Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất (Tối Cường Phản Phái Hệ Thống)

Chương 98 - Người Bên Ngoài (2)

Lúc này một tên bang chúng Phi Ưng Bang tiến vào, hắn giao một tờ giấy cho Hoàng Bỉnh Thành.
Sau khi Hoàng Bỉnh Thành xem xong liền đi tới nói với Tô Tín: “Bang chủ, có chuyện kỳ quái, trong bang truyền đến tin tức bảo hôm nay trong Thường Ninh phủ có rất nhiều võ giả từ bên ngoài tiến vào, thực lực đều rất mạnh.”
“Hơn nữa bọn họ đi vào Thường Ninh phủ lại bắt đầu nghe ngóng thế lực cường thế nhất Thường Ninh phủ, không biết muốn làm gì.”
Thiết Vô Tình ở bên cạnh nói: “Tin tức của các ngươi tới chậm rồi, hôm nay ta tới là muốn nói chuyện này, Thường Ninh phủ sắp có đại sự xảy ra.
“Đại sự? Là đại sự gì?”
Tô Tín hỏi.
Thiết Vô Tình hỏi ngược lại: “Ngươi không biết người hôm nay tới là ai sao?”
Không đợi Tô Tín trả lời, Thiết Vô Tình liền nói tiếp: “Nói ra có thể hù chết người.”
“Thứ nhất chính là Dịch Kiếm Môn trong cầm kiếm năm phái tại Kiếm Nam đạo, người đến là Dịch Kiếm Môn ‘ thiên nữ ’ Tạ Chỉ Yến, thiếu tông chủ Dịch Kiếm Môn, đệ tử đích truyền Huyền Tâm Kiếm Chủ Mạnh Kinh Tiên, đứng hàng giang hồ Nhân Bảng thứ bảy mươi tám.”
“Thứ hai là Thanh Thành kiếm pháp trong cầm kiếm năm phái tại Xuyên Nam đạo, người tới là nhi tử trưởng lão Thanh Thành kiếm phái, Phương Đông Đình, đứng hàng Nhân Bảng một trăm lẻ năm.”
“Thứ ba là đường chủ Niên Bang trong thiên hạ thất bang tại Giang Nam đạo. Niên Bang chia thành ‘ xuân hạ thu đông ’ tứ quý đàn, nhị thập tứ tiết khí đường. Lần này tới chính là đường chủ Giang Lăng, mặc dù hắn không phải là cao thủ Nhân Bảng nhưng chỉ vì tuổi quá lớn mà thôi, kỳ thật thực lực của hắn có thể so với cao thủ trước thứ tám mươi trong Nhân Bảng.”
“Thứ tư là đệ tử đích truyền Tương Nam đạo ba đại thế gia Nguyễn, Trương, Tưởng gia, ba nhà này danh khí không lớn trong Trung Nguyên nhưng lại là rắn rít địa phương ở Tương Nam đạo.”
Thiết Vô Tình nói xong, hắn đang chờ Tô Tín chấn kinh nhưng không nghĩ tới Tô Tín vẫn ngơ ngác nhìn hắn.
“Đừng nói cho ta là ngươi không biết những môn phái này a?”
Vẻ mặt Thiết Vô Tình kinh ngạc.
Tô Tín cười khổ nói: “Ta nên biết sao? Ta vừa đứng vững gót chân tại ba mẫu đất Thường Ninh phủ này, những môn phái giang hồ kia cách ta xa như vậy, ta cố sức nghe ngóng bọn họ làm gì?”
Thiết Vô Tình bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói: “Ngươi đúng là ở nhà không nghe chuyện ngoài cửa, những người này không biết cũng được, nhưng tương lai không biết nhất định sẽ có hại chịu thiệt.”
“Cũng được, hôm nay ta nói cho ngươi biết bang phái giang hồ đỉnh cấp của giang hồ là gì, tránh khỏi ngươi có hại chịu thiệt.”
“Địa vực Đại Chu địa phân thành bốn mươi bốn đạo, mấy trăm châu phủ, bên ngoài còn có Đông Tấn, phương bắc ttốt nguyên Kim Trướng Hãn Quốc, tây bắc dị tộc, Tây Vực ba mươi sáu nước, địa vực khổng lồ.”
“Nơi có người sẽ có giang hồ, địa vực lớn như vậy cho nên có hơn mười vạn môn phái lớn nhỏ, nhưng có thể được xưng tụng là môn phái đỉnh cấp chỉ có mấy nhà mà thôi.”
“Mấy nhà này là Phật môn tam tự, đạo môn tứ tông, cầm kiếm năm phái, lục đại thế gia, thiên hạ thất bang, tả đạo bát môn, cửu ngục tà ma.”
“Tên cụ thể ta không nói nhiều, ngươi tùy tiện tìm người giang hồ nghe ngóng là biết được.”
“Người bốn phương tới đây lần nầy, Thanh Thành kiếm phái và Dịch Kiếm Môn đều là một trong cầm kiếm ngũ phái, mà Niên Bang là một trong thiên hạ thất bang.”
“Từ ba đến chín, vậy một và hai là thế nào? Không có sao?”
Tô Tín hỏi.
Thiết Vô Tình lắc lắc đầu nói: “Có, nhưng cũng không phải đầu mục bắt người như ta có thể biết, đây là bí ẩn của giang hồ, ngươi cũng không đủ địa vị và thực lực nên không có tư cách biết.”
Tô Tín gật gật đầu, sự thật chính là như thế, giống như nông phu cho rằng hoàng đế mỗi ngày đều có thể ăn bánh bao thịt, có chút thế giới không phải người thường có thể tưởng tượng ra.
“Đúng rồi, Nhân Bảng là chuyện gì?”
Thiết Vô Tình giải thích: “Nhân Bảng chính là bảng do triều đình thiết lập, nó có một trăm lẻ tám vị trí, trên giang hồ chỉ cần là thế hệ trẻ tuổi tuấn kiệt dưới ba mươi lăm sẽ có tên, tuổi vượt qua hoặc vượt qua cảnh giới Tiên Thiên cảnh giới sẽ bị đá ra khỏi Nhân Bảng.”
“Triều đình mỗi tháng đều cập nhật bảng này, dựa theo thực lực võ giả và chiến tích, tin tức mà định ra bài danh.”
“Nếu như bài danh trong Nhân Bảng biến hóa lớn, như vậy triều đình sẽ sớm thay đổi bảng đơn.”
“Mà trừ Nhân Bảng ra, triều đình còn có Thiên Bảng và Địa Bảng.”
“Thiên Bảng ba mươi sáu, Địa Bảng bảy mười hai, người có thể đi vào Thiên Bảng đều là nhân vật cấp tông sư, cho nên Thiên Bảng không có bài danh.”
Tô Tín suy nghĩ một chút và cười lớn: “Nhị đào giết tam sĩ, chiêu này của triều đình quả nhiên hung ác ah, có Nhân Bảng và Địa Bảng, đoán chừng đám người giang hồ chém giết không ít.”
Thân là võ giả, có nhiều người không háo sắc nhưng lại rất ít người không màn danh lợi.
Không có người cam tâm đứng dưới người khác, làm cho bài danh Nhân Bảng và Địa Bảng cạnh tranh rất lớn, trong đó có không ít huyết tinh.
Triều đình chỉ dùng hai bảng này là có thể làm người trong giang hồ nội đấu và chém giết không ít, người có thể nghĩ ra một chiêu này thật không đơn giản.
Thiết Vô Tình nói: “Kỳ thật cho dù không có bảng đơn, những người giang hồ kia cũng không ngừng chém giết lẫn nhau.”
“Mọi người đều có tâm ganh đua, cho nên giang hồ chưa bao giờ thiếu tranh giành danh lợi, triều đình chẳng qua có tác dụng phụ trợ trong đó mà thôi.”
Tô Tín gật gật đầu, trên giang hồ xưa nay đều có tranh giành danh khí, hai người không quen biết nhau nhưng bởi vì có người so sánh hắn với kẻ khác nên sinh ra lòng ganh ghét mà đánh nhau sinh tử, đây là chuyện hắn nhìn quen rồi.
Chẳng qua triều đình ném bảng đơn ra làm lớn một hồi, trong sáng hóa mà thôi.
Đương nhiên triều đình cũng không dám làm quá phận, ví dụ như Thiên Bảng sẽ không có bài danh, chỉ ghi chép lại ba mươi sáu tên võ đạo tông sư trên giang hồ mà thôi.
Loại nhân vật này triều đình cũng không có gan trêu chọc, dùng loại thủ đoạn nhỏ này chọc giận cường giả thì bọn họ cũng có thể đi Vị Ương Cung tìm hoàng đế nói chuyện tâm tình.
“Mấy đại môn phái có thực lực mạnh như thế trong võ lâm Trung Nguyên, đến Thường Ninh phủ vắng vẻ này làm gì?”
Tô Tín nghi hoặc hỏi.
Thiết Vô Tình nói: “Đây chính là mục đích ta tìm ngươi, nghe nói bọn họ tới đây tìm bảo tàng của minh chủ Tam Tương Vũ Lâm Minh năm xưa: Cuồng Sư Đỗ Nguyên Thánh.”
“Bọn họ nghe ngóng tin tức bang phái cường đại trongThường Ninh phủ, đoán chừng cũng chỉ muốn rắn rít địa phương tìm hiểu tin tức mà thôi.”
“Phi Ưng Bang của ngươi hiện tại là một trong năm đại bang phái Thường Ninh phủ, bọn chúng chắc chắn sẽ tới tìm ngươi.”
“Ngươi cũng không nên cự tuyệt những người này, đương nhiên ngươi cũng không cần cự tuyệt, xem như giúp ta một tay, ngươi nhìn chằm chằm vào bọn chúng, đừng làm cho đám gia hỏa này gây ra đại sự gì đó trong Thường Ninh phủ.”
“Minh chủ Tam Tương Vũ Lâm Minh? Vì sao ta chưa nghe nói qua?”
Tô Tín nghi hoặc hỏi.
Thiết Vô Tình vuốt vuốt thiết đảm trong tay, trên mặt lộ ra thần thái khâm phục.
“Đương nhiên ngươi không biết, bởi vì Đỗ Nguyên Thánh đã mất tích mười tám năm, ta là một trong số cực ít người biết.”
“Ngày xưa Đại Chu quật khởi tại Nam Man hoang vu chi địa, mà Cuồng Sư Đỗ Nguyên Thánh lại là cao thủ khủng bố phụ tá Đại Chu, hắn chiêu mộ cao thủ tại Tương Nam đạo, Tương Giang đạo, Tương Tây đạo nàyvà tạo thành Tam Tương Vũ Lâm Minh tiến công bá chủ Đông Tấn tại Trung Nguyên năm xưa.”
“Người này hùng tài vĩ lược, có thể nói là hùng chủ cái thế, có thể nói Đại Chu chúng ta có địa vị hôm nay, công lao Cuồng Sư Đỗ Nguyên Thánh không thể bỏ qua.”
“Vào mười tám năm trước, lúc Đại Chu vương triều triệt để tiêu diệt Đông Tấn, Cuồng Sư Đỗ Nguyên Thánh lại bỗng nhiên mất tích, cả Tam Tương Vũ Lâm Minh sụp đổ, thế công của Đại Chu chậm lại, từ đó Đông Tấn hòa hoãn một hơi và kéo dài hơi tàn tới bây giờ.”
Thiết Vô Tình cầm chén trà len và uống một ngụm, nói: “Tam Tương Vũ Lâm Minh lúc huy hòng nhất, thế lực và thực lực của nó không thua gì dại môn phái.”
“Đỗ Nguyên Thánh một dường theo Đại Chu tiêu diệt vô số bangg phái lớn nhỏ phụ thuộc vào Đông Tấn, thu hết vô tận trân bảo hoặc là bí tịch võ công và linh dược thần đan.”
“Những vật này cho dù là môn phái đỉnh cấp nhất lưu của Dịch Kiếm Môn cũng phải đỏ mắt chứ đừng nói là những người khác…”
Tô Tín cũng uống một ngụm trà và nói: “Xem bộ dạng thì bảo tàng Đỗ Nguyên Thánh còn chưa thấy bóng dáng, tại sao vì một ít truyền thuyết mà gây chiến?”
Thiết Vô Tình cười nói: “Những đại môn phái cũng không có ngu như vậy, hiển nhiên phái một đống người tới mà tìm không thấy bảo tàng sẽ mất mặt tới tận nhà, nếu thật sự có bảo tàng, bọn họ có thể cho phép môn phái khác nhúng chàm hay sao?”
“Lần này bọn họ bảo thế hệ trẻ ra tay nhưng thực lực và cảnh giới đều là Tiên Thiên, đều là đá dò đường, nếu phát hiện vấn đề lại phái người tới báo tin cũng không muộn.”
Nói xong Thiết Vô Tình cũng đứng lên rời đi, nói:
“Ta đi trước, liên hệ triều đình của ta rất xấu hổ khi liên hệ với những môn phái giang hồ này, một khi xảy ra chuyện gì thì ngươi báo tin tức cho ta là được.”
Tô Tín gật gật đầu, chờ Thiết Vô Tình rời đi, Hoàng Bỉnh Thành nói: “Bang chủ, chúng ta bây giờ nên làm gì?”
Tô Tín lạnh nhạt nói: “Còn có thể làm gì, chờ người những môn phái kia tìm tới chúng ta chứ sao?”
“Ngươi cũng nghe được Thiết đại nhân nói chuyện, những môn phái kia không phải tiểu bang phái chúng ta có thể chọc.”
Những môn phái võ lâm bỗng nhiên đi vào Thường Ninh phủ đã làm Tô Tín không kịp trở tay.
Tô Tín cũng không có xung đột với bọn họ, ngươi tìm bảo tàng của ngươi, nếu bọn họ chỉ muốn hỗ trợ, chỉ cần có thể giúp đỡ thì Tô Tín cũng sẽ không biết chối từ, dù sao hắn cũng đáp ứng Thiết Vô Tình truyền tin tức của đám bang phái cho hắn biết.
Lúc đám người Tô Tín đang chuẩn bị rời đi, tầng một Thịnh Long lâu có tiếng động lớn huyên náo vang lên, Tô Tín mang người đi xuống lầu xem xét, không ngờ vài tên thiếu niên cầm kiếm đang xung đột với chưởng quầy Thịnh Long lâu.
Trong đó một tên thiếu niên chừng mười lăm mươi sáu tuổi vỗ bàn nói: “Tửu lâu các ngươi có ý gì? Giữa ban ngày còn muốn đuổi chúng ta đi, sợ chúng ta không trả bạc cho các ngươi sao?”
Thiếu niên kia trực tiếp ném ra một thỏi bạc ‘ cạch ’ nện lên mặt bàn, nhìn sức nặng tối thiểu cũng năm mươi lượng quan ngân.
Nhìn thấy thiếu niên này bức ép như thế, nội tâm chưởng quầy Thịnh Long lâu lập tức chấn động, những thiếu niên nam nữ này lai lịch chỉ sợ không đơn giản, nhìn khí thế của bọn họ thì biết rõ.
Tiểu bang tiểu phái bình thường không thể bồi dưỡng ra khí chất như vậy.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 99 - Dịch Kiếm Môn (1)
Chưởng quầy Thịnh Long lâu lúc này rất bất đắc dĩ.
Hắn hôm nay giao Thịnh Long lâu cho Tô Tín đặt bao hết, vốn chỉ muốn kết thiện duyên mà thôi.
Hiện tại đám người Tô Tín chưa rời đii, nếu hắn lại dẫn người khác tới thì hành động phá hư quy củ của hắn sẽ uổng phí?
Cho nên chưởng quầy Thịnh Long lâu chỉ cười khổ nói: “Các vị, thực không phải ta cố ý đuổi các vị khách nhân đi, mà là tửu lâu hôm nay bị đặt bao hết, nếu không phiền toái ngài chờ một lát? Bữa cơm hôm nay ta không nhận một phân tiền nào.”
Chưởng quầy Thịnh Long lâu không nói những lời này khá tốt, hắn vừa nói tính tình của tên thiếu niên bộc phát, trực tiếp chỉ vào chưởng quầy Thịnh Long lâu quát lớn: “Ngươi có ý tứ gì? Chẳng lẽ chúng ta không trả nổi tiền ăn cơm sao?”
Chưởng quầy Thịnh Long lâu vội vàng khoát tay nói: “Không đúng không đúng, ta đương nhiên không phải có ý này.”
“Được rồi tiểu Thất, đừng làm rộn, chúng ta đổi nơi khác là được.”
Nữ tử áo vàng đeo kiếm nói.
Nữ tử áo vàng có uy vọng cực cao trong đám thiếu niên nam nữ kia, nghe nàng vừa nói như vậy tên thiếu niên tiểu Thất cho dù không cam lòng cũng đành phải hừ lạnh một tiếng.
“Lưu chưởng quỹ, ngươi nên chuẩn bị thức ăn cho mấy vị này đi, nếu lão bản Thịnh Long lâu biết rõ ngươi đuổi khách ra ngoài, ta đoán chừng kết cục của ngươi rất thảm.”
Tô Tín mang người đi xuống, lại chắp tay nói với thiếu nữ áo vàng: “Vị này chắc là Dịch Kiếm Môn ‘ thiên nữ ’ Tạ Chỉ Yến Tạ nữ hiệp a? Các vị là thiếu niên tuấn tài của Dịch Kiếm Môn, đều ngồi xuống đi, Lưu chưởng quỹ vô tình ý mạo phạm các vị, hắn chỉ không biết thân phận các vị mà thôi.”
Khóe miệng Tạ Chỉ Yến lúc này tươi cười vui vẻ, nói: “Nữ hiệp không dám nhận, ngươi trực tiếp gọi tên ta là được rồi.”
Chưởng quầy Thịnh Long lâu lúc này đổ mồ hôi lạnh.
Tuy hắn không phải người trong giang hồ nhưng thân là chưởng quầy Thịnh Long lâu nên trọng yếu nhất phải có ánh mắt, không thể đắc tội với người, hắn càng hiểu những võ lâm đại phái kia.
Lưu chưởng quỹ oán được mấy người kia lai lịch bất phàm nhưng không có suy nghĩ tới phương hướng Dịch Kiếm Môn.
Tuy Thịnh Long lâu rất nổi danh trong Thường Ninh phủ nhưng hắn không phải là Thiết Vô Tình, cũng không phải người đứng đầu một bang như Tô Tín có thể nhanh chóng biết tin tức trong Thường Ninh phủ.
Nếu tổng lâu biết rõ hắn đuổi đệ tử Dịch Kiếm Môn là một trong cầm kiếm ngũ phải ra ngoài, hắn chỉ sợ hắn không chết cũng lột da.
Nghĩ tới đây Lưu chưởng quỹ cảm kích nhìn qua Tô Tín, nếu không có hắn nhắc nhở thì âần này mình thảm rồi.
“Mời các vị lên lầu, ta đi an bài rượu và thức ăn.”
Tiểu Thất hừ lạnh một tiếng: “Đi xa như vậy đã sớm mệt chết, làm sao còn có tâm tư chờ lâu? Lên lầu một hồi.”
Nói xong tiểu Thất còn lạnh lùng nhìn Tô Tín: “Ngươi chính là gia hỏa bao toàn bộ tửu lâu này? Mấy người ăn cơm mà bao toàn bộ tửu lâu, sợ người khác không biết ngươi có tiền sao?”
“Tiểu Thất, không được vô lễ.”
Tạ Chỉ Yến quát lớn một tiếng, nàng áy náy nói với Tô Tín: “Tiểu Thất tính tình hài tử, ngươi chớ chấp nhặt với hắn.
Tô Tín cười ha hả nói: “Không có việc gì, Tạ cô nương các ngươi từ từ ăn, ta đi trước.”
“Chờ một chút, Tô bang chủ tạm tạm dừng bước.”
Tạ Chỉ Yến bỗng nhiên hô.
Tô Tín sững sờ: “Ngươi nhận ra ta?”
Tạ Chỉ Yến cười nói: “Ngươi đã biết ta, vì cái gì ta không thể biết ngươi?”
Nụ cười của nàng thanh lệ như vẽ, thanh nhã mà yên lặng, dù cho là Tô Tín cũng thất thần.
Tô Tín ở đây có bang chúng báo tin, mà đám người Tạ Chỉ Yến vừa đi vào Thường Ninh phủ khẳng định cũng muốn nghe ngóng tin tức đại bang phái có máu mặt tại Thường Ninh phủ này.
Người cầm quyền của năm đại bang phái cũng chỉ có Tô Tín dễ nhận ra nhất, bởi vì Tô Tín quá trẻ tuổi.
Tạ Chỉ Yến dùng giọng điệu thanh nhã nói: “Tô bang chủ, ta tin tưởng ngươi cũng biết ý định của chúng ta, ta hi vọng trong khoảng thời gian này ngươi có thể giúp ta tìm kiếm tin tức bảo tàng Cuồng Sư Đỗ Nguyên Thánh.”
“Ah? Ta có thể được cái gì?”
Tô Tín hỏi.
Tiểu Thất hừ lạnh một tiếng, nói: “Lòng tham không đáy! Dịch Kiếm Môn tìm ngươi hỗ trợ chín hlà cho ngươi mặt mũi, ngươi còn muốn cái gì?
Ba!
Tạ Chỉ Yến dùng chuôi kiếm sau lưng gõ đầu tiểu Thất một cái, lập tức làm hắn không hiểu ra làm sao.
“Sư tỷ, vì cái gì đánh ta?”
Tiểu Thất vẻ mặt ủy khuất.
Thần sắc Tạ Chỉ Yến nghiêm túc nói: “Tiểu Thất, ngươi phải nhớ kỹ một việc, tông môn là tông môn, ngươi là ngươi, ngươi dùng tên tuổi Dịch Kiếm Môn áp đối phương, đối phương phục là Dịch Kiếm Môn mà không phải ngươi.”
“Huống hồ Tô bang chủ nói đúng, có trả giá mới có hồi báo, chúng ta không xuất ra đồ vật, người ta dựa vào cái gì tận tâm tận lực giúp chúng ta? Không âm thầm làm chuyện xấu đã là phúc hậu rồi.”
“Có bỏ mới có được, nếu ngươi còn không rõ việc này, vậy sau này ngươi cũng đừng nghĩ xuống núi lịch lãm rèn luyện, lúc nào suy nghĩ cẩn thận, lúc nào mới có tư cách bước chân vào giang hồ.”
“Biết rõ sư tỷ.”
Tiểu Thất lập tức ỉu xìu.
Tô Tín sinh ra hứng thú nhìn tất cả, Dịch Kiếm Môn không hổ là một trong cầm kiếm ngũ phái, phương diện giáo dục đệ tử rất không tồi.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 100 - Dịch Kiếm Môn (2)
Tuy tuổi của Tạ Chỉ Yến không lớn hơn hắn nhưng lại không phải là tân thủ mới vào đời, làm người xử sự làm người ta thoải mái.
Mặc dù tính cách của tiểu Thất hơi cao ngạo một chút nhưng thắng ở tuổi không lớn và nghe lời, tốt tốt giáo dục một chút, rốt cuộc bản thân trưởng thành có thực lực gì còn chưa biết, hiện tại hắn chỉ là tiểu gia hỏa chỉ biết dựa vào danh tiếng sư môn làm càn mà thôi
Tạ Chỉ Yến xoay đầu nói xin lỗi Tô Tín: “Tiểu Thất tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, làm Tô bang chủ ngươi chê cười.”
Tô Tín lắc lắc đầu nói: “Vô sự, Tạ cô nương ngươi cũng đừng xưng hô ta là Tô bang chủ, trước mặt đệ tử Dịch Kiếm Môn, cái thanh danh bang chủ của ta là chê cười mà thôi.”
“Tại hạ Tô Tín, Tạ cô nương không ghét bỏ có thể gọi tên ta là được.”
Tạ Chỉ Yến cũng không sĩ diện cãi láo, nàng xuất ra một lọ đan dược nói: “Đây là một bình Kiếm Tâm Dưỡng Khí Đan bí truyền của Dịch Kiếm Môn, nó có tác dụng trợ giúp võ giả Hậu Thiên và Tiên Thiên tu luyện.”
“Trong khoảng thời gian này ta chỉ cần ngươi tìm hiểu một ít tình báo trong Thường Ninh phủ về bảo tàng Cuồng Sư Đỗ Nguyên Thánh là được, ngươi là người ở đây, những chuyện này hẳn không thành vấn đề chứ?
Tô Tín tiếp nhận đan dược, hệ thống phán định đan dược đẳng cấp nhị tinh nửa, xem như không tồi cho nên Tô Tín một ngụm đáp ứng.
“Không có vấn đề, thành giao.”
Tô Tín và Tạ Chỉ Yến bên này nói chuyện với nhau, bên kia tiểu Thất rãnh rỗi nhàm chán muốn tâm sự với sư huynh đệ khác.
Bọn họ vừa nhìn thấy tiểu Thất bị sư tỷ quở mắng một trận nên tránh hắn xa xa, sợ bị hắn liên quan, lúc này tiểu Thất bực mình.
Xoay đầu lại tiểu Thất nhìn thấy Hinh Nhi đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế cầm kiếm mảnh do Lý Phôi tặng nàng và nghe Tô Tín nói chuyện, hắn cảm thấy thú vị nên trêu chọc Hinh Nhi.
“Tiểu muội muội, binh khí của ngươi không nên như thế, gây chuyện không tốt sẽ bị thương.”
“Tô Tín là ca ca ngươi? Hắn thật không biết quan tâm mà, lại để tiểu hài tử ngươi chơi kiếm như thế.”
Hinh Nhi vênh mặt nói: “Hừ, từ khi ta tập kiếm đến nay còn chưa bao giờ bị thương.”
Nghe xong Hinh Nhi nói lời này, tiểu Thất lập tức bật cười.
Nếu lời này do võ giả lâu năm nói không có gì nhưng một hài tử bảy, tám tuổi, nhu thuận đáng yêu lại nói một câu ‘ từ khi ta tập kiếm đến nay ’, tràng diện này quả thực thú vị.
“Ngươi còn biết kiếm pháp?”
Hinh Nhi kiêu ngạo giương gương mặt nhỏ nhắn lên, nói: “Đương nhiên, kiếm pháp của ta rất lợi hại.”
Tiểu Thất rút một chiếc đã trên bàn, cười hắc hắc nói: “Như vậy chúng ta tới một lần, ta dùng đũa thay kiếm, nếu có thể trong mười chiêu ta làm ngươi mất kiếm thì ta thắng.
“Nếu như không có làm mất thì ngươi thắng, nếu ngươi thắng ta tặng ngươi một kiện lễ vật, thế nào?”
Vừa nghe đến lễ vật, Hinh Nhi lập tức lên tinh thần: “Tốt lắm tốt lắm, ngươi cẩn thận một chút là được, kiếm này Lý đại thúc tặng ta, rất sắc bén.”
Tiểu Thất âm thầm cười cười, đừng nhìn hắn tuổi không lớn lắm nhưng đã có thực lực Hậu Thiên trung kỳ, nếu còn bị tiểu cô nương làm bị thương chẳng khác gì chê cười.
Cầm lấy chiếc đũa, tiểu Thất lắc lư trơớc mặt Hinh Nhi sau đó nói: “Chuẩn bị tốt chưa? Ta sắp bắt đầu.
Hinh Nhi gật gật đầu: “Chuẩn bị tốt.”
Tiểu Thất xuất ra chiếc đũa, hắn dùng kiếm pháp nhập môn của Dịch Kiếm Môn điểm vào chuôi kiếm của Hinh Nhi.
Nhưng kiếm mảnh trong tay Hinh Nhi hơi di động, nàng thi triển Đại Tu Di Kiếm Thức và múa kiếm mảnh kín không khe hở, thiếu một ít liền gọt đũa trong tay tiểu Thất thành hai nửa.
Lần này tiểu Thất triệt để há hốc mồm.
Đại Tu Di Kiếm Thức vốn phòng thủ nổi danh, hắn chủ động tiến công, đừng nói mười chiêu, cho dù là một trăm chiêu cũng không thể phá được kiếm thức của Hinh Nhi.
Hinh Nhi đã tu luyện môn kiếm pháp này trong vài tháng, thậm chí còn luyện Đại Tu Di Kiếm Thức thuần thục hơn cả Tô Tín.
Tiểu Thất ngược lại có thể dùng nội lực trực tiếp bắn ngược kiếm của Hinh Nhi nhưng hắn chơi với tiểu hài tử còn dùng nội lực thủ thắng, tiểu Thất không làm được chuyện mất mặt như thế.
Lúc này mười chiêu qua đi, Hinh Nhi thu hồi kiếm hưng phấn hô lớn: “Ah! Ta
thắng rồi!”
Tiểu Thất xấu hổ sắc mặt đỏ bừng, lúc này có cảm giác không mặt mũi gặp người, nhưng lúc này Tạ Chỉ Yến lại đứng lên và dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Hinh Nhi.
Vốn nhìn thấy tiểu Thất cùng Hinh Nhi chơi đùa Tạ Chỉ Yến cũng không có để
ý.
Nhưng nhìn thấy Hinh Nhi sử dụng kiếm pháp, Tạ Chỉ Yến lập tức cả kinh.
“Trời sinh kiếm tâm! Dĩ nhiên là trời sinh kiếm tâm!”
Tạ Chỉ Yến thì thào một câu, quay đầu nhìn về phía Tô Tín: “Nàng là muội muội của ngươi?”
Tô Tín gật gật đầu: “Ân, thân muội muội.”
“Cho muội muội của ngươi gia nhập Dịch Kiếm Môn được chứ? Ta sẽ bẩm báo sư môn, trực tiếp thu muội muội của ngươi trở thành đệ tử đích truyền Dịch Kiếm Môn.”
Tô Tín nhìn Tạ Chỉ Yến, xác định nàng không có trêu đùa mình, hắn lúc này nghi ngờ nói: “Tạ cô nương, ngươi không phải đang nói đùa chứ? Dịch Kiếm Môn các ngươi thu đồ đệ chẳng lẽ cứ qua loa như vậy sao?”
“Đương nhiên không phải!”
Tạ Chỉ Yến nhìn Hinh Nhi với ánh mắt tỏa sáng giống như nhìn thấy trân bảo hiếm thấy.
“Muội muội của ngươi chính là kiếm tâm tròi sinh trăm năm khó gặp một lần, cho dù tu luyện kiếm pháp gì cũng tiến bộ thần tốc.”
“Kiếm pháp vừa rồi hẳn là ngươi dạy cho nàng ah? Mặc dù môn kiếm pháp này yêu cầu người sử dụng rất thấp, thậm chí không có nội lực cũng có thể sử dụng
nhưng kiếm chiêu phức tạp, muốn học không dễ.”
“Cho dù là võ giả trưởng thành có căn cơ võ đạo cũng rất tốn sức, nhưng muội muội của ngươi học lại rất nhẹ nhàng.”
“Đây là uy lực của kiếm tâm trời sinh, nàng trời sinh nên học kiếm!”
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 101 - Manh Mối (1)
Tuy Tô Tín biết rõ Hinh Nhi có thiên phú luyện kiếm nhưng không nghĩ tới nàng được Tạ Chỉ Yến coi trọng như thế.
Ánh mắt đệ tử Dịch Kiếm Môn tự nhiên không cần nhiều lời, Tạ Chỉ Yến nói Hinh Nhi là kiếm tâm trời sinh, như vậy nàng nhất định là kiếm tâm trời sinh.
Nhưng Tô Tín vẫn lắc đầu cự tuyệt: “Đa tạ tốt ý của cô nương, nhưng ta sẽ không cho Hinh Nhi gia nhập môn phái khác.”
Tô Tín hiện tại chỉ có một thân nhân là Hinh Nhi, trong tình huống hắn có năng lực bảo hộ Hinh Nhi thì tuyệt đối không giao Hinh Nhi cho người ngoài, cho dù đối phương là Dịch Kiếm Môn trong cầm kiếm ngũ phái.
Hinh Nhi cũng kéo cánh tay Tô Tín, nói: “Đúng thế, ta sẽ không rời khỏi ca
ca.”
Tuy đại tỷ tỷ trước mặt nhìn vô cùng xinh đẹp nhưng Hinh Nhi cũng không muốn tách ra với ca ca.
Nhìn thấy thái độ hai huynh muội, Tạ Chỉ Yến không nói thêm gì, chỉ thở dài buông tha.
Nàng không thích ép buộc, huống hồ thu đệ tử là việc cần đối phương cam tâm tình nguyện mới được, thu đệ tử như vậy không phải đệ tử, mà là kẻ thù.
Tuy kiếm tâm trời sinh không gia nhập Dịch Kiếm Môn là ng tiếc, Dịch Kiếm Môn thân là cầm kiếm ngũ phái, có thiên tài gì chưa gặp qua? Tuy Hinh Nhi là kiếm
tâm trời sinh nhưng còn không đến mức làm cho đệ tử đích truyền Dịch Kiếm Môn như nàng phải quấn chặt lấy.
“Tốt tốt dạy Hinh Nhi học kiếm a, không nên lãng phí thiên phú của nàng, chỉ cần nàng không có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, với thiên phú của nàng trong vòng mười năm sẽ có chỗ cắm dùi trong Nhân Bảng.”
Tạ Chỉ Yến dặn dò.
Tô Tín gật gật đầu, cho dù không gia nhập Dịch Kiếm Môn cũng không có gì, hắn có đại phản phái hệ thống trong tay, trong đó có vô số kiếm phap cường đại không kém hơn Dịch Kiếm Môn.
Lúc này Lưu chưởng quầy Thịnh Long lâu đã mang thức ăn lên, Tô Tín ở lại ăn xong với đám người Tạ Chỉ Yến mới quay về Phi Ưng Bang, sau khi vào tổng đường liền tiến vào phòng hội nghị.
Đám người Tạ Chỉ Yến một đường tới đây, từ Kiếm Nam đạo tới Thường Ninh phủ cũng mất thời gian ba tháng.
Tạ Chỉ Yến còn dễ nói, bản thân nàng là võ giả Tiên Thiên, cũng đã hành tẩu giang hồ hơn một năm nên nàng cũng dễ dàng thừa nhận mệt mỏi như vậy.
Nhưng các sư đệ sư muội của nàng lại không giống, đây là lần đầu tiên bọn họ hành tẩu giang hồ, hơn nữa trên đường cũng không có chuyện gì thú vị, chính là đi đường khô khan nên bọn họ khổ không thể tả.
Cho nên vừa về tới Kim Nguyệt phường, Tô Tín liền an bài bọn họ đi khách sạn nghỉ ngơi, lúc này các thiếu niên thiếu nữ tung tăng như chim sẻ.
Đợi đến lúc bọn họ đi rồi, Tô Tín lúc này mới hỏi Tạ Chỉ Yến: “Tạ cô nương, nếu ngươi muốn ta hỗ trợ tìm manh mối, vậy thì phải cầm manh mối của các ngươi cho ta biết mới được…”
“Các ngươi là môn phái đỉnh cấp trong Trung Nguyên, lại có ba đại thế gia Tương Nam đến Thường Ninh phủ, tuy phái tới đều là đệ tử trẻ tuổi nhưng ta không
tin các ngươi không nghe được chút tiếng gió mà chạy tới, các ngươi đã nghe được tiếng gió gì đó chắc chắn sẽ có manh mối quan trọng.”
Tạ Chỉ Yến gật đầu nói: “Đúng vậy, chúng ta đúng là có một ít manh mối quan trọng, ngươi biết cuộc đời Cuồng Sư Đỗ Nguyên Thánh chứ?”
Tô Tín gật gật đầu, hắn vừa mới nghe Thiết Vô Tình nói kỹ càng về người này.
Tạ Chỉ Yến nói: “Tuy Cuồng Sư Đỗ Nguyên Thánh phụ tá Dại Chu thành lập vô thượng vương triều nhưng nó lại sở kiến liên minh độc lập là Tương Nam Võ Lâm, xem như có quan hệ hợp tác với Đại Chu vương triều.”
“Hiện trên giang hồ suy đoán nhiều nhất là nhân hoàng Đại Chu kiêng kị thế lực Đỗ Nguyên Thánh, sợ hãi Tương Nam Võ Lâm minh thành xu thế đuôi to khó vẫy cho nên liền âm thầm diệt trừ nó.”
“Tuy Đỗ Nguyên Thánh vẫn đề phòng nhân hoàng Đại Chu, thời điểm hắn đánh dẹp Đông Tấn cướp được đồ vật đều giấu đi, Thường Ninh phủ có thể nói là long hưng chi địa của Đại Chu vương triều.”
Tạ Chỉ Yến xuất ra một tấm lệnh bài kỳ quái đặt lên bàn.
“Sau khi Đỗ Nguyên Thánh chết, Tương Nam Võ Lâm minh sụp đổ, những lệnh bài này chính là tâm phúc của Đỗ Nguyên Thánh mới có, chính là chìa khóa mở bảo tàng.”
“Chìa khóa lại nhiều tới năm cái, Dịch Kiếm Môn, Thanh Thành kiếm phái, Niên Bang Giang Lăng, thế gia Tương Nam đều có một cái, còn có một cái không rõ tung tích, nhưng gần đây chúng ta nhận được tin tức chìa khóa từng xuất hiện ở Thường Ninh phủ cho nên chúng ta liền tới đây.”
Tô Tín nhíu mày suy nghĩ một hồi, nói: “Trong việc này không đúng ah, các ngươi đều là nghe nói một chìa khóa cuối cùng xuất hiện tại Thường Ninh phủ mới chạy tới đây, nhưng các ngươi mới vào thành hôm nay?”
Tạ Chỉ Yến gật đầu nói: “Có lẽ chênh lệch một ít thời gian nhưng chúng ta thật
sự vào Thường Ninh phủ vào hôm nay.”
Tô Tín gõ bàn một cái, nói: “Đây chính là điểm không đúng.”
“Dịch Kiếm Môn các ngươi tại Kiếm Nam đạo, phái Thanh Thành tại Xuyên Nam đạo, Niên Bang tại Giang Nam đạo.”
“Ba gia tộc cách nơi này gần nhất cũng mấy ngàn dặm, sau khi các ngươi nhận được tin tức mới chạy tới Thường Ninh phủ khẳng định không thể nào là cùng một thời gian.”
“ Hơn nữa ba đại thế gia cách Thường Ninh phủ gần nhất, bọn họ muốn tới Thường Ninh phủ cần thời gian hơn mười ngày nhưng hiện tại bọn họ chỉ tới đây cùng lúc với các ngươi.”
Nghe Tô Tín vừa nói như vậy, Tạ Chỉ Yến cũng cảm giác trong đó có đáng ngờ.
“Ngươi nói có người cố ý truyền đạt tin tức cho chúng ta, thậm chí kế tính toán thời gian tiết lộ tin tức cho chúng ta, sau cùng là muốn mọi người tề tụ về Thường Ninh phủ.”
Tô Tín gật gật đầu: “Đúng vậy, khả năng này rất lớn, nếu như có độc thủ sau màn, như vậy mưu đồ của hắn khẳng định cũng là bảo tàng Đỗ Nguyên Thánh, đoán chừng sau khi bảo tàng xuất hiện thì hắn cũng nên hiện thân.”
Suy đoán tiếp không có ý nghĩa, Tô Tín xuất ra trang giấy vẽ chìa khóa, chuẩn bị bảo thủ hạ nghe ngóng một chút.
Cũng bảo thủ hạ nghe ngóng sự tích và tin tức Đỗ Nguyên Thánh khi còn sống, có lẽ thông qua những chuyện này có thể tìm được bảo tàng ở nơi đâu.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 102 - Manh Mối (2)
Mặc dù Đỗ Nguyên Thánh đã chết vài chục năm nhưng trong Thường Ninh phủ vẫn có một ít lão nhân nghe nói qua ti tức hoặc truyền thuyết Đỗ Nguyên Thánh, nói không chừng trong đó có một ít thứ gì đó.
Nhìn thấy Tô Tín an bài ngay ngắn rõ ràng, Tạ Chỉ Yến cũng yên lòng, sau khi tạm biệt Tô Tín liền quay về khách san nghỉ ngơi.
Cùng lúc này các bang phái khác cũng có người tới tìm, bởi vì người các đại phái cũng tìm bọn họ.
Tam Anh hội.
Ba người Mạnh Trường Hà lúc này đứng ở cửa nghênh đón ba người trẻ tuổi, thái độ cung kính đến cực điểm.
Bọn họ là ba đại thế gia Tương Nam: Nguyễn, Trương, Tưởng gia, là Nguyễn Minh Nguyệt, Trương Khánh Phương và Tưởng Nguyên Đông.
Ba đại thế gia Tương Nam chính là một trong các thế lực lớn nhất ở Nam Man chi địa, trước kia Tam Anh hội thân là bang hội mạnh nhất Thường Ninh phủ cho nên cũng có kết giao bọn họ, biết rõ này ba đại thế gia khủng bố.
Đồng thời ba đại thế gia rất hiểu thế lực trong Thường Ninh phủ, cho nên đầu tiên lựa chọn Tam Anh hội giúp đỡ bọn họ.
Niên Bang Giang Lăng tiến vào Thường Ninh phủ lại vừa lúc gặp bang chúng Thiết Đao Hội cho nên hắn trực tiếp nhờ Thiết Đao Hội giúp hắn.
Hạ Thiên làm người cuồng ngạo nhưng cũng nghe qua tên tuổi Niên Bang trong thiên hạ thất bang, hắn không dám có nửa phần lãnh đạm.
Trong mấy người kia Thanh Thành kiếm phái Phương Đông Đình đến trễ nhất, chờ hắn đi vào Thường Ninh phủ thì những bang phái kia đã chọn người, cũng chỉ còn lại có Huyết Y Hội và Thần Phong Hội.
Kỳ thật vừa bắt đầu Phương Đông Đình đã muốn lựa chọn Phi Ưng Bang của Tô Tín.
Hiện tại Phi Ưng Bang như mặt trời ban trưa tại Thường Ninh phủ, mặc dù đại bộ phận người đều biết bang phái mạnh nhất Thường Ninh phủ chính là Tam Anh hội, ngoài bên ngoài biết tên tuổi Phi Ưng Bang lớn nhất, hơn nữa Tô Tín chính là minh chủ liên minh bang phái trong Thường Ninh phủ.
Sau khi tìm người hỏi tin tức, Phương Đông Đình tự nhiên muốn chọn một nhà mạnh nhất nhưng không biết làm sao Tạ Chỉ Yến cơ duyên xảo hợp đi Thịnh Long lâu gặp Tô Tín, Phương Đông Đình chậm một bước nên nội tâm thầm hận.
Thanh Thành kiếm phái có quan hệ không tốt với Dịch Kiếm Môn, phải nói đều là một trong cầm kiếm ngũ phái mọi người không có quan hệ tốt với ai cả.
Bởi vì cái gọi là văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị.
Ai cũng mơ ước cái mũ thiên hạ đệ nhất kiếm phái.
Còn lại hai nhà có thể chọn, Phương Đông Đình trực tiếp lựa chọn Thần Phong Hội.
Thực lực của Huyết Y Hội tự nhiên mạnh hơn Thần Phong Hội nhiều nhưng
Phương Đông Đình sẽ không chọn nó, bởi vì đứng sau lưng Huyết Y Hội chính là
Huyết Y Lâu, là Huyết Y Lâu trong tả đạo bát môn.
Thanh Thành kiếm phái tự xưng là danh môn chính phái, đương nhiên không muốn sinh ra quan hệ gì đó với tổ chức sát thủ như Huyết Y Lâu.
Huống hồ Huyết Y Lâu là một trong mấy thế lực mạnh nhất thiên hạ giống như Thanh Thành kiếm phái, hắn muốn tùy tiện mệnh lệnh người ta, chỉ sợ người ta còn không nghe đâu, cho nên Phương Đông Đình cuối cùng chỉ phải lựa chọn Thần Phong Hội.
Phương Đông Đình một thân đạo bào màu xanh nhạt, dáng người cao ngất tuấn lãng, kiếm trong tay không đặt bên người, mà là nằm trong túi giới tử của tùy tùng.
Cung Thanh Phong cẩn thận hầu hạ bên cạnh hắn không dám có chút lười biếng.
Tuy Cung Thanh Phong hắn xem như chư hầu một phương tại Thường Ninh phủ, hơn nữa hắn là bang chủ trẻ tuổi nhất sau Tô Tín.
Nhưng hắn biết rõ vị này chính là nhi tử trưởng lão Thanh Thành kiếm phái, hai mươi mấy tuổi đã đạt tới Tiên Thiên, so sánh với Phương Đông Đình đứng hàng Nhân Bảng, người khác không thể nghi ngờ sẽ kém hơn một bậc.
Phương Đông Đình thản nhiên nói: “Cung bang chủ, ta bảo ngươi vẽ chìa khóa giao chobang chúng tìm kiếm khắp Thường Ninh phủ, ngươi đã làm xong chưa?”
Cung Thanh Phong vội vàng nói: “Phương công tử yên tâm, ta đã bảo người im hơn vạn bức họa như thế, bang chúng thủ hạ của ta đều có một phần, đều ra ngoài tìm hiểu.”
“Cần bao nhiêu thời gian tìm khắp Thường Ninh phủ?”
Cung Thanh Phong cân nhắc một chút nói: “Tối thiểu cần bảy ngày.”
“Bảy ngày?”
Phương Đông Đình lập tức chau mày: “Bảy ngày quá nhiều, ba ngày.”
Cung Thanh Phong nghiêm mặt nói: “Phương công tử, ba ngày thực làm không được ah, bang chúng thủ hạ của ta chỉ có vạn người, cho dù bọn họ không ngủ không nghỉ cũng không có khả năng trong ba ngày tìm khắp Thường Ninh phủ.”
Phương Đông Đình hừ lạnh một tiếng: “Cung Thanh Phong, ngươi đang đùa nghịch ta sao? Ta cho ngươi Truy Phong Thất Kiếm chính là kiếm quyết top ba trong Thanh Thành kiếm phái, kết quả hiện tại ngươi nói với ta ngươi làm không được?”
“Chìa khóa này Dịch Kiếm Môn đang tìm, Niên Bang đang tìm, thời gian bảy ngày quá dài, chỉ sợ bọn chúng đã sớm đoạt được.”
Cung Thanh Phong chớp mắt nói: “Phương công tử, thời gian ba ngày là không có khả năng, nếu không như thé này, ngài mở miệng đi tìm bang phái khác trong Thường Ninh phủ mượn chút người, dùng mặt mui của ngài chắc hăn người ta không dám đắc tội.”
Phương Đông Đình nhàn nhạt nhìn hắn: “Trong Thường Ninh phủ các ngươi bang phái nào nhiều người nhất?”
“Phi Ưng Bang! Phi Ưng Bang của Tô Tín nhiều người nhất, chừng hơn ba vạn người, gấp ba Thần Phong Hội chúng ta, hơn nữa Tô Tín chính là minh chủ liên minh bang hội Thường Ninh phủ.”
Trong mắt Cung Thanh Phong xuất hiện một tia tinh mang, hắn biết rất rõ Tam Anh hội có hơn năm vạn bang chúng nhưng lúc này hắn lại nói Phi Ưng Bang mới có nhân số nhiều nhất.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 103 - Hùng Hổ Dọa Người (1)
Phương Đông Đình không phải người ngu, càng không phải ngu ngốc, Cung Thanh Phong ra chủ ý này rõ ràng đang nhắm vào bang phái khác trong Thường Ninh phủ.
Những chuyện này không quan hệ với Phương Đông Đình.
Phương Đông Đình xem ra, những bang phái trong Thường Ninh phủ lục đục với nhau chẳng khác gì con kiến đánh nhau cả, thật đáng buồn lại buồn cười.
Cho nên hắn không đi quản chuyện này, hắn chỉ cần Thần Phong Hội trong vòng ba ngày tìm khắp cả Thường Ninh phủ là tốt rồi.
Huống hồ lúc trước hắn nghe nói qua nữ nhân Tạ Chỉ Yến đã lựa chọn bang phái là Phi Ưng Bang.
Hắn đi Phi Ưng Bang muốn tới một vạn người, như vậy chính là kéo chậm tốc độ của Tạ Chỉ Yến.
Thanh Thành kiếm phái có quan hệ không tốt với Dịch Kiếm Môn, huống hồ bản thân hắn bài danh thấp hơn Tạ Chỉ Yến trên Nhân Bảng, điểm này làm hắn không hài lòng.
Sáng sớm hôm sau, Tô Tín lại cho ngươi cầm theo bản vẽ tìm khắp phó lớn ngỏ nhỏ trong Thường Ninh phủ.
Tô Tín cho rằng làm như thế không có tác dụng gì.
Tô Tín có thể nói là người theo chơi âm mưu, hắn tin tưởng vững chắc trên thế gian không bao giờ có chuyện trùng hợp như vậy.
Nếu như ngày hôm qua hắn suy đoán chuẩn xác, độc thủ sau màn sẽ thao túng tất cả, chìa khóa thứ năm đang nằm trong tay hắn.
Chờ tới khi đó độc thủ sau màn sẽ xuất hiện, nếu không cho dù bọn họ tìm cũng không tìm được.
Dù sao hắn cũng thu đan dược của Tạ Chỉ Yến, bởi vì cái gọi là lấy tiền tài người, thay người tiêu tai, tìm được hay không không nói trước, tối thiểu ngươi cũng nên làm ra tư thái mới được.
Đang lúc Tô Tín chuẩn bị đi ăn điểm tâm, Hoàng Bỉnh Thành lại đi tới, vẻ mặt lo lắng nói: “Bang chủ, Thần Phong Hội Cung Thanh Phong mang người đến, trong đó có một người trẻ tuổi thực lực thâm bất khả trắc, giống như gia hỏa này xuất thân đại môn phái.”
Tô Tín cau mày, Cung Thanh Phong ngày thường không lui tới với mình, hiện tại đám đệ tử đại phái đang rải thảm tìm kiếm chìa khóa trong Thường Ninh phủ, bọn chúng tới tìm mình làm gì?
“Bọn chúng nói gì?”
Vẻ mặt Hoàng Bỉnh Thành tức giận nói: “Bọn chúng bảo ngài ra ngoài bái kiến.”
Sắc mặt Tô Tín lập tức lạnh lẽo, hai chữ ‘ bái kiến ’ dùng rất tốt ah, đối phương không nói tới gặp, hết lần này tới lần khác lại nói ‘ bái kiến ’, đây là ý gì? Nhục nhã?
Từ xưa đến nay bái kiến đều là vãn bối dùng để gặp mặt trưởng bối hoặc là từ ngữ địa vị tôn quý.
Ngươi chỉ tới viếng thăm người ta, ngươi mà nói: ai ai ai tới bái kiến, như vậy chính là nhục nhã, hoàn toàn không đặt người ta vào trong mắt.
“Đi, chúng ta đi ‘ bái kiến ’ bọn chúng một chút, xem bọn chúng muốn làm gì?”
Lúc này trong đường khẩu Kim Nguyệt, Phương Đông Đình ngồi trên chủ vị của Tô Tín ngồi trước kia, chậm rãi uống trà.
Hắn đến không phải đoạt vị trí của Tô Tín, mà là Phương Đông Đình hắn thân phận gì? Sao có thể ngồi ở dưới vị trí của bang chủ?
Bang chúng tổng đường Phi Ưng Bang nhìn thấy Phương Đông Đình vô lễ như thế cũng sinh lòng tức giận, vị trí đó là ngươi có thể ngồi? Việc này quả thực là khiêu khích!
Hoàng Bỉnh Thành rời đi đã dặn dò bọn họ, những người này không phải chúng ta có thể trêu vào, tất cả đều chờ bang chủ tới định đoạt.
Nhưng có lẽ bởi vì một gã bang chúng nhìn Phương Đông Đình với ánh mắt quá rõ ràng làm cho Phương Đông Đình cau mày.
“Ánh mắt của tiểu tử kia làm ta không vui, vả miệng.”
Cung Thanh Phong gật gật đầu, trực tiếp đi tới trơớc mặt tên bang chúng kia, hắn muốn tát một cái nhưng lúc này lại có tiếng Tô Tín hừ lạnh vang lên.
“Cung bang chủ, cho dù bang chúng phạm sai lầm cũng nên để ta đánh, làm gì tới phiên ngươi giáo huấn!”
Nhìn thấy Tô Tín đi ra, Cung Thanh Phong thu tay lại và cười nói: “Tô bang chủ, đây cũng không phải là ta muốn đánh, mà là Phương công tử phân phó.”
Phương Đông Đình kinh ngạc nhìn Tô Tín, bang chủ bang phái lớn nhất Thường Ninh phủ trẻ tuổi như vậy?
Phương Đông Đình cũng chỉ hơi ngạc nhiên một ít mà thôi, có trẻ tuổi hơn cũng chỉ là bang chủ của tiểu bang phái Thường Ninh phủ tại Nam Man đất cằn sỏi đá mà thôi, huống hồ trên giang hồ không thiếu nhất chính là trẻ tuổi tuấn tài.
Đối với Phương Đông Đình là võ giả hơn hai mươi tuổi bước vào Nhân Bảng, dưới Tiên Thiên chỉ là gà đất chó kiểng mà thôi.
“Nghe nói Phi Ưng Bang ngươi có rất nhiều người, vậy thì thật là tốt, cho ta mượn một vạn người. Đương nhiên ta không phải mượn không, ta sẽ truyền cho ngươi hai kiếm trong Truy Phong thất kiếm nhập môn của Thanh Thành kiếm phái.”
Kiếm pháp nhập môn của Thanh Thành kiếm phái? Xem ta là ăn mày sao?
Huống hồ cho dù Phương Đông Đình xuất ra công pháp thì Tô Tín cũng không đáp ứng, hắn đã đáp ứng giúp Tạ Chỉ Yến, hiện tại đi giúp Phương Đông Đình, như vậy hắn không thắng được tốt cảm của Phương Đông Đình, ngược lại sẽ chọc giận Tạ Chỉ Yến.
Chuyện Trư Bát Giới soi gương như ậy, Tô Tín làm sao có thể biến thành kẻ hai mặt?
Cho nên Tô Tín chỉ là cười nhạt một tiếng nói: “Thật có lỗi, không cho mượn.”
Phương Đông Đình sững sờ, không nghĩ tới Tô Tín lại cự tuyệt mình như thế, chợt hắn cười to nhưng sắc mặt từ tuoi sáng biến thành lạnh lẽo.
“Ngươi đúng là lớn mật mà, ngươi biết ngươi cự tuyệt là ai không? Một tiểu bang phái trong Thường Ninh phủ mà thôi, Thanh Thành kiếm phái phất tay là diệt!”
Tô Tín lạnh nhạt nhìn Phương Đông Đình, kẻ này và Tạ Chỉ Yến chính là hai
cực.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Bạn cần đăng nhập để bình luận