Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất (Tối Cường Phản Phái Hệ Thống)

Chương 420 - Hận Ý Ngập Trời (2)

Vừa nghe một giọng nói trong đó, hai mắt Ôn Thanh Hòa lập tức đỏ bừng, bởi vì giọng nói này là của Ngũ Thanh Vân!
Hắn cũng đã chuẩn bị cưới Thanh Nhi còn đi tới địa phương như thanh lâu, hắn quả nhiên là hỗn đản!
Người phòng bên nói chuyện ầm ĩ,, hẳn là những đệ tử trẻ tuổi các thế lực chung quanh Trạch Châu phủ đi cùng với Ngũ Thanh Vân uống rượu mua vui.
Một người trong đó nói:
“Ngũ huynh, nghe nói Tốn Phong kiếm phái các ngươi đã đặt sính lễ với Trần gia chuẩn bị lúc nào cưới Trần Thanh Nhi kia?”
“Đúng thế Ngũ huynh, ngươi cần phải mời chúng ta a, chúng ta cũng chuẩn bị đại lễ tặng các ngươi.”
Ngũ Thanh Vân cười nói:
“Lập gia đình vội như vậy làm gì? Ta còn chưa có chơi chán a, Trần gia chủ nhìn thấy phụ thân ta đặt sính lễ liền có bộ dạng khó kiềm nén được, đúng là buồn nôn mà.”
Ôn Thanh Hòa nghe nói như thế hai tay hắn xiết chặc.
Một người khác cười nói:
“Ngũ huynh, ngươi đừng nói như vậy, Trần Thanh Nhi có thể được gọi là đệ
nhất mỹ nhân Trạch Châu phủ chúng ta, hiện tại Ngũ huynh lấy được người, cho Trần gia một chút lợi ích thì có làm sao?”
Ngũ Thanh Vân cười lạnh nói:
“Ta thât không quen nhìn bộ dạng không biết xấu hổ của Trần gia chủ kia, nói thật, tư sắc Trần Thanh Nhi không tệ nhưng những năm qua ta du lịch bên ngoài nhìn thấy mỹ nhân không ít.”
“Tỷ như lúc Giang Nam đại hội, ta và đám người Tinh Nguyệt Tông Bùi Ngạn Quân Bùi huynh mời hơn mười hoa khôi khắp Giang Nam phủ đi dạo hồ, những hoa khôi kia cho dù kỹ thuật hay dung mạo đều tốt hơn Trần Thanh Nhi nhiều.”
“Nếu không phải ta muốn chọc giận phế vật Ôn Thanh Hòa thì ta chẳng muốn cưới Trần Thanh Nhi kia đâu.”
Nghe được Ngũ Thanh Vân nói lời này, có người cười dâm nói:
“Nói đến kỹ thuật, Ngũ huynh cảm thấy tư vị của đệ nhất mỹ nhân Trạch Châu phủ thế nào? Cảm giác ra sao?”
Ngũ Thanh Vân cũng cười dâm nói:
“Đương nhiên, ta ra tay thì Trần Thanh Nhi cũng nhu thuận nằm ra giường mặc ta hưởng lạc.
“Nói thật luận cảm giác còn không bằng hoa khôi Giang Nam phủ, nữ nhân này quá non, kỹ thuật quá kém cỏi, điểm không tồi chính là thân thể không tệ.”
Đám người Ngũ Thanh Vân nói chuyện đều truyền vào lỗ tai Ôn Thanh Hòa.
Hiện tại hắn đã tức giận đỏ mặt, máu huyết toàn thân sôi trào, hai mắt đã biến thành đỏ thẫm và không ngừng thở hổn hển, nếu không phải Tô Tín phong bế huyệt đạo thì hắn đã lao lên.
Tô Tín đứng sau lưng Ôn Thanh Hòa, hai tay kết xuất thủ ấn kỳ quái, trong tay
Tô Tín có ánh trăng mông lung bay lên như mộng như ảo, mỹ lệ tới cực điểm.
“Hiện tại ngươi nhìn thấy chưa?”
Tô Tín nói chuyện bên tai Ngũ Thanh Vân, giọng nói nhẹ nhưng có ánh trăng bao phủ, những lời Tô Tín nói chậm rãi dung nhập vào tâm trí Ôn Thanh Hòa.
“Nữ nhân ngươi thích đối với Ngũ Thanh Vân chỉ là đồ chơi mà thôi, cũng là công cụ hắn sử dụng chế nhạo ngươi.”
“Hiện tại trong lòng ngươi đang hận mình vô dụng, phải chăng hận ông trời bất công, phải chăng hận không thể ngay lập tức giết Ngũ! Thanh! Vân!”
Khi Tô Tín nói mỗi câu như thế, trong mắt Ôn Thanh Hòa dần dần sinh ra phẫn nộ và điên cuồng, hắn hiện tại đã có hận ý ngập trời!
Sơn Tự Kinh đại pháp mang lại thần thông như ảo thuật, nó lại là phương thức vận dụng với chân khí, từ bề ngoài nó giống như ảo thuật mà thôi.
Tô Tín thi triển Sơn Tự Kinh đại pháp với Ôn Thanh Vân cũng không phải muốn dùng ảo thuật mê hoặc hắn, Sơn Tự Kinh đại pháp cũng không có uy năng mê hoặc lòng người như công pháp Huyễn Ma Đạo.
Tô Tín chỉ mượn lực lượng Sơn Tự Kinh đại pháp làm hận ý của Ôn Thanh Hòa lên mem mà thôi, hận ý tăng lên tới cực điểm.
Ánh trăng mông lung dung nhập vào trong người Ôn Thanh Hòa, trong khoảng khắc chân khí Tô Tín phong tỏa thân thể Ôn Thanh Hòa bị phá tan, hắn đánh một quyền phá vỡ vách tường trước mặt.
Đám người Ngũ Thanh Vân đang uống rượu mua vui rất thích ý, đột nhiên vách tường sụp đổ làm bọn họ hoảng hốt kêu to.
Chờ sau khi Ngũ Thanh Vân nhìn thấy Ôn Thanh Hòa đi vào thì hắn còn cười lạnh đầy khinh thường.
“Thì ra là ngươi, nghe nói lần trước ngươi bại trong tay ta trên lôi đài liền chạy tới nơi khác khóc nhè, không ngờ lúc này còn dám xuất hiện trước mặt ta, như thế nào, còn muốn động thủ với ta?”
Ngũ Thanh Vân không có đặt kẻ bị mình đánh bại vài lần vào trong mắt, mấy tên võ giả đi theo bên cạnh Ngũ Thanh Vân lại cảm giác Ôn Thanh Hòa hiện tại không đúng.
Khí tức trên người qua cường đại, thậm chí làm bọn họ có cảm giác tim đập chân run.
Bọn họ cũng không phải mới gặp Ôn Thanh Hòa, Ôn Thanh Hòa trước mặt còn khác với Ôn Thanh Hòa trước kia, thậm chí bọn họ nhắm mắt lại vẫn có thể cảm ứng khí tức nguy hiểm trên người Ôn Thanh Hòa đang bộc phát.
Ngũ Thanh Vân còn muốn nói cái gì đó, lúc này Ôn Thanh Hòa đã ra tay, hắn xuất một quyền với hận ý ngập trời!
Hận! Hận! Hận! Hận Cực Quyền!
Quyền pháp tà dị làm Ngũ Thanh Vân không kịp phản ứng, ngay sau đó hắn vội vàng huy kiếm ngăn cản quyền pháp đang đánh tới trước mặt.
Dưới một quyền mang theo hận ý ngập trời, kiếm nát, người bay, Ngũ Thanh Vân phun máu tươi như suối, một quyền của Ôn Thanh Hòa đã đánh Ngũ Thanh Vân trọng thương.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 421 - Báo Thù (1)
Tất cả mọi người bị một quyền mang theo hận ý ngập trời của Ôn Thanh Hòa dọa sợ.
Thân là võ giả Trạch Châu phủ, bọn họ biết rõ thực lực Ôn Thanh Hòa, Ôn Thanh Hòa trước mắt vô cùng bình thường, Ôn Thanh Hòa trước kia và hiện tại như hai người khác nhau.
Một quyền đánh Ngũ Thanh Vân bay đi, Ôn Thanh Hòa không có dừng lại, hai mắt hắn đỏ rực như máu lao thẳng về phía Ngũ Thanh Vân.
Hắn hiện tại không có suy nghĩ nào khác, trong lòng chỉ có hận!
Chỉ có dùng máu của Ngũ Thanh Vân mới rửa sạch mối hận trong lòng mình.
Võ giả chung quanh nhìn thấy tình cảnh không đúng liền quát to:
“Ôn Thanh Hòa ngươi điên sao? Ngươi dám giết Ngũ Thanh Vân, Tốn Phong kiếm phái nhất định không chết không thôi với Ôn gia! Chẳng lẽ ngươi muốn rước đại họa cho Ôn gia? Mau dừng tay!”
Nhưng Ôn Thanh Hòa lúc này đã bị hận ý làm mê thất thần trí, trừ Ngũ Thanh Vân ra thì hắn không quan tâm ai khác.
Những võ giả khác nhìn thấy sự việc không đúng, bọn họ nhìn nhau sau đó vây công Ôn Thanh Hòa.
Những người này là hảo hữu của Ngũ Thanh Vân, hơn nữa thế lực phía sau có
giao hảo với Tốn Phong kiếm phái, bọn họ không thể nhìn Ngũ Thanh Vân chết ở chỗ này.
Mọi người đồng loạt ra tay, Ôn Thanh Hòa tức giận quát lớn:
“Cút!”
Hắn xuất một chưởng, chưởng lực cường đại đánh bay một người, Cừu Cực Chưởng, thù sâu như biển!
Những võ giả nơi này thực lực thấp nhất là Khí Hải Cảnh, trong đó vài tên có thực lực Linh Khiếu Cảnh, mấy người liên thủ không tiếp được một chiêu của Ôn Thanh Hòa, bọn họ lập tức sợ hãi không nhỏ.
Mọi người nhìn nhau, hôm nay Ôn Thanh Hòa quá mức tà dị, một quyền mang theo hận ý ngập trời, một chưởng thù sâu như biển, bọn họ chưa từng nghe qua Ôn gia có vũ kỹ cường đại như thế.
Chỉ một quyền và một chưởng vô cùng đơn giản như thế lại vô cùng tà dị, bọn họ không ngờ Ôn Thanh Hòa có ngày sẽ biến thành người khủng bố như thế.
Vài tên võ giả không nói hai lời liền xoay người rời đi.
Cho dù bọn họ là hảo hữu Ngũ Thanh Vân nhưng không có nghĩa sẽ vì Ngũ Thanh Vân mà ném tính mạng bản thân.
Trạng thái Ôn Thanh Hòa hiện tại không phải bọn họ có thể đối địch, bọn họ phải quay về bẩm báo tông môn, nếu như Ngũ Thanh Vân có thể sống qua thời gian hiện tại là tạo hóa của hắn, nếu như hắn sống không nổi, bọn họ chỉ có thể nói xin lỗi hắn mà thôi.
Nhìn Ôn Thanh Hòa đi từng bước về phía mình, ánh mắt Ngũ Thanh Vân lộ ra thần thái hoảng hốt, hắn bất chấp thương thế của mình, hắn vận dụng chân khí toàn thân muốn quay người bỏ chạy.
Ôn Thanh Hòa mặt không biểu tình xuất ra một quyền, quyền phong cuồng bạo
bao phủ mấy trượng, trực tiếp dung nhập vào thân thể Ngũ Thanh Vân, cũng đánh hắn không đứng lên nổi.
Mặc dù Ôn Thanh Hòa tu luyện Hận Cực Quyền và Cừu Cực Chưởng vài ngày nhưng tâm cảnh của hắn quá phù hợp với chân ý võ đạo của Hận Cực Quyền và Cừu Cực Chưởng, cho nên khi Ôn Thanh Vân thi triển chẳng khác gì người tu hành nhiều năm.
Ngũ Thanh Vân trúng một quyền của Ôn Thanh Hòa nên kinh mạch trong người nát hơn phân nửa, hắn không thể đứng nổi.
Ngũ Thanh Vân nhìn Ôn Thanh Hòa đi từng bước về phía mình, hắn hoảng hốt
nói:
“Ôn Thanh Hòa ngươi điên hay sao? Ngươi biết ngươi giết ta sẽ có hậu quả gì hay không? Tốn Phong kiếm chúng ta nhất định không chết không thôi với Ôn gia các ngươi!”
“Đều là thế lực nhị lưu nhưng cho dù nhân mạch hay thực lực, Ôn gia các ngươi đều không bằng Tốn Phong kiếm phái chúng ta, ngươi mà giết ta sẽ liên lụy toàn bộ Ôn gia!”
Ôn Thanh Hòa không có nghe thấy Ngũ Thanh Vân nói, hắn trực tiếp đi tới và xuất thêm một quyền, lần này có tiếng xương cốt nứt vỡ vang lên, máu tươi bắn tung tóe, dưới lực lượng khủng bố nện vào người, Ngũ Thanh Vân đã không sống nổi.
Ôn Thanh Hòa làm như không nhìn thấy, hắn liên tục xuất quyền và chưởng liên tiếp, bộ dáng khủng bố đến cực điểm, thẳng tới khi Ngũ Thanh Vân đã không còn hình người, nửa người trên máu tươi tung tóe, Ôn Thanh Hòa mới dừng tay.
Đôi mắt đỏ rực của hắn đã biến mất, thân thể như không còn khí lực, hắn cố đứng vững mới không ngã xuống đất.
Tô Tín chậm rãi đi tới bên cạnh hắn và hỏi:
“Như thế nào? Cảm giác ra sao?”
Ôn Thanh Hòa nhìn hai tay đầy máu của mình và mê man nói:
“Không biết.”
Kẻ thù từ nhỏ khi nhục mình, cướp đi nữ nhân mình yêu thương đã chết, nhưng kỳ quái nội tâm hắn không có chút hưng phấn nào, ngược lại còn vô cùng mê man.
“Tiền bối, hiện tại ta phải làm gì?”
Ôn Thanh Hòa hỏi.
“Làm sao bây giờ? Đương nhiên là chạy trốn, ngươi còn lưu lại nơi này chuẩn bị chờ người Tốn Phong kiếm phái tới tìm ngươi báo thù sao?”
Nghe Tô Tín nói như vậy, Ôn Thanh Hòa lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng chạy ra ngoài cửa, hắn vừa chạy hai bước liền nói:
“Tiền bối ngươi làm sao bây giờ?”
Tô Tín lúc này cười nói:
“Chẳng lẽ ngươi cho rằng đám phế vật kia có thể làm gì ta sao? Hơn nữa chúng ta có duyên sẽ gặp lại.”
Ôn Thanh Hòa suy nghĩ một lúc, với thực lực tiền bối không cần sợ đám người Tốn Phong kiếm phái, cho nên lúc này hắn lập tức quay người chạy đi.
Tô Tín đứng tại chỗ một hồi, hắn xoay người biến mất như cơn gió.
Qua không bao lâu, trên đường cái đã có tiếng huyên náo xôn xao vang lên, một đám đệ tử Tốn Phong kiếm phái đẩy đám người xông vào thanh lâu.
Sắc mặt chưởng môn Tốn Phong kiếm phái Ngũ Nguyên Đình âm trầm chảy ra nước, vài tên võ giả uống rượu chung với Ngũ Thanh Vân lúc trước cẩn thận xuất hiện trong thanh lâu.
Đẩy cửa phòng ra không thấy bóng người, chỉ còn lại vách tường bị Ôn Thanh Hòa đánh sập, trên mặt đất còn có thi thể Ngũ Thanh Vân bị đánh không còn hình dáng.
Vài tên võ giả trẻ tuổi nhìn nhau, bọn họ không ngờ Ôn Thanh Hòa ác như vậy, giết người còn không tính, thậm chí còn không lưu Ngũ Thanh Vân toàn thây.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 422 - Báo Thù (2)
Bởi vì người hiền lành bị lấn biến thành ác nhân, Ôn Thanh Hòa bình thường nhìn trung thực nhu nhược nhưng không ngờ khi hắn hung ác lại khủng bố như vậy, quả thực còn ra tay hung ác hơn cả người trong ma đạo.
Nhìn thi thể không còn hình dạng nằm trên mặt đất, Ngũ Nguyên Đình cắn chặt hàm răng và nói:
“Ôn gia! Ta sẽ không chết không thôi với các ngươi.”
Thân thể vài tên võ giả trẻ tuổi run rẩy, đều lặng lẽ rời xa Ngũ Nguyên Đình vài bước.
Lúc này tại Ôn gia, Ôn Minh Ngự đang đi tới đi lui trong phòng khách, cảm giác nội tâm bồn chồn, không biết vì sao hôm nay tâm thần hắn không yên.
Lúc này lão quản gia Ôn gia đẩy cửa đi vào và hô lớn:
“Gia chủ không tốt! Thiếu gia đánh chết Tốn Phong kiếm phái Ngũ Thanh Vân!”
Ôn Minh Ngự lập tức kinh hãi:
“Ngươi nói cái gì? Điều đó không có khả năng! Ta biết rõ thực lực Thanh Hòa, hắn làm sao có thực lực giết Ngũ Thanh Vân?”
Lão quản gia lo lắng nói:
“Là thật! Hiện tại tin tức đã truyền khắp Trạch Châu phủ, vài tên võ giả thế lực
khác trong Trạch Châu phủ đã nhìn thấy.”
Đúng lúc này vừa vặn Ôn Thanh Hòa cũng trở về Ôn gia, Ôn Minh Ngự nhìn thấy hắn toàn thân là máu liền lo lắng.
Quả nhiên Ôn Thanh Hòa đi vào và nói:
“Phụ thân, ta đã giết Ngũ Thanh Vân.”
Ôn Minh Ngự vẻ mặt không dám tin nói:
“Ngươi giết Ngũ Thanh Vân? Dùng thực lực ngươi muốn giết Ngũ Thanh Vân vô cùng khó khăn, chẳng lẽ ngươi dụng độc?”
Nếu như Ôn Thanh Hòa thật sự dùng độc giết Ngũ Thanh Vân thì có phiền toái
lớn.
Trong tông môn chính đạo việc võ giả dùng độc giết người khác là chuyện cực kỳ trơ trẽn, trong tất cả thế lực trong thiên hạ, thế lực dám dùng độc quang minh chính đại chỉ có Xuyên Trung Đường Môn mà thôi.
Nhưng vấn đề là đệ tử Đường Môn từ xưa tới nay tính tình quái gở, người ta căn bản không quan tâm cái nhìn của người ngoài.
Nhưng Ôn gia bọn họ không giống, nếu như Ôn Thanh Hòa thật sự dụng độc giết Ngũ Thanh Vân, Ôn gia bọn họ không cách nào dừng chân tại Giang Nam đạo.
Ôn Thanh Hòa lắc lắc đầu nói:
“Ta không có dùng độc, ta chỉ dùng thực lực của mình giết hắn.”
Ôn Minh Ngự quát lớn:
“Ngươi tới bây giờ còn không nói thật? Dùng thực lực của ngươi có thể chính diện đánh chết Ngũ Thanh Vân?”
Ôn Thanh Hòa ủy khuất nói:
“Là thật, vị tiền bối cứu ta trên lôi đài lần trước truyền cho ta hay chiêu vũ kỹ, ta dùng hai chiêu vũ kỹ mới đánh chết Ngũ Thanh Vân.”
Nói xong Ôn Thanh Hòa trực tiếp thi triển Hận Cực Quyền trước mặt Ôn Minh Ngự, uy thế của quyền pháp làm Ôn Minh Ngự hoảng sợ.
“Ah!”
Ôn Minh Ngự thở dài một hơi.
Hắn không phải loại thái điểu mới ra đời như Ôn Thanh Hòa, đương nhiên hắn biết rõ trên đời này không có cơm trưa miễn phí.
Thức vũ kỹ kia còn mạnh hơn Đại Triền Ti Thủ của Ôn gia nhiều lắm, đối phương dễ dàng truyền nó cho Ôn Thanh Hòa, nếu như nói không có ý đồ gì, đánh chết Ôn Minh Ngự hắn cũng không tin.
Hiện tại biết rõ cũng đã muộn, Ngũ Thanh Vân cũng đã chết, cho dù biết thì làm thế nào?
Ôn Minh Ngự biết rõ hiện tại Ngũ Nguyên Đình muốn làm thế nào, hắn nhất định hận lập tức kéo Ôn gia chôn cùng con mình.
Ngũ Thanh Vân là nhi tử duy nhất của Ngũ Nguyên Đình, cũng là người nối nghiêp hắn bồi dưỡng hơn hai chục năm.
Ôn gia khác với Tốn Phong kiếm phái, dòng chính Ôn gia chỉ có một mạch Ôn Minh Ngự, có thể nói chỉ cần chi thứ Ôn gia không xuất hiện cường giả Nguyên Thần Cảnh, Ôn Thanh Hòa tương lai nhất định sẽ là Ôn gia chủ.
Tốn Phong kiếm phái là tông môn, cho nên yêu cầu với chưởng môn cực kỳ nghiêm khắc.
Ngũ Nguyên Đình nghĩ mọi cách giúp Ngũ gia hai đời làm chưởng môn Tốn Phong kiếm phái, cho nên lúc này mới xuất lực lượng lớn nhất bồi dưỡng Ngũ Thanh Vân, kết quả bây giờ lại bị Ôn Thanh Hòa giết, nội tam hắn tức giận có thể
nghĩ.
Ôn Minh Ngự quyết định thật nhanh, hắn trực tiếp nói với Ôn Thanh Hòa:
“Thanh Hòa, thu thập hành lý đi, ngươi lập tức đi theo đại quản gia rời khỏi Giang Nam đạo.”
Ôn Thanh Hòa bất mãn nói:
“Vì cái gì?”
Ôn Minh Ngự thở dài nói:
“Ngũ Thanh Vân vừa chết, Tốn Phong kiếm phái khẳng định sẽ không chết không thôi với Ôn gia chúng ta, nhưng ta lại không thể giao ngươi ra, cho nên ngươi nhất định phải đi, đi càng xa càng tốt.”
“ Ôn gia làm sao bây giờ?”
Ôn Thanh Hòa hiện tại mới nghĩ tới Ngũ Thanh Vân lúc trước từng nói lời uy hiếp hắn.
Ngũ Thanh Vân vừa chết, Tốn Phong kiếm phái nhất định sẽ không chết không thôi với Ôn gia.
Khi đó hắn bị hận ý che mờ tâm trí nên không nghe được gì.
Huống hồ cho dù hắn nghe vào, dùng tâm cơ và lòng dạ của Ôn Thanh Hòa, hắn cũng không cho rằng Ôn gia kém Tốn Phong kiếm phái bao nhiêu, hắn sẽ giết kẻ đáng chết.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 423 - Nhẫn! Nhẫn! Nhẫn! (1)
.
Mua Truyện Inb 乙alo: 0 7 0 4 7 3 0 5 8 8
--------------------------

Ôn Minh Ngự thở dài nói:
“Ôn gia chúng ta và Tốn Phong kiếm phái nhìn từ bề ngoài không kém gì nhau, cho dù nội tình hay quan hệ nhân mạch trong võ lâm Giang Nam đạo đều thua kém đối phương một bậc.”
“Vì kế hoạch hôm nay, Ôn gia chỉ có thể nhường lợi ích lớn mời một ít đại tông môn Giang Nam đạo đứng ra hỗ trợ điều tiết.”
“Sau đó Ôn gia chúng ta lại đi xin lỗi, Tốn Phong kiếm phái cũng không dám làm tuyệt, phải biết rằng đã vài chục năm chưa từng có chuyện diệt môn xảy ra tại Giang Nam đạo.”
Vừa nghe đến chính mình giết Ngũ Thanh Vân tạo thành hậu quả nghiêm trọng như thế, Ôn Thanh Hòa vô cùng hối hận, hơn nữa còn có phẫn nộ.
Hắn không cam lòng nói:
“Dựa vào cái gì chúng ta phải nhường nhịn? Cùng lắm là chiến mà thôi, Ôn gia sợ thực lực bị hao tổn, chẳng lẽ Tốn Phong kiếm phái sẽ không sợ Ôn gia cá chết lưới rách sao?”
Ôn Minh Ngự khiển trách:
“Nói hưu nói vượn cái gì đó? Hiện tại nhịn có thể giúp Ôn gia còn sinh cơ, nếu quả thật không chết không thôi với Tốn Phong kiếm phái, Ôn gia chúng ta có thể bị diệt môn!”
“Đi, ngươi cũng không cần nói, hiện tại ta an bài đại quản gia mang ngươi đi, nhớ kỹ, không tu luyện đến Hóa Thần Cảnh, đời này ngươi không được quay về Giang Nam đạo!”
Ôn Thanh Hòa muốn nói cái gì đó, lúc này có giọng nói từ ngoài truyền vào:
“Ôn gia chủ, không biết ngươi có nghe qua một câu, vẫn nhường nhịn chỉ có thể làm cho đối phương được một tấc muốn tiến một tươớc, Thanh Hòa nói đúng, vì cái gì ngươi không có dũng khí ngọc đá cùng nát?”
“Ai! Đi ra!”
Khí thế trên người Ôn Minh Ngự lập tức biến đổi, toàn thân hắn như núi lửa phun trào.
Trong Ôn gia hắn có không ít võ giả Tiên Thiên, có thể giấu diếm được cảm giác nhiều người như thế và đi tới nơi này, thực lực như vậy có thể nghĩ.
Một trung niên mặc áo bào trắng bước vào trong phòng, Ôn Thanh Hòa kinh hỉ
nói:
“Tiền bối!”
Ôn Minh Ngự sững sờ sau đó lạnh lùng nói:
“Chính ngươi dạy hắn hai thức vũ kỹ chính là vì muốn giết Ngũ Thanh Vân?”
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
“Ôn gia chủ, ngươi đã hiểu lầm ta, ta dạy Thanh Hòa hai thức vũ kỹ thì ngươi cũng biết, vũ kỹ là chết, người là sống, hắn dùng vũ kỹ thế nào là việc của hắn.”
“Ta cũng không có bảo hắn không truyền hai thức vũ kỹ này ra ngoài, hắn có thể giao hai thức vũ kỹ này cho gia tộc nhưng hắn hết lần này tới lần khác dùng hai thức vũ kỹ báo thù, có thể nghĩ thù hận trong nội tâm hắn lớn cỡ nào.”
Ôn Minh Ngự lập tức nghẹn lời, hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Tô Tín.
Nếu như không phải Tô Tín dạy Ôn Thanh Hòa hai thức vũ kỹ, hắn làm sao đi báo thù Ngũ Thanh Vân? Hắn làm sao có thể giết Ngũ Thanh Vân?
Nhưng vào lúc này Ôn Minh Ngự cảm giác có chút không đúng, khí tức của người này không đúng.
Tô Tín bỗng nhiên xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa Ôn Thanh Hòa miêu tả hắn vô
thức cho rằng đối phương là võ giả Nguyên Thần Cảnh, tối thiểu cũng là Hóa Thần Cảnh trong Nguyên Thần tam cảnh, thậm chí có thể là Dung Thần Cảnh.
Nhưng hiện tại xem ra khí tức đối phương nội liễm nhưng còn kém hơn Hóa Thần Cảnh sơ kỳ một bậc.
“Đừng giả thần giả quỷ, nói, rốt cuộc ngươi là ai!”
Cảm giác được Tô Tín lừa gạt hắn, chân khí trên người Ôn Minh Ngự bắn ra ngoài, khí thế cường đại bao phủ toàn bộ phòng khách.
Tô Tín cười nói:
“Ôn gia chủ nóng tính quá lớn nha, nếu ban đầu ta lộ tướng mạo sẵn có đi tìm ngươi, đoán chừng ta không gặp được mặt ngươi a.”
Tô Tín tháo mặt nạ da người xuống và khôi phục tướng mạo sẵn có, lúc này Ôn Ngự Minh ngạc nhiên không dám tin tưởng.
Ôn Thanh Hòa ngạc nhiên, với chút tâm tư ít tới đáng thương của hắn đến bây giờ còn không nghĩ ra tại sao tiền bói thực lực cường đại lại biến thành người trẻ tuổi, thậm chí còn nhỏ tuổi hơn mình một ít.
Ôn Minh Ngự khiếp sợ không nói nên lời, cuối cùng hắn có thể khẳng định nhi tử ngu ngốc của mình đã bị đối phương lừa gạt, bị người ta tính kế mà vẫn không biết gì cả.
“Nói! Ngươi là ai?”
Khí thế trên người Ôn Minh Ngự như sắp bùng nổ.
Tô Tín nhú chắp tay nói:
“Tổn bộ đầu Lục Phiến Môn Giang Nam đạo Tô Tín bái kiến Ôn gia chủ.”
Khí thế trên người Ôn Minh Ngự biến mất, hắn cười khổ nói:
“Ta biết ngay dưới Nguyên Thần có thưc lực như thế, lại còn trẻ tuổi như vậy, cả Giang Nam đạo trừ Tô Tín ngươi thì không có ai khác.”
Lúc này sắc mặt Ôn Minh Ngự lại biến đổi.
“Ngươi cải trang cách ăn mặc lừa gạt Thanh Hòa vào bố cục giết Ngũ Thanh Vân, ngươi muốn lợi dụng thù hận hai nhà phân liệt võ lâm Giang Nam đạo?”
Tô Tín biểu hiện rõ ràng như vậy, nếu Ôn Minh Ngự còn không đoán ra thì hắn chính là kẻ đần.
Tô Tín gật đầu nói:
“Ah, không kém bao nhiêu đâu, Ôn gia chủ, đây là cục diện cùng thắng, vừa rồi ngươi lo lắng bằng vào thực lực Ôn gia không thắng nổi Tốn Phong kiếm phái, nếu như tăng thêm Lục Phiến Môn Giang Nam đạo thì sao?”
“Lục Phiến Môn Giang Nam đạo ta hiện tại có hơn trăm võ giả Thần Cung Cảnh, chỉ cần ngươi có thể kéo Ngũ Nguyên Đình một lát, ta cam đoan Tốn Phong kiếm phái sẽ biến thành lịch sử.”
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 424 - Nhẫn! Nhẫn! Nhẫn! (2)
Ôn Minh Ngự cười lạnh nói:
“Tô tổng bộ đầu, ngươi quá biết tính kế, muốn Ôn gia đầu nhập Lục Phiến Môn làm tay sai cho ngươi nào có dễ dàng như vậy?”
“Hiện tại ta sẽ mang vấn đề này nói với Tốn Phong kiếm phái, nói cho thế lực võ lâm toàn Giang Nam đạo, đến lúc đó ngươi làm thế nào?”
Tô Tín nhún nhún vai nói:
“Không sao cả ah, ngươi nói ra đi, thế lực võ lâm Giang Nam đạo sẽ thông cảm cho ngươi nhưng ngươi cho rằng Tốn Phong kiếm phái sẽ thông cảm sao? Ngũ Nguyên Đình sẽ thông cảm cho ngươi sao?”
“Ngươi phải biết rằng giết Ngũ Thanh Vân không phải là ta, mà là con của ngươi, đến lúc đó Tốn Phong kiếm phái nên tìm ngươi báo thù hay tìm ta báo thù?.”
“Ôn gia chủ sẽ làm chuyện hại người không lợi mình sao?”
Ôn Minh Ngự không phản bác được, Tô Tín nói đúng, nó như thế nào cũng là Ôn Thanh Hòa giết, Tốn Phong kiếm phái hoặc phải nói Ngũ Nguyên Đình sẽ không buông tha Ôn gia.
“Như thế nào? Ôn gia chủ quyết định hợp tác với ta không? Không nên nói tay sai khó nghe như vậy, ngươi là thế lực giang hồ, ta là Lục Phiến Môn, giữa chúng ta không có quan hệ thượng hạ cấp, chỉ là hợp tác mà thôi.”
Còn chưa chờ Ôn Minh Ngự trả lời, Tô Tín lại nói tiếp:
“Hơn nữa Ôn gia chủ ngươi mới quyết định nhường nhịn, nhưng ngươi cho rằng nhường nhịn thực sự dùng được sao?”
“Tốn Phong kiếm phái thế lớn hơn ngươi, những năm gần đây Ôn gia vẫn nhường nhịn, mỗi một lần xung đột đều có người tông môn nhất lưu phái người điều tiết, nhưng kết quả điều tiết là gì? Còn không phải mỗi lần là Ôn gia có hại chịu thiệt, dùng Ôn gia nhường nhịn lui bước mà chấm dứt!”
Tô Tín cười lạnh nói:
“Trước kia Ôn gia lui bước rất ít, lúc này ngươi chuẩn bị lui bước dài, có lẽ Tốn Phong kiếm phái sẽ vì miệng lưỡi giang hồ mà không diệt Ôn gia, nhưng Ôn gia nhượng xuất lợi ích lớn như vậy sẽ càng ngày càng suy yếu.”
“Quân tử báo thù mười năm không muộn, chờ qua vài năm thậm chí vài chục năm, thời gian dài như vậy đầy đủ Tốn Phong kiếm phái xơi tái Ôn gia các ngươi.”
“Ngươi nhẫn nhường một bước có lẽ có thể giúp Ôn gia có vài chục năm an ổnnhưng thực sự lưu lại cho Ôn gia mối họa diệt môn.”
Tô Tín nói lời này làm Ôn Minh Ngự đổ mồ hôi lạnh, Tô Tín lại tiếp tục nói:
“Ôn gia chủ, ngươi nhường nhịn cả đời, Ôn gia trong tay ngươi không có suy sụp nhưng thực sự không có chút tiến triển nào.”
“Ngươi có thể diện đi đối mặt liệt tổ liệt tông Ôn gia sao? Ngươi còn tiếp tục nhường nhịn sao? Ta có một lời tặng cho ngươi, ngươi như quyết định tiếp tục nhường nhịn, vài chục năm sau ngươi có thể mang nó đi gặp liệt tổ liệt tông.”
Sắc mặt Tô Tín âm u phiêu hốt, ngữ khí trầm thấp mà tà dị:
Nhẫn, nhẫn, nhẫn! Thiên hạ bất bình nhiều cỡ nào? Mở một mắt, nhắm một mắt, đều có ông trời thẩm tra!
Nhẫn, nhẫn, nhẫn! Mặc cho số phận không ai đấu hung ác. Lui một bước, nhẫn nhất thời, trời cao biển rộng được an ổn!
Nhẫn, nhẫn, nhẫn! Có thể nhẫn nại, ai có thể nhẫn! Hiện tại có thể nhẫn, sau này có thể nhẫn! Oán có thể nhẫn, nộ có thể nhẫn!
Gió êm sóng lặng toàn bộ bằng nhẫn, thăng chức rất nhanh càng cần nhẫn!
Cổ kim vương hầu tướng lĩnh có thể nhẫn! Thảo dân dám không nhẫn?
Là vách tường bị phá nhất thời, rồng vào nước cạn cá tôm đùa giỡn?
Vừa đi giang hồ nhiều mưa gió, nơi này có chốn yên vui?
Như hoa mỹ quyến, đầu gối trước trẻ con, cao đường tóc trắng, cẩm tú tiền đồ...
Nhẫn ―― nhẫn ―― nhẫn!
Ánh mắt Tô Tín âm u nhìn thẳng Ôn Minh Ngự:
“Nếu như nhẫn tới mức không thể nhẫn, ngươi... Còn muốn nhẫn sao?”
“Đủ rồi!”
Ôn Minh Ngự tức giận quát một tiếng, không muốn tiếp tục nghe Tô Tín nói.
Lúc này Ôn Thanh Hòa vẫn im lặng lại lên tiếng:
“Phụ thân! Ôn gia chúng ta nhẫn nhịn tới khi nào?”
“Trạch Châu phủ là địa bàn Ôn gia chúng ta nhưng Tốn Phong kiếm phái có uy thế còn lớn hơn Ôn gia chúng ta, nếu cứ tiếp tục nhẫn nhịn thì sớm muộn Ôn gia cũng xong đời.”
Sau khi giết người, tính cách nhu nhược của Ôn Thanh Hòa trước kia giảm đi rất nhiều, thậm chí tính cách càng ngày càng sắc bén.
Tô Tín tính toán hắn không quan tâm, hắn còn cảm kích Tô Tín dạy hắn hai môn vũ kỹ cường đại giúp hắn báo thù rửa hận.
Hiện tại hắn không thể chịu nổi gia tộc cứ nhẫn nhịn lùi bước, thậm chí một khi xảy ra tình huống không thể đối kháng vẫn suy nghĩ nhường lợi ích cầu hòa đầu tiên.
Ôn Thanh Hòa nói giống như cọng rơm đè chết lạc đà, Ôn Minh Ngự tỉnh táo lại, hắn nhìn Tô Tín sau đó bất đắc dĩ nói:
“Tô Tín, ngươi thắng, ta xem thường ngươi, toàn võ lâm Giang Nam đạo đều xem thường ngươi.”
Nhớ ngày đó Tô Tín phát thiếp mời cho hắn, Ôn Minh vô cùng khinh thường, quay người liền tiện tay ném đi, không nghĩ tới hôm nay hắn phải hợp tác với Tô Tín, hợp tác với Lục Phiến Môn Giang Nam đạo mà hắn từng không đặt vào mắt, việc này giống như trò cười.
Không chỉ riêng bản thân hắn không nhìn ra thủ đoạn của Tô Tín, hắn đoán tất cả thế lực võ lâm Giang Nam đạo còn không nghĩ tới Tô Tín đã bắt đầu phân liệt bọn họ.
Đại đa số người đều cho rằng Tô Tín sẽ không thể mở cục diện tại Giang Nam đạo, cuối cùng xám xịt rời đi, tổng bộ Lục Phiến Môn sẽ phái cường giả Nguyên Thần Cảnh đến trấn áp Giang Nam đạo.
Hoặc là Tô Tín triệt để buông tha giống như Kim Vũ Lâm, hoàn toàn không có lý tưởng gì, đứng ở Giang Nam đạo lăn lộn tư lịch không lý tưởng, nước sông không phạm nước giếng với tông môn võ lâm Giang Nam đạo.
Nhưng hôm nay Tô Tín cho Ôn Minh Ngự một bài học rất lớn, có đôi khi thực lực cũng không thể đại biểu tất cả.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 425 - Đánh Tốn Phong Kiếm Phái (1)
Ôn Minh Ngự là người rất thực tế, hắn biết rõ một khi mình hợp tác với Tô Tín cơ hồ tự tuyệt với võ lâm Giang Nam đạo nhưng hắn nhất định phải làm như vậy, hơn nữa còn phải tự mình làm nhân vật chính.
“Tô đại nhân, chúng ta nên làm sao bây giờ?”
Ôn Minh Ngự hỏi.
Tô Tín hỏi:
“Tốn Phong kiếm phái có bao nhiêu võ giả Thần Cung Cảnh? Mấy hay hơn mười?”
Ôn Minh Ngự nhớ lại và nói:
“Có lẽ có chín người.”
Tô Tín cười nói:
“Chỉ có chín người ah, trước mắt thực lực chúng ta chiếm cứ ưu thế tuyệt đối thì cần gì phải tính kế nhiều như vậy?”
“Lục Phiến Môn Giang Nam đạo hiện tại có hơn trăm võ giả Thần Cung Cảnh, võ giả cảnh giới Tiên Thiên gần ngàn, cho dù chỉ điều một phần mười cũng có thể tiêu diệt toàn bộ Tốn Phong kiếm phái.”
Sau khi quyết định xong, Tô Tín suốt đêm đi tìm mật thám Lục Phiến Môn tại Trạch Châu phủ đưa tin cho Hoàng Bỉnh Thành, bảo Lý Phôi dẫn đội bí mật dẫn
người tới Trạch Châu phủ.
Mặc dù nói chỉ cần điều động một phần mười nhân thủ là có thể diệt Tốn Phong kiếm phái, đương nhiên Tô Tín không có khả năng mang theo nhiều người như thế.
Hắn trực tiếp phân phối bộ đầu Giang Nam phủ Lục Phiến Môn và bộ khoái bộ đầu hơn mười châu phủ chung quanh Giang Nam phủ tập hợp, trong vòng một đêm Lục Phiến Môn tập hơn gần một nửa lực lượng chạy tới Trạch Châu phủ.
Chờ tới sáng sớm ngày thứ hai, Ôn Minh Ngự nhìn thấy trước cửa Ôn gia trang có mấy trăm bộ khoái Lục Phiến Môn thì nội tâm hắn ngạc nhiên, mấy trăm người nơi đây đều có cảnh giới Tiên Thiên!
Một lần xuất động mấy trăm võ giả Tiên Thiên, trừ những thế lực nhất lưu và thế lực đỉnh cấp ra, cũng cũng chỉ có triều đình có thể làm được.
Đồng thời nội tâm Ôn Minh Ngự thầm than, triều đình hiện tại cường đại không phải không có đạo lý, những tông môn võ lâm chọn đệ tử có tính hạn chế quá lớn, có phải xem xuất thân, như Thiếu Lâm tự lại còn xem cả tâm tính, nếu như phật hiệu không hợp cách sẽ không truyền thụ võ công.
Triều đình càng đơn giản, chỉ cần có thực lực và trung thành với triều đình là đủ, mặc kệ ngươi là hái hoa tặc nổi danh giang hồ hay là đệ tử ma môn làm ác bất tận cũng không sao.
Tối thiểu Tô Tín dám mời chào tất cả đạo phỉ Giang Nam đạo gia nhập Lục Phiến Môn.
Lần này động thủ với Tốn Phong kiếm phái, Tô Tín vì bày ra thành ý, Ôn gia chỉ xuất ra một mình Ôn Minh Ngự, đệ tử khác không cần ra tay, dù sao cũng không cần bọn họ.
Ôn Minh Ngự vẫn mang theo một đám đệ tử Ôn gia theo, hơn nữa còn dẫn Ôn Thanh Hòa bên người.
Dựa theo hắn thấy, thời điểm này cũng nên để Ôn Thanh Hòa và các đệ tử Ôn
gia thấy máu, nhìn thấy giang hồ tàn khốc.
Những năm qua Ôn gia do hắn dẫn dắt chỉ bước nhường bước nhẫn nhịn, làm cho tâm huyết đệ tử Ôn gia không đủ, hiện tại Ôn gia đã hợp tác với Lục Phiến Môn, đã đứng ở đầu sóng ngọn gió, đệ tử Ôn gia phải sửa bản tính lại.
Lúc này trong Tốn Phong kiếm phái, Ngũ Nguyên Đình và một ít trưởng lão Tốn Phong kiếm phái đang thương nghị với nhau làm thế nào đối phó Ôn gia.
Tông môn không phải thế gia, Ngũ Nguyên Đình là chưởng môn nên bị kiềm chế quá nhiều.
Thế gia chỉ nói huyết mạch, trừ phi xuất hiện huyết mạch chi thứ có thực lực áp đảo dòng chính, nếu không quyền uy huyết mạch dòng chính cao hơn tất cả.
Trong tông môn không có việc như vậy, Ngũ Nguyên Đình là chưởng môn nhưng trong tông môn có mấy trưởng lão Thần Cung Cảnh bối phận cao hơn hắn.
Thời điểm bình thường mọi người tự nhiên tôn kính ngươi là chưởng môn Hóa Thần Cảnh, nhưng vạn nhất nếu xảy ra đại sự thì bọn họ cũng sẽ có quyền lợi nghị sự, cho dù ngươi là chưởng môn cũng không có khả năng chuyên quyền độc đoán.
Làm phụ thân, Ngũ Nguyên Đình tự nhiên hi vọng người Ôn gia chết đi, hận không thể hiện tại đi diệt môn Ôn gia, thế nhưng hắn biết rõ những trưởng lão kia không cho phép hắn làm như vậy.
Quả nhiên trong đó một gã trưởng lão ho khan một tiếng nói:
“Chưởng môn, Thanh Vân chết chúng ta cũng rất khổ sở, hắn là đệ tử kiệt xuất nhất của Tốn Phong kiếm phái chúng ta hiện tại, vấn đề này không thể kêt thúc như thế.”
“Cho dù chúng ta muốn báo thù cũng không thể làm quá phận, nếu quả thật bức Ôn gia vào đường cùng, bọn chúng cá chết rách lưới với Tốn Phong kiếm phái chúng ta, cho dù chúng ta có thể tiêu diệt Ôn gia cũng hao tổn không ít thực lực.”
“Huống hồ một khi xuất hiện đại sự diệt môn, phía trên sẽ có người tới điều đình, nếu chúng ta không cho tông môn điều tiết mặt mũi thì sẽ có chuyện gì?”
“Cho nên ý kiến của ta chính là nhân việc này lần này cắn Ôn gia một cái thật hung ác, trực tiếp lấy một nửa lợi ích Ôn gia, khi đó thưc lực Tốn Phong kiếm phái chúng ta cso thể tăng nhiều, về sau lại từng bước xơi tái, khi đó có thể triệt để chiếm đoạt Ôn gia.”
Những trưởng lão khác cũng gật đầu, biện pháp của trưởng lão vừa nói là ổn thỏa nhất, đã có thể phòng ngừa Ôn gia chó cùng rứt giậu, cũng có thể mang tới đầy đủ lợi ích cho Tốn Phong kiếm phái.
Tất cả mọi người đưa ánh mắt nhìn về phía Ngũ Nguyên Đình, dù sao Ngũ Nguyên Đình hận Ôn gia tận xương, hận không thể hiện tại diệt môn Ôn gia, hắn nguyện ý thì không có vấn đề.
Cảm nhận được ánh mắt mọi người, nội tâm Ngũ Nguyên Đình cười lạnh một tiếng, hắn sớm biết kết quả như vậy, hắn cũng biết mình muốn một lần diệt môn Ôn gia là chuyện không có khả năng.
Cho nên Ngũ Nguyên Đình nói thẳng:
“Có thể, nhưng ta có một điều kiện, đó chính là Ôn Thanh Hòa nhất định phải chết! Ta muốn hắn chôn cùng con ta!”
Rất nhiều trưởng lão gật đầu, nói:
“Đương nhiên không có vấn đề, Ôn Thanh Hòa thân là hung thủ giết người, Ôn gia nhất định phải giao hắn ra.”
Ngũ Nguyên Đình đã thỏa hiệp, vậy bọn họ khẳng định phải cho Ngũ Nguyên Đình một câu trả lời, dù sao người ta vừa mất nhi tử, cần phải có người thừa nhận lửa giận của hắn.
Nhưng ngay lúc này một đệ tử Tốn Phong kiếm phái đẩy cửa lớn Tốn Phong kiếm phái đi vào, vẻ mặt bối rối.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 426 - Đánh Tốn Phong Kiếm Phái (2)
Một gã trưởng lão quát lớn:
“Vội vàng hấp tấp còn ra thể thống gì! Huống hồ chúng ta đang nghị sự, ai cho phép ngươi đi vào?”
Tên đệ tử kia vội vàng nói:
“Chưởng môn, trưởng lão không xong rồi! Ôn gia mang người muốn đánh lên tông môn!”
Ngũ Nguyên Đình và phần đông trưởng lão Tốn Phong kiếm phái sững sờ, Ôn gia ngày bình thường cẩn thận sợ phiền phức, tại sao lại có can đảm như vậy?
Huống hồ bọn chúng lấy lý do gì đánh tới tận cửa?
Lần này người chết là Ngũ Thanh Vân cũng không phải Ôn Thanh Hòa, Ôn gia bọn họ đánh tới tận cửa làm gì?
Ngũ Nguyên Đình vung tay lên nói:
“Đi, đi ra xem.”
Tốn Phong kiếm phái tọa lạc trên ngọn núi vô danh nhưng phong thủy không tệ, trên núi có vô số đình đài lầu các, cửa ra vào sơn môn nằm ở sườn núi, vào lúc này cửa sơn môn đóng kín, từng đệ tử Tốn Phong kiếm phái đang cảnh giác nhìn người Lục Phiến Môn cùng Ôn gia bên ngoài.
Mấy trăm tên võ giả Tiên Thiên ah, phải biết rằng toàn bộ Tốn Phong kiếm phái
bọn họ cũng chỉ có hơn một ngàn đệ tử, trong đó chỉ có gần mười võ giả Tiên Thiên.
Đám người Ngũ Nguyên Đình đi tới trước cửa sơn môn và sắc mặt biến hóa.
Tô Tín và thủ hạ đều mặc quan phục màu đỏ Lục Phiến Môn, rất dễ dàng phân biệt ra, đám người Ngũ Nguyên Đình lập tức có phản ứng, Ôn gia lại cấu kết với Lục Phiến Môn.
Ngũ Nguyên Đình phẫn nộ quát:
“Ôn Minh Ngự! Ngươi lại cấu kết với Lục Phiến Môn, ngươi đang tự tuyệt với võ lâm Giang Nam đạo, ngươi điên hay sao?”
Ôn Minh Ngự còn không nói chuyện, Tô Tín đứng ra nói:
“Ngũ chưởng môn, ăn có thể ăn bậy nhưng không được nói lung tung, cái gì gọi là cấu kết với Lục Phiến Môn? Lục Phiến Môn chúng ta cần cấu kết với người khác sao?”
Ngũ Nguyên Đình nhìn chằm chằm vào người trẻ tuổi trước mặt và nói:
“Tô Tín! Ta không biết ngươi làm cách nào có thể lung lạc Ôn Minh Ngự ngu ngốc đối phó ta, ngươi tự tiện mang ngươi đánh Tốn Phong kiếm phái, chẳng lẽ ngươi ngươi muốn đối địch với võ lâm Giang Nam đạo hay sao?”
“Thân là tổng bộ đầu Giang Nam đạo, khơi màu đấu tranh giữa thế lực võ lâm Giang Nam đạo với Lục Phiến Môn, ngươi gánh nổi tội danh này hay sao?”
Tô Tín xùy cười một tiến, hắn khinh thường đối phương, nói:
“Ngũ chưởng môn, làm người phải tự hiểu bản thân mình, một Tốn Phong kiếm phái cũng có thể đại biểu võ lâm Giang Nam đạo hay sao, huống hồ ta cũng không muốn khơi mào đấu tranh giữa Lục Phiến Môn với võ lâm Giang Nam đạo.”
Ngũ Nguyên Đình chỉ vào mấy trăm tên võ giả Tiên Thiên của Lục Phiến Môn
và quát lên:
“Ngươi mang nhiều người tới Tốn Phong kiếm phái làm gì vậy? Đừng nói với ta ngươi dẫn bọn họ tới đây ngắm cảnh.”
Gương mặt Tô Tín nghiêm túc và nói:
“Trả qua thẩm tra, Tốn Phong kiếm phái cấu kết dư nghiệt Ngô quốc làm loạn Giang Nam đạo, phạm tội đáng tru!”
Tô Tín quay người nói với đám bộ đầu Lục Phiến Môn và nói:
“Ta nói rồi, gia nhập Lục Phiến Môn sẽ không thiếu chỗ tốt cho các ngươi.”
“Hôm nay tiêu diệt phản tặc Tốn Phong kiếm phái, tất cả đồ vật đạt được nộp một thành lên tổng bộ Lục Phiến Môn, tất cả còn lại đều là của các ngươi.”
“Ta sẽ nói trước, không nên nghĩ giấu diếm, trong các ngươi có mật thám âm thầm tồn tại, một khi bị ta phát hiện tư tàng thu hoach, hậu quả các ngươi có thể nghĩ.”
“Hiện tại giết cho ta! Tốn Phong kiếm phái là nghịch tặc giang hồ cả gan làm loạn chết không đáng tiếc, tru tuyệt cả nhà.”
Vừa mới dứt lời, Tô Tín lập tức cầm kiếm xông lên, kiêm quang đỏ rực dài hơn mười trượng biến thành huyết hà đánh nát cửa sơn môn.
Một đám bộ đầu Lục Phiến Môn đỏ mắt xông lên phía trước, sát khí xông lên trời, trong mắt những bộ đầu mang theo hưng phấn.
Lúc trước khi bọn họ còn làm đạo phỉ, bọn họ không dám chọc tông môn nhị lưu như Tốn Phong kiếm phái, hiện tại bọn họ có thể xông vào tông môn chém giết, còn có việc nào sảng khoái hơn nữa chứ?
Huống hồ Tô Tín đại nhân còn hứa hẹn có thể tùy ý dốt giết cướp trong Tốn Phong kiếm phái, như vậy càng hợp khẩu vị của bọn họ, bọn họ đều xuất thân đạo
phỉ nên vô cùng quen thuộc khi làm việc như vậy.
Về phần giao một thành tiền lời cho Lục Phiến Môn, trừ khi là kẻ vô cùng tham lam, võ giả còn lại không có dị nghị.
Thời điểm bọn họ làm đạo phỉ phải giao bảy thành tiền lời lên cho lão đại, hiện tại Tô Tín chỉ lấy một thành, quả thực là lương tâm trong lương tâm.
Nhìn đám bộ đầu Lục Phiến Môn xông lên chém giết, trên mặt Tô Tín không có chút thần thái nào khác.
Đối với những bộ đầu xuất thân đạo phỉ mà nói, chỉ dùng pháp luật triều đình hạn chế là vô dụng, chỉ có lợi ích mới có thể làm bọn chúng động tâm.
Đều là đốt giết đánh cướp, thời điểm còn là đạo phỉ làm còn lo lắng, sợ những đại tông môn gây phiền toái cho bọn họ.
Hiện tại có thể làm quang minh chính đại, hơn nữa đối tượng đánh cướp là đại tông môn, so sánh với nhau, Tô Tín đoán sau này hắn muốn bọn họ rời đi, bọn họ cũng sẽ ôm chân Tô Tín không buông a.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 427 - Tru Tuyệt Toàn Gia (1)
Ngũ Nguyên Đình nhìn đám bộ đầu Lục Phiến Môn Giang Nam đạo xông lên liền đỏ mắt.
Tô Tín muốn hủy cơ nghiệp hơn trăm năm của Tốn Phong kiếm phái!
Hắn thét lên giận dữ, Ngũ Nguyên Đình lập tức cầm kiếm tấn công Tô Tín, kiếm phong đáng sợ kích phát cuồng phong chung quanh hóa thành một con phong long tấn công Tô Tín
Lúc Ôn Minh Ngự đứng bên cạnh Tô Tín liền ra tay.
Hắn xuất một chưởng liền đánh tan phong long đáng sợ đang bay tới gần Tô Tín, sau đó hai tay Ôn Minh Ngự như bắt trăng hái sao, chân khí như tơ nhện vây khốn Ngũ Nguyên Đình vào bên trong.
Tô Tín híp mắt nhìn sang, Ôn gia có Đại Triền Ti Thủ rất thú vị, có thể làm cho nội lực biến thành cứng cỏi, thời điểm ra tay nhìn như mềm yếu nhưng lại có cuốn lấy người và binh khí của đối phương, từ đó mài đối phương tới chết.
Môn vũ kỹ này rất thần dị nhưng không tính là cường đại, có lẽ một đấu một sẽ rất mạnh, có thể dùng nhiều công phu từ từ mái chết đối thủ, nó có nhược điểm quần chiến cực kỳ yếu ớt.
Hai người Ôn Minh Ngự và Ngũ Nguyên Đình đánh thế lực ngang nhau, mặc dù nói vũ kỹ Ôn Minh Ngự chiếm cứ ưu thế tuyệt đối nhưng cả hai có cảnh giới giống nhau, đều là Hóa Thần Cảnh sơ kỳ, nhất thời nửa khắc khó phân ra thắng bại.
Lúc này Tô Tín híp mắt nhìn, thân thể hắn xuất hiện sau lưng Ngũ Nguyên Đình, Kinh Trập chỉ xuất hiện với xu thế lôi đình, uy lực vô song.
“Còn chưa tới Nguyên Thần còn dám hung hăng càn quấy! Muốn chết!”
Ngũ Nguyên Đình xoay kiếm chém về phía sau, lập tức dọa Ôn Minh Ngự kêu to một tiếng, Tô Tín làm người to gan lớn mật, hắn dám nhúng tay vào Nguyên Thần Cảnh chiến đấu với nhau.
Nhưng làm cho Ôn Minh Ngự ngoài ý muốn là, Ngũ Nguyên Đình chém một kiếm chỉ có thể đánh vỡ Kinh Trập chỉ của Tô Tín, hơn nữa đánh hắn bay đi, Tô Tín không bị vết thương nhẹ nào khác, việc này đại biểu Tô Tín thực lực kinh người.
Ôn Minh Ngự không nghĩ nhiều như vậy, thân là võ giả Nguyên Thần Cảnh thân kinh bách chiến, hắn sẽ không ngây người khi chiến đấu.
Thừa dịp Ngũ Nguyên Đình phân tâm tấn công Tô Tín, Ôn Minh Ngự đã toàn lực vận dụng Đại Triền Ti Thủ phong tỏa không gian quanh người Ngũ Nguyên Đình, cũng hạn chế hành động đối thủ.
Tô Tín bị đánh bay, chân khí trong cơ thể rối loạn một lúc liền ổn định lại, hắn lập tức xông vào tham chiến lần nữa.
Tô Tín cho tới bây giờ đã giao thủ với hai võ giả Nguyên Thần Cảnh, một chính là ‘ Trảm Ác Tăng ’ Giác Nghiêm danh chấn giang hồ, một là ‘ Cửu Sơn Thần ’ Đổng Bất Nghi nổi danh Địa Bảng.
Hai người đã tạo áp lực lớn lên Tô Tín, thậm chí không sử dụng tiêu hao phẩm, Tô Tín không có cả lực lượng đấu với bọn họ.
Hiện tại Ngũ Nguyên Đình yếu hơn hai người kia quá nhiều, Tô Tín đánh không lại hắn nhưng phối hợp Ôn Minh Ngự âm thầm hạ độc thủ vẫn có thể làm được.
Cho nên Tô Tín lại xông lên lần nữa, ngẫu nhiên đánh lén Ngũ Nguyên Đình vài chiêu, chỉ cần hắn hơi phân tâm một lúc sẽ bị Đại Triền Ti Thủ của Ôn Minh
Ngự quấn chặt.
Ngũ Nguyên Đình càng đánh càng nóng vội, đã qua một phút đồng hồ, đoán chừng Tốn Phong kiếm phái đã bị hủy triệt để, nhưng Ngũ Nguyên Đình hắn không muốn chôn cùng với Tốn Phong kiếm phái tại nơi đây.
Cho nên hắn quyết định thật nhanh, Ngũ Nguyên Đình cầm kiếm quét ngang, cuồng phong ngăn cản Tô Tín và Ôn Minh Ngự, hắn xoay người bỏ chạy.
Cho dù là Ôn Minh Ngự hay Tô Tín đều không có khả năng buông tha hắn.
Tô Tín dùng Huyết Hà Thần Kiếm chém tới, phối hợp Sơn Tự Kinh đại pháp tạo thành huyết nguyệt bay lên cao, cảnh tượng như ảo như mộng.
“Cút ngay!”
Ngũ Nguyên Đình tức giận quát một tiếng, huyết nguyệt vỡ vụn, kiếm cương cuồng bạo xé rách không gian và tấn công Tô Tín.
Nhìn thấy mình không thể ngăn cản công kích, Tô Tín lập tcs thi triển Phong Thần Thối bỏ chạy và tránh né phong mang.
Nhờ có Tô Tín kéo dài thời gian qua một lát, hai tay Ôn Minh Ngự vung vẩy như hái trăng bắt sao, trường kiếm trong tay Ngũ Nguyên Đình bị kình lực quấn quanh thật nhiều sau đó xé nát thanh kiếm, ngay cả bản thân Ngũ Nguyên Đình cũng bị Ôn Minh Ngự kéo tới bên người.
Ôn Minh Ngự vẫn không ra tay quá nhiều liền xuất thủ hung ác.
Hắn vươn ngón tay điểm tới, cường khí sáng ngời mang theo lực lượng cường đại quán chú vào kinh mạch Ngũ Nguyên Đình, kinh mạch trong người hắn nổ tung như đậu rang.
Vũ kỹ gia truyền Ôn gia gia Đoạn Mạch thần chỉ!
Đoạn mạch thần chỉ thời kỳ Tiên Thiên có thể cắt đứt kinh mạch đối thủ, làm
chân khí vận chuyển không thông và càng đánh càng yếu.
Vào trong tay Ôn Minh Ngự, Đoạn Mạch thần chỉ có thể gián đoạn chân khí trong kinh mạch đối thủ sau đó dẫn nổ!
Ngũ Nguyên Đình gào lên giận dữ, hắn muốn giãy dụa nhưng Ôn Minh Ngự phát huy Đại Triền Ti Thủ đã đến mức tận cùng, cương khí quanh người hắn như hóa thành thực chất cuốn lấy Ngũ Nguyên Đình, hắn không thể hoạt động thân thể mình chút nào.
Đoạn Mạch thần chỉ liên tục điểm ra, kinh mạch quanh người Ngũ Nguyên Đình nổ tung, cảnh tượng khủng bố tới cực điểm, hơn mười chỉ qua đi, Ngũ Nguyên Đình biến thành huyết nhân.
Cuối cùng Ôn Minh Ngự lại điểm vào tâm mạch Ngũ Nguyên Đình, Đoạn Mạch thần chỉ dẫn nổ chân khí trong tâm mạch đối phương, vị cường giả Nguyên Thần Cảnh, chưởng môn Tốn Phong kiếm phái chết trước cửa tông môn.
Tiêu diệt Ngũ Nguyên Đình, Ôn Minh Ngự cũng không dám tin tưởng.
Dù sao Ôn gia bọn họ ma sát với Tốn Phong kiếm phái suốt vài chục năm, hắn giao thủ với Ngũ Nguyên Đình không phải mới một hai lần, hắn biết rõ dùng thực lực của mình không dễ dàng giết Ngũ Nguyên Đình.
Lần này có thể đánh chết hắn là nhờ vào Tô Tín ở bên cạnh hỗ trợ mới có thể làm được.
Tô Tín cười nói:
“Ôn gia chủ, đại thù được báo cảm giác như thế nào?”
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Bạn cần đăng nhập để bình luận