Ngô Gia A Niếp

Ngô Gia A Niếp - Chương 65: Đổi cái chỗ đi (length: 7655)

Cố Nghiễn đứng ở cửa trà phường, nhìn Lý Tiểu Niếp đang ôm lò sưởi tay.
Lần trước hắn thấy nàng, nàng còn mặc áo kép, lần này mới tháng 11, sao nàng lại mặc áo bông quần bông dày như thế này?
Bộ áo bông quần bông này vụng về khó coi thật!
Lý Tiểu Niếp vào trà phường, đối mặt với vẻ ghét bỏ của Cố Nghiễn, đưa lò sưởi tay cho Vãn Tình, phủi phủi áo bông, "Lên lớp đi."
"Hôm nay đổi chỗ khác lên lớp đi?" Cố Nghiễn giơ quạt xếp chặn Lý Tiểu Niếp lại.
"Đi đâu?" Lý Tiểu Niếp dừng bước.
"Ngồi xuống nói chuyện đã." Cố Nghiễn xoay quạt xếp, chỉ vào một cái bàn giữa đại sảnh.
Lý Tiểu Niếp ngồi xuống, nhìn Cố Nghiễn.
"Từ lúc ngươi vừa bước vào cửa, coi như bắt đầu lên lớp rồi." Cố Nghiễn dùng quạt xếp chỉ chỉ ra cửa trà phường, nhấn giọng, nhấn mạnh ba chữ 'vào cửa khởi'.
Lý Tiểu Niếp không nói gì, dịch người về sau, dựa vào lưng ghế ngồi thoải mái, vẫn nhìn Cố Nghiễn.
"Sao không cầm?" Cố Nghiễn chỉ vào Vãn Tình đang cầm lò sưởi tay.
"Ta không lạnh."
"Cũng phải, bây giờ mới tháng 11, ngươi mặc bộ áo bông đại quần bông dày thế này, đúng là không nên lạnh."
Cố Nghiễn nhoài người tới trước, bĩu môi nhìn bộ áo bông vải nhà tự dệt trên người Lý Tiểu Niếp, xoay quạt xếp mấy vòng, định đưa tay vỗ một cái, nhưng lại không dám.
Tiểu nha đầu này miệng lưỡi sắc bén lại vô tri không sợ gì, thôi thôi, không chọc nàng.
"Đây là áo bông mỏng quần bông mỏng thôi, tam a tỷ đang may cho ta bộ áo bông dày quần bông dày, loại quần bông dày đến mức có thể tự đứng được ấy." Lý Tiểu Niếp nhìn Cố Nghiễn, cười híp mắt nói.
Hai hàng lông mày Cố Nghiễn nhướng lên thật cao, một lát sau, hắn nhoài người tới trước, vẻ mặt thành thật hỏi: "Vậy lúc ngươi mặc bộ áo bông dày quần bông dày tam a tỷ ngươi may ấy, ngươi đi đường kiểu gì? Nhảy lò cò à? Cánh tay cũng không co lại được nhỉ, làm sao mà ăn cơm?"
"Đi đâu lên lớp?" Lý Tiểu Niếp không đáp lại lời trêu chọc của Cố Nghiễn.
Cố Nghiễn giơ quạt xếp ra hiệu cho Thạch Cổn, Thạch Cổn vội vàng ra hiệu cho mọi người, lùi hết về các góc khuất, và cả ngoài cửa trước cửa sau.
"Ta là thế tử của Duệ Thân Vương."
Cố Nghiễn dừng một chút, đang suy nghĩ phải nói thế nào để tiểu nha đầu thông minh mà lại vô tri này hiểu được, thì Lý Tiểu Niếp bĩu môi nói: "Biết lâu rồi, tôn quý cực kì!"
"Đương nhiên là tôn quý! Quyền cao chức trọng thì trách nhiệm cũng nặng nề, thiên hạ hưng vong, vạn dân khổ cực, đều phải bận tâm, phải gánh vác trách nhiệm." Cố Nghiễn hạ thấp giọng, vẻ mặt nghiêm túc.
Lý Tiểu Niếp chống khuỷu tay lên bàn, đỡ cằm nhìn Cố Nghiễn.
Hắn mở đầu lạc đề vạn dặm như vậy, rốt cuộc là muốn đưa nàng đi đâu lên lớp đây?
"Từ khi kiến quốc đến nay, đã gần trăm năm, các nơi trong đế quốc vô cùng phồn thịnh, nhưng nguồn thu từ hải thuế và thuỷ vận thuế trong hai mươi năm gần đây lại liên tục sụt giảm mấy năm liền. Ta đến Giang Nam lần này là để xem xét nha môn hải thuế cùng tình hình thuỷ vận và thuế vụ của Nhất Giang Nhất Hà."
Lý Tiểu Niếp nghe được một nửa, đã bỏ tay đang chống cằm xuống, đợi Cố Nghiễn nói xong, hai tay Lý Tiểu Niếp cũng buông thõng, ngồi thẳng người dậy, theo bản năng nhìn trái nhìn phải.
Cố Nghiễn cười tủm tỉm nhìn nàng.
Tiểu nha đầu này đa nghi thật đấy.
"Tra thuế thì phải xem sổ sách con số, ta tìm được một người cực kỳ giỏi tính toán sổ sách, cực kỳ am hiểu xem xét con số, cũng là một vị tú tài. Nhưng bản lĩnh này của hắn là tự nhiên mà có, ngươi có thể dạy hắn phương pháp của ngươi không? Thúc tu sẽ tính riêng." Cố Nghiễn nhìn Lý Tiểu Niếp chằm chằm.
"Lên lớp ở đâu?" Lý Tiểu Niếp hỏi.
Cố Nghiễn bật cười thành tiếng.
Ai, tiểu nha đầu này đúng là đa nghi thật!
"Chuyện ta muốn tra này liên quan đến núi vàng biển bạc, nếu cứ tra tới cùng, không biết sẽ chặn đường tài lộc của bao nhiêu người, mà đoạn người tài lộ như giết cha mẹ họ vậy, không thể không cực kỳ cẩn thận. Nơi này chắc chắn là không được."
Cố Nghiễn dừng một chút, nhìn Lý Tiểu Niếp đang liếc xéo hắn.
"Ngươi đoán đúng rồi phải không? Biệt thự của vương phủ đất đai cực kỳ rộng lớn, có một khu sân riêng, chuyên dùng để xem xét thẩm tra những số liệu này, chính là ở nơi đó."
"Vậy là đến nhà ngươi, ta đã nói qua..."
"Giá cả dễ thương lượng, ngươi cứ việc ra giá." Cố Nghiễn cắt lời Lý Tiểu Niếp.
Lý Tiểu Niếp nhìn Cố Nghiễn, không nói gì.
"Việc đi lại đưa đón đều do Vãn Tình phụ trách, ở trong biệt thự, cũng để Vãn Tình ở cùng ngươi, không rời nửa bước, thế nào?" Cố Nghiễn nói tiếp.
"Ồ ~" Lý Tiểu Niếp kéo dài giọng, "Ngươi đã sớm có chủ ý rồi. Cái gì mà hữu duyên có phần, đều là ngươi nói bừa cả? Ngươi làm vậy là để ta dạy thuật toán cho người của ngươi hả?"
"Hai chúng ta thực sự có duyên mà, được được được, cứ coi như là để nhờ ngươi dạy học đi." Cố Nghiễn nói được nửa chừng, thấy khóe miệng Lý Tiểu Niếp trễ xuống, lập tức nhượng bộ.
"Vậy chuyện ngươi để A Vũ và Vũ Đình quản lý bến tàu Bắc Hưng, cũng là vì đại sự của ngươi à?" Lý Tiểu Niếp thuận miệng hỏi.
"A Vũ tìm ngươi rồi à?" Cố Nghiễn tỏ vẻ đã hiểu, hỏi.
"Sao ngươi biết A Vũ tìm ta?" Lý Tiểu Niếp hơi xù lông.
"Hai vợ chồng đó hết lần này đến lần khác chạy tới biệt thự, ta không gặp, họ liền đi tìm Vãn Tình, Vãn Tình chỉ họ đến chỗ ngươi đúng không?" Cố Nghiễn xoay xoay quạt xếp, vẻ mặt như thể 'mấy chuyện nhỏ này sao qua mắt được ta'.
"Làm sao ngươi biết họ tìm Vãn Tình?" Lý Tiểu Niếp trợn tròn mắt.
"Vãn Tình là người bên cạnh ta, nếu đến chuyện A Vũ tìm nàng mà ta cũng không biết, ngươi coi ta là đồ ngốc à?" Cố Nghiễn vươn tay tới trước mặt Lý Tiểu Niếp, ngón tay gõ liên tục lên mặt bàn.
Lý Tiểu Niếp ngả lưng dựa vào ghế.
"Vậy tại sao ban đầu ngươi dùng A Vũ, rồi lại không dùng nữa? Không dùng thì thôi, cũng phải nói rõ ràng với người ta một tiếng chứ, ngươi tôn quý cực kì, không muốn gặp A Vũ, thì cũng phải phái người đến nói một tiếng chứ? Còn nữa, ngươi để họ quản lý bến tàu, rồi lại trở mặt không cho quản nữa, thì làm sao họ còn làm việc ở bến tàu được? Ngươi làm thế này không phải là đập bể bát cơm của người ta sao!"
Cố Nghiễn hai tay chống mép bàn, nhoài người về phía Lý Tiểu Niếp, một lát sau, giơ tay vỗ mạnh lên bàn một cái.
"Dám chỉ trích bản thế tử như vậy, ngươi là người đầu tiên! Ngươi được lắm, có bản lĩnh! Lợi hại!"
Lý Tiểu Niếp mím chặt môi, liếc xéo Cố Nghiễn.
Nàng cứ cảm thấy hắn giống một tên lừa đảo hơn là một vị hoàng gia thế tử nào đó.
"Ta sẽ cho người đi nói với Diêu Võ một tiếng, rồi sắp xếp cho họ một đường sống khác, được chưa? Ngươi nói đi, bao nhiêu tiền!" Cố Nghiễn bung quạt xếp ra, phẩy hai cái, rồi lại gấp vào đánh roạt một tiếng.
"Biệt thự ở ngoại thành, xa lắm, đi một chuyến về mất..."
"Có xe ngựa, nửa canh giờ là đủ cả đi lẫn về rồi, tổng cộng!" Cố Nghiễn cắt lời Lý Tiểu Niếp, bực bội nói.
"Cứ cho là nửa canh giờ đi, nửa canh giờ cũng không ít đâu. Nếu giống như bây giờ, đi một chuyến chỉ nói chuyện nửa canh giờ thì lãng phí quá, mỗi chuyến dạy hai canh giờ đi, cộng thêm thời gian đi đường, là hai canh giờ rưỡi."
Lý Tiểu Niếp dừng lại, nhìn Cố Nghiễn chằm chằm, do dự một chút, thăm dò nói: "Một chuyến năm lạng..."
"Được!"
"Ta còn chưa nói xong mà. Đi một chuyến, năm lạng trả ngay, còn năm lạng thì ghi sổ, tích lũy đủ năm mươi lạng thì đưa cho ta một tờ ngân phiếu." Lý Tiểu Niếp nói tiếp.
Cố Nghiễn chậm rãi "Ờ" một tiếng, "Năm lạng trả ngay là muốn đưa cho đại a tỷ của ngươi? Năm lạng ghi sổ, là ngươi muốn tàng tư phòng bạc hả? Giờ đã muốn tích góp của hồi môn rồi sao?"
"Được hay không đây?" Lý Tiểu Niếp không để ý đến lời châm chọc trêu ghẹo của Cố Nghiễn.
"Được!" Cố Nghiễn sảng khoái đồng ý.
"Nhà các ngươi thật có tiền." Lý Tiểu Niếp cảm thán một câu.
"Ngày mai vào khoảng giờ Tỵ (9-11h sáng), ta sẽ bảo Vãn Tình đến đón ngươi." Cố Nghiễn dùng quạt xếp gõ nhẹ lên bàn trước mặt Lý Tiểu Niếp, "Tặng kèm một bữa cơm trưa, ngươi chiếm tiện nghi rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận