Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất (Tối Cường Phản Phái Hệ Thống)

Chương 2871 - Phật Đà chết

Phật Đà chết
Mà lúc màu đen này lan tràn đến xung quanh Tô Tín, bản thân hắn như đang hóa thành một cái hố đen vậy. Chiếm đoạt vạn vật, bao phủ lấy hết thảy sức mạnh!
Đây chính là thức thứ mười của Hồn Thiên Bảo Giám, cũng là một thức sau cùng, Huyền Vũ Trụ!
Đây là thứ vượt qua cực hạn nhân lực. Thật ra thì từ lúc đầu khi Tô Tín bế sinh tử quan, hắn cũng đã tu luyện Hồn Thiên Bảo Giám đến cảnh đại thành. Có điều, thức Huyền Vũ Trụ này hắn vẫn chưa từng dùng qua. Cho tới bây giờ, vào thời khắc mấu chốt này Tô Tín mới lấy ra dùng.
Huyền Vũ Trụ chiếm đoạt hư không, bao la vạn tượng. Hố đen vô biên kia có thể chiếm đoạt hết thảy. Biến vạn vật thành trạng thái hỗn độn lúc ban đầu.
Phật quang lóe lên lim mang lưu ly sáng chói bị hút vào trong Huyền Vũ Trụ. Hố đen vô biên vô tận kia vây chiếm lấy Phật cốt kia. Mặc dù hơi có chút miễn cưỡng, nhưng với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy, Phật cốt kia lại bị hố đen hút vào trong, hóa thành bóng tối hỗn độn vô biên. Cuối cùng, hoàn toàn tiêu mòn!
Phật cốt bị Huyền Vũ Trụ của Tô Tín chiếm đoạt, một kích liều mạng cuối cùng của Phật Đà cũng bại.
Lúc này, quanh thân Phật Đà tản ra một màu xám trắng, không còn chút sinh cơ nào nhưng hắn vẫn còn sống.
Nhìn Tô Tín, kẻ cũng có sắc mặt tái nhợt nhưng cả người vẫn tản ra khí tức cường đại như trước, Phật Đà phát run mà ngồi xếp bằng dưới đất. Đưa một ngón tay lên điểm ở đỉnh đầu mình. Gió nhẹ thổi qua, cơ thể Phật Đà ầm ầm một tiếng, hoàn toàn nát bấy, hóa thành tro bụi phiêu tán đầy trời.
Cho đến cuối cùng, vị cường giả thượng cổ này ngày xưa cũng là nhân vật có thể cùng tranh phong với Nhân Hoàng. Hắn không chết trong tay Tô Tín mà chọn cách tự mình kết thúc. Tô Tín quả thực đã đánh bại hắn, song không giết được hắn.
Hơn nữa, Tô Tín có thể cảm giác được, lần này Phật Đà chết hoàn toàn không để lại hậu thủ gì.
Bất kể ngày trước ngươi huy hoàng rực rỡ thế nào, đến phút cuối cũng chỉ là một nắm bụi đất, phiêu tán giữa thiên địa.
Tô Tín cũng không có cảm khái gì. Hắn còn chưa già dặn đến mức độ đó. Phía trước hãy còn cường địch chờ hắn đánh giết.
Sau khi Phật Đà chết, tia thiên cơ của hắn bị Tô Tín nắm trong tay, sáp nhập vào trong cơ thể. Lần này Tô Tín có thể cảm giác được rõ rệt độ dung hợp của hắn và phương thiên địa này. Rõ ràng suy đoán trước đó của Tô Tín là đúng.
Cái gọi là thiên cơ, dung hợp một cái cũng không có phản ứng gì. Dung hợp hai cái cảm giác cũng không lớn. Nhưng nếu dung hợp ba, bốn cái, chênh lệch sẽ rất rõ ràng.
Đến khi thực sự Cửu Cực Quy Nhất mới có thể đạt đến trình độ biến đổi.
Mà Phật Đà kia vừa chết, những đệ tử Phật Tông hãy còn lưu lại trong Linh Sơn kia nhất thời khóc rống lên.
Dưới mấy trăm ngàn đại quân của Tô Tín kéo đến dưới thành, Phật Đà bị Tô Tín đánh bại, chọn cách tự mình kết thúc, viên tịch quy khư. Bọn họ còn lấy cái gì để đối phó đám người Tô Tín?
Cho nên, mặc dù có phần lớn đệ tử Phật Tông miệng tụng Phật hiệu, ngay lập tức tự đánh nát tim, chọn cách tự mình kết liễu cũng không chịu bị khuất nhục.
Chỉ có điều, phần lớn đệ tử Phật môn khác cũng là người. Là người sẽ sợ chết. Không phải ai trong tông môn cũng có dũng khí quyết tâm liều chết cùng nhau.
Sau khi võ giả dưới quyền Tô Tín chạy tới, hầu như không gặp phải chống cự gì. Những võ giả còn sót lại của Phật môn, tám phần chọn cách tự tử. Hai phần người còn lại ngoại trừ có người lẻ tẻ lấy trứng chọi đá ra thì những người còn lại đều chọn cách đầu hàng.
Hoàng Bỉnh Thành dẫn người thống kê nhân số một chút, đi đến bên cạnh Tô Tín, nói: “Đại nhân, đệ tử Phật Tông, trừ những người đã chết, số người còn lại căn bản cũng đã đầu hàng, nên xử lý thế nào đây?”
Lúc hỏi những lời này, trong mắt Hoàng Bỉnh Thành lộ ra một tia sát cơ nồng đậm. Với hắn mà nói, giết hết là xong chuyện. Dù sao, đây cũng là phong cách của Tô Tín.
Giữa bọn họ và Phật môn đã là thù oán lớn, không đội trời chung. Lưu lại những hòa thượng Phật Tông này trong tương lai cũng là một phiền toái.
Nhưng cái nằm ngoài dự liệu của Hoàng Bỉnh Thành là Tô Tín cũng không hề đuổi cùng giết tuyệt mà là nhàn nhạt nói: “Không cần giết, thu về dưới quyền. Bắt bọn họ nôn hết công pháp Phật Tông ra để dạy cho Tây Bắc quân.”
Hoàng Bỉnh Thành kinh ngạc nói: “Không giết? Chẳng may đám người Phật Tông này ở trong tối phá rối thì biết làm sao?”
Tô Tín nhìn những đệ tử Phật môn đã chọn cách tự tử kia, lạnh nhạt nói: “Đệ tử Phật môn thực sự cũng đã chết. Người sống chẳng qua chỉ là chó nuôi trong nhà mà thôi.
Lá gan cũng đã bị sợ đến mức hư luôn rồi, còn có thể làm được cái gì? Đoán chừng, đời này của bọn họ cũng không dám tự xưng là đệ tử Phật môn nữa.”
Hoàng Bỉnh Thành như có điều gì suy nghĩ, gật đầu một cái, ngay lập tức căn dặn người đến xử lý những tàn dư Phật Tông kia.
Nói quả thực bây giờ đã không có cái gì gọi là Phật Tông nữa. Cái có chẳng qua là truyền thừa võ đạo Phật môn mà thôi.
Phật Đà chết (2)
Mà ngay lúc Phật Đà chết, luồng Phật quang sáng chói kia tiêu tán trong thiên địa. Những người khác có thể không có phản ứng gì, nhưng nhân vật hàng Thông Thiên cảnh lại có một loại cảm giác Phật Đà đã bỏ mình!
Bên trong Thiên Ma Cung, Đại Thiên Ma Tôn sững sờ nhìn về hướng Linh Sơn, trong mắt hắn lóe lên vẻ khó hiểu.
Hắn chưa tính là đấu cả đời với Phật Đà, nhưng dù sao cũng coi như là đã đấu cả nửa đời. Kết quả bây giờ, Phật Đà lại chết rồi.
Mặc dù nếu Đại Thiên Ma Tôn có cơ hội, hắn không chừng cũng sẽ đích thân xuất thủ chém chết Phật Đà. Nhưng bây giờ, Phật Đà chết một cách đột ngột như vậy, vẫn khiến cảm giác của hắn có chút phức tạp.
Hồi lâu sau, Đại Thiên Ma Tôn lắc đầu một cái. Những thứ này đã không còn quan hệ gì lớn với hắn nữa.
Hai thế gian đại tranh thượng cổ cùng hiện tại hắn đều đã trải qua. Đến cảnh giới như Đại Thiên Ma Tôn, bản thân đã đi đến đỉnh cao. Nếu muốn đi lên thêm một bước thì phải có khí vận lớn cùng cơ duyên lớn mới được.
Thật ra thì, so sánh với những Thông Thiên kia, mặc dù Đại Thiên Ma Tôn xuất thân Ma đạo, song trong thực thế, dã tâm của hắn cũng không lớn.
Nhân Hoàng ngày trước nếu không phải ép hắn quá mức, Đại Thiên Ma Tôn cũng sẽ không ám sát Nhân Hoàng, cũng sẽ không liều mạng với Nhân Hoàng.
Bất kể là giang hồ thời thượng cổ hay giang hồ hiện tại, hắn đều không thể trở thành Chúa tể. Ngày xưa có Nhân Hoàng xưng tôn. Bây giờ có một Tô Tín gần như đã đứng ở đỉnh cao. Giữa bọn họ rốt cuộc là ai thắng ai thua, Đại Thiên Ma Tôn chỉ cần xem chuyện náo nhiệt là được.
Mà lúc này, ở bên phía Đạo môn, sau khi cuộc chiến của Tô Tín và Phật Đà kết thúc, Mạnh Kinh Tiên và Lâm Trường Hà vẫn đang giao thủ.
Lâm Trường Hà thừa kế tất cả trí nhớ võ đạo của Đạo Tổ. Cho dù hắn có không bằng Đạo Tổ ngày trước, cũng không hề thua kém.
Mà tu vi kiếm đạo tự thân của Mạnh Kinh Tiên cũng đạt đến trình độ cao nhất ở Thông Thiên cảnh, so với vị Kiếm Thánh Mặc Ly thượng cổ kia cũng không thua kém là mấy.
Giao thủ một thời gian lâu như vậy, Lâm Trường Hà dốc hết bí pháp Đạo môn trong tay, kinh khủng hơn chính là sự thấu hiểu của hắn với thiên địa này. Các loại thủ pháp Đạo pháp được vận dụng thuần thục. Giao thủ với hắn không khác gì như đang cùng đối địch với cả thiên địa này vậy.
Mà Mạnh Kinh Tiên ở bên kia lại rất trực tiếp. Kiếm của hắn chính là kiếm đạo thuần túy nhất, cũng là kiếm đạo đơn giản nhất. Bất kể ngươi đánh ra chiêu thức gì, ta cũng sẽ một kiếm chém phá. Hai bên ngươi tới ta đi, căn bản không ai làm gì được người kia.
Cho nên, hai người này giao thủ cũng coi là sức mạnh tương đương. Đấu mãi cho đến bây giờ cũng không phân thắng bại.
Dĩ nhiên bây giờ bọn họ chẳng qua đang phân định thắng bại chứ không phải đang đấu sinh tử. Nếu không, hai người này e sớm đã có kết quả rồi.
Trong khoảnh khắc Phật Đà ngã xuống, Phật quang tiêu tán. Cảm nhận được khí tức huyền ảo kia, Lâm Trường Hà cùng Mạnh Kinh Tiên đồng loạt dừng tay. Bốn người liếc nhau một cái. Bọn họ đều đã biết kết quả trận chiến này. Tô Tín đã thắng!
Huyền Trần Tử thở dài một cái. Đạo Phật không thể cùng tồn tại. Ít nhất, vào lúc hắn nhập Đạo môn, nhất mạch Đạo môn đã đánh đến sứt đầu chảy máu với nhất mạch Phật môn rồi.
Thậm chí, Lý Bá Dương năm xưa cũng từng mời hắn xuất thủ đối phó với Thiếu Lâm Tự. Có điều, Huyền Trần Tử bởi không muốn xen vào những chuyện giang hồ này cho nên mới ngay lập tức cự tuyệt.
Không ngờ đến bây giờ, Đạo – Phật hai mạch đấu một thời gian dài như vậy. Mặc dù hia bên đều có lúc chiếm thế thượng phong nhưng cũng không hoàn toàn diệt đối phương. Kết quả bây giờ, Phật môn bị hủy trong tay người khác. Đây cũng khiến cho Huyền Trần Tử có chút bồi hồi.
Có điều, tuy có bồi hồi nhưng Huyền Trần Tử cũng âm thầm cảnh giác.
Bây giờ thực lực của Tô Tín đã cao đến mức nào Huyền Trần Tử cũng không biết.
Có điều, chỉ nhìn vào việc bây giờ Tô Tín có thể giết chết Phật Đà, cái đó đã chứng tỏ được thực lực của Tô Tín thậm chí đã có nội tình vô địch thiên hạ!
Bây giờ, lại xuất hiện một Mạnh Kinh Tiên cùng một Lâm Trường Hà. Nếu Tô Tín đã quyết định ra tay với Đạo môn, với thực lực của Đạo môn bọn họ lúc này, bọn họ tuyệt không ngăn được!
Huyền Trần Tử nhìn Lâm Trường Hà một cái. Lúc này, Lâm Trường Hà ngược lại lại rất bình tĩnh. Hắn chẳng qua chỉ có truyền thừa trí nhớ võ đạo của Đạo Tổ chứ không truyền thừa những trí nhớ khác. Với chuyện này hắn ngược lại không có cảm xúc gì. Phật Đà chết thì chết thôi. Ước định trước đó của bọn họ dĩ nhiên cũng hủy theo.
Huyền Trần Tử nhìn Lâm Trường Hà và Địa Tạng Vương, trầm giọng nói: “Hai vị, Phật Đà đã chết. Các ngươi cũng không cần ở đây cản chúng ta nữa. Còn phải chúc mừng hai vị đây. Các người đã chọn đúng phe để đứng rồi.”
Mạnh Kinh Tiên lắc đầu, nói: “Cho tới giờ, chúng ta cũng chưa từng chọn đứng về phe nào. Sinh tử thành bại không dựa vào thiên mạng mà là dựa vào bản thân.
Đến Đạo môn
Trong Tây Bắc Đạo, Mạnh Kinh Tiên cùng Địa Tạng Vương cũng đều đã trở lại, Tô Tín hỏi: “Các ngươi cũng đã động thủ với bên Đạo môn rồi hay sao?”
Địa Tạng Vương lắc đầu nói: “Ta không động thủ. Mạnh Chưởng môn giao thủ với Lâm Trường Hà. Đối phương kế thùa tất cả truyền thừa võ đạo của Đạo Tổ, rất mạnh.”
Được Địa Tạng Vương đánh giá bằng hai chữ rất mạnh, có thể tượng tượng được tài nghệ thực sự của Lâm Trường Hà bây giờ.
Tô Tín đưa mắt nhìn sang Mạnh Kinh Tiên, nói: “Thắng bại như thế nào?”
Mạnh Kinh Tiên lắc đầu nói: “Không biết, chúng ta không phân sinh tử. Có điều, kiếm của ta là kiếm giết người. Nếu quả thật là lúc đang giao thủ thì ta có lòng tin giết được hắn.”
Tô Tín không nói gì. Hắn cũng biết, hỏi chuyện từ phía Mạnh Kinh Tiên cũng không hỏi được gì.
Con người Mạnh Kinh Tiên không thể nói là tự tin đến mù quáng, chỉ có thể nói hắn tin tưởng vào kiếm của hắn, tin tưởng vào kiếm đạo của hắn.
Địa Tạng Vương cười nói: “Thật ra thì bất kể thực lực của đối phương như thế nào. Ba người chúng ta liên thủ thì dĩ nhiên có thể toàn thắng. Chỉ có điều bây giờ phải xem ngươi có muốn xuất thủ với Đạo môn hay không.”
Tô Tín lắc đầu một cái. Trong mắt hắn lộ ra một tia tinh mang: “Có ra tay với Đạo môn hay không không phải ở ta mà là ở phía Đạo môn.”
Sau khi nói xong, Tô Tín nói thẳng: “Chuyện của Đạo môn trước bỏ sang một bên, khoảng thời gian này ta phải bế quan một chút.”
“Luyện hóa thiên cơ của Phật Đà?” Địa Tạng Vương nói.
Tô Tín gật gật đầu, nói: “Có nguyên nhân như vậy. Có điều, ta cũng cần dưỡng thương một thời gian.
Lá bài tẩy do Phật Đà chuẩn bị rất mạnh. Chẳng trách hắn có can đảm đi khiêu chiến với Nhân Hoàng. Chỉ có điều, nếu hắn biết Nhân Hoàng muốn làm gì, ta đoán chừng hắn sẽ phải cân nhắc lại xem lá bài tẩy của hắn có đủ mạnh hay không.”
Sau khi nói đôi câu với Địa Tạng Vương và Mạnh Kinh Tiên xong, Tô Tín liền đi trong vào bế quan.
Trận chiến này với Phật Đà, đầu tiên Tô Tín bị Tam Thế Phật Pháp Thân công kích, làm tổn thương nội phủ thân xác. Sau đó lại cùng liều mạng với Nguyên Thần Phật Đà khiến cho Nguyên Thần của bản thân chịu một ít tổn thương.
Mà đến cuối cùng, mặc dù Tô Tín thi triển ra thức Huyền Vũ Trụ kia, thật ra khi đó Tô Tín cũng dùng hết một chút sức mạnh cuối cùng khiến cơ thể hắn bị tiêu hao, mất nhiều hơn được.
Uy năng một thức cuối cùng trong Hồn Thiên Bảo Giám này mạnh mẽ, tiêu hao dĩ nhiên cũng không nhỏ. Nếu như là bình thường, Tô Tín dĩ nhiên có thể ung dung mà dùng. Có điều, trước đó Tô Tín đã dùng Vô Tướng Giới tiêu hao lớn. Lại một lần nữa vận dụng đến Huyền Vũ Trụ này cũng chỉ có thể khiến thân thể hắn mất nhiều hơn được.
Dĩ nhiên, chỗ tốt mà trận chiến này mang lại cho Tô Tín cũng nhiều hơn.
Cái này không phải là thiên cơ mà Tô Tín có được từ trên người Phật Đà, mà là thể ngộ liên quan đến thời gian và không gian hắn có được lúc Tô Tín đối chiến với Tam Thế Phật Pháp Thân.
Mỗi người đều có con đường mà mình phải đi. Tô Tín cân bằng sinh tử lực trong cơ thể, võ công cả người dung hợp từ trăm nhà. Chính tà kiêm tu, nhưng trong thực tế, sức mạnh cuối cùng Tô Tín ngưng tụ ra cũng chỉ có một, sinh tử lực.
Đây là sức mạnh trụ cột nhất trong thế gian, cũng là sức mạnh khó nắm lấy nhất. Nhưng bây giờ Tô Tín đã nắm được nó trong tay.
Mà Tam Thế Phật Pháp Thân mà Phật Đà thi triển ra kia chính là một loại thần thông diễn hóa không gian và thời gian đến mức tận cùng. Tô Tín không học được. Bây giờ đi nghiên cứu cũng không còn kịp nữa. Bởi vì đây không phải là võ mà là một loại thể ngộ với không gian và thời gian.
Nhưng trong lúc giao chiến, hai loại sức mạnh này lại mang cho Tô Tín một suy đoán, có thể giúp cho hắn đem lĩnh ngộ về thời gian và không gian này dung hợp vào trong võ đạo của hắn. Hắn cũng không cần tu luyện đến trình độ cao nhất. Chỉ cần lĩnh ngộ một phần đạo lý trong đó là được.
Tô Tín đột nhiên chạy đi bế quan, cái này khiến cho một số người trên giang hồ cũng kinh ngạc không thôi.
Dựa vào tính cách bá đạo của Tô Tín, thiên hạ này trừ những người đứng bên hắn thì những kẻ khác đều là kẻ địch của hắn.
Sau khi đánh một trận với Tô Tín, Vũ Thiên Vực không có tin tức gì. Trên giang hồ liền cho rằng Vương Cửu Trọng của Vũ Thiên Vực bị đánh bại. Người của Vũ Thiên Vực cũng hoàn toàn nhận thua. Mà Ma đạo trước đó từng có liên thủ với Tô Tín. Vậy hiện thế lực duy nhất không phải là bằng hữu của Tô Tín chỉ còn lại một mình Đạo môn.
Nhưng ai nào ngờ, sau khi diệt tuyệt Phật môn, Tô Tín liền không có động tĩnh gì nữa. Mọi người cũng không biết Tô Tín rốt cuộc có ý gì. Thậm chí, ngay cả Huyền Trần Tử cũng có hơi khó hiểu.
Đến nửa năm sau, thương thế tự thân của Tô Tín đã khỏi. Thiên cơ của Phật Đà hắn cũng đã hoàn toàn luyện hóa xong. Lúc này, Tô Tín mới gọi Địa Tạng Vương và Mạnh Kinh Tiên đến, chuẩn bị động thủ với Đạo môn.
Đến Đạo môn (2)
Lúc Địa Tạng Vương đi đến Phi Long thành cũng không thấy cảnh thế lực Tây Bắc Đạo tập hợp. Hắn không nhịn được mà hỏi: “Lần này ngươi không tính để cho thủ hạ động thủ à?”
Tô Tín lắc đầu nói: “Đạo môn khác với Phật môn. Đặc biệt là Đạo môn bây giờ thật ra cũng không coi là Đạo môn hoàn chỉnh nữa. Mà chẳng qua là lấy Thái Nhất Đạo Môn làm chủ mà thôi. Trước đó ta từng nói, lần này có động thủ với Đạo môn hay không thì thật ra nằm ở chỗ Đạo môn. Dù sao thì ba người chúng ta liên thủ đi đánh Đạo môn, Đạo môn bọn họ cho dù có nhiều lá bài tẩy hơn nữa cũng không cản được chúng ta.”
Địa Tạng Vương gật đầu một cái, bất kể thực lực bên Đạo môn có thế nào, thiên hạ hiện tại chỉ cần ba người bọn họ, thì trừ khi Nhân Hoàng hiện thế thì không ai có thể địch được. Trực tiếp đi thẳng đến Đạo môn, bọn họ cũng không cần phải sợ.
Sau cùng, Tô Tín chỉ nói cho Hoàng Bỉnh Thành và Lý Phôi một tiếng, rồi ngay lập tức cùng Địa Tạng Vương và Mạnh Kinh Tiên ngự không đi đến sơn môn của Thái Nhất Đạo Môn.
Lúc này, trong Thái Nhất Đạo Môn, Huyền Trần Tử và Lâm Trường Hà vẫn còn đang bình tĩnh tu luyện.
Đây cũng không phải là vì bọn họ có lòng tin đánh được với Tô Tín, cũng không phải vì bọn họ tâm lớn. Mà là vì chuyện đã đến nước này. Bọn họ cho dù có nghĩ hết mọi cách cũng không làm gì được Tô Tín. Nếu thế thì chi bằng thản nhiên đối mặt.
Thiên tính của Lâm Trường Hà đã thế, Huyền Trần Tử cũng coi như là nhìn thấy phong vân giang hồ. Hai người bọn họ nhìn rất rõ điểm này.
Ngay lúc này, ba luồng khí tức bỗng nhiên hạ xuống. Trong đó đặc biệt có một luồng khí tức mạnh nhất, chói chang giống như Mặt trời ban trưa.
“Đến rồi.” Lâm Trường Hà nhìn giữa không trung, lẩm bẩm nói.
Trong mắt Huyền Trần Tử lộ ra vẻ quái dị nói: “Chỉ có ba người bọn họ? Tây Bắc Đạo không ồ ạt tấn công?”
Lúc này, giọng của Tô Tín truyền tới từ bên ngoài Thái Nhất Đạo Môn, vọng khắp toàn bộ Thái Nhất Đạo Môn.
“Chư vị Thái Nhất Đạo Môn, người cũng đến rồi. Không mời chúng ta vào trong ngồi một chút hay sao?”
Lời này vừa nói ra, nhất thời kích động toàn bộ Thái Nhất Đạo Môn. Một đám đệ tử Thái Nhất Đạo Môn đều vọt ra, ánh mắt nhìn về phía Tô Tín mang theo vẻ căm thù.
Phật môn cũng đã bị Tô Tín diệt. Nghe nói những đệ tử Phật môn kia, phần lớn đều chọn cách tự tử. Cón một phần khác thì khom lưng khụy gối, đầu phục Tô Tín. Bây giờ Đạo môn bọn họ chẳng lẽ cũng phải dẫm lên vết xe đổ đó hay sao?
Thậm chí, có một số đệ tử Thái Nhất Đạo Môn ở đó đều đang thầm suy nghĩ, chờ lúc nữa Tô Tín muốn diệt Đạo môn, bọn họ rốt cuộc phải cương quyết tự vẫn hay đầu hàng kéo hơi tàn? Dường như nghe nói, đãi ngộ làm thủ hạ cho Tô Tín tại Tây Bắc Đạo cũng không tệ.
Lúc một vài đệ tử Thái Nhất Đạo Môn đang thầm nghĩ vớ vẩn, cửa sơn môn của Thái Nhất Đạo Môn mở, Huyền Trần Tử cùng Lâm Trường Hà đi ra, trầm giọng nói: “Nếu như Tô đại nhân đã đến đây thì vào đi. Chỉ cần Tô đại nhân yên tâm là được.”
Tô Tín cười to nói: “Thái Nhất Đạo Môn cũng không phải là đầm rồng hang hổ, ta có gì mà không dám?”
Dứt lời, Tô Tín liền cùng với Địa Tạng Vương và Mạnh Kinh Tiên bước vào trong Thái Nhất Đạo Môn. Những đệ tử này mặt đầy vẻ hoang mang. Lần này hình như là không đánh?
Trong đại điện Thái Nhất Đạo Môn, Huyền Trần Tử nhìn ba người Tô Tín, trầm giọng nói: “Tô đại nhân, ngươi rốt cuộc có ý gì? Rốt cuộc hòa hay chiến? Nhưng nếu như ngươi muốn Thái Nhất Đạo Môn ta phụ thuộc vào dưới quyền Tây Bắc Đạo ngươi. Cái này tuyệt không có khả năng. Nhưng Thái Nhất Đạo Môn ta có thể ẩn cư ở núi thẳm, không bước ra giang hồ nữa, cũng sẽ không ảnh hưởng đến đại thế xưng bá giang hồ của Tô đại nhân ngươi.”
Cái Huyền Trần Tử nói lúc này cũng là ranh giới cuối cùng của Thái Nhất Đạo Môn.
Bất kể là Thái Nhất Đạo Môn hay Lâm Trường Hà cũng sẽ không thần phục Tô Tín, không tham dự vào phân tranh giang hồ chính là nhượng bộ lớn nhất của bọn họ. Dù sao trước kia, Thái Nhất Đạo Môn bọn họ cũng thường xuyên bế quan.
Thái Nhất Đạo Môn không phải không dám chiến mà là không muốn chiến.
Biết rõ tất bại mà còn muốn gắng gượng đánh một trận với Tô Tín, Huyền Trần Tử lại không muốn thể hiện mình tráng liệt, vì sao hắn phải làm như thế?
Hôm nay, nếu Tô Tín phất cờ gióng trống đánh đến, thì Huyền Trần Tử cho dù có phải dùng hết lực lượng ở Thái Nhất Đạo Môn cũng phải liều chết đánh một trận với Tô Tín. Nhưng vấn đề là bây giờ Tô Tín không làm như vậy. Cái này chứng tỏ, chuyện này hãy còn có thể thượng lượng.
Nhìn Huyền Trần Tử, Tô Tín trầm giọng nói: “Chỉ cần Thái Nhất Đạo Môn các ngươi không đối địch với Tô Tín ta, giang hồ lớn như vậy vẫn có thể chứa chấp Thái Nhất Đạo Môn các ngươi.
Ta không phải muốn Thái Nhất Đạo Môn các ngươi quy ẩn mà là đạo thiên cơ trên người hai vị!”
Dứt lời, sắc mặt của Huyền Trần Tử bỗng nhiên biến đổi. Quanh thân hắn, đạo uẩn lưu chuyển, lạnh giọng nói: “Tô Tín, ngươi như này là muốn không chết không thôi với Đạo môn chúng ta?
Hậu thủ của Đạo Tổ
Với võ giả chúng ta mà nói, mất đi sức mạnh Thông Thiên cảnh sẽ có ý nghĩa thế nào, ngươi hẳn rõ ràng. Ngươi cho rằng ta sẽ bỏ sức mạnh Thông Thiên cảnh ra sao?”
Mặc dù bây giờ sức mạnh của Đạo môn không bằng Tô Tín nhưng Huyền Trần Tử và Lâm Trường Hà ít nhiều cũng là Thông Thiên.
Mà bây giờ nếu như bọn họ giao sức mạnh này cho Tô Tín thì cũng tương đương với chuyện bỏ đi chút sức tự vệ cuối cùng. Khi đó, bọn họ mới thực sự là mặc người xẻ thịt.
Huống chi, sức mạnh Thông Thên cảnh phải chờ đợi vạn năm mới xuất hiện một lần. Cho dù Huyền Trần Tử không có dã tâm xưng bá giang hồ, hắn cũng không cách nào giap sức mạnh này ra được.
Tô Tín lắc đầu nói: “Huyền Trần Tử Chưởng giáo không cần kích động đến vậy. Chẳng qua ta chỉ muốn đạo thiên cơ trên người các ngươi chứ không muốn sức mạnh Thông Thiên cảnh của các ngươi. Ai nói với các ngươi mât đi thiên cơ sẽ không thể tấn thăng Thông Thiên cảnh được?”
Cũng đến lúc này rồi, thực lực của Tô Tín đã có thể nghiền ép được đối phương, hắn dĩ nhiên cũng không giấu diếm.
Cho nên, Tô Tín liền nói hết thảy mọi chuyện cho Huyền Trần Tử và Lâm Trường Hà.
Tô Tín nhìn hai người, lạnh nhạt nói: “Hiện tại, thiên cơ của bốn người Khương Viên Trinh, Thích Đạo Huyền, Phật Đà, Vương Cửu Trọng bọn họ đều nằm trong tay ta. Bên phía Đại Thiên Ma Tôn cũng đã đồng ý, chỉ cần ta giải giải quyết Đạo môn, hắn sẽ giao thiên cơ cho ta. Còn về hai vị đằng sau thì vẫn luôn đứng về phía ta, thế cũng không cần nói nhiều nữa.
Cửu Cực Quy Nhất chính là mục đích cuối cùng của ta. Nhân Hoàng muốn diệt thế cũng được, muốn trở thành người đầu tiên từ cổ chí kim đạt đến đẳng cấp của Nhân Tổ và Yêu Hoàng cũng được. Dù sao ta cũng nhất định phải tranh một chuyến với hắn. Bây giờ, bên duy nhất không có thái độ rõ ràn chính là Đạo môn ngươi rồi. Cho nên hòa hay chiến, hoàn toàn phải xem ý của Đạo môn ngươi.”
Nhìn Huyền Trần Tử, Tô Tín mang theo một tia lãnh ý, nói: “Huyền Trần Tử Chưởng giáo, thật ra Tô Tín ta không hề thích giết chóc. Song, điều kiện tiên quyết là các ngươi đừng cản đường của ta!”
Huyền Trần Tử nổi giận trước uy hiếp của Tô Tín. Có điều, chuyện trước đó Tô Tín nói khiến htam quan của hắn có chút không chấp nhận nổi.
Vốn, hắn vẫn cho rằng hắn đã trông thấy được đại thế thiên hạ. Không ngờ bọn hắn vẫn luôn là những kẻ hồ đồ. Người thực sự rõ ràng nhất chính là Tô Tín trước mắt kia.
Nực cười thay trước đó Phật Đà còn tưởng rằng Tô Tín không biết Phật Đà âm thầm mưu toan cái gì. Nào ngờ, người thực sự hồ đồ là Phật Đà mới đúng.
Với tình huống mà Tô Tín nói, Huyền Trần Tử cũng không hề nghi ngờ. Thích Đạo Huyền không tìm được. Nhưng Vương Cửu Trọng lại đang bế quan trong Vũ Thiên Vực. Chuyện này chỉ cần hắn đến Vũ Thiên Vực nhìn thử là biết. Tô Tín cũng không cần thiết phải gạt hắn.
Nhưng sức mạnh Thông Thiên cảnh dù gì cũng là sức mạnh Thông Thiên cảnh, Mặc dù Tô Tín và Nhân Hoàng không dựa vào thiên cơ mà bước chân vào Thông Thiên nhưng người với người không giống nhau. Tô Tín và Nhân Hoàng có thể. Bọn họ cũng có thể sao?
Ngay lúc Huyền Trần Tử còn đang phân vân, Lâm Trường Hà đứng một bên bỗng nhiên nói: “Chưởng giáo, chuyện này để ta xử lý có được không?”
Huyền Trần Tử chẳng qua chỉ có hơi chút chần chừ, sau đó hắn liền gật đầu.
Lâm Trường Hà kế thừa tất cả trí nhớ của Đạo Tổ.
Theo lý mà nói, thân phận của hắn bây giờ đã là chuyển thế của Đạo Tổ rồi mới đúng. Thân phận của hắn trong Đạo môn là vô cùng tôn quý.
Nhưng trong thực tế, trí nhớ của Lâm Trường Hà vẫn là hắn. Bản thân hắn không có tâm tư tranh quyền đoạt lợi gì. Cho nên chuyện lớn chuyện nhỏ trong Thái Nhất Đạo Môn đều do Huyền Trần Tử làm chủ.
Bây giờ Lâm Trường Hà bỗng nhiên lại nói hắn muốn xử lý, Huyền Trần Tử dường như biết được gì đó. Đây cũng là thứ gì đó Đạo Tổ để lại, để đối phó với chuyện xảy ra hôm nay.
Nhìn Tô Tín, Lâm Trường Hà trầm giọng nói: “Ta có thể giao thiên cơ Thông Thiên cảnh cho ngươi.”
Sắc mặc của Huyền Trần Tử ở phía sau có hơi biến đổi. Hắn không ngờ đến sau cùng Lâm Trường Hà sẽ lại nói một lời như vậy.
Có điều, ngay sau đó, Lâm Trường Hà lại nói: “Đạo Tổ ngày trước thủ đoạn huyền ảo thần dị. Ta chẳng qua là nhận trí nhớ truyền thừa võ đạo của Đạo Tổ. Nhưng cái hắn am hiểu còn có bói toán, cái này ta không am hiểu lắm.
Nhưng trong truyền thừa trí nhớ Đạo Tổ của ta, có một tin tức rất kì quái được lưu lại. Nếu tương lai Đạo môn gặp nguy cơ diệt môn sẽ dẫn theo người đó đến Quy Khư Hải Nhãn ở Nam Hải. Nơi đó có một thứ mà Đạo Tổ lưu lại. Tỷ thí ở trên đó xong, sau đó, bất kể thắng bại thế nào cũng đều sẽ có một kết quả.
Ta vốn cho rằng tin tức này ta không dùng được. Không ngờ bây giờ lại ứng nghiệm trên người ngươi.”
“Quy Khư Hải Nhãn?” Tô Tín nhíu mày. Đó chính là nơi mà vạn năm trước đông đảo cường giả thượng cổ tranh đoạt cơ duyên Thông Thiên cảnh lần đầu. Tô Tín cũng thực tò mò không biết Đạo Tổ để lại cái gì ở đó.
“Được. Trận chiến này ta đồng ý.”
Sau khi hẹn xong, năm người liền ngay lập tức ngự không mà đi, đi đến trên Nam Hải.
Hậu thủ của Đạo Tổ (2)
Cùng so sánh với Đông Hải, khí hậu Nam Hải tồi tệ, thường xuyên sẽ bị gió bão cuốn. Hơn nữa, thời tiết ẩm ướt, nhiều mưa, không thích hợp cho người sống. Vì thế nên nơi đất Nam Hải này cũng chẳng có bao nhiêu người. Thậm chí đến cả võ giả cũng chẳng có bao nhiêu. Đất hải ngoại mà võ giả võ lâm Trung Nguyên thường nói đều là chỉ đất Đông Hải.
Thời kỳ thượng cổ, Quy Khư Hải Nhãn ở trong hải hãn Nam Hải. Nơi này giống như một cái động không đáy. Nước biển không ngừng chảy vào trong, giống như là con mắt lớn trên biển khơi, được gọi là Quy Khư Hải Nhãn.
Có điều, trong đại chiến tranh đoạt thiên cơ của những cường giả thượng cổ kia, Quy Khư Hải Nhãn sụp đổ, cảnh tượng này liền không còn tồn tại nữa.
Trong trí nhớ của Lâm Trường Hà có một đường đi vào Quy Khư Hải Nhãn. Hắn dẫn theo mọi người, bay đến đất Nam Hải chừng nửa tháng, lúc này mới đến trên một mặt biển.
Tay Lâm Trường Hà liên tục điểm, vẽ Tiên Thiên Đạo Văn xuống từ trong hư không. Mặt biển vốn bình lặng lập tức sôi trào.
Mặt biển cuồn cuộn, một đài cao dâng lên, trên mặt còn đủ các loại phù văn kỳ dị.
Có điều, khi đài cao đó hoàn toàn dâng lên, bấy giờ mọi người mới nhìn ra, trên đài cao này lại là một cái mua rùa đen!
Những phù văn kia cũng không phải là bị người khắc lên sau này, mà là mai rùa mang phù văn trời sinh.
Trong mắt Lâm Trường Hà lộ ra vẻ kinh ngạc, nói: “Cái này chính là giáp lưng của Thần toán Yêu tộc thượng cổ Lạc Thủy Ngao Vương! Trời sinh thông linh, có thể nhìn rõ thiên cơ. Chúng ta cứ giao thủ ở đây là được.”
Trong mắt Tô Tín lộ ra một tia tinh mang. Lúc trước hắn từng nghe Bắc Địa Long Vương nói, Lạc Thủy Ngao Vương chính là Thần toán Yêu tộc. Kết quả lại chết trong tay Đạo Tổ, còn để lại những thứ này. Hiển nhiên, Đạo Tổ này cũng không phải hạng người đơn giản.
Cho tới nay đều là Phật Đà tính toán, ấn tượng Đạo Tổ cho người khác vẫn luôn rất mơ hồ. Hắn giống như là người phụ thuộc vào Phật Đà vậy.
Nhưng suy nghĩ kỹ một chút. Đạo Tổ là người được coi là có thể sánh vai với Phật Đà, thậm chí còn được xem là mạnh nhất trong việc bói toán. Hắn sao lại có thể chẳng có lấy một chút toan tính nào mà cam chịu phụ thuộc vào Phật Đà cho được?
Dĩ nhiên, đối diện với những chuyện này Tô Tín cũng chẳng lấy làm gì sợ hãi. Thực lực tuyệt đối đang bày ra đó, cho dù Đạo Tổ thực sự có tính toán gì hắn cũng không sợ. Huống chi bây giờ ở đây còn có Mạnh Kinh Tiên và Địa Tạng Vương.
Tô Tín liền ngay lập tức bước lên trên bối giáp của Lạc Thủy Ngao Vương. Nhất thời, phù văn trên bối giáp lóng lánh. Tô Tín cảm giác được quanh hắn được bao phủ trong một tầng khí tức kỳ dị. Sau lưng hắn lại hiện lên mấy cái hư ảnh.
Trong số những hư ảnh này có Thương Long gầm rống, có Thần Điểu ba chân thần dị, còn có cả thân ảnh đồ sộ của Đế Lâm Cửu Tiêu, cũng có cả kinh thế kiếm sát ý vô song.
Sức mạnh trên bối giáp này hiển hóa ra toàn bộ võ đạo của Tô Tín phơi bày lên trên bối giáp này. Sức mạnh này không chỉ không làm tổn thương Tô Tín mà lại có chỗ tốt với hắn, có thể khiến cho Tô Tín đối diện với võ đạo của hắn càng thêm trực quan.
Mà lúc này, Lâm Trường Hà cũng bước vào bên trong. Có điều, sau khi phù văn trên bối giáp bao phủ lấy hắn, cái hiện lên lại không rõ ràng như Tô Tín, chỉ là một đống đạo văn mơ hồ. Thứ rõ ràng nhất chỉ có một thanh kiếm.
Đó là một thanh trường kiếm màu xanh thẳm. Phải nói, thanh trường kiếm này gần đến dạng trong suốt rồi. Đạo văn bên trên hiển hóa, mang theo một luồng khí tức mờ ảo, sắc bén.
Tô Tín dường như phát hiện, những đạo văn mơ hồ kia chính là võ đạo ngày trước mà Đạo Tổ truyền thừa. Chỉ có sức mạnh thanh trường kiếm hiển hóa kia xuất ra mới là đạo mà Lâm Trường Hà tự hiểu ra. Là Thái Nhất Kiếm Đạo!
Nhìn Tô Tín, Lâm Trường Hà trầm giọng nói: “Bắt đầu đi. Ván tỉ thí này không phải là đánh giết sinh tử mà là dùng võ đạo để đánh cờ. Bối giáp này chính là bàn cờ, võ đạo của hai người chúng ta chính là quân cờ.”
Tô Tín nhíu mày nói: “Đánh cờ? Thú vị đấy. Có điều như thế thì ngươi đã thua trước ta một nước rồi. Quân cờ của ngươi không nhiều bằng ta.”
Lâm Trường Hà nhàn nhạt nói: “Võ đạo bao nhiêu cũng không quyết định được thực lực mạnh yếu thế nào.”
Dứt lời, Lâm Trường Hà liền vung tay lên, sau lưng hắn, một đạo đạo văn hiển hóa trong thần quang mông lung vọt tới hướng Tô Tín. Trên bối giáp của Lạc Thủy Ngao Vương có không ít phù văn lóng lánh, theo quỹ tích của những đạo văn kia mà càng lúc càng nhanh.
Giữa không trung, những đạo văn kia lại biến thành một Càn Khôn Đạo Đồ trấn áp Tô Tín!
Mà Tô Tín bên này cũng vung tay lên, Thương Long sau lưng gầm rống. Thương Long chân hỏa thiêu đốt gầm thét thiên địa, nơi nó đi qua, phù văn trên bối giáp cũng không ngừng óng ánh.
Mạnh Kinh Tiên đứng sau xem chiến, truyền âm nói với Địa Tạng Vương: “Trong bối giáp kia có tính toán gì không?"
Trong mắt Địa Tạng Vương lộ ra một tia tinh mang, nói: “Hẳn là có thứ gì đó. Hình như ta hiểu ra một chút. Có điều cũng không phải cái gì ác ý đâu. Cứ chờ xem. Hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Võ đạo dịch cờ
Địa Tạng Vương xuất thân Phật môn, có điều sau này hắn lại tu luyện truyền thừa của Địa Tạng Vương ở Địa Phủ, cũng coi như là dung hợp hai đạo.
Truyền thừa của Địa Phủ đúng thực là có những thứ liên quan đến bói toán thiên cơ như này. Vì lẽ đó nên Địa Tạng Vương bây giờ ngược lại có nhìn ra một ít thứ. Chỉ có điều, bây giờ hắn có chút không dám khẳng định.
Lúc này, trên bối giáp của Lạc Thủy Ngao Vương kia, Thương Long của Tô Tín gầm rống phá Càn Khôn Đạo Đồ của Lâm Trường Hà, mà lao đến hướng hắn.
Trước người của Lâm Trường Hà, một đoàn đạo văn ngưng tụ thành Bát Quái Đồ. Dưới sự liên tục thay đổi của Bát Quái, Thương Long tiêu tan. Nhưng sau đó, một Thần Điểu ba chân liền ngay lập tức lao xuống, quanh thân là Thái Dương Chân Hỏa nóng bỏng, mãnh liệt lao đến hướng Lâm Trường Hà.
Dưới sức mạnh này, Lâm Trường Hà lui về sau một bước. Đạo văn trước người diễn hóa Băng Phong Thiên Lý, khí tức của hắn lại ẩn trong đạo văn mông lung này mà cản thế công của Tô Tín.
Trong mắt Tô Tín lộ ra một vẻ kỳ dị. Bối giáp của Lạc Thủy Ngao Vương này quả thực rất kỳ dị. Tô Tín có thể cảm giác được, phù văn bên trên thứ này không tạo thành ảnh hưởng gì với hắn. Chẳng qua chỉ đang phân tích sức mạnh bên trong của hắn. Hơn nữa, nó cũng hấp thu sức mạnh tràn ra ngoài lúc Tô Tín đối chiến với Lâm Trường Hà mà thôi.
Bây giờ, trong lòng Tô Tín liền có một suy đoán mơ hồ. Thứ này hẳn là đang tự động diễn toán cái gì đó!
Mặc dù Tô Tín không biết Đạo Tổ để lại cái này có ý nghĩa gì. Có điều, hiện tại nó vẫn có điểm tốt với hắn.
Đây cũng là lần đầu tiên Tô Tín đối mặt trực quan với hiển hóa võ đạo của mình như vậy. Diễn biến này quả thực là thần kỳ.
Lúc này, cuộc chiến giữa Tô Tín và Lâm Trường Hà cũng không được coi là cuộc chiến sinh tử gì, cũng không ai dùng đến công pháp, vũ kỹ cường đại. Có điều, sau hơn mười chiêu, Tô Tín vẫn đang áp chế Lâm Trường Hà.
Võ đạo của Tô Tín quá nhiều, quá mạnh mẽ. Lấy đại một môn ra tu luyện đến trình độ cao nhất cũng đã là chuyện rất kinh khủng chứ đừng nói là bây giờ, Tô Tín hầu như đều tu luyện từng dạng đến trình độ cao nhất.
Lâm Trường Hà thừa kế toàn bộ trí nhớ võ đạo của Lâm Trường Hà, có điều hắn cũng không coi như là Đạo Tổ. Cho nên bây giờ, tuy Phật Đà đã khôi phục được đỉnh cao thời thượng cổ, nhưng Lâm Trường Hà bây giờ mặc dù không thua kém với Đạo Tổ thời thượng cổ song cũng hãy có chênh lệch nhỏ.
Mặc dù chênh lệch chỉ nhỏ như thế thôi, nhưng cũng khiến cho Lâm Trường Hà bị rơi vào thế hạ phong lúc đối diện với Tô Tín.
Dĩ nhiên, mặc cho Lâm Trường Hà bây giờ đã đến mức tột cùng, hắn đoán chừng cũng không phải đối thủ của Tô Tín.
Lúc này, trên bối giáp Lạc Thủy Ngao Vương, quân cờ do võ đạo của Tô Tín hiển hóa ra hãy còn rất nhiều. Mà bên phía Lâm Trường Hà thì chỉ còn một. Đó chính là thanh Đạo kiếm trong suốt, sắc bén Thái Nhất Đạo Kiếm này!
“Thanh kiếm này là do ta hiển hóa ra trước khi dung hợp với trí nhớ võ đạo của Đạo Tổ. Chính là lĩnh ngộ hoàn toàn thuộc về ta.
Ngày xưa, lúc chúng ta còn trẻ, ta không thể cùng chính thức giao thủ với ngươi. Cái này có thể coi là một sự tiếc nuối. Bây giờ ở đây, tiếc nuối đó coi như có thể được bù đắp.”
Dứt lời, Lâm Trường Hà chém ra một kiếm, đạo uẩn xung quanh lưu chuyển. Một kiếm này đột ngột biến mất giữa không trung!
Không, không hẳn là biến mất. Tô Tín có thể cảm giác được rõ rệt một kiếm đó sáp nhập, hoàn toàn dung nhập vào bên trong thiên địa!
Cái Thái Nhất Đạo Môn theo đuổi chính là Thái Thượng Vong Tình Đạo. Thái Thượng Vong Tình thực sự là đưa bản thân đạt đến mức ý chí thiên địa chân chính.
Chỉ có điều, võ đạo cực đoan kiểu này của Thái Nhất Đạo Môn đã định trước sẽ không thành công. Đạo Tổ ngày trước chẳng qua chỉ truyền xuống một cái đạo thống. Thậm chí có thể nói đây chỉ là một ý tưởng. Nhưng trong Đạo môn ba ngàn năm sau, vô số những tông môn truyền thừa cường đại trong Đạo môn thi nhau bị hủy diệt. Ngược lại, Thái Thượng Đạo Môn có hơi giống như trò đùa bây giờ lại trở thành một trong Tứ Đại Đạo Môn. Khỏi nói tạo hóa đúng là trêu người.
Lúc này, Lâm Trường Hà cho dù có dung hợp với trí nhớ võ đạo của Đạo Tổ thì hắn cũng không thể đạt đến trình độ Thái Thượng Vong Tình. Song, thanh kiếm mà hắn ngưng tụ ra kia lại có thể hoàn toàn dung nhập vào trong thiên địa, hiệu lệnh cho thiên địa này hóa kiếm cho hắn!
Trong chớp nhoáng này, Tô Tín cảm giác thiên địa quanh thân hắn đều đã hóa thành một thanh kiếm.
Một thanh kiếm sắc bén có mặt ở tất cả mọi nơi!
Bây giờ, Lâm Trường Hà cũng chỉ còn một quân cờ. Tuy nhiên, quân cờ này lại là một quân cờ sát kỳ điều động toàn bộ sức mạnh bên trong bàn cờ.
Khóe miệng Tô Tín nhếch lên một cái. Lâm Trường Hà này quả thật có chút khó đối phó.
Mặt đối mặt giao chiến, Tô Tín bức tử cả Phật Đà. Hắn dĩ nhiên cũng tự tin thắng được Lâm Trường Hà của hiện tại.
Cứ so với bây giờ, Tô Tín hoàn toàn có thể gia trì Vô Tướng Giới trên người hắn, khiến phương thiên địa này không thể làm được gì hắn. Sau đó, hắn trực tiếp ra tay cận chiến, chế trụ Lâm Trường Hà, tất cả những thứ này liền coi như đã hoàn mỹ.
Võ đạo dịch cờ (2)
Nhưng quy tắc của ván này vẫn là dùng võ đạo đánh cờ, Vô Tướng Giới của Tô Tín chỉ có thể phòng vệ bản thân chứ không cách nào đi xa đến mức công kích được Lâm Trường Hà.
Mà nếu như Tô Tín chọn cách phòng ngự thì tiêu hao mạnh mẽ của Vô Tướng Giới kia cũng đủ để kéo ngã Tô Tín.
Chỉ có điều, vì sao Tô Tín phải phòng ngự? Cứ cho là phương thiên địa này tất thảy hóa thành kiếm ra tay với hắn thì có thể làm sao? Thiên địa xuất thủ thì chém nát thiên địa này thôi!
Trong nháy mắt, những võ đạo mà Tô Tín còn chưa xuất thủ đều đã ngưng tụ lại với nhau. Hỗn hợp này đặt trên người những võ giả khác thì căn bản là không thể nào. Tuy nhiên, đặt ở kẻ đã tu luyện tất cả võ đạo đến trình độ cao nhất, hơn nữa còn ngưng luyện chúng thành một thể như Tô Tín mà nói, những thứ này lại là chuyện quá đơn giản.
Thoắt cái, trên người Tô Tín bạo phát ra thần quang chói mắt, vô số các loại võ đạo ngưng tụ vào một chỗ, không có cái gọi là hình thể. Đây là sức mạnh cường đại có thể xuyên qua thiên không. Sau khi ngưng tụ lại một chỗ, chúng ầm ầm bùng nổ. Thần mang trùng tiêu ba ngàn dặm. Thậm chí, nơi ở ngoài Nam Hải cũng có thể mơ hồ nhìn thấy được.
Tức thời, phương thiên địa này giống như xì hơi ra vậy. Thân hình Lâm Trường Hà lui về sau một chút. Sắc mặt hắn có hơi tái nhợt. Cuối cùng, khuôn mặt phần lớn thời gian không có cảm xúc gì của Lâm Trường Hà rốt cuộc nở ra một nụ cười khổ: “Bất kể là sức mạnh hay võ đạo, ta cũng không bằng ngươi. Ta thua.”
Tập hợp sức mạnh, giao thủ chính diện, Lâm Trường Hà hắn gần như đã không thể nào địch nổi Tô Tín.
Mà bây giờ dùng võ đạo đối nhau, coi như nắm võ đạo trong tay, hắn cũng vẫn không bằng Tô Tín.
Có điều vào lúc này, vô số phù văn trên bối giáp của Lạc Thủy Ngao Vương kia lưu chuyển, bạo phát ra quang huy kinh diễm, vô cùng chói mắt.
Cuối cùng, bối giáp kia lại bắt đầu vỡ vụn từng tấc. Trong đó có một số ít phù văn điên cuồng cuốn vào trong cơ thể Tô Tín.
Lúc mới bắt đầu, Tô Tín theo bản năng muốn phòng ngự. Có điều, đến sau khi tiếp xúc với những phù văn đó xong, sắc mặt của Tô Tín có hơi biến hóa, để mặc cho những phù văn đó trào vào trong cơ thể.
Mạnh Kinh Tiên và Địa Tạng Vương thấy cảnh này vừa toan động thủ, có điều khi thấy phản ứng của Tô Tín, bọn họ cũng không có hành động dư thừa gì.
Nhìn dáng vẻ của Tô Tín, phù văn kia hiển nhiên không phải thứ gì có hại. Bằng không Tô Tín cũng sẽ không mang biểu cảm này.
Trên thực tế cũng quả thực là vậy. Khi nãy Tô Tín giao thủ với Lâm Trường Hà cũng đã nhìn ra, bối giáp Lạc Thủy Ngao Vương Đạo Tổ để lại này chính là thứ mà hắn cố ý luyện chế, có thể nói là chí bảo.
Lúc Tô Tín giao thủ với Lâm Trường Hà, phù văn trên bối giáp dưới tác dụng của trận pháp bắt đầu phân tích, dung hợp võ đạo của Tô Tín và Lâm Trường Hà.
Bây giờ, đấu chiến kết thúc, những phù văn này chủ động sáp nhập vào trong cơ thể Tô Tín. Những phù văn kia là bởi tiếp xúc với võ đạo của Tô Tín mà giống như là dung hợp lại. Đồng thời nó cũng khiến cho võ đạo dung hợp của Tô Tín lại thăng hoa đến mức độ cao nhất. Mặc dù nó không làm tăng tu vi của Tô Tín lên, nhưng lại đồng nghĩa với việc giúp sức chiến đấu của Tô Tín tăng lên một đoạn lớn, bằng với lĩnh ngộ võ đạo mấy thập niên khổ tu của Tô Tín!
Thấy cảnh này, Lâm Trường Hà thở dài một cái, nói: “Ta hiểu rồi. Chưởng giáo, giao thiên cơ cho Tô Tín đi!”
Huyền Trần Tử đến giờ vẫn có chút nghi ngờ. Hắn trầm giọng nói: “Đây rốt cuộc là chuyện gì? Bối giáp Lạc Thủy Ngao Vương mà Đạo Tổ để lại sao lại giúp cho Tô Tín?
Lâm Trường Hà lắc đầu nói: “Những thứ mà Đạo Tổ bố trí ra không phải để giúp Tô Tín mà là giúp cho người thắng cuộc sau cùng.
Ngày xưa, lúc Đạo Tổ tính ra được Đạo môn có nguy cơ bị diệt môn, hắn đã bày thù đoạn này ra.
Đạo Tổ hắn cũng không biết người đến đánh vào Đạo môn sẽ là ai. Có thể là Nhân Hoàng, cũng có thể là Phật Đà bội tín. Càng có thể là những người khác.
Lúc này có hai sự lựa chọn. Đạo Tổ cũng không phải là tiên tri, hắn chỉ có thể đưa ra quyết định tốt nhất.
Một là đối phương sẽ trực tiếp diệt môn. Một cái khác là nếu người này nguyện ý đến Quy Khư Hải Nhãn một chuyến thì chứng tỏ đối phương cũng không muốn quyết tử với nhất mạch Đạo môn chúng ta.
Sau khi tới Quy Khư Hải Nhãn sẽ có chuyện gì xảy ra, các ngươi cũng đều thấy được. Ta đánh một trận với đối phương. Nếu ta có thể thắng được đối phương trên mặt võ đạo thì những phù văn này sẽ dung hợp vào trong cơ thể ra, trợ giúp ta hoàn toàn dung hợp với trí nhớ võ đạo của Đạo Tổ, giúp cho sức chiến đấu tăng nhiều.
Đồng thời, những phù văn này cũng ghi chép lại trí nhớ võ đạo của đối phương, có thể giúp cho ta lúc thực sự đối chiên có thể tìm ra được nhược điểm của đối phương, tính đối kháng sẽ mạnh hơn.
Cho nên, đây là một nước cờ sống, cho Đạo môn chúng ta lá bài tẩy quan trọng nhất.
Cửu Cực Quy Nhất
Nhưng nếu như đối phương thắng thì nó cũng rất đơn giản. Đối phương bất kể là sức mạnh hay võ đạo cũng đều áp chế được người thừa kế trí nhớ võ đạo của Đạo Tổ là ta thì cũng chỉ có thể lấy lòng đối phương, ngoan ngoãn nhận thua. Những phù văn kia cũng sẽ tràn vào trong cơ thể đối phương, cái này coi như là một món quà ra mắt.”
Địa Tạng Vương và Mạnh Kinh Tiên hai mắt nhìn nhau một cái, cả hai đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Tính toán của Đạo Tổ này thật đúng là thâm sâu.
Mặc dù Đạo Tổ không đến nỗi bước nào cũng tính đến, nhưng hắn lại để cho hậu nhân rất nhiều sự lựa chọn, có thể dùng bất cứ phương thức nào để trấn giữ Đạo môn. Hơn nữa, phong cách cũng không thể nói là tàn nhẫn, chỉ có thể nói là giảo hoạt.
Sau ván cờ võ đạo này, nếu thực lực hai bên chênh lệch một đường, Lâm Trường Hà lấy được sự trợ giúp của bối giáp Lạc Thủy Ngao Vương kia, hoàn mỹ dung hợp với trí nhớ võ đạo ngày trước của Đạo Tổ, thực lực của Lâm Trường Hà kia đoán chừng cũng sẽ giống như đúc với Đạo Tổ ngày trước.
Hơn nữa, trong những phù văn này còn ghi chép lại tin tức của đối thủ. Lúc đối chiến sẽ nhằm vào nhược điểm của đối phương để mà công kích. Tính công kích cũng là rất mạnh. Nói không chừng quả thực sẽ có thể đảo ngược tình huống. Tiếc thay, Đạo Tổ chẳng qua chỉ là gieo quẻ bói chứ không phải là tiên tri. Hắn cũng không biết rốt cuộc đối thủ của Đạo môn là thế nào.
Lâm Trường Hà nhìn Huyền Trần Tử, bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Chưởng giáo, giao thiên cơ ra đi. Dù có là Đạo Tổ cũng không vạn năng như vậy đâu. Những thứ này, dưới tình huống Đạo Tổ tính toán thành công, nó quả thực có thể giúp cho thực lực của ta đạt đến trạng thái tột cùng của Đạo Tổ ngày trước. Hơn nữa, ta còn có thể biết nội tình và nhược điểm của đối thủ.
Có điều, cái này vô dụng với Tô đại nhân. Lá bài tẩy của Phật Đà dùng để đối phó với Nhân Hoàng cũng không địch lại được với Tô đại nhân. Ta dám đánh một trện với Tô đại nhân, tuy nhiên không chắc chắn thắng. Thậm chí đánh ngang tay cũng không thể.
Mà bây giờ, Mạnh Chưởng môn và Địa Tạng Vương cũng đứng về phía Tô đại nhân bên kia. Lấy hai địch ba, Thái Nhất Đạo Môn ta không có cơ hội chiến thắng đâu.”
Huyền Trần Tử thở dài một cái. Đạo Tổ ngày trước còn không tính toán được hết thảy. Huyền Trần Tử hắn sao có thể tiếp tục đối địch với Tô Tín được nữa?
Nhìn Tô Tín, Huyền Trần Tử trầm giọng nói: “Ta và Lâm Trường Hà nguyện ý giao thiên cơ cho Tô đại nhân ngươi. Có điều, xin Tô đại nhân giữ lời, không đụng đến Đạo môn ta.
Bây giờ, Đạo môn xem Thái Nhất Đạo Môn ta vi tôn chứ không phải là Tạo Hóa Đạo Môn hay Huyền Thiên Vực trước đây.
Những thứ khác ta không dám cam đoan, có điều chỉ cần ta vẫn còn là Chưởng giáo Thái Nhất Đạo Môn, thì Đạo môn ta sẽ không đối địch với Tô đại nhân ngươi.”
Tô Tín nhíu mày nói: “Yên tâm, Tô Tín ta nói lời giữ lời. Chỉ cần Đạo môn không chủ động tìm ta gây sự, ta cũng sẽ không dây vào Đạo môn.”
Huyền Trần Tử lắc đầu một cái. Hắn không hề tin tưởng cái gọi là chữ tín của Tô Tín. Tuy nhiên hiện cũng đã đến nước này, hắn trừ việc tin tưởng ra thì cũng không còn cách nào khác.
Nói xong, Huyền Trần Tử và Lâm Tường Hà cũng dứt khoát giao thiên cơ ra cho Tô Tín, thực lực tự thân lại một lần nữa rơi xuống Thần Kiều cảnh.
Lâm Trường Hà thì còn dễ. Đạo tâm của hắn không thay đổi. Hơn nữa hắn còn trẻ, bây giờ biết được bí mật liên quan đến Thông Thiên cảnh, nói không chừng hắn có thể một lần nữa trở lại làm Thông Thiên.
Nhưng Huyền Trần Tử đã là lão nhân trên giang hồ. Hắn và Lý Bá Dương là người cùng một thời đại. Thậm chí, so với Lý Bá Dương, Huyền Trần Tử còn lớn hơn một chút. Thời gian của hắn không còn nhiều. Bây giờ giao sức mạnh Thông Thiên cảnh ra, đoán chừng cả đời này hắn sẽ không còn hy vọng bước vào cảnh giới này một lần nữa rồi.
Có được hai đạo thiên cơ của Huyền Trần Tử và Lâm Trường Hà, Tô Tín cũng không trì hoãn nữa mà ngay lập tức đi đến hướng Cửu Ngục Tà Ma.
Lúc Tô Tín đi đến Cửu Ngục Tà Ma ở U Châu Đạo, tin tức liên quan đến Đạo môn cũng đã truyền vào trong giang hồ.
Ai cũng cho rằng Tô Tín sẽ thực sự giết Phật diệt Đạo, không ngờ Tô Tín chỉ mang người đến Đạo môn đảo vài vòng rồi rời đi. Không ai biết bọn họ đã làm gì.
Có điều, mọi người có thể khẳng định, lần này Đạo môn đã chủ động nhận thua.
Sau khi Tô Tín rời Đạo môn, Huyền Trần Tử tuyên bố phong sơn bế quan, không cho phép đệ tử ra ngoài.
Với những người giang hồ khác mà nói, đây là biểu hiện nhận thua của Đạo môn, không muốn đi tranh phong với Tô Tín. Nhưng thực tế, Đạo môn thật không muốn tiếp tục tham dự vào phân tranh giang hồ nữa.
Nếu theo lời Tô Tín, Nhân Hoàng chuẩn bị dung hợp Tiên Vực và Hạ giới, đại kiếp thiên địa lại sắp đến, đệ tử Đạo môn bọn họ tập trung cùng nhau bế quan, nói không chừng có thể gìn giữ đuộc một ít hương khói truyền thừa.
Tô Tín không màng tới lời đồn đãi trên giang hồ. Hắn vừa mới đến U Châu Đạo, Tô Tín đã phát hiện Đại Thiên Ma Tôn ở đó chờ hắn.
Cửu Cực Quy Nhất (2)
“Ngươi biết ta đã giải quyết hai vị Đạo môn kia rồi?” Tô Tín kinh ngạc nói.
Mà Đại Thiên Ma Tôn lại càng kinh ngạc hơn Tô Tín: “Cái gì? Ngươi nói đã xử lý xong hai vị Đạo môn kia?”
Sau kinh ngạc qua đi, Đại Thiên Ma Tôn ngay lập tức cười khổ, nói: “Thật ra thì sau khi ngươi giải quyết Phật Đà ta đã biết, trên giang hồ này không ai có thể làm gì được ngươi.
Ngươi và Mạnh Kinh Tiên còn có Địa Tạng Vương liên thủ, giải quyết Đạo môn chẳng qua chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi. Cho nên sau khi ngươi giải quyết Phật Đà ta vẫn luôn đợi ngươi đến.”
Chỉ có điều, ta không ngờ trong thời gian ngắn như vậy người lại giải quyết cả hai vị trong Đạo môn kia. Ta quả thực tò mò, rốt cuộc ngươi đã làm gì khiến bọn họ giao sức mạnh Thông Thiên cảnh cho ngươi?
Hai vị Đạo môn kia cũng không thể nguyện ý khuất phục dưới chân ngươi. Bọn họ không phải người sợ chết.”
Tô Tín cũng không nói gì nhiều. Hắn chẳng qua nhìn nhàn nhạt nói: “Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Huống chi ta cũng không để cho hai người đó khuất phục dưới chân ta. Bọn họ giao thiên cơ Thông Thiên cho ta, ta dĩ nhiên sẽ không động đến Đạo môn.
Ma Tôn đại nhân, nếu ngươi đã đứng ở đây, thì chắc hẳn đã chuẩn bị tuân thủ ước định giữa chúng ta rồi?”
Đại Thiên Ma Tôn lắc đầu, nói: “Nếu ta không tuân thủ thì đoán chừng đại quân Tây Bắc Đạo sẽ kéo đến nghiền ép nhất mạch Ma đạo ta rồi.
Nộp cơ duyên Thông Thiên cảnh thì nộp thôi. Nói không chừng sau này ta thật có thể không thuận theo thiên cơ này cũng có thể một lần nữa bước vào Thông Thiên.
Huống chi, ân oán giữa ta và Nhân Hoàng ngươi cũng đã biết. Lúc trước ta còn dám ra tay ám sát lão già Nhân Hoàng đó. Nhưng vạn năm sau, cho dù ta biết hắn đang ẩn náu trong Tiên Vực, ta cũng không dám bước vào trong Tiên Vực đó một lần nữa.
Nếu như chọn giữa Nhân Hoàng và tiểu tử ngươi thì ta thật vẫn hy vọng ngươi có thể bươc đến cảnh cao kia. Dù sao cũng còn tốt hơn so với lão già Nhân Hoàng kia được lợi.”
Vừa nói, Đại Thiên Ma Tôn liền ngay lập tức ngưng tụ ra đạo thiên cơ trong người hắn, giao cho Tô Tín.
Đối với Đại Thiên Ma Tôn mà nói, cho dù không có đạo thiên cơ kia, hắn cũng là đỉnh cao Thần Kiều cảnh, cũng đủ để trấn áp mấy kẻ trong Cửu Ngục Tà Ma kia rồi.
Nhắc đến những thượng cổ Thông Thiên kia, Đại Thiên Ma Tôn tưởng như cố chấp mới thực sự là người có tâm tính khoái đạt nhất.
Phật gia luôn nói bỏ đao đồ tể, buông xuống chấp niệm, nhưng kết quả người không bỏ được lại chính là Phật Đà.
Tô Tín cùng Phật Đà tranh không có đúng sai. Dù sao ai cũng muốn đứng ở đỉnh cao đó. Vậy thì kiểu gì cũng phải có một người chết mới được. Đạp lên hài cốt của người khác mới có thể leo đến đỉnh cao chân chính.
Mà nhìn lại Đại Thiên Ma Tôn, hắn là người có suy nghĩ đơn giản nhất. Ngươi không chọc đến ta, ta cũng lười chọc đến ngươi. Ngươi bắt ta không sống nổi thì ta sẽ liều mạng cùng ngươi, đơn giản như vậy thôi.
Cầm thiên cơ của Đại Thiên Ma Tôn. Tô Tín chắp tay nói với Đại Thiên Ma Tôn: “Ma Tôn đại nhân ên tâm. Tô Tín ta không phải người không dung cho ai. Sau này, trên giang hồ vẫn luôn có vị trí cho nhất mạch Ma đạo. Hơn nữa, nhất mạch Ma đạo cũng sẽ không trở thành đối tượng mà người người hô đánh gọi giết. Dẫu sao Phật môn cũng đã bị diệt rồi.”
Sau khi rời khỏi Cửu Ngục Tà Ma, Tô Tín một đường trở lại Tây Bắc Đạo. Địa Tạng Vương và Mạnh Kinh Tiên cũng đang chờ Tô Tín trong Tây Bắc Đạo.
Nếu đã quyết định xong thì Mạnh Kinh Tiên và Địa Tạng Vương cũng không do dự nữa mà ngay lập tức giao thiên cơ trên người mình cho Tô Tín.
Địa Tạng Vương trầm giọng nói: “Thành bại phải xem vào lần này rồi. Chỉ hy vọng cuối cùng lão Long Vương kia không lừa gạt chúng ta.”
Thủ đoạn Cửu Cực Quy Nhất này lúc mới đầu là Bắc Địa Long Vương nói ra. Sau này, mấy người Tô Tín cũng dựa theo cách hành sự của Nhân Hoàng mà suy tính ra chuyện khả thi.
Bước cuối cùng này nếu như thành thì Tô Tín mới có thể có tư cách đi khiêu chiến với Nhân Hoàng. Nếu không, trong tương lai khi Nhân Hoàng hoàn toàn dung hợp Tiên Vực và Hạ giới, thế thì cái chờ đợi cho suy đoán của bọn họ chính là thần phục hoặc chết. Thậm chí khi đó, đại kiếp thiên địa cũng đến. Bọn họ có muốn thần phục cũng chẳng có cơ hội.
Trong mắt Tô Tín lộ ra một tia hàn mang, nói: “Hẳn là không. Bắc Địa Long Vương không có cái gan đó. Yêu tộc chỉ muốn tiếp tục sinh tồn, hắn sẽ không lừa gạt ta. Bây giờ Yêu tộc không vẫy vùng nổi đâu.”
Ngày xưa, lúc Yêu tộc ở Vân Mộng Trạch, Bắc Địa Long Vương dùng thân phận thật sự để giao thủ với Lâm Trường Hà, thậm chí còn đánh thành cục diện ngang tài ngang sức.
Nhưng ai cũng biết, khi đó Lâm Trường Hà không dùng toàn lực. Hắn chỉ qua la lấy lệ cho có vẻ đứng về phía Phật Đà mà thôi.
Còn mỗi một kích xuất thủ của Bắc Địa Long Vương đều tiêu hao sinh mệnh lực của hắn. Nếu hắn dám gạt Tô Tín thì với sức mạnh của đám người Tô Tín, cho dù không phải là Thông Thiên nữa cũng diệt được Yêu tộc dễ như trở bàn tay.
Cửu Cực Quy Nhất (3)
Có được chín đạo thiên cơ, Tô Tín liền ngay lập tức bế quan luyện hóa. Mạnh Kinh Tiên và Địa Tạng Vương cũng không đi đâu. Chỉ ở bên ngoài bảo vệ, để đề phòng không may.
Trong mật thất bế quan ở Phi Long thành, Tô Tín dung hợp thiên cơ của đám người Đại Thiên Ma Tôn. Chín đạo thiên cơ vừa mới nhập thể, Tô Tín liền cảm giác được một sự biến hóa kỳ dị.
Cả người hắn giống như đang sát nhập vào trong thiên địa này. Thân thể dần trở nên trong suốt, trở thành một phần của thiên địa này, biến thành nhân vật có thể thực sự cùng tồn tại với thiên địa này!
Thái Nhất Đạo Môn theo đuổi Thái Thượng Vong Tình, giúp cho mình có thể đạt đến đẳng cấp ngang hàng với thiên địa, vô tình vô dục mới là thiên đạo.
Lúc này, Tô Tín dĩ nhiên không phải là Thái Thượng Vong Tình. Hắn cũng có tư tưởng của mình. Tuy nhiên lúc này hắn đã thực sự trở thành một phần của thiên địa này, cảm giác này rất thần dị.
Cửu Cực Quy Nhất. Số chín là số lớn nhất. Có lẽ, chỉ có thực sự đến cảnh giới này mới có thể ngộ đến tầng thứ ngày đó của Nhân Hoàng.
Có lẽ Nhân Hoàng cũng còn chưa đạt đến tầng thứ của Tô Tín. Bởi khi đó, đường Nhân Hoàng đi khác với Tô Tín.
Nhân Hoàng ngưng tụ khí vận ở Hạ giới, khi đó mới đến cảnh giới đỉnh cao Thông Thiên. Mà Tô Tín lại chính là nội tu tự thân, ngoại dưỡng thiên địa, đạt đến cảnh giới Cửu Cực Quy Nhất, cũng coi như là đỉnh cao Thông Thiên cảnh. Chỉ thiếu chút nữa là bước qua được cảnh giới này.
Còn về phần hắn và Nhân Hoàng rốt cuộc đường đi của ai đúng, ai mạnh hơn, chờ sau khi hắn xuất quan liền tự nhiên sáng tỏ.
Loại cảnh giới này mang đến cho Tô Tín sức mạnh vô cùng cường đại. Giơ tay lên là dời núi lấp biển. Đây cũng là cảm giác bây giờ của Tô Tín.
Chỉ có điều, sức mạnh này quá mức hư vô, mờ ảo, có hơi không chân thật. Chỉ khi Tô Tín hoàn toàn luyện hóa thành thuộc về mình, Tô Tín hắn mới tính là ổn định được cảnh giới này.
Luyện hóa một đạo thiên cơ mất không lâu, nhưng luyện hóa tất cả thiên cơ không phải chỉ cần một, hai năm là có thể hoàn thành được.
Ước chừng Tô Tín đã ba năm không xuất quan, cho nên giang hồ khoảng thời gian này ngược lại rất hài hòa.
Không có thủ hạ của Tô Tín hay những thế lực lớn như Phật Tông xuất thủ, những thế lực đứng đầu giang hồ khác cũng tuần tự phát triển. Lần lượt trải qua nhiều cuộc chiến diệt môn đến thế, giang hồ lệ khí dường như cũng ít đi nhiều.
Ngay lúc này, trời sập lại một lần nữa xuất hiện.
Phạm vi của lần trời sập này cũng không thua kém gì lần trước. Có điều, phần lớn địa vực đều đã mơ hồ xuất hiện đường ranh của Tiên Vực. Lần này, cho dù là người bình thường cũng có thể nhìn ra chuyện dường như có chút không đúng.
Lúc xảy ra trời sập, Địa Tạng Vương và Mạnh Kinh Tiên hãy còn canh giữ ở bên ngoài đất Tô Tín bế quan.
Thấy cảnh tượng này, hai người đồng loạt nhíu mày một cái. Nếu trong thời gian ngắn Tô Tín còn chưa xuất quan thì có khi không kịp mất.
Có điều, vào lúc này, một luồng khí tức hyền ảo bỗng nhiên truyền đến từ đất Tô Tín bế quan.
Loại cảm giác này hết sức thần dị, giống như thể phương thiên địa này bị chia thành hai bộ phận, đất Tô Tín bế quan đã tự thành một phe thiên địa rồi!
Bóng người của Tô Tín đột ngột xuất hiện trước mắt Mạnh Kinh Tiên và Địa Tạng Vương. Trong cảm giác của bọn họ, trạng thái của Tô Tín lúc này rất kỳ dị. Hắn vừa thuộc về thế giới này, vừa không thuộc về thế giới này.
Thực lực của Tô Tín trước đó rất mạnh. Tuy thế nhưng Địa Tạng Vương cùng Mạnh Kinh Tiênvẫn có thể nhìn ra được một ít nội tình. Nhưng cho tới bây giờ, Địa Tạng Vương cùng Mạnh Kinh Tiên thật không nhìn ra được độ nông sâu của Tô Tín nữa. Thậm chí, nói một tiếng sâu không lường được cũng không xê xích gì nhiều.
Địa Tạng Vương hỏi: “Bây giờ ngươi cảm giác như thế nào? Có thể chắc chắn đạt đến đẳng cấp của Nhân Hoàng năm đó chứ?”
Tô Tín lắc đầu nói: “Cái này ta thật không dám khẳng định. Mặc dù bây giờ ta có thể chứng minh được chuyện Cửu Cực Quy Nhất mà Bắc Địa Long Vương nói là thật. Nhưng cảnh giới mà hiện ta đang đặt chân đây trước nay chưa từng có ai bước đến. Ngay cả Nhân Hoàng cũng như thế. Bởi hai người chúng ta dù sao cũng đi trên con đường khác với nhau.
Có điều, cảnh giới là cảnh giới, sức chiến đấu là sức chiến đấu. Chưa thực sự đánh với Nhân Hoàng, ta cũng không biết ai thắng ai bại.
Sau khi bước vào cảnh giới này, ta có một chút cảm ngộ mới. Muốn đạt thành tựu đỉnh cao thực sự. Đầu tiên muốn dung hợp phương thế giới này, sau đó sẽ siêu thoát khỏi đây, nhảy ra ngoài, mới có thể phát hiện được thiên địa mới bên kia.”
“Nhảy ra ngoài?”
Địa Tạng Vương cùng Mạnh Kinh Tiên đều nhíu mày một cái. Hiển nhiên, với cảnh giới bây giờ của bọn họ, bọn họ cũng không cách nào hiểu Tô Tín nói nhảy ra ngoài là có ý gì.
Tô Tín mở tay ra, nói: “Nói thật, bây giờ ta cũng không hiểu cảnh giới này. Đây chỉ là một chút cảnh ngộ sơ kỳ mà thôi.
Ta đã đi đến tận cùng con đường Thông Thiên cảnh, nhưng vẫn chưa tìm được đường tiến đến trước.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận