Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất (Tối Cường Phản Phái Hệ Thống)

Chương 2120 - Làm lợi cho người(2)

Làm lợi cho người(2)
Hắn là khí linh khu, thậm chí có thể nói là trên căn bản không chịu mấy lực sát thương. Song, nơi này là sân nhà của hắn. Chỉ cần nơi cung điện này không bị hủy thì hắn không thể chết.
Được coi như là hành cung trước đây của Nhân Hoàng. Những tông sư trận pháp trước kia của Mặc môn dĩ nhiên xây dựng trận pháp ở nơi này hết sức vững chắc.
Đơn thuần bàn về uy năng trận pháp, có khi bọn họ sẽ thua kém người Thiên Cơ Cốc. Nhưng kết hợp giữa trận pháp cùng những thứ khác thì người Mặc môn hoàn toàn áp đảo Thiên Cơ Cốc.
Vì lẽ đó, dưới tình huống bình thường, Tô Tín tuyệt không muốn giết Trường Không Huyền ở đây.
Nhưng bây giờ, Trường Không Huyền đang bày đại trận nghịch chuyển Âm Dương ở đây. Trước đó hắn nói không sai, lúc đại trận nghịch chuyển Âm Dương kết thúc cũng là lúc trận pháp trong hành cung này bị hủy diệt. Như vậy thì Trường Không Huyền hắn cũng không sống được.
Song, hắn có thể lợi dụng đại trận nghịch chuyển Âm Dương để chiếm đoạt máu thịt, tái tạo thân thể. Như vậy, cái mà trận pháp mang lại cho hắn không phải là cái chết mà chính là tự do hoàn toàn!
Chỉ có điều, bây giờ Trường Không Huyền có chút tự mình chuốc khổ. Vào lúc đại trận nghịch chuyển Âm Dương phát động, trận pháp trong tòa hành cung nãy đã có chút hư hại. Bây giờ Tô Tín xuất thủ với hắn, chỉ cần Nguyên Thần lực của Tô Tín đủ thì có thể đánh chết được hắn.
Cho nên bây giờ, Trường Không Huyền có khi không dám chống cự lại Tô Tín. Tuy nhiên, đại trận nghịch chuyển Âm Dương này là do hắn bố trí thành. Mượn lực nghịch chuyển Âm Dương này, Trường Không Huyền ngược lại có thể đánh một trận với Tô Tín.
Mặc dù Trường Không Huyền không rõ thực lực của Tô Tín, nhưng hắn làm khí linh ở cung điện này nhiều năm như vậy, có thể nói là đã gặp không ít cường giả.
Bây giờ Chân Vũ cảnh được gọi là lục địa thần tiên, là nhân vật có thể trở thành Chúa tể giang hồ. Nhưng vào thời thượng cổ thì không hề hiếm thấy.
Thậm chí có thể nói số lượng Chân Vũ cảnh hắn từng biết có khi còn nhiều hơn so với số lượng Chân Vũ cảnh trên giang hồ hiện tại.
Theo bản năng, hắn so sánh Tô Tín cùng với những cường giả thượng cổ kia, còn tưởng thực lực của Tô Tín chắc chắn không bằng những người đó.
Trường Không Huyền xem như đã sai một bước này. Lúc một quyền của Tô Tín giáng xuống, Trường Không Huyền cho rằng lực nghịch chuyển Âm Dương trước người có thể đỡ được một quyền của Tô Tín. Tuy nhiên kết quả lại là vô số cương khí nổ tung. Lúc một quyền này của Tô Tín giáng xuống, bất luận là thời gian hay không gian đều bị trấn áp, xé rách.
Lực nghịch chuyển Âm Dương kia mặc dù mạnh mẽ, đang không ngừng làm hao tổn sức mạnh từ một quyền của Tô Tín. Song, Nguyên Thần lực ẩn trong quyền đó lại đang không ngừng xé rách thân thể của Trường Không Huyền, để hắn không khỏi phát ra từng tiếng kêu rên.
Trường Không Huyền đỏ cả mắt. Tất cả bây giờ căn bản không giống như dự đoán của hắn. Dưới áp lực từ một quyền mạnh mẽ của Tô Tín, Nguyên Thần khu thậm chí đều có chút cảm giác sẽ bị hỏng mất.
Tô Tín mặt không đổi sắc. Trường Không Huyền này nói cho cùng thì cũng chỉ là một khí linh mà thôi. Hắn chưa từng chiến đấu với các võ giả, cũng căn bản không biết chiến đấu kiểu gì, cho rằng như hắn nghĩ, giữa các võ giả với nhau dùng cảnh giới là có thể cân nhắc được ngay. Nếu vậy thì thất bại cũng rất bình thường.
Tô Tín ngay lập tức vung tay lên. Nhất thời, kiếm khí vô tận bay lên.
Chiêu này mặc dù là Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí, thế nhưng, trên mỗi một đạo kiếm khí đều mang một tia kim văn nhàn nhạt. Đây là diễn hóa Nguyên Thần lực của Tô Tín. Chớp mắt, kiếm khí mang theo Nguyên Thần lực mạnh mẽ cuồn cuộn cuốn tới, trực tiếp vây lấy Trường Không Huyền vào trong, không ngừng vây giết.
Thoắt cái mà đánh ra nhiều Nguyên Thần lực như vậy, sắc mặt Tô Tín cũng có chút trắng bệch.
Dù sao thì Nguyên Thần lực cũng không phải là chân khí nội lực để mà có thể hồi phục trong thời gian ngắn. Bây giờ Tô Tín làm như vậy cũng là muốn tốc chiến tốc thắng.
Đại trận nghịch chuyển Âm Dương cũng đã sắp đến cực hạn. Võ giả ở gần trung tâm thậm chí đều đã bỏ mạng toàn bộ. Ngay cả thủ hạ của Tô Tín cũng có không ít thương thế, sắp không cầm cự nổi.
Mặc dù Tô Tín muốn Nghịch Âm Dương Táng Thiên đại pháp, nhưng hắn cũng không muốn lực lượng Tây Bắc Đạo nhiều năm tích lũy của hắn xuất hiện thương tổn gì.
Dưới vạn đạo kiếm khí Nguyên Thần vây giết, Trường Không Huyền dù có nghịch chuyển Âm Dương lực hộ thân, đánh đại một kích cũng có thể chặn được kiếm khí của Tô Tín, tuy nhiên, kiếm khí trên trời dưới đất đếm mãi không hết thì hắn lấy cái gì mà cản?
Gần như là trong nháy mắt, thân thể của Trường Không Huyền liền bị Nguyên Thần khí kia xé tan, tức khắc hóa thành một đống sức mạnh hư vô, tiêu tán trong thiên địa.
Đại trận nghịch chuyển Âm Dương trước giờ vẫn do Trường Không Huyền khống chế. Bây giờ Trường Không Huyền bỏ mình, trận pháp đã rơi vào trạng thái không người khống chế, càng trở nên cuồng bạo hơn.
Tô Tín liếc mắt nhìn những võ giả còn lại của các đại tông môn một cái. Có mấy người vẫn còn đang chống cự lại dưới sức kéo cường đại của nghịch chuyển Âm Dương.
Chương 2121 - Mưu đồ của Bạch Liên Giáo
Mưu đồ của Bạch Liên Giáo
Với những người này, Tô Tín ngược lại không muốn đuổi cùng giết tuyệt bọn họ. Dẫu sao như vậy cũng hết sức rồi. Vì thế Tô Tín cũng không quản bọn họ nhiều làm gì, mà tự mình bắt đầu hấp thu khí nghịch chuyển Âm Dương trong trận pháp này.
Đại trận nghịch chuyển Âm Dương này vốn là Trường Không Huyền chuẩn bị cho chính bản thân hắn. Bây giờ lại làm lợi cho Tô Tín.
Nghịch Âm Dương Táng Thiên đại pháp, Tô Tín đã học thuộc lòng. Chỗ đại thành của môn công pháp do Thiên Đình cùng Địa Phủ chế tạo này chỉ có thể dùng hai chữ “tà môn” để hình dung.
Nghịch chuyển Âm Dương lực không dung trong cơ thể. Cho nên cần mở ra một kinh mạch khác trong cơ thể để chứa nó. Phương thức này với vài võ giả thân thể không mạnh thì có lẽ là rất khó. Song, với võ giả đã tu luyện cơ thể đến mức cực hạn mà nói thì lại vô cùng đơn giản.
Cho nên, trong trận pháp này, Tô Tín hầu như chỉ dùng một khắc là có thể mở ra được một kinh mạch mới để chứa nghịch chuyển Âm Dương lực rồi.
Nghịch chuyển Âm Dương lực bị Tô Tín hút lấy mỗi lúc một nhiều. Trận pháp cũng càng lúc càng bình ổn. Người của các tông môn khác tất cả đều thở phào một cái. Rốt cuộc cũng đã an toàn.
Đến khi toàn bộ nghịch chuyển Âm Dương lực bị Tô Tín hút lấy, trận pháp hoàn toàn ngừng vận động. Đám người Huyền Minh lúc này mới bước chân vào trong. Thấy được tình cảnh trong trận pháp, sắc mặt bọn họ cũng không khỏi khó coi.
Những người này đều là lực lượng trung kiên trong các đại tông môn bọn họ. Thế mà bây giờ đã chết mất một nửa rồi.
Bảy viên kết tinh truyền thừa quả thực là ọn họ tìm được. Nhưng nhiều võ giả Hóa Thần cảnh cùng Dung Thần cảnh như vậy, bọn họ phải đào tạo trong bao lâu? Tính thế nào thì đám Huyền Minh cũng cảm giác có chút không có lợi lắm.
Trong số những người ở đây, có Yến Tử Thanh từng hợp tác cùng Tô Tín. Vì thế lúc này, nàng cũng đánh bạo, hỏi Tô Tín: “Tô đại nhân, khi nãy những thứ đó là gì mà kinh khủng đến thế?”
Tô Tín lạnh nhạt nói: “Khí linh!”
Yến Tử Thanh cùng những người khác nhất thời có hơi sửng sốt: “Khí linh?”
Tô Tín gật gật đầu, nói: “Chính là khí linh. Chỉ có điều không phải khí linh của binh khí mà là của tòa cung điện này. Nơi này chính là hành cung trước kia của Nhân Hoàng. Người xây những cung điện này cũng đều là Đại tông sư Mặc môn thời thượng cổ. Khí linh ra đời cũng chẳng có gì là kỳ quái.
Chỉ có điều, khí linh này vì ra đời có linh trí sớm, nên hắn biết không ít bí mật của Nhân Hoàng ngày trước. Bao gồm cả đại trận nghịch chuyển Âm Dương hiện tại cũng chính là do hắn nghe được trong lúc vô tình. Bây giờ, hắn bày trận pháp này cũng là muốn vây giết chúng ta, dùng máu thịt của chúng ta để sống lại.
Chỉ có điều, khí linh này có hơi ngu xuẩn. Ở trước mặt ta mà còn dám càn rỡ. Khí nghịch chuyển Âm Dương hắn ngưng tụ ra được cũng không tệ. Ta đã trực tiếp thu nhận.”
Lời này của Tô Tín đã bỏ đầu bỏ đuôi, chín phần thật một phần giả. Những người khác cũng không nghi ngờ được.
Thật ra, nếu Tô Tín che giấu thì đám người Huyền Minh có khi còn nghi ngược lại chuyện này có phải là Tô Tín cài bẫy bọn họ hay không?
Dẫu sao hiện tại, tổn thất nhỏ nhất là thủ hạ Tô Tín. Người những môn phái khác hoặc nhiều hoặc ít cũng bị tổn thương. Chỉ có thủ hạ của Tô Tín tuy không chết ai nhưng người trọng thương hay bị thương nhẹ cũng có đủ.
Nhưng bây giờ, Tô Tín nói ra hết thảy mọi chuyện, cũng giống như cái mà bọn họ tận mắt nhìn thấy. Mặc dù người như Huyền Minh trong lòng hãy còn nghi ngờ, nhưng kết tinh truyền thừa bọn họ cũng cầm trong tay rồi. Bọn họ cũng không có gì nói nữa, chỉ nhanh chóng dẫn người rời đi. Dẫu sao, đệ tử của bọn họ có mấy người còn mang thương thế không nhẹ.
Tô Tín nhìn đám người Huyền Minh rời đi. Trên mặt hắn nở nụ cười khó lường.
Bây giờ, đám người Huyền Minh còn tưởng rằng lần này bọn họ chưa bị ăn trái đắng. Nhưng đến khi bọn họ thấy những truyền thừa đứt quãng trong kết tinh kia, bọn họ cũng sẽ biết rốt cuộc bọn họ có thiệt thòi gì hay không.
Sau khi chuyện ở Tương Tây kết thúc, bất kể là Tô Tín hay những tông môn khác cũng không có tâm tình gì ở đây coi giữ gì.
Đồ nên lấy cũng đã lấy vào tay. Còn như là thua thiệt hay kiếm được thì cũng chỉ có bọn họ biết.
Sau khi trở lại Tây Bắc Đạo, Tô Tín sắp xếp cho đám người Tôn Bất Hại đi chữa thương cho thủ hạ của mình.
Những người này đều bị thương không nhẹ trong đại trận nghịch chuyển Âm Dương. Ít nhất trong khoảng thời gian ngắn cũng không cách nào xuất thủ.
Còn Tô Tín thì đi bế quan trước. Nghịch Âm Dương Táng Thiên đại pháp mặc dù coi như Tô Tín đã luyện thành, song môn bí pháp này rất tà môn. Tô Tín cần làm quen một chút mới được.
Còn tấu chương Tô Tín lấy được từ hành cung của Nhân Hoàng ra, phía trên có một chữ “giết” do Nhân Hoàng tự tay viết xuống. Chỉ cần Tô Tín có thể lĩnh ngộ thấu được một chữ “giết” này thì bản thân nó chính là một môn vũ kỹ cực kỳ cường đại.
Lấy tấu chương phê chữ “giết” kia ra, cảm ngộ của Tô Tín không ngừng đắm chìm vào trong đó. Cảm nhận ý cảnh năm xưa lúc Nhân Hoàng viết chữ này xuống. Đồng thời, Tô Tín cũng phải cẩn thận khí tức sắc bén mà chữ viết kia tản ra, tránh nó làm hắn bị thượng.
Chương 2122 - Mưu đồ của Bạch Liên Giáo(2)
Mưu đồ của Bạch Liên Giáo(2)
Ngày trước, lúc Nhân Hoàng viết chữ này xuống có ý cảnh thế nào? Đông Di làm loạn, không hỏi nguyên do, không hỏi nhân quả, có người dám can đảm phản nghịch, giết!
Lấy đức thu phục người là Vương giả. Lấy lực phục người là Bá chủ.
Chữ “giết” này ẩn chứa sự thô bạo vô biên. Gầm trời cuối đất, có người dám làm phản, giết, giết, giết!
Ý cảnh này thậm chí đã ảnh hưởng đến tâm thần của chính Tô Tín, khiến hắn hai mắt đỏ thẩm, không kiềm được mà bị sức mạnh này ảnh hưởng. Thậm chí, dễ dàng bị sát ý ăn mòn đến tâm thần.
Phải biết, tâm trí của Tô Tín bền bỉ đến nhường nào? Nhưng hắn vẫn bị lung lạc dưới sát ý này. Có thể tưởng tượng được, thực lực của Nhân Hoàng năm xưa rốt cuộc mạnh đến nhường nào.
Trong lúc Tô Tín cảm ngộ chữ “giết” Nhân Hoàng lưu lại, đất Tam Tương lúc này cũng cuồn cuộn sóng ngầm.
Bên trong Bạch Liên Giáo, Bạch Liên Thánh mẫu nằm trên giường nhỏ, nghe người phía dưới báo cáo tình hình Tương Tây cho nàng.
Sau khi nghe xong, Bạch Liên Thánh mẫu khẽ cười một cái, lười biếng nói: “Mặc dù ta không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta dám chắc, chuyện này chắc chắn cuối cùng cũng là Tô Tín được lợi.”
Mặc dù Bạch Liên Thánh mẫu chẳng có mấy lần tiếp xúc với Tô Tín, song nàng cũng hiểu rõ Tô Tín. Người này quật khởi trên giang hồ được mười năm. Đã có bao lần hắn làm chuyện gì lỗ vốn chưa?
Thật ra thì lần này nếu không phải Bạch Liên Giáo hãy còn vướng đại kế bên thân, không muốn có tranh phong hay xích mích với Tô Tín cùng những tông môn võ lâm khác thì lần này bọn họ cũng muốn đi tranh một chuyến, đi đấu một trận.
Bản chất võ đạo Bạch Liên Giáo là công pháp được dung hợp từ ba nhà Đạo – Phật – Ma sáng tạo ra. Dung hợp truyền thừa võ đạo của những môn phái khác thêm một lần nữa, điều này cũng chẳng có chút áp lực nào với Bạch Liên Giáo.
Thậm chí, nếu như điều kiện cho phép, Bạch Liên Giáo cũng muốn đổi chác bảy mươi hai tuyệt kỹ của Tô Tín.
Dĩ nhiên, Bạch Liên Giáo cũng biết, chuyện này trên căn bản là không thể nào. Bất kể là Thiếu Lâm Tự hay Tô Tín cũng sẽ không đồng ý để Bạch Liên Giáo làm như thế.
Nếu Tô Tín thực dám giao bảy mươi hay tuyệt kỹ cho Bạch Liên Giáo, Thiếu Lâm Tự kia nhất định sẽ nổi điên, đuổi giết Tô Tín không chết không thôi.
Bạch Liên Thánh mẫu lạnh nhạt nói: “Được rồi, chuyện Tô Tín không cần phải để ý đến nữa. Hắn không muốn hợp tác với Bạch Liên Giáo chúng ta thì chúng ta cũng đừng chọc vào hắn. Tình hình bên phía triều đình giờ như thế nào?”
Đệ tử Bạch Liên Giáo phía dưới vội vàng nói: “Bẩm Thánh mẫu, bên phía triều đình không cần lo lắng. Lần này triều đình tự đào mộ, lấy cứng đối cứng với Tô Tín. Không chỉ chết một vị Kháo Sơn vương Cơ Vũ Lăng, mà còn để cho Kim Trướng Hãn Quốc cùng Đông Tấn thấy được sự suy bại cùng trống rỗng của triều đình.
Bây giờ tất cả lực lượng của triều đình Đại Chu đều đã đặt trên Kim Trướng Hãn Quốc cùng Đông Tấn. Nghe nói gần đây, ngay cả ba mươi sáu nước Tây Vực cũng bắt đầu rục rịch. Phòng bị của Đại Chu với võ lâm Trung Nguyên cũng đã có phần lơ là.”
Bạch Liên Thánh mẫu hài lòng gật đầu một cái. Thật ra thì bây giờ, Bạch Liên Giáo bọn họ vẫn chưa phải đang ở thời kỳ đỉnh cao nhất. Chiến lực cao cấp của Bạch Liên Giáo ở thời kỳ đỉnh cao nhất có thể không bằng Đại Chu, son, sự kinh khủng thực sự của Bạch Liên Giáo chính là những đệ tử cấp thấp ở khắp mọi nơi.
Rất có thể, dưới tình huống ngươi không chút phòng bị nào. Những đồng đội bên cạnh ngươi sẽ hung hãn đâm cho ngươi một dao, bộc lộ thân phận đệ tử Bạch Liên Giáo của đối phương.
Cho nên, trận chiến năm xưa của Đại Chu cùng Bạch Liên Giáo, mặc dù Đại Chu đánh tan thậm chí là gây tổn thương nặng cho Bạch Liên Giáo, song, Đại Chu sau đó mất hơn mười năm cũng không loại bỏ được hoàn toàn gian tế của Bạch Liên Giáo.
Tuy nhiên, dù bây giờ Bạch Liên Giáo không còn ở thời kỳ đỉnh cao, nhưng Đại Chu cũng đang là thời kỳ trống rỗng nhất. Bạch Liên Giáo còn không ra tay bây giờ thì còn đợi khi nào? Cho Đại Chu thêm mấy chục năm, với nội tình của toàn bộ Hoàng triều Đại Chu, thì có thể bồi dưỡng được bao nhiêu cường giả đây? Nói không chừng đến lúc đó, Đại Chu sẽ còn tăng thêm vài cường giả Chân Vũ cảnh nữa. Cho nên bây giờ mới là thời cơ tốt nhất để Bạch Liên Giáo động thủ.
Bạch Liên Thánh mẫu trầm giọng: “Đi nói cho Thanh Liên, Hắc Liên, Bạch Linh, nói các nàng đừng trì hoãn nữa, chờ cơ hội để động thủ!”
Tên đệ tử Bạch Liên Giáo gật đầu một cái, ngay lập tức đi xuống căn dặn.
Lúc này, tại một nơi trong Tương Nam Đạo, trong cứ điểm bí mật của Bạch Liên Giáo, có một người nữ nhân mặc thanh y xinh đẹp đang đọc thư gửi từ tổng đà. Trong đôi mắt hoa đào quyến rũ của nàng, một tia hàn mang toát ra.
“Cuối cùng cũng động thủ sao? Người ta sắp không chờ nổi rồi.”
Nữ nhân mặc thanh y này chính là Thanh Liên Thánh sứ của thế hệ này, cũng là người phụ trách toàn bộ Tương Nam Đạo của Bạch Liên Giáo.
Quan hệ giữa Thất Sắc Liên thế hệ này cùng Thánh nữ rất phức tạp. Trước đây, Thất Sắc Liên cùng Thánh nữ có quan hệ lệ thuộc lẫn nhau. Thất Sắc Liên được xem như là tâm phúc cho Thánh nữ, trợ giúp Thánh nữ kế vị trở thành Bạch Liên Thánh mẫu.
Chương 2123 - Bố trí ở Tương Nam(1)
Bố trí ở Tương Nam(1)
Còn Thất Sắc Liên cũng sẽ tấn thăng thành Thất Liên Thánh sứ, trở thành nhân vật chỉ đứng sau Bạch Liên Thánh mẫu trong toàn Bạch Liên Giáo.
Nhưng đến đời Bạch Linh, Thất Sắc Liên lại có thiếu sót. Thất Liên Thánh sứ đời trước cũng không thoái vị. Mà Bạch Liên Thánh mẫu bây giờ lại dùng cơ duyên nàng lấy được khiến uy thế toàn bộ thế hệ trẻ của Bạch Liên Giáo tăng mạnh. Đây vốn là chuyện tốt, nhưng cũng khiến cho đời Thất Liên Thánh sứ mới thấy được cơ hội.
Giống như vị Thanh Liên Thánh sứ trước mắt đây. Mặc dù nàng thua Bạch Linh lúc tranh giành ngôi vị Thánh nữ, nhưng bây giờ, khởi điểm của các nàng đều giống nhau. Bạch Linh cùng lắm chỉ có nhiều hơn nàng một cái danh phận Thánh nữ mà thôi. Cuối cùng, ai có thể trở thành Bạch Liên Thánh mẫu đời tiếp theo hãy còn là một ẩn số.
Hành động lần này của Bạch Liên Giáo cũng không nhỏ, toàn bộ đất Tam Tương đều là mục tiêu của bọn họ.
Trong này, đất Tương Nam sẽ do Thanh Liên Thánh sứ phụ trách. Tương Tây Đạo sẽ do Bạch Linh phụ trách. Tương Giang Đạo sẽ do Hắc Liên Thánh sứ phụ trách.
Từ điểm này, mọi người có thể nhìn ra ít nhất trong mắt Bạch Liên Thánh mẫu, Bạch Linh so với những người khác cũng chẳng có ưu thế gì đặc biệt rõ ràng. Cái Bạch Linh có cùng lắm chỉ là nhiều hơn một danh phận “Thánh nữ” mà thôi.
Hơn nữa, Thanh Liên Thánh sứ biết rõ, chuyện này thực ra là do Bạch Liên Thánh mẫu hết lòng tạo thành.
Cách thức đào tạo đệ tử ở Bạch Liên Giáo giống như nuôi cổ vậy. Chỉ có người mạnh nhất trong đông đảo đệ tử mới có thể bộc lộ tài năng, trở thành người chấp chưởng chân chính của Bạch Liên Giáo.
Bạch Linh vốn đã thắng một ván, thuận lợi trở thành Thánh nữ Bạch Liên Giáo. Nhưng bây giờ, Bạch Liên Giáo bọn họ đang lúc dùng người, cần không ít người, vì thế nên Bạch Liên Thánh mẫu cũng nguyện ý cho các nàng thêm một cơ hội, xem thử rốt cuộc lần này ai mới có thể bộc lộ tài năng.
Thanh Liên Thánh sứ nhìn thư trong tay mình, lẩm bẩm nói: “Bạch Linh, lần này ta sẽ không thua ngươi nữa!”
Xoay người, trên khuôn mặt xinh đẹp của Thanh Liên Thánh sứ đã tràn đầy vẻ lạnh lùng. Nàng gọi một tên đệ tử Bạch Liên Giáo đến, hỏi: “Trâu Minh, chuyện sắp xếp thế nào rồi? Đến hôm khởi sự, ta muốn trông thấy tám phần thế lực ở toàn bộ đất Tương Nam này đều quy thuận Bạch Liên Giáo ta!”
Tên đệ tử Trâu Minh của Bạch Liên Giáo kia cũng có thực lực Dung Thần cảnh, là tâm phúc của Thanh Liên Thánh sứ. Trước đó, hắn cũng là Tổng đà chủ phụ trách Bạch Liên Giáo ở Tương Nam.
Nghe vậy, hắn dừng lại một chút: “Thánh sứ đại nhân, những tông môn khác thì còn dễ nói. Những năm nay, Bạch Liên Giáo chúng ta đã xâm nhập vào trong. Hơn nữa, khoảng thời gian này ta ra tay uy hiếp, bọn họ không dám không nghe theo, cũng không dám lén lút hành động gì. Nhưng chỉ có hai chỗ khó giải quyết một chút. Bên phía ta chưa kịp ra tay, cũng không dám ra tay.”
Thanh Liên Thánh sứ cau mày nói: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong, giữ ngươi lại thì còn ích lợi gì?”
Vừa nói, trên khuôn mặt xinh đẹp của Thanh Liên Thánh sứ đã phủ một lớp sương lạnh.
Lần này, Bạch Liên Giáo tính khởi sự ở đất Tương Nam không chỉ vì sức mạnh của Đại Chu đều tập trung hết ở biên cương. Mà đồng thời cũng là vì muốn cố ý khiêu khích Đại Chu, thị uy với Đại Chu.
Dẫu sao năm xưa, đất mà Đại Chu quật khởi chính là ở Tam Tương. Có thể nói nơi này chính là đất long hưng của Đại Chu.
Thế mà bây giờ, Bạch Liên Giáo lại khởi sự ở đây. Cái này căn bản là đang đánh vào mặt Đại Chu, cố ý để Đại Chu khó chịu.
Bây giờ, đất Tam Tương bị chia thành ba phần. Thực lực ở Tương Giang Đạo quá kém. Hắc Liên Thánh sứ đến đó, uy danh có thể tạo thành cũng có hạn. Trên căn bản, không tạo được uy hiếp gì với Thanh Liên Thánh sứ.
Nhưng đất Tương Nam và Tương Tây thực lực không kém nhiều. Bây giờ phải xem Thanh Liên Thánh sứ cùng Bạch Linh hai người ai gây được uy thế lớn hơn. Ai có thể nhanh chóng nắm giữ Tương Nam hay Tương Tây thì một trong hai nàng sẽ có người có thể chiếm được tiên cơ.
Thế mà bây giờ, Trâu Minh lại nói với nàng rằng chuyện xảy ra sơ suất. Bảo Thanh Liên Thánh sứ làm sao mà không giận cho được?
Trâu Minh cười khổ: “Không phải thuộc hạ không tận lực. Mà hai nơi này thật sự là có chút khó giải quyết. Thuộc hạ không dám tự quyết định, vẫn phải do Thánh sứ đại nhân giải quyết.”
Thanh Liên Thánh sứ cau mày nói: “Rốt cuộc là nơi nào? Đất Tương Nam đã đổ nát thành như thế này rồi, còn thế lực gì mà ngay cả Bạch Liên Giáo ta cũng không giải quyết được?”
Lúc đầu, một trong những nguyên nhân quan trọng khiến Bạch Liên Giáo tính khởi sự ở Tam Tương chính là vì thực lực Tam Tương quá yếu. Chỉ cần Bạch Liên Giáo vừa động thủ, trên căn bản sẽ không có bất kỳ lực cản nào đến từ giang hồ.
Ví như Bạch Liên Giáo dám động thủ ở Giang Nam Đạo thì bọn họ sẽ đắc tội với Tiêu gia trước nhất.
Thực lực của Tiêu gia ở Giang Nam Đạo rất rắc rối. Bạch Liên Giáo bọn họ tùy tiện động vào một thế gia tông môn, nói không chừng nơi này còn có quan hệ với Tiêu gia.
Chương 2124 - Bố trí ở Tương Nam(2)
Bố trí ở Tương Nam(2)
Bạch Liên Giáo bọn họ mặc dù không sợ Tiêu gia. Song, một khi chọc phải phiền phức thì Bạch Liên Giáo bọn họ liền không chỉ đối mặt với áp lực từ phía triều đình mà còn là áp lực từ Tiêu gia mang tới.
Nhưng ở Tam Tương này, Bạch Liên Giáo không có nhiều bận tâm đến vậy.
Thực lực võ lâm ở Tam Tương đã yếu đến mức cực hạn. Từ sau khi liên minh Tam Tương đoạn tuyệt với Đại Chu, toàn bộ Tam Tương sau võ lâm biến hãy còn chưa gượng dậy nổi.
Ở những nơi còn lại, một tên võ giả Hóa Thần cùng lắm cũng chỉ thành ập được một thế lực nhị lưu mà thôi. Thậm chí, còn phải sống tạm thấp hèn dưới mi mắt của vài thế lực đứng đầu. Rất sợ làm không đúng liền bị người khác ghi hận, từ đó dính líu đến tông môn gia tộc.
Nhưng ở Tương Nam Đạo này, một tên võ giả Hóa Thần cảnh có thể thành lập một thế lực đứng đầu, xưng vương xưng bá ở đây. Hầu như ai cũng trở thành đại nhân vật hùng bá Tương Nam. Cái này với người khác mà nói thì có lẽ có chút buồn cười. Nhưng ở Tam Tương này, đó là tình trạng bình thường.
Vì thế, Thanh Liên Thánh sứ mới nghi ngờ trong lòng. Chỉ bằng chút thực lực ít ỏi ở Tương Nam Đạo này, không cần bọn họ xuất thủ toàn lực, chỉ cần Trâu Minh dẫn theo đệ tử Bạch Liên Giáo xuất thủ là đã có thể giải quyết toàn bộ rồi. Vậy nhưng mà giờ lại xuất hiện cản trở, thậm chí còn muốn nàng tự mình ra tay.
Trâu Minh cười khổ, nói: “Có hai nơi thuộc hạ không giải quyết được. Một trong số đó chính là Phi Ưng Bang ở Thường Ninh phủ, Tương Nam.”
Thanh Liên Thánh sứ chau mày nói: “Phi Ưng Bang? Một cái bang phái bé tẹo vô danh? Bang phái này thực lực mạnh lắm à?”
Trước khi đến Tương Nam, Thanh Liên Thánh sứ nhất định phải tìm hiểu thế cục ở toàn bộ võ lâm Tương Nam trước. Bây giờm thực lực của võ lâm ở toàn bộ Tương Nam thật ra rất yếu. Mấy tông môn như Ly Hỏa Giáo, Thương Lan cốc Mạc gia, Cửu Hoa Kiếm Tông đều chỉ có một hoặc mấy tên võ giả Hóa Thần cảnh. Ngay cả Dung Thần cũng không có, thực lực yếu đến đáng thương.
Mà cái Phi Ưng Bang này lại nhảy ra từ nơi nào? Nghe tên cũng không giống như là thế lực gì lớn.
Trâu Minh nói: “Phi Ưng Bang này thực ra không hề mạnh. Bang chủ ở đây cũng chỉ có tu vi Tiên Thiên Thần Cung cảnh. Mạnh nhất trong bang cũng chỉ có hai tên Hóa Thần cảnh cung phụng mà thôi. Hơn nữa lại còn là kiểu xuất thân tán tu, thực lực yếu kém.”
“Bang phái nhỏ lại kém như vậy, Bạch Liên Giáo vung tay là diệt, có gì đáng để kiêng kỵ?” Thanh Liên Thánh sứ cau mày nói.
Trâu Minh cười khổ, đáp: “Một bang phái nhỏ không đáng để kiêng kỵ. Nhưng người đứng sau lưng bang phái này khiến thuộc hạ không dám động tay.”
“Ai?”
“Chân Vũ cảnh lục địa thần tiên, đứng đầu Tây Bắc, “Huyết Kiếm Thần Tôn” Tô Tín!”
Thanh Liên Thánh sứ nghe vậy nhất thời có chút sửng sốt. Nàng có làm sao cũng không ngờ được, một tiểu tông môn ở đất Tương Nam thế mà lại có liên hệ với Tô Tín.
Trâu Minh giải thích: “Hiện người trên giang hồ đều biết Tô Tín quật khởi từ trong dân gian. Song vì uy thế của Tô Tín những năm gần đây quá thịnh, phần lớn mọi người đều quên Tô Tín xuất thân từ đất Nam Man tiểu địa.
Thật ra, Tô Tín xuất thân từ trong Thường Ninh phủ ở Tương Nam. Phi Ưng Bang này chính là bang phái nhỏ năm đó Tô Tín để lại.
Vốn, ở tình huống bình thường, Tô Tín hẳn phải ở lại Thường Ninh phủ để phát triển Phi Ưng Bang này. Có điều, ai nào ngờ, hắn chém chết con trai một vị trưởng lão của Thanh Thành Kiếm Phái, bị buộc rời Thường Ninh Phủ. Cuối cùng, được người của Thiết gia ở Lục Phiến Môn nhìn trúng, thu nạp vào trong Lục Phiến Môn. Nhắc đến thành tựu bây giờ của Tô Tín thì Thanh Thành Kiếm Phái lại có công lao rất lớn.”
Thanh Liên Thánh sứ cau mày. Trên thực tế, nếu Trâu Minh không nói những chuyện này cho nàng biết thì nàng quả thực không biết đoạn quá khứ này của Tô Tín.
Dẫu sao, so sánh với Tô Tín, Thanh Liên Thánh sứ thật ra cũng coi là giang hồ hậu bối. Mặc dù tuổi tác của nàng không chênh lệch nhiều so với Tô Tín.
Ngày xưa, lúc Tô Tín nổi danh giang hồ, Thanh Liên Thánh sứ hãy còn đang cùng với mấy người Bạch Linh đấu chọn Thánh nữ kinh khủng ở Bạch Liên Giáo.
Đến khi nàng đạt được cơ duyên, tấn thăng đến Dương Thần cảnh, Tô Tín đã là Chân Vũ cảnh lục địa thần tiên. Cái nàng biết cũng chỉ là những chiến tích cường đại của Tô Tín. Đối với xuất thân hèn kém của Tô Tín, nàng quả thực không biết.
Trên thực tế, không chỉ là Thanh Liên Thánh sứ, trừ phi là những người cùng thời với Tô Tín, hay người tương đối chú ý đến hắn mới biết được quá khứ của Tô Tín. Nếu không, người khác cùng lắm chỉ biết Tô Tín xuất thân từ một thành nhỏ ở Nam Man, quật khởi trong triều đình. Còn về chi tiết thì không điều tra cặn kẽ sẽ không thể nào biết được.
Trâu Minh nói: “Những chuyện này, người ngoài Tương Nam Đạo không biết, cũng không quan tâm. Nhưng Phi Ưng Bang ở Tương Nam Đạo rất có danh tiếng. Dẫu sao, Tô Tín chính là người mạnh nhất xuất thân từ đất Tương Nam trong mấy trăm năm qua.
Ở Tương Nam Đạo, dù có là Ly Hỏa Giáo, Cửu Hoa Kiếm Tông cũng đều phải nể mặt Phi Ưng Bang. Bọn họ kiêng kỵ Tô Tín đứng sau Phi Ưng Bang.
Chương 2125 - Phi Ưng Bang cùng Thương Sơn thành(1)
Phi Ưng Bang cùng Thương Sơn thành(1)
Hơn nữa bây giờ, bang chủ Phi Ưng Bang, Lý Thanh cũng không phải hạng người đễ đối phó. Người này thiên phú bình thường nhưng rất biết cách làm người.
Người này là thủ hạ tâm phúc ngày trước của Tô Tín. Chỉ có điều vì thiên phú võ đạo của hắn quá kém, cho nên từ sau khi Tổng quản Ám Vệ Lý Phôi từ chức Bang chủ Phi Ưng Bang, chức Bang chủ đã được để lại cho hắn.
Khi đó, Tô Tín đã có chút danh tiếng trên giang hồ. Thậm chí còn được Lục Phiến Môn phong làm Tổng bộ đầu ở Giang Nam Đạo, uy thế vô lượng.
Lý Thanh này liền mượn uy của Tô Tín trên giang hồ mà kêu gọi bang chúng trong Thường Ninh phủ, lũng đoạn các giao dịch vật tư các loại ở Nam Man.
Sau khi có tài nguyên, Lý Thanh cũng tung hoành ngang dọc ở Tương Nam Đạo. Hầu như các bang phái cấp thấp trong mỗi một châu phủ đều bị hắn một lưới bắt hết, toàn bộ phụng hắn làm chủ.
Hiện, thực lực của Phi Ưng Bang mặc dù vẫn chưa ra hình ra dáng gì, nhưng lực ảnh hưởng lại trải rộng toàn bộ Tương Nam Đạo. Trăm cái bang phái lớn nhỏ, mấy trăm ngàn võ giả cấp thấp ở toàn bộ mấy chục châu phủ đều tôn Phi Ưng Bang làm đầu tàu. Có thể nói, nếu không có Phi Ưng Bang mở miệng thì những bang phái nhỏ kia tuyệt sẽ không nghe hiệu lệnh của Bạch Liên Giáo chúng ta!”
Trâu Minh dừng một chút, lại nói: “Nếu như Phi Ưng Bang này không có chỗ dựa đằng sau, thì đừng nói là uy thế hắn lớn thế nào, thuộc hạ sẽ là người đầu tiên tàn sát Phi Ưng Bang rồi.
Nhưng Phi Ưng Bang này dù sao trước kia cũng là thế lực mà Tô Tín lưu lại. Vạn nhất đụng vào họ mà khiến Tô Tín tức giận, thuộc hạ không kham nổi. Thậm chí còn dễ dàng phá hư đại sự của Bạch Liên Giáo chúng ta.
Cho nên, chuyện này thuộc hạ không dám làm chủ, xin Thánh sứ đại nhân định đoạt.”
Trâu Minh đảm nhiệm chức Tổng đà chủ đã lâu như vậy, lai lịch của Phi Ưng Bang hắn dĩ nhiên nắm rõ. Chẳng may lỗ mãng động thủ, kết quả chọc phải nhóm cường giả Tô Tín, nói không chừng người bên trên sẽ lấy hắn ra mà lãnh tội mất. Cho nên, Trâu Minh vẫn cứ cẩn thận một chút thì thỏa đáng hơn.
Chuyện liên quan đến Phi Ưng Bang quả thực rất khó giải quyết. Trách nhiệm này Trâu Minh không kham nổi, hắn cũng chỉ có thể ném cho Thanh Liên Thánh sứ đến mà xử lý thôi.
Thanh Liên Thánh sứ trầm ngâm chốc lát, hỏi: “Tô Tín rời Phi Ưng Bang lâu như vậy rồi, hắn về lại nơi đó được mấy lần? Sau này có từng liên lạc lại với Phi Ưng Bang hay không?”
Trâu Minh lắc lắc đầu, nói: “Một lần cũng chưa từng. Nếu như Tô Tín quay lại, với thực lực của Tô Tín, Bang chủ Lý Thanh của Phi Ưng Bang cũng không phải đến giờ vẫn chỉ có thực lực Tiên Thiên Thần Cung cảnh được.
Nhưng dù sao, Tô Tín cũng là Tây Bắc Vương hùng bá một phương. Đối phương có ý thế nào thuộc hạ cũng không dám suy đoán. Vì thế nên vẫn luôn không dám động tay.”
Thanh Liên Thánh sứ nói: “Nếu đã vậy thì chứng tỏ Tô Tín này cũng không coi trọng Phi Ưng Bang cho lắm.
Dẫu sao bây giờ, đối phương cũng đã là Chân Vũ cảnh lục địa thần tiên, bang phái nơi đất Nam Man nhỏ bé so với hắn. Một bên là rồng trên chín tầng trời, một bên cũng chỉ là con kiến trên đất mà thôi. Tô Tín cũng không tiếp tục chú ý đến bang phái nhỏ này thì cũng rất bình thường.
Có điều, mọi việc vẫn phải cẩn thận một chút. Ngươi đi đến Phi Ưng Bang một chuyến trước. Xem thử xem thái độ của bọn họ là thế nào. Khách khí với họ một chút. Dẫu sao trước đó bọn họ cũng là tâm phúc của Tô Tín. Mà Bạch Liên Giáo ta bây giờ vẫn chưa muốn trở mặt với Tô Tín.
Nói cho người của Phi Ưng Bang hay, chỉ cần bọn họ nguyện ý nghe theo hiệu lệnh của Bạch Liên Giáo ta thì Bạch Liên Giáo ta đảm bảo cho địa vị của bọn họ ở Tương Nam.
Còn tên Lý Thanh kia, nói hắn chỉ cần đồng ý nghe lệnh ta, Bạch Liên Giáo ta có quán đính thuật, có thể giúp hắn tấn thăng Hóa Thần.”
Thanh Liên Thánh sứ cho rằng điều kiện mà nàng đưa ra đã rất hậu hĩnh. Ít nhất với tên võ giả Tiên Thiên ở nơi nhỏ bé như Tương Nam này mà nói, thì chắc chắn đủ hậu hĩnh.
Trâu Minh cẩn thận nói: “Nhưng nếu Phi Ưng Bang không chấp nhận?”
Trong mắt Thanh Liên Thánh sứ lóe lên một tia lạnh lùng: “Còn phải hỏi nữa à? Thẳng tay xóa bỏ Phi Ưng Bang khỏi Tương Nam!
Không được Tô Tín che chở, Phi Ưng Bang cũng chỉ là một bang phái nhỏ mà thôi. Huống chi bây giờ, Tô Tín cũng không che chở cho bọn họ. Tất cả đều là do đám Phi Ưng Bang đó mượn oai hùm thôi.
Bạch Liên Giáo ta vì lần khởi sự này mà đã mất đến mấy năm. Há có thể vì một bang phái nhỏ mà lui bước?”
Thật ra thì Thanh Liên Thánh sứ hãy còn một lời chưa nói. Lần này nàng bỏ qua Phi Ưng Bang cũng được. Song, giờ nàng đang cùng Bạch Linh tranh đoạt chức Thánh nữ kia. Nàng cũng không muốn lại thua thêm lần nữa. Vì thế, lần này, uy thế ở Tương Nam Đạo của nàng nhất định phải mạnh hơn Bạch Linh mới được.
Trâu Minh gật đầu một cái. Nếu có Thanh Liên Thánh sứ nói lời này thì đỡ hơn nhiều.
Thanh Liên Thánh sứ hỏi: “Trừ Phi Ưng Bang ra, còn bên nào khó giải quyết?”
Trâu Minh nói: “Thương Sơn thành!”
Chương 2126 - Phi Ưng Bang cùng Thương Sơn thành(2)
Phi Ưng Bang cùng Thương Sơn thành(2)
Thanh Liên Thánh sứ cau mà nói: “Thương Sơn thành không phải một thành phố chuyên phát triển mậu dịch hay sao? Có liên quan gì đến thế lực võ lâm ở địa phương?”
Cái tên Thương Sơn thành, Thanh Liên Thánh sứ có nghe nói qua. Có điều, ở Tương Nam Đạo, Thương Sơn thành rất khiêm tốn. Bình thường cũng không tham dự vào tranh đấu trên giang hồ, chỉ phát triển thương mại mậu dịch. Với thế lực như vậy, Thanh Liên Thánh sứ sẽ rất ít để ý đến.
Trâu Minh giải thích: “Những năm gần đây, Thương Sơn thành chuyên chú phát triển thương mại mậu dịch. Nhưng thực lực ẩn giấu ở Thương Sơn thành lại rất kinh khủng.
Thành chủ Thương Sơn thành đời trước là Yến Hoàng Cửu cũng coi là hạng người kiêu hùng trong dân gian. Một thân một mình tạo lập được cơ nghiệp như Thương Sơn thành ở đất Tương Nam. Chú trọng phát triển buôn bán, đồng thời cũng thu hút không ít võ giả tán tu vào Thương Sơn thành ở, khiến thực lực ẩn giấu ở Thương Sơn thành tăng lên không ít.
Sau đó, Yến Hoàng Cửu cùng những thế lực võ lâm bản xứ có tranh chấp, cái này cũng khiến Yến Hoàng Cửu bỏ mình. Con gái Yến Khuynh Tuyết thừa kế chức Thành chủ.
Yến Khuynh Tuyết này thủ đoạn tuy không tàn nhẫn, không tính toán bằng phụ thân nhưng cũng coi như là quả quyết. Hơn nữa, tâm tính của nàng lương thiện. Trong Thương Sơn thành, vài võ giả tán tu nếu gặp phiền toái đều đến tìm nàng. Cho tới giờ, nàng cũng chưa từng cự tuyệt, đều dốc lòng tương trợ.
Mặc dù làm như vậy cũng hút không ít tên vô lại lường gạt, nhưng cũng giúp được không ít tán tu xuất thân từ trong dân gian.
Đám võ giả tán tu này mặc dù thực lực không mạnh, nhưng trong đó cũng có một số người thực lực, tâm tính thượng thừa. Sau khi bọn họ gây dựng sự nghiệp ở bên ngoài thì đều nhớ đến ân tình ngày xưa của Thương Sơn thành. Mặc dù bọn không phải người Thương Sơn thành. Nhưng chỉ cần Thương Sơn thành có chuyện mở miệng, bọn họ tuyệt đối sẽ không cự tuyệt.
Cho nên những năm gần đây, mặc dù Thương Sơn thành ngoài mặt phát triển mậu dịnh đến mức vô cùng lớn mạnh, nhưng thế lực ẩn trong bóng tối lại cực kỳ kinh khủng. Coi như có là Tương Nam đại phái, đến Thương Sơn thành cũng phải quỷ củ đường hoàng.
Còn nữa, cung phụng của Thương Sơn thành, “Tài Năng Thông Thần” Tiền Đạo Nhân, người này vốn là người ủy thác mà trước khi mất, Thành chủ Yến Hoàng Cửu để lại cho Yến Khuynh Tuyết. Người này có thực lực Dung Thần cảnh, cũng có uy năng không nhỏ ở Tương Nam đạo.
Những năm gần đây, nghe nói hắn dựa vào các loại thiên tài địa bảo Thương Sơn thành đổi chác để tu luyện, có lĩnh ngộ, lại nhảy một bước, tấn thăng đến Dương Thần cảnh.
Một thế lực có mạng lưới quan hệ khổng lồ trong tối, lại có võ giả Dương Thần cảnh âm thầm bảo vệ, thậm chí có thể nói là thế lực mạnh nhất ở Tương Nam Đạo.
Bạch Liên Giáo ta khởi sự, nếu không thu Thương Sơn thành vào tay thì có phải đáng tiếc hay không?
Chỉ có điều, những người khác thì còn dễ, song Tiền Đạo Nhân nếu thực sự tấn thăng đến Dương Thần cảnh, thuộc hạ cũng không địch lại. Cho nên phải lại nhờ Thánh sứ ngài ra tay.”
Ngày xưa, Tô Tín từng dùng tên giả là Mạnh Thanh Trạch giúp đỡ cho Yến Khuynh Tuyết. Chỉ có điều, thời gian hắn ở tại Thương Sơn thành cũng có hơi quá ngắn. Trừ những người từng đối nghịch với hắn năm xưa, võ giả đất Tương Nam hầu như đều đã quên cái tên Mạnh Thanh Trạch. Đối với bọn họ mà nói, Thương Sơn thành có thể lớn mạnh được như bây giờ, chủ yếu vẫn là nhờ vào căn cơ ngày xưa Yến Hoàng Cửu gây dựng cùng sự cai trị những năm này của Yến Khuynh Tuyết.
Thanh Liên Thánh sứ bấy giờ nghe vậy, không tránh khỏi vui mừng trong lòng.
Thật ra, thực lực đất Tương Nam càng cao thì nàng càng mừng. Bởi thực lực Tương Nam mạnh, đến lúc khởi sự, nàng cũng có thể kéo theo mấy thế lực này đến Bạch Liên Giáo. Như thế, uy thế nàng có thể tạo thành coi như lớn hơn Bạch Linh nhiều.
Như vậy thứ nhất, năng lực của ai mạnh hơn thì người đó liền có tư cách trở thành Bạch Liên Thánh mẫu nhiệm kỳ tiếp theo rồi.
Vì lẽ đó, Thanh Liên Thánh sứ ngay lập tức căn dặn, nói: “Chuyện này ngươi làm không tệ. Thế lực như Thương Sơn thành, chúng ta không thể bỏ qua.
Như vậy đi, ngươi đi nói chuyện với vị nữ thành chủ Thương Sơn thành trước một chút, xem thử đối phương có thái độ gì. Hơn nữa, hứa hẹn với bọn họ. Nếu Thương Sơn thành nguyện ý đi theo Bạch Liên Giáo chúng ta, Bạch Liên Giáo chúng ta có thể cho Thương Sơn thành trở thành bá chủ chân chính ở đất Tương Nam!”
Trên mặt Trâu Minh lộ ra một vẻ âm trầm, nói: “Nếu Thương Sơn thành không đồng ý, chúng ta sẽ đối phó với họ như với Phi Ưng Bang, giết hết?”
Thanh Liên Thánh sứ trợn mắt nhìn hắn một cái, nói: “Ngu xuẩn! Thương Sơn thành khác với Phi Ưng Bang. Phi Ưng Bang chẳng qua là nắm giữ những bang phái nhỏ ở đất Tương Nam mà thôi. Chỉ cần giải quyết Phi Ưng Bang, những bang phái nhỏ kia sẽ như bầy rắn không đầu, tự nhiên sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Nhưng Thương Sơn thành mạnh ở chỗ thực lực bọn họ che giấu cùng những mối quan hệ nhân mạch của bọn họ. Nếu chúng ta cưỡng ép xuất thủ, chẳng những không đụng được đến những thứ đó mà còn bị đám người chịu ơn Thương Sơn thành ghi hận.
Chương 2127 - Phi Ưng Bang cùng Thương Sơn thành(3)
Phi Ưng Bang cùng Thương Sơn thành(3)
Dĩ nhiên, nếu Thương Sơn thành thật không biết điều thì chúng ta cũng không thể nhân nhượng. Ta âm thầm đi giải quyết Tiền Đạo Nhân kia. Sau đó, ngươi phái người đi kích động các đại tông môn Tương Nam liên hiệp xuất thủ với Thương Sơn thành. Buộc họ đi vào khuôn khổ. Dù sao, những tông môn này trước kia cũng từng có thù oán với Thương Sơn thành.
Đến khi Thương Sơn thành kia bị ép đến không biết làm sao, chúng ta sẽ ra tay điều chỉnh. Đến lúc đó, còn sợ Thương Sơn thành kia không gia nhập Bạch Liên Giáo chúng ta?”
Trâu Minh lập tức tâng bốc: “Thánh sứ đại nhân mưu tính hay. Như vậy thì Bạch Liên Giáo chúng ta cũng không phải làm người ác. Ngược lại, lại biến thành ân nhân cứu Thương Sơn thành trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng. Bất kể kết quả chuyện thế nào, Thương Sơn thành nhất định là của chúng ta!”
Bạch Liên Giáo mưu tính ở đất Tương Nam không nhỏ. Nhưng lúc này, bất kể là Phi Ưng Bang hay Thương Sơn thành cũng không biết tin.
Dẫu sao, so sánh với Bạch Liên Giáo, hai thế lực này thậm chí còn nhỏ hơn cả kiến.
Lúc này, bên trong Tổng đường Phi Ưng Bang ở Thường Ninh phủ, vô số bang chúng lui tới, có người của Phi Ưng Bang, cũng có người thuộc các bang phái của các châu phủ khác, vô cùng náo nhiệt.
Bây giờ, Phi Ưng Bang lúc này không còn giống Phi Ưng Bang lúc Tô Tín rời đi nữa.
Toàn bộ Phi Ưng Bang chiếm cứ mấy phường thị trung tâm nhất ở Thường Ninh phủ. Nơi đó, bất kể là bất động sản hay các loại sản nghiệp, tất cả đều thuộc về Phi Ưng Bang. Có thể nói, trong Thường Ninh phủ này, Phi Ưng Bang tuyệt đối là bá chủ.
Hơn nữa, trước tổng đường Phi Ưng có dựng một pho tượng phi ưng đại diện cho Sa Phi Ưng nhưng giờ đã bị người khác đổi thành một thanh huyết kiếm cao to chừng mấy trượng, dựng ở ngay giữa đường khẩu, nhìn như một cây cờ lớn rất dễ thấy.
Đây cũng chính là chỗ thông minh của Lý Thanh. Mặc dù Tô Tín sớm đã không còn liên lạc gì với Phi Ưng Bang nữa. Lý Thanh hắn cũng không dám trực tiếp làm giả lệnh của Tô Tín, nhưng mấy chuyện như mượn oai hùm hắn vẫn làm rất nhuần nhuyễn.
Dù sao hắn chỉ cần để cho người những bang phái nhỏ ở Tương Nam đều biết Phi Ưng Bang bọn họ có quan hệ với Tô đại nhân là được.
Lúc này, bên trong tổng đường Phi Ưng Bang, một người trung niên khí thế bất phàm ngồi ở vị trí chủ vị. Hắn đại khái ngoài bốn mươi, mặc một bộ cẩm bào. Phía dưới không ngừng có bang chúng bẩm báo gì đó lại cho hắn. Nghe xong, hắn cũng chỉ khẽ “hừ” một tiếng, vô cùng khí thế.
Người này chính là Bang chủ Lý Thanh hiện thời của Phi Ưng Bang. Hơn mười năm qua, Tô Tín cùng Lý Phôi đều đã tu luyện đến đỉnh cao võ đạo, ngay cả Hoàng Bỉnh Thành cũng được đan dược độ hóa thành Hóa Thần nên tướng mạo bọn họ không có thay đổi gì quá lớn. Nhưng Lý Thanh lại chỉ có tu vi Tiên Thiên Thần Cung cảnh, dung mạo thay đổi khá nhiều.
Dĩ nhiên, bây giờ hắn cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi mà thôi. Với võ giả Tiên Thiên mà nói, cái tuổi này cũng đang là đỉnh cao, là thời kỳ trẻ trung khỏe mạnh.
Thậm chí, ngay cả nằm mơ Lý Thanh cũng không ngờ, ban đầu hắn cũng chỉ là người ăn bữa trước không có bữa sau. Ngay cả một chút võ công cũng không bằng côn đồ đầu đường. Thế mà bây giờ lại nắm trong tay bang phái mấy chục châu phủ Tương Nam, là vị vua ngầm. Ngay cả những bang phái khác thay đổi Bang chủ cũng phải xin phép hắn trước, vô cùng oai phong.
Thật ra thì Lý Thanh vẫn rất thỏa mãn, bản thân hắn có năng lực đến đâu, hắn tự biết.
Giống như là Lý Phôi. Ngày xưa lúc ở Phi Ưng Bang, hắn chính là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ. Sau đó, hắn cũng rất thuận lợi được Tô đại nhân thu nhận vào dưới quyền, trở thành Đại Tổng quản Ám Vệ, uy danh chấn động thiên hạ.
Còn có Hoàng Bỉnh Thành kia, mặc dù người bình thường chỉ biết là Hoàng Bỉnh Thành thực lực yếu đến đáng thương. Tô Tín vẫn luôn dẫn theo Hoàng Bỉnh Thành thuần túy là niệm tình dìu dắt. Nhưng Lý Thanh biết, nếu Hoàng Bỉnh Thành không có năng lực làm chu toàn mọi việc thì Tô Tín dù có niệm tình đến đâu cũng sẽ không nuôi một tên phế vật.
Lý Thanh biết, hắn không có thiên phú của Lý Phôi, cũng không có năng lực như Hoàng Bỉnh Thành, cho nên hắn chỉ có thể làm người đứng đầu một bang phái nhỏ mà thôi.
Nhưng Lý Thanh bây giờ cũng rất biết đủ. Ít nhất mượn uy danh của Tô Tín, hắn còn có thể xưng vương xưng bá ở Tương Nam Đạo này. Thậm chí, những môn phái khác cũng phải nể mặt Lý Thanh hắn. Đây với Lý Thanh mà nói thì đã là cực hạn rồi.
Suy cho cùng, không có uy danh của Tô đại nhân, đừng nói là xưng bá trong toàn bộ các bang phái nhỏ ở Tương Nam, dù có gây dựng chút cơ nghiệp ở Thường Ninh phủ hắn cũng rất khó thủ.
Cho nên, với Lý Phôi và Hoàng Bỉnh Thành, hắn cũng không có lòng ghen tị gì. Có thể giữ cho mình một mẫu ba phân đất với Lý Thanh hắn mà nói là đã đủ rồi. Huống chi, với năng lực của hắn, có thể quản lý cơ nghiệp bây giờ thật tốt cũng đã không phải dễ dàng rồi.
Bây giờ, kích thước của Phi Ưng Bang đã lớn hơn vô số lần lúc Tô Tín còn ở đây. Cho dù là Lý Thanh cũng đề bạt một số bang chúng có năng lực tốt, nhưng bây giờ cũng có chút hơi thua kém.
Chương 2128 - Quyết định của Lý Thanh(1)
Quyết định của Lý Thanh(1)
Cho nên, nửa ngày này hắn vẫn đang xử lý một ít sự vụ trong bang. Cho nên, sau giờ ngọ hắn mới trở lại chỗ ở của mình, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Có điều, Lý Thanh vừa đẩy cửa phòng ra, hắn ngạc nhiên phát hiện trong nhà của mình lại xuất hiện một võ giả mặc đồ trắng, khí chất nham hiểm, khí thế sâu như vực thẳm, dù sao thì Lý Thanh cũng không nhìn thấu nổi. Thực lực của đối phương nhất định ở trên Hóa Thần cảnh!
Võ giả đến Phi Ưng Bang dĩ nhiên không phải là Tổng đà chủ Tương Nam Đạo Trâu Minh, hắn chẳng qua là một tên võ giả Hóa Thần cảnh bình thường dưới quyền Trâu Minh mà thôi.
Dẫu sao, bất kể là trong mắt Trâu Minh hay Thanh Liên Thánh sứ, Phi Ưng Bang là kiểu vẫy tay là diệt, không đáng để lo.
Cho nên lần này, Trâu Minh cũng chỉ phái một tên võ giả Hóa Thần cảnh đến để thăm dò một chút thôi.
Trong chớp mắt thấy tên võ giả Hóa Thần cảnh Bạch Liên Giáo này, sắc mặt Lý Thanh bỗng nhiên biến đổi. Nhưng may thay, những năm nay coi như hắn cũng đã trải qua không ít chuyện, cũng từng gặp một vài nhân vật lớn.
Người trước mắt này có thể qua mặt được hai tên Hóa Thần cảnh cung phụng của Phi Ưng Bang bọn họ để xuất hiện trong phòng của hắn, có thể tưởng tượng được thực lực của người trước mặt này rốt cuộc mạnh đến nhường nào.
Hơn nữa, nếu đối phương không xuất thủ thì chắc hẳn mục đích của đối phương cũng không phải là muốn giết hắn. Cho nên, Lý Thanh chắp tay một cái, nói: “Vị tiền bối này không biết ngươi đến Phi Ưng Bang ta là vì chuyện gì? Chỉ cần là chuyện mà ta có thể giúp thì Lý Thanh ta tuyệt không từ chối!”
Trong mắt tên võ giả Bạch Liên Giáo kia lộ ra vẻ khinh thường.
Đối với mệnh lệnh của Đà chủ và Thánh sứ, hắn có hơi không hiểu. Với hắn mà nói, loại bang phái như Phi Ưng Bang này, chỉ cần Bạch Liên Giáo cho bọn họ một mệnh lệnh là đủ rồi. Dám không làm theo, thẳng tay giết, tội gì còn phái hắn đến thăm dò một chuyến?
Tuy nhiên, những thứ này đều là do ở trên dặn dò xuống, hắn cũng chỉ có thể làm theo.
Nghe được câu hỏi của Lý Thanh, tên võ giả Hóa Thần cảnh của Bạch Liên Giáo chỉ hừ lạnh một tiếng, dùng chất giọng có hơi sùng kính, nói: “Vô Sinh lão mẫu, chân không gia hương!”
Tám chữ này vừa thốt ra, Lý Thanh nhất thời liền hiểu ra thân phận của đối phương.
Bạch Liên Giáo!
Hắn kiểu gì cũng không ngờ đối phương vậy mà lại là người của Bạch Liên Giáo.
Dù sao với Lý Thanh này mà nói thì tông môn như Bạch Liên Giáo trên căn bản giống như truyền thuyết với hắn.
Huống chi, danh tiếng của Bạch Liên Giáo trên giang hồ cũng không coi là tốt. Cho tới nay, cái tên Bạch Liên Giáo đều được dính liền với danh xưng tà giáo điên. Lý Thanh quả thực không nghĩ ra tại sao Bạch Liên Giáo lại đến tìm hắn.
Vì lẽ đó, Lý Thanh lập tức cẩn thận chắp tay một cái, nói: “Dám hỏi tiền bối Bạch Liên Giáo đây tìm tại hạ có chuyện gì? Chỉ cần Lý Thanh có thể giúp, tại hạ tuyệt sẽ không từ chối.”
Đối mặt với nhân vật thuộc tầng lớp như Bạch Liên Giáo, mặc dù bây giờ Lý Thanh còn chưa biết đối phương muốn làm gì nhưng hắn đã ra quyết định. Nếu có thể không đắc tội thì sẽ không đắc tội.
Tên võ giả Hóa Thần cảnh ở Bạch Liên Giáo kia lạnh nhạt nói: “Một mình Phi Ưng Bang bé tí của ngươi thì giúp được gì to tát cho Bạch Liên Giáo ta? Lần này ta tới chẳng qua là muốn thông báo cho ngươi một chuyện mà thôi. Từ nay về sau, Phi Ưng Bang ở đất Tương Nam nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của Bạch Liên Giáo ta. Sau này, đi theo Thánh giáo của ta khởi sự phản kháng chính sách tàn bạo của Đại Chu!
Tuy nhiên, ngươi yên tâm, ngươi sẽ không chịu thiệt. Bạch Liên Giáo ta am hiểu nhất chính là bí thuật quán đính. Dù tư chất của ngươi có kém đi chăng nữa thì dựa vào bí thuật của Bạch Liên Giáo ta cũng đủ cho ngươi tấn thăng đến Hóa Thần cảnh.”
Với tên võ giả Bạch Liên Giáo này mà nói, thì sau khi hắn nói xong những lời này, Lý Thanh hẳn nên quỳ xuống đất cảm ơn đội đức mới đúng. Nhưng lúc này, Lý Thanh sắc mặt tái nhợt, không nói một lời. Trên thực tế, hắn đang sợ.
Kiểu gì hắn cũng không ngờ, Bạch Liên Giáo lại chơi lớn như vậy. Chuyện hoang đường như phản kháng chính sách tàn bạo của Đại Chu căn bản là tạo phản!
Bang phái nhỏ như của hắn mà tham gia vào chuyện tạo phản thì còn có thể có được kết quả tốt hay sao? Vạn nhất thất bại, người của Bạch Liên Giáo chạy, nhưng Phi Ưng Bang của hắn chạy được hay không?
Dĩ nhiên, so với chuyện tạo phản, Lý Thanh càng băn khoăn về phía Tô Tín hơn.
Lý Thanh là một người rất dễ thỏa mãn. Đồng thời, hắn cũng là người rất biết quy củ. Bây giờ hắn mặc dù là Bang chủ Phi Ưng Bang, nhưng Lý Thanh vẫn luôn biết rõ Phi Ưng Bang rốt cuộc là của ai.
Tô Tín giao Phi Ưng Bang cho hắn. Hắn phát triển Phi Ưng Bang thì được. Hắn hưởng thụ quyền thế mà Phi Ưng Bang mang đến cũng được. Nhưng chuyện lớn như gia nhập Bạch Liên Giáo, dưới tình huống không có Tô Tín lên tiếng thì hắn thật không dám.
Dù hắn biết đã rất lâu rồi Tô Tín không để ý đến Phi Ưng Bang nữa nhưng hắn vẫn không dám tùy tiện quyết định.
Ví như cho tới giờ, cái danh tự Phi Ưng Bang này có thể đã không còn thích hợp. Song, không có sự căn dặn của Tô Tín hắn cũng không dám đổi.
Chương 2129 - Quyết định của Lý Thanh(2)
Quyết định của Lý Thanh(2)
Cho nên bây giờ, đối mặt với tên võ giả Hóa Thần cảnh từ Bạch Liên Giáo này hắn cũng thế, căn bản không dám tùy tiện đồng ý với Bạch Liên Giáo.
Lý Thanh chỉ cận thận nói: “Vị tiền bối này, Phi Ưng Bang chẳng qua chỉ là một bang phái nhỏ ở Tương Nam mà thôi. Đại sự của triều đình và Bạch Liên Giáo tại hạ thật không dám xen vào, cũng không có tư cách xen vào. Vì thế, xin tiền bối ngài thu lại lệnh đã ban ra.”
Tên võ giả Hóa Thần cảnh của Bạch Liên Giáo nhất thời biến sắc, hắn lạnh giọng nói: “Không biết phải trái! Ngươi cho rằng ngươi là thứ gì, thế mà cũng dám phản đối? Ngươi phải biết, lần này ta đến chẳng qua là thông báo chuyện này cho ngươi mà thôi. Đây là mệnh lệnh chứ không phải là hỏi ý kiến!”
Sự ngang tàn của Bạch Liên Giáo vượt xa sự tưởng tượng của Lý Thanh. Trên thực tế, Lý Thanh không biết là, nếu sau lưng hắn không có Tô Tín thì Bạch Liên Giáo thậm chí còn chẳng thèm hỏi, diệt thẳng Phi Ưng Bang rồi tính tiếp.
Tên võ giả Bạch Liên Giáo sắc mặt âm trầm, nói: “Bây giờ ta cho ngươi một sự lựa chọn cuối cùng. Rốt cuộc ngươi có đồng ý nghe theo hiệu triệu của Thánh giáo hay không?”
Trên mặt Lý Thanh lộ ra vẻ hoảng sợ. Đầu tiên hắn sửng sốt một chút, sau đó trên mặt lập tức lộ ra biểu cảm sợ hãi, nói: “Tại hạ nguyện ý…”
Câu nói này còn chưa xong, thậm chí, tên võ giả Bạch Liên Giáo kia còn đang chờ hắn thần phục thì bất ngờ lúc này, trên người Lý Thanh trong nháy mắt bạo phát ra một luồng cương khí cực mạnh, ngay lập tức đánh nát cánh cửa phòng sau lưng. Đồng thời, hét lớn: “Có thích khách!”
Tên võ giả Hóa Thần cảnh của Bạch Liên Giáo bỗng nhiên biến sắc. Hắn sao cũng không ngờ võ giả cấp thấp xuất thân từ một bang phái nhỏ lại cũng dám đùa bỡn mưu mẹo với hắn!
“Tự tìm cái chết”!
Tên võ giả Hóa Thần cảnh của Bạch Liên Giáo hừ lạnh một tiếng. Lúc này muốn ra tay tru diệt.
Tuy nhiên, chờ lúc hắn đi ra khỏi cửa phòng lại đụng phải hai tên võ giả Hóa Thần cảnh.
Hai tên võ giả Hóa Thần cảnh này đều là tán tu cung phụng được Lý Thanh mời đến từ Tương Nam. Thường ngày, căn bản đều dùng để làm mặt mũi cho Lý Thanh, hầu như rất ít có thời gian ra tay,
Thật ra thì với thực lực bây giờ của Phi Ưng Bang, muốn mời chào Hóa Thần cảnh cung phụng là rất khó. Dẫu sao, thực lực của Phi Ưng Bang bày ở đó. Bang chủ cũng không phải Hóa Thần mà muốn đi chào mời Hóa Thần cảnh cung phụng?
Nhưng điểm bất đồng duy nhất của Phi Ưng Bang chính là có tiền. Rất có thể, trong toàn bộ Tương Nam Đạo trừ Thương Sơn thành ra thì đây là thế lực có tiền nhất.
Dẫu sao bây giờ, Phi Ưng Bang lũng đoạn toàn bộ giao dịch đặc sản ở khắp Nam Man. Đây là căn cơ mà lúc Tô Tín làm Bang chủ Phi Ưng Bang đã đặt xuống, lại do Lý Thanh phát triển. Vì lẽ đó, tài sản Phi Ưng Bang có thể thu vô cùng khủng bố. Ít nhất chống đỡ cho hai tên Hóa Thần cảnh cung phụng cũng không thành vấn đề.
Quan trọng nhất chính là làm cung phụng cho những tông môn khác thì ngươi ít nhất cũng phải tận lực một chút mới được. Thân là cung phụng, lúc cạnh tranh với tông môn đối nghịch, cung phụng cũng cần ra tay.
Nhưng Phi Ưng Bang thì sao? Đối thủ của Phi Ưng Bang chẳng qua là những bang phái nhỏ ở các châu phủ Tương Nam kia mà thôi, cũng không cần bọn họ ra tay, Phi Ưng Bang cũng có thể tự mình nghiền ép được bọn họ. Còn những thế lực lớn khác cũng biết lai lịch của Phi Ưng Bang nên cũng tránh xa. Bình thường không đắc tội cũng không chọc đến.
Cho nên, bọn họ gia nhập Phi Ưng Bang trên căn bản chỉ là vật trang trí, hoặc dùng để Lý Thanh giữ thể diện. Bọn họ gia nhập Phi Ưng Bang nhiều năm như vậy, thậm chí chưa từng ra tay một lần.
Một chức cung phụng nhàn nhã như vậy dĩ nhiên bọn họ nguyện ý làm. Còn về thực lực của Phi Ưng Bang, bọn họ quản nhiều đến vậy làm gì?
Song, sau này bọn họ thực sự có hơi quá rảnh. Thậm chí rảnh đến mức chính bọn họ cũng áy náy.
Vì lẽ đó, giờ khó khăn lắm mới đụng chuyện, Lý Thanh chẳng qua chỉ mới gọi một tiếng, hai người này lập tức nhảy ra ngoài, chuẩn bị xuất thủ.
Tên võ giả Hóa Thần cảnh của Bạch Liên Giáo kia sắc mặt âm trầm, nói: “Cút ngay cho ta!”
Một trong hai tên cung phụng Phi Ưng Bang cười lạnh, nói: “Ở đất Tương Nam mà cũng dám đến Phi Ưng Bang gây chuyện, thật là to gan! Ngươi chưa từng nghe qua Phi Ưng Bang có ai trấn thủ hay sao?”
Tên võ giả Hóa Thần cảnh cười lạnh một tiếng, điểm ra một chỉ, bạch liên rơi xuống, Phật quang bay lên, chân không gia hương dũng hiện, Vô Sinh Chỉ!
Hai tên cung phụng Phi Ưng Bang lúc tên võ giả Bạch Liên Giáo còn chưa xuất thủ thì tỏ ra hết sức hữu lực.
Bọn họ nghĩ, dám xuất thủ với Phi Ưng Bang chính là những bang phái nhỏ có kẻ không phục dạy dỗ. Do đó mới tiêu một số tiền lớn mời một tên võ giả Hóa Thần cảnh đến ám sát Lý Thanh.
Người thuộc những đại phái khác đều biết bối cảnh của Phi Ưng Bang nên bọn họ sẽ không xuất thủ, cũng không có lý do để động thủ.
Như vậy, thích khách có thể dùng tiền mời về thực lực ắt có hạn. Ít nhất bọn họ cũng không để vào mắt. Nhưng ai nào ngờ người ra tay lại là đệ tử Bạch Liên Giáo. Bọn họ ai cũng ngẩn ra.
Chương 2130 - Yến Khuynh Tuyết(1)
Yến Khuynh Tuyết(1)
Kiến thức của bọn họ dù có nông cạn đến đâu đi nữa cũng biết Bạch Liên Giáo, cũng biết cả Vô Sinh Chỉ công pháp bí truyền của Bạch Liên Giáo. Một chỉ điểm ra, bạch liên phiêu tán, chân không gia hương hiện lên.
Hai người bọn họ sao cũng không ngờ, Lý Thanh này lại dây đến võ giả Bạch Liên Giáo.
Hai người bọn họ đều là võ giả tán tu, cả đời chưa từng rời đất Tam Tương. Mặc dù may mắn tu luyện đến Hóa Thần cảnh, song chênh lệch với võ giả Hóa Thần cảnh xuất thân từ Bạch Liên Giáo lại lớn đến chừng nào? Bọn họ thật không dám tưởng tượng.
Cho nên, hai người thầm mắng Lý Thanh trong lòng, đồng thời cũng chỉ có thể miễn cưỡng ra tay ngăn cản.
Nhưng rất nhanh, hai người bọn họ cũng biết họ và võ giả Bạch Liên Giáo chênh lệch đến nhường nào.
Dưới Vô Sinh Chỉ đó, hai người tức khắc hộc máu, lùi lại. Mặc dù không bị trọng thương nhưng thương thế cũng không rõ.
Tên võ giả Hóa Thần cảnh của Bạch Liên Giáo nhìn sân không bóng người. Thậm chí, trong tổng đường của toàn Phi Ưng Bang hắn cũng không phát hiện được khí tức của Lý Thanh. Hiển nhiên, hắn đã biết chuyện gì rồi. Lý Thanh ngược lại rất quả quyết, ngay lập tức bỏ hai tên cung phụng này lại mà chạy trốn.
Mặc dù võ giả Bạch Liên Giáo chẳng qua chỉ bị hai người kia trì hoãn trong nháy mắt, nhưng chỉ một chớp mắt như vậy cũng đủ cho Lý Thanh chạy trốn.
Tên võ giả Hóa Thần cảnh của Bạch Liên Giáo tức giận trợn mắt nhìn hai tên kia, nói: “Các ngươi chờ đó cho ta! Chuyện này không xong đâu!”
Hắn ngược lại muốn giết hai người này cho hả giận. Nhưng biết sao được khi hai người này, thực lực cá nhân tuy yếu song cùng liên hiệp lại, hắn có thể chống được sự liều mạng của đối phương hay không hãy còn là ẩn số. Huống chi, hắn còn có nhiệm vụ, cũng không có thời gian rảnh đi giết thời gian với hai người này.
Vì thế, tên võ giả Hóa Thần cảnh kia chẳng qua chỉ bỏ lại một câu ác độc, sau đó liền xoay người rời đi.
Hai tên cung phụng Phi Ưng Bang nhìn nhau một cái, đồng loạt mắng to: “Tên khốn kiếp này!”
Họ không mắng người của Bạch Liên Giáo mà là mắng Lý Thanh.
Mấy năm không gây chuyện, để bọn họ quá mức rảnh rỗi, sau cùng, tên Lý Thanh này mới một lần đã chọc ngay đến cho bọn họ một đại nhân vật.
Lúc này đã bị người của Bạch Liên Giáo để mắt tới, bọn họ không ở nổi ở Tương Nam Đạo nữa, chỉ có thể tìm một lối thoát khác.
Lúc này, Lý Thanh đã chạy khỏi Thường Ninh phủ. Ở đó có người của Bạch Liên Giáo, hắn cũng không cho là thực lực Phi Ưng Bang của hắn ngăn được Bạch Liên Giáo.
Vì lẽ đó, bây giờ hắn chỉ có một ý tưởng, đó chính là nói chuyện này cho Tô đại nhân.
Nếu như Tô đại nhân muốn quản chuyện này, đến lúc đó, Tô đại nhân dĩ nhiên sẽ ra tay. Hơn nữa, Lý Thanh lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt Tô đại nhân, với tính cách niệm tình cũ của Tô đại nhân, há lại không cho hắn gia nhập vào Tây Bắc? Mặc dù Lý Thanh không có dã tâm gì quá lớn, nhưng lăn lộn ở một vị trí, dưỡng lão ở đó cũng không tệ.
Mà chuyện này, nếu Tô đại nhân không muốn quản cũng không sao. Dù sao trách nhiệm của hắn đã làm được. Những năm gần đây, hắn cất không ít của cải ở Thương Sơn thành. Đến lúc đó, hắn cầm những thứ đó cao chạy xa bay, đến nơi nào cũng có thể sống cũng không tệ.
Chỉ có điều, phiền muộn duy nhất của Lý Thanh lúc này chính là làm sao để liên lạc với Tô đại nhân.
Dẫu sao bây giờ, cơ nghiệp của Tô đại nhân đều ở Tây Bắc Đạo. Đất Tương Nam này dường như cũng không có đường dây đặc biệt để có thể liên lạc trực tiếp với Tô đại nhân.
Suy nghĩ hồi lâu, Lý Thanh bấy giờ mới đột nhiên nghĩ đến chuyện gì. Dường như trước đây không lâu, Tô đại nhân đã từng xuất hiện ở Tương Tây. Đã như vậy, đất Tương Tây kia hẳn có người của Ám Vệ. Chỉ cần tìm được bọn họ thì dĩ nhiện bọn họ sẽ truyền tin đi cho Tô đại nhân.
Nghĩ như vậy, Lý Thanh cũng ngay lập tức chuẩn bị lên đường đi Tương Tây.
Ngay lúc Bạch Liên Giáo ra tay với Phi Ưng Bang, Trâu Minh kia cũng đã tự mình đi đến Thương Sơn thành.
Hơn mười năm qua, lúc này, Thương Sơn thành đã phồn hoa hơn so với Thương Sơn thành lúc Tô Tín rời đi. Thậm chí, toàn bộ Thương Sơn thành cũng xây rộng thêm một vòng lớn.
Phủ Thành chủ, nơi trung tâm nhất của Thương Sơn thành, cũng là dấu mốc của cả Thương Sơn thành. Tất cả võ giả Thương Sơn thành khi đi ngang qua phủ Thành chủ, trong mắt cũng sẽ lộ ra một chút kính ý.
Dẫu sao, coi như là võ lâm Trung Nguyên cũng không tìm được thế lực nào sẽ rộng lượng, thiện ý với võ giả tán tu như ở đây.
Lúc này, bên trong phủ Thành chủ, Yến Khuynh Tuyết liếc nhìn sổ sách gần đây. Mặc dù gần đây Thương Sơn thành thu vào không tệ. Nhưng trên mặt nàng cũng không có bao nhiêu vẻ mừng rỡ.
So sánh với hơn mười năm trước, dung mạo của Yến Khuynh Tuyết cũng không có quá nhiều thay đổi.
Thiên phú võ đạo của nàng rất kém cỏi, cho nên dù tới bây giờ, có tài nguyên của Thương Sơn thành cấp dưỡng, nàng cũng chỉ là đến Tiên Thiên Thần Cung cảnh mà thôi.
Chương 2131 - Yến Khuynh Tuyết(2)
Yến Khuynh Tuyết(2)
Nhưng những năm gần đây, Thương Sơn thành được xem như nơi nòng cốt mua bán ở toàn bộ Tương Nam. Nàng cũng thu thập được không ít chí bảo. Trong đó ắt sẽ có một ít kỳ dược có thể giữ lại thanh xuân mãi mãi xuất xứ từ hải ngoại.
Cho nên bây giờ, dung mạo của nàng nhìn qua vô cùng trẻ tuổi. Chỉ có điều, trong mắt nàng lại có thêm mấy phần trưởng thành cùng tang thương.
Cửa phòng bị đẩy ra, tiểu nha hoàn Thanh Ly ngày nào nay đã lớn lên thành đại nha hoàn rồi. Thấy Yến Khuynh Tuyết còn đang xem sổ sách, nàng không khỏi nói: “Tiểu thư nghỉ ngơi chút đi. Ta nấu cháo tổ yến cho ngài đây.”
Yến Khuynh Tuyết hơi gật đầu, nói: “Để xuống đi.”
Thấy tiểu thư có chút buồn buồn không vui, Thanh Ly không khỏi nói: “Ngài còn đang nhớ đến hắn?”
Yến Khuynh Tuyết im lặng không nói, nhưng đi theo tiểu thư nhiều năm như vậy, Thanh Ly biết rõ, tiểu thư chắc chắn đang nhớ đến cái tên Mạnh Thanh Trạch đó rồi.
Ngày xưa, lúc tiểu thư tứ cố vô thân nhất, Mạnh Thanh Trạch đó bỗng nhiên xuất hiện, nâng đỡ tiểu thư đến vị trí Thành chủ Thương Sơn thành. Hết thảy đều giống như một giấc mộng vậy.
Nhưng ai nào ngờ, lúc tiểu thư nảy sinh tình cảm với Mạnh Thanh Trạch kia, hắn lại bỗng nhiên rời đi. Hết sức đột ngột. Hệt như lúc hắn xuất hiện.
Song lúc đó, tiểu thư đã ôm tình cảm sâu đậm với hắn. Hơn mười năm qua, không ít thiếu niên anh kiệt võ lâm Tương Nam theo đuổi tiểu thư nhưng đều bị nàng cự tuyệt. Bởi trong lòng tiểu thư sớm đã bị người kia lấp đầy.
Nhìn dáng vẻ ưu sầu của tiểu thư bây giờ, Thanh Ly không khỏi nói: “Mạnh công tử kia đã đi nhiều năm như vậy rồi. Chẳng lẽ tiểu thư còn không bỏ được hắn sao?
Huống chi, đối phương thực sự là Mạnh Thanh Trạch gì đó hay sao? Đó cũng có thể chỉ là một thân phận giả mà thôi. Tiểu thư có nhớ hắn đến đâu đi nữa thì dựa vào một cái thân phận giả như vậy, biết tìm người thế nào?”
Lúc đầu, Tô Tín dùng thân phận giả của Lục Phiến Môn cho. Mặc dù với người bình thường mà nói thì nhìn không ra sơ hở nào để tấn công. Nhưng những năm gần đây, Yến Khuynh Tuyết đã cẩn thận điều tra, cái gọi là thân phận Mạnh Thanh Trạch có thể nói là vô cùng khả nghi.
Người mua bán cùng Thương Sơn thành tới lui rất nhiều. Thậm chí, có một vài thương nhân hải ngoại cũng là nghe tên mà đến. Yến Khuynh Tuyết từng làm quen với bọn họ. Tên tán tu hải ngoại Tông Hạo Dương đã chết không biết là bao nhiêu năm rồi. Cho tới giờ hắn cũng chưa từng có học trò. Nếu vậy, Mạnh Thanh Trạch này nhảy ra từ nơi nào?
Hơn nữa, với thực lực năm đó của Mạnh Thanh Trạch thế nhưng mà trên giang hồ lại hoàn toàn không có tin tức gì của hắn. Giống như là hắn biến mất không lý do vậy. Tất cả những điều này đều chỉ ra, thân phận Mạnh Thanh Trạch đó rất có thể là giả. Chỉ có điều, Yến Khuynh Tuyết vẫn một mực không muốn tin mà thôi.
Khóe miệng Yến Khuynh Tuyết nặn ra vẻ tươi cười, nói: “Được rồi Thanh Ly, đừng nói mấy chuyện cũ này nữa. Cháo ta sẽ ăn, ngươi đi nghỉ trước đi.”
Ngay lúc Thanh Ly còn muốn nói thêm gì đó, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một tràng tiếng gõ cửa. Quản gia Lương Bá của Yến Khuynh Tuyết đi tới, sắc mặt nghiêm trọng, nói: “Tiểu thư, có người cầu kiến.”
“Ai?”
Lương Bá nhíu mày một cái, nói: “Đối phương tự xưng là người của Bạch Liên Giáo!”
Lời này vừa nói ra, thần sắc của Yến Khuynh Tuyết nhất thời cũng nghiêm trọng.
Nàng cũng không còn là tiểu nha đầu cái gì cũng không biết của mười mấy năm trước nữa. Thời gian hơn mười năm này, nàng đã chỉnh đốn toàn bộ Thương Sơn thành gọn gàng ngăn nắp. Thậm chí, còn phát triển Thương Sơn thành thành thế lực lớn có nhiều thế lực ẩn giấu nhất ở Tương Nam. Bất kể là thủ đoạn hay là kiến thức, có thể nói, Yến Khuynh Tuyết đã là xưa không bằng nay.
Cho nên nàng biết, Bạch Liên Giáo đại diện cho cái gì. Đây tuyệt không phải nơi mà bất cứ ai cũng muốn đụng đến. Đồng thời, cũng không dám có ai dám dính líu đến thế lực kinh khủng này.
“Người của Bạch Liên Giáo tìm ta làm gì?” Trong mắt Yến Khuynh Tuyết lộ ra vẻ khó hiểu.
Lương Bá trầm giọng nói: “Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai. Chúng ta cứ đi xem thử một chút. Đúng rồi, tiểu thư, gọi Tiền đạo trưởng đi cùng đi. Có ông ấy ở đó, chẳng may xảy ra chuyện gì cũng có người bảo vệ.”
“Tài Năng Thông Thần” Tiền Đạo Nhân được coi như là lá bài tẩy ngày xưa Yến Hoàng Cửu để lại cho Yến Khuynh Tuyết. Hắn cũng quả thực là làm hết bổn phận. Nhiều năm qua như vậy vẫn luôn bảo vệ Thương Sơn thành.
Hơn nữa, những năm gần đây, Yến Khuynh Tuyết cũng vẫn luôn đối xử với Tiền Đạo Nhân như trưởng bối của nàng. Thái độ cung kính, quan tâm. Thậm chí, còn đặc biệt thu thập không ít vật liệu tu luyện trân quý để hắn tu luyện.
Tiền Đạo Nhân vốn xuất thân tán tu đến Thương Sơn thành trấn thủ chỉ vì một lời cam kết. Sau trăm năm hắn sẽ rời đi.
Nhưng tính cách của Yến Khuynh Tuyết đã làm cảm động Tiền Đạo Nhân. Hắn thậm chí còn nhận Yến Khuynh Tuyết làm nghĩa nữ, quyết định bảo vệ Thương Sơn thành như nhà của mình. Kỳ hạn trăm năm dĩ nhiên không cần nói nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận