Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất (Tối Cường Phản Phái Hệ Thống)

Chương 2128 - Quyết định của Lý Thanh(1)

Quyết định của Lý Thanh(1)
Cho nên, nửa ngày này hắn vẫn đang xử lý một ít sự vụ trong bang. Cho nên, sau giờ ngọ hắn mới trở lại chỗ ở của mình, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Có điều, Lý Thanh vừa đẩy cửa phòng ra, hắn ngạc nhiên phát hiện trong nhà của mình lại xuất hiện một võ giả mặc đồ trắng, khí chất nham hiểm, khí thế sâu như vực thẳm, dù sao thì Lý Thanh cũng không nhìn thấu nổi. Thực lực của đối phương nhất định ở trên Hóa Thần cảnh!
Võ giả đến Phi Ưng Bang dĩ nhiên không phải là Tổng đà chủ Tương Nam Đạo Trâu Minh, hắn chẳng qua là một tên võ giả Hóa Thần cảnh bình thường dưới quyền Trâu Minh mà thôi.
Dẫu sao, bất kể là trong mắt Trâu Minh hay Thanh Liên Thánh sứ, Phi Ưng Bang là kiểu vẫy tay là diệt, không đáng để lo.
Cho nên lần này, Trâu Minh cũng chỉ phái một tên võ giả Hóa Thần cảnh đến để thăm dò một chút thôi.
Trong chớp mắt thấy tên võ giả Hóa Thần cảnh Bạch Liên Giáo này, sắc mặt Lý Thanh bỗng nhiên biến đổi. Nhưng may thay, những năm nay coi như hắn cũng đã trải qua không ít chuyện, cũng từng gặp một vài nhân vật lớn.
Người trước mắt này có thể qua mặt được hai tên Hóa Thần cảnh cung phụng của Phi Ưng Bang bọn họ để xuất hiện trong phòng của hắn, có thể tưởng tượng được thực lực của người trước mặt này rốt cuộc mạnh đến nhường nào.
Hơn nữa, nếu đối phương không xuất thủ thì chắc hẳn mục đích của đối phương cũng không phải là muốn giết hắn. Cho nên, Lý Thanh chắp tay một cái, nói: “Vị tiền bối này không biết ngươi đến Phi Ưng Bang ta là vì chuyện gì? Chỉ cần là chuyện mà ta có thể giúp thì Lý Thanh ta tuyệt không từ chối!”
Trong mắt tên võ giả Bạch Liên Giáo kia lộ ra vẻ khinh thường.
Đối với mệnh lệnh của Đà chủ và Thánh sứ, hắn có hơi không hiểu. Với hắn mà nói, loại bang phái như Phi Ưng Bang này, chỉ cần Bạch Liên Giáo cho bọn họ một mệnh lệnh là đủ rồi. Dám không làm theo, thẳng tay giết, tội gì còn phái hắn đến thăm dò một chuyến?
Tuy nhiên, những thứ này đều là do ở trên dặn dò xuống, hắn cũng chỉ có thể làm theo.
Nghe được câu hỏi của Lý Thanh, tên võ giả Hóa Thần cảnh của Bạch Liên Giáo chỉ hừ lạnh một tiếng, dùng chất giọng có hơi sùng kính, nói: “Vô Sinh lão mẫu, chân không gia hương!”
Tám chữ này vừa thốt ra, Lý Thanh nhất thời liền hiểu ra thân phận của đối phương.
Bạch Liên Giáo!
Hắn kiểu gì cũng không ngờ đối phương vậy mà lại là người của Bạch Liên Giáo.
Dù sao với Lý Thanh này mà nói thì tông môn như Bạch Liên Giáo trên căn bản giống như truyền thuyết với hắn.
Huống chi, danh tiếng của Bạch Liên Giáo trên giang hồ cũng không coi là tốt. Cho tới nay, cái tên Bạch Liên Giáo đều được dính liền với danh xưng tà giáo điên. Lý Thanh quả thực không nghĩ ra tại sao Bạch Liên Giáo lại đến tìm hắn.
Vì lẽ đó, Lý Thanh lập tức cẩn thận chắp tay một cái, nói: “Dám hỏi tiền bối Bạch Liên Giáo đây tìm tại hạ có chuyện gì? Chỉ cần Lý Thanh có thể giúp, tại hạ tuyệt sẽ không từ chối.”
Đối mặt với nhân vật thuộc tầng lớp như Bạch Liên Giáo, mặc dù bây giờ Lý Thanh còn chưa biết đối phương muốn làm gì nhưng hắn đã ra quyết định. Nếu có thể không đắc tội thì sẽ không đắc tội.
Tên võ giả Hóa Thần cảnh ở Bạch Liên Giáo kia lạnh nhạt nói: “Một mình Phi Ưng Bang bé tí của ngươi thì giúp được gì to tát cho Bạch Liên Giáo ta? Lần này ta tới chẳng qua là muốn thông báo cho ngươi một chuyện mà thôi. Từ nay về sau, Phi Ưng Bang ở đất Tương Nam nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của Bạch Liên Giáo ta. Sau này, đi theo Thánh giáo của ta khởi sự phản kháng chính sách tàn bạo của Đại Chu!
Tuy nhiên, ngươi yên tâm, ngươi sẽ không chịu thiệt. Bạch Liên Giáo ta am hiểu nhất chính là bí thuật quán đính. Dù tư chất của ngươi có kém đi chăng nữa thì dựa vào bí thuật của Bạch Liên Giáo ta cũng đủ cho ngươi tấn thăng đến Hóa Thần cảnh.”
Với tên võ giả Bạch Liên Giáo này mà nói, thì sau khi hắn nói xong những lời này, Lý Thanh hẳn nên quỳ xuống đất cảm ơn đội đức mới đúng. Nhưng lúc này, Lý Thanh sắc mặt tái nhợt, không nói một lời. Trên thực tế, hắn đang sợ.
Kiểu gì hắn cũng không ngờ, Bạch Liên Giáo lại chơi lớn như vậy. Chuyện hoang đường như phản kháng chính sách tàn bạo của Đại Chu căn bản là tạo phản!
Bang phái nhỏ như của hắn mà tham gia vào chuyện tạo phản thì còn có thể có được kết quả tốt hay sao? Vạn nhất thất bại, người của Bạch Liên Giáo chạy, nhưng Phi Ưng Bang của hắn chạy được hay không?
Dĩ nhiên, so với chuyện tạo phản, Lý Thanh càng băn khoăn về phía Tô Tín hơn.
Lý Thanh là một người rất dễ thỏa mãn. Đồng thời, hắn cũng là người rất biết quy củ. Bây giờ hắn mặc dù là Bang chủ Phi Ưng Bang, nhưng Lý Thanh vẫn luôn biết rõ Phi Ưng Bang rốt cuộc là của ai.
Tô Tín giao Phi Ưng Bang cho hắn. Hắn phát triển Phi Ưng Bang thì được. Hắn hưởng thụ quyền thế mà Phi Ưng Bang mang đến cũng được. Nhưng chuyện lớn như gia nhập Bạch Liên Giáo, dưới tình huống không có Tô Tín lên tiếng thì hắn thật không dám.
Dù hắn biết đã rất lâu rồi Tô Tín không để ý đến Phi Ưng Bang nữa nhưng hắn vẫn không dám tùy tiện quyết định.
Ví như cho tới giờ, cái danh tự Phi Ưng Bang này có thể đã không còn thích hợp. Song, không có sự căn dặn của Tô Tín hắn cũng không dám đổi.
Chương 2129 - Quyết định của Lý Thanh(2)
Quyết định của Lý Thanh(2)
Cho nên bây giờ, đối mặt với tên võ giả Hóa Thần cảnh từ Bạch Liên Giáo này hắn cũng thế, căn bản không dám tùy tiện đồng ý với Bạch Liên Giáo.
Lý Thanh chỉ cận thận nói: “Vị tiền bối này, Phi Ưng Bang chẳng qua chỉ là một bang phái nhỏ ở Tương Nam mà thôi. Đại sự của triều đình và Bạch Liên Giáo tại hạ thật không dám xen vào, cũng không có tư cách xen vào. Vì thế, xin tiền bối ngài thu lại lệnh đã ban ra.”
Tên võ giả Hóa Thần cảnh của Bạch Liên Giáo nhất thời biến sắc, hắn lạnh giọng nói: “Không biết phải trái! Ngươi cho rằng ngươi là thứ gì, thế mà cũng dám phản đối? Ngươi phải biết, lần này ta đến chẳng qua là thông báo chuyện này cho ngươi mà thôi. Đây là mệnh lệnh chứ không phải là hỏi ý kiến!”
Sự ngang tàn của Bạch Liên Giáo vượt xa sự tưởng tượng của Lý Thanh. Trên thực tế, Lý Thanh không biết là, nếu sau lưng hắn không có Tô Tín thì Bạch Liên Giáo thậm chí còn chẳng thèm hỏi, diệt thẳng Phi Ưng Bang rồi tính tiếp.
Tên võ giả Bạch Liên Giáo sắc mặt âm trầm, nói: “Bây giờ ta cho ngươi một sự lựa chọn cuối cùng. Rốt cuộc ngươi có đồng ý nghe theo hiệu triệu của Thánh giáo hay không?”
Trên mặt Lý Thanh lộ ra vẻ hoảng sợ. Đầu tiên hắn sửng sốt một chút, sau đó trên mặt lập tức lộ ra biểu cảm sợ hãi, nói: “Tại hạ nguyện ý…”
Câu nói này còn chưa xong, thậm chí, tên võ giả Bạch Liên Giáo kia còn đang chờ hắn thần phục thì bất ngờ lúc này, trên người Lý Thanh trong nháy mắt bạo phát ra một luồng cương khí cực mạnh, ngay lập tức đánh nát cánh cửa phòng sau lưng. Đồng thời, hét lớn: “Có thích khách!”
Tên võ giả Hóa Thần cảnh của Bạch Liên Giáo bỗng nhiên biến sắc. Hắn sao cũng không ngờ võ giả cấp thấp xuất thân từ một bang phái nhỏ lại cũng dám đùa bỡn mưu mẹo với hắn!
“Tự tìm cái chết”!
Tên võ giả Hóa Thần cảnh của Bạch Liên Giáo hừ lạnh một tiếng. Lúc này muốn ra tay tru diệt.
Tuy nhiên, chờ lúc hắn đi ra khỏi cửa phòng lại đụng phải hai tên võ giả Hóa Thần cảnh.
Hai tên võ giả Hóa Thần cảnh này đều là tán tu cung phụng được Lý Thanh mời đến từ Tương Nam. Thường ngày, căn bản đều dùng để làm mặt mũi cho Lý Thanh, hầu như rất ít có thời gian ra tay,
Thật ra thì với thực lực bây giờ của Phi Ưng Bang, muốn mời chào Hóa Thần cảnh cung phụng là rất khó. Dẫu sao, thực lực của Phi Ưng Bang bày ở đó. Bang chủ cũng không phải Hóa Thần mà muốn đi chào mời Hóa Thần cảnh cung phụng?
Nhưng điểm bất đồng duy nhất của Phi Ưng Bang chính là có tiền. Rất có thể, trong toàn bộ Tương Nam Đạo trừ Thương Sơn thành ra thì đây là thế lực có tiền nhất.
Dẫu sao bây giờ, Phi Ưng Bang lũng đoạn toàn bộ giao dịch đặc sản ở khắp Nam Man. Đây là căn cơ mà lúc Tô Tín làm Bang chủ Phi Ưng Bang đã đặt xuống, lại do Lý Thanh phát triển. Vì lẽ đó, tài sản Phi Ưng Bang có thể thu vô cùng khủng bố. Ít nhất chống đỡ cho hai tên Hóa Thần cảnh cung phụng cũng không thành vấn đề.
Quan trọng nhất chính là làm cung phụng cho những tông môn khác thì ngươi ít nhất cũng phải tận lực một chút mới được. Thân là cung phụng, lúc cạnh tranh với tông môn đối nghịch, cung phụng cũng cần ra tay.
Nhưng Phi Ưng Bang thì sao? Đối thủ của Phi Ưng Bang chẳng qua là những bang phái nhỏ ở các châu phủ Tương Nam kia mà thôi, cũng không cần bọn họ ra tay, Phi Ưng Bang cũng có thể tự mình nghiền ép được bọn họ. Còn những thế lực lớn khác cũng biết lai lịch của Phi Ưng Bang nên cũng tránh xa. Bình thường không đắc tội cũng không chọc đến.
Cho nên, bọn họ gia nhập Phi Ưng Bang trên căn bản chỉ là vật trang trí, hoặc dùng để Lý Thanh giữ thể diện. Bọn họ gia nhập Phi Ưng Bang nhiều năm như vậy, thậm chí chưa từng ra tay một lần.
Một chức cung phụng nhàn nhã như vậy dĩ nhiên bọn họ nguyện ý làm. Còn về thực lực của Phi Ưng Bang, bọn họ quản nhiều đến vậy làm gì?
Song, sau này bọn họ thực sự có hơi quá rảnh. Thậm chí rảnh đến mức chính bọn họ cũng áy náy.
Vì lẽ đó, giờ khó khăn lắm mới đụng chuyện, Lý Thanh chẳng qua chỉ mới gọi một tiếng, hai người này lập tức nhảy ra ngoài, chuẩn bị xuất thủ.
Tên võ giả Hóa Thần cảnh của Bạch Liên Giáo kia sắc mặt âm trầm, nói: “Cút ngay cho ta!”
Một trong hai tên cung phụng Phi Ưng Bang cười lạnh, nói: “Ở đất Tương Nam mà cũng dám đến Phi Ưng Bang gây chuyện, thật là to gan! Ngươi chưa từng nghe qua Phi Ưng Bang có ai trấn thủ hay sao?”
Tên võ giả Hóa Thần cảnh cười lạnh một tiếng, điểm ra một chỉ, bạch liên rơi xuống, Phật quang bay lên, chân không gia hương dũng hiện, Vô Sinh Chỉ!
Hai tên cung phụng Phi Ưng Bang lúc tên võ giả Bạch Liên Giáo còn chưa xuất thủ thì tỏ ra hết sức hữu lực.
Bọn họ nghĩ, dám xuất thủ với Phi Ưng Bang chính là những bang phái nhỏ có kẻ không phục dạy dỗ. Do đó mới tiêu một số tiền lớn mời một tên võ giả Hóa Thần cảnh đến ám sát Lý Thanh.
Người thuộc những đại phái khác đều biết bối cảnh của Phi Ưng Bang nên bọn họ sẽ không xuất thủ, cũng không có lý do để động thủ.
Như vậy, thích khách có thể dùng tiền mời về thực lực ắt có hạn. Ít nhất bọn họ cũng không để vào mắt. Nhưng ai nào ngờ người ra tay lại là đệ tử Bạch Liên Giáo. Bọn họ ai cũng ngẩn ra.
Chương 2130 - Yến Khuynh Tuyết(1)
Yến Khuynh Tuyết(1)
Kiến thức của bọn họ dù có nông cạn đến đâu đi nữa cũng biết Bạch Liên Giáo, cũng biết cả Vô Sinh Chỉ công pháp bí truyền của Bạch Liên Giáo. Một chỉ điểm ra, bạch liên phiêu tán, chân không gia hương hiện lên.
Hai người bọn họ sao cũng không ngờ, Lý Thanh này lại dây đến võ giả Bạch Liên Giáo.
Hai người bọn họ đều là võ giả tán tu, cả đời chưa từng rời đất Tam Tương. Mặc dù may mắn tu luyện đến Hóa Thần cảnh, song chênh lệch với võ giả Hóa Thần cảnh xuất thân từ Bạch Liên Giáo lại lớn đến chừng nào? Bọn họ thật không dám tưởng tượng.
Cho nên, hai người thầm mắng Lý Thanh trong lòng, đồng thời cũng chỉ có thể miễn cưỡng ra tay ngăn cản.
Nhưng rất nhanh, hai người bọn họ cũng biết họ và võ giả Bạch Liên Giáo chênh lệch đến nhường nào.
Dưới Vô Sinh Chỉ đó, hai người tức khắc hộc máu, lùi lại. Mặc dù không bị trọng thương nhưng thương thế cũng không rõ.
Tên võ giả Hóa Thần cảnh của Bạch Liên Giáo nhìn sân không bóng người. Thậm chí, trong tổng đường của toàn Phi Ưng Bang hắn cũng không phát hiện được khí tức của Lý Thanh. Hiển nhiên, hắn đã biết chuyện gì rồi. Lý Thanh ngược lại rất quả quyết, ngay lập tức bỏ hai tên cung phụng này lại mà chạy trốn.
Mặc dù võ giả Bạch Liên Giáo chẳng qua chỉ bị hai người kia trì hoãn trong nháy mắt, nhưng chỉ một chớp mắt như vậy cũng đủ cho Lý Thanh chạy trốn.
Tên võ giả Hóa Thần cảnh của Bạch Liên Giáo tức giận trợn mắt nhìn hai tên kia, nói: “Các ngươi chờ đó cho ta! Chuyện này không xong đâu!”
Hắn ngược lại muốn giết hai người này cho hả giận. Nhưng biết sao được khi hai người này, thực lực cá nhân tuy yếu song cùng liên hiệp lại, hắn có thể chống được sự liều mạng của đối phương hay không hãy còn là ẩn số. Huống chi, hắn còn có nhiệm vụ, cũng không có thời gian rảnh đi giết thời gian với hai người này.
Vì thế, tên võ giả Hóa Thần cảnh kia chẳng qua chỉ bỏ lại một câu ác độc, sau đó liền xoay người rời đi.
Hai tên cung phụng Phi Ưng Bang nhìn nhau một cái, đồng loạt mắng to: “Tên khốn kiếp này!”
Họ không mắng người của Bạch Liên Giáo mà là mắng Lý Thanh.
Mấy năm không gây chuyện, để bọn họ quá mức rảnh rỗi, sau cùng, tên Lý Thanh này mới một lần đã chọc ngay đến cho bọn họ một đại nhân vật.
Lúc này đã bị người của Bạch Liên Giáo để mắt tới, bọn họ không ở nổi ở Tương Nam Đạo nữa, chỉ có thể tìm một lối thoát khác.
Lúc này, Lý Thanh đã chạy khỏi Thường Ninh phủ. Ở đó có người của Bạch Liên Giáo, hắn cũng không cho là thực lực Phi Ưng Bang của hắn ngăn được Bạch Liên Giáo.
Vì lẽ đó, bây giờ hắn chỉ có một ý tưởng, đó chính là nói chuyện này cho Tô đại nhân.
Nếu như Tô đại nhân muốn quản chuyện này, đến lúc đó, Tô đại nhân dĩ nhiên sẽ ra tay. Hơn nữa, Lý Thanh lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt Tô đại nhân, với tính cách niệm tình cũ của Tô đại nhân, há lại không cho hắn gia nhập vào Tây Bắc? Mặc dù Lý Thanh không có dã tâm gì quá lớn, nhưng lăn lộn ở một vị trí, dưỡng lão ở đó cũng không tệ.
Mà chuyện này, nếu Tô đại nhân không muốn quản cũng không sao. Dù sao trách nhiệm của hắn đã làm được. Những năm gần đây, hắn cất không ít của cải ở Thương Sơn thành. Đến lúc đó, hắn cầm những thứ đó cao chạy xa bay, đến nơi nào cũng có thể sống cũng không tệ.
Chỉ có điều, phiền muộn duy nhất của Lý Thanh lúc này chính là làm sao để liên lạc với Tô đại nhân.
Dẫu sao bây giờ, cơ nghiệp của Tô đại nhân đều ở Tây Bắc Đạo. Đất Tương Nam này dường như cũng không có đường dây đặc biệt để có thể liên lạc trực tiếp với Tô đại nhân.
Suy nghĩ hồi lâu, Lý Thanh bấy giờ mới đột nhiên nghĩ đến chuyện gì. Dường như trước đây không lâu, Tô đại nhân đã từng xuất hiện ở Tương Tây. Đã như vậy, đất Tương Tây kia hẳn có người của Ám Vệ. Chỉ cần tìm được bọn họ thì dĩ nhiện bọn họ sẽ truyền tin đi cho Tô đại nhân.
Nghĩ như vậy, Lý Thanh cũng ngay lập tức chuẩn bị lên đường đi Tương Tây.
Ngay lúc Bạch Liên Giáo ra tay với Phi Ưng Bang, Trâu Minh kia cũng đã tự mình đi đến Thương Sơn thành.
Hơn mười năm qua, lúc này, Thương Sơn thành đã phồn hoa hơn so với Thương Sơn thành lúc Tô Tín rời đi. Thậm chí, toàn bộ Thương Sơn thành cũng xây rộng thêm một vòng lớn.
Phủ Thành chủ, nơi trung tâm nhất của Thương Sơn thành, cũng là dấu mốc của cả Thương Sơn thành. Tất cả võ giả Thương Sơn thành khi đi ngang qua phủ Thành chủ, trong mắt cũng sẽ lộ ra một chút kính ý.
Dẫu sao, coi như là võ lâm Trung Nguyên cũng không tìm được thế lực nào sẽ rộng lượng, thiện ý với võ giả tán tu như ở đây.
Lúc này, bên trong phủ Thành chủ, Yến Khuynh Tuyết liếc nhìn sổ sách gần đây. Mặc dù gần đây Thương Sơn thành thu vào không tệ. Nhưng trên mặt nàng cũng không có bao nhiêu vẻ mừng rỡ.
So sánh với hơn mười năm trước, dung mạo của Yến Khuynh Tuyết cũng không có quá nhiều thay đổi.
Thiên phú võ đạo của nàng rất kém cỏi, cho nên dù tới bây giờ, có tài nguyên của Thương Sơn thành cấp dưỡng, nàng cũng chỉ là đến Tiên Thiên Thần Cung cảnh mà thôi.
Chương 2131 - Yến Khuynh Tuyết(2)
Yến Khuynh Tuyết(2)
Nhưng những năm gần đây, Thương Sơn thành được xem như nơi nòng cốt mua bán ở toàn bộ Tương Nam. Nàng cũng thu thập được không ít chí bảo. Trong đó ắt sẽ có một ít kỳ dược có thể giữ lại thanh xuân mãi mãi xuất xứ từ hải ngoại.
Cho nên bây giờ, dung mạo của nàng nhìn qua vô cùng trẻ tuổi. Chỉ có điều, trong mắt nàng lại có thêm mấy phần trưởng thành cùng tang thương.
Cửa phòng bị đẩy ra, tiểu nha hoàn Thanh Ly ngày nào nay đã lớn lên thành đại nha hoàn rồi. Thấy Yến Khuynh Tuyết còn đang xem sổ sách, nàng không khỏi nói: “Tiểu thư nghỉ ngơi chút đi. Ta nấu cháo tổ yến cho ngài đây.”
Yến Khuynh Tuyết hơi gật đầu, nói: “Để xuống đi.”
Thấy tiểu thư có chút buồn buồn không vui, Thanh Ly không khỏi nói: “Ngài còn đang nhớ đến hắn?”
Yến Khuynh Tuyết im lặng không nói, nhưng đi theo tiểu thư nhiều năm như vậy, Thanh Ly biết rõ, tiểu thư chắc chắn đang nhớ đến cái tên Mạnh Thanh Trạch đó rồi.
Ngày xưa, lúc tiểu thư tứ cố vô thân nhất, Mạnh Thanh Trạch đó bỗng nhiên xuất hiện, nâng đỡ tiểu thư đến vị trí Thành chủ Thương Sơn thành. Hết thảy đều giống như một giấc mộng vậy.
Nhưng ai nào ngờ, lúc tiểu thư nảy sinh tình cảm với Mạnh Thanh Trạch kia, hắn lại bỗng nhiên rời đi. Hết sức đột ngột. Hệt như lúc hắn xuất hiện.
Song lúc đó, tiểu thư đã ôm tình cảm sâu đậm với hắn. Hơn mười năm qua, không ít thiếu niên anh kiệt võ lâm Tương Nam theo đuổi tiểu thư nhưng đều bị nàng cự tuyệt. Bởi trong lòng tiểu thư sớm đã bị người kia lấp đầy.
Nhìn dáng vẻ ưu sầu của tiểu thư bây giờ, Thanh Ly không khỏi nói: “Mạnh công tử kia đã đi nhiều năm như vậy rồi. Chẳng lẽ tiểu thư còn không bỏ được hắn sao?
Huống chi, đối phương thực sự là Mạnh Thanh Trạch gì đó hay sao? Đó cũng có thể chỉ là một thân phận giả mà thôi. Tiểu thư có nhớ hắn đến đâu đi nữa thì dựa vào một cái thân phận giả như vậy, biết tìm người thế nào?”
Lúc đầu, Tô Tín dùng thân phận giả của Lục Phiến Môn cho. Mặc dù với người bình thường mà nói thì nhìn không ra sơ hở nào để tấn công. Nhưng những năm gần đây, Yến Khuynh Tuyết đã cẩn thận điều tra, cái gọi là thân phận Mạnh Thanh Trạch có thể nói là vô cùng khả nghi.
Người mua bán cùng Thương Sơn thành tới lui rất nhiều. Thậm chí, có một vài thương nhân hải ngoại cũng là nghe tên mà đến. Yến Khuynh Tuyết từng làm quen với bọn họ. Tên tán tu hải ngoại Tông Hạo Dương đã chết không biết là bao nhiêu năm rồi. Cho tới giờ hắn cũng chưa từng có học trò. Nếu vậy, Mạnh Thanh Trạch này nhảy ra từ nơi nào?
Hơn nữa, với thực lực năm đó của Mạnh Thanh Trạch thế nhưng mà trên giang hồ lại hoàn toàn không có tin tức gì của hắn. Giống như là hắn biến mất không lý do vậy. Tất cả những điều này đều chỉ ra, thân phận Mạnh Thanh Trạch đó rất có thể là giả. Chỉ có điều, Yến Khuynh Tuyết vẫn một mực không muốn tin mà thôi.
Khóe miệng Yến Khuynh Tuyết nặn ra vẻ tươi cười, nói: “Được rồi Thanh Ly, đừng nói mấy chuyện cũ này nữa. Cháo ta sẽ ăn, ngươi đi nghỉ trước đi.”
Ngay lúc Thanh Ly còn muốn nói thêm gì đó, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một tràng tiếng gõ cửa. Quản gia Lương Bá của Yến Khuynh Tuyết đi tới, sắc mặt nghiêm trọng, nói: “Tiểu thư, có người cầu kiến.”
“Ai?”
Lương Bá nhíu mày một cái, nói: “Đối phương tự xưng là người của Bạch Liên Giáo!”
Lời này vừa nói ra, thần sắc của Yến Khuynh Tuyết nhất thời cũng nghiêm trọng.
Nàng cũng không còn là tiểu nha đầu cái gì cũng không biết của mười mấy năm trước nữa. Thời gian hơn mười năm này, nàng đã chỉnh đốn toàn bộ Thương Sơn thành gọn gàng ngăn nắp. Thậm chí, còn phát triển Thương Sơn thành thành thế lực lớn có nhiều thế lực ẩn giấu nhất ở Tương Nam. Bất kể là thủ đoạn hay là kiến thức, có thể nói, Yến Khuynh Tuyết đã là xưa không bằng nay.
Cho nên nàng biết, Bạch Liên Giáo đại diện cho cái gì. Đây tuyệt không phải nơi mà bất cứ ai cũng muốn đụng đến. Đồng thời, cũng không dám có ai dám dính líu đến thế lực kinh khủng này.
“Người của Bạch Liên Giáo tìm ta làm gì?” Trong mắt Yến Khuynh Tuyết lộ ra vẻ khó hiểu.
Lương Bá trầm giọng nói: “Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai. Chúng ta cứ đi xem thử một chút. Đúng rồi, tiểu thư, gọi Tiền đạo trưởng đi cùng đi. Có ông ấy ở đó, chẳng may xảy ra chuyện gì cũng có người bảo vệ.”
“Tài Năng Thông Thần” Tiền Đạo Nhân được coi như là lá bài tẩy ngày xưa Yến Hoàng Cửu để lại cho Yến Khuynh Tuyết. Hắn cũng quả thực là làm hết bổn phận. Nhiều năm qua như vậy vẫn luôn bảo vệ Thương Sơn thành.
Hơn nữa, những năm gần đây, Yến Khuynh Tuyết cũng vẫn luôn đối xử với Tiền Đạo Nhân như trưởng bối của nàng. Thái độ cung kính, quan tâm. Thậm chí, còn đặc biệt thu thập không ít vật liệu tu luyện trân quý để hắn tu luyện.
Tiền Đạo Nhân vốn xuất thân tán tu đến Thương Sơn thành trấn thủ chỉ vì một lời cam kết. Sau trăm năm hắn sẽ rời đi.
Nhưng tính cách của Yến Khuynh Tuyết đã làm cảm động Tiền Đạo Nhân. Hắn thậm chí còn nhận Yến Khuynh Tuyết làm nghĩa nữ, quyết định bảo vệ Thương Sơn thành như nhà của mình. Kỳ hạn trăm năm dĩ nhiên không cần nói nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận