tiếng đã vọng vào trước.
Lý Kim Châu run run phủi nước trên tay, vội vàng ra đón.
Hồng Chấn Nghiệp đón lấy Lý Kim Châu, vội vàng vái dài một cái, "Vị này chắc là đại a tỷ rồi, tiểu tử là bạn thân cùng khóa với Lý huynh, họ Hồng tên Chấn Nghiệp, chào đại a tỷ."
"Không dám nhận, không dám." Lý Kim Châu hoảng hốt đáp lễ, "Ta nghe đệ đệ nhà ta nói qua rồi, ngài là Hồng nhị gia, cũng may nhờ có Hồng nhị gia, nếu không phải ngài giúp đỡ, ai! Đệ đệ nhà ta vẫn chưa dậy, Hồng nhị gia..."
"Đại a tỷ gọi ta Hồng Nhị là được rồi. Di! Này mặt trời lên cao rồi, hắn còn chưa dậy! Phòng nào? Ta đi gọi hắn!" Hồng Chấn Nghiệp một chút cũng không khách sáo.
"Để ta đi gọi hắn dậy ngay." Lý Kim Châu giành trước Hồng Chấn Nghiệp, nhanh chóng chạy vào trong phòng.
Tiếng gọi lớn của Hồng Chấn Nghiệp ban nãy đã đánh thức Lý Tiểu Niếp và Lý Học Đống ở trong phòng.
Hai người vội vàng đứng dậy, nhanh chóng thu dọn những giấy lộn viết lúc giảng giải hôm qua, lại tìm khắp các xó xỉnh trong căn phòng khách nhỏ bé, xác định không quên gì, Lý Tiểu Niếp cuộn những giấy lộn đó lại nhét vào tay áo, nấp ở góc giường, Lý Học Đống sửa sang lại xiêm y, kéo cửa phòng ra.
"Chúc mừng chúc mừng! Lý huynh lại cao trúng hạng thứ mười sáu! Không giấu gì Lý huynh, ta thật sự không ngờ đó! Thính Phong đâu? Mau mang hạ lễ qua đây!" Hồng Chấn Nghiệp nhìn thấy Lý Học Đống, dù còn cách một khoảng xa đã chắp tay, miệng nói không ngừng, cười tươi rói.
"Không dám nhận, may mắn trúng tuyển." Lý Học Đống lắp ba lắp bắp, mặt đỏ bừng lên.
Hắn lần này ngay cả thi Tú tài còn chưa qua, thật sự không thể yên lòng nhận lấy thành tích này.
"Ha ha ha, đúng đúng đúng! Cứ ứng phó như thế. Thông minh!" Hồng Chấn Nghiệp đưa tay khoác vai Lý Học Đống, kéo hắn đi ra ngoài, "Chúng ta đi!"
"Đi đâu?" Lý Học Đống sợ hãi dùng sức níu lại.
"Di! Ngươi còn hỏi ta đi đâu? Ồ ~~" Hồng Chấn Nghiệp kéo dài giọng, cười rộ lên, "Ta lại quên mất, ngươi đúng là không hiểu quy củ, cái gì cũng không biết."
"Để ta nói cho ngươi biết: Ngươi đã cao trúng, hôm nay phải nhanh chóng đến văn miếu và miếu Thành Hoàng để tạ thần, sau đó, chúng ta phải đi một chuyến đến Bình Giang hội sở."
"Từ lúc yết bảng hôm qua, Côn Sơn thương hội của chúng ta, cả Bình Giang hội sở nữa, đều đi tìm ngươi khắp nơi, không ai biết ngươi ở đâu cả! Sau đó họ tìm đến chỗ ta, coi như bọn họ thông minh, biết tìm đến ta, cũng biết theo ta là có thể tìm được ngươi! Chúng ta mau đi thôi."
Hồng Chấn Nghiệp vừa nói, vừa kéo Lý Học Đống đi ra ngoài.
Lý Học Đống bị hắn kéo đi loạng choạng.
"Tạ thần thì được, nhưng cần tiền sao? Với lại, Bình Giang hội sở tìm ta làm gì? Này! Ngươi đừng vội thế."
"Tạ thần cần hương nến, cần tiền làm gì? Ngươi chẳng lẽ còn định ném tiền vào người phu tử à? Làm vậy không được đâu."
"Đợt này, huyện Côn Sơn chúng ta chỉ có mình ngươi thi đậu, còn cả Bình Giang phủ, toàn bộ Bình Giang phủ đó! Cũng chỉ có sáu người! Lần này, vị Úy học chính kia ra tay thật là độc ác, chậc! Số người trúng tuyển năm nay còn chưa bằng ba thành năm ngoái! Chậc! Đúng là độc ác mà!"
"Ta là nói tiền mua hương nến." Lý Học Đống đã bị Hồng Chấn Nghiệp kéo đến tận cửa tiệm.
"Ta mua hết rồi!" Hồng Chấn Nghiệp hào sảng vung tay.
"Vậy ngươi vẫn chưa nói Bình Giang hội sở tìm ta làm gì." Lý Học Đống đưa tay nắm lấy khung cửa tiệm.
"Đợt này, Bình Giang phủ chúng ta cao trúng chỉ có sáu vị, chỉ sáu vị cũng phải ăn mừng một phen chứ, còn nữa, ai nha chuyện này một hai câu thật khó nói rõ, trên đường ta sẽ nói nhỏ với ngươi, tóm lại là nhất định phải đi!"
"Buổi trưa là tiệc ăn mừng của Bình Giang hội sở, buổi tối là tiệc ăn mừng của Côn Sơn thương hội chúng ta, ngày mai ngươi còn phải đi dự Thải Cần Yến nữa."
"Di! Xiêm y dự Thải Cần Yến ngày mai ngươi chuẩn bị chưa? Không lẽ cứ mặc bộ này đi hả?" Hồng Chấn Nghiệp sờ nắn chiếc áo ngắn vải thô trên người Lý Học Đống.
"Xem bộ dạng này của ngươi, chắc là không biết gì hết phải không? Nhà ngươi lại nghèo, e là chỉ có độc bộ này, ta nói cho ngươi hay! Áo dài dự Thải Cần Yến là có quy định riêng về kiểu dáng, chúng ta còn phải đi mua sắm chuẩn bị, đo người may xiêm y cho ngươi nữa, việc này ta lại không nghĩ tới, nhanh lên nhanh lên, không kịp nữa rồi!"
"Ta với đại a tỷ..." Lý Học Đống cố giãy ra, quay đầu lại.
Lý Kim Châu vẫn luôn đi theo bên cạnh, đưa mấy đồng ngân tiền hào đang nắm trong lòng bàn tay qua, "Ngươi cứ đi theo Nhị thiếu gia học hỏi cho tốt."
"Đại a tỷ đừng khách khí, gọi ta Hồng Nhị là được! Chúng ta đi nhé, đại a tỷ yên tâm, có ta ở đây rồi." Hồng Chấn Nghiệp lôi Lý Học Đống ra khỏi cửa tiệm.
Lý Tiểu Niếp từ trong nhà chạy ra, nấp sau lưng đại a tỷ, ló nửa khuôn mặt ra nhìn Lý Học Đống và Hồng Chấn Nghiệp đang kéo nhau.
Lý Kim Châu nhìn Lý Học Đống bị mấy tiểu tư tùy tùng của Hồng Chấn Nghiệp nhấc lên ngựa rồi đi xa, thở phào một hơi, quay đầu nhìn Lý Tiểu Niếp.
"Bị người ta đánh thức à? Có đói không? Muốn ăn gì không? Tam đường thúc có nhắn lại ở cửa hàng, chúng ta muốn ăn gì thì cứ ăn."
Vẻ mặt Lý Kim Châu không giấu được niềm vui.
"Đại a tỷ ăn sáng chưa? Đại a tỷ muốn ăn gì?" Lý Tiểu Niếp kéo tay Lý Kim Châu hỏi.
"Nông chỉ tiểu câu đầu." Lý Kim Châu dùng ngón tay điểm nhẹ lên trán Lý Tiểu Niếp, "Vậy chúng ta ăn canh gà nhé, mỗi bát có hai quả trứng gà!"
"Tốt ạ!"
Lý Kim Châu nói với chưởng quầy một tiếng rồi vào hậu viện, nhìn thấy một phụ nhân đang ngồi bên cạnh chậu xiêm y của nàng, ra sức giặt giũ.
"Ấy! Đó là đồ của ta..."
"Ối chà! Là ta sơ suất quá, sao có thể để đại nương tử làm việc nặng này được. Sau này muốn giặt xiêm y hay cần dùng nước gì, đại nương tử cứ việc dặn một tiếng là được." Chưởng quầy vội vàng tiến lên vài bước, cười giải thích.
Lý Kim Châu có chút luống cuống, nắm chặt tay Lý Tiểu Niếp, cười nói với chưởng quầy: "Đa tạ ngài, chờ tam đường thúc chúng ta về sẽ lại tạ ơn ngài."
"Ngài khách khí quá, hai vị cứ ngồi uống trà trước, đồ ăn lát nữa là có ngay." Chưởng quầy cười nhường đường.
Lý Kim Châu và Lý Tiểu Niếp chọn một chiếc bàn ở góc khuất ngồi xuống, một lát sau, hỏa kế bưng tới hai chén canh gà, cùng với một đĩa nộm dưa chuột thịt gà sợi, một đĩa lòng gà kho.
"Ăn nhiều chút!" Lý Kim Châu nhỏ giọng nói, cầm quả trứng gà trong bát mình lên, định bỏ vào bát của Lý Tiểu Niếp.
"Ta cũng có mà, mỗi người hai quả đó!" Lý Tiểu Niếp vội vàng giơ quả trứng luộc của mình lên cho đại a tỷ xem.
Lý Kim Châu ngẩn ra, rồi bật cười, rụt tay về, nhìn kỹ quả trứng luộc kia một chút, cẩn thận cắn một miếng.
Hai người ăn xong, Lý Tiểu Niếp cười nói với Lý Kim Châu: "Đại a tỷ, ca ca phải đến bữa tối mới về, chúng ta ra ngoài đi dạo nhé?"
"Được." Lý Kim Châu đồng ý ngay.
Tiểu A Niếp nhà nàng thích nhất là ngắm đông ngó tây, lần này đến Hàng Châu, A Niếp chỉ toàn tâm toàn ý học hành, đường xá dọc đường đi rất náo nhiệt mà A Niếp chẳng dám nhìn chút nào, bây giờ thi tốt rồi, phải để A Niếp ngắm nhìn cho thỏa thích.
Dặn dò chưởng quầy một tiếng, Lý Kim Châu và Lý Tiểu Niếp đi ra khỏi tiệm.
...
n·ô·ng chỉ tiểu câu đầu: Ngươi đứa nhỏ này (tràn đầy tình cảm loại kia)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận