Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất (Tối Cường Phản Phái Hệ Thống)

Chương 1600 - Hoan Hỉ giáo

Hoan Hỉ giáo
Mấy ngày sau, trong địa cung Hoan Hỉ Miếu ở Đông Bình đạo, Tiêu Ma Da và Long Tàng tôn giả nhận được tin Huyền Quảng Giới Luật đường Thiếu Lâm Tự cầu kiến. Hai người có hơi chút sửng sốt.
Thái độ của Thiếu Lâm Tự với Mật tông bọn họ thế nào dĩ nhiên bọn họ biết. Hai bên cũng chẳng khác nào như nước với lửa. Thiếu Lâm Tự coi thường bọn họ. Bọn họ cũng coi thường cái thái độ giả tạo của Thiếu Lâm Tự.
Nếu nói là Thiếu Lâm Tự đánh đến cửa bọn họ còn tin chứ đổi lại thành Huyền Quảng một thân một mình đến trước cửa cầu kiến, cái này có ý gì đây?
Tuy nhiên, Huyền Quảng cũng đến một mình. Bọn họ cũng chẳng sợ Huyền Quảng bày trò gì. Tiêu Ma Da ngay lập tức căn dặn đệ tử dẫn Huyền Quảng vào.
Huyền Quảng được dẫn vào, nghe được tiếng rên rỉ vọng ra từ trong địa cung, sắc mặt của hắn không khỏi đen đi. Thậm chí chẳng muốn ở lại đây dù chỉ một khắc.
Chỉ có điều, bây giờ còn có nhiệm vụ Huyền Minh giao cho, Huyền Quảng không thể không đến đây một chuyến.
Tiêu Ma Da thấy Huyền Quảng, trên mặt nở nụ cười giả tạo, lạnh nhạt nói: “Huyền Quảng đại sư của Giới Luật đường đấy à? Hôm nay sao lại rảnh rỗi đến Hoan Hỉ Miếu nhỏ nhoi này thế?”
Huyền Quảng nhìn Tiêu Ma Da, lạnh lùng nói: “Hôm nay ta không muốn đến nói vòng vo với các ngươi. Ta chỉ muốn báo cho các ngươi một tin. Nơi Tây Vực có truyền thừa của Đại Thiên Ma Tôn xuất thế. Cửu Ngục tà ma đều đi tranh hết cả. Tông môn Chính đạo nào cũng bị bài xích.
Nhưng Tô Tín thế mà lại được Huyễn Ma Đạo mời làm chi viện vào đất Tây Vực cùng tranh đoạt. Các ngươi mới vừa ăn trái đắng lớn đến thế, chẳng lẽ muốn bỏ qua cơ hội này hay sao?”
Tiêu Ma Da cùng Long Tàng Tôn giả đưa mắt nhìn nhau một cái. Huyền Quảng cho bọn họ biết tin này làm gì?
Tiêu Ma Da hừ lạnh, nói: “Ân oán của Hoan Hỉ Miếu và Tô Tín cứ mặc chúng ta giải quyết, chưa đến lượt Thiếu Lâm Tự bận tâm.
Huống chi khi nãy ngươi cũng đã nói, hiện đất ở Tây Vực đều đã bị Cửu Ngục tà ma chiếm cứ. Dù cho chúng ta có muốn tìm Tô Tín báo thù cũng không đi được.”
Huyền Quảng nhàn nhạt nói: “Đừng quên, Hoan Hỉ giáo cũng là một trong Cửu Ngục tà ma. Huyễn Ma Đạo mời chi viện được thì chẳng lẽ Hoan Hỉ giáo không được?
Dù sao thì có phải ta đang kích động các ngươi hay không trong lòng các ngươi tự biết rõ. Chẳng qua ta chỉ tới báo tin cho các ngươi mà thôi. Cụ thể các ngươi làm như thế nào ta cũng không muốn nói nhiều. Cáo từ.”
Dứt lời, Huyền Quảng ngay lập tức rời đi, để lại hai người Tiêu Ma Da và Long Tàng Tôn giả trố mắt nhìn nhau.
“Hắn có ý gì đây?” Tiêu Ma Da cau mày, có chút không hiểu nổi rốt cuộc Huyền Quảng muốn làm gì?
Long Tàng Tôn giả trầm mặc một thoáng, nói: “Hắn nói mình không kích động, điểm này kẻ ngu mới tin. Lần này rõ ràng bọn họ đến kích chúng ta đối phó với Tô Tín.
Tô Tín phá bố trí của Hoan Hỉ Miếu chúng ta ở Đông Bình đạo tuy đáng ghét nhưng Thiếu Lâm Tự cũng chịu không ít thiệt hại bởi Tô Tín. Cho nên lần này, Thiếu Lâm Tự muốn dùng mưu, báo tin cho chúng ta. Giờ chúng ta có ra tay hay là không cũng chẳng có gì xấu với Thiếu Lâm Tự cả.”
Long Tàng Tôn giả hừ lạnh một tiếng, nói: “Người đời còn tưởng Thiếu Lâm Tự làm việc chính trực, quang minh chính đại. Bây giờ nhìn mà coi, có khác gì chúng ta đâu?”
“Giờ mấu chốt chính là ra tay hay không? Thiếu Lâm Tự quả đúng là đến kích động nhưng tin bọn họ cung cấp chắc đều là thật.”
Long Tàng Tôn giả trầm giọng nói: “Tại sao không ra tay? Ân oán giữa Hoan Hỉ Miếu và Tô Tín sớm muộn cũng phải kết thúc. Lần này chúng ta hợp lực với Hoan Hỉ giáo, thực lực mạnh hơn bình thường. Hơn nữa còn không cần đến sân khách ở Tây Bắc tác chiến. Giờ nếu đã có cơ hội thì dĩ nhiên phải tiên hạ thủ vi cường.
Huống chi lần này Đại sư huynh đến Tây Vực đoán chừng cũng là vì truyền thừa của Đại Thiên Ma Tôn. Chúng ta đi Tây Vực, tìm đại sư huynh. Đến lúc đó đồng loạt ra tay. Dù có không giết được Tô Tín thì cũng phải đánh cho hắn trọng thương!”
Thiếu Lâm Tự đúng thực đứng ngoài châm ngòi, nhưng vấn đề chính là châm ngòi như này với Hoan Hỉ Miếu mà nói cũng không có chỗ nào bất lợi. Không những thế lại cho họ một cơ hội đối phó với Tô Tín. Đã như vậy thì sao còn muốn cự tuyệt cho được?
Tiêu Ma Da gật gật đầu, nói: “Được rồi, vậy chúng ta đi gửi thư cho Hoan Hỉ giáo đi. Đoán chừng bây giờ bọn họ cũng đã lên đường đến Tây Vực rồi.”
Hoan Hỉ giáo ở Lũng Tây đạo, cách Tây Vực không quá xa. Bởi vì Cửu Ngục tà ma có minh ước mọi người nhất định phải chờ cho đến khi đánh lui được hết mấy tông môn Chính đạo ưa xen vào chuyện của người khác kia xong rồi mới đồng loạt tiến vào Tây Vực. Bởi vậy nên bây giờ Hoan Hỉ giáo cũng chưa có hành động gì.
Đến khi hai người Tiêu Ma Da và Long Tàng Tôn giả vào Lũng Tây đạo, liền ngay lập tức chạy đến Hoan Hỉ giáo.
Lũng Tây đạo ở gần Tây Vực, địa hình trên căn bản cũng tương đối cằn cỗi cho nên Cửu Ngục tà ma, trừ Bạch Liên giáo bọn họ không biết tổng đà nằm ở đâu ra, thì tám tông môn Ma đạo khác căn bản đều bị bài xích khỏi đất Trung Nguyên đến nơi hoang vu cằn cỗi. Ví dụ như Hoàng Tuyền giáo ở Lương Châu đạo, Hoan Hỉ giáo ở Lũng Tây đạo, vân vân…
Chương 1601 - Hoan Hỉ giáo (2)
Hoan Hỉ giáo (2)
Dĩ nhiên, địa vực như vậy thật ra thì cũng có chỗ tốt. Ít nhất tông môn Chính đạo ít khi xuất hiện ở đây, đỡ cho bọn họ suốt ngày lải nhải gây sự.
Thế lực của Hoan Hỉ giáo ở Lũng Tây đạo cực lớn. Mặc dù căn nguyên của Hoan Hỉ giáo xuất phát từ Hoan Hỉ Miếu nhưng bây giờ Hoan Hỉ giáo còn phô trương hơn Hoan Hỉ Miếu nhiều.
Bởi Lũng Tây đạo ở sát Tây Vực nên một phần ba đất đai ở đây là đất hoang, một phần ba là sa mạc, chỉ còn lại một phần ba là ốc đảo.
Chỗ mà Hoan Hỉ giáo ở chính là ốc đảo ở giữa sa mạc. Miếu thờ cao lớn bệ vệ ở giữa ốc đảo mênh mông giống như một Phật quốc thu nhỏ, người đến người đi vô số. Không chỉ có người của Hoan Hỉ giáo mà còn có những võ giả khác ở Lũng Tây đạo. Những người này trông thấy đệ tử Hoan Hỉ giáo cũng đều tỏ thái độ một mực cung kính. Ở đây, Hoan Hỉ giáo có thể nói là có uy tín vô cùng.
Tiêu Ma Da và Long Tàng Tôn giả nhìn hết thảy những thứ này mà hâm mộ. Hoan Hỉ Miếu ở Tây Cương chẳng qua chỉ có một ngôi miếu lớn mà thôi, khí thế còn kém hơn Hoan Hỉ giáo trước mắt đây.
Mặc dù nguyên nhân là vì đất Tây Cương cằn cỗi, nhưng phần nhiều lại là vị Hoan Hỉ Miếu có điều cố kỵ. Còn Hoan Hỉ giáo thì không.
Võ giả nhất mạch Hoan Hỉ Mật tông thực ra có võ đạo rất bá đạo. Nhưng vì Mật tông dù gì cũng thuộc về nhất mạch Phật tông, cho nên bọn họ cũng không thể làm quá mức. Bởi vậy, những thứ công pháp quá mức bá đạo, tổn thương thiên hòa, bọn họ chỉ có thể niêm phong bảo tồn chứ không sử dụng.
Cũng ví như môn song tu thải bổ đơn giản nhất vậy. Song tu chính là điều hòa hai bên âm dương, tại trong cực lạc chứng đạo đại lộ, có thể nói là hai bên đều có lợi.
Nhưng thải bổ lại xem đối phương như là lò luyện, vô hạn hút lấy khí tinh thần của đối phương. Người bị thải bổ quá độ có thể bị phế ngay lập tức.
Cho nên phương pháp thải bộ này bị tuyệt đối cấm sử dụng ở Mật tông. Tuy nhiên trong thực tế, sức mạnh và hiệu suất mà thải bổ mang lại còn nhiều gấp mười mấy lần so với song tu.
Cho nên khi đó ở Đông Bình đạo, bọn họ mới có thể đưa cho Giang Nguyên Thần phương pháp song tu thải bổ mà chính bọn họ cũng không dùng.
Dù sao thì Giang Nguyên Thần cũng không phải là người của Mật tông bọn họ, không có nhiều vướng mắc. Hơn nữa, bản thân Giang Nguyên Thần tuổi thọ cũng cao, dùng phương pháp song tu tốc độ chậm chỉ e là một sớm một chiều cũng không thể khôi phục thực lực được. Phải dùng cách song tu thải bổ mới được.
Hoan Hỉ Miếu có cố kỵ như vậy. Còn Hoan Hỉ giáo bị trục xuất khỏi Mật tông thì lại không có.
Công pháp tu luyện của bọn họ giống Hoan Hỉ Miếu như đúc. Tuy nhiên, Hoan Hỉ giáo cũng có thể thải bổ một vài nữ võ giả thực lực tốt một cách không hạn chế. Đồng thời, bọn họ cũng nuôi dưỡng rất nhiều nữ đệ tử hòng dùng lúc song tu.
Cách làm như vậy mặc dù thương thiên hại lý nhưng Hoan Hỉ giáo lại hết sức thâm độc. Họ đưa phương pháp thải bổ này dạy cho một số thế lực địa phương ở Lũng Tây đạo, để bọn họ cũng nhảy vào trong cái hố này.
Mặc dù phương pháp thải bổ Hoan Hỉ giáo cho những người này cũng chỉ là cấp thấp nhưng tốc độ tu luyện còn nhanh hơn là cực khổ tu hành bình thường.
Đến khi có người tông môn Chính đạo nhìn không được, muốn tới xen vào thì được thôi, có bản lĩnh thì giết cả Lũng Tây đạo đi.
Chờ cho đến khi Long Tàng Tôn giả và Tiêu Ma Da vào Hoan Hỉ giáo, ngay lập tức có hai tên tiểu hòa thượng mới xuất gia đi tới thi lễ với hai người, nói: “Hai vị sư tổ mời đi theo ta. Các sư tổ Hoan Hỉ giáo đều đang ở bên trong kính hầu.”
Hoan Hỉ giáo và Hoan Hỉ Miếu có chung một gốc. Người của Hoan Hỉ Miếu mà bị Mật tông trục xuất thì ngay lập tức sẽ được Hoan Hỉ giáo nhận vào.
Bởi vậy, mấy vị võ giả Dương Thần cảnh hiện tại ở Hoan Hỉ giáo thật ra là đồng lứa với đám Long Tàng Tôn giả. Tiểu hòa thượng kia gọi bọn họ một tiếng “sư tổ” cũng không sai.
Tiểu hòa thượng dẫn bọn họ đến giữa cung điện, lập tức có ba tên võ giả Dương Thần cảnh đi tới.
Ba tên võ giả Dương Thần cảnh này đều ăn mặc theo lối Mật tông. Dẫn đầu là một người mang khí tức kinh khủng nhưng trên mặt lúc nào cũng treo nụ cười sung sướng. Hệt như thể dù có tức giận trên mặt hắn cũng chỉ mang một biểu tình như vậy thôi, nhìn kỹ thì lại thấy vô cùng đáng sợ.
Người này chính là Giáo chủ của Hoan Hỉ giáo “Tiếu Diện Di Lặc” Vu Chi Kỳ.
Tiêu Ma Da cùng Long Tàng Tông giả đi tới, thi lễ với Vu Chi Kỳ: “Bái kiến sư huynh.”
Hai tên võ giả Dương Thần cảnh khác ở Hoan Hỉ giáo cũng bước đến chào hỏi một tiếng với hai người Long Tàng Tôn giả.
Hai người này lần lượt là “Nhất Ngôn thượng nhân” Hách Ma La, “Lạc Hoa Tôn giả” Côn Tà.
Thấy hai người này, Tiêu Ma Da và Long Tàng Tôn giả không kiềm được mà thấy tâm trạng có chút phức tạp.
Lúc mới bắt đầu, thực lực của Hoan Hỉ giáo không hề mạnh. Dẫu sao bọn họ cũng là đồ thải đi của Hoan Hỉ Miếu, khi đó số lượng người cũng ít đến đáng thương.
Nhưng cũng bởi vì Hoan Hỉ giáo làm việc không quản chế nghiêm ngặt, to gan không chút kiêng kị, có lúc còn điên cuồng hơn so với tông Ma đạo truyền thống. Vì vậy, Hoan Hỉ giáo mới có thể phát triển đến mức này chỉ trong một thời gian ngắn.
Chương 1602 - Ma Đạo
Ma Đạo
Lúc mới bắt đầu, cả Hoan Hỉ giáo chẳng có lấy một cường giả Dương Thần cảnh. Kết quả bây giờ lại có đến tận ba người, đến mức giống như Hoan Hỉ Miếu rồi.
Hơn nữa, nhìn quy mô đệ tử cũng đã hơn hẳn Hoan Hỉ Miếu. Chờ không đến mấy trăm năm nữa thì đoán chừng Hoan Hỉ Miếu sẽ thực sự rớt lại phía sau Hoan Hỉ giáo mất.
Bây giờ, Hoan Hỉ Miếu bọn họ còn giữ được địa vị cũng là vì Hoan Hỉ Miếu ở Tây Cương còn có một vị cường giả đỉnh phong Dương Thần cảnh Đại Hoan Hỉ La Hán.
Chỉ có điều, Đại Hoan Hỉ La Hán đã bế quan trăm năm rồi. Năm đó hắn thường nói muốn theo đuổi thế giới cực lạc, chỉ cần có thể tìm được thế giới cực lạc thuộc về mình thì Đại Hoan Hỉ La Hán kia liền có thể tấn thăng Chân Vũ cảnh, trở thành Chân Vũ cảnh thứ hai ở Mật tông. Khi ấy, thực lực của Hoan Hỉ Miếu ắt hẳn sẽ sánh ngang vai với Kim Cương Tự.
Nhưng trên thực tế, giang hồ ai cũng biết khả năng này rất thấp. Thậm chí ngay cả người của Hoan Hỉ Miếu cũng không có lòng tin gì.
Dù cho là cường giả Chân Vũ cảnh cũng rất ít người bế quan trăm năm. Hơn nữa, lại còn là bế sinh tử quan. Làm không tốt thì đúng thực sẽ chết trong lúc bế quan. Chuyện này trước kia không phải chưa từng xảy ra.
Vu Chi Kỳ nở nụ cười, hỏi: “Hai vị sư đệ tới đây muốn làm gì thế?”
Hoan Hỉ giáo và Hoan Hỉ Miếu hai bên một nhà. Tuy bọn họ một bên thuộc Mật tông, một bên thuộc Cửu Ngục tà ma nhưng quan hệ của hai bên lại rất vô cùng thân cận. Cho nên Tiêu Ma Da cũng không có cái gì để giấu diếm mà nói thẳng tin tức cho Vu Chi Kỳ.
Sau khi nghe xong, Vu Chi Kỳ lập tức nói: “Thì ra là như vậy. Thật ra thì lần này truyền thừa của Đại Thiên Ma Tôn xuất thế, Hoan Hỉ giáo cũng biết. Có điều nên đi hay không thì chúng ta cũng có chút không chắc.
Trước đó vài ngày, Dạ Già Nam sư huynh còn cố ý đến đây, nói là phát hiện Tây Vực có dị bảo xuất thế cho nên hắn mới vào Tây Vực kiểm tra. Chắc hẳn cái mà hắn phát hiện cũng là truyền thừa của Đại Thiên Ma Tôn.”
Tiêu Ma Da và Long Tàng Tôn giả hai người nhìn nhau một cái. Nếu là như vậy thì Dạ Già Nam hẳn đã đạt thành đồng minh với Cửu Ngục tà ma. Nếu không một người không phải võ giả Cửu Ngục tà ma vào Tây Vực nhất định sẽ bị cản lại.
Có điều như vậy lại có chút phiền toái. Nhất thời bán hội Tiêu Ma Da và Long Tàng Tôn giả cũng không liên lạc được với Dạ Già Nam, không kịp báo lại chuyện này cho hắn. Ngọc bội truyền tin cũng có hạn chế về khoảng cách. Trừ khi có thể tiền muôn bạc biển như Đại Chu, ở đạo nào cũng có mật thám Lục Phiến Môn, như vậy tin tức mới có thể truyền dần truyền dần đến Thịnh Kinh thành Đại Chu.
Vu Chi Kỳ tiếp tục nói: “Thật ra lúc đầu Hoan Hỉ giáo chúng ta không có ý định xen vào trong này. Dẫu sao Hoan Hỉ giáo chúng ta cũng không phải truyền thừa của Đại Thiên Ma Tôn. Mấy công pháp ma đạo đó chúng ta học được cũng vô dụng.”
Mọi người ở đây gật đầu một cái. Mặc dù Hoan Hỉ giáo là một trong Cửu Ngục tà ma nhưng bọn họ không tu luyện công pháp Ma đạo mà là bí thuật thần thông của nhất mạch Hoan Hỉ Mật tông.
Công pháp Ma đạo trời sinh tương khắc với công pháp Phật pháp. Mặc dù trong truyền thuyết quả thực có mấy vị từ Phật nhập Ma, hoặc từ Ma thành Phật, tuy nhiên, quá trình tu luyện đều vô cùng nguy hiểm. Nếu không có nghị lực mạnh, cơ duyên lớn thì không cách nào tu luyện thành công.
Bọn họ cũng không có ý định mạo hiểm như vậy, cho nên ngay từ đầu Hoan Hỉ giáo đã không tính tham gia tranh giành truyền thừa Đại Thiên Ma Tôn rồi.
Nhưng trước mắt, thấy nhân vật có thể khiến cho Cửu Ngục tà ma điên cuồng, thế mà bọn họ lại muốn cho qua, Hoan Hỉ giáo vẫn có chút không cam lòng.
Ngay vào lúc này, đám người Tiêu Ma Da lại tìm đến cửa. Đã như vậy thì bọn họ không cần do dự nữa. Trong lúc giúp đám người Tiêu Ma Da đối phó với Tô Tín thì lại thuận thể tranh đoạt truyền thừa Đại Thiên Ma Tôn luôn.
Không đoạt được thì bọn họ cũng không tiếc. Nếu mà đoạt được thì đem đi đổi chác với mấy tông môn Ma đạo khác. Bởi vậy, Vu Chi Kỳ liền đồng ý ngay lập tức.
“Vậy thì đa tạ sư huynh.”
Tiêu Ma Da và Long Tàng Tôn giả chắp tay một cái với Vu Chi Kỳ.
Lúc này, Tô Tín cùng với đám người Huyễn Ma Đạo cũng đã đến biên giới ba mươi sáu nước Tây Vực rồi.
Nơi đây là nơi không ai quản. Khu vực này ở giữa Kim Trướng Hãn Quốc, Tây Bắc đạo, và Lương Châu đạo. Từ trước đến nay, Tây Vực vẫn luôn là cửa ngõ để đi vào Trung Nguyên.
Chỉ có điều hiện tại nơi này đã hoàn toàn bị Cửu Ngục tà ma chiếm cứ. Bất kể là thương nhân Trung Nguyên hay thương nhân Tây Vực, bọn họ đều bị chặn ở đây, không ai dám vọng động một bước.
Đám tông môn Ma đạo Cửu Ngục tà ma này cũng không phải võ lâm Chính đạo. Võ lâm Chính đạo ít nhiều cũng nói quy củ với người thường, không lạm sát kẻ vô tội nhưng mấy Ma đạo tông môn này thì khác. Chọc đến bọn họ, bọn họ sẽ giết người thật.
Thực ra khi nãy bọn họ cũng đã chém mấy người. Bằng không đám thương nhân này cũng không biết điều mà ngoan ngoãn đứng một bên chờ đám người Cửu Ngục tà ma thả cho đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận