Ngô Gia A Niếp

Ngô Gia A Niếp - Chương 317: Tán thành (length: 8686)

Lão phu nhân của Trường Sa vương phủ đã sớm lẩm cẩm hồ đồ, dù là dịp chúc thọ trước ngày sinh của bà cũng không thể làm bà nhận ra bữa tiệc chiêu đãi này vốn không phải là nơi vui chơi riêng của đám tiểu nương tử. Các tiểu nương tử đến đây đều theo trưởng bối nhà mình, bị Lý Tiểu Niếp thình lình giáng một đòn như thế, giống như chim sẻ bị hoảng sợ, ào ào chạy về phía trưởng bối nhà mình.
Một đám tiểu nương tử người này nối tiếp người kia vọt vào đại Noãn các, chẳng cần ai bẩm báo, các vị phu nhân, lão phu nhân nhà nào cũng đều biết đã có chuyện xảy ra.
Đám tiểu nương tử này mới đến quả thực đã bị dọa sợ, các nàng đều là những cô gái được nuông chiều trong lòng bàn tay của các vọng tộc quý tộc, bình thường một câu nói quá thẳng thắn cũng đủ khiến người ta kinh sợ tổn thương, chuyện hôm nay hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của các nàng.
Thứ hai, nguyên nhân của chuyện này rất khó nói.
Đám tiểu nương tử đều có chút dè dặt nhìn quanh, vẫn là nên đợi người khác nói thì hơn, đông người như vậy, mình không việc gì phải đứng mũi chịu sào.
Đám tiểu nương tử giữ im lặng, nhưng chuyện này cũng không thể giấu được bao lâu, quản sự ma ma của vương phủ rất nhanh liền hỏi được kha khá, vội vàng thì thầm bẩm báo cho Trường Sa vương phi.
Trường Sa vương phi trước tiên phái người đi đuổi theo Úy Ngũ nương tử và Phan Cửu nương tử, tiếp đó lại cử người đi Phan gia nhận lỗi, sau đó liền nhìn về phía Úy Vương Phi.
Ánh mắt này của Trường Sa vương phi khiến tim Úy Vương Phi đột nhiên nhảy dựng.
Con dâu kia của nàng đâu? Chẳng lẽ lại là chuyện do nàng gây ra?
Trường Sa vương phi lại gần, nhỏ giọng nói với Úy Vương Phi. Úy Vương Phi liếc nhìn Trường Sa vương phi, đột nhiên cao giọng hỏi: "Phan gia Cửu tỷ nhi rốt cuộc làm sao lại rơi xuống nước? Không ai nhìn thấy sao?"
Câu hỏi lớn tiếng này của Úy Vương Phi làm Trường Sa vương phi ngẩn ra, nhưng lập tức phản ứng lại, giơ tay khoát một vòng, "Nghe nói các ngươi đều ở đó, các ngươi đều thấy cả đúng không? Cửu tỷ nhi làm sao lại ướt nửa vạt váy?"
Các vị lão phu nhân, phu nhân ngạc nhiên, mỗi người kéo con cháu nhà mình lại nhanh chóng hỏi han.
Trường Sa Vương lão phu nhân lúc này vừa đúng lúc tỉnh táo lại, "Ai ôi" một tiếng, "Là Phan gia Cửu tỷ nhi kia sao? Đấy đúng là một đứa bé ngoan, nói chuyện còn chẳng dám lớn tiếng, nhất định là các ngươi bắt nạt nó."
"Cửu tỷ nhi này là cháu gái thứ chín của Cửu tỷ nhi mà ngài nói ấy ạ." Úy Vương Phi trông tâm trạng có vẻ không tệ, giải thích với lão phu nhân.
"À à, ta biết rồi, đó cũng là một đứa bé thành thật." Lão phu nhân lập tức tỏ vẻ bà đều biết cả.
"Cửu tỷ nhi làm thế nào mà rơi xuống nước?" Úy Vương Phi quay đầu nhìn đám tiểu nương tử, cười hỏi.
Chờ một lát, Úy Vương Phi nhìn sang Trường Sa vương phi cười nói: "Chuyện của Từ Dục Hội, chờ ngươi rảnh rỗi thì thay lão phu nhân nhà ngươi giao vào tay A Niếp đi, ngươi cũng có thể bớt lo đi một chút."
"Vâng, được." Trường Sa vương phi lại bị câu nói đột ngột này của Úy Vương Phi làm cho ngẩn ra lần nữa.
Ừm, đây là chuyện tốt, dù sao cũng là giao ra ngoài.
Hả? Bà ấy đây là cảm thấy con dâu kia của bà ấy làm đúng sao?
Lý Tiểu Niếp dọc đường đi chậm hết mức có thể, đi một bước dừng ba bước, nghiêm túc cẩn thận ngắm cảnh, kéo dài mãi cho đến gần lúc tan tiệc mới trở lại đại Noãn các.
Quả nhiên, nàng vừa về tới thì Úy Vương Phi liền đứng dậy tỏ ý thời gian không còn sớm, cần phải đi rồi.
Lý Tiểu Niếp lòng dạ treo ngược đi theo sau Úy Vương Phi, mãi cho đến khi về tới Duệ Thân Vương phủ, Úy Vương Phi bảo nàng có thể về nghỉ ngơi, còn chuyện nàng ấn đầu người ta nhận lỗi kia, Úy Vương Phi một chữ cũng không nhắc tới.
Lý Tiểu Niếp lúc này lại không dám thả lỏng tâm trạng, Úy Vương Phi không biết là chuyện không thể nào, tại sao bà lại không nhắc đến một chữ?
Lần đầu tiên, Lý Tiểu Niếp từ khi về sân của mình liền nhờ vả ma ma chờ Cố Nghiên trở về.
Cố Nghiên gần đây bận rộn nhiều việc, trở về hơi muộn, vào cửa thấy Lý Tiểu Niếp cầm quyển sách tựa như xem mà lại như không xem đang đợi hắn, không nhịn được, cười ha hả lên tiếng, "Ta biết ngay mà, ngươi chắc chắn đang đợi ta."
"Ai nói cho ngươi biết?" Lý Tiểu Niếp đập quyển sách lên bàn nhỏ trên giường.
"A nương nói cho ta biết." Cố Nghiên không úp mở nữa, "Ta đi tắm rửa trước, ngươi múc cho ta chén cháo đi."
Lý Tiểu Niếp nhìn Cố Nghiên đi vào phòng tắm, ngoắc ngón tay ra hiệu cho nha đầu đang trực đi múc cháo.
Cố Nghiên rất nhanh rửa mặt xong, thay quần áo đi ra, nhìn Lý Tiểu Niếp, lại cười lên.
Lý Tiểu Niếp chống cằm nhìn hắn cười.
"A nương bảo ngươi tiếp quản Từ Dục Hội, ngày mai người của Trường Sa vương phủ sẽ đến giao tiếp." Cố Nghiên cười nói.
Lý Tiểu Niếp trừng lớn mắt.
"Từ Dục Hội là phụng chỉ thành lập, trong ý chỉ có một câu là ‘điều tra ngôn hành cử chỉ của nữ tử’. Ngươi nhận lấy, sau này lại muốn làm như hôm nay, vậy thì danh chính ngôn thuận rồi." Cố Nghiên nói xong, lại cười rộ lên.
"A nương của ngươi không tức giận sao?" Lý Tiểu Niếp không chắc chắn lắm hỏi.
"Cái này có gì mà tức giận? A nương nói về ngươi: Hành động lỗ mãng cũng có cái tốt của lỗ mãng." Cố Nghiên nghĩ đến biểu cảm lúc đó của a nương hắn, lại muốn cười.
"Vậy Sử đại nương tử thì sao? Ta đã đồng ý giúp đỡ, kết quả ta không nói tiếng nào đã tiếp nhận, thế này không hay lắm! Còn nữa, ta không muốn tiếp quản, sau này ta không thay người khác đứng ra nữa, ta nhất định có thể quản được chính mình, ngươi nghĩ cách giúp ta đi." Lý Tiểu Niếp trông mong nhìn Cố Nghiên.
"Vậy thì mời Sử đại nương tử giúp ngươi quản lý." Cố Nghiên đáp nhanh đến mức Lý Tiểu Niếp nghi ngờ hắn đang oán trách nàng.
"Ngươi nói là thật sao? Vậy a nương của ngươi đâu?"
"Đương nhiên là thật, lời này là a nương nói. A nương nói ngươi chắc chắn không quản nổi việc của Từ Dục Hội, cứ treo cái danh thôi, bảo ta nói với ngươi một tiếng, đi mời Sử đại nương tử giúp ngươi quản lý." Cố Nghiên nhoài người về phía trước, ghé vào tai A Niếp, "Cái chuyện may vá quần áo kia của ngươi, tốt nhất trước khi làm xong đừng để lộ chút tiếng gió nào, ta không nói với a nương, chỉ nói ngươi phải giúp ta tính sổ sách."
Lý Tiểu Niếp thở phào một hơi dài, vỗ vỗ ngực.
"Từ lúc ấn đầu người ta nhận lỗi đến giờ, lòng này vẫn luôn không dám thả lỏng sao?" Cố Nghiên đưa tay qua, giúp Lý Tiểu Niếp vỗ ngực.
"A nương của ngươi thật tốt."
"Cũng là a nương của ngươi. Thứ kia của ngươi kiếm tiền, bỏ vào trong của hồi môn của ngươi. Ta bảo Lưu Tĩnh Đình chia chút cổ phần cho ca ca ngươi và Lý gia. Ngươi còn có thứ gì tốt nữa không?"
"Cái này trước làm xong xem sao đã, làm cái này cũng không phải vì để làm cái này." Lý Tiểu Niếp chân thành nói.
"Ta biết, vì để ngươi truy nguyên nguồn gốc mà." Cố Nghiên cười.
... ... ... ...
Ngày cuối cùng của tháng tư, vừa sáng sớm, Lý Ngân Châu nhận được một xe quà lễ từ Duệ Thân Vương phủ đưa tới, gồm nào là bánh chưng nhà mình gói, xương bồ, tía tô từ trang trại nhà mình, tơ lụa quý màu lá ngải theo kiểu dáng trong cung, còn có trống Hoa Cổ bằng bạc cho con gái Bảo nhi của nàng chơi, cùng với đủ các loại đồ vật khác.
Lý Ngân Châu đầu óc mơ màng nhận lấy đồ vật, ngẩn người một lát, rồi ôm con chạy thẳng đến nhà đại Đường bá.
Ai, cũng chỉ có đại đường thẩm là người có thể bàn bạc thương lượng mà chắc chắn sẽ không hại nàng.
Lý Ngân Châu một mạch vọt vào nhà Lý Văn Lương, liếc nhìn quà lễ bày đầy sân, buột miệng kêu lên: "Nhà các người cũng có? Là vương phủ gửi?"
"Xem ra ngươi đã nhận được rồi." Đại đường thẩm Quách đại nãi nãi hỏi ngược lại một câu, thấy trán Lý Ngân Châu lấm tấm mồ hôi, bèn đưa tay ra đón lấy đứa bé, "Đưa con cho ta. Ngải Diệp, rót cho tam a tỷ của con bát trà."
"Đây không phải là xảy ra chuyện gì đấy chứ? Thím, ta nói với ngươi, người đến là một ma ma, trông khí phái phi thường, vô cùng khách khí, A Niếp không có chuyện gì chứ?" Lý Ngân Châu tiện tay đưa con cho Quách đại nãi nãi.
Lúc này nàng đến con cũng chẳng để ý nổi nữa.
"Vừa rồi ta còn đang nói chuyện này với đại bá ngươi đấy, đại bá ngươi vừa mới đi."
Quách đại nãi nãi ôm đứa bé qua, thuận tay đưa cây quạt cho Lý Ngân Châu.
"Đây là chuyện tốt. Đây là vương phủ nhà họ xem chúng ta là thân thích đàng hoàng mà qua lại đấy."
Lý Ngân Châu nắm chặt cây quạt ngây người, một lát sau tỉnh táo lại hít một hơi, "Vậy trước kia..."
Quách đại nãi nãi vỗ vỗ Lý Ngân Châu, thừa dịp Lý Ngân Châu đang ngắc ngứ thuận thế chuyển đề tài, "Nghỉ ngơi một lát ngươi còn phải mau về đi, chỉ sợ lát nữa nhà khác cũng sẽ đến đưa quà lễ. Bảo Ngải Diệp đi cùng ngươi qua đó, giúp ngươi trông Bảo nhi."
"Vậy chúng ta có phải đáp lễ không?" Lý Ngân Châu hỏi.
"Đó là đương nhiên, đại bá ngươi đi dò hỏi xem đáp lễ thế nào rồi. Đợi Đại bá ngươi hỏi thăm về, ta chuẩn bị hai phần, đưa qua cho ngươi một phần." Quách đại nãi nãi cười nói.
"Vậy thì tốt quá, ta về trước đây, tiền chuẩn bị lễ vật ta sẽ bảo Nhị Lang cùng đại Đường bá đi quyết toán." Lý Ngân Châu đứng dậy.
Ngải Diệp nhận lấy Bảo nhi, cùng Lý Ngân Châu ra cửa lên xe...
Bạn cần đăng nhập để bình luận