Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất (Tối Cường Phản Phái Hệ Thống)

Chương 2839 - Tiến thoái lưỡng nan (2)

Tiến thoái lưỡng nan (2)
Nhưng trước đó, Thượng Quan thị cùng Thất Hùng Hội cũng đã nhận thua, uy tín của họ trong Nhữ Nam Đạo đã suy giảm nhiều. Lúc này, Phật môn cũng không làm quá mức, ép uổng đối phương.
Tuy nhiên bây giờ thì sao? Thượng Quan Lăng Vân lại dám giết người Phật Tông! Lần này chẳng cần bàn đến Hắc Ngục nữa, Thượng Quan Lăng Vân hắn đã có một vị trí trong Trấn Ma Tháp rồi!
Mặc dù người giết người là Tô Tử Thanh, nhưng dưới góc nhìn của Lạc Vân Thiền sư, người nọ chính là người hầu của Thượng Quan Lăng Vân. Hắn giết người thì cũng chính là Thượng Quan Lăng Vân giết người.
“To gan!”
Trên khuôn mặt hiền hòa khả ái của Lạc Vân Thiền sư lộ ra vẻ sát cơ, trông kinh khủng dị thường.
Phật Đà cũng có cơn thịnh nộ, chớ nói gì là bây giờ đệ tử của hắn bị giết ngay trước mặt hắn thế kia.
Thân hình của Lạc Vân Thiền sư động một cái, trong nháy mắt đã nhào đến chỗ xa hơn mười trượng. Một chưởng đánh xuống, Phật quang kim sắc óng ánh trực tiếp phá không mà ra. Tô Tử Thanh ở cách hắn mười mấy trượng bị chưởng phong này đánh trúng. Dù đã ở xa hơn mấy chục trượng, hắn vẫn bị sức mạnh cường đại này đánh trúng mà nôn ra một ngụm máu tươi.
Nhưng động tác của hắn không chỉ không yếu đi mà còn mượn sức mạnh này trốn đi nhanh hơn. Thoắt cái đã chạy ra khỏi Lâm gia, mất tung tích.
Lạc Vân Thiền sư quay đầu nhìn Thượng Quan Lăng Vân hãy còn đang kinh ngạc đầy mặt, quát: “Bắt bọn họ lại! Nếu Thượng Quan thị muốn trách tội thì Phật môn ta chịu!”
Mọi người ở đây hai mắt nhìn nhau một cái. Có Phật môn bảo vệ, bọn họ dĩ nhiên phải ra tay. Huống chi tình huống ngày hôm nay như thế, bọn họ cũng không thể nương tay. Hoặc là đắc tội với Thượng Quan thị, hoặc là đắc tội với Phật môn. Cho nên bọn họ quyết chọn cái sau.
Ba ngày sau, bên trong Thượng Quan thị là vẻ buồn rầu ảm đạm của cả Thượng Quan thị. Gia chủ Thượng Quan thị là Thượng Quan Linh, sắc mặt âm trầm vô cùng. Thậm chí cả những võ giả Thượng Quan thị khác cũng là như vậy.
Có điều, kỳ lạ là bây giờ bên trong Thượng Quan thị đã chia thành hai phe rõ ràng.
Gia chủ Thượng Quan Linh ngồi ở vị trí chính giữa, xung quanh chia làm hai phái. Một bên là người của Thượng Quan thị ở Hàn Thiên Vực. Mà bên còn lại chính là người của Thượng Quan thị ở Hạ giới ngày trước.
Người của Thượng Quan thị ở Hàn Thiên Vực dĩ nhiên là coi Thượng Quan Linh làm chủ, hơn nữa còn có đến mấy tên Dương Thần.
Thượng Quan thị ở Hạ giới này, người có thực lực thì lại chiếm số ít, chỉ có hai tên Dương Thần. Theo thứ tự chính là hai huynh đệ Thượng Quan Phi Vân và Thượng Quan Chiêu Vân.
Vốn, Thượng Quan thị ở Hạ giới cũng có thực lực khá được, chỉ có điều, những trưởng lão trước kia đều đã già nua rồi. Mặc dù có thực lực Dương Thần cảnh nhưng cũng sớm đã không đánh nổi nữa. Vì thế nên Thượng Quan thị ở Hạ giới lúc này mới lấy ngay hai huynh đệ Thượng Quan Phi Vân và Thượng Quan Chiêu Vân làm chủ.
Thượng Quan Linh sắc mặt âm trầm, nói: “Bây giờ bên phía Phật Tông đã gửi tin đến. Thượng Quan Lăng Vân cướp hôn ở ngay trước mặt tất cả mọi người, còn nói chuyện ngang tàn với Phật môn. Thậm chí còn giết một tên đệ tử Phật môn ngay tại chỗ.
Bây giờ bên phía Phật môn đã nói, Thượng Quan Lăng Vân thập ác không tha, nhưng Phật môn bọn họ từ bi, sẽ không giết người. Nhưng sẽ ép Thượng Quan Lăng Vân vào trong Trấn Ma Tháp ở ngay trước mặt mọi người.
Trấn Ma Tháp là gì ta cũng không cần phải nói nữa. Ở trong đó, ngay cả cường giả Thần Kiều cảnh cũng khó qua nổi. Một tên võ giả Tiên Thiên như Thượng Quan Lăng Vân tiến vào trong thì chắc chắn phải chết.
Tuy nhiên, vấn đề bây giờ chính là Thượng Quan thị chúng ta phải xử lý thế nào đây?”
Lời vừa nói ra, bên phía Hàn Thiên Vực ngay lập tức có một tên Dương Thần lạnh lùng nói: “Hiện tại là thời khắc nào rồi? Sợ bóng sợ gió ở bên ngoài! Thượng Quan thị ta năm lần bảy lượt nghiêm cấm đệ tử gây chuyện. Thế mà Thượng Quan Lăng Vân này thì hay rồi! Coi lệnh của gia tộc như gió thoảng bên tai! Thế mà cũng dám giết một tên đệ tử Phật môn! Người như vậy, ta đề nghị trực tiếp đuổi khỏi gia tộc, tránh cho Thượng Quan thị chúng ta mất mặt, xấu hổ!”
Lời này vừa nói ra, đám người Thượng Quan thị ở Hạ giới sắc mặt nhất thời trở nên cực kỳ khó coi.
Thượng Quan Lăng Vân cho dù có không ra hồn người đi nữa thì đó cũng là đệ tử của bọn họ. Đặc biệt với Thượng Quan Phi Vân và Thượng Quan Chiêu Vân mà nói, Thượng Quan Lăng Vân chính là hậu duệ trực hệ nhất mạch bọn họ.
Thượng Quan Phi Vân hừ lạnh, nói: “Người cũng không phải do Thượng Quan Lăng Vân giết. Phật môn không bắt được người, muốn bắt người Thượng Quan thị chúng ta lãnh tội?
Huống chi cho dù thật sự có là người Thượng Quan thị sai, Phật môn kia báo một tiếng thì Thượng Quan thị chúng ta cũng sẽ nể mặt cho bọn họ mà xử trí Thượng Quan Lăng Vân. Nhưng bây giờ, Phật môn lại đang tính ném Thượng Quan Lăng Vân vào Trấn Ma Tháp. Đây là gì chứ? Là đánh vào mặt Thượng Quan thị ta?”
Lời này của Thượng Quan Phi Vân cũng không phải là đang thiên vị cho Thượng Quan Lăng Vân, mà chuyện này căn bản là quy tắc ngầm mà những thế lực lớn như bọn họ ngầm thừa nhận.
Tiến thoái lưỡng nan (3)
Ví như Thượng Quan Lăng Vân nếu đắc tội với Thất Hùng Hội, Thẩm Vô Danh dạy dỗ Thượng Quan Lăng Vân ngay trước mặt mọi người, thậm chí giết hắn luôn cũng được. Tuy nhiên làm vậy cũng là tỏ ý muốn trở mặt với Thượng Quan thị.
Cho nên cách làm ổn thỏa nhất vẫn là nên nói chuyện này cho Thượng Quan thị. Mà gia chủ Thượng Quan thị cũng không phải kẻ ngốc, nhất định sẽ đưa ra lựa chọn chính xác, phạt nặng Thượng Quan Lăng Vân để cho Thất Hùng Hội được thỏa mãn. Như thế, hai bên cũng coi là đều có mặt mũi và có lý.
Song, cách làm của Phật môn bây giờ rõ ràng là không coi Thượng Quan thị ra gì. Hoặc giả nói, bọn họ không lo chuyện trở mặt với Thượng Quan thị.
Mà lúc này, võ giả Hàn Thiên Vực ở phía đối diện cười lạnh, nói: “Người cho dù không phải là do Thượng Quan Lăng Vân giết nhưng là do hắn mang đi. Món nợ này, Phật môn dĩ nhiên có thể tính lên người Thượng Quan Lăng Vân.
Cái tên Lục Thanh giết người đó chạy cũng nhanh thật. Mới một ngày đã trốn ra khỏi Nhữ Nam Đạo cùng toàn bộ Lục gia rồi! Bây giờ Phật môn không bắt được người thì dĩ nhiên phải có ai đó đền tội để bọn họ hả giận rồi!
Nếu giữ hắn lại để thêm phiền toái cho Thượng Quan thị chúng ta thì chi bằng cứ mặc hắn ở trong Trấn Ma Tháp.”
Thượng Quan Phi Vân ngay lập tức đập bàn một cái, quát lên: “Ngươi có ý gì đây? Thượng Quan thị ta dầu gì cũng là một trong lục đại thế gia. Chẳng lẽ phải khom lưng khụy gối trước mặt Phật môn như vậy hay sao? Hay là nói, ngươi thấy Thượng Quan Lăng Vân chính là người nhất mạch Thượng Quan thị ở Hạ giới cho nên mới không tính cứu hắn?”
Lời vừa nói ra, mọi người ở đây đều nhất thời yên tĩnh lại. Sau đó, hai bên bắt đầu quát mắng lẫn nhau.
Bên phía Hạ giới kia là vì không có cảm giác an toàn. Đối với bọn họ mà nói, Thượng Quan Lăng Vân có thể xử trí, dù sau khi đưa hắn từ Phật môn về phải giết hắn đi thì bọn họ cũng không quản.
Nhưng bây giờ, Thượng Quan thị bên phía Hàn Thiên Vực kia lại muốn thẳng thừng bỏ rơi Thượng Quan Lăng Vân. Cái này khiến cho Thượng Quan thị ở Hạ giới có chút không chịu nổi.
Hôm nay mấy người kia có thể bỏ đi Thượng Quan Lăng Vân. Sau này nhất mạch Hạ giới mà có xảy ra chuyện gì, có khi nào cũng sẽ bị đám người ở Hàn Thiên Vực này bỏ đi hay không? Cho nên, ra vẻ mèo khóc chuột, bọn họ tuyêt không cho phép Thượng Quan Lăng Vân chết như thế.
Mà Thượng Quan thị bên phía Hàn Thiên Vực cũng không hẳn là không có ý này. Dẫu sao bọn họ cũng là sau này mới dung hợp với nhau. Trong xương máu cũng có ý xem thường và hoàn toàn thâu tóm đối phương.
Cho nên, hai bên cãi vã mới kịch liệt đến thế, thiếu chút nữa là động thủ rồi.
Mà lúc này, thấy chuyện càng lúc càng gay gắt, Thượng Quan Linh phẫn nộ quát: “Tất cả câm miệng! Bên phía Phật môn kia còn chưa làm gì chúng ta, tự chúng ta đã muốn đấu đá với nhau! Đây không phải là để cho người khác cười nhạo thì là gì?
Đừng nói nữa, chuyện này cũng không cần các ngươi bàn tới bàn lui, phần còn lại cứ để ta giải quyết. Trong ngày mai ta sẽ tự mình đi tìm Phổ Huyền trụ trì Kim Quang Tự, tranh thủ thuyết phục hắn trả Thượng Quan Lăng Vân!
Với chuyện lúc này ở Thượng Quan thị, người làm gia chủ như Thượng Quan Linh cũng rất buồn rầu.
Mặc dù hắn là người Thượng Quan thị ở Hàn Thiên Vực, nhưng thực chất hắn cũng không nghiêng hẳn về người của Thượng Quan thị ở Hàn Thiên Vực. Cho đến giờ, Thượng Quan Linh cũng được coi là đối xử công bằng. Nếu không chuyện hôm nay hắn cũng sẽ không đưa ra để thảo luận mà cứ thẳng tay vứt Thượng Quan Lăng Vân đi là xong.
Chỉ có điều, Thượng Quan Linh nghĩ vậy không có nghĩa những người khác cũng thấy như vậy.
Trong mắt những Thượng Quan thị ở Hạ giới thì chỉ cần Thượng Quan Linh không thiên vị bọn họ thì chính là vì hắn đang thiên vị cho Thượng Quan thị ở Hàn Thiên Vực.
Nếu Thượng Quan Linh công khai thiên vị Thượng Quan thị ở Hạ giới thì Thượng Quan thị bên phía Hàn Thiên Vực kia sẽ có bất mãn.
Cho nên chuyện này bất kể có thế nào thì Thượng Quan Linh cũng là người hai mặt đều không phải.
Gia cơ của Thượng Quan thị cũng chỉ lớn đến như vậy, căn bản không chịu nổi dày vò hay nội đấu nữa.
Thật ra thì từ lúc Thượng Quan Linh tiếp nhận Thượng Quan thị cũng đã liệu trước được chuyện này. Mặc dù hai bên vào vạn năm trước cũng đều có chung một tổ tiên, nhưng dẫu sao cũng đã qua hơn vạn năm, quan hệ giữa hai bên đã trở nên vô cùng mỏng manh. Một việc nhỏ cũng đủ để tạo thành vết rách giữa hai bên.
Mà bây giờ, chuyện của Thượng Quan Lăng Vân cũng không coi là nhỏ. Hiện tại nếu như không có gia chủ Chân Vũ cảnh như Thượng Quan Linh ngồi ở đây, nói không chừng hai bên cũng đã muốn đánh nhau rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thượng Quan Linh liền một thân một mình đi đến Kim Quang Tự.
Kim Quang Tự được xây dựng ở ngoài Nhữ Nam phủ, toàn bộ đều được chế tạo bằng gạch dán thiếp vàng, trông nguy nga lộng lẫy nhưng đồng thời cũng có chút tục khí. Nhìn thế nào cũng không giống chùa mà có chút giống với đám nhà giàu mới nổi.
Những hòa thượng Phật môn khác lúc xây miếu dựng chùa đều thích trang nghiêm, nghiêm túc một chút. Thô tục như Phổ Huyền hòa thượng này thì thật đúng là hiếm thấy.
Cường thế
Dĩ nhiên, với lời bàn luận từ ngoại giới này, Phổ Huyền dĩ nhiên không để ý đến. Thực lực và bối cảnh Phật tông của hắn bày ra đó. Số võ giả kéo đến Kim Quang Tự bái sư mỗi ngày đều đếm không hết.
Lúc này, trong một gian thiện phòng, trụ trì Kim Quang Tự “Nộ Diễm La Hán” Phổ Huyền đang ngồi xếp bằng trên đất.
Nhìn Phổ Huyền tuổi tác không còn trẻ nữa. Mặc dù là Chân Vũ nhưng thọ nguyên của hắn cũng sớm đã qua tráng niên. Lông mày và râu đều là một màu trắng như tuyết, trên mặt cũng đầy nếp nhăn.
Tuy nhiên, thân hình hắn lại vô cùng cao lớn. Cho dù đang khoác áo cà sa rộng nhưng cũng khiến cho người ta có cảm giác sức mạnh nội liễm. Tựa như thể trong cái thân xác già nua này của hắn có ẩn chứa một ngọn núi lửa vậy.
Võ giả chủ tu công pháp luyện thể tầm thường vào thời kỳ đỉnh cao quả thực rất khó dây dưa. Đều trực tiếp dùng lực áp người, hơn nữa, tấn công và phòng ngự phải nói là không có sơ hở nào để tấn công được.
Chỉ có điều, tu luyện công pháp luyện thể không chỉ tốn thời gian dài, hơn nữa một khi đã qua tráng niên, khí huyết suy bại, thực lực của bản thân giảm xuống cũng tương đối ghê gớm.
Ngày xưa, Phổ Huyền có thể hoàn toàn dựa vào bí pháp Đại Tu Di Kim Quang Chú mà Kim Quang Tự bọn họ truyền thừa xuống để lấy một địch hai, lực chiến với Thẩm Vô Danh và Thượng Quan Linh đang tuổi tráng niên.
Môn bí pháp này mặc dù có cái tên nghe giống bí pháp công kích Nguyên Thần, nhưng nó là một môn công pháp phụ trợ cho việc tu luyện thân xác, dùng tu di lực trấn áp thân xác, lấy Kim Quang Chú để khóa lại khí huyết thân xác, trì hoãn việc suy bại của nó.
Loại bí pháp này mặc dù sẽ không khiến cho thọ nguyên của võ giả gia tăng, nhưng với võ giả tu luyện công pháp luyện thể mà nói thì có thể kéo dài thời gian đỉnh cao của bọn họ.
Lúc này, một tiểu sa di đẩy cửa thiện phòng vào, nói: “Trụ trì, gia chủ Thượng Quan thị, Thượng Quan Linh cầu kiến.”
Phổ Huyền mở mắt ra, một tia tinh mang sắc bén lóe lên, nói: “Thượng Quan Linh? Đoán chừng hắn đến là vì thứ bại hoại của nhà Thượng Quan thị đó!
Thượng Quan thị cũng là càng lúc càng hồ đồ rồi. Có một thứ đệ tử bại hoại như vậy mà không ra sức dạy dỗ, xảy ra chuyện mới đến cầu tha thứ. Thật cho là người Phật môn dễ giết như vậy à?”
Tiểu sa di kia thận trọng hỏi: “Vậy trụ trì, chúng ta có gặp hay không?”
Phổ Huyền lạnh nhạt nói: “Đối phương dù gì cũng là gia chủ Thượng Quan thị. Từ chối không gặp thì không có lễ giáo, cái này không được. Mời hắn đến thiền điện đi.”
Bên trong thiền điện, Thượng Quan Linh bưng một tách trà, mày nhíu chặt.
Thái độ Phật môn bây giờ kiêu ngạo. Hắn đường đường là gia chủ Thượng Quan thị mà lại bị bắt chờ ở đây đến cả nửa ngày! Có thể tưởng tượng được, thái độ của Phật Tông bây giờ rốt cuộc là thế nào.
Mãi lâu sau, Phổ Huyền mới ung dung đi ra, lạnh nhạt nói: “Kim Quang Tự chúng ta gần đây có hơi bận rộn cho nên chiêu đãi không chu toàn, xin Thượng Quan gia chủ lượng thứ cho.”
Mặc dù Phổ Huyền ngoài miệng thì nói Thượng Quan Linh thứ lỗi, nhưng trong thực tế trên mặt hắn lại chẳng có chút ý thứ lỗi nào.
Thượng Quan Linh trong lòng tức giận, có điều, lúc này hắn cũng chỉ có thể nhịn xuống, cười theo nói: “Phổ Huyền đại sư, hôm nay ta đến đây là để nói ít chuyện liên quan đến Thượng Quan Lăng Vân. Thượng Quan Lăng Vân là đệ tử của Thượng Quan thị chúng ta. Mặc dù hắn phạm vào một chút sai lầm, nhưng dẫu sao cũng là tuổi trẻ mà, cho nên ta mong Phổ Huyền đại sư có thể tha cho một nước. Trấn Ma Tháp kia cũng không phải là nơi hắn nên đến. Thượng Quan thị ta nói thế nào thì cũng là một trong lục đại thế gia, cũng là tông môn Chính đạo, sao lại có thể bị nhốt vào trong Trấn Ma Tháp được?”
Phổ Huyền nghe vậy, nhàn nhạt nói: “Thượng Quan gia chủ, Thượng Quan thị các người đúng thực là tông môn Chính đạo. Mặc dù bần tăng xuất thân Tiên Vực nhưng cũng nghe đồn qua danh tiếng của Thượng Quan thị các ngươi.
Ba ngàn năm trước, ma đầu Quỷ Vô Lệ họa loạn giang hồ, là gia chủ Thượng Quan thị đời đó của các ngươi xuất thủ, dùng tính mạng để đánh trọng thương Quỷ Vô Lệ, lúc này mới có thể giúp cho các tông môn Chính đạo chém chết nó.
Một ngàn tám trăm năm trước, kẻ điên Tiếu Uyên sáng tạo ra Phệ Hồn Ma Công khiến người tu luyện đều trở nên vô cùng điên cuồng, mất đi thần trí, tùy ý giết chóc, là cường giả Thượng Quan thị đời đó dốc hết sức lực, bóp chết hắn ở Nhữ Nam Đạo, nếu không lại là một trận hạo kiếp giang hồ.
Những chuyện này có hơi xa xôi, nói gần lại ngàn năm trước, dị tộc Bắc Nguyên xâm phạm Trung Nguyên, là Thượng Quan thị ngươi dẫn theo đệ tử tử chiến ở biên cương, cùng tiến cùng lùi với hoàng triều Trung Nguyên, khiến cho đất Trung Nguyên tránh được khỏi chiến hỏa.
Những thứ này đều là công đức của Thượng Quan thị ngươi, người giang hồ đều ghi tạc trong lòng.”
Thượng Quan Linh tỏ ra có hơi chút lúng túng. Phổ Huyền xuất thân Tiên Vực. Thượng Quan Linh cũng xuất thân Tiên Vực. Chuyện tốt cũng như nghiệp trước đó của Thượng Quan thị ở Hạ giới nào có liên quan gì đến hắn.
Cường thế (2)
Có điều, bây giờ xảy ra chuyện như vậy, hắn cũng chỉ có thể cười ha hả mà gật đầu hưởng ứng. Mặc dù trong lòng lúng túng nhưng ngoài miệng hắn vẫn nói: “Phổ Huyền đại sư nói không sai. Tổ tiên Thượng Quan thị ta có thể làm được đến thế thì sao có thể xuất hiện hạng người tà ma cho được? Có thể châm chước cho Thượng Quan Lăng Vân kia được hay không?”
Lúc này, bỗng nhiên Phổ Huyền hừ lạnh một tiếng, nói: “Thượng Quan gia chủ, bần tăng vẫn còn chưa dứt lời.
Những thứ này đúng thực là chiến công của Thượng Quan thị các ngươi, nhưng công tội phân bạch. Không thể chỉ vì ngày xưa Thượng Quan thị các ngươi làm việc thiện cho võ lâm mà có thể không cân nhắc đến việc ác hiện tại của Thượng Quan thị các ngươi được!
Chuyện Thượng Quan Lăng Vân làm những năm nay, ngươi có dám nói Thượng Quan thị các ngươi không biết chút gì không?
Ban đầu, lúc Phật môn ta mới đến Nhữ Nam Đạo, ta nể tình Thượng Quan thị các ngươi cho nên mới không truy cứu chuyện những năm này mà Thượng Quan Lăng Vân gây ra.
Nhưng kết quả thì sao? Thượng Quan Lăng Vân đó vẫn vô cùng ngông cuồng. Ngay trước mặt võ giả Phật môn ta mà dám ngang ngược cướp dân nữ, hơn nữa còn giết đệ tử Phật Tông chúng ta!
Người như vậy cũng may là không đủ thực lực. Nếu như hắn có đủ thực lực thì trong tương lai, tất sẽ lại thành ma đầu họa loạn giang hồ!
Đối với người như vậy, Phật môn ta nhốt vào Trấn Ma Tháp chẳng lẽ là sai? Hay là Thượng Quan gia chủ cho rằng, Thượng Quan thị các ngươi ở Nhữ Nam Đạo có thể một tay che trời, ngay cả lỗi lầm như này cũng che đi được?”
Nếu là lúc Kim Quang Tự mới đến Nhữ Nam Đạo, nói không chừng Phổ Huyền còn chọn cách nhẫn nhịn một thời gian, tìm một cơ hội thích hợp sẽ ra tay, giống như cách mà trước đó lúc mới đến làm trụ trì ở Nhữ Nam Đạo, hắn khai đao với thế lực nhỏ của Thất Hùng Hội vậy.
Mà bây giờ, Kim Quang Tự đã đứng vững chân ở Nhữ Nam Đạo, thời điểm này coi như là trực tiếp khai đao với Thượng Quan thị, Phổ Huyền cũng rất chắc chắn.
Lúc này, sắc mặt của Thượng Quan Linh đã khó coi vô cùng. Có điều, hắn vẫn không hề phát tác ra. Ngày xưa lúc ở Tiên Vực, hắn là cường giả Chân Vũ cảnh có sức chịu đựng giỏi nhất, cực khổ chống đỡ dưới áp lực của đông đảo cao thủ tại Tiên Vực. Bây giờ, chuyện này hắn vẫn có thể nhịn được.
Cắn răng, Thượng Quan Linh nói với Phổ Huyền: “Phổ Huyền đại sư, ta biết bây giờ ta nói dùm cho Thượng Quan Lăng Vân cũng đã không có tác dụng gì, ta cũng chẳng tìm cớ gì nữa.
Bây giờ ta chỉ cầu Phổ Huyền đại sư một chuyện, đó chính là giao Thượng Quan Lăng Vân cho ta. Mạng của hắn, Thượng Quan thị ta sẽ lấy. Tất nhiên sẽ cho Phổ Huyền đại sư một câu trả lời!”
Điều kiện này đã là ranh giới cuối cùng của Thượng Quan Linh. Mất mặt và mất lòng, Thượng Quan thị tình nguyện chọn cái thứ hai.
Đến lúc mà Phổ Huyền thực sự nhốt Thượng Quan Lăng Vân vào trong Trấn Ma Tháp ở ngay trước mặt mọi người thì Thượng Quan thị bọn họ sẽ vừa mất mặt lại vừa mất lòng.
Nhưng ai nào ngờ, Phổ Huyền không hề nghĩ ngợi, hắn ngay lập tức cười lạnh, nói: “Không thể nào! Thượng Quan Lăng Vân nhất định phải bị nhốt vào trong Trấn Ma Tháp để cảnh cáo!”
Nụ cười trên mặt Thượng Quan Linh dần dần biến mất, trong mắt hắn lộ ra một tia lạnh, nói: “Phổ Huyền đại sư, ngươi thực sự không hề cho Thượng Quan thị chúng ta có thể diện? Nhất định phải khiến Thượng Quan thị mất hết mặt mũi?”
Phổ Huyền lãnh đạm nói: “Phật Tông ta không cho ai thể diện. Có cho, cũng là cho đại nghĩa giang hồ một thể diện!
Còn nữa, người làm Thượng Quan thị các ngươi mất mặt cũng không phải là Phật Tông ta mà chính là đệ tử Thượng Quan thị nhà các ngươi. Dạy dỗ này cũng chỉ là muốn cho Thượng Quan thị các ngươi nhớ kĩ tầm quan trọng của việc dạy dỗ đệ tử mà thôi.”
Thượng Quan Linh hừ lạnh một tiếng, ngay lập tức phất tay áo rời đi, lúc sắp đi mới lạnh lùng nói: “Cái Phật môn cho hôm nay, Thượng Quan thị ta ghi nhớ!”
Nhìn bóng lưng Thượng Quan Linh rời đi, trên mặt Phổ Huyền không hề có chút biến hóa nào.
Với Phật môn mà nói, bây giờ lục đại thế gia đã chẳng gây được sóng gió gì nữa rồi.
Thậm chí, nhìn khắp giang hồ, có thể khiến Phật Tông để ý đến cũng chỉ có Tây Bắc Đạo của Tô Tín mà thôi.
Dĩ nhiên, với thủ hạ Tây Bắc Đạo của Tô Tín, Phật Tông cũng chỉ kiêng kỵ chứ không hề sợ hãi. Thậm chí, toàn bộ Phật Tông đều có chuẩn bị. Đến một ngày, giữa Phật Tông và Tô Tín nhất định sẽ phải đánh một trận!
Lúc Thượng Quan Linh rời Kim Quang Tự mặt đầy vẻ âm trầm. Phổ Huyền hòa thượng kia thậm chí chẳng thèm nể mặt hắn. Rõ ràng là đang khiến cho Thượng Quan thị bọn họ không thể chịu nổi!
Người của Thượng Quan thị vẫn đang chờ tin của Thượng Quan Linh.
Người của Thượng Quan thị ở Hạ giới cũng đang chờ xem Thượng Quan Linh có cứu được Thượng Quan Lăng Vân ra hay không. Còn về phía người Thượng Quan thị ở Hàn Thiên Vực thì bọn họ là chẳng có vấn đề gì.
Chỉ cần Thượng Quan thị bọn họ không phải trả giá đắt, tên ngu ngốc kia cứu cũng cứu rồi, đợi đến khi hắn quay về, Thượng Quan thị xử trí tiếp là tốt.
Chỗ dựa
Nhưng nếu như Phật môn đòi giá quá cao, bọn họ tuyệt đối sẽ không đồng ý. Vì một tên phế vật chuyên gây chuyện như vậy mà bắt Thượng Quan thị trả giá lớn thì tuyệt không đáng.
Sau khi thấy Thượng Quan Linh trở về, đám người Thượng Quan Lăng Vân đều lập tức đi đến hỏi: “Gia chủ, Phật môn nói thế nào?”
Thượng Quan Linh thở dài, lắc đầu nói: “Phật môn lần này muốn cho Thượng Quan thị mất mặt rồi. Đối phương nhất quyết muốn nhốt Thượng Quan Lăng Vân vào Trấn Ma Tháp, cho dù ta bằng lòng trả giá đắt cũng vô dụng.”
Ánh mắt Thượng Quan Chiêu Vân lộ ra vẻ khác thường, hiển nhiên hắn có chút nghi ngờ với lời nói của Thượng Quan Linh, cho rằng Thượng Quan Linh không muốn trả giá đắt để cứu Thượng Quan Lăng Vân.
Mặc dù cho là cứu Thượng Quan Lăng Vân rồi, về đến Thượng Quan thị hắn cũng bị nghiêm trị, thậm chí ngay cả tính mạng cũng không giữ nổi.
Nhưng đây là vấn đề về thái độ. Là thái độ mà Thượng Quan Linh đối xử với Thượng Quan thị ở Hạ giới bọn họ. Đây mới là cái mà Thượng Quan Chiêu Vân bọn họ mong đợi.
Mà lúc này, người của Thượng Quan thị ở Hàn Thiên Vực lại cười lạnh, nói: “Không trở lại thì tốt hơn! Vì một tên phế vật như vậy mà lãng phí tài nguyên của Thượng Quan thị ta thì chẳng đáng giá!”
“Ngươi nói gì?” Thượng Quan Chiêu Vân chỉ vào mặt người kia, quát hận một tiếng.
Mắt thấy hai bên sắp gây hấn đến nơi, Thượng Quan Linh tức giận quát một tiếng: “Đủ rồi! Đừng có cãi nữa! Còn chê Thượng Quan thị không đủ loạn à?”
Thượng Quan Linh nhìn Thượng Quan Chiêu Vân, trầm giọng nói: “Ngươi cho là ta không muốn cứu người ra à? Ta đi đến Kim Quang Tự đó, Phổ Huyền hòa thượng kia thái độ vô cùng cường thế, ngay cả chút thể diện cũng không cho ta. Ta còn có thể thế nào?
Hòa thượng Phật môn kia mạnh đến nỗi cả ta và Thẩm Vô Danh liên thủ cũng không cách nào thắng được, ta thì có cách gì đây?”
Thượng Quan Linh xoay người, mắng những người vốn là Thượng Quan thị ở Hàn Thiên Vực kia: “Các ngươi cũng thế!
Nói thế nào thì Thượng Quan Lăng Vân cũng là người Thượng Quan thị chúng ta. Hắn dù có phạm sai lầm lớn thì cũng phải do Thượng Quan thị chúng ta trừng phạt.
Các ngươi như vậy là làm sao? Chẳng lẽ Phật môn công khai xử lý Thượng Quan Lăng Vân, các ngươi không mất mặt à? Các ngươi không phải người Thượng Quan thị à?”
Người của hai bên đều bị Thượng Quan Linh nói đến mức cúi đầu, không lên tiếng nữa.
Thượng Quan Linh cũng phiền não khoát tay một cái, cho tất cả bọn họ rời đi.
Có điều, vào lúc này, có tên người làm bỗng nhiên đi vào trong, nói: “Gia chủ, Thẩm Vô Danh của Thất Hùng Hội đến thăm.”
Thượng Quan Linh nhíu mày một cái, nói: “Thẩm Vô Danh? Hắn đến làm gì?”
Thật ra, lúc Phật môn còn chưa đến Nhữ Nam Đạo, giữa Thượng Quan Linh cùng Thẩm Vô Danh hãy có một chút va chạm và vết nhơ.
Khi đó, Thượng Quan thị vị bỗng nhiên có thêm một cường giả Chân Vũ cảnh là Thượng Quan Linh hắn cho nên lúc hành sự tỏ ra vô cùng bá đạo, xâm chiếm không ít lợi ích và địa bàn của Thất Hùng Hội.
Nhưng ai nào ngờ, Thẩm Vô Danh lại có thể nhanh chóng tấn thăng Chân Vũ đến thế. Thiên hạ hiện tại thật đúng là thịnh thế võ đạo. Ngay cả hạng người hoang dã như Thiên Hạ Thất Bang cũng bắt đầu có người bước vào Chân Vũ.
Quan trọng nhất chính là, sau khi Thẩm Vô Danh bước vào Chân Vũ có đến thảo luận về việc phân phối lợi ích ở Nhữ Nam Đạo với hắn. Hai bên mặc dù không chính thức giao thủ tử đấu, song cũng hơi so tài một chút. Kết quả. Thẩm Vô Danh lại thắng hắn một nước.
Kết quả này khiến cho Thượng Quan Linh rất không cam lòng, nhưng cũng không khỏi không phục Thẩm Vô Danh thực mạnh hơn hắn.
Cho nên, lúc ban đầu, sau khi Thẩm Vô Danh rời đi, Thượng Quan Linh cũng ngoan ngoãn trả lại địa bàn của Thất Hùng Hội lại cho Thất Hùng Hội. Hai bên cũng coi là tạm thời bình an vô sự, có điều, mối quan hệ giữa hai bên cũng không coi là tốt lắm.
Cho đến khi Phổ Huyền dẫn theo một đám cao thủ Phật môn đến Nhữ Nam Đạo. Lúc này, hắn mới cảm giác được chuyện có chút không đúng, kịp thời liên lạc với Thẩm Vô Danh. Hai bên tạm thời bỏ qua hiềm khích, chuẩn bị liên thủ chống lại Phật môn. Kết quả vẫn là thất bại.
Hiện tại, bọn họ thất bại trong việc chống lại Phật môn, cái gọi là liên minh của bọn họ dĩ nhiên cũng không cần thiết phải tồn tại nữa. Hai bên cũng không có quá nhiều liên lạc gì. Hôm nay, Thẩm Vô Danh bỗng nhiên lại đến cửa, cái này khiến cho Thượng Quan Linh có chút khó hiểu.
“Mời Thẩm Hội chủ vào đi.” Thượng Quan Linh căn dặn.
Bên trong phòng tiếp khách, Thượng Quan Linh lạnh nhạt nói: “Lần này Thẩm Hội chủ đến Thượng Quan thị ta có việc gì thế?”
Thẩm Vô Danh nhếch môi cười cười nói: “Nghe nói, Thượng Quan gia chủ hôm nay mới bị muối mặt ở bên chỗ Phật môn? Tại hạ cố ý qua thăm một chút.”
Thượng Quan Linh sắc mặt âm trầm, nói: “Thăm? Thẩm Hội chủ đến để cười vào mặt tại hạ hay sao??”
Thẩm Vô Danh nghiêm mặt, ngay lập tức nói: “Thượng Quan gia chủ đừng hiểu lầm. Hiện tại hai người chúng ta đều là người trên cùng một thuyền. Ta cười vào mặt ngươi cũng là cười vào mặt ta.”
Sắc mặt của Thượng Quan Linh có hơi khá hơn một chút, sau đó hắn liền nghi ngờ nói: “Sao ngươi lại biết chuyện này?"
Hắn vừa mới quay về, Thẩm Vô Danh đã tìm đến cửa. Lúc này mới khiến cho Thượng Quan Linh có cảm giác hắn đang bị Thẩm Vô Danh theo dõi.
Chỗ dựa (2)
Thẩm Vô Danh cười cười nói: “E là Thượng Quan gia chủ còn chưa biết, sau khi ngươi và Phổ Huyền hòa thượng đó nói chuyện xong, Phổ Huyền hòa thượng đó liền tiếp đãi không ít thế lực giang hồ Nhữ Nam Đạo muốn nương nhờ Phật môn. Hắn nói cho bọn họ nghe đệ tử Thượng Quan thị của ngươi thế nào, thế nào, hơn nữa còn cho thấy Phật môn bọn họ tuyệt đối sẽ không nhân nhượng cho hạng người làm ác thế này. Hình tượng kia cao lớn đến nhường nào.”
“Ầm!”
Một tiếng vang truyền đến, cái bàn bên cạnh Thượng Quan Linh đã hoàn toàn trở thành phấn vụn, bay trong phòng tiếp khách.
“Con lừa trọc Phật môn đó lấn hiếp người quá đáng!”
Thượng Quan Linh hai mắt đỏ bừng, sắc mặt nhăn nhó, tức giận dị thường.
Lúc Thượng Quan Linh ở Tiên Vực, hắn là người đứng đầu Hàn Thiên Vực. Thượng Quan thị bọn họ cũng là thế gia võ đạo truyền thừa vạn năm. Cho nên, bất kể là ở Tiên Vực hay Hạ giới, Thượng Quan Linh vẫn luôn tỏ ra rất có hàm dưỡng. Cho dù có là kẻ địch thì hắn cũng không dễ dàng mở miệng nhục mạ.
Kết quả, bây giờ đền cả ba chữ “con lừa trọc” hắn cũng mắng ra, có thể tưởng tượng được hành vi của Phổ Huyền đã chọc hắn tức đến nhường nào.
Lần này, Phật môn của hắn là đứng về phía đại nghĩa, nhưng cái đại nghĩa này là đạp lên mặt mũi của Thượng Quan thị bọn họ mà đi lên được!
Thẩm Vô Danh gật đầu một cái, nói: “Không sai, đám lừa trọc đáng chết này làm việc quả thực quá phận. Trước đó, Nhữ Nam Đạo chúng ta đều theo quy tắc mà hành sự. Kết quả, sau khi đám hòa thượng Phật môn đó đến thì lại chẳng nói quy củ nữa.
Bây giờ, toàn bộ Nhữ Nam Đạo, những thế lực vốn không quy thuận hai nhà chúng ta đều đã nhìn về phía Phật Tông. Hơn nữa, sau khi trải qua chuyện lần trước, ngay cả những thế lực tông môn đã quy phục chúng ta cũng đều bắt đầu lung lay. Tiếp tục như vậy nữa, Nhữ Nam Đạo này có khi không còn là Nhữ Nam Đạo của hai nhà chúng ta nữa.”
Trên mặt Thượng Quan Linh lộ ra vẻ không biết làm sao: “Điều này ta đã sớm biết rồi. Có điều coi như là như vậy thì làm sao? Thực lực của lảo hòa thượng Phổ Huyền ngươi cũng đã thấy rồi. Hai người chúng ta liên thủ cũng chỉ có thể miễn cưỡng đánh ngang tay với đối phương mà thôi. Căn bản không làm gì được đối phương.
Huống chi, coi như là chúng ta có thể địch lại được đối phương thì sao chứ? Phía sau Phật môn có Phật Đà. Đây chính là cường giả Thông Thiên cảnh thượng cổ, là cảnh giới ngươi và ta có mất cả đời cũng không thể tới.”
Lúc này, trên mặt Thẩm Vô Danh lộ ra một tia quỷ bí, nói: “Thượng Quan gia chủ, lo lắng của ngươi, ta cũng có. Có điều, nếu ta nói sau lưng ta cũng có chỗ dựa không kém gì Phật Đà thì sao? Ngươi có dám cùng đánh một trận không?"
Thượng Quan Linh nhìn về phía Thẩm Vô Danh, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi. Hắn vung tay lên, cánh cửa phòng khách ngay lập tức bị đóng lại. Đồng thời, quanh thân hắn, một luồng khí lạnh toát ra, hình thành một lãnh vực bao phủ lấy nơi này. Đảm bảo không ai có thể nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người bọn họ.
“Ngươi nói tới ai?”
Thấy điệu bộ này của Thượng Quan Linh, Thẩm Vô Danh thầm nói một tiếng thành công trong lòng.
Xem ra, Thượng Quan Linh đã bị ép đến mức nhất định rồi. Nếu trong lòng hắn không có ý định đánh một trận với Phật môn thì sau khi nghe xong Thẩm Vô Danh nói những lời này, hắn sẽ đuổi người đi ngay lập tức, tỏ ra hắn không muốn tham dự vào.
Kết quả bây giờ hắn lại đóng kín xung quanh, hành sự thận trọng. Lúc này mới lên tiếng hỏi Thẩm Vô Danh là ai. Hiển nhiên, Thượng Quan Linh cũng động lòng với chuyện này.
Thẩm Vô Danh lạnh nhạt nói ra hai chữ: “Tô Tín!”
Mới nghe được cái tên này, Thượng Quan Linh nhất thời thở dài một cái.
Hiện tại, trong những Thông Thiên trên giang hồ, người thực sự có năng lực ganh đua cao thấp với Phật Đà cũng chỉ có Tô Tín.
Hơn nữa, vừa nhớ đến Tô Tín đã từng là Tổng Minh chủ Thiên Hạ Thất Bang, cũng coi là có chút quan hệ với Thất Hùng Hội của Thẩm Vô Danh. Nếu vậy bây giờ, Thẩm Vô Danh có thể kéo được Tô Tín làm chỗ dựa, cái này cũng không có gì kỳ quái.
Chỉ có điều, Thượng Quan Linh vẫn hỏi nhiều thêm một câu: “Thẩm Hội chủ, ngươi chắc chắn Tô đại nhân sẽ đồng ý giúp ngươi?”
Thẩm Vô Danh lạnh nhạt nói: “Không phải Tô đại nhân có đồng ý giúp ta hay không mà là Tô đại nhân đã quyết định giúp ta.
Ân oán giữa Phật Đà cùng Tô đại nhân người trên giang hồ ai cũng đều biết. Bây giờ Phật môn làm như thế, ai nấy đều oán. Tô đại nhân sao có thể không ra tay cho được?
Bây giờ, sứ giả Ám Vệ đang ở Thất Hùng Hội ta đây. Còn có cả Đại Chu cũng sẽ đứng về phía chúng ta.
Phật môn hành sự như vậy mặc dù khiến cho những thế lực giang hồ địa phương chúng ta gặp tổn thất lớn. Nhưng đồng thời, Đại Chu cũng là bên chịu tổn thất lớn nhất.
Cho nên, chuyện này vừa xảy ra, Đại Chu cũng tích cực liên hiệp với Tô đại nhân. Trước mắt có Tô đại nhân làm chỗ dựa, chẳng lẽ chúng ta còn không có dũng khí đánh một trận với Phật môn hay sao?"
Ánh mắt Thượng Quan Linh nhất thời sáng lên. Có điều, hắn vẫn có chút do dự, nói: “Nhưng cho dù là có Tô đại nhân hỗ trợ.
Mượn kiếm
Với thực lực của ta và ngươi, muốn địch Phổ Huyền hòa thượng kia vẫn rất tốn sức. Đánh đến sau cùng lại biến thành cá chết lưới rách. Đây cũng không phải là tốt.”
Thẩm Vô Danh nghe vậy không nhịn được mà bĩu môi. Thượng Quan Linh này cũng cẩn thận thành quen. Cách hành sự cũng có phần quá mức do dự bất quyết. Sợ bóng sợ gió. Chẳng trách ngày trước hắn ở Tiên Vực, Hàn Thiên Vực vẫn luôn là bên lót đường.
Có điều, vì thuyết phục Thượng Quan Linh, hắn cũng chuẩn bị vô cùng đầy đủ. Hắn còn cố ý đi tìm Tô Tín một chuyến, cầu một món chí bảo có thể giúp cho bọn họ thuận lợi đối phó với Phổ Huyền.
Ban đầu, Thẩm Vô Danh liên thủ với Thượng Quan Linh xuất thủ với hòa thượng Phổ Huyền kia. Lần đó mặc dù Thẩm Vô Danh cùng Thượng Quan Linh đều không coi là đang tử đấu với Phổ Huyền, hãy còn giữ lại mấy phần khí lực. Có điều bọn họ cũng biết, Phổ Huyền hòa thượng kia thực chất cũng đang như thế.
Nếu hai bên quả thực đánh, hai người bọn họ chưa chắc có thể thắng. Khả năng lớn nhất là cá chết lưới rách. Đừng nói là Thượng Quan Linh không chắc chắn trong lòng. Thật ra đến cả Thẩm Vô Danh cũng thấp thỏm.
Cho nên, khoảng thời gian gần đây, Thẩm Vô Danh mới cố ý lại đến Tây Bắc Đạo một chuyến, cầu lá bài tẩy từ Tô Tín, cũng chính là vì muốn đối phó với Phổ Huyền hòa thượng này. Nhưng thậm chí đến cả Thẩm Vô Danh cũng không ngờ đến, Tô Tín thế mà lại đưa đại sát khí cấp bậc này cho hắn.
Thẩm Vô Danh lạnh nhạt nói: “Thượng Quan gia chủ không cần lo lắng. Nếu ta tìm được Tô đại nhân làm chỗ dựa thì cho dù ta không nghĩ tới, Tô đại nhân cũng sẽ cân nhắc đến điều này.
Vừa hay, Tô đại nhân tạm thời mới cho ta mượn một món chí bảo. Ta dùng có chút không được tự nhiên, tạm thời giao cho Thượng Quan gia chủ dùng vậy.”
Bên phía Thượng Quan Linh hãy còn đang tò mò thì Thẩm Vô Danh cũng lấy từ trong túi giới tử ra một thanh kiếm.
Đó là một thanh trường kiếm hình dạng dữ tợn, trên thân kiếm lóng lánh một luồng sát cơ hung ác, đầu sói nơi chuôi kiếm còn giống như là còn sống vậy. Cho dù bây giờ bị Thẩm Vô Danh cầm trong tay, nó vẫn phát ra tiếng sói tru hung ác như trước.
“Thần binh, Tham Lang Kiếm!”
Cái mà bây giờ Thẩm Vô Danh lấy ra chính là thần binh của Tô Tín, Tham Lang Kiếm.
Với thực lực bây giờ của Tô Tín, cho dù có là thần binh thì hiệu quả có thể phát huy ra được cũng không mạnh đến đâu. Bây giờ, Tô Tín coi như là hiểu vì sao lúc đó Nhân Hoàng lại tự mình chế tạo ra một thần binh như Nhân Hoàng Kiếm. Thật sự là thần binh tầm thường không cách nào phát huy được toàn bộ thực lực của hắn.
Bây giờ, thật ra thì Tô Tín cũng thế. Trừ khi có thể có thần binh thuộc cấp bậc như Nhân Hoàng Kiếm, nếu không thì những binh khí tầm thường vào trong tay hắn cũng chẳng khác biệt là mấy so với binh khí bình thường.
Vừa vặn lần này Thẩm Vô Danh nói với hắn chuyện khó khăn ở đây, Tô Tín liền ngay lập tức đưa Tham Lang Kiếm cho hắn.
Nhìn vẻ khiếp sợ của Thượng Quan linh, Thẩm Vô Danh không nhịn được cười nói: “Sao thế? Thượng Quan gia chủ, lần này ngươi chắc có niềm tin rồi chứ? Tô đại nhân đã lấy cả Tham Lang Kiếm của hắn ra rồi.
Phổ Huyền hòa thượng kia đúng thực là có thân xác cường hãn. Nhưng ta không tin, thần binh Tham Lang Kiếm này cũng không phá nổi phòng ngự thân xác của hắn!
Ta không giỏi dùng kiếm, cho nên thần binh này giao cho Thượng Quan gia chủ dùng vậy.”
Thượng Quan Linh nhận lấy Tham Lang Kiếm, cảm nhận được sát cơ hung ác chí cực trên nó, hắn không khỏi thở dài, nói: “Thần binh cấp bậc này cũng chỉ có Tô đại nhân mới hợp dùng. Chúng ta cho dù có thể miễn cưỡng sử dụng, có khi sẽ gặp phải phản phệ nhất định.”
Cất Tham Lang Kiếm đi, Thượng Quan Linh nhìn Thẩm Vô Danh, trầm giọng nói: “Thẩm Hội chủ, chuyện này Thượng Quan thị chúng ta quyết định làm! Cũng đã đến lúc phải cho người Phật môn biết, Nhữ Nam Đạo này rốt cuộc là địa bàn của ai!”
Thẩm Vô Danh cười khà khà, nói: “Không vội. Tạm thời không vội. Tô đại nhân cũng không chỉ bố trí ở Nhữ Nam Đạo, mà là bố trí một ít thủ đoạn ở khắp giang hồ. Một khi phát động, uy năng đó có khi còn khiến cho ngươi cũng hơi khiếp sợ đó.”
Bên phía Nhữ Nam Đạo chuẩn bị xong, song không có nghĩa những đạo khác đều xong.
Lần này, Tô Tín cũng không phải tính dạy dỗ Phật môn mà là muốn hoàn toàn đuổi tận giết tuyệt Phật môn!
Cho nên, hắn đã quyết định chờ cho đến khi tất cả mọi nơi trên giang hồ đều ổn thỏa thì đồng loạt xuất thủ, đánh cho Phật môn một cái không kịp trở tay, không cho đối phương cơ hội trở mình.
Trước kia, đều là các thế lực lớn trên giang hồ liên thủ đối phó với Tô Tín hắn. Nhưng lần này, lại là Tô Tín liên thủ với các thế lực lớn trên giang hồ, vây giết bên được coi là đứng đầu Chính đạo: Phật môn. Cái này không thể không nói là một kiểu châm biếm.
Có điều, hiệu quả lại rất tốt. Tô Tín liên thủ với Đại Chu, còn có cả Thiên Hạ Thất Bang xuất thân hoang dã, rất nhanh, đã liên kết những thế lực ưu việt, bất mãn với Phật môn trên giang hồ lại, cùng nhau tùy lúc xuất thủ.
Mượn kiếm (2)
Bên phía Tô Tín lúc này liền quyết định, ba ngày sau, tất cả thế lực trên giang hồ đồng loạt ra tay. Mà ngày này, cũng đúng là lúc Phổ Huyền hòa thượng chuẩn bị xử trí Thượng Quan Lăng Vân ở ngay trước mặt mọi người.
Lúc này, ở bên ngoài sân Kim Quang Tự, xung quanh đã có một vòng lớn người vây quanh. Có thế lực đầu phục Phật môn, cũng có thế lực trung lập. Nhưng phần lớn là những thế lực đầu phục Thất Hùng Hội cùng Thượng Quan thị.
Trước đó, Thất Hùng Hội cùng với Thượng Quan thị không thể bảo vệ được bọn họ đã khiến cho bọn họ rất bất mãn. Kết quả bây giờ, ngay đến cả người mình, Thượng Quan thị cũng không cứu nổi. Cái này khiến cho mọi người cảm thấy Nhữ Nam Đạo này e là thật sự phải đổi rồi. Bọn họ bây giờ đang suy nghĩ xem có nên căn dặn những người trong gia tộc của bọn họ biết điều một chút, còn bản thân bọn họ cũng phải nhờ cậy Phận môn hay không.
Lúc này, trụ trì Kim Quang Tử, Phổ Huyền dẫn theo một đám đệ tử Kim Quang Tự bước ra. Nhìn người bên ngoài, lúc này hắn hơi có chút cảm giác đắc ý.
Trừ thời kỳ Nhân Hoàng thống trị thiên hạ ngày xưa ra, những thời điểm còn lại, Phật Tông đều đứng đầu Chính đạo. Nhưng tiếc thay cái gọi là đứng đầu Chính đạo này phần lớn thời gian cũng chỉ là danh tiếng mà thôi, căn bản không quản được toàn bộ giang hồ.
Cho tới bây giờ, Phật Tông bọn họ lúc này mới thực sự có mấy phần khí thế đứng đầu giang hồ Chính đạo, khiến cả giang hồ phải làm việc dựa theo quy tắc của Phật Tông bọn họ.
Phổ Huyền hòa thượng vung tay lên. Ngay lập tức, liền có đệ tử áp giải Thượng Quan Lăng Vân ra.
Lúc này, quanh thân Thượng Quan Lăng Vân bị xích sắt khó chặt. Kinh mạch, huyệt đạo toàn thân bị phong bế, ngay cả một câu cũng không nói được.
Kim Quang Tự cũng không có Trấn Ma Tháp hay Hắc Ngục. Trấn Ma Tháp và Hắc Ngục trước đó của Thiếu Lâm Tự đều đã bị hủy diệt. Trấn Ma Tháp cùng Hắc Ngục mới được xây dựng trên Linh Sơn.
Cho nên bây giờ, Phổ Huyền hòa thượng chẳng qua chỉ phế bỏ võ công của Thượng Quan Lăng Vân ở trước mặt quần chúng, sau đó áp giải người về Linh Sơn, nhốt vào trong Trấn Ma Tháp.
Bây giờ, hắn làm như vậy cũng chẳng qua chỉ là muốn làm mất thể diện của Thượng Quan thị, đồng thời tăng thêm một chút uy nghiêm cho Phật môn bọn họ mà thôi.
Nhìn mọi người ở đây, Phổ Huyền trầm giọng nói: “Chư vị, chuyện mà Thượng Quan Lăng Vân của Thượng Quan thị làm chắc hẳn chư vị cũng đều biết. Tội của người này nói một câu là thiên hạ đều căm ghét cũng không sai. Nhưng cũng bởi vì hắn là đệ tử của Thượng Quan thị, những tội trạng trước đó của hắn không ai quản, cũng không ai dám quản!
Nhưng với ta, thiên tử phạm pháp tội như thứ dân chứ nói chi là Thượng Quan thị cũng chẳng phải là thiên tử! Phật môn ta hôm nay thay trời hành đạo. Người khác không dám quản, để Phật môn ta quản. Người khác không dám làm, để Phật môn ta làm!”
Dứt lời, lời nói của Phổ Huyền nhất thời khiến cho cả sảnh đường ủng hộ. Dĩ nhiên, người ủng hộ chẳng qua là những thế lực võ lâm đã đầu phục Phật môn mà thôi.
Tuy nhiên vào lúc này, một giọng nói lại lạnh lùng truyền đến: “Lời này của Phổ Huyền đại sư thật đúng là đại nghĩa lẫm nhiên. Khiến Thượng Quan thị ta đáng chết không khác gì Cửu Ngục Tà Ma vậy. Nhưng trước đó, những gì Phổ Huyền đại sư nói với ta lại không phải như này.”
Đám người bị tách ra, Thượng Quan Linh dẫn theo một đám đệ tử tinh anh của Thượng Quan thị vây lấy toàn bộ Kim Quang Tự. Cái này khiến cho những thế lực võ lâm có mặt ở đây nhất thời run lên một cái. Nhìn dáng vẻ này của Thượng Quan thị là đang tính trở mặt với Phật môn hay sao?
Lúc này, mọi người ở đây bất kể là theo phe nào, bọn họ đều nhanh chóng lui vào trong góc. Một lát nữa đánh, bọn họ cũng không muốn bị ngộ thương.
Tuy nhiên lúc này, Phổ Huyền lại rất bình tĩnh. Cảnh tượng này hắn sớm đã liệu được.
Mặc dù Thượng Quan Linh giỏi nhẫn nhịn, nhưng Thượng Quan thị cũng không phải là trái hồng mềm có thể mặc hắn bóp. Đến cuối cùng, chắc đến chín phần đối phương sẽ đứng lên.
Cho nên, Phổ Huyền chẳng qua chỉ dửng dưng nói: “Thượng Quan gia chủ, trước đó ta nói chẳng lẽ không đúng sao? Thượng Quan thị các ngươi nếu thực sự là công chính nghiêm minh thì sẽ không để mặc cho đệ tử làm ác thế rồi.”
Thượng Quan Linh lạnh nhạt nói: “Thượng Quan Lăng Vân có tệ đến đâu cũng là đệ tử Thượng Quan thị ta. Thượng Quan thị ta có đệ tử không ra hồn, song không hề có ma. Cho nên hôm nay, bất kể thế nào, Thượng Quan Lăng Vân cũng không thể bị người Phật môn dẫn đi!”
Phổ Huyền bước lên trước, trong mắt lóe lên một tia tinh mang sắc bén: “Nếu như ta nhất định phải dẫn hắn đi?”
Thượng Quan Linh cười lạnh một tiếng. Hắn không nói gì, nhưng trong tay hắn bỗng dưng lại xuất hiện một thanh trường kiếm sát cơ tứ bề. Trong nháy mắt, khí huyết sát cuốn gọn trường không!
“Tham Lang Kiếm!”
Trong mắt Phổ Huyền lộ ra vẻ kinh hãi. Đời này, cường giả duy nhất có thể sánh vai với Phật Đà chỉ có mình Tây Bắc Vương “Huyết Kiếm Thần Tôn” Tô Tín. Tham Lang Kiếm của hắn nào có ai không biết? Nào có ai không hiểu?
Hiện, Tham Lang Kiếm đột nhiên xuất hiện trong tay Thượng Quan Linh, cái này khiến cho Phổ Huyền ngay lập tức nghĩ đến rất nhiều thứ.
Tham Lang oai
Có điều, Phổ Huyền ngẩn ra ở đây, còn Thượng Quan Linh lại không chút nào dừng lại.
Trường kiếm trong tay hắn chém ra, kiếm khí dữ tợn hóa thành một bóng sói mờ ảo tru khắp trường không, lao đến hướng Phổ Huyền tấn công.
Thần mang kim sắc lóng lánh quanh thân Phổ Huyền. Khí thế cường đại quán chú quanh thân hắn. Trong nháy mắt, sau lưng Phổ Huyền, một hư ảnh La Hán hiện lên, một tay bắt sói, trấn áp thiên hạ!
Trong nháy mắt, sức mạnh cường đại kia trực tiếp bóp nát bóng sói sát cơ từ bốn phía kia.
Ngay lúc Phổ Huyền còn đang nghi ngờ uy năng của một kiếm này sao có thể yếu đến thế, thì bóng kiếm tứ tán kia lại như tên bắn vào trong cơ thể Thượng Quan Lăng Vân khiến hắn uất hận kêu lên một tiếng, mắt còn mang vẻ không cam lòng, ngã ra trên đất.
Khi nãy Thượng Quan Lăng Vân trông thấy Thượng Quan Linh đến, mặt đầy vẻ hưng phấn, cho rằng mình rốt cuộc cũng được cứu. Nhưng có sao hắn cũng không ngờ, hắn không phải là được cứu, mà là ngày giỗ của hắn đã đến!
Thậm chí đến cả lúc chết, Thượng Quan Lăng Vân cũng không biết vì sao Thượng Quan Linh lại muốn giết hắn. Khi nãy không phải Thượng Quan Linh còn nói không để cho Phổ Huyền dẫn hắn đi hay sao?
Nhìn thi thể Thượng Quan Lăng Vân trên đất một cái, Thượng Quan Linh nhàn nhạt nói: “Đệ tử Thượng Quan thị ta phạm vào sai lầm lớn, điểm này đúng là tội không thể tha.
Nhưng! Cũng không tới lượt Phật môn xét xử, xen vào chuyện người khác!”
Phổ Huyền nhìn Thượng Quan Linh một cái thật lâu. Người này cũng không phải nhẫn nhịn như cách hắn thể hiện từ trước đến giờ. Thượng Quan Linh bây giờ tỏ ra rất quả quyết.
Chém chết Thượng Quan Lăng Vân ở ngay trước mặt mọi người. Cái này đã cho người trong giang hồ ở Nhữ Nam Đạo một câu trả lời, cũng đồng thời giữ được mặt mũi của Thượng Quan thị hắn.
Nhưng hắn có biết hắn làm thế có ý gì không? Ý này chính là hắn đã hoàn toàn đắc tội với Phật môn!
Có điều, thấy Tham Lang Kiếm của Tô Tín trong tay Thượng Quan Linh, trong lòng Phổ Huyền liền dấy lên một sự khó hiểu.
Thượng Quan thị không dám đắc tội với Phật môn, điều này Phổ Huyền có thể khẳng định.
Thế nhưng bây giờ Thượng Quan Linh lại dám xuất thủ ngay trước mặt hắn, rốt cuộc cái gì đã cho Thượng Quan Linh sức để làm vậy, nhìn vào cái mà Thượng Quan Linh đang cầm trong tay là biết.
Nhìn Tham Lang Kiếm kia một cái, Phổ Huyền trầm giọng: “Thượng Quan Linh, ngươi cho rằng tay cầm thần binh Tham Lang Kiếm của Tô Tín là có sức đánh với Phật môn ta hay sao? Hay là bây giờ ngươi tính chọn giữa Phật môn ta và Tô Tín rồi?”
Lời này của Phổ Huyền vừa thốt ra khỏi miệng, mọi người ở đây nhất thời xôn xao.
Trước đó bọn họ còn không nhìn ra cái mà Thượng Quan Linh cầm trong tay là Tham Lang Kiếm, nhưng bây giờ Phổ Huyền nói thế, lúc này bọn họ mới chợt hiểu ra. Chẳng trách Thượng Quan Linh dám xuất thủ vào lúc này. Hóa ra trong tay hắn lại cầm Tham Lang Kiếm. Cái này chẳng phải nói là hắn đã tìm được Tô Tín làm chỗ dựa rồi hay sao?
Thượng Quan Linh cười lạnh, nói: “Không phải ta tính chọn một giữa Phật môn và Tô đại nhân. Mà là Phật môn các ngươi hôm nay lấn hiếp người quá đáng!
Hôm nay, lựa chọn của ta đều là do Phật môn các ngươi ép. Nếu ban đầu, Phổ Huyền ngươi chịu để lại cho Thượng Quan thị một chút mặt mũi thì Thượng Quan thị ta sao có thể đưa ra lựa chọn thế này?”
Phổ Huyền vẫn không nói gì. Bên kia lại có tiếng cười lạnh truyền đến: “Thượng Quan gia chủ, ngươi nói nhảm với hắn nhiều đến thế để làm gì? Dựa đầu vào Tô đại nhân cũng không phải chuyện gì mất mặt. So sánh với Tô đại nhân, đám lừa trọc này hành sự quá đáng như vậy, chúng ta còn cần thể diện gì?”
Thẩm Vô Danh dẫn theo một nhóm lớn võ giả Thất Hùng Hội và mấy vị Hội chủ khác chạy tới. Cả đám cùng vây lấy toàn bộ Kim Quang Tự.
Mọi người ở đây sắc mặt nhất thời có hơi biến. Ai nấy đều thầm nói một tiếng, Nhữ Nam Đạo này e là sắp có biến!
Hai thế lực lớn nhất Nhữ Nam Đạo muốn đứng ra đối phó với Phật môn. Thậm chí, sau lưng bọn họ còn có Tô Tín! Vậy chuyện này không còn là đại sự ở Nhữ Nam Đạo nữa, mà là đại sự của cả giang hồ rồi!
Trong mắt Phổ Huyền hòa thượng lộ ra một tia tinh mang, nói: “Hy vọng các ngươi đừng hối hận!”
Thẩm Vô Danh cười lạnh, nói: “Hối hận? Phải hối hận thì cũng là Phật môn ngươi!”
Dứt lời, quanh thân Thẩm Vô Danh khí thế trùng tiêu. Một quyền của hắn đánh xuống, chiến ý vô song ngút trời, đất đai nứt vụn, chiến ý vĩnh hằng!
Con đường tu luyện của Thẩm Vô Danh cũng là con đường cận chiến sát phạt. Mặc dù cường độ thân xác của hắn kém hơn võ giả xuất thân Phật môn như Phổ Huyền, nhưng sức mạnh tự thân của hắn cũng mạnh đến mức dạo người.
Phổ Huyền hừ lạnh một tiếng, sau lưng hắn hiện lên Kim Cương hư ảnh, trong tay kết Phật ấn. Một chưởng đánh xuống, sức mạnh cường đại ầm ầm bùng nổ, ngay tức khắc đánh lui Thẩm Vô Danh.
Nhưng lúc này, Thượng Quan Linh phía bên kia cũng nâng kiếm chém tới. Kiếm thế của hắn vô cùng mờ ảo, song kiếm ý lại mang theo sát cơ vô biên, lạnh lẽo rùng mình!
Truyền thừa rất Võ đạo Thượng Quan thị rất tạp. Điểm này bất kể là Thượng Quan thị ở Hạ giới hay Thượng Quan thị ở Tiên Vực cũng đều là thế.
Tham Lang oai (2)
Mặc dù Thượng Quan Linh không chủ tu kiếm pháp, song hắn cũng coi như là tinh thông kiếm đạo. So với kiếm thế bây giờ hắn thi triển ra cũng đúng là thế. Chính là kiếm đạo tự lĩnh ngộ được khi ở vào hoàn cảnh ác liệt tại Hàn Thiên Vực cũng như trông thấy cảnh tượng Tiên Vực tan vỡ.
Một kiếm ra, thiên hạ tuyết bat, sát cơ vô hạn!
Một kiếm này chém ra, Nhữ Nam Đạo nơi vốn có tiết trời ấm áp lúc này lại giống như địa ngục hàn băng vô biên. Một kiếm này của hắn chém xuống, sát cơ rét lạnh tấn công đến, lạnh đến thấy xương.
Sắc mặt của Phổ Huyền có hơi khẽ biến. Hiện tại, thực lực mà Thượng Quan Linh thi triển ra so với lúc trước hắn liên thủ với Thẩm Vô Danh vây công Phổ Huyền đã mạnh mẽ hơn nhiều.
Cái này không chỉ riêng vì Thượng Quan Linh không dốc toàn lực, mà là bởi hiện tại trong tay hắn đang nắm thần binh Tham Lang Kiếm của Tô Tín. Trong nháy mắt, cái này đã khiến cho thực lực của hắn mạnh thêm đến mấy phần.
Đừng tưởng thần binh trong thiên hạ không thiếu, thậm chí, Tô Tín cũng chê uy năng của Tham Lang Kiếm trong tay hắn quá yếu nên mới dễ dàng đem đi cho mượn. Tuy nhiên, trong thực tế, phần lớn Chân Vũ đều không có thần binh.
Đối diện với một kiếm này, Phổ Huyền chắp hai tay, miệng niệm Phật hiệu. Nhất thời quanh thân hắn, Phật quang kim sắc đại thịnh. Pháp tướng sau lưng hắn cũng diễn hóa thành Hàng Ma Kim Cương Tướng, từ trong hỏa diễm vô biên bộc phát ra. Liệt Diễm Kim Cương, trấn áp giết tà!
Vô biên sát cơ bị Phật quang che lấp. Liệt Diễm thiêu đốt quanh thân Hàng Ma Kim Cương, hai bàn tay màu vàng giữ chặt Tham Lang Kiếm. Dưới Phật quang trấn áp, sát cơ như bão tuyết xung quanh cũng tan rã.
Ngay khi Phổ Huyền cho rằng hắn đã hoàn toàn trấn áp được kiếm này của Thượng Quan Linh. Bất chợt, trên thân Tham Lang Kiếm Thượng Quan Linh cầm bỗng nhiên bộc phát ra một tia hồng mang chói mắt.
Vô biên sát cơ ngựng tụ thành một bóng sói hung tợn, hoàn toàn không thấy Phật quang cường đại hộ thể của Phổ Huyền kia mà đánh thẳng vào trong cơ thể của hắn. Phổ Huyền nhất thời nôn ra một ngụm máu tươi, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi.
Khí linh có thể chủ động tấn công người! Phổ Huyền hắn căn bản cũng chưa từng thấy!
Tham Lang Kiếm chính là hung binh tuyệt thế. Không phải ma, mà là hung!
Ngày trước lúc Tô Tín còn đang nắm giữ Tham Lang Kiếm, với thực lực của Tô Tín, hắn hoàn toàn có thể chế trụ khí hung sát của Tham Lang Kiếm. Cho dù Tham Lang Kiếm là Tham Lang hung binh, song ở trong tay Tô Tín cũng chỉ có thể biết điều mà ngoan ngoãn thôi.
Nhưng bây giờ, Tham Lang Kiếm lọt vào tay Thượng Quan Linh, hắn không cách nào áp chế Tham Lang Kiếm hoàn toàn được. Bây giờ, khí linh Tham Lang Kiếm trông thấy người sử dụng nọ lại phế vật như vậy, đối thủ dùng một chiêu đã chế trụ được, Tham Lang Kiếm lại tự mình ra tay. Điều này ngay đến cả Thượng Quan Linh cũng không nghĩ tới.
Bên kia, Phổ Huyên do bị sát cơ Tham Lang Kiếm đánh vào cơ thể mà bị thương nặng. Sau lưng hắn, một luồng khí thế kinh khủng cũng tấn công đến.
Hai tay Thẩm Vô Danh kết thành quyền ấn. Khi một ấn này hạ xuống, khí thế vô biên ầm ầm bùng nổ, hệt như muốn quét sạch thiên địa này!
Bình Thiên Ấn!
Từ đằng xa, Thiết Vô Tình và Tô Tử Thần cũng đang quan sát. Thẩm Vô Danh con người này mặc dù nhìn thẳng thắn, song lại là người khôn khéo hơn ai hết trong Thiên Hạ Thất Bang. Nếu không chắc chắn, hắn tuyệt sẽ không toàn lực xuất thủ.
Nhưng bây giờ, đến cả tuyệt kỹ mà hắn cất giấu là Bình Thiên Ấn hắn cũng dùng đến. Hiển nhiên, lần này hắn đã dốc toàn lực, chuẩn bị muốn trở mặt hoàn toàn với Phật môn rồi.
Một chiêu Bình Thiên Ấn hạ xuống, quanh thân Phổ Huyền kim quang Phật môn óng ánh, Kim Cương Pháp Tướng bay lên từ trong Liệt Diễm. Chỉ có điều lần này không còn là Thẩm Vô Danh bị đánh bay, mà là Kim Cương Pháp Tướng của Phổ Huyền ầm ầm vỡ vụn!
Thẩm Vô Danh được thế không tha người. Hắn ngay lập tức lấn người lên, bắt đầu chém giết áp sát đến Phổ Huyền. Mỗi quyền cước đều lộ ra một sức mạnh kinh khủng. Phàm là nơi hai người chiến đấu, đất đai trong vòng trăm trượng thoáng chốc trở thành một đống hỗn độn, nứt toác.
Mà sau lưng Phổ Huyền, kiếm thế của Thượng Quan Linh mang theo sát cơ hung ác. Không ra tay thì thôi. Chỉ cần ra tay, Tham Lang Kiếm sẽ lưu lại trên người Phổ Huyền một cái dấu ấn.
Thần binh oai cũng không phải là thứ mà bây giờ Phổ Huyền có thể cản được.
Hai người Thẩm Vô Danh cùng Thượng Quan Linh liên thủ. Một người đánh cận chiến quấy lấy Phổ Huyền, người còn lại đứng từ xa dùng kiếm kỹ âm độc để đánh lén. Phối hợp vô cùng ăn ý. Hơn mười chiêu đã áp chế Phổ Huyền đến mức cao nhất.
Mà bên kia, Thiết Vô Tình cùng Tô Tử Thần nhìn thấy đối phương đã không còn cơ hội trở mình. Bọn họ liền ngay lập tức vung tay lên, võ giả Ám Vệ và Lục Phiến Môn liền ngay lập tức liều chết xung phong, ra tay với người của Kim Quang Tự.
Lục Phiến Môn cùng Ám Vệ xuất thủ, Thượng Quan thị cùng Thất Hùng Hội cũng như lấy được tín hiệu, nhanh chóng hô hào kéo đến đánh người của Kim Quang Tự. Tứ phương hợp lực nhất định là tuyệt sát phe còn lại.
Tham Lang oai (3)
Bên kia, Phổ Huyền hãy còn đang miễn cưỡng cản thế liên thủ giáp công của Thượng Quan Linh và Thẩm Vô Danh, trông thấy cảnh này, lòng của hắn liền ngay lập tức như rớt xuống vực sâu.
Lần này, Kim Quang Tự của hắn coi như là khó thoát tai kiếp rồi. Nhìn bộ dạng của đối phương, hiển nhiên là tính hoàn toàn diệt Kim Quang Tự bọn họ!
Quan trọng nhất chính là trong tay còn có sự tham dự của Lục Phiến Môn và Ám Vệ. Đằng sau chuyện này rốt cuộc có ẩn chứa âm mưu gì thì không cần phải nói nhiều nữa. Lần này đối phương e là không chỉ riêng nhắm vào Kim Quang Tự của hắn mà còn là nhắm vào toàn bộ Phật môn!
Trong mắt Phổ Huyền lộ ra một sát cơ kinh người. Đối diện với nguy cục thế này, bọn họ không chọn cách chạy trốn, mà trong hỏa diễm kim quang kia, quanh thân Phổ Huyền đều được độ thêm một tầng kim mang, trông hắn không khác gì Kim Cương La Hán hiện thế.
Dĩ nhiên, cái giá của việc này cũng không hề rẻ. Cái bây giờ Phổ Huyền thiêu đốt có thể là khí huyết mạnh mẽ mà trước tới giờ hắn mất công tích lũy. Với võ giả ở độ tuổi như hắn mà nói, một khi chọn cách thiêu đốt khí huyết thì căn bản chính là đang liều mạng.
Phổ Huyền hét lớn về phía mấy tên đệ tử thân truyền đằng sau hắn: “Chạy! Chạy ra ngoài đem tin về Linh Sơn! Tô Tín liên hiệp với Đại Chu và đại phái giang hồ địa phương muốn tuyệt diệt Phật môn ta!”
Dứt lời, quanh thân Phổ Huyền nộ diễm ngút trời. Kim Cương Hàng Ma, trấn áp thiên địa!
Phật ấn cường đại ầm ầm một tiếng đánh bay Thẩm Vô Danh. Liệt Diễm Phật quang vô tận áp chế Thượng Quan Linh. Ngay cả hung tính trên thân kiếm Tham Lang cũng bị áp chế. Thượng Quan Linh liền bị Phổ Huyền dùng một chưởng đánh bay, nôn ra một ngụm máu tươi.
Thượng Quan Linh mặt đầy vẻ âm trầm. Lão hòa thượng này mà liều mạng thì thật không dễ chọc. Có điều, hôm nay hắn coi như không liều mạng cũng không thể sống!
Thượng Quan Linh cũng tập hợp toàn lực, hàn băng chân khí vô tận quán chú vào trong trường kiếm. Một kiếm chém xuống, vạn dặm đóng băng!
Chỉ thấy đất đai trong nháy mắt đã bị bao phủ trong hàn băng dày đặc. Từng cột băng xuất hiện. Bên trong mỗi một cột băng đều ẩn chứa kiếm ý sát cơ vô tận.
Trong chốc lát, chu vi trăm trượng đền biến thành địa ngục hàn băng!
Phổ Huyền tức giận gầm lên một tiếng. Trong Liệt Diễm, Kim Cương Trấn Ma một quyền một cước đều mang oai xé trời đập đất, phá nát địa ngục hàn băng kia. Nhưng quanh thân Phổ Huyền cũng bị kiếm ý cường đại chém thành từng vết thương kinh khủng, mơ hồ còn thấy được cả xương trắng.
Sau lưng, Thẩm Vô Danh khí hướng tận trời, tay bắt Bình Thiên Ấn, song lại có chín tầng biến hóa. Một ấn nhất trọng thiên, xé trờ phá đất, ngày càng ngạo nghễ!
Phổ Huyền liên tiếp chặn tám đạo Bình Thiên Ấn của Thẩm Vô Danh. Nhưng xương cốt toàn thân Phổ Huyền cũng bị sức mạnh cường đại này đánh gãy.
Đến khi một ấn cuối cùng của Thẩm Vô Danh đánh xuống, Phổ Huyền rốt cuộc không đỡ được nữa. hỏa diễm kim sắc quanh thân bị tắt. Một ấn của Thẩm Vô Danh đánh Phổ Huyền hắn bể ngực. Trong nháy mắt, huyết vụ phiêu tán, thi thể của Phổ Huyền cũng ngã xuống đất.
Thượng Quan Linh và Thẩm Vô Danh liên thủ chém chết Phổ Huyền. Mặc dù cuối cùng bọn họ cũng thành công nhưng cái giá phải trả cũng không nhỏ.
Thẩm Vô Danh dùng toàn lực xuất thủ, lúc này đã đến cực hạn. Mà bên kia, Thượng Quan Linh còn thảm hại hơn. Tay cầm thần binh thậm chí còn bị một ít thương thế. Có điều, cuối cùng cũng giải quyết được kẻ địch.
Lúc này, Thiết Vô Tình cùng Tô Tử Thần cũng đi đến, chắp tay với hai người, nói: “Thượng Quan gia chủ và Thẩm Hội chủ ra tay đúng là cường hãn. Nhanh như thế đã giải quyết được Phổ Huyền.”
Thượng Quan Linh cười khổ, nói: “Lấy hai địch một mà còn phải đánh chật vật như vậy. Làm gì có cái đáng để khoe. Đúng rồi, người của Kim Quang Tự bị giết hết rồi à?”
Tô Tử Thần lắc đầu, nói: “Có một ít chạy ra ngoài. Có điều không có gì đáng ngại. Dù sao chúng ta cũng đã động thủ. Cho dù bọn chúng có chạy ra khỏi để báo tin cho Phật môn cũng không có gì to tát.”
Thượng Quan Linh gật đầu một cái, đưa Tham Lang Kiếm trong tay cho Tô Tử Thần.
Hiện tại, nhiệm vụ của bọn họ ở đây coi như đã hoàn thành. Phần còn lại để xem Tô Tín xử lý thế nào.
Mà lúc này, không riêng gì Nhữ Nam Đạo hành động, vào lúc Thượng Quan Linh động thủ, những đạo khác cũng đều đã đánh xong.
Ví như lúc này, trong Giang Nam Đạo, Lý Phôi cùng Tiêu gia liên thủ với Niên Bang chuẩn bị đối phó với phân tự Phật Tông ở Giang Nam Đạo.
Đám người Tô Tử Thần ở Nhữ Nam Đạo muốn kéo Thượng Quan thị xuống nước còn phải dùng mưu, nhưng ở Tiêu gia lại chẳng cần những thứ đó, chỉ cần Tiêu Xước nói một câu là được.
Bây giờ, Chưởng đà ở Tiêu gia là Tiêu Vô Cực và Tiêu Vô Thắng. Hai người bọn họ đều là người quyết đoán. Không giống như Thượng Quan Linh cứ phải đợi đến lúc bị dồn vào đường cùng mới xuất thủ.
Phật môn cũng phái một tên cường giả Chân Vũ cảnh đến Giang Nam. Hơn nữa, còn là Chân Vũ cảnh mạnh nhất trong Phật Tông, “Tiếu Diện Kim Cươn”" Cưu Ma La Thập.
Bạn cần đăng nhập để bình luận