Ngô Gia A Niếp

Ngô Gia A Niếp - Chương 68: Hai vị tiên sinh (length: 8891)

Lý Tiểu Niếp lần đầu tiên đến biệt thự vương phủ, nàng lên xe ở đầu ngõ, chiếc xe liền bắt đầu chạy, ra khỏi thành thì chạy càng nhanh hơn, quả nhiên chỉ dùng khoảng hai khắc, xe ngựa dừng lại. Vãn Tình xuống xe trước, Lý Tiểu Niếp theo sau xuống xe, quay đầu xoay người đánh giá bốn phía.
Nơi đỗ xe là một cái sân lớn hình chữ nhật, ba mặt tường trắng như tuyết đều cao hơn một trượng, trên một mặt tường có mở một cổng tò vò tròn trịa, hai hộ vệ đang đóng cửa. Mặt còn lại là bức tường nữ nhi nhấp nhô, cũng có một cửa động tròn, hai bên có một hộ vệ mặc cẩm y đứng gác.
Trong sân, ở phía nam và phía bắc đều có một cây ngân hạnh to cỡ một vòng tay ôm, lúc này lá đã rụng hết chỉ còn cành khô, lặng im đứng đó.
"Không cho nhìn loạn." Vãn Tình đẩy Lý Tiểu Niếp đang nhìn ngó xung quanh không rời mắt, rồi đi vào cửa tròn.
Bên trong cửa tròn là một rừng cây nhãn hương, sâu thẳm tĩnh lặng.
Lại vào một cổng tròn nữa, Vãn Tình dẫn theo Lý Tiểu Niếp rẽ qua, qua hai đạo cửa, vào một tòa Tứ Hợp Viện có hành lang rộng rãi.
Vãn Tình dừng lại ở trong sảnh chỗ cổng, trước tiên dặn dò Lý Tiểu Niếp: "Ta chỉ có thể đến đây thôi, chính ngươi đi vào đi, đừng sợ. Thạch Cổn nói, cái sân này hiện giờ chỉ một mình Tiền tiên sinh được vào. Thạch Cổn còn nói, Tiền tiên sinh con người này nhát gan cực kỳ."
Vãn Tình thò đầu nhìn nhìn, rồi ghé sát vào Lý Tiểu Niếp, hạ giọng xuống thấp nhất: "Ta chưa từng gặp Tiền tiên sinh, nếu ngươi cảm thấy cái kia cái kia... thì đừng vào phòng, cứ ở dưới hành lang, hoặc là trong sân dạy học cho hắn, ta đứng ở chỗ này, nhìn thấy rõ ràng."
Lý Tiểu Niếp liên tục gật đầu.
Vãn Tình vỗ vỗ lên vai Lý Tiểu Niếp, lúc này mới cất cao giọng nói: "Tiền tiên sinh, Lý tiên sinh đến rồi."
"Đây là Thạch Cổn nói, phải gọi ngươi là tiên sinh, tốt hơn gọi là cô nương!" Vãn Tình cao giọng gọi xong, lại ghé tai qua, thì thầm vài câu.
"Đến đến!" Ngưu Xa Tiền vừa đi vừa chạy tới, cách khoảng sân, nhìn Lý Tiểu Niếp đang mặc một thân áo bông quần bông vải nhà tự dệt, lại nhìn Vãn Tình, rồi lại nhìn Lý Tiểu Niếp, chần chờ nói: "Vị nào?"
"Là ta." Lý Tiểu Niếp không đi lên hành lang mà xuống bậc thang, băng qua sân, rồi bước lên thềm.
Ngưu Xa Tiền trừng mắt nhìn Lý Tiểu Niếp, cứ nhìn mãi cho đến khi nàng bước lên thềm, sợ hãi lùi lại hai ba bước.
"Ta chính là Lý tiên sinh, thế tử gia nhà ngươi không nói cho ngươi biết ta là một tiểu cô nương sao?" Lý Tiểu Niếp từ trên xuống dưới đánh giá Ngưu Xa Tiền.
Vị Tiền tiên sinh này trông khoảng bốn năm mươi tuổi, người tầm thước, hơi gầy, đuôi mày đuôi mắt hơi xệ xuống, vai có chút so lại, trông như một con chuột hamster bị giật mình.
"Không, không nói, ngài..." Ngưu Xa Tiền giơ tay lên, lại không biết nên chỉ vào trong hay nên chỉ ra ngoài.
Đây là một tiểu cô nương, nếu là vào phòng thì nam nữ đơn chiếc ở chung một phòng...
"Ngươi muốn tính toán sổ sách gì?" Lý Tiểu Niếp đứng bên ngoài ngưỡng cửa, tay chống khung cửa, vén rèm lên, rướn cổ nhìn vào trong phòng: "Thế tử gia các ngươi chỉ nói là hàng hóa rồi thuế má gì đó, không nói rõ ràng. Tốt nhất là biết ngươi muốn tính toán sổ sách gì, dạy mới có trọng tâm."
"Là lượng hàng hóa ra vào bến tàu Bắc Hưng mấy năm nay." Ngưu Xa Tiền nhìn chiếc áo bông vải nhà tự dệt của Lý Tiểu Niếp, không còn căng thẳng như vậy nữa.
"Từ lượng hàng ra vào muốn xem cái gì?" Lý Tiểu Niếp thu người về, hỏi một câu.
"Thế tử gia còn chưa nói."
"Vậy ngươi bây giờ đang tính cái gì?" Lý Tiểu Niếp hỏi tiếp.
"Không tính gì cả, chỉ là xem thôi."
"Vậy ngươi muốn học cái gì?" Lý Tiểu Niếp có phần hơi đau đầu, hỏi ba câu mà không biết gì thì hơi khó.
"Thế tử gia hỏi ta, có thể nhìn ra được những con số về lượng hàng ra vào của bến tàu Bắc Hưng này là thật hay giả không. Ta cảm thấy là thật, thế tử gia hỏi ta vì sao, ta đáp không được. Thế tử gia liền nói, muốn tìm một người dạy ta. Ngươi thật sự biết vì sao ư?"
Ngưu Xa Tiền nhìn vào mặt Lý Tiểu Niếp mấy lần.
"Thế tử gia các ngươi nói ngươi là một vị tú tài?" Lý Tiểu Niếp nghĩ nghĩ, hỏi.
"Phải." Ngưu Xa Tiền đáp có phần ngập ngừng.
Cái danh tú tài này của hắn, sớm đã bị xóa tên khai trừ rồi.
"Vậy ngươi học 'truy nguyên' thế nào? Có phải học 'tính ra thuật' là tốt nhất không? Học đến đâu rồi?" Lý Tiểu Niếp hỏi.
"Là 'tính ra thuật' tốt nhất. Nhà ta nghèo, lúc đó tiên sinh ở huyện học đều không giỏi 'truy nguyên', không học được gì nhiều. 'Tính ra thuật' tốt nhất là vì ta biết tính sổ sách." Ngưu Xa Tiền giải thích.
"Ừm, vậy chúng ta bắt đầu học từ 'tính ra thuật' cơ bản nhất. Ở trong phòng, hay là ở bên ngoài?" Lý Tiểu Niếp vén rèm lên.
Trong phòng ấm hơn bên ngoài nhiều lắm. Bên ngoài lạnh cóng cả tay.
"Lý tiên sinh, nam nữ hữu biệt, vị cô nương kia đang ở đó, hay là... ở bên ngoài?" Ngưu Xa Tiền nói năng ngập ngừng.
"Vậy thì ở chỗ này đi, trong phòng có bàn ghế nào có thể chuyển ra không?" Lý Tiểu Niếp đưa tay vào trong rèm.
"Có ghế dựa, ta đi chuyển." Ngưu Xa Tiền vào phòng mang hai cái ghế ra, lại lấy giấy bút ra.
Lý Tiểu Niếp dứt khoát ngồi xuống ngay ngưỡng cửa, vừa trải giấy bút lên ghế, vừa cười nói với Ngưu Xa Tiền: "Cái rèm này có thể treo lên không? Để hơi ấm trong phòng thổi ra chỗ chúng ta, đỡ phải bị cóng tay. Thế tử gia các ngươi rất giàu có, chắc chắn sẽ không tính toán chút tiền than củi này đâu."
Ngưu Xa Tiền bật cười thành tiếng: "Được được được, hay là, treo rèm lên đi, Lý tiên sinh ngồi vào bên trong cửa, ta ở ngoài ngưỡng cửa?"
"Chúng ta đều ngồi trong cửa đi, ngươi mặc y phục mỏng như vậy chắc chắn lạnh hơn ta."
Ngưu Xa Tiền treo rèm lên, Lý Tiểu Niếp kéo ghế vào trong cửa.
"Lý tiên sinh là người ở đâu? Xem gia cảnh của ngài?" Ngưu Xa Tiền không còn chút căng thẳng nào, chuyển ghế vào trong cửa, đặt xuống rồi ngồi.
"Huyện Côn Sơn, thôn Tiểu Lý Trang. Nhà ta trước kia nghèo lắm, mùa thu năm nay, ca ca ta thi đậu tú tài thì khá hơn nhiều. Nhà chúng ta bây giờ mở một tiệm bán trứng muối, kiếm được tiền lắm. Trứng muối dùng ở biệt thự này chính là do nhà chúng ta đưa tới." Lý Tiểu Niếp cười nói.
"Buổi sáng còn ăn một đĩa, ngon cực kỳ." Ngưu Xa Tiền cười nói.
"Nhà ngươi ở đâu? Ta nghe ngươi nói chuyện, không giống người phương bắc, người phương bắc bọn họ nói chuyện vừa cứng vừa thẳng." Lý Tiểu Niếp vừa nói, vừa nhanh chóng viết vẽ lên giấy.
"Hồ Châu." Dừng một chút, Ngưu Xa Tiền lại bổ sung một câu, "Trường Hưng."
"Ta biết Trường Hưng, giống như huyện Côn Sơn của chúng ta, là một nơi tốt. Vậy người nhà ngươi bây giờ ở đây, hay là ở Trường Hưng?"
"Ở Trường Hưng. Con trai ta năm nay chín tuổi, trông rất giống ta."
Nói đến con trai, gương mặt Ngưu Xa Tiền tươi cười.
"Con trai ngươi mới chín tuổi à? Ngươi có mấy đứa con rồi? Con trai là nhỏ nhất?" Lý Tiểu Niếp thuận miệng hỏi.
"Chỉ một đứa con trai thôi, ta đã mấy năm rồi không về nhà." Ngưu Xa Tiền thở dài.
"Ủa! Vậy ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?" Lý Tiểu Niếp kinh ngạc.
"Ba mươi tư." Ngưu Xa Tiền đáp.
"Ách!"
Lý Tiểu Niếp kêu lên một tiếng "Ách" rõ to, tiếng "Ách" này lộ rõ vẻ kinh ngạc. Lý Tiểu Niếp dứt khoát nói thẳng: "Ngươi trông giống người hơn bốn mươi tuổi."
"Mấy năm trước quá gian truân." Ngưu Xa Tiền đôi mắt đỏ hoe, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Lý Tiểu Niếp, Ngưu Xa Tiền cười khổ nói: "Lý tiên sinh cũng không phải người ngoài. Lúc ta còn trẻ không hiểu chuyện, lần đầu đi thi hương, tự cho rằng văn chương của mình đặc sắc, không thể không đỗ. Lúc yết bảng lại thấy mình thi rớt, lòng dạ bất bình, bị người ta xúi giục, liền gây náo loạn lên, đập phá trường thi."
Lời của Ngưu Xa Tiền dừng lại, một lát sau, hắn cười khổ nói: "Kinh thành cử khâm sai đến, hội đồng tam tư, tra xét xong thì nói không có gian lận thi cử."
"Là thật sự không có, hay là tra xong nói là không có?" Lý Tiểu Niếp hỏi một câu.
"Lúc đó ta cho rằng là quan quan tướng vệ, mấy năm sau bình tĩnh lại, xem xét kỹ lại những bài văn trúng tuyển năm đó, hẳn là xác thực không có." Ngưu Xa Tiền vẻ mặt khổ sở.
Lý Tiểu Niếp "ặc" một tiếng, lập tức thở dài.
"Đập phá trường thi là tội lớn, ta liền từ Hồ Châu trốn đi, ai." Ngưu Xa Tiền cũng thở dài theo.
"Chuyện này, thế tử gia nhà ngươi biết không?" Lý Tiểu Niếp nín thở hỏi.
"Biết biết." Ngưu Xa Tiền liên tục gật đầu, "Thế tử gia anh minh thần võ, cơ trí vô song, văn thao vũ lược, nào có chuyện gì mà thế tử gia chúng ta không biết!"
"Là thế tử gia các ngươi!" Lý Tiểu Niếp trước tiên sửa lại câu nói, rồi lập tức hỏi: "Cái câu 'anh minh thần võ' gì đó ngươi vừa nói, là nói mát phải không?"
"Sao có thể là nói mát! Đó là lời từ đáy lòng ta!" Ngưu Xa Tiền dùng sức vỗ ngực.
"Ta vẫn cảm thấy hắn giống một tên lừa đảo." Lý Tiểu Niếp đưa một bàn tay che bên miệng, thấp giọng nói: "Chúng ta có sao nói vậy, ta cũng không cảm thấy hắn thần võ cơ trí."
Ngưu Xa Tiền trừng mắt nhìn Lý Tiểu Niếp, ngây người một lúc lâu, đột nhiên "A ha ha ha" cười rộ lên.
Lần đầu hắn gặp thế tử gia, hôm đó đêm về trằn trọc suy nghĩ lại, cứ cảm thấy như đang nằm mơ, cũng từng nghĩ liệu thế tử gia có phải là giả...
Bạn cần đăng nhập để bình luận