Ngô Gia A Niếp

Ngô Gia A Niếp - Chương 132: Xem náo nhiệt đi (length: 8823)

"Lên ngựa!" Cố Nghiên chỉ vào con ngựa hồng táo kia.
Con ngựa hồng táo kia, yên ngựa trên lưng rất khác bộ trước đây, nền hồng đào thêu văn chữ vạn màu đỏ thẫm, cực kỳ xinh đẹp.
Lý Tiểu Niếp nhoài người về phía trước, nhìn kỹ.
"Cố ý chuẩn bị cho ngươi đấy." Cố Nghiên thúc giục một câu.
Hộ vệ đã đặt bàn đạp xuống, Lý Tiểu Niếp đạp lên bàn đạp, ngồi lên ngựa.
Yên ngựa trước đây rộng rãi, gần như có thể ngồi được hai người như nàng, cái này hiện tại thì vừa vặn; bàn đạp cũng không lớn không nhỏ, vừa khít chân nàng; cái trước kia thì quá lớn.
Lý Tiểu Niếp cúi đầu nhìn sang trái, rồi lại nhìn sang phải, lại giẫm lên bàn đạp đứng dậy một lúc, thuận mắt thấy được A Vũ cùng Vương Vũ Đình ở phía ngoài cùng, bèn vội vàng vẫy tay với hai người.
"Ngồi vững, cầm lấy dây cương, nhìn ta này, giống như vậy, đừng nhìn lung tung, xem chỗ này, ngươi phải học cưỡi ngựa." Cố Nghiên dùng roi ngựa ấn tay Lý Tiểu Niếp xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói.
Lý Tiểu Niếp nắm lấy dây cương, nhìn Cố Nghiên, làm theo.
Hai con ngựa đi song song, bắt đầu chạy chậm.
"Phần chân phải dùng sức, thân trên hướng về phía trước, đúng rồi, ngồi cho vững." Cố Nghiên nhắc nhở một câu, thúc ngựa đi về phía trước.
Lý Tiểu Niếp học theo Cố Nghiên, cúi người xuống.
Ngựa bắt đầu chạy nhanh lên.
"Siết dây cương, đừng vội, từ từ siết, đúng, không tệ."
Hai con ngựa chuyển từ chạy nhanh sang đi bộ.
Liên tục dạy vài lần cách chuyển từ đi bộ sang chạy, rồi từ chạy sang đi bộ, Cố Nghiên trông có vẻ rất hài lòng.
"Ngươi quả thật có chút thông minh lanh lợi, hiện tại chúng ta phải gấp rút lên đường. Ngươi nhớ kỹ, quan trọng nhất chỉ có một điều: Ngồi vững đừng để ngã xuống. Chỉ cần không rơi khỏi ngựa, sẽ không có chuyện gì."
"Được!" Lý Tiểu Niếp cất tiếng đáp đầy phấn chấn.
Cảm giác cưỡi ngựa thật tuyệt.
Một đội người ngựa chạy rồi lại đi, mãi đến gần trưa mới tới được trấn Lâm Hải.
Vào Chiếu Nguyệt Lâu, Cố Nghiên dừng lại ở cửa cầu thang, nghiêng đầu nhìn Lý Tiểu Niếp mặt mày đầy mồ hôi, hai mắt sáng lấp lánh vì hưng phấn, vẻ mặt có chút chê bai ra hiệu cho Vãn Tình, "Hầu hạ nàng đi tắm rửa!"
Quán rượu có nơi chuyên để tắm rửa, các loại dụng cụ đầy đủ mọi thứ.
Lý Tiểu Niếp cúi người rửa mặt, Vãn Tình cũng tắm rửa xong, lau khô tay mặt, quan sát Lý Tiểu Niếp từ trên xuống dưới một lượt.
Ai, bộ dạng này của nàng, thật không thể trách thế tử gia nhà mình không vừa mắt!
"Ngươi đứng yên đừng nhúc nhích!" Vãn Tình vắt một chiếc khăn ẩm, vuốt váy Lý Tiểu Niếp qua một lượt, rồi dùng sức kéo phẳng một vòng, cái váy lập tức phẳng phiu hơn nhiều.
Vãn Tình ngẩng đầu nhìn mái tóc rối bù của Lý Tiểu Niếp, ấn nàng ngồi xuống, chải lại đầu cho nàng.
Chải đầu xong, Lý Tiểu Niếp soi mình trong chiếc gương đồng cao bằng nửa người, hết sức hài lòng.
Tay nghề của Vãn Tình thật không tệ!
Thế này còn sạch sẽ gọn gàng hơn cả lúc nàng mới ra khỏi nhà.
Lý Tiểu Niếp đi vào nhã gian trên tầng hai, Cố Nghiên đang đứng trước cửa sổ, phe phẩy quạt xếp, nhìn cảnh phồn hoa náo nhiệt ngoài cửa sổ.
Lý Tiểu Niếp đi đến bên cạnh Cố Nghiên, nhoài người nhìn ra ngoài.
"Bên kia chính là Hải Thuế Tư." Cố Nghiên dùng quạt xếp chỉ về phía cụm kiến trúc lớn màu đen sẫm ở cuối đường.
"Trông như con quái vật biển khổng lồ." Lý Tiểu Niếp nhón chân lên.
"Nơi trọng yếu về tài phú của đế quốc." Cố Nghiên xoay người, "Muốn ăn gì thì tự xem tự gọi."
Thạch Cổn vội vàng vén rèm gọi tiểu nhị vào.
Lý Tiểu Niếp cầm lấy thực đơn tinh xảo từ tay tiểu nhị, cẩn thận xem xét lựa chọn.
Cố Nghiên phe phẩy quạt xếp, hơi nhướng mày, nhìn Lý Tiểu Niếp đang nghiêm túc, chuyên chú, hết sức tập trung xem xét và lựa chọn.
Lý Tiểu Niếp xem xong cả cuốn thực đơn, chọn đi chọn lại được ba món hải sản ưu tú nhất, thở phào một hơi, mỉm cười nhìn về phía Cố Nghiên nói: "Ta chọn xong rồi!"
"Thế này sao đủ?" Cố Nghiên chỉ vào thực đơn.
"Đồ ăn của ta đủ rồi, ta không biết ngươi thích ăn gì." Lý Tiểu Niếp cười nói.
"Bảo bếp trưởng xem thêm mấy món sở trường nữa." Cố Nghiên dặn một câu.
Tiểu nhị cúi người đáp lời, khoanh tay lui ra.
"Sao lại vui vẻ như vậy? Thích cưỡi ngựa à?" Cố Nghiên đánh giá Lý Tiểu Niếp vẫn luôn mỉm cười.
"Không phải thích cưỡi ngựa, mà là thích cảm giác lao nhanh, chính là..."
Lý Tiểu Niếp đang nghĩ xem nói thế nào cho rõ ràng thì Cố Nghiên gật đầu, "Ngươi mới bắt đầu học cưỡi ngựa, chạy chưa nhanh, cái đó không thể tính là lao nhanh. Phi ngựa trên thảo nguyên mới gọi là lao nhanh. Nếu thuận gió, kéo căng buồm, đứng ở đầu thuyền cũng rất tuyệt."
"Hồi trước ta cùng đại a tỷ ra ngoài, từ huyện Côn Sơn đến thành Bình Giang, đi từng bước từng bước một, chậm lắm. Lúc ấy ta đặc biệt hâm mộ lũ chim chóc, liền nghĩ, chẳng thà làm một con chim còn hơn, không phải chim ưng thì chim sẻ cũng được, dù sao cũng biết bay." Lý Tiểu Niếp thở dài.
Mọi thứ ở đây đều chậm như vậy, chậm đến mức khiến người ta tuyệt vọng.
Cái gì mà ngày tháng trôi qua thong thả, năm tháng tĩnh lặng tốt đẹp chứ, hừ!
"Năm mươi năm trước, có người nói hắn có thể khiến người ta bay lên được, tìm đến tổ phụ ta, tổ phụ một năm cho hắn một vạn bạc, cho liền sáu năm."
Lời Cố Nghiên dừng lại, Lý Tiểu Niếp vội vàng hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau này, hắn nói hắn có thể bay, bay lên cao hơn mười trượng, bay được khoảng một dặm thì rơi xuống chết."
Lý Tiểu Niếp ngẩn người một lát, buồn bã thở dài.
Một vị tiên phong.
Tiểu nhị bưng đồ ăn vào, Cố Nghiên liếc nhìn đồng hồ nước ở góc phòng, ra hiệu cho Lý Tiểu Niếp, "Ăn cơm đi, canh giờ cũng gần rồi."
Lý Tiểu Niếp đang muốn hỏi canh giờ gì gần rồi, thì ngẩng mắt thấy Thạch Cổn đang dùng sức mím môi khẽ lắc đầu với nàng, vội vàng mím chặt miệng, cầm đũa lên dùng bữa.
Thế tử gia nhà Thạch Cổn từng tuyên bố lúc ăn cơm thì chỉ được ăn cơm, không được nói chuyện.
Lý Tiểu Niếp cầm đũa lên là không còn để ý đến gì khác nữa. Đồ ăn của tửu lâu này làm cực kỳ ngon, là món ngon nhất nàng từng ăn trong mấy năm nay, không! Kể cả trước kia nữa, đây cũng là một trong những món ngon nhất nàng từng nếm qua.
Cố Nghiên thỉnh thoảng lại nhìn Lý Tiểu Niếp đang chuyên tâm ăn cá, ăn tôm, ăn cua với vẻ mặt thỏa mãn, nét mặt hắn càng lúc càng dịu dàng.
Lục Tụ tâm sự quá nặng, hắn chưa bao giờ thấy Lục Tụ thưởng thức đồ ăn giống như nàng bây giờ.
Như thế này tốt biết bao; con người sống phải có hơi thở khói lửa nhân gian.
Hai người ăn cơm xong, uống nửa chén trà, rồi rời Chiếu Nguyệt Lâu vừa đi vừa dạo về phía bến tàu.
... ... ... ... ... ...
Bên cạnh Hải Thuế Tư, trong tổng hào nhà họ Hà, Hà Thừa Trạch chắp tay sau lưng, đứng bên cửa sổ, dùng gương đồng quan sát Cố Nghiên và Lý Tiểu Niếp đang đi từ Chiếu Nguyệt Lâu tới.
Hà Thụy Minh đứng bên cạnh phụ thân, hơi nhíu mày, cẩn thận quan sát Lý Tiểu Niếp trong gương đồng, thật sự không nhịn được, lẩm bẩm: "Tiểu cô nương này rốt cuộc có gì đặc biệt?"
"Nàng đi sóng vai cùng thế tử gia, bình thản ung dung, như vậy đã rất đặc biệt rồi." Hà Thừa Trạch chậm rãi nói.
Hà Thụy Minh lại nhìn kỹ, khẽ "ân" một tiếng trầm thấp, một lát sau, có phần dè dặt nói: "Có lẽ, chỉ là nha đầu thôn quê, không biết nặng nhẹ..."
Hà Thừa Trạch quay đầu liếc nhìn Hà Thụy Minh, Hà Thụy Minh cười làm lành, không dám nói tiếp vế sau.
"Đừng ngạo mạn, càng không được có thành kiến. Nàng cực kỳ thông minh, học vấn không tệ, tinh thông truy nguyên, nàng xuất thân từ thôn quê, nhưng không phải là nha đầu quê mùa." Hà Thừa Trạch giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi.
Hà Thụy Minh tập trung lắng nghe, cúi đầu vâng dạ.
Cố Nghiên và Lý Tiểu Niếp đi qua tổng hào nhà họ Hà, Hà Thừa Trạch điều chỉnh gương đồng, nhìn bóng lưng hai người họ đi qua Hải Thuế Tư, về phía bến tàu.
Nhìn Cố Nghiên và Lý Tiểu Niếp đi xuống bậc thang, Hà Thừa Trạch hạ gương đồng xuống, dặn dò Hà Thụy Minh: "Ngươi qua đó xem thử đi."
"Vâng." Hà Thụy Minh đáp một tiếng, bước nhanh ra khỏi cửa viện, đi về phía bến tàu.
... ... ... ... ... ...
Lý Tiểu Niếp đứng ở bậc thang cuối cùng, nhìn bến tàu bận rộn trải dài ngút tầm mắt phía trước, hỏi: "Chúng ta muốn xem cái gì?"
Cố Nghiên quay đầu nhìn nàng một cái, hừ một tiếng: "Ngươi đúng là lắm trò lanh vặt, còn có thể xem cái gì nữa, xem náo nhiệt chứ!"
"Cái này..." Một câu chưa nói xong, Lý Tiểu Niếp lập tức đổi giọng cười nói: "Nơi này thật náo nhiệt, vô cùng náo nhiệt."
Cố Nghiên liếc nhìn nàng, bật cười: "Đi về phía trước đi, xem thuyền biển."
Hà Thụy Minh chạy chậm một mạch, đuổi theo từ phía sau, chào hỏi Thạch Cổn, rồi đi theo sau, chậm hơn Thạch Cổn nửa bước.
Đi về phía trước một quãng bằng tầm tên bắn, Cố Nghiên dừng lại, chỉ vào thuyền biển ở xa xa cười nói: "Thuyền lớn mớn nước sâu, không cách nào cập sát bến tàu, lát nữa chúng ta..."
Lời còn chưa dứt, xa xa đã vang lên một tiếng gầm rú: "Các huynh đệ! Đánh cho ta!"
Hà Thụy Minh hoảng sợ, vội vàng kêu lên: "Ta đi xem sao, thế tử gia đừng đi về phía trước!"
"Ngươi đi xem thử." Cố Nghiên dùng quạt xếp chỉ về phía A Vũ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận