Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất (Tối Cường Phản Phái Hệ Thống)

Chương 120 - Chỉ Có Người Chết Mới Có Thể Bảo Thủ Bí Mật (2)

“Biết nhiều như thế, ngươi cũng an tâm lên đường đi.”
“Nếu lúc trước ngươi hiệp trợ ta, ta còn có thể tha cho ngươi một mạng, đáng tiếc ngươi lựa chọn nữ nhân Tạ Chỉ Yến kia.”
“Nhớ kỹ, kiếp sau đứng thành hàng nên lựa chọn tốt, nếu không sẽ chết.”
Phương Đông Đình rất muốn nhìn bộ dạng hối hận hoảng hốt trên mặt Tô Tín, đáng tiếc Tô Tín biểu hiện không có chút biến hóa nào, hắn nói: “Nếu lúc trơớc ta lựa chọn ngươi, ngươi bây giờ thực không giết ta? Có thể bảo thủ bí mật chỉ có người chết, ta tin tưởng rất nhiều người cũng đồng ý lời này.”
Đương nhiên Tô Tín sẽ không tin chuyện ma quỷ của Phương Đông Đình, người có tính cách lương bạc trời sinh như vậy, cho tới bây giờ sẽ đặt lợi ích của mình lên đầu, làm sao có thể bởi vì mình đứng ề phía hắn, hắn mạo hiểm tiết lộ bí mật bảo tàng mà tha mạng cho hắn chứ?
Phương Đông Đình cố ý nói thế mà thôi, muốn xem Tô Tín xấu mặt trước khi giết.
Đáng tiếc Tô Tín làm việc không có hối hận.
Hối hận làm được cái gì? Sai là sai, hối hận có thể vãn hồi cái gì sao? Ghi nhớ giáo huấn, không được lại phạm, đây mới là việc quan trọng.
Bị Tô Tín khám phá ý đồ Phương Đông Đình rất không thoải mái, hắn cũng không nói nhảm với Tô Tín, trực tiếp cầm kiếm liền đánh tới.
Trường kiếm của hắn phóng thích hai chủng thủy hỏa, hai loại lực lượng này tương giao và trên thân kiếm ẩn ẩn có màu băng lam.
Thanh Thành kiếm phái có Thủy Hỏa đạo kiếm kỳ dị, một kiếm xen lẫn lực lượng khác nhau, đạo pháp tự nhiên, lại có thể sử dụng đạo kiếm diễn biến, có thể nói là kiếm đạo cực hạn đi theo hướng khác.
Nhưng thực lực bản thân Phương Đông Đình không đủ phát huy lực lượng một kiếm này tới mức tận cùng, lực lượng của hắn đầy đủ nhưng không hiểu áo nghĩa chân chính của kiếm này!
Lúc này thấy Thủy Hỏa đạo kiếm đâm tới, chẳng biết tại sao trong đầu Tô Tín lại xuất hiện cảnh Tạ Chỉ Yến dùng Dịch Kiếm Vọng Khí Thuật giao đấu với Phương Đông Đình.
Lúc trước Tô Tín liền cảm thấy Tạ Chỉ Yến không dùng bao nhiêu lực lượng liền áp chế Phương Đông Đình, mỗi một kiếm đều liệu địch tiên cơ, làm cho Phương Đông Đình căn bản không thể thi triển thế công chân chính
Tô Tín không biết Dịch Kiếm Vọng Khí Thuật, kiếm của hắn cũng chỉ có một ưu điểm chính là: nhanh!
Du long kiếm mang theo tần suất kỳ dị chém vào thân kiếm của đối phương, phát ra âm thanh kiếm minh kỳ dị.
Phương Đông Đình ỷ vào lực lượng của mình đẩy du long kiếm ra xa nhưng kiếm thế của hắn dừng lại, kiếm chiêu kế tiếp cũng bị nghẹn làm hắn cực kỳ khó chịu.
Khoái kiếm của Tô Tín một kiếm lại tiếp một kiếm, không cầu giết địch, chỉ cầu ngăn cản thế công của Phương Đông Đình, qua hơn mười chiêu, song phương giao thủ rất ngắn.
Nếu người ngoài ở đây sẽ thấy tràng diện rất quen thuộc, vậy mà giống bảy phần tình cảnh Tạ Chỉ Yến dùng Dịch Kiếm Vọng Khí Thuật đối chiến Phương
Đông Đình.
Mà lúc này Tô Tín cũng tiến vào cảnh giới kỳ diệu.
Kiếm của Phương Đông Đình, kiếm của mình, chân khí đạo kiếm dường như đang biến thành một với bản thân, đột nhiên một sợi tơ xuât hiện trước mặt Tô Tín.
Không nhìn thấy quy luật gì nhưng chải vuốt sẽ có cảm giác hàm xúc, thứ này gọi là kiếm đạo!
Trước kia Tô Tín giết địch đều truy cầu ba chữ: nhanh, chuẩn, độc.
Đương nhiên đó là vì đối thủ của hắn lúc trước không có cường giả, đối phó đám người Thường Ninh phủ nơi đây, phần lớn Tô Tín chỉ dùng khoái kiếm là có thể giải quyết, hắn không có thực lực tiếp xúc với võ đạo chân chính.
Thẳng đến khi Tạ Chỉ Yến, Phương Đông Đình tới đây, Tô Tín mới tính toán chính thức biết được võ công cường đại bên ngoài là thế nào, kiến thức cái gì mới là võ đạo.
Ếch ngồi đáy giếng không cách nào hiểu chân ý thế gian, chỉ có nhảy ra khỏi cái giếng mới nhìn thấy trời cao biển rộng, hiện tại Tô Tín là như thế.
Hệ thống cũng từng đã nói qua hệ thống đưa tặng 5% độ thuần thục chỉ là vì giúp Tô Tín quen thuộc vũ kỹ mà thôi, nhưng muốn chính thức phát huy uy lực của vũ kỹ vẫn cần Tô Tín tìm hiểu.
Khoái kiếm Kinh Vô Mệnh chỉ là khoái kiếm Kinh Vô Mệnh, cho dù Tô Tín học được khoái kiếm thì hắn không thể là Kinh Vô Mệnh thứ hai.
Đương nhiên Tô Tín cũng không cần trở thành Kinh Vô Mệnh thứ hai, hắn chỉ muốn trở thành chính mình là được, khoái kiếm của hắn cũng không phải khoái kiếm Kinh Vô Mệnh, mà là khoái kiếm thuộc về Tô Tín!
Khoái kiếm của Tô Tín có độ thuần thục 50% vẫn không tiến bộ, sau khi giao thủ mười chiêu ngắn ngủi, dộ thành thục của khoái kiếm đạt tới 90%!
Kiếm trong tay Tô Tín càng lúc càng nhanh, không giống lúc trước truy cầu nhanh, mà là mang theo vận luật nào đó, kiếm nhanh đến mức tận cùng là một loại đạo.
Phương Đông Đình càng đánh càng kinh hãi.
Lực lượng của hắn mạnh hơn Tô Tín gấp mấy chục lần nhưng giao thủ hơn mười chiêu với Tô Tín liền lâm vào hạ phong.
Hơn nữa lúc ban đầu hắn còn áp chế Tô Tín, càng về sau hắn cảm giác Tô Tín vậy mà bắt đầu áp chế hắn lại.
Lực lượng bản thân Tô Tín không có biến hóa, phát sinh biến hóa chỉ có kiếm chiêu của hắn mà thôi.
Cảm giác biệt khuất sinh ra trong nội tâm, Phương Đông Đình nhìn trạng thái của Tô Tín hiện tại, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, kinh hãi hô lớn: “Đốn ngộ! Ngươi tiến vào cảnh giới đốn ngộ?”
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 121 - Giả Tạo Hiện Trường (1)
Đốn ngộ là cảnh giới huyền diệu, mỗi người cũng có thể tiến vào, thậm chí những người chưa từng học qua võ đạo cũng có thể tiến vào.
Một chiêu đốn ngộ, bạch nhật phi thăng, mặc dù nó khuếch đại quá lớn nhưng đốn ngộ đối với bản thân mà nói là một chuyện có lợi, có thể đột nhiên tiến bộ rất lớn.
Người bình thường đốn ngộ có lẽ là bởi vì suy nghĩ cẩn thận một chuyện gì đó nhưng võ giả đốn ngộ lại là cảm ngộ võ đạo.
Bất kể là lực lượng gì, chỉ cần đi vào cảnh giới đốn ngộ, bản thân lý giải võ đạo cực kỳ rõ ràng, có thể gia tăng thực lực cực lớn.
Hơn nữa đốn ngộ có chỗ tốt rất lớn khi tu hành võ đạo sau này, ví dụ như học tập công pháp và vũ kỹ tiến bộ nhanh hơn người khác.
Đây là một ít chỗ tốt nhìn thấy được, mặt khác nó còn tăng tiềm lực của võ giả lên, những thứ này không nhìn thấy bằng mắt.
Dù sao một khi môn phái nào phát hiện có đệ tử tiến vào đốn ngộ thì người đệ tử kia lúc trước có ngu dốt cũng sẽ được tấn thăng thành đệ tử tinh anh, được bồi dưỡng tỉ mỉ.
Phương Đông Đình đã từng vô cùng khát vọng tiến vào trang thái đốn ngộ nhưng thứ này chú ý cơ duyên, ngươi càng khao khát thì cầu không được.
Nhưng trước mắt đồ nhà quê xuất thân Nam Man chi địa lại có thể tiến vào
trạng thái đốn ngộ? Hơn nữa còn tiến vào đốn ngộ khi đang chiến đấu với mình, việc này làm cho Phương Đông Đình cảm giác nhục nhã rất sâu.
“Đi chết đi!”
Phương Đông Đình tức giận quát một tiếng, chân khí cường đại bộc phát, trường kiếm trong tay không còn thủy hỏa bao phủ, nó biến thành lôi đình chi lực mông lung, tốc độ xuất kiếm của hắn như bôn lôi, một kiếm nhanh hơn một kiếm.
“Đạo kiếm Bôn Lôi!”
Giống như chín tiếng sét đánh vào trạng thái đốn ngộ của Tô Tín, hắn bừng tỉnh khỏi trạng thái này và tức giận không thôi.
Nếu mình vẫn ở trạng thái đốn ngộ thêm một chút, nói không chừng có thể lĩnh ngộ ra nhiều thứ hơn nữa.
Nhìn thấy Tô Tín thoát ra khỏi trạng thái đốn ngộ, Phương Đông Đình cười đắc ý: “Trong lúc đối địch mà dám đốn ngộ? Quả thực chính là không biết sống chết!”
Đúng thế, trạng thái đốn ngộ thật sự làm người ta mê ly, động tác thân thể là vô thức, thời khắc đốt địch tiến vào đốn ngộ hoặc là đại phát thần uy tiêu diệt đối phương, hoặc là bản thân bị đối phương nhân cơ hội tiêu diệt..
May mà Tô Tín tiến vào đốn ngộ ở loại đầu tiên, cho dù nội tâm đốn ngộ nhưng không dừng tay.
Trạng thái đốn ngộ không thể bị quấy rầy, Phương Đông Đình toàn lực thi triển bôn lôi đạo kiếm làm đấu pháp của Tô Tín lộn xộn, lập tức bức hắn ra khỏi trạng thái đốn ngộ.
“Ta thấy ngươi không biết sống chết mới đúng, nếu ngươi không biết sống chết như vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi.”
Ánh mắt Tô Tín nhìn Phương Đông Đình giống như nhìn người chết.
Cùng là Tiên Thiên Khí Hải Cảnh, thực lực của Phương Đông Đình không thể so sánh với Tạ Chỉ Yến và Cung Thanh Phong, căn bản là đom đóm tranh sáng với trăng.
Khó trách có người thường xuyên nói, thực lực võ giả không phải dùng đẳng cấp mà cân nhắc.
Ngay cả bài danh Nhân Bảng cũng dựa theo chiến tích mà bài danh, cũng không phải dựa vào cái gọi là thực lực cùng cảnh giới.
Trước khi đốn ngộ Tô Tín không sợ Phương Đông Đình, chớ nói chi hiện tại hắn đã đốn ngộ, hơn nữa hắn còn có đòn sát thủ không thi triển.
Đạo kiếm chi pháp của Thanh Thành kiếm chính là vạn vật tự nhiên, Phương Đông Đình bình thường dùng thuần thục nhất chính là thủy hỏa đạo kiếm, hiện tại bôn lôi đạo kiếm uy lực mạnh hơn nữa nhưng hắn vẫn không có nắm giữ toàn bộ.
Hắn bị Tô Tín ép bức hung ác nên mới cắn răng thi triển chiêu này.
Chiêu này trong mắt Tô Tín chẳng khác gì cái sàng đầy lỗ thủng.
Cái gọi là nhanh như bôn lôi trong mắt Tô Tín chính là chê cười.
Du long tung bay trên kiém, hắn dễ dàng ngăn cản bôn lôi đạo kiếm, lực phản chấn bị tiểu cầu che tay triệt tiêu không ít, thứ làm cho Tô Tín cảm thấy phiền phức chính là lôi điện chi lực, nó làm Tô Tín tê dại.
Đạo kiếm chi pháp có thể diễn biến ra lực lượng kèm theo chân khí, mặc dù Phương Đông Đình không có chính thức lĩnh ngộ bôn lôi đạo kiếm nhưng bản thân hắn là Khí Hải Cảnh, chân khí mô phỏng lôi điện chi lực cũng có vài phần uy lực.
Nhưng chỉ là vài phần mà thôi, Tử Hà Thần Công trong cơ thể Tô Tín tu luyện ra chân khí lập tức hóa giải lôi điện chi lực trong vô hình.
Trường kiếm tay trái Tô Tín đón đỡ, tay phải hắn điểm ra một chỉ.
Trong nháy mắt chỉ phong mật như kính vũ, tóa sáng như bôn lôi.
Nhị Thập Tứ Tiết Khí Kinh Thần Chỉ, Kinh Trập!
Kinh Trập như nghe sấm sét, trong Nhị Thập Tứ Tiết, Kinh Trập đại biểu là lôi!
Phương Đông Đình kinh hãi vội vàng hoành kiếm đón đỡ nhưng uy lực của Kinh Thần chỉ vô cùng khủng bố, chỉ phong bắn vào thân kiếm lại phát ra tiếng nổi như lôi đình.
Phốc!
Phương Đông Đình phun ra một ngụm máu tươi, Kinh Thần chỉ công kích như gió táp mưa sa, đan điền khí hải và huyệt Đàn Trung bị chỉ lực oanh kích, chỉ lực như như lôi đình nổ vang trong thân thể, lúc này làm kinh mạch Phương Đông Đình bị thương.
Ông!
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 122 - Giả Tạo Hiện Trường (2)
Du long kiếm mang theo tần suất chấn động kỳ dị quét qua cổ họng Phương Đông Đình, nhìn như chậm chạp nhưng lại nhanh như cuồng phong.
Hiện tại kiếm của Tô Tín ít đi vài phần quỷ dị tàn nhẫn nhưng tốc độ xuất kiếm lại nhanh hơn lúc trước ba phần.
Đây mới là khoái kiếm của Tô Tín, đường đường chính chính xuất kiếm nhưng người ta không cách nào ngăn cản.
Phương Đông Đình che yết hầu và không cam lòng nhìn sang, Tô Tín thản nhiên nói: “Ta nói rồi, thực lực cũng không thể đại biểu tất cả.”
“Cảnh giới Tiên Thiên rất mạnh, cho dù là Tiên Thiên Khí Hải Cảnh yếu nhất, tổng sản lượng chân khí cũng nhiều hơn Hậu Thiên Đại viên mãn vài chục lần.”
“Ngươi lại không thể phát huy ra toàn bộ uy lực của chân khí, cho dù chân khí sâu dày hơn nữa cũng chẳng khác gì tiểu hài tử cầm kiếm mà thôi.”
Tạ Chỉ Yến và Cung Thanh Phong đều có thể phát huy uy lực của chân khí tới mức tận cùng, uy lực khủng bố.
Thực lực của Phương Đông Đình phát huy ra năm thành uy lực đã là cao.
Kỳ thật Tô Tín có thể giết Phương Đông Đình cũng là vì sau khi tiến vào đốn ngôn thực lực đại tiến, cộng thêm có Nhị Thập Tứ Tiết Khí Kinh Thần Chỉ làm sát chiêu.
Nếu như ban đầu hắn đối mặt với Trần Chiêu sư thúc của Mạnh Trường Hà mà có thực lực như hiện tại, hắn cũng không cần lãng phí Hỏa Diễm Đao, trực tiếp ra tay đánh chết tại chỗ là được rồi.
Sau khi giết Phương Đông Đình, giọng nói của hệ thống vang lên trong đầu Tô Tín: “Chúc mừng kí chủ đánh chết nhân sĩ chính đạo Phương Đông Đình, hoàn thành bộ phận chi nhánh nhiệm vụ, ban thưởng 200 điểm giá trị phản phái.”
“Võ giả Tiên Thiên Khí Hải Cảnh võchỉ có hai trăm điểm giá trị phản phái? Nếu như muốn tập hợp đủ 1000 điểm giá trị phản phái phải giết năm người?”
Tô Tín lập tức hiểu nhiệm vụ ‘ chính đạo công địch ’ không phải hắn hiện tại có thể hoàn thành, hắn cũng không phải mỗi lần đều gặp võ giả Tiên Thiên yếu kém giống Phương Đông Đình.
Sau khi nghỉ ngơi một lát và khôi phục một ít nội lực, Tô Tín cảm giác chuyện này khó giải quyết.
Người Thanh Thành kiếm phái đã ở Tương Nam, chỉ dùng nửa ngày là có thể tới Thường Ninh phủ.
Phương Đông Đình chết tại đây, cho dù hắn chạy thoát Giang Lăng đuổi giết cũng không thoát Thanh Thành kiếm phái đuổi bắt.
Mặc dù không có người nhìn thấy chính mình giết Phương Đông Đình, nhưng người Thanh Thành kiếm phái không phải người ngu, chỉ cần cẩn thận phân tích, nhất định có thể suy đoán ra hung thủ là ai.
Cho nên Tô Tín hiện tại cần có thời gian, cần giả tạo hiện trường chiến đấu mới được.
Hăn đưa thi thể Phương Đông Đình tới chỗ thi thể Cung Thanh Phong và A Thất lúc trướclại bày ra tư thái ba người tự giết lẫn nhau.
Thi thể A Thất còn dễ nói, hắn là bị Tô Tín dùng Cừu Cực Chưởng đánh gảy tâm mạch mà chết, Tô Tín lại bổ sung vào cổ hắn một kiếm, làm thành bộ dạng nhất
kiếm phong hầu.
Mà Phương Đông Đình bị Kinh Thần chỉ của Tô Tín Kinh Thần làm trọng thương mới giết, chỉ cần không mổ thi thể sẽ không phát hiện ra.
Thứ khó giải quyết duy nhất chính là Cung Thanh Phong.
Hắn bị Tô Tín hối đoái Niêm Hoa Chỉ chấn vỡ kinh mạch toàn thân, Tô Tín lại bổ lên người hắn vết thương quá lớn, bảo đảm huyết dịch toàn thân hắn hiện tại chảy khô rồi.
Bộ dạng như vậy kẻ đần nhìn cũng biết không đúng, võ giả Thanh Thành kiếm phái tuyệt đối có thể đoán được.
Cho nên Tô Tín cẩn thận dùng kiếm trong tay Phương Đông Đình cắt đứt yết hầu của Cung Thanh Phong, cẩn thận từng li từng tí không chạm tới kinh mạch.
Như vậy chỉ làm thành Cung Thanh Phong trước hết giết A Thất, sau đó Phương Đông Đình lại đồng quy vu tận với Cung Thanh Phong.
Tuy có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng trước mắt cũng chỉ có thể làm như vậy.
Sau khi bố trí xong hiện trường, Tô Tín cầm lấy trường kiếm trong tay Cung Thanh Phong, trực tiếp một kiếm đâm vào xương sườn của mình, lúc này máu tươi bắn tung tóe, sắc mặt Tô Tín tái nhợt.
Rút trường kiếm ra, Tô Tín lảo đảo đi trở về, nhìn hai người Hạ Thiên và Mạnh Trường Hà nằm trên mặt đất.
Mặc dù hai người này bị một kiếm của Cung Thanh Phong đánh trọng thương, thực lực của bọn họ không lọt vào mắt Cung Thanh Phong.
Kiếm kia chỉ tùy ý chém ra mà thôi, đại bộ phận lực lượng đều tập trung vào Phương Đông Đình và A Thất, từ đó cũng làm cho hai người trọng thương mà không chết.
Lúc này Mạnh Trường Hà vẫn còn hôn mê nhưng Hạ Thiên đã giãy dụa bò dậy.
Nhìn thấy Tô Tín bụm miệng vết thương ở xương sườn đi tới, Hạ Thiên liền vội vàng hỏi: “Tô bang chủ, Cung Thanh Phong như thế nào?”
Sắc mặt Tô Tín khó coi nói: “Chết, Phương Đông Đình và tùy tùng A Thất đều là võ giả Tiên Thiên, cuối cùng dốc sức liều mạng đánh chết Cung Thanh Phong nhưng bọn họ cũng chết rồi.”
Hạ Thiên lúc này thở ra một hơi, chỉ cần Cung Thanh Phong chết là tốt rồi, công tử ca Phương Đông Đình sống chết thế nào không phải việc hắn cần quan tâm.
Nhìn thấy bộ dạng của hắn như vậy, Tô Tín cười lạnh nói: “Đừng có thả lỏng, đừng quên tại đây còn có Thần Cung Cảnh Giang Lăng.”
“Đối mặt hắn, cho du chúng ta toàn thịnh cũng không phải đối thủ, càng không cần nói trạng thái trọng thương.”
Nghĩ đến đây sắc mặt Hạ Thiên tái nhợt, hắn cười khổ nói: “Không có biện pháp, chỉ có thể ở chỗ này chờ chết.”
Tô Tín nói: “Đi cửa ra vào xem xét, nếu như Tạ Chỉ Yến có thể kéo dài Giang Lăng một giờ, hoặc là hắn mất phương hướng trong sương mù, chúng ta có lẽ còn có một tia hi vọng, ta vừa rồi tốt nghiệm qua, sương mù không có làm ký hiệu sẽ dễ dàng mất phương hướng.”
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 123 - Nói Dối (1)
Nghe được Tô Tín đề nghị, đôi mắt Hạ Thiên lập tức sáng ngời, vội vàng nói:
“Đi, chúng ta đi tới cửa ra vào.”
Tô Tín nhìn sang Mạnh Trường Hà, nói: “Mang hắn đi cùng.”
Hạ Thiên lúc này giơ ngón cái với Tô Tín, nói: “Tô bang chủ quả nhiên nhân nghĩa, Mạnh Trường Hà trước kia nhắm vào người như thế, thời điểm này ngươi lại tha hắn.”
Trên mặt Tô Tín đangmỉm cười nhưng trong lòng hắn không ngừng cười lạnh.
Nếu không phải hắn cần hai người này làm chứng thực lực Cung Thanh Phong rất mạnh, đủ để lưỡng bại câu thương với Phương Đông Đình và A Thất thì hắn không muốn cứu hai người này.
Tô Tín cùng Hạ Thiên kéo Mạnh Trường Hà tới lối ra vào, vừa mới ngồi xuống một lát đã nhìn thấy có thân ảnh đi tới.
Tâm thần hai người tâm lập tức căng cứng, chờ nhìn rõ thân ảnh người xuất hiện, người này chính là Tạ Chỉ Yến.
“Ngươi còn sống?”
Tô Tín cùng Tạ Chỉ Yến đồng thời hỏi.
Tô Tín nói ra: “Phương Đông Đình và tùy tùng A Thất của hắn đồng quy vu tận với Cung Thanh Phong, ta lúc này mới nhặt được cái mạng.”
Ánh mắt Tạ Chỉ Yến lộ ra một tia nghi kị, dựa theo nàng hiểu Phương Đông Đình giải, gia hỏa này không giống kẻ có thể tử chiến với kẻ khác.
Tạ Chỉ Yến cũng không có hỏi nhiều, chỉ nói: “Giang Lăng cũng bị ta giết chết.”
Tô Tín gật gật đầu, cũng không có hỏi nàng làm cách nào giết chết Giang Lăng.
Thân là đệ tử đích truyền của Dịch Kiếm Môn, hơn nữa còn là đệ tử của chưởng môn Dịch Kiếm Môn đương nhiệm, trên người Tạ Chỉ Yến không có một chút át chủ bài, Tô Tín sẽ không tin.
Tất cả mọi người im lặng, chờ thời gian qua đi, quả nhiên cánh cửa đóng kín cũng mở ra.
Tô Tín nhìn năm chìa khóa trên cửa lớn liền nói.
“Ngươi giữ chìa khóa đi.”
Tạ Chỉ Yến gật gật đầu, cũng không có chối từ, trực tiếp thu năm chìa khóa.
Hiện tại trong Thường Ninh phủ không có ai tranh đoạt với nàng, lần này cũng chỉ có Dịch Kiếm Môn xem như không uổng công.
Chờ sau khi ra ngoài, Hoàng Bỉnh Thành và Lý Phôi đều chờ ở bên ngoài, nhìn thấy chỉ có mấy người Tô Tín đi ra ngoài, Hoàng Bỉnh Thành lập tức sững sờ, đang định hỏi gì đó nhưng bị Tô Tín vung tay ngăn lại.
Đầu tiên phái người đưa Hạ Thiên và Mạnh Trường Hà bị trọng thương về bang phái của mình, Tô Tín và Tạ Chỉ Yến cũng trở về đường khẩu.
Tô Tín vì "trang bức" thật một ít, hắn đã đâm mình một kiếm, Tạ Chỉ Yến bởi vì sử dụng Thái Thượng Cửu Kiếp kiếm mà hao hết chân khí động tới nguyên khí.
Sau khi trở về đường khẩu, Tô Tín vội vàng bảo Hoàng Bỉnh Thành lấy ra một ít đan dược chữa thương cho bọn họ, sau khi ăn đan dược tu dưỡng nửa canh giờ,
sắc mặt hai người lúc này tốt hơn một ít.
Hoàng Bỉnh Thành nghẹn tới bây giờ liền không nhịn được hỏi: “Lão đại, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Những người khác đâu?”
Tô Tín thở ra một hơi, lần này Hoàng Bỉnh Thành đã đi qua địa cung, sau khi nghe xong hắn trợn mắt há hốc mồm.
Cung Thanh Phong hắn là bang chủ một bang sinh hoạt trong Thường Ninh phủ hơn ba mươi năm, vậy lại là dư nghiệt Tam Tương Vũ Lâm Minh chủ Cuồng Sư Đỗ Nguyên Thánh, loại bí văn này quả nhiên nghe mà gợn người.
Sau đó Hoàng Bỉnh Thành liền hưng phấn nói: “Lão đại, sau khi Cung Thanh Phong chết, chẳng phải địa bàn Thần Phong vô chủ? Chúng ta trực tiếp nuốt địa bàn của Thần Phong Hội thì thế nào?”
Trong nội tâm Tô Tín cười khổ, hiện tại cũng không phải là lúc suy nghĩ chiếm địa bàn, nếu như không ứng phó người Thanh Thành kiếm phái thì chỉ sợ mình vĩnh viễn lưu lại trong Thường Ninh phủ.
Hoàng Bỉnh Thành vừa muốn nói gì, lại nghe bên ngoài đường khẩu có tiếng ồn ào vang lên, một đám người mạnh mẽ xông vào bên trong, bang chúng can đảm ngăn cản bị đánh bay qua một bên, sắc mặt Hoàng Bỉnh Thành và Lý Phôi biến hóa.
Tô Tín quát: “Những người này không phải các ngươi có thể đối phó, không nên vọng động!”
Hoàng Bỉnh Thành và Lý Phôi đều cắn răng không nói.
Trước kia bọn họ là nhân vật có danh dự uy tín trong Thường Ninh phủ, hiện tại tốt rồi, từ khi những đệ tử đại môn phái này tới đây đã tùy ý quát tháo bọn họ.
Có năm người xông vào đường khẩu, một người là tùy tùng lúc trước của Phương Đông Đình, bốn người khác là trung niên hơn ba mươi tuổi, trừ tên tùy tùng, bốn người này đều là võ giả cảh giới Tiên Thiên.
Tô Tín nói thầm bọn chúng tới thật nhanh.
Từ khi bọn họ bắt đầu tiến vào địa cung tới bây giờ cũng mới qua hai canh giờ mà thôi, những người này lại tới đây rồi.
Tên tùy tùng Phương Đông Đình nói với một tên trung niên: “Hầu Minh sư huynh, trước kia công tử đi theo bọn chúng tiến vào bên trong, hiện tại bọn họ còn không có đi ra.”
Hầu Minh nhìn Tô Tín, quát to: “Nói! Sư đệ của ta ở nơi nào? Vì sao chỉ có các ngươi đi ra? Nếu ngươi dám nói dối, có tin ta huyết tẩy Thường Ninh phủ hay không?”
Nội tâm Tô Tín cười lạnh một tiếng, động một chút lại muốn huyết tẩy một tòa châu phủ, vậy cũng là người chính đạo?
Nhưng không đợi Tô Tín nói chuyện, Tạ Chỉ Yến ở bên cạnh lạnh lùng nói: “Thanh Thành kiếm phái Hầu sư huynh uy phong tâật lớn ah, chúng ta cũng không phải bảo mẫu của Phương Đông Đình, hắn sống hay chết chẳng lẽ chúng ta phải phụ trách hay sao?”
Hầu Minh trước kia bởi vì lo lắng chuyện Phương Đông Đình cho nên không có nhìn trong đường khẩu còn có người nào.
Bây giờ nghe Tạ Chỉ Yến mở miệng thì hắn nhìn sang, Dịch Kiếm Môn ‘ thiên nữ ’ Tạ Chỉ Yến cũng ở nơi này.
Hầu Minh nói thầm một tiếng không tốt, liên lụy đến Dịch Kiếm Môn nên hắn không còn tùy ý và bá đạo như trước.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 124 - Nói Dối (2)
Đều là một trong cầm kiếm ngũ phái, thực lực Dịch Kiếm Môn không kém gì Thanh Thành kiếm phái, nếu bởi vì thái độ của hắn làm hai phái sinh ra ma sát, hắn không có tư cách gánh trách nhiệm này.
Cho nên Hầu Minh lập tức thu liễm thái độ hung hăng càn quấy vừa rồi, hắn cười nói: “Thì ra là Dịch Kiếm Môn Tạ sư muội, ta đương nhiên không phải ý tứ này, ta chỉ lo lắng an nguy của Phương sư đệ mà thôi.”
“Nghe nói lúc trước có không ít người tiến vào địa cung, vì sao chỉ có mấy người các ngươi đi ra?”
Câu nói sau cùng Hầu Minh hỏi là Tô Tín, hắn cũng không hi vọng Tạ Chỉ Yến trả lời chính mình.
Tô Tín rất phối hợp, đại khái mang tình huống trong địa cung lúc đó và dựa theo kế hoạch của mình lúc trước nói với Hầu Minh.
Nghe được tin tức Phương Đông Đình đã chết, toàn thân Hầu Minh mát lạnh, ba tên đệ tử Thanh Thành kiếm phái khác không có sắc mặt tốt.
Thân phận Phương Đông Đình không bình thường, hắn chính là nhi tử duy nhất của trưởng lãoThanh Thành kiếm phái ‘ Thanh Khu Kiếm ’ Phương Thụy.
Mà đám người Hầu Minh chỉ là đệ tử của Phương Thụy.
Hiện tại nhi ử duy nhất của sư phụ chết tại Tương Nam, bọn họ không dám tưởng tượng su phụ của mình sẽ tức giận cỡ nào, khó bảo toàn sẽ không liên quan
tới bọn họ.
Cho nên đám người Hầu Minh nhất định phải tìm ra hung thủ bàn giao với Phương Thụy.
Huống hồ Thanh Thành kiếm phái của bọn họ thân là một trong cầm kiếm ngũ phái, nếu đệ tử dòng chính mà chết không minh bạch sẽ làm môn phái khác chê cười.
Nhưng hiện tại vấn đề dựa theo lời của Tô Tín, giết chết Phương Đông Đình là Cung Thanh Phong cũng đã chết, cầm người chết về báo cáo kết quả, sư phụ của mình sẽ không thoải mái.
Nghĩ tới đây Hầu Minh liền nhìn về phía Tô Tín, lãnh đạm nói:
“Ngươi nói cùng giao thủ với Cung Thanh Phong trừ sư đệ và A Thất, còn có ba bang chủ bang hội Thường Ninh phủ? Hai người khác ở nơi nào?”
Đương nhiên Hầu Minh không tin lời Tô Tín nói, hắn nhất định phải tự mình kiểm tra thực hư mới được.
“Hai bang chủ khác bị thương nặng, cũng đã trở về dưỡng thương.”
Tô Tín thành thành thật thật đáp.
Hầu Minh vung tay lên: “Bảo người của ngươi mang bọn họ tới.”
Tô Tín lập tức bảo người dẫn hai tên đệ tử Thanh Thành kiếm phái mang Mạnh Trường Hà và Hạ Thiên đến.
Nói ra hai bang chủ này đúng là không mai, lúc này mới vừa vặn trở lại bang phái của mình dưỡng thương đã bị đệ tử Thanh Thành kiếm phái mang tới Kim Nguyệt phường.
Nhìn thấy mọi người đến, Hầu Minh lạnh lùng nói: “Nói chi tiết những gì các ngươi trải qua, không được bỏ sót mảy may, đúng rồi, tách ra thẩm vấn.”
Hầu Minh xem như thông minh, biết rõ tách ra hỏi có thể làm cho nội tâm của bọn họ áp lực, càng có thể phòng ngừa bọn họ thông cung.
Đáng tiếc chiêu này nhất định vô dụng.
Hạ Thiên và Mạnh Trường Hà biết có hạn, bọn họ không ngừng miêu tả Cung Thanh Phong cường đại, người ta nghe như lọt vào sương mù.
Thực lực và tầm mắt bọn họ có hạn, chỉ có thể nhìn ra những việc này, sau đó là Tô Tín âm thầm nói chi tiết cho bọn họ biết, mỗi chi tiết đều tỉ mỉ và rõ ràng, làm cho bọn họ không cảm thấy có tật xấu gì.
Nhưng Hầu Minh vẫn cảm giác có chút không đúng, hắn đuổi Hạ Thiên và Mạnh Trường Hà i, một mình hỏi Tô Tín: “Thi thể sư đệ ta và A Thất ở đâu?”
“Vẫn còn trong địa cung.”
Tô Tín đáp.
Hầu Thông nhíu mày hỏi: “Vì sao các ngươi không mang thi thể bọn họ ra?”
Tô Tín cười khổ nói: “Lúc trước chúng ta sợ hãi Giang Lăng đuổi giết thì làm sao lo lắng chuyện khác chứ.”
Hầu Thông nghĩ lại cảm thấyTô Tín nói có đạo lý, hắn nói thẳng: “Vậy được, ngươi dẫn chúng ta đi địa cung xem, thuận tiện mang thi thể sư đệ ta ra.”
Tô Tín nói ra: “Chìa khóa mở địa cung nằm trong tay Tạ cô nương.”
Hầu Thông chau mày, hắn chỉ có thể tìm Tạ Chỉ Yến, thỉnh nàng mở cửa địa cung ra.
Về phần cường đoạt cái chìa khóa, cho dù thực lực bọn họ mạnh hơn Tạ Chỉ Yến cũng không dám làm như vậy.
Trong tình huống chìa khóa vô chủ mọi người có thể tranh đoạt, nhưng hiện tại chìa khóa rơi vào trong tay Tạ Chỉ Yến thì thứ này chỉ thuộc về Dịch Kiếm Môn.
Nếu đám người Hầu Minh dám cường đoạt chính là gây hấn với Dịch Kiếm Môn, phá hư quy củ của mọi người.
Trừ phi hai môn phái quan hệ đã tồi tệ đến mức thủy hỏa bất dung, nếu không sẽ không có chuyện trở mặt không lưu tình như vậy.
Tạ Chỉ Yến cũng không có làm khó Hầu Thông, thoải mái mở địa cung ra, từ đó đám người Hầu Thông i vào.
Dựa theo Tô Tín chỉ dẫn, quả nhiên đám người Hầu Thông tìm được thi thể đám người Phương Đông Đình.
Thi thể ba người Cung Thanh Phong, A Thất, Phương Đông Đình đang cầm kiếm trong tay, thời điểm này vẫn duy trì bộ dạng công kích lẫn nhau, máu tươi trên mặt đất chảy thành dòng.
Hầu Minh nhíu mày, nói: “Đừng lo lắng, tất cả mọi người đi thăm dò chung quanh, nhìn xem thi thể có gì khác thường hay không.”
Mấy người kia đều xuất thân dòng chính Thanh Thành kiếm phai, trước khi gia nhập Thanh Thành kiếm phái cũng xuất thân đại gia tộc, thân phận cao quý, tự nhiên không muốn kiểm tra thi thể.
Nhưng tốt xấu bọn họ cũng biết nặng nhẹ, tuy chán ghét nhưng chỉ có thể thăm dò ba thi thể, kiểm tra có khác thường hay không.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 125 - Bàn Giao Hậu Sự (1)
Bốn người Thanh Thành kiếm phái không ngừng khám nghiệm tử thi, Tô Tín đứng ở phía sau không có gì khác thường.
Tuy hắn đã bố trí ba thi thể nhưng vẫn có rất nhiều điểm đáng ngờ, chỉ cần đụng phải người giang hồ có kinh nghiệm tuyệt đối không giấu diếm được.
Tô Tín cũng chuẩn bị sẵn sàng.
Tinh thần của hắn lúc nào cũng đặt lên thân đám người Hầu Minh, một khi bọn chúng phát hiện không đúng thì chính mình lập tứchối oái vũ kỹ tiêu hao phẩm trốn chạy để khỏi chết.
Đúng vậy, không phải liều mạng mà là trốn chạy để khỏi chết.
Trước mặt có tới bốn tên võ giả Tiên Thiên, cho dù vũ kỹ tiêu hao phẩm uy lực lớn nhưng Tô Tín cũng không có nắm chắc đánh chết tất cả bọn chúng.
May mà đám người Hầu Minh cũng không nhìn ra cái gì không đúng, bọn họ chỉ xem xét vết thương một chút liền tính toán kiểm tra xong thi thể.
Bọn họ xem ra, ba cổ thi thể này đúng như lời của Tô Tín nói, đều là chém giết lẫn nhau, ngay cả chi tiết cũng đúng như Tô Tín nói.
Sau khi xem xong, Hầu Minh nói: “Mang ba thi thể này quay về, chờ Ngô sư thúc đến lại bàn giao cho hắn.”
Ba người còn lại gật đầu, lúc này di chuyển ba thi thể ra ngoài, quá trình này
nội tâm Tô Tín căng thẳng.
Kinh mạch trong cơ thể Cung Thanh Phong đã vỡ vụn, nếu như dùng lực lớn thì kinh mạch của hắn sẽ triệt để nát bấy, khi đó toàn thân biến thành huyết nân.
Bởi như vậy cho dù là kẻ đần cũng có thể nhìn ra trong đó khẳng định có không đúng.
Nhưng may mắn đám người Thanh Thành kiếm phái cũng chỉ quy củ mang thi thể ra, cũng không có làm ra cử động hả giận.
Sau khi ra ngoài, Hầu Minh phân phó Tô Tín: “Chuẩn bị cho chúng ta mấy gian phòng khách sạn tốt nhất, đợi ngày mai sư thúc ta tới chúng ta còn cần báo cáo với hắn, như vậy chuyện Thường Ninh phủ mới xem như chính thức giải quyết.”
Tô Tín vội vàng nói: “Ta đã bao một gian khách sạn tốt nhất Khoái Hoạt Lâm, hiện tại mời các vị đi qua.”
Hầu Minh thoả mãn gật gật đầu, bang chủ tiểu bang phái này xem như biết chuyện.
Tô Tín về sau còn gọi mấy người tới lưu giữ thi thể trong nghĩa trang Thường Ninh phủ, hắn tự mình dẫn đám người Hầu Minh đi khách sạn nghỉ ngơi.
Sau khi an bì đám người Hầu Minh, Tô Tín lập tức quay người bỏ chạy, hắn dùng tốc độ nhanh nhất quay về Kim Nguyệt phường.
Vấn đề này còn chưa kết thúc, Thanh Thành kiếm phái sẽ có sư thúc của Hầu Minh hỏi tới.
Có thể được Hầu Minh xưng là là sư thúc, thực lực và trí tuệ của hắn không kém, kinh nghiệm giang hồ cũng không phải đám người Hầu Minh có thể so sánh.
Huống hồ cho dù sư thúc Hầu Minh không nhìn ra Tô Tín gian lận thi thể Cung Thanh Phong, sau khi đặt thời gian dài thi thể sẽ biến hóa, cũng không biết thời gian này là một ngày hay hai ngày, không ai có thể biết.
Chờ tới lúc mọi người nhìn thấy thi thể biến thành huyết nhân thì mọi việc sẽ bại lộ.
Không cần tra xét, không cần hoài nghi, nhất định là Tô Tín giở trò quỷ.
Cho nên hắn tuyệt đối không thể ở lại Thường Ninh phủ được nữa, nhất định phải trước khi Ngô sư thúc của Thanh Thành kiếm phái tới nơi này liền rời đi Thường Ninh phủ.
Sau khi chạy về Kim Nguyệt phường, Tô Tín đi trường tư thục gọi Hinh Nhi.
Nhìn thấy ca ca của mình lúc này tìm mình, Hinh Nhi nghi ngờ hỏi: “Ca ca, trong nhà xảy ra chuyện gì sao?”
Tô Tín sờ sờ đầu Hinh Nhi, nói: “Không có, đi cùng ca ca gặp Tạ tỷ tỷ.”
Hinh Nhi nhu thuận gật gật đầu.
Trong khoảng thời gian này Tạ Chỉ Yến dạy nàng không ít, Hinh Nhi cũng có tốt cảm với vị tỷ tỷ nhu hòa kia.
Trên đường mang theo Hinh Nhi đi vào khách sạn của Tạ Chỉ Yến, lúc này Tạ Chỉ Yến đang đốc xúc đám tiểu Thất luyện kiếm.
Sau khi Tô Tín đi vào, trầm giọng nói: “Tạ cô nương, ta có thể nói với ngươi vài lời hay không?”
Tạ Chỉ Yến gật gật đầu, bảo đám người tiểu Thất đi ra noài.
Đợi đến lúc mọi người đi rồi, Tô Tín nói ra: “Cung Thanh Phong, Phương Đông Đình và A Thất đều là ta giết.”
Tạ Chỉ Yến không nói gì nhưng ánh mắt lại mang theo một tia chấn kinh.
Trước kia nàng cũng hoài nghi nguyên nhân cái chết của Phương Đông Đình, bởi vì tính cách của hắn căn bản không có khả năng dốc sức liều mạng với Cung Thanh Phong.
Trong tình huống bình thường, nếu Phương Đông Đình chạy trốn Cung Thanh Phong giết chết mới là bình thường, nhưng Phương Đông Đình lại đồng quy vu tận với Cung Thanh Phong, việc này đã làm Tạ Chỉ Yến hoài nghi.
Cho dù nàng nghĩ thế nào cũng không ngờ Tô Tín lại giết Cung Thanh Phong, ban chủ tiểu bang phái Thường Ninh phủ bình thường trước mặt quá không đơn giản.
“Ngươi hồ lộng vượt qua đám người Hầu Minh, ngươi định trốn sao? Sư thúc đám người Hầu Minh có lẽ là võ giả Thần Cung Cảnh trong Thanh Thành kiếm phái, là ‘ Tứ Linh Kiếm ’ Ngô Đạo Viễn, nguyên thần của hắn đã chạm tới biên giới nguyên thần cảnh, cũng đạt tới cảnh giới tông sư.”
“Cho dù ngươi có thể giết chết Cung Thanh Phong nhưng ngươi khó tiếp được ba chiêu của Ngô Đạo Viễn, hơn nữa ngươi làm những thủ đoạn kia, đoán chừng cũng rất khó giấu diếm được Ngô Đạo Viễn.”
Dù thế nào cũng quen biết một hồi, Tạ Chỉ Yến tốt tâm nhắc nhở Tô Tín một phen.
Tô Tín gật đầu nói: “Ta đều biết, lần này ta muốn cầu Tạ cô nương một việc.”
Tạ Chỉ Yến ngẫm lại nói: “Lần này ngươi giúp ta rất nhiều, chỉ cần ta có thể giúp đỡ ngươi, ngươi có thể nói, nhưng ta không thể giúp ngươi đối phó Ngô Đạo Viễn.”
“Hắn là tiền bối giang hồ, cho dù ta là đệ tử chưởng môn Dịch Kiếm Môn cũng không lọt vào mắt hắn.”
Tô Tín lắc lắc đầu nói: “Ta biết việc này, ta muốn phó thác Hinh Nhi cho ngươi, cho nàng gia nhập Dịch Kiếm Môn.”
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 126 - Bàn Giao Hậu Sự (2)
“Ta giết nhi tử trưởng lão Thanh Thành kiếm phái, hơn nữa còn lừa gạt đám người Hầu Minh như vậy, Thanh Thành kiếm phái sẽ không bỏ qua cho ta, ta không thể mang Hinh Nhi theo ta mà bị đuổi giết bốn phía.”
Nghe được Tô Tín nói như vậy, Hinh Nhi trong ngực hắn đang khóc lóc.: “Ô ô ô! Ca ca ngươi không quan tâm ta sao? Không có sao, Hinh Nhi không sợ khổ, chỉ cần có thể ở cạnh ca ca, Hinh Nhi không sợ gì cả.”
“A mẫu đi rồi, Hinh Nhi không thể lại rời xa ca ca!”
“Ca ca, xin ngươi, ngươi không nên vứt bỏ Hinh Nhi được không? Hinh Nhi nhất định sẽ ngoan ngoãn học a.”
Mũi Tô Tín chua xót nhưng hắn vẫn lau nước mắt trên mặt Hinh Nhi, ôn nhu nói: “Hinh Nhi nghe lời, ca ca sẽ không bỏ ngươi, chờ có cơ hội ca ca sẽ gặp ngươi.”
“Hinh Nhi ngươi không phải nói tương lai muốn học tốt kiếm pháp bảo hộ ca ca sao? Vậy lần này ngươi đi theo Tạ tỷ tỷ tốt tốt học kiếm pháp, chờ ngươi lợi hại là có thể bảo hộ ca ca, đến lúc đó chúng ta có thể không rời xa nhau.”
Tuy Tô Tín nói như vậy nhưng Hinh Nhi vẫn khóc lóc đứt ruột đứt gan, cho dù thế nào cũng không ngăn được.
Tạ Chỉ Yến thở dài một hơi nói: “Cho dù ngươi không nói, ta tuyệt đối không cho phép bọn họ tổn thương Hinh Nhi.”
“Huống hồ ngươi không phải nhờ ta giúp đỡ, mà là tặng đại lễ cho ta.”
“Hinh Nhi có kiếm tâm trời sinh, chỉ cần đệ tử cầm kiếm ngũ phái gặp được nàng nhất định sẽ hô hào muốn thu nàng làm đồ đệ.”
“Ngươi có thể để cho Hinh Nhi gia nhập Dịch Kiếm Môn, ta thiếu nợ nhân tình của ngươi mới đúng.”
Tô Tín nói:
“Vậy được, ta còn có một yêu cầu quá đáng, muốn mời ngươi giúp ta chiếu cố Phi Ưng Bang.”
“Nếu hiện tại ta đi, chờ đến lúc người Thanh Thành kiếm phái phát hiện chân tướng sự việc, nói không chừng bọn chúng sẽ ra tay với Phi Ưng Bang.”
“Những huynh đệ trong bang theo ta thời gian dài như vậy, nếu bởi vì nguyên nhân của ta mà bị Thanh Thành kiếm phái đồ sát, ta không đành lòng.”
Tạ Chỉ Yến gật đầu nói: “Đây là việc nhỏ, không có vấn đề.”
Nếu bảo nàng bảo vệ Tô Tín là đầu sỏ giết Phương Đông Đình thì nàng làm không được, Thanh Thành kiếm phái cũng không cho nàng mặt mũi.
Nhưng chỉ bảo trụ tiểu bang phái Thường Ninh phủ thì không có vấn đề gì.
Đạt được Tạ Chỉ Yến hứa hẹn, Tô Tín quay người đẩy cửa rời đi, hắn không dám quay mặt nhìn sang Hinh Nhi đang khóc lớn.
Tạ Chỉ Yến thở dài một hơi, ngồi xổm xuống vươn ngọc thủ lau nước mắt trên gương mặt nhỏ nhắn của Hinh Nhi.
Giang hồ chính là như thế, chỉ có ân oán tình cừu, không có thị phi đúng sai.
Thanh Thành kiếm phái chỉ biết Tô Tín giết Phương Đông Đình, cũng không hỏi hắn tại sao lại giết Phương Đông Đình..
Chỉ nhìn kết quả, không hỏi quá trình, việc này không chỉ là phương pháp làm việc của Thanh Thành kiếm phái, trên thực tế đại đa số môn phái giang ồ đều là như thế.
Tô Tín chỉ là tiểu bối vô danh nhưng lại dám giết đệ tử đích truyền của Thanh Thành kiếm phái, hơn nữa còn là nhi tử trưởng lão.
Nếu Thanh Thành kiếm phái không cầm đầu của hắn về, mặt mũi mất lớn.
Cho nên Tạ Chỉ Yến có thể tưởng tượng ra được, Tô Tín kế tiếp sẽ thừa nhận cường độ đuổi giết lớn cỡ nào.
“Nếu lần này ngươi chưa chết, hắn sẽ không còn là tiểu bối vô danh trong giang hồ.”
Tạ Chỉ Yến thở dài một hơi, nàng vỗ nhẹ vào cổ Hinh Nhi, Hinh Nhi lập tức bất tỉnh ngủ thật say.
Hiện tại cảm xúc của Hinh Nhi hơi kích động, nên cho nàng ngủ một giấc.
Lúc này Tô Tín cũng không có sốt ruột rời đi, hắn lại gọi Lý Phôi và Hoàng Bỉnh Thành còn có Lý Thanh đến.
Ba người này phải nói là ba người Tô Tín tốn khí lực lớn nhất bồi dưỡng trong Phi Ưng Bang, cũng là tâm phúc của hắn.
Hoàng Bỉnh Thành vừa vào đã hưng phấn nói: “Lão đại, chúng ta chuẩn bị tiến công địa bàn của Thần Phong Hội sao?”
“Từ khi Cung Thanh Phong chết đi, hiện tại Thần Phong Hội đã quần long vô thủ, đã sớm loạn thành hỗn loạn.”
“Chúng ta có thể ra tay nhanh một chút, nếu không sẽ bị Thiết Đao Hội và Tam Anh hội vượt lên trước.”
Tô Tín thản nhiên nói: “Ta sắp rời khỏi Thường Ninh phủ.”
Ba người lập tức sững sờ, Hoàng Bỉnh Thành cả kinh kêu lên: “Lão đại ngươi nói cái gì? Ngươi rời khỏi Thường Ninh phủ làm gì?”
Tô Tín trầm giọng nói: “Trong cung điện dưới đất, Thanh Thành kiếm phái Phương Đông Đình là ta giết, ta chỉ lừa dối đám người Hầu Minh mà thôi.”
“Vấn đề này chỉ có thể giấu nhất thời không thể giẫu mái được, ngày mai cao thủ Thanh Thành kiếm phái sẽ đến, đoán chừng kế tiếp ta sẽ bị Thanh Thành kiếm phái toàn lực đuổi giết.”
Ba người Hoàng Bỉnh Thành lập tức cảm khí lạnh xông lên đỉnh đầu, ngay cả Lý Phôi trước giờ bình tĩnh cũng kinh hãi không thôi.
Trước kia bọn họ chỉ có thể xem như ếch ngồi đáy giếng trong Thường Ninh phủ, không biết nhân sĩ võ lâm bên ngoài mạnh bao nhiêu.
Nhưng trong khoảng thời gian này những người đại phái giang hồ liên tục đi vào Thường Ninh phủ, bọn họ mới biết mình yếu hơn người ta cỡ nào.
Những đệ tử xuất thân đại phái niên kỷ đều hơn hai mươi tuổi hoặc là hơn ba mươi tuổi, thực lực của bọn họ đều là cảnh giới TIên Thiên.
Lại nhìn bản thân mình, luyện võ công nửa đời người võnhưng không sờ được cánh cửa Tiên Thiên.
Nhưng đây chỉ là đệ tử trẻ tuổi của đại phái mà thôi, lực lượng hạch tâm của đối phương khủng bố cỡ nào, thậm chí đám người Hoàng Bỉnh Thành không dám nghĩ thêm.
Hiện tại lão đại sẽ bị đại phái như Thanh Thành kiếm phái đuổi giết, cũng khó trách bọn họ không thể bình tĩnh nổi.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 127 - Chân Tướng Bại Lộ (1)
Đối với Phi Ưng Bang, Tô Tín có một chút không nỡ, dù sao đây là thế lực đầu tiên hắn hao tâm tổn trí gầy dựng nên.
Cho dù không nỡ nhưng dưới áp lực cường đại của Thanh Thành kiếm phái thì hắn nhất định phải trốn, trốn càng xa càng tốt.
Tô Tín trầm giọng nói: “Hiện tại Phi Ưng Bang đã dần dần đi vào chính quy, chỉ cần phương hướng phát triển không đổi, nó vẫn như cũ là một trong những bang phái cường đại nhất Thường Ninh phủ.”
“Sau khi ta đi, Lý Phôi lên làm bang chủ, nhưng trên thực tế sự vụ bang phái sẽ do lão Hoàng ngươi phụ trách.”
“Kỳ thật lão Hoàng ngươi phù hợp với vị trí bang chủ nhưng quy củ giang hồ là như thế, cường giả vi tôn.”
Hoàng Bỉnh Thành gật gật đầu, đương nhiên hắn biết đạo lý kia.
Lão đại của những bang phái Thường Ninh phủ đều là cường giả cảnh giới Hậu Thiên Đại viên mãn, hắn còn không có đột phá Hậu Thiên sơ kỳ nên cực kỳ yếu ớt, không duyên cớ làm cho kẻ khác cười nhạo.
Hắn am hiểu nhất chính là đứng sau lưng cường giả xử lý công việc.
Huống hồ dùng quan hệ giữa hắn và Lý Phôi, cho dù Lý Phôi làm bang chủ cũng không hạn chế quyền hành của hắn, ngược lại sẽ giao tất cả sự vụ trong bang cho hắn, mặc dù hắn không phải bang chủ nhưng có quyền bang chủ.
Ngay sau đó Tô Tín lại nói với Lý Thanh: “Lý Thanh, tuy ngươi tuổi này tập võ nhưng ngươi có thiên phú, cũng có nghị lực, sau khi ta đi ngươi sẽ là đường chủ chiến đường, có ngươi và lão Hoàng, Lý Phôi có thể chống đỡ Phi Ưng Bang.”
“Bang chủ ngươi yên tâm, chỉ cần Lý Thanh ta còn sống sẽ không phải bội ngươi và Phi Ưng Bang!”
Lý Thanh thề nói.
Các bang chúng khác kính sợ Tô Tín lớn hơn cảm kích, duy chỉ có hắn là cảm kích lớn hơn kính sợ.
Lúc trước huynh đệ Trần Tam của hắn bị người Thanh Trúc Bang đánh chết, chính vị lão đại này mạo hiểm lớn đi Thanh Trúc Bang ám sát đại đầu mục Đái Trùng.
Phần ân tình này Lý Thanh vẫn ghi nhớ trong lòng.
Tô Tín gật gật đầu, nếu như Lý Thanh là tiểu nhân cũng không đáng hắn bồi dưỡng.
Cuối cùng Tô Tín xuất ra một lọ Dưỡng Khí Đan giao cho Lý Phôi, đây là lần trước hắn tu luyện còn lại, còn không tới mười viên.
“Ngươi bây giờ đã sắp đột phá Hậu Thiên Đại viên mãn, có bình đan dược này có thể giúp ngươi đột phá trong mười ngày.”
“Dùng uy lực Tịch Tà kiếm pháp của ngươi, ngươi có thực lực Hậu Thiên Đại viên mãn đủ sức chấn nhiếp bang phái khác, có thể chèo chống Phi Ưng Bang tiếp tục sừng sững.”
Lý Phôi gật gật đầu tiếp nhận đan dược, trầm giọng nói: “Ta còn, Phi Ưng Bang còn!”
Hắn sẽ không kích động giống Lý Thanh, câu nói kia chính là trừ khi hắn chết, bằng không Phi Ưng Bang sẽ tồn tại.
Sau khi an bài xong tương lai của Phi Ưng Bang, Tô Tín lập tức quay người rời
đi.
Đám người Lý Phôi và Hoàng Bỉnh Thành muốn ra ngoài đưa tiễn nhưng lại bị Tô Tín đuổi trở về.
Nhìn thấy Hoàng Bỉnh Thành lão luyện hốc mắt đỏ rực, Tô Tín cười to nói: “Được rồi, đừng làm ra thần thái tiểu nữ nhi nữa, ta cũng không phải đi không trở lại.”
“Trong Thường Ninh phủ có rất nhiều người muốn giết ta nhưng ta lúc đó chẳng phải vẫn sống hay sao, hơn nữa ta còn có thể một tay chế tạo Phi Ưng Bang thành bang phái lớn nhất Thường Ninh phủ ah!”
“Thanh Thành kiếm phái thì sao? Nó cũng không làm gì được ta.”
Dứt lời, Tô Tín trực tiếp chuẩn bị tốt khoái mã, hắn lập tức lao ra bên ngoài Thường Ninh phủ.
Nhìn bóng lưng Tô Tín biến mất, Hoàng Bỉnh Thành nói: “Lão đại còn trở về không?”
Lý Phôi trầm giọng nói: “Chỉ có thể có lẽ mà thôi, lão đại nhất định sẽ không có việc gì.”
Tuy Tô Tín lúc này trêu chọc địch nhân quá mạnh mẽ, thậm chí mạnh tới mức bọn họ chỉ có thể nhìn lên nhưng đám người Lý Phôi vẫn tin tưởng Tô Tín có thể gắng gượng qua một kiếp này.
Đây không phải tin tưởng mù quáng, mà là từ khi bắt đầu Tô Tín đã không làm bọn họ thất vọng qua.
Lúc này đám người Thanh Thành kiếm phái Hầu Minh còn chưa biết Tô Tín đã bỏ trốn mất dạng.
Bọn họ đang thoải mái trong khách điếm.
Tô Tín chọn khách sạn xa hoa nhất trong Khoái Hoạt Lâm, cũng giao trước bạc trong mười ngày, lão bản khách sạn hầu hạ bọn họ giống như tổ tông.
Cho nên mấy người sau khi đi vào khách sạn liền không đi ra ngoài, dù sao bọn họ xem ra, châu phủ lụn bại như Thường Ninh phủ cũng không có gì đáng xem, thành thành thật thật chờ sư thúc tới là được.
Cứ như vậy mãi cho đến giữa trưa ngày hôm sau, bọn họ đoán sư thúc sắp tới nên lúc này mới đi ngoài cửa thành nghênh đón.
Qua mười phút sau có một đạo nhân ăn mặc đạo bào ba màu, lưng vác đạo kiếm đi tới trơớc mặt ba người.
Tuy bộ pháp đạo nhân kia cực kỳ chậm chạp nhưng mỗi bước đều vượt qua mấy trượng, quả thực còn nhanh hơn khoái mã nhiều lắm, nhìn từ xa có cảm giác như đang súc địa thành thốn.
Đạo nhân tuổi hơn bốn mươi, tướng mạo đường hoàng tuấn tú, có ba chòm râu quanh mép, bộ dạng tiên phong đạo cốt.
Đạo nhân này chính là sư thúc đám người Hầu Minh, ‘ Tứ Linh Kiếm ’ Ngô Đạo Viễn.
Nhìn thấy Ngô Đạo Viễn đến đây, bọn họ đứng thẳng và thần thái cực kỳ cung kính.
Đừng nhìn Ngô Đạo Viễn bộ dạng tiên phong đạo cốt phiêu dật như vậy, hắn là người tính tình rất nóng nảy, nếu đệ tử có nửa điểm sai âầm thì hắn nghiêm khắc răn dạy một lần.
Huống hồ thực lực Ngô Đạo Viễn cũng rất mạnh, mười năm trước hắn đã là võ giả Thần Cung Cảnh, hiện tại đã Thần Cung viên mãn, lựa chọn nguyên thần của mình.
Chỉ cần hắn dung hợp nguyên thần quan tưởng dung hơp với nguyên thần của mình, cảm ngộ lực lượng thiên địa thì hắn có thể tấn chức Nguyên Thần Cảnh, trở
thành võ đạo tông sư.
Đến lúc đó bọn họ không còn gọi Ngô Đạo Viễn là sư thúc, mà là nên gọi Ngô trưởng lão.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 128 - Chân Tướng Bại Lộ (2)
Hầu Minh mang người nghênh đón, cung kính nói ra: “Ngô sư thúc, chúng ta chuẩn bị phòng trong khách sạn tốt nhất Thường Ninh phủ, ngài đi nghỉ ngơi một chút.
Ngô Đạo Viễn hừ lạnh nói: “Ta đường xa tới Thường Ninh phủ chính là vì nghỉ ngơi sao? Bảo tàng Cuồng Sư Đỗ Nguyên Thánh như thế nào rồi, nói kỹ càng chuyện xảy ra cho ta biết.”
Nghe được ngữ khí Ngô Đạo Viễn không tốt chút nào, Hầu Minh lập tức co cổ lại, hắn kiên trì nói: “Phương sư đệ chết rồi.”
“Cái gì? Phương Đông Đình đã chết?”
Ngô Đạo Viễn lườm Hầu Minh giống như hung thú ăn người.
Trên người hắn bộc phát khí thế cường đại giống như thái sơn áp đỉnh, thiếu chút nữa làm đám người Hầu Minh ngã xuống đất.
Đều là cảnh giới Tiên Thiên, một là Khí Hải, một là Thần Cung Cảnh đỉnh phong, nửa bước nguyên thần, chênh lệch hai người cách nhau một trời một vực.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nói!”
Ngô Đạo Viễn nói ra từng chữ trong kẽ răng.
Hầu Minh vội vàng nói rõ chi tiết từ đầu tới cuối, không có nửa phần giấu diếm.
“Hừ! Mang ta đi xem thi thể!”
Ngô Đạo Viễn hừ lạnh một tiếng, hắn bảo Hầu Minh đi trước dẫn đường.
Đương nhiên Ngô Đạo Viên không có e ngại Phương Thụy trưởng lão trừng phạt giống như Hầu Minh, thậm chí tiếp qua không lâu thân phận của hắn sẽ ngang hàng với Phương Thụy.
Nhưng Phương Đông Đình thân là đệ tử đích truyền của Thanh Thành kiếm phái, cũng không thể chết không rõ ràng như vậy.
Mặc dù hắn chỉ nghe nói Hầu Minh tự thuật việc này một lần nhưng hắn bước chân vào giang hồ nhiều năm như vậy, trực giác nói cho hắn biết trong việc này chắc chắn có vấn đề.
Đám người Hầu Minh không dám trì hoãn, lập tức dẫn Ngô Đạo Viễn đưa đến nghĩa trang Thường Ninh phủ.
Vài tên đệ tử Thanh Thành kiếm phái bảo người đưa thi thể tới trước mặt Ngô Đạo Viễn, nhìn thấy kiếm thương trên ba thi thể, sắc mặt Ngô Đạo Viễn dần dần âm trầm.
“Hầu Minh, ngươi tới.”
Ngô Đạo Viễn lạnh lùng nói.
Hầu Minh cẩn thận đi tới bên cạnh: “Sư thúc, ngài có gì cần phân phó...”
Ba!
Hắn còn chưa có nói xong đã bị Ngô Đạo Viễn tát lên mặt một cái, lực lượng kia đánh thân thể hắn quay vòng vòng.
“Ngu ngốc!”
Ngô Đạo Viễn mắng chửi một câu.
Hầu Minh bụm mặt, ủy khuất nhìn Ngô Đạo Viễn, hắn không rõ tại sao mình bị mắng ngu ngốc.
“Các ngươi nói tên Tô Tín bang chủ tiểu bang phái nhìn thấy Phương Đông Đình đồng quy vu tận với Cung Thanh Phong sau khi A Thất chết đi.”
Hầu Minh vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta cẩn thận đã kiểm tra miệng vết thương đúng là ba người đồng quy vu tận.”
Ngô Đạo Viễn lạnh lùng nhìn Hầu Minh, trong ánh mắt bắn ra lửa giận ngập
trời.
“Chẳng lẽ ngươi không suy nghĩ một chút, dùng tính cách của Phương Đông Đình, hắn sẽ đồng quy vu tận với Cung Thanh Phong sau khi một tên nô bộc như A Thất chết hay sao?”
Trên đầu Hầu Minh lập tức đổ mồ hôi lạnh như mưa.
Nghe Ngô Đạo Viễn nói như vậy, hắn mới nhớ tới chỗ không đúng.
Hắn biết rõ tính các của vị sư đệ này, tuyệt đối tự ngạo và ích kỷ.
Nếu như Phương Đông Đình chết trước, A Thất đoán chừng sẽ dốc sức liều mạng với Cung Thanh Phong.
Nhưng nếu như trái lại, vấn đề này không có khả năng thành lập.
Phương Đông Đình nhất định sẽ ném A Thất và bản thân chạy trối chết, đối với hắn mà nói, tánh mạng mình quan trọng hơn nô bộc, chuyện này không cần suy nghĩ!
“Tên khốn kia dám gạt ta!”
Ánh mắt Hầu Minh lập tức lạnh lẽo.
Ngô Đạo Viễn hừ lạnh nói: “Chuyện còn chưa hết đâu.”
Nói xong Ngô Đạo Viễn cúi xuống chạm vào thi thể Cung Thanh Phong, nội lực tiến vào trong thi thể của hắn, mạch máu trên thi thể Cung Thanh Phong lập tức
nổ tung, toàn thân biến thành huyết nhân.
Đám người Hầu Minh bị cảnh tượng này dọa sợ, vội vàng lui về phía sau vài bước.
Nhưng Ngô Đạo Viễn làm như không thấy cảnh tượng đáng sợ như vậy, lại tiếp tục dùng nội lực dò xét thi thể Phương Đông Đình và cuối cùng hắn lạnh lùng nói: “Cung Thanh Phong là bị người ta dùng vũ kỹ cường đại chấn vỡ kinh mạch mà chết.
“Trước khi Phương Đông Đình chết đã bị người ta làm bị thương nặng, cuối cùng mới chét dưới thân kiếm, có người che giấu kiểu chết của bọn họ, quả nhiên là lớn mật, tâm tư thật sâu.”
Kiếm thương là ngoài sáng, người bình thường nhìn thấy thương thế bề ngoài tuyệt đối không đi dò xét thi thể của người ta, đây là thói quen chủ quan, đặc biệt là thái điểu mới vào giang hồ giống nhưa đám người Hầu Minh.
Tô Tín dựa vào điểm này lừa bịp Hầu Minh, nếu không Ngô Đạo Viễn từ mới bắt đầu đã lập tức hoài nghi Tô Tín, hắn cũng sẽ không nghĩ tới sẽ dùng chân khí kiểm tra thi thể.
Biết rõ mình bị lừa gạt như kẻ đần, Hầu Minh quát lớn: “Tô Tín! Tất cả đều là tên Tô Tín kia! Dám giết người Thanh Thành kiếm phái chúng ta, còn dám tính kế lừa gạt, ta muốn bầm thây hắn thành vạn đoạn!”
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 129 - Thanh Thành Kiếm Pháp Nghẹn Khuất (1)
Hầu Minh muốn bầy thây Tô Tín thành vạn đoạn, đáng tiếc suy nghĩ này không thể thực hiện được.
Đợi đến lúc Hầu Minh dẫn Ngô Đạo Viễn hùng hổ đi tới Phi Ưng Bang thì biết tin tức Tô Tín đã rời đi vào hôm qua.
Hầu Minh bắt lấy tên bang chủng thủ vệ và hét lên: “Tô Tín đã đi đâu?”
Tên bang chúng kia sợ hãi sắp khóc: “Ta thật không biết bang chủ đi đâu, ngày hôm qua trong bang tuyên bố Tô bang tặng vị trí cho Lý bang chủ, hắn suôt đêm cưỡi khoái mã ra khỏi thành.”
Ngô Đạo Viễn đứng sau lưng Hầu Minh và lạnh lùng nói: “Tô Tín đã dám tính toán chúng ta, chắc chắn sẽ không ngây ngốc ở chỗ này chờ chúng ta tới tìm hắn.”
Hầu Minh oán hận ném tên bang chúng qua một bên, tinh thần của hắn chấn động, nói: “Đúng rồi, Phi Ưng Bang là Tô Tín một tay thành lập, cho dù hắn chạy trốn khỏi hết, hắn cũng dàn xếp thỏa đáng truyền vị trí cho kẻ khá, hiện tại bang chủ là thân tín trước kia của hắn, hắn nhất định sẽ biết rõ Tô Tín đi đâu.”
Trong mắt Ngô Đạo Viễn bắn ra một tia sát cơ, nói: “Vậy thì tốt, tìm tên bang chủ hiện tại hỏi một câu, nếu như hắn không biết điều, chúng ta sẽ đồ sát Phi Ưng Bang!”
Tuy Thanh Thành kiếm phái bọn họ là danh môn chính phái nhưng trong lịch sử làm không ít việc đồ tông diệt môn.
Huống hồ đối phương chỉ là tiểu bang phái mà thôi, thanh danh bản thân bất chính, sau khi diệt đại khái sẽ nói bọn họ làm ác một phương, là bang phái bất lương, sẽ không có ai đứng ra nói chuyện vì bọn họ.
Một đám người xông thẳng vào đường khẩu Phi Ưng Bang, nhưng mặc dù bang chúng Phi Ưng Bang muốn chặn đường nhưng đều bị một kiếm của Hầu Minh chém bay, mắt thấy không sống nổi nửa, những người còn lại lập tức câm như hến, không dám nói nữa một câu.
Hoàng Bỉnh Thành và Lý Phôi đã sớm nghe tin tức, vội vàng chạy ra đường khẩu.
Hầu Minh nhìn thấy hai người này, hắn lạnh lùng nói: “Nói, Tô Tín đi nơi nào! Đừng cho rằng ta không biết hai người các ngươi đều là tâm phúc của Tô Tín, khẳng định biết rõ hắn đi nơi nào! Nếu như không nói, hôm nay ta sẽ đồ sát Phi Ưng Bang.”
Hoàng Bỉnh Thành khổ sở nói: “Ta thật không biết lão đại đi đâu ah, mấy vị là quý nhân Thanh Thành kiếm phái, lão đại đắc tội các ngươi, nhất định sẽ trốn càng xa càng tốt, cho dù chúng ta là tâm phúc của hắn, hắn cũng không nói chuyện này cho chúng ta biết.”
Hầu Minh lạnh lùng nói: “Thời điểm này còn muốn ngoan cố, tìm chết.”
Hắn vừa dứt lời liền chém một kiếm về phía Hoàng Bỉnh Thành, trên mũi kiếm còn có cương khí màu xanh tỏa sáng giống như cương phong, cách ba bước vẫn có thể cảm nhận được hàn ý trong đó.
Nhìn thấy Hầu Minh nói động thủ là động thủ, Lý Phôi lập tức rút trường kiếm bên hông ra, hắn hắn giống như quỷ mị, trong nháy mắt đã tới sau lưng Hầu Minh, thi triển bảy mười hai lộ Tịch Tà kiếm pháp, chiêu chiêu cay độc quỷ dị.
Hầu Minh cũng bị tốc độ quỷ dị của Lý Phôi dọa kêu to một tiếng.
Hắn chưa nhìn thấy tốc độ thân pháp như thế này, ngay cả võ giả Tiên Thiên
cũng không có bao nhiêu người có tốc độ như Tô Tín.
Hầu Minh lại không bối rối.
Tốcđoộ Lý Phôi nhanh hơn nữa cũng chỉ là võ giả Hậu Thiên trung kỳ mà thôi, không có lực lượng thì nhanh hơn nữa có thể làm gì?
Trường kiếm trong tay của hắn xẹt qua đường công quỷ dị, trong nháy mắt thay đổi phương hướng, vô số liệt phong kiếm cương bộc phát đáng sợ, công kích không có khe hở, Lý Phôi trốn cũng không trốn được, hắn bị đánh bay ra ngoài, khóe miệng chảy máu tươi.
Hầu Minh cười lạnh nói: “Hạt gạo mà dám so với ánh trăng, quả thực là muốn chết!”
Cho dù như thế nhưng Hầu Minh cũng kinh ngạc thực lực Lý Phôi còn mạnh hơn võ giả Hậu Thiên trung kỳ không ít.
Nếu đổi thành võ giả Hậu Thiên trung kỳ khác đã sớm chết dưới kiếm của hắn.
Đang lúc Hầu Minh muốn bổ sung Lý Phôi một kiếm, lúc này có giọng nói lạnh nhạt vang lên.
“Hầu Minh, Thanh Thành kiếm phái các ngươi có ân oán với Tô Tín thì ta mặc kệ, ngươi không thể động người Phi Ưng Bang.”
Tạ Chỉ Yến chậm rãi đi vào đường khẩu, lúc này trong mắt Hoàng Bỉnh Thành, vị Tạ nữ hiệp chẳng khác gì thiên nữ, xuất hiện quá kịp thời.
Sắc mặt Hầu Minh lúc này vô cùng khó coi, Tạ Chỉ Yến không có nhìn hắn nhiều, lúc này gật đầu chào Ngô Đạo Viễn: “Ngô tiền bối ngài khỏe.”
Sắc mặt Ngô Đạo Viễn m trầm nói: “Ta cũng không dám giả trang tiền bối trước mặt thiên nữ Dịch Kiếm Môn, ngươi ngăn cản chúng ta là có ý gì? Phi Ưng Bang Tô Tín dám giết đệ tử Dịch Kiếm Môn, chẳng lẽ ngươi muốn vì một tiểu bang phái muốn đối địch với Thanh Thành kiếm phái hay sao?”
Tạ Chỉ Yến lạnh nhạt nói: “Giết Phương Đông Đình là Tô Tín, ngươi i tìm hắn báo thì thì ta không xen vào. Nhưng Phi Ưng Bang đã từng giúp ta, cho nên ngươi không thể động nó.”
Ngô Đạo Viễn giận quá hóa cười, nói: “Hảo hảo hảo! Không hổ là đích truyền Dịch Kiếm Môn, đệ tử huyền tâm kiếm chủ Mạnh Kinh Tiên, quả nhiên có đảm lượng.”
“Nếu lời này của ngươi do sư phụ ngươi nói thì ta không nói hai lời lập tức xoay người rời đi, nếu đổi thành ngươi nói, ta chỉ muốn hỏi ngươi dựa vào cái gì?”
Thanh Thành kiếm phái vốn có quan hệ không tốt với Dịch Kiếm Môn, mặc dù Tạ Chỉ Yến là đệ tử chưởng môn Dịch Kiếm Môn nhưng hắn không có e ngại.
Vào lúc này bên ngoài có giọng nói vọng vào.
“Chỉ bằng nàng là đệ tử Dịch Kiếm Môn, ngươi có ý kiến?”
Một nam tử trung niên thân thể cao lớn, sau lưng cõng một thanh cự kiếm, gương mặt râu ria xồm xàm đi tới, hắn bước đi mỗi bước đều làm hào khí trong đường khẩu nặng hơn một phần.
Đợi đến lúc hắn đi đến bên cạnh Tạ Chỉ Yến thì Ngô Đạo Viễn khá tốt, đám đệ tử Tiên Thiên Khí Hải Cảnh như Hầu Minh suýt nữa bị khí thế cường đại ép quỳ rạp xuống đất.
Nhìn thấy nam tử trung niên, Tạ Chỉ Yến lập tức tươi cười ngọt ngào.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 130 - Thanh Thành Kiếm Pháp Nghẹn Khuất (2)
“Sở sư thúc ngươi cuối cùng đã đến, nếu không ta không trấn được mấy vị sư huynh và sư thúc Thanh Thành kiếm phái rồi.”
Trong tích tắc nhìn thấy nam tử trung niên, sắc mặt Ngô Đạo Viễn biến thành cực kỳ khó coi.
“‘ Thiết Huyết Kiếm Cuồng’ Sở Bất Phàm! Tại sao ngươi ở nơi này?”
Ngô Đạo Viễn âm trầm hỏi một câu.
Đối mặt Tạ Chỉ Yến, hắn có thể không đặt nàng vào trong mắt nhưng đối mặt Sở Bất Phàm, cho dù hắn có thêm mười lá gan cũng không dám chống đối.
Không chỉ bởi vì thực lực đối phương, cũng bởi vì đối phương chính là tên điên!
‘ Thiết Huyết Kiếm Cuồng’ Sở Bất Phàm, người này có danh khí lớn vào mười năm trước, hắn là cao thủ top mười Nhân Bảng đời trước, hiện tại đã đạt tới Thần Cung Cảnh đỉnh phong.
Vốn Sở Bất Phàm có thể trước ba mươi trùng kích Nguyên Thần Cảnh, trở thành một trong những võ đạo tông sư trẻ tuổi nhất.
Hắn cảm thấy tu vi của mình không viên mãn, hắn lại phế bỏ tu vi hai tiểu cảnh giới của mình, một lần nữa bắt đầu tu luyện từ Khí Hải Cảnh, không đạt tới cảnh giới thiên nhân hợp nhất tuyệt đối không đột phá nguyên thần.
Gia giả vì cầu viên mãn đã tự phế võ công của mình, nói hắn là tên điên đúng là còn nói tốt về hắn.
Nhưng Sở Bất Phàm đúng là làm được, hơn nữa sau khi trùng tu thực lực của hắn cường đại hơn, quả thực chính là vô địch trong cùng cấp.
Hắn có danh hiệu ‘ Thiết Huyết Kiếm Cuồng ’ càng thuyết minh dầy đủ tính cách của hắn.
Sở Bất Phàm làm việc thiết huyết, làm người càng liều lĩnh vô độ, không đặt ai vào trong mắt.
Hắn từng xung đột với một đường chủ Bách Huyết Thanh Sơn Đường trong thiên hạ thất bang, dưới sự giận dữ hắn đánh thẳng vào hơn ba mươi đường khẩu Bích Huyết Thanh Sơn Đường, trong cùng giai đoạn không người có thể địch, trực tiếp dẫn xuất mấy trưởng lão Nguyên Thần Cảnh của Bích Huyết Thanh Sơn Đường xuât hiện, suýt nữa hai phái đại chiến với nhau.
Lúc này Sở Bất Phàm nhìn chằm chằm vào Ngô Đạo Viễnvà cười lạnh nói: “Chính ngươi muốn khi dễ đệ tử Thanh Thành kiếm phái chúng ta? Chỉ Yên ngươi không cần sợ, Thanh Thành kiếm phái tính toán là cộng lông gì, dám nói nhiều một câu lão tử bổ sống hắn.”
Ngô Đạo Viễn phẫn nộ nói: “Sở Bất Phàm ngươi có giảng quy củ hay không? Bang chủ Phi Ưng Bang giết đệ tử Thanh Thành kiếm phái, đệ tử Dịch Kiếm Môn lại giữ gìn Phi Ưng Bang, rốt cuộc là ai khi dễ ai?”
Sở Bất Phàm cười lạnh nói: “Lão tử không xen vào nhiều như vậy, ta quản cái gì a miêu a cẩu bị giết, dù sao đệ tử Dịch Kiếm Môn ta hôm nay bảo vệ Phi Ưng Bang, ai dám động thì ta bổ kẻ đó.”
“Còn nữa, ta nghe nói bảo tàng Cuồng Sư Đỗ Nguyên Thánh bị đệ tử Dịch Kiếm Môn tìm được, nếu các ngươi dám duỗi móng vuốt loạn, cũng đừng trách lão tử không khách khí!”
Sở Bất Phàm một câu đều là ‘ lão tử ’, hoàn toàn không cho mặt mũi, không đặt Ngô Đạo Viễn vào trong mắt, sắc mặt hắn đỏ bừng nhưng cũng không dám nói nhiều một câu, cuối cùng tức giận xoay người rời đi.
Đều là Thần Cung Cảnh đỉnh phong nhưng hắn không có tự tin giao phong với Sở Bát Phàm.
Nghiêm khắc mà nói hắn là người cùng thời đại với Sở Bất Phàm, thậm chí tuổi của hắn còn lớn hơn Sở Bất Phàm một chút.
Nhưng thời điểm Sở Bất Phàm tiếu ngạo Nhân Bảng, dương danh giang hồ thì hắn còn không vào được top năm mươi Nhân Bảng.
Huống hồ dùng tính cách của Sở Bất Phàm, hôm nay hắn cố ý động thủ, Sở Bất Phàm dám can đảm động thủ giết hắn.
Trong mắt của tên điên này không bao giờ có cái gì là đại cục, lúc trước hắn dám đánh hơn ba mươi đường khẩu Bích Huyết Thanh Sơn Đường, thiếu chút nữa làm hai phái đại chiến, hiện tại hắn đương nhiên dám động thủ giết mình.
Đợi đến lúc Ngô Đạo Viễn đi rồi, Tạ Chỉ Yến mới cười tủm tỉm nói với Sở Bất Phàm: “Sở sư thúc, ngươi tới quá kịp thời.”
Sở Bất Phàm sờ râu ria bên cằm, nói: “Tiểu nha đầu ngươi đang cười trộm ah, may mắn lần này là ta trùng hợp có việc đến Tương Nam, nếu không ngươi phải ăn thiệt thòi rồi.”
“Ta biết rõ tiểu tử Ngô Đạo Viễn kia, hắn không có bản sự nào khác, bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh hắn làm quá tốt.”
“Chờ tiểu sư thúc xuất quan, chỉ liếc một cái cũng làm hắn sợ hãi quỳ rạp xuống đất.”
Tạ Chỉ Yến cười cười, quay người nói với Hoàng Bỉnh Thành: “Các ngươi không cần lo lắng, sau lần này Thanh Thành kiếm phái chắc chắn không gây phiền toái với các ngươi, huống hồ bởi vì chuyện bảo tàng, chúng ta cũng sẽ ngây ngốc
trong Thường Ninh phủ một thời gian ngắn.”
Hoàng Bỉnh Thành vội vàng nói: “Đa tạ đại ân cô nương, chúng ta nhất định ghi nhớ trong lòng.”
Lý Phôi cũng chắp tay cảm tạ Tạ Chỉ Yến.
Nếu vừa rồi không có Tạ Chỉ Yến mở miệng, hắn sẽ bị Hầu Minh chém giết.
“Được rồi, không cần khách khí, những việc này là lão đại của các ngươi an bài tốt trước khi đi.”
Nghe được Tạ Chỉ Yến vừa nói như vậy, đám người Hoàng Bỉnh Thành lập tức hiểu ra, thì ra là lão đại lưu lại chuẩn bị phía sau.
“Đúng rồi, vị tiền bối này vừa mới tới Thường Ninh phủ a? Ta sẽ mở tiệc rượu tẩy trần cho ngài tại Thịnh Long lâu.”
Hoàng Bỉnh Thành tươi cười lấy lòng với Sở Bất Phàm.
Cần phải hầu hạ tốt vị đại gia này, đây chính là núi dựa lớn.
Tuy hắn không biết rõ võ công nhưng cũng nhìn ra Ngô Đạo Viễn chỉ là hạng người bất nạt kẻ yếu mà thôi, vị đại gia trước mặt mới là cao thủ thật sự.
Sở Bất Phàm cũng không từ chối, hắn vung tay nói: “Dẫn đường cho ta, nhớ rõ phải chuẩn bị hảo tửu.”
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 131 - Người Tới Bất Ngờ (1)
Hoàng Bỉnh Thành chiêu đãi Sở Bất Phàm ăn uống thả cửa tại Thịnh Long lâu ăn, nhưng Ngô Đạo Viễn trên đường đi sắc mặt tối đen, đám người Hầu Minh sợ hãi không dám nói câu nào.
Mắt thấy sắp rời khỏi địa bàn Kim Nguyệt phường, Hầu Minh nhỏ giọng hỏi:
“Sư thúc, chúng ta làm sao bây giờ? Thả Tô Tín rời đi sao?”
Ba!
Ngô Đạo Viễn trực tiếp tát Hầu Minh một cái, mắng to: “Thả hắn rời đi? Giết người Thanh Thành kiếm phái còn muốn kết thúc như vậy, mặt mũi Thanh Thành kiếm phái đặt ở nơi nào?”
Hầu Minh bụm mặt ủy khuất nói: “Chúng ta làm sao bây giờ? Tô Tín ngày hôm qua đã cưỡi khoái ma ra khỏi thành, hiện tại chúng ta không biết hắn đi hướng nào.”
Hiện tại Hầu Minh cảm giác mình đến Tương Nam một chuyến là sai lầm, không có kiếm được chỗ tốt lại còn chọc ra một thân phiền toái.
Huống hồ chuyện này cũng không thể trách hắn.
Sau khi bọn họ vào Tương Nam nhưng vẫn mai phục bên ngoài Thường Ninh phủ, cũng chờ tin tức của Phương Đông Đình tại đây.
Nhưng lúc này Ngô Đạo Viễn vì việc riêng của mình nên rời đi.
Nếu lúc trước Ngô Đạo Viễn đi theo đám người bọn họ, nhất định có thể nhìn ra
quỷ kế của Tô Tín.
Kết quả hiện tại người đã chạy đi, Ngô Đạo Viễn không đề cập tới sai lầm của mình, lại cầm hắn trút giận, nội tâm Hầu Minh giận mà không dám nói gì.
Ngô Đạo Viễn hừ lạnh một tiếng: “Không biết hắn đi hướng nào liền không tra được sao? Cho dù cưỡi khoái mã, trong vòng một ngày hắn có thể chạy bao lâu? Đừng nói cho ta biết cước lực võ giả Tiên Thiên của ngươi lại thua một con ngựa bình thường a.”
Đối với võ giả Tiên Thiên mà nói, cho dù bọn họ không có học qua kinh công nhưng chỉ cần quán thâu nội lực vào chân, tốc độ đi đường của hắn cũng nhanh hơn khoái mã.
Đương nhiên làm như vậy sẽ tiêu hao nội lực, nếu không phải trong tình huống khẩn cấp sẽ không ai liều mạng chạy đi như thế.
Ngô Đạo Viễn lạnh lùng nói: “Huyết Y Lâu có một phần đường tại Thường Ninh phủ, bảo hắn đi tìm người phụ trách Huyết Y Lâu tại Tương Nam, ta cần xác định vị trí của Tô Tín.”
Hầu Minh lập tức kinh ngạc: “Sư thúc, ngươi muốn thuê sát thủHuyết Y Lâu đi giết Tô Tín?”
“Ngu ngốc!”
Ngô Đạo Viễn quát mắng: “Thanh Thành kiếm phái chúng ta nói như thế nào cũng là danh môn chính phái, đi thuê sát thủ Huyết Y Lâu, ngươi muốn người ngoài nhìn chúng ta thế nào? Chúng ta chẳng qua là dùng tiền mua tình báo của Tô Tín mà thôi.”
“Huyết Y Lâu thân là tổ chức sát thủ tiếng xấu rõ ràng, tuy bọn họ không tới mức bị môn phái võ lâm chán ghét như môn phái ma đạo nhưng tóm lại thanh danh không tốt chút nào.”
Nếu không phải Thanh Thành kiếm phái không có nhân thủ trong Tương Nam,
không tìm thấy nguồn tình báo cũng sẽ không hợp tác với bọn chúng.
Hầu Minh ngoan ngoãn gật gật đầu, Ngô Đạo Viễn lại chỉ vào tên đệ tử khác, nói: “Ngươi trực tiếp quay về tông môn báo tin, bảo tông môn treo thưởng đầu Tô Tín trên Hắc bảng, không nên keo kiệt.
Nghe được Ngô Đạo Viễn an bài, Hầu Minh lập tức kinh ngạc, chính mình đuổi giết không tính, lại còn treo thưởng cái đầu của Tô Tín trên Hắc bảng, sư thúc thật sự không tiếc giá nào cũng phải lấy magnj Tô Tín.
Cho dù lần này bọn họ không đuổi theo Tô Tín tại Tương Nam, cho dù hắn chạy đi nơi nào, có Hắc bảng treo giải thưởng, Tô Tín cũng tuyệt đối khó thoát khỏi cái chết!
Đám người Hầu Minh không dám trì hoãn, lập tức dựa theo Ngô Đạo Viễn phân phó mà làm việc.
Mà lúc này Tô Tín lại liều mạng chạy trốn.
Từ hôm qua hắn chạy trốn ra khỏi Thường Ninh phủ đã điên cuồng thúc dục cước lực của khoái mã chạy đi, một ngày sau con khoái mã sùi bọt mép kiệt sức mà chết.
Lúc này Tô Tín đã rời khỏi Thường Ninh phủ hơn ba trăm dặm nhưng trong nội tâm có cảm giác nguy cơ chưa từng biến mất, trong rừng rậm không có bóng người nhưng giống như có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào Tô Tín.
Cho nên sau khi xuống ngựa Tô Tín lại bắt đầu đi một ít con đường nhỏ chuẩn bị rời khỏi Tương Nam.
Cả Tương Nam chi địa căn bản không có đường lớn, chỉ có những con đương nhỏ trong rừng mà thôi.
Có chút đường nhỏ khoảng cách gần nhưng Tương Nam chi địa có nhiều nhất chính là đạo phỉ phá núi lập trại.
Dùng thực lực của Tô Tín hiện tại không sợ đạo phỉ nhưng hắn không muốn lãng phí thời gian với bọn chúng, cho nên hắn tình nguyện đi đường nhỏ xa hơn một chút.
Liên tục ba ngày như thế, Tô Tín gần như không nghỉ ngơi bao lâu, rốt cục sắp rời khỏi rừng rậm, hắn sắp rời khỏi phạm vi Tương Nam.
Đang lúc Tô Tín nghỉ ngơi một lát, chuẩn bị muốn rời đi thì có sát cơ đậm đặc bao phủ, tâm thần hắn chấn động, một đạo kiêm khí chém vào vị trí của hắn.
Ngô Đạo Viễn và Hầu Minh và hai tên đệ tử Thanh Thành kiếm phái xuất hiện trước mặt Tô Tín, tên còn lại bởi vì quay về tông môn báo tin nên cũng không có đi theo.
Lúc này bộ dạng đám người Hầu Minh chật vật lợi hại.
Một đường truy tung Tô Tín, Ngô Đạo Viễn khá tốt, hắn là võ giả Thần Cung Cảnh đỉnh phong võ giả, chạy như bay cũng không làm hắn cảm thấy khó chịu.
Nhưng đám người Hầu Minh thì không giống.
Đoạn đường này phải hao tổn tâm lực rồi mới miễn cưỡng đuổi kịp tốc độ của Ngô Đạo Viễn.
Cho nên sau khi nhìn thấy đuổi kịp Tô Tín, Hầu Minh lúc này mới thở ra một hơi, thuận tiện thưởng cho Tô Tín một đạo kiếm khí, không nghĩ tới Tô Tín lại cảnh giác như vậy, không ngờ có thể né tránh.
“Ngươi chính là Tô Tín? Giết đệ tử Thanh Thành kiếm phái, lại lừa gạt chúng ta, ngươi đúng là to gan lớn mật.”
Ngô Đạo Viễn nhìn Tô Tín, hắn cũng kinh ngạc Tô Tín tuổi trẻ.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Bạn cần đăng nhập để bình luận