Ngô Gia A Niếp

Ngô Gia A Niếp - Chương 235: Ngươi sơ nhất ta mười lăm (length: 7946)

Phần khẩu cung của cha con Chu Vị Thiện kia được thân vệ của Cố Nghiên đi cả ngày lẫn đêm đưa đến tay Văn bân Văn tướng quân.
Văn tướng quân xem xét kỹ lưỡng, đem phong thư tay Cố Nghiên viết kia ném vào chậu than, nhìn nó hóa thành tro tàn, rồi gọi tâm phúc phụ tá vào, cẩn thận thương lượng một lát. Phụ tá sao lại một bản, Văn tướng quân bỏ vào túi trong tay áo, ra ngoài lên ngựa, đi thẳng đến ngoài Đông Hoa môn để tìm Bàng tướng công.
Bàng tướng công đẩy tùy tùng ra, xông thẳng vào phòng Văn tướng quân, lạnh mặt nói: "Tướng quân quá càn rỡ rồi, nơi này là khu trọng yếu!"
"Bàng tướng công..."
"Hôm nay ta không rảnh nghe ngươi nói chuyện quân phí gì đó, ngươi nên đến Xu Mật Viện." Bàng tướng công không chút khách khí cắt ngang lời Văn tướng quân.
"Chuyện quân phí phải nói trên triều đình, ta xưa nay chưa từng ngấm ngầm tìm đến Bàng tướng công, càng không hề bí mật bàn công sự với ngài." Văn tướng quân cũng lạnh mặt, "Ta đến đây gặp Bàng tướng công, là thụ thế tử gia nhờ vả, *nhậ̣n ủy thác của người hết lòng vì người khác làm việc* mà thôi."
Dừng một chút, Văn tướng quân khẽ cười nói: "Nếu Bàng tướng công thật sự không muốn nghe, ta sẽ vào Đông Hoa môn ngay, đem chuyện này bẩm báo cho vương gia."
Bàng tướng công nhíu mày, nhìn Văn Bân, một lát sau, đưa ngón tay chỉ, "Ngồi đi, nói đi."
Văn tướng quân ngồi xuống, quét mắt một vòng, từ túi trong tay áo lấy ra bản ghi chép khẩu cung kia, đưa cho Bàng tướng công, "Tướng công xem cái này đi."
Bàng tướng công nhận lấy, dùng sức giũ ra, xem mấy lượt, sắc mặt liền thay đổi, mãnh liệt ngẩng đầu nhìn về phía Văn Bân.
Văn Bân mỉm cười nhìn hắn.
"Các ngươi lui ra." Bàng tướng công ra hiệu cho đám tùy tùng đang đứng hầu ở góc phòng.
Nhìn đám tùy tùng đều đã lui ra ngoài, Bàng tướng công tiếp tục xem bản lời khai kia.
"Đây là nói xấu!" Bàng tướng công nghiến răng nghiến lợi.
"Vậy chắc chắn là đại công tử không nói với ngài rồi." Văn Bân cười nói.
"Thủ Thành dù có bất tài, cũng đoạn không đến mức dám làm chuyện nghe rợn cả người thế này! Văn tướng quân lấy được thứ này từ đâu?" Bàng tướng công nhìn chằm chằm Văn Bân.
"Ta vừa nói rồi, lần này đến tìm Bàng tướng công là được thế tử gia nhờ cậy." Văn Bân cười nói: "Thế tử gia bị tập kích, đã dùng pháo hiệu, quân Thường Châu kịp thời đến ứng cứu, bắt được không ít thích khách. Thích khách khai ra chủ mưu sau màn là Chu Vị Thiện. Thế tử gia đã đi suốt đêm đến Chu gia, bắt được cha con Chu Vị Thiện, đã cho người áp giải vào kinh rồi.
"Thế tử gia trong thư nói, đi cùng cha con Chu Vị Thiện bị áp giải vào kinh còn có mười mấy tôi tớ quản sự của Chu gia, đều là người biết chuyện, hoặc là người đã nhúng tay vào việc, cùng với tài sản kê biên và thư từ, vật phẩm qua lại giữa kinh thành cùng Chu gia vân vân, tổng cộng vài xe vật chứng."
Văn Bân nhìn Bàng tướng công mặt mày xanh mét, một lát sau nói tiếp: "Việc cấu kết với đám tơ lụa Giang Nam, gây họa loạn Giang Nam, cướp giết thế tử, rốt cuộc là sự thật, hay là cái gọi là nói xấu, hẳn Bàng tướng công là người rõ ràng nhất.
"Thế tử gia ngàn dặm gửi gấp tin đến, nhờ ta nói trước với Bàng tướng công một tiếng. Bàng gia từ khi lập quốc đến nay chính là *quốc chi trụ thạch*, thế tử gia nói hắn không đành lòng thấy Bàng gia vì chuyện này mà bị lung lay nền móng."
"Thủ Thành không đến mức này!" Giọng Bàng tướng công chùng xuống.
"Xem ra tướng công thật sự không biết." Văn Bân đứng lên, "Cha con Chu Vị Thiện và những người khác còn mấy ngày nữa mới đến kinh thành, vẫn kịp để tướng công dò hỏi điều tra cho rõ. Hạ quan xin cáo từ trước."
Bàng tướng công nhìn Văn Bân ra khỏi phòng, đưa tay nắm lấy bản khẩu cung kia, xem lướt lại một lần, gấp lại vài lần, nhét vào túi trong tay áo, rồi đứng dậy. Hắn phân phó tùy tùng đi gọi đại công tử lập tức về phủ, còn mình thì lên xe, vội vàng chạy trở về.
Đại nhi tử của Bàng tướng công là Bàng Thủ Thành bị phụ thân gấp gáp triệu về nhà. Vừa vào đến cổng trong, tùy tùng thân tín bên cạnh Bàng tướng công đã chờ sẵn, vội vàng hành lễ rồi lập tức dẫn Bàng Thủ Thành thẳng đến tiểu thư phòng bên trong cổng trong.
Tùy tùng đến cửa sân tiểu thư phòng thì dừng lại, cúi người ra hiệu Bàng Thủ Thành đi vào.
Bàng Thủ Thành đi vòng qua bức tường bình phong, nhìn thấy phụ thân mặt mày âm trầm đang đứng dưới hành lang, tim đập mấy nhịp, dâng lên một cảm giác chẳng lành.
Nhìn Bàng Thủ Thành bước lên thềm, Bàng tướng công hỏi thẳng: "Ngươi bảo Chu Vị Thiện cướp giết thế tử gia?"
Bàng Thủ Thành sững lại, "Không có."
Bàng tướng công thở mạnh ra một hơi, "Ta cũng nghĩ, ngươi không đến mức ngu xuẩn như vậy."
Bàng Thủ Thành nuốt nước miếng, nhìn phụ thân, muốn nói lại thôi.
"Sao thế?" Tim Bàng tướng công lại nhói lên.
"Không... Không phải, đã xảy ra chuyện gì? Sao cha lại hỏi như vậy?" Bàng Thủ Thành thấp thỏm hỏi.
"Ngươi đã làm gì?" Bàng tướng công giọng điệu nghiêm khắc."Không được giấu ta, mau nói!"
"Không không, là có một nha đầu... Tào đạo trưởng chỗ lão Quân Quan kia đã gieo quẻ, nói là... muốn... cái kia... một tiểu nha đầu... lỡ như... chính là tiểu nha đầu đó." Bàng Thủ Thành bị phụ thân nhìn chằm chằm đến phát hoảng.
"Ngươi bảo Chu Vị Thiện cướp giết tiểu nha đầu nào?" Bàng tướng công tức giận đến ngón tay lạnh ngắt.
"Không phải cướp giết, ta chỉ bảo Chu Vị Thiện lưu tâm, nếu có cơ hội thì..."
Bàng tướng công giơ tay, vung một cái tát lên mặt Bàng Thủ Thành.
"Ngươi nói thật đi, là viết thư hay là cho người truyền lời? Nói rõ ràng!" Bàng tướng công tức đến tay cũng run lên.
"Là truyền lời, bảo Lâm Vượng đi chỉ là bảo Chu Vị Thiện lưu tâm, không có nói muốn giết." Bàng Thủ Thành 'bụp' một tiếng quỳ xuống.
Chuyện này hắn chưa nói ra, nhưng cha hắn đã biết lại còn tức giận như vậy, vậy chỉ có thể là sự việc đã bại lộ, bị người tìm tới cửa rồi.
"Ngươi sao dám!" Bàng tướng công tức đến mức tối sầm mặt mũi.
"Tào đạo trưởng nói, tiểu nha đầu kia là *mạch máu* của thế tử, muốn..." Bàng Thủ Thành chưa giải thích xong, đã bị Bàng tướng công tát thêm một cái nữa.
"Ngươi vào trong quỳ xuống! Không có lệnh của ta, không được đứng lên!" Bàng tướng công đá một cước vào trước ngực Bàng Thủ Thành, đi vòng qua hắn, bước nhanh ra ngoài.
Hắn phải nhanh chóng đi tìm Văn tướng quân.
Văn Bân đứng ở cửa thư phòng, nhìn Bàng tướng công sắc mặt tái mét như tro tàn, bước sang bên một bước, cúi người mời Bàng tướng công vào phòng.
Vào phòng, Bàng tướng công xoay người lại, đối diện với Văn Bân vừa theo sau tiến vào, làm một cái đại lễ dài, "Lão hủ không biết dạy con."
"Không dám nhận, ta chẳng qua là được thế tử gia nhờ vả, không đảm đương nổi đại lễ của tướng công." Văn Bân bước sang bên cạnh một bước tránh đi.
"Nghiệt tử không phải nhằm vào thế tử gia, dù thế nào đi nữa, hắn cũng không dám bất kính với thế tử gia, chỉ là *trời xui đất khiến*, là hiểu lầm." Bàng tướng công cúi người giải thích.
"Ta đã nói, ta chỉ là được thế tử gia nhờ vả." Dừng một chút, Văn Bân cười nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ta nghĩ, thế tử gia chắc chắn rõ ràng tường tận, Bàng tướng công ngài nói có phải không?"
"Phải, không biết ý của thế tử gia là gì?" Bàng tướng công vẻ mặt thất vọng.
Văn tướng quân nói đúng, nghiệt tử kia của hắn muốn giết ai, thế tử gia chắc chắn rõ tường tận. Mà trên khẩu cung lại ghi là cướp giết thế tử của Duệ Thân Vương, đây chính là thái độ.
"Thế tử gia nói, Bàng gia từ khi lập quốc đến nay, chính là *quốc chi trụ thạch*, không nên vì một hai *bất hiếu tử đệ* mà hủy đi nền móng của Bàng gia.
"Thế tử gia nói hắn vì đại cục suy nghĩ, nguyện ý *lui một bước nhân nhượng cho khỏi phiền*, hắn chỉ cần hai chân của đại công tử." Giọng Văn Bân nhẹ nhàng mà chậm rãi.
Bàng tướng công đưa tay ôm mặt, một lúc lâu sau, chậm rãi gật đầu, "Đây là thế tử gia đã rộng lượng."
"Thế tử gia làm vậy là nể tình tướng công *một lòng vì nước*, chịu nhiều lao khổ." Văn Bân khẽ cúi người, lời nói đầy ẩn ý.
"Ta hiểu rồi, đa tạ tướng quân đã *chu toàn*." Bàng tướng công dùng sức chống vào tay vịn ghế, chậm rãi đứng dậy, hướng về Văn Bân chắp tay cúi người.
"Không dám nhận, ta tiễn lão tướng công ra ngoài." Văn Bân chìa một tay ra, nhẹ nhàng đỡ Bàng tướng công, đưa hắn đến *nhị môn* lên xe...
Bạn cần đăng nhập để bình luận