Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất (Tối Cường Phản Phái Hệ Thống)

Chương 1540 - Khiêu chiến (2)

Khiêu chiến (2)
Còn tính cách của Nhạc Đông Lưu lại như khúc gỗ. Tô Tín muốn hắn đánh thì hắn sẽ đánh. Tô Tín không mở miệng hắn cũng sẽ không chủ động ra tay.
Tuy nhiên, Kế Vô Nguyệt đứng ra vốn không phải vì mị lực hay nhân cách của Tô Tín. Ở trong lòng Kế Vô Nguyện, Tô Tín có thể đưa cho hắn thư của “nàng” thì nhất định hắn phải giúp Tô Tín.
Huống chi, Kế Vô Nguyệt cũng coi là có quen biết với Tư Không Minh này. Lúc Kế Vô Nguyệt còn tu luyện ở Đại Tuyết Sơn, hắn với Tư Không Minh có chút hiềm khích. Sau đó, lúc Kế Vô Nguyệt là Dung Thần cảnh, rời Đại Tuyết Sơn cũng chưa một lần gặp lại Tư Không Minh.
Bấy giờ, Tư Không Minh lại chủ động nhảy ra, Kế Vô Nguyệt cũng không ngại dạy cho Tư Không Minh biết thế nào là làm người.
Tư Không Minh nhìn Kế Vô Nguyệt một cái, lạnh nhạt nói: “Ta là thành tâm thành ý thỉnh giáo Tô đại nhân. Nếu ngươi muốn động thủ thì sau này có thời gian, lúc nào ta tiếp.”
Võ giả Đại Tuyết Sơn, trừ kiểu người nửa mùa như Chung Ly Viêm, những người còn lại, từ khi còn nhỏ đều đến nơi lạnh giá thấu sương như Đại Tuyết Sơn tu luyện ý chí, rèn luyện tâm cảnh.
Không nói đến thực lực của Tư Không Minh, tu vi tâm cảnh của hắn không hề yếu, ít nhất sẽ không bị người như Kế Vô Nguyệt kích một cái đã thay đổi chủ ý của mình.
Kế Vô Nguyệt còn muốn nói gì nữa nhưng lại bị Tô Tín kéo lại.
Tô Tín nhìn Tư Không Minh, khóe miệng lộ ra nụ cười châm biếm, nói: “Nếu Tư Không huynh muốn so thì tại hạ dĩ nhiên sẽ tiếp. Có điều, đao kiếm không có mắt, nếu như xảy ra điều gì bất ngờ thì xin chư vị đừng phiền lòng.”
Tư Không Minh nhàn nhạt nói: “Xin Tô đại nhân yên tâm, đỉnh Đại Tuyết Sơn này cũng không phải chưa từng thấy máu.”
Nơi dùng để tổ chức lễ vốn là võ trường ở giữa Đại Tuyết Sơn. Thấy hai người trước mắt muốn động thủ, lập tức có người tránh ra khỏi chỗ nhường đủ không gian cho hai người.
Trong sân võ trường, Tô Tín đưa tay ra hiệu mời với Tư Không Minh: “Tư Không huynh, ngươi xuất thủ trước đi.”
Tư Không Minh cũng không để ý gì. Dù sao bàn về danh tiếng thì Tô Tín dĩ nhiên vượt hơn hắn. Thế nên, Tư Không Minh cũng không nghĩ nhiều, chỉ gật đầu nói: “Vậy tại hạ sẽ không khách khí.”
Dứt lời, khí thế mãnh liệt quanh thân Tư Không Minh tăng vọt. Vóc người hắn vốn cao gầy nhưng vào giờ khắc này, bắp thịt toàn thân hắn cũng tăng lên, khiến cả người hắn phồng lớn lên một vòng, vô cùng thần dị.
Hơn nữa, sau lưng hắn cũng xuất hiện hư ảnh Ma thần. Sức mạnh cường đại câu động lôi phong tràn vào trong cơ thể hắn. Giờ khắc này, Tư Không Minh giống như có Ma thần phụ thể, uy thế vô lượng!
Ánh mắt Tô Tín híp một cái, hắn không nhìn ra được Tư Không Minh dùng công pháp gì, nhưng hắn có thể khẳng định đối phương chắc chắn dùng công pháp luyện thể nhất mạch.
Tiếng sấm nổ vang dội đến, Tư Không Minh đánh ra một quyền. Hư ảnh Ma thần sau lưng hắn cũng phát ra từng tiếng gào thét thê lương, mang theo khí thế cuồng bạo cuốn đến hướng Tô Tín!
Giờ khắc này, quanh thân Tô Tín cũng tỏa chút ánh vàng chói lóa. Đây là thể hiện cho việc thần công Kim Cương Bất Hoại đã đại thành.
Đối mặt với một quyền khí thế vô song kia của Tư Không Minh, Tô Tín cũng đánh ra một quyền. Một quyền này nhìn bình thường, không có gì lạ nhưng lại hàm chứa quyền ý động trời. Trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn!
Hai quyền đụng vào nhau, nhất thời, một luồng sức mạnh cường đại ầm ầm phát ra. Võ trường dưới chân họ dù được dùng trận pháp củng cố cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt. Giữa hai người hiện lên khí lưu phong bạo to lớn, bao phủ lấy hai người. Nhưng một khắc sau, mọi người liền trông thấy Tư Không Minh bị đánh văng từ trong luồng phong bạo kia ra ngoài. Chân hắn đạp đất, liên tiếp lui về sau. Bước nào bước nấy lõm sâu dưới đất. Cho đến hơn mười bước sau hắn mời miễn cưỡng cản được sức mạnh cường đại kia mà dừng lại được.
Có điều lúc này, sắc mặt hắn đỏ ngầu, nôn ra một ngụm máu tươi. Việc này cũng khiến sắc mặt hắn lại trở nên trắng bệch vô cùng.
Vẻ mặt Tư Không Minh rất khó coi. Hắn thậm chí còn chẳng đỡ nổi một chiêu của Tô Tín!
Mặc dù Tư Không Minh đã liệu được, người tiếng tăm lẫy lừng không ai hữu danh vô thực. Hắn biết mình quá nửa không phải là đối thủ của Tô Tín nhưng không ngờ lại hắn thảm bại, bị thua không cam lòng như vậy.
Quan trọng nhất chính là, thương thế của hắn thật ra thì không hề coi là quá nặng. Một quyền kinh thiên đó của Tô Tín đã làm nội phụ của Tư Không Minh chịu chấn động nên bị rách ra, vì vậy mới trào máu. Chỉ cần phun ngụm máu tươi đó đi, mấy cái vết rách cỏn con kia cũng chỉ cần một lát là có thể trị khỏi.
Nhưng vấn đề là, bấy giờ hắn bị Tô Tín dùng một quyền đánh cho hộc máu rồi, thì hắn nào còn mặt mũi đánh với Tô Tín được nữa? Như thế thì không còn là so tài thỉnh giáo mà là đấu sống đấu chết rồi! Tư Không Minh cũng sẽ không vì cơn giận tức thời mà đem tính mạng mình đi đánh sống đánh chết với Tô Tín, cường giả mà hắn rõ ràng không địch lại được kia.
Khi nãy quả thực hắn muốn đè hớp máu này xuống nhưng tiếc là nội phụ của hắn bị chấn động quá mạnh, không cản được nên mới nôn ra. Cho dù Tư Không Minh hắn vẫn còn sức chiến đấu, hắn cũng không còn mặt mũi nào mà tiếp tục đứng trên lôi đài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận