Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất (Tối Cường Phản Phái Hệ Thống)

Chương 303 - Thiếu Lâm Tự Bá Đạo (1)

Chúc Ngôn Thành còn nhỏ cơ linh, hắn giả vờ đáng thương nói rất bi thảm: “Hơn nửa năm trước đại ca ta đi theo tùy tùng công tử Thượng Quan thế gia lưu lạc Tương Nam, kết quả đụng phải Tô Tín bài danh hai mươi ba trên Nhân Bảng.”
“Tô Tín bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, hắn không dám động Thượng Quan công tử nhưng giết đại ca ta hả giận.”
“Đại bá ta mang theo vài huynh đệ xuất thân đệ tử tục gia Thiếu Lâm tự đi đòi công đạo nhưng thực lực Tô Tín cường đại, bản tính lại hung tàn, cho nên bọn họ đã bị Tô Tín giết chết.”
“Chúc gia trang ta nhân khẩu đơn bạc, chỉ sợ cả đời này không thể báo thù, cho nên hôm nay chỉ có thể cầu đại sư lấy công đạo cho Chúc gia trang chúng ta.”
Oanh!
Giác Nghiêm lập tức đánh nát bình rượu trên bàn, râu dựng đứng, gương mặt đầy giận dữ.
Giác Nghiêm phẫn nộ không riêng vì Tô Tín giết đệ tử hắn từng ưa thích, hắn còn cho rằng Tô Tín khiêu khích uy nghiêm Thiếu Lâm tự!
Mặc dù nói phương trượng Thiếu Lâm tự hiện tại ‘ Độ Ách La Hán ’ Huyền Khổ ra lệnh trục xuất tất cả đệ tử tục gia Thiếu Lâm tự, hơn nữa nghiêm cấm đệ tử dòng chính Thiếu Lâm tự có liên quan gì với bọn họ, nhưng lệnh cấm này chỉ lưu truyền trong Thiếu Lâm tự, vẫn có rất nhiều người bất mãn, Giác Nghiêm là một trong số đó.
Những đệ tử tục gia Thiếu Lâm tự đều tu hành trong Thiếu Lâm tự vài chục năm, Giác Nghiêm và nhiều tăng nhân khác dạy bọn họ vài chục năm, tình sư đồ nhiều năm như vậy có thể nói buông là buông hay sao?
Cho nên cho dù Thiếu Lâm tự nghiêm cấm đệ tử dòng chính không thể liên quan với đệ tử tục gia, nhưng kỳ thật song phương vẫn còn vươn vấn tình nghĩa nhiều năm với nhau.
Hơn nữa Giác Nghiêm xem ra, cho dù có chút đệ tử tục gia phẩm hạnh không đoan chính phạm sai lầm, vậy thì nghiêm khắc trừng phạt những người này răn đe, thuận tiện cảnh cáo những đệ tử tục gia khác là xong, tội gì phải trục xuất tất cả đệ tử tục gia khác cơ chứ?
Hắn xem ra đại đa số đệ tử tục gia phẩm không tệ, hành vi của phương trượng không khác gì tự hủy tường thành.
Hắn chỉ là một giáo đầu võ tăng La Hán đường, đương nhiên hắn không có tư cách và can đảm nói này nói nọ về phương trượng, nhưng trong lòng của hắn vẫn xem đệ tử tục gia Thiếu Lâm tự chính là người Thiếu Lâm tự bọn họ.
Chúc Ngôn Thành miêu tả sống động, ân oán giữa Tô Tín và Chúc gia trang không phải giang hồ báo thù bình thường, mà là Tô Tín vênh váo hung hăng, ỷ vào thực lực của chính mình lấy mạnh hiếp yếu, hơn nữa đối tượng còn là một đám đệ tử tục gia Thiếu Lâm tự, hắn phải quản chuyện này.
Nhìn thấy bộ dạng của Giác Nghiêm như hiện tại, khóe miệng Chúc Ngôn Thành lộ ra nụ cười bí hiểm, hắn xem ra việc này đã thành.
Đừng nhìn Giác Nghiêm bộ dạng tục tằng nhưng hắn là võ giả Nguyên Thần Cảnh có giác quan nhạy cảm, nếu bị hắn phát hiện mình không đúng thì không xong.
“Tô Tín ở nơi nào? Dẫn ta đi qua.”
Giác Nghiêm lạnh lùng nói.
Chúc Ngôn Thành vội vàng gật đầu, hắn đã sai người mượn tình báo Thiên Hạ tiêu cục tìm vị trí Tô Tín.
Chu Trường Tín chết chinh là đệ tử tục gia Thiếu Lâm tự làm việc cho Thiên Hạ tiêu cục.
Tuy bọn họ không quản chuyện Chúc gia trang cùng Tô Tín nhưng giúp một ít tình báo thì không thành vấn đề gì.
Một ngày sau đó, Tô Tín giục ngựa đi không nhanh không chậm trên đường lớn, dù sao cách Giang Nam hội còn thời gian hơn ba tháng, hắn cũng không cần phải gấp, từ Hán Nam đạo đến Giang Nam đạo cần nửa tháng là đủ.
Đường xá Trung Nguyên cũng không giống như Tương Nam đầy núi lớn và đường nhỏ trong rừng rậm, mà là quan đạo rộng rãi.
Đúng lúc này trên đường cái có một võ tăng cầm trảm ma đao cao lớn cùng người trẻ tuổi mười lăm tuổi đứng trên đường lớn.
Có một ít người lập tức hoảng hốt tránh né, bọn họ cảm nhận khí tức khắc nghiệt trên người của hòa thượng cho nên tránh trước khỏi họa.
Tô Tín không muốn gây chuyện, loại chuyện giang hồ báo thù này mỗi ngày xảy ra rất nhiều, vừa gặp sẽ đánh nhau đó mới là phiền toái không ngừng, cho nên Tô Tín liền muốn lách qua.
Nhưng lúc này người tuổi trẻ kia chỉ vào Tô Tín và quát lớn: “Đại sư! Hắn chính là Tô Tín!”
“Nhắm vào ta hay sao?”
Tròng mắt Tô Tín híp lại, nắm chặt dây cương và nhảy xuống ngựa.
NHững người chung quanh nhìn thấy cảnh tượng giang hồ báo thù, cả đám không dám xem náo nhiệt, lập tức tránh ra xa xa.
Võ giả Hậu Thiên cũng bỏ đi, nhưng cường giả cảnh giới Tiên Thiên có lực phá hoại thật sự quá lớn, vạn nhất ngộ thương bọn họ thì khóc không ra nước mắt.
Giác Nghiêm đang nhắm mắt lại mở ra, sát khí hung tàn bộc phát, hắn lúc này không giống hòa thượng, mà là giống một sát thần.
Trảm Ác Tăng Giác Nghiêm cả đời giết người vô số, các lộ đạo phỉ, hung nhân, ác đồ chết trong tay hắn không có một vạn cũng có tám ngàn, sát khí trên người hắn nhiều hơn các nhân sĩ võ lâm nhiều lắm.
“Tô Tín, ngươi giết đệ tử Thiếu Lâm tự chúng ta, ngươi có biết tội hay không?”
Giác Nghiêm nói chuyện như sấm làm màng tai đám người chung quanh chấn động.
Người trẻ tuổi áo đen kia chính là Tô Tín? Tại sao cái tên này quen thuộc như vậy?
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 304 - Thiếu Lâm Tự Bá Đạo (2)
Có chút giang hồ hơi suy nghĩ liền giật mình tỉnh ngộ.
Tại Hán Nam đạo còn có ai tên Tô Tín? Đương nhiên là bài danh hai mươi ba Nhân Bảng, Huyết Kiếm Thần Chỉ Tô Tín!
Hơn nữa vừa rồi hòa thượng kia nói cái gì ‘ giết đệ tử Thiếu Lâm tự ’, hắn chính là người Thiếu Lâm tự.
Phần đông người giang hồ lập tức hưng phấn, cường giả Nhân Bảng chống lại đệ tử Thiếu Lâm tự, lần này có trò hay xem rồi.
Tô Tín thản nhiên nói: “Thiếu Lâm tự không phải đã trục xuất đệ tử tục gia ra khỏi Thiếu Lâm sao? Tại sao còn là người Thiếu Lâm tự?
Giác Nghiêm niệm phật hiệu và nói: “Học công pháp Thiếu Lâm tự chính là người Thiếu Lâm tự, Tô Tín ta chỉ hỏi ngươi, ngươi động thủ với Thượng Quan Ngạn Khanh, vì sao lại còn giết Chúc Ngôn Tín?”
Tô Tín rất kinh ngạc vì sao Giác Nghiêm phải hỏi như vậy, dù sao hắn có thù oán với Chúc gia cũng là do Chúc Ngôn Tín dẫn ra, việc này người ngoài ít khi biết tới.
Tô Tín kinh ngạc nhìn Chúc Ngôn Thành bên cạnh Giác Nghiêm, càng nhìn càng thấy có mấy phần giống Chúc Ngôn Tín.
Liên tưởng đến Giác Nghiêm bỗng nhiên xuất hiện ở chỗ này, Tô Tín nghĩ tới Chúc gia còn chưa từ bỏ ý đồ, lại dám mượn tay Thiếu Lâm tự động với mình.
Nhìn thấy Tô Tín không nói lời nào, Chúc Ngôn Thành lập tức nói: “Tô Tín! Ngươi giết đại ca ta, chẳng lẽ hiện tại còn còn không dám thừa nhận sao?”
Tô Tín lạnh lùng cười nói: “Có gì không dám thừa nhận? Chúc Ngôn Tín là ta giết thì sao chứ? Hắn đứng bên Thượng Quan Ngạn Khanh là địch nhân của ta, chẳng lẽ đối mặt hắn ta còn phải hạ thủ lưu tình sao?”
Ánh mắt Giác Nghiêm bắn ra hàn quang, quả nhiên kẻ này đúng như lời Chúc Ngôn Thành nói, bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, hắn là địch với Thượng Quan Ngạn Khanh, lại chỉ dám giết thủ hạ của người ta nhưng Thượng Quan Ngạn Khanh hiện tại vẫn sống rất tốt.
“Ta lại hỏi ngươi, Chúc Trạch Phương có phải ngươi giết không?”
“Là ta giết thì sao?”
Tô Tín thản nhiên nói.
Hắn không biết Chúc Ngôn Thành nói gì với hòa thượng này, hoặc là bẻ cong một ít sự thật nhưng hắn không muốn giải thích, huống hồ giải thích cũng vô dụng.
Thiếu Lâm tự đã nghiêm cấm đệ tử dòng chính liên hệ với đệ tử tục gia, nhưng tên hòa thượng này vẫn tới đây, hiển nhiên hắn căn bản đứng về phía đệ tử tục gia, thậm chí hắn không xem lệnh cấm Thiếu Lâm tự là cái gì cả.
Dù sao Tô Tín giết phụ tử Chúc Ngôn Tín và Chúc Trạch Phương là chuyện ván đã đóng thuyền, cho dù hắn giải thích cũng không dùng được, cũng không cách nào cải biến ý thức của hòa thượng này, đã như vậy cần giải thích làm gì chứ?
Giác Nghiêm hít sâu một hơi và nói: “Tô Tín, trên người của ngươi lệ khí quá nặng, theo ta về Thiếu Lâm tự, phế bỏ võ công tu thân trong Trấn Ma Tháp năm mươi năm, chờ ngươi tẩy đi lệ khí trên người, ta liền thả ngươi rời đi.”
Thiếu Lâm tự được xưng thủ lĩnh chính đạo, kể cả đệ tử bọn họ cũng cho rằng như thế.
Giác Nghiêm danh hiệu ‘ Trảm Ác Tăng ’, hắn tự hào sát khí mình quá nặng là do giết người đáng chết.
Lần này hắn đối phó Tô Tín, nguyên nhân căn bản cũng bởi vì Tô Tín giết đệ tử hắn từng yêu thích nhất, hơn nữa hắn còn cho rằng Tô Tín khiêu khích uy nghiêm Thiếu Lâm tự nên mới ra tay.
Công phẫn là công phẫn, tư oán là tư oán, Giác Nghiêm phân rất rõ ràng.
Tuy hắn hận không thể giết Tô Tín tại chỗ nhưng vẫn dựa theo mấu chốt của mình mà làm việc, Tô Tín tội không đáng chết nhưng nhất định phải trừng phạt.
Phế bỏ võ công, giam giữ Trấn Ma Tháp năm mươi năm tẩy đi một thân lệ khí, hắn xem ra làm như vậy là đúng đắn.
Nhưng Tô Tín nghe xong liền cười lớn, hắn cười lạnh và nói: “Phế bỏ võ công trấn áp năm mươi năm? Chê cười! Quả thực chính là chê cười!”
Trong mắt Tô Tín bắn ra hàn quang lạnh lùng.
“Cho dù ta lệ khí ngập trời thì mắc mớ gì tới ngươi? Phàm là kẻ xen vào chuyện người khác đều không có kết cục tốt, ngươi thực nghĩ Thiếu Lâm tự chính là võ lâm chí tôn trong thiên hạ hay sao?”
Những võ giả chung quanh gật đầu, bọn họ cũng không có hảo cảm gì với Thiếu Lâm tự cả, bởi vì đám người Thiếu Lâm tự ưa thích xen vào việc của người khác.
Bọn chúng thích xen vào mọi việc, còn làm ra bộ dạng chính nhân quân tử, kỳ thật còn không phải đang mua danh chuộc tiếng, muốn biểu hiện ra thực lực và địa vị Thiếu Lâm hay sao?
Ánh mắt Giác Nghiêm bắn ra sát cơ lạnh giá: “Nếu ngươi gian ngoan mất linh, bần tăng cũng chỉ có thể tự mình bắt giữ ngươi, phế bỏ võ công và đưa vào Trấn Ma Tháp.”
“Ngươi tuổi còn nhỏ thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, lại còn hung hăng càn quấy cuồng vọng, không biết hối cải, hiện tại ngươi còn đứng thứ hai mươi ba Nhân Bảng, chờ ngươi trưởng thành chắc chắn đứng hàng Hắc bảng làm hại võ lâm.”
Tô Tín cười lạnh và nói: “Thật có lỗi đại sư, tại hạ đã sớm dạo qua Hắc bảng nhưng không có việc gì.”
Giác Nghiêm hừ lạnh một tiếng, hắn rút trảm mã đao trong tay và sát khí ngập trời bộc phát dữ dội, quanh người tràn ngập phật quang, sát cơ cùng từ bi dung làm một thể, quanh người có phật âm và tiếng ma quỷ kêu gào, loại tràng diện này nhìn thế nào cũng không tự nhiên.
Nhưng lúc này Tô Tín và những võ giả đang đứng xem chung quanh ngạc nhiên không thôi, hòa thượng này chính là võ giả Nguyên Thần Cảnh.
“Là Trảm Ác Tăng Giác Nghiêm! Hắn là Nguyên Thần Cảnh tông sư của La Hán đường Thiếu Lâm tự, Trảm Ác Tăng Giác Nghiêm!”
Nhìn thấy Giác Nghiêm lộ ra tu vi Nguyên Thần Cảnh, những võ giả tren đường đi lập tức nhận ra thân phận của hắn.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 305 - Lần Đầu Chiến Nguyên Thần (1)
Trước mặt những người chung quanh và Tô Tín, Giác Nghiêm không có bạo lộ tu vi mình ra ngoài, mọi người cho rằng Giác Nghiêm chỉ là võ giả Thần Cung Cảnh rất mạnh mà thôi.
Nhưng hiện tại Giác Nghiêm bạo lộ thực lực và thân phận làm mọi người sợ hãi, vẻ mặt Tô Tín biến thành ngưng trọng.
Với thực lực của hắn hiện tại, cho dù võ giả Tiên Thiên Thần Cung Cảnh, chỉ cần không vào Nhân Bảng, cho dù không dùng tiêu hao phẩm thì Tô Tín cũng có thể đối chiến một phen.
Nhưng võ giả Nguyên Thần Cảnh không giống, tồn tại cấp bậc như thế, cho dù Tô Tín có tiêu hao phẩm cũng không thể đánh bại đối phương.
Chênh lệch to lớn như vực sâu không phải sức người có thể vượt qua.
Những người chung quanh dùng ánh mắt đồng tình nhìn Tô Tín, vị cường giả Nhân Bảng này đoán chừng sẽ thành cường giả Nhân Bảng có bài danh ngắn nhất trong lich sử.
Bọn họ thừa nhận Tô Tín rất mạnh, cho dù là võ giả Tiên Thiên nào đối mặt với Nguyên Thần Cảnh đều không có tư cách xưng là mạnh.
Cho dù đệ nhất Nhân Bảng Đạo Si Lâm Trường Hà, hắn có thể ngồi nói suông làm cường giả Nguyên Thần Cảnh á khẩu không trả lời được nhưng không cách nào mạnh bằng Nguyên Thần Cảnh võ đạo tông sư.
Võ đạo tông sư, danh xưng này thuyết minh thực lực cường giả Nguyên Thần Cảnh.
Chỉ có đạt tới Nguyên Thần Cảnh mới xem như chính thức lĩnh ngộ võ đạo, trở thành tồn tại cấp tông sư.
Giác Nghiêm không có nói nhảm với Tô Tín, hắn cầm đao chém xuống.
Hắn cho rằng Tô Tín đã có ý niệm nhập ma trong đầu, hơn nữa ma tính sâu nặng, đã không cách nào dựa vào lời lẽ có thể hóa giải.
Nếu đã không thể khuyên bảo thì hắn chỉ có thể dùng đao trong tay độ hóa mà thôi.
Thân là cường giả Nguyên Thần Cảnh, Giác Nghiêm chém một đao mang theo uy thế thiên địa khiếp quỷ thần, phật quang mang theo sát cơ vô tận.
Nội tâm Tô Tín rùng mình, thực lực Giác Nghiêm chỉ là Hóa Thần Cảnh trong Nguyên Thần Cảnh nhưng thực lực của hắn có thể sánh ngang Yến Hoàng Cửu thực lực Dung Thần Cảnh!
Ngày xưa tại thành Thương Sơn, Yến Hoàng Cửu già nua có thể dùng một địch bốn gã Hóa Thần Cảnh võ đạo tông sư của võ lâm Tương Nam, nhưng bốn người kia so sánh với Giác Nghiêm có chênh lệch như ngày và đêm.
Tô Tín đối mặt với một đao của đối phương nhung không có dũng khí đón đỡ, cho nên hắn trực tiếp lui lại thật nhanh.
Hắn thi triển Phong Thần Thối, trong nháy mắt thi triển Phong Quyển Tàn Vân không phải tiến công, mà là lui về phía sau.
Trong lúc rút lui, hai chân Tô Tín đá liên kích vào không khí, dùng lực lượng Phong Thần Thối mượn lực đánh tan đao mang, miệng hắn chảy một dòng máu tươi.
“Công pháp khinh công thật kỳ diệu.”
Giác Nghiêm thì thào một tiếng, cảm giác mình có chút xem thường Tô Tín.
Từ trước sẽ không có võ giả Tiên Thiên nào có thể ngăn một đao của hắn, nhưng Tô Tín không chỉ ngăn được, hơn nữa nhìn bộ dáng của hắn còn không tổn thương quá nặng.
Công pháp khinh công không bỏ qua công lao, nó bạo phát tốc độ cực kỳ nhanh chóng, hơn nữa còn có lực công kích không tầm thường nên mới có thể đánh tan đao mang.
Đương nhiên Giác Nghiêm chỉ hơi ngạc nhiên một chút mà thôi, võ giả Tiên Thiên có võ công huyền diệu, trong tình huống chênh lệch đẳng cấp to lớn cũng không có chút tác dụng nào.
Giác Nghiêm cầm trảm mã đao trong tay chém xuống, trảm mã đao đen kịt như thôn phệ tất cả ánh sáng, hào quang chung quanh trảm mã đao bị thôn phệ không còn, nó như ác quỷ đang cắn nuốt Tô Tín.
“Trảm tất cả tà ác trên thế gian, trảm phiền não của chúng sinh.”
Bóng tối tới gần, bên trong ẩn chứa phật quang vô tận nhưng phật quang lại ẩn chứa sát cơ đáng sợ.
Từ bi độ ách, dùng giết ngăn giết. Đây cũng là đao ý của Giác Nghiêm!
Thân nhr Tô Tín rút lui thật nhanh, Phong Thần Thối nhanh nhẹn như gió, bước chân của hắn đầy hư ảnh, hắn không ngừng lui về phía sau.
Đao thế của Giác Nghiêm giống như giòi bọ trong xương không bỏ qua, Tô Tín đành phải ra tay.
Du Long Kiếm chém ra một đám huyết quang ngập trời, kiếm quang như nhuộm máu người, toàn thân Tô Tín bị huyết sắc bao phủ, huyết khí trùng thiên!
Giác Nghiêm hừ lạnh nói: “Kiếm pháp tà dị như thế, ngươi đã đi lên con đường tà đạo, nát cho ta!
Huyết quang bị đao thế chém nát thành mảnh nhỏ, lực lượng còn thừa đánh Tô Tín bay ra xa, Tô Tín phun máu tươi.
Lúc bay về phía sau, Tô Tín liên tục bắn ra ba chỉ, một chỉ nhanh lẹ như sấm, một chỉ mang theo nóng bỏng của lửa, một chỉ băng hàn lạnh buốt.
Ba loại chỉ kính bắn về phía Giác Nghiêm, Giác Nghiêm há miệng gào thét một tiếng thật to, chính là Sư Tử Hống của Thiếu Lâm.
Sóng âm cường đại lập tức đánh nát Kinh Thần chỉ của Tô Tín, thuận thế bao phủ Tô Tín, mũi miệng và lỗ tai Tô Tín đều có máu tươi chảy ra.
Giao thủ mấy chiêu, Tô Tín ra tay đều khó ngăn công kích, ngay cả tránh né cũng không được.
Tô Tín híp mắt lại, hắn mượn lực lượng Phong Thần Thối không lùi mà tiến tới, hắn lại phóng thẳng về hướng Giác Nghiêm.
Giác Nghiêm sững sờ, tiểu tử này điên rồi sao?
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 306 - Lần Đầu Chiến Nguyên Thần (2)
Nhưng Tô Tín lúc này không phải nhắm mục tiêu là Giác Nghiêm, mà là Chúc Ngôn Thành đang xem náo nhiệt!
Huyết Hà thần chỉ điểm ra, tơ máu như kiếm quang bắn thẳng vào Chúc Ngôn Thành.
Thục lực Chúc Ngôn Thành còn chưa tới Tiên Thiên thì làm sao có thể tránh được Huyết Hà thần chỉ của Tô Tín? Huống hồ cho dù hắn là Tiên Thiên cũng không thể tránh thoát.
Nhìn thấy Tô Tín lúc này còn to gan ra tay đả thương người khác, Giác Nghiêm lập tức giận dữ.
Hiện tại Tô Tín đã sử dụng Huyết Hà thần chỉ, Giác Nghiêm ra tay có thể đánh chết Tô Tín, Chúc Ngôn Thành cũng không sống được.
Đối với Giác Nghiêm mà nói, đương nhiên cứu người là quan trọng nhất, cho nên hắn đành phải buông tha Tô Tín và quay người cứu Chúc Ngôn Thành.
Nhưng lúc này trong mắt Tô Tín lộ ra hung quang, hắn ra tay đối phó Chúc Ngôn Thành thì hắn cũng đổi tiêu hao phẩm, vừa vặn có thể sử dụng hiện tại.
Tô Tín thu kiếm xuất đao, trong tay hắn không có đao cho nên dùng cổ tay chém ra.
Chỉ trong chốc lát hỏa diễm bộc phát giống như diệt thế, cho người ta cảm giác hủy thiên diệt địa.
Một đao vạch phá không gian, một đao phần thiên trữ hải!
Tô Tín từng thi triển Hỏa Diễm Đao ở cảnh giới Hậu Thiên nhưng hắn dùng thực lực Tiên Thiên Linh Khiếu Cảnh viên mãn thi triển ra hoàn toàn khác xa lúc còn ở cảnh giới Hậu Thiên, uy lực khác nhau một trời một vực.
“Mật Tông Hỏa Diễm Đao!”
Ánh mắt Giác Nghiêm sinh ra một tia kinh hãi, đối mặt với đao thế kinh thiên động địa, ngay cả hắn cũng có cảm giác bị hủy diệt.
Giác Nghiêm vội vàng ngăn cản, quanh người bộc phát cương khí màu vàng, hào quang màu vàng bao phủ quanh người hắn, ngay sau đó chân khí và Hỏa Diễm Đao va chạm với nhau.
Người qua đường chung quanh nhìn thấy Giác Nghiêm là võ giả Nguyên Thần Cảnh liền không tự giác tránh né xa xa mấy trăm trượng, lúc này nhìn thấy Tô Tín lại có thể giao thủ với cường giả Nguyên Thần Cảnh còn đánh ra uy thế mạnh như vậy, bọn họ lập tức trợn mắt há hốc mồm.
Qua chừng vài chục dây sao, ánh lửa biến mất, tuy Giác Nghiêm không bị Hỏa Diễm Đao của Tô Tín làm bị thương nhưng vô cùng chật vật.
Tăng y màu đỏ cháy đen, chòm râu quai nón của hắn cũng khét lẹt.
Sắc mặt Giác Nghiêm tối tăm, cũng không phải bị Hỏa Diễm Đao ảnh hưởng, mà là hắn tức giận.
Trên trán Chúc Ngôn Thành bên cạnh hắn bị Huyết Hà thần chỉ xuyên qua đầu chết tại chỗ
Trước mắt không có thân ảnh Tô Tín đâu cả, hiển nhiên hắn bị Tô Tín đùa giỡn.
Hắn đường đường võ giả Nguyên Thần Cảnh xuất thân Thiếu Lâm tự lại bị Tô Tín một võ giả cảnh giới Tiên Thiên đùa nghịch xoay vòng vòng, nếu không phải nơi này có quá nhiều người, chỉ sợ Giác Nghiêm hận không thể ngửa mặt lên trời
thét lên đầy giận dữ mới giải hận.
Giác Nghiêm muốn tiếp tục truy tung Tô Tín thì ở phương xa có một lão tăng đi tới, bước chân chỉa xuống đất, mỗi một bước vượt qua hơn mười trượng, trong nháy mắt hắn đã xuất hiện trơớc mặt Giác Nghiêm.
Nhìn thấy lão tăng xuất hiện, Giác Nghiêm vội vàng chắp tay trước ngực thi lễ nói: “Tham kiến Huyền Minh sư thúc.”
Lão tăng này này thuộc chữ Huyền của Thiếu Lâm tự, hắn là tồn tại cùng trang lứa với phương trượng Huyền Khổ Thiếu Lâm tự thế hệ này.
Hơn nữa hắn chính là thủ tọa La Hán đường Thiếu Lâm tự, là cường giả Dương Thần Cảnh, cũng là lãnh đạo trực tiếp của Giác Nghiêm.
Nhìn thấy Giác Nghiêm chật vật như thế, còn có thi thể Chúc Ngôn Thành trên mặt đất, Huyền Minh thở dài nói: “Ngươi đã giao thủ với Tô Tín? Kết quả như thế nào?”
Giác Nghiêm đỏ mặt nói: “Tô Tín quá giảo hoạt, hắn đã trốn rồi.”
Huyền Minh lại là thở dài một hơi, gương mặt nghiêm túc nói: “Giác Minh, trước kia ta nói với các ngươi thế nào? Phương trượng ra lệnh cấm ngươi xem như trò đùa sao? Hiện tại Thiếu Lâm tự chúng ta triệt để không có liên quan với đệ tử tục gia, vì sao ngươi phải xuất đầu vì bọn họ?”
Giác Nghiêm trầm mặc chốc lát nói: “Ta không có xuất đầu vì bọn họ, lệ khí của Tô Tín quá nặng, thủ đoạn tàn nhẫn, tâm tư ác độc, huống hồ hắn là võ giả tán tu, đã có manh mối đi lên con đường tà đạo, ta muốn mang hắn về Trấn Ma tháp, bằng không khó bảo toàn tương lai hắn làm ác.”
“Hồ đồ!”
Huyền Minh chỉ vào Giác Nghiêm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: “Ít dùng bộ dạng này gạt ta, Tô Tín có thể giống những người khác sao?”
“Hắn mới qua tuổi hai mươi đã có thể đứng top ba mươi Nhân Bảng, chính là nhân vật thiên kiêu thế hệ trẻ trong võ lâm, tương lai không có ngoài ý muốn chắc chắn sẽ thành một trong những cường giả Nguyên Thần.”
“Nếu lần này ngươi đánh chết hắn cũng bỏ đi, nhưng ngươi lại để cho hắn trốn thoát, từ đó càng chứng minh Tô Tín ưu tú và khó chơi.”
“Sau lần này Tô Tín nhất định sẽ hận Thiếu Lâm tự rất sâu, ngươi dẫn đại địch như thế cho Thiếu Lâm tự chúng ta, ngươi còn không biết tội hay sao?”
Giác Nghiêm lại mạnh miệng nói: “Hắn chỉ là Tiên Thiên Linh Khiếu Cảnh mà thôi, có thể gây ra sóng gió gì? Cùng lắm ta lại ra tay một lần, lần này nhất định có thể giết hắn.”
Huyền Minh lắc đầu thở dài nói: “Ngươi còn không hiểu ý ta hay sao? Tô Tín cảnh giới Tiên Thiên đã có thể làm ngươi chật vật như thế, chờ hắn đến Nguyên Thần Cảnh, hai người các ngươi ai thắng ai thua còn không biết đâu.”
“Huống hồ hắn có thể đào thoát khỏi tay ngươi một lần, liền có thể đào thoát lần thứ hai.”
“Hơn nữa theo ta được biết, lần này Tô Tín được Giang Nam hội mời nên chuẩn bị đi Giang Nam.”
“Chờ Tô Tín thành danh tại Giang Nam hội, hành động của Thiếu Lâm tự chúng ta hôm nay có khác gì chèn ép tiểu bối? Có phải bị người ta chê cười hay không?”
“Giác Nghiêm, lần này ngươi gây ra chuyện quá lớn, vi phạm lệnh cấm của phương trượng không tính, còn ném thể diện Thiếu Lâm tự, theo ta về chùa nhận phạt.”
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 307 - Người Thần Bí (1)
Tuy cuối cùng Giác Nghiêm vẫn không ủng hộ lời của Huyền Minh nhưng hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi cùng Huyền Minh trở lại Thiếu Lâm tự tiếp nhận trừng phạt.
Trong Thiếu Lâm tự môn quy sâm nghiêm, cho dù hắn là cường giả Nguyên Thần Cảnh, nếu phạm phải sai lầm vẫn bị trừng phạt.
Giác Nghiêm bị Huyền Khổ mang về Thiếu Lâm tự, lúc này Tô Tín đã chạy đi đi hơn trăm dặm.
Hắn không xác định Giác Nghiêm có đuổi theo hay không cho nên hắn toàn lực chạy đi cho tới lúc chân khí hao hết, lúc này hắn mới dừng lại.
Hắn ăn một viên thuốc chữa thương, Tô Tín khôi phục chân khí trong người một ít.
Vừa rồi đối chiến với Giác Nghiêm chỉ một hồi, hắn cũng đánh ra vài ngụm máu tươi nhưng thương thế không có nặng như lúc tử chiến với đám người Chúc Trạch Phương.
Trận chiến khi đó kinh mạch hắn vỡ vụn thiếu chút nữa đã biến thành phế nhân, còn lần này Tô Tín chỉ bị lực lượng của Giác Nghiêm đánh tổn thương nội tạng, chỉ phun vài ngụm máu, nghỉ ngơi vài ngày là thương thế không còn.
Vào lúc Giác Nghiêm ra tay cũng làm cho Tô Tín nhìn thấy sự khủng bố của cường giả Nguyên Thần Cảnh.
Cho dù mình có hệ thốn làm át chủ bài nhưng không có thực lực tuyệt đối không có khả năng sánh bằng võ giả Nguyên Thần Cảnh.
Lần này hắn hối đoái tiêu hao phẩm cấp bậc tam tinh nửa, toàn lực ra tay cũng chỉ làm đối phương chật vật mà thôi, căn không có làm Giác Nghiêm bị thương.
Cho dù mình hối đoái tiêu hao phẩm cấp bậc tứ tinh cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Cho dù có tồn tại chuyện vượt cấp giết địch nhưng cũng phải xem đẳng cấp của ngươi và đối phương như thế nào.
Tối thiểu Tiên Thiên và Nguyên Thần Cảnh là hai cảnh giới khác nhau, chưa từng có người nào vượt qua mấy cấp bậc và khiêu chiến thành công.
Thời điểm Tô Tín khôi phục hơn phân nửa khí lực, vào lúc hắn muốn chạy đi, bỗng nhiên trước mặt hắn xuất hiện một đám khói đen bay lên, một người thần bí mặc cổn bào, đầu đội mặt nạ phán quan bước ra, trên trán Tô Tín đổ mồ hôi lạnh như mưa.
Nếu như nói Giác Nghiêm toàn lực ra tay đã làm Tô Tín cảm thấy áp lực rất lớn, trên người thần bí mang mặt nạ lại sinh ra uy áp vô tận, khí tức của hắn sâu đậm như biển, khủng bố đến mức Tô Tín không cách nào tưởng tượng nổi.
Tô Tín tin tưởng, chỉ cần hắn muốn giết mình cũng chỉ cần dùng một ngón tay là đủ.
Người thần bí mang mặt nạ phán quan tặc lưỡi, hắn nói: “Tô Tín ah Tô Tín, ta vẫn xem nhẹ ngươi, vốn cho rằng lần trước ngươi lấy một địch bốn đánh chết bốn tên võ giả Thần Cung Cảnh cũng là cực hạn, không nghĩ tới ngươi hôm nay lại có thể làm võ giả Nguyên Thần Cảnh chật vật như thế, đúng là khó lường.”
Tô Tín không có nói tiếp, hắn chỉ trầm giọng nói: “Các hạ là người phương nào? Muốn làm gì?”
Thực lực giữa hắn và người thần bí khác biệt quá lớn, người ta đã tìm tới tận
cửa, Tô Tín tin tưởng hắn khẳng định không phải tới nói chuyện phiếm với mình.
Tô Tín lên liền nói thẳng, người thần bí kia sững sờ, ngay sau đó hắn cười nói: “Được, ta cũng không thừa nước đục thả câu, ta sẽ nói đơn giản, ta xme trọng ngươi, muốn ngươi gia nhập tổ chức của chúng ta.”
Tô Tín hơi kinh ngạc và nói: “Ta muốn biết ngươi nói là tổ chức gì?”
Người thần bí mang mặt nạ phán quán lắc đầu và nói: “Thật có lỗi, ta sẽ không nói cho ngươi biết, nếu ngươi gia nhập tổ chức thì ngươi sẽ biết.”
Tô Tín cười khổ nói: “Ta có thể cự tuyệt sao?”
Người thần bí gật đầu: “Đương nhiên có thể, ta tới mời ngươi gia nhập, cũng không phải đến bắt buộc ngươi gia nhập.”
Tô Tín sững sờ, thực có thể cự tuyệt?
Hắn vừa rồi nói câu kia cũng chỉ thuận miệng mà thôi, nếu như người thần bí cường ngạnh một chút thì Tô Tín chọn đáp ứng.
Thực lực đối phương chỉ cần dùng một ngón tay là giết mình, nếu như Tô Tín không đáp ứng, khó bảo toàn đối phương không động thủ.
Tô Tín lại không nghĩ tới đối phương chỉ ra mặt mời chào chứ không có ép buộc, việc này làm Tô Tín không kịp trở tay.
Nhìn thấy vẻ mặt Tô Tín như thế, người thần bí mang mặt nạ phán quan nói:
Toàn bộ gương mặt của hắn bị mặt nạ phán quan che đậy nhưng Tô Tín vẫn có thể cảm giác hắn đang cười.
“Ta nói rồi, ta tới mời ngươi gia nhập, đương nhiên ngươi cũng có thể lựa chọn cự tuyệt.”
“Trước kia ta không nói tin tức rõ ràng cho ngươi biết là vì muốn tốt cho ngươi, có nhiều thứ ngươi biết quá nhiều sẽ không có chỗ tốt với ngươi đâu.”
“Huống hồ ngươi không muốn gia nhập tổ chức chúng ta, ta lại nói rõ lai lịch tổ chức cho ngươi biết, ngươi biết nhiều thứ như vậy chẳng phải đang ép ta giết ngươi?”
Người thần bí nói chuyện thú vị, Tô Tín sững sờ nhưng sau đó cảm giác hợp lý.
Người thần bí bước lên phía trước một bước và nói: “Tuy ta không thể nói lai lịch tổ chức cho ngươi biết nhưng ta có thể cho ngươi một cam đoan, ngươi gia nhập tổ chức, ngươi không bao giờ còn là người không có chỗ dựa.”
“Hôm nay Giác Nghiêm muốn phế bỏ võ công của ngươi và mang về Thiếu Lâm tự trấn áp, nếu ngươi gia nhập tổ chức của ta, ta cam đoan đến lúc đó tự nhiên sẽ có người lên Thiếu Lâm tự tìm Huyền Khổ và mang ngươi trở lại.”
Nội tâm Tô Tín lập tức chấn kinh, nếu như người thần bí không có khoác lác, thực lực tổ chức sau lưng hắn quá khủng bố rồi.
Phương trượng Thiếu Lâm là ‘ Độ Ách La Hán ’ Huyền Khổ là người thế nào? Hắn chính là Chân Vũ cảnh võ đạo đại tông sư, là cao thủ nổi danh Thiên Bảng, chính là một trong những người mạnh nhất trên giang hồ.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 308 - Người Thần Bí (2)
Người thần bí lại nói tổ chức sau lưng có thể đi lên Thiếu Lâm tự tìm Huyền Khổ đòi người, thực lực như vậy cũng quá khủng bố rồi.
“Thế nào, hiện tại ngươi có quyết định gia nhập tổ cức hay không?”
Người thần bí hỏi.
Cảm giác người thần bí không có sát tâm, Tô Tín lắc đầu.
Nhìn thấy Tô Tín tỏ thái độ, người thần bí cũng không thất vọng, hắn nói: “Nếu ngươi không muốn gia nhập thì ta cũng không miễn cưỡng ngươi, ta muốn tìm chính là thành viên cùng chung chí hướng, mà không phải bức bách làm ngươi mang nhị tâm.”
Người thần bí móc một tấm lệnh bài giao cho Tô Tín: “Ngươi thu lệnh bài này, nếu như ngươi gặp được nguy hiểm gì liền quán chú chân khí vào trong lệnh bài, đến lúc đó tự nhiên sẽ có người xuất hiện cứu ngươi.”
“Đương nhiên lệnh bài này không phải dùng không, ngươi mượn lực lượng tổ chức cứu ngươi, vậy ngươi cần phải trả giá thật nhiều mới được.”
“Ngươi nhìn thấy lực lượng tổ chức, hoặc là gia nhập tổ chức, hoặc là ngươi cũng chết đi.”
Sau khi giao lệnh bài, người thần bí kia quay người liền đi, thời điểm thân thể hắn dung nhập vào trong khói đen, hắn nhớ tới cái gì đó lại ném ra một câu và biến mất không thấy gì nữa.
“Đúng rồi, vừa rồi quên nói cho ngươi biết, Giác Nghiêm đã bị thủ tọa La Hán đường ‘ Đại Bi Thủ ’ Huyền Minh mang về Thiếu Lâm tự trừng phạt, ngươi không cần trốn đông trốn tây.”
Đợi đến lúc người thần bí biến mất, Tô Tín cầm lệnh bài sau đó ngồi xuống đất, trên mặt hắn mang theo thần thái suy nghĩ.
Chuyện xảy ra hôm nay quá khó lường, thậm chí làm cho hắn không kịp phản ứng.
Nhìn lệnh bài không có văn tự gì nhưng lại có hoa văn kỳ dị, Tô Tín có suy đoán với thực lực thế lực sau lưng người thần bí.
Đầu tiên, thực lực của đối phương rất mạnh, thậm chí mạnh tới mức có thể khiêu chiến Thiếu Lâm tự, nghe ý của người thần bí, dường như hắn không có xem Thiếu Lâm tự là chuyện gì quan trọng.
Thứ hai, tổ chức này là tổ chức ngầm, căn bản không muốn người khác biết tổ chức mình là gì, càng không lộ ra ngoài sáng.
Chính bởi vì như thế Tô Tín mới có thể mở miệng cự tuyệt, nếu như thần bí nhân kia hơi cường ngạnh một chút, Tô Tín khẳng định lập tức gật đầu gia nhập, về sau lại nghĩ biện pháp thoát khỏi.
Nhưng vượt quá Tô Tín dự đoán, người thần bí không có ép hắn, chỉ cho hắn tấm lệnh bài, dường như thập phần có lòng tin sau này hắn sẽ sử dụng lệnh bài.
Thu hồi lệnh bài, Tô Tín cũng không nghĩ nhiều như thế.
Giang hồ còn lớn hơn bản thân mình suy nghĩ, tối thiểu Tô Tín không tìm thấy tư liệu của tổ chức thần bí trong Lục Phiến Môn.
Hiện tại Giác Nghiêm đã bị thủ tọa La Hán đường Huyền Minh mang đi, Tô Tín có thể an tâm đi Giang Nam đạo, hiện tại Tô Tín không vội đi như thế, hắn còn có một việc phải làm xong mới rời khỏi Hán Nam đạo.
Nắm chặt kiếm trong tay, trong mắt Tô Tín sinh ra sát cơ đáng sợ, hắn đi về hướng Chúc gia trang!
Lần này Tô Tín không ngờ tới Chúc gia trang có phách lực như vậy, cũng dám châm ngòi Giác Nghiêm đối phó chính mình.
Hắn xem ra Chúc gia trang trừ một Chúc Trạch Phương đáng giá coi trọng thì còn lại đều là phế vật.
Nhưng chính đám phế vật này lại tính kế suýt làm Tô Tín ngã nhào.
Tô Tín gõ vỏ kiếm, lẩm bẩm nói: “Ta biết vấn đề nằm ở nơi nào rồi.”
Thông qua sự kiện Chúc gia trang lần này, Tô Tín phát hiện mình có một tệ nạn, đó chính là sau khi hắn gia tăng bài danh trên Nhân Bảng quá nhanh làm cho người ngoài không hiểu Tô Tín hắn.
Tư liệu cường giả Nhân Bảng kỹ càng, không chỉ có võ công, trong đó còn có đặc điểm tính cách của Tô Tín
Thực lực Tô Tín không cần nhiều lời, chiến tích còn ở đó nhưng hắn đặc điểm tính cách của hắn mơ hồ, bề ngoài giống như hắn cho người ta ấn tượng là người thích trêu chọc tai họa.
Cảnh giới Hậu Thiên giết Phương Đông Đình đạp vào Nhân Bảng, về sau lại liên tục nh bại đám người Địch Vân Phi tại Tương Nam, là người to gan không bận tâm tới hậu quả.
Đối với Tô Tín, to gan cũng vô dụng, bởi vì to gan không thể chấn nhiếp kẻ khác.
Hỏa Vực Ma Thần Diễn La Na bài danh thứ tư Nhân Bảng trời sinh tính hung tàn, giết chóc vô số, đã từng đồ sát qua một đại tộc trong Tây Vực.
Đối với loại người như Diễn Na La, ngươi có thể tính kế hắn, sau khi tính kế hắn không chết thì ngươi phải suy nghĩ có chịu đựng nổi hậu quả hắn trả thù hay
không.
Hiện tại Tô Tín cũng cần uy danh như thế, hoặc nói nó là hung danh mới đúng.
Ngươi muốn tới tính toán ta thì chuẩn bị chờ ta báo thù.
Tô Tín muốn người ta biết rõ sau khi khiêu chiến Tô Tín sẽ có hậu quả gì, sẽ có kết cục thê thảm ra ra sao.
Lần này Chúc gia trang nho nhỏ dám tính kế hắn, Tô Tín muốn biến nó thành điển hình.
Nắm chặt kiếm trong tay, Tô Tín ngồi tới nửa đêm mới khôi phục chân khí trong người tới đỉnh phong, sau đó hắn đứng lên rroiwf đi..
Trước khi rời khỏi Hán Nam đạo, hắn muốn làm xong một chuyện, hắn muốn đi huyết tẩy Chúc gia trang!
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Chương 309 - Diệt Môn (1)
Lúc này trong Chúc gia trang, Chúc gia lão gia tử và đám người Chúc Kỳ Phương không có ngủ, bọn họ đang chờ đợi trong lo lắng.
Tuy Chúc Ngôn Thành bên kia đã truyền tin tứ nói hắn đã thành công gây xích mích Giác Nghiêm đi tìm Tô Tín trả thù, nhưng không biết vì sao nội tâm bọn họ vẫn sinh ra một tia bất an khó xóa đi được.
Thời gian hiện tại đã qua gần một ngày, tại sao bọn họ còn chưa quay về?
Tô Tín chỉ là võ giả Tiên Thiên mà thôi, Giác Nghiêm là cường giả Nguyên Thần Cảnh võ đạo tông sư, chỉ một chiêu là có thể miểu sát hắn, không cần kéo dài tới bây giờ ah? Có thể xảy ra biến cố gì hay không?
Trong lòng mọi người đều có lo lắng, đặc biệt là Chúc Kỳ Phương, hắn không ngừng ra vào đại sảnh, Chúc lão gia tử nhìn thấy cũng phiền muộn không thôi.
“Được rồi! Đừng đi vòng vòng nữa, đi nữa ánh mắt ta hoa lên.”
Chúc lão gia tử quát lớn.
Chúc Kỳ Phương dừng lại, trong miệng lầm bầm: “Ta đã sớm nói, chúng ta không nên dùng chiêu hiểm như vậy.”
“A Thành hắn chỉ là tiểu hài tử, vạn nhất Giác Nghiêm nhìn ra sơ hở thì sao bây giờ?”
“Hơn nữa vạn nhất không giết được Tô Tín thì sao? Chẳng phải sẽ bị Tô Tín
báo thù?”
Chúc lão gia tử hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi thân là gia chủ, tại sao không có một chút phách lực như vậy? Dù sao đã làm rồi, hiện tại ngươi lo lắng có dùng được gì hay không?”
“Giác Nghiêm thân là cường giả Nguyên Thần Cảnh, Tô Tín cũng chỉ có cảnh giới Tiên Thiên mà thôi, hơn nữa sau lưng hắn không có thế lực nào hỗ trợ, lúc Tô Tín hẳn phải chết không thể nghi ngờ!”
Thời điểm hắn vừa mới nói xong, chỉ nghe ngoài có tiếng nổ ầm ầm vang lên, cửa lớn Chúc gia trang bị đánh nát.
Nội tâm người Chúc gia chấn động mạnh, bọn họ vội vàng chạy ra đi, nhìn thấy cửa lớn bị kiếm quang đánh nát, ngay cả đệ tử Chúc gia cũng nằm trong vũng máu, Tô Tín đang mỉm cười như ác ma.
“Làm sao có thể!? Làm sao có thể! Tại sao ngươi còn chưa chết?”
Trên mặt Chúc lão gia tử lộ ra vẻ kinh hãi, cường giả Nguyên Thần Cảnh ra tay lại không thể đánh chết hắn?
Gương mặt Chúc Kỳ Phương lúc này bêến thành chán nản, lẩm bẩm nói: “Ta đã nói không nên trêu chọc Tô Tín, các ngươi lại không nên đi nước cờ hiểm như thế, lần này xong rồi, Chúc gia trang xong rồi!”
Tô Tín thản nhiên nói: “Tại sao ta phải chết? Thực cho rằng các ngươi mượn tay võ giả Nguyên Thần Cảnh ra tay thì ta phải chết chắc hay sao?”
Chúc lão gia tử run rẩy nói: “Vậy ngươi muốn cái gì?”
“Làm gì? Ha ha, ngươi nói ta muốn làm gì?”
Tô Tín lúc này cười mỉa mai, nói: “Làm người nên gánh lấy hậu quả do mình làm ra, làm sai chuyện phải bị phát, chẳng lẽ ngươi không biết đạo lý này sao?”
“Các ngươi có lá gan châm ngòi Giác Nghiêm đi đối phó ta, các ngươi cũng nên chuẩn bị tâm lý bị trả thù.”
Chúc lão gia tử thở dài một hơi, nói: “Được, ta biết rồi.”
Vừa mới dứt câu, Chúc lão gia tử vậy mà trực tiếp quỳ trên mặt đất, trầm giọng nói: “Tất cả mọi chuyện đều là lão phu bài ra, ta nguyện ý tự sát tạ tội, hi vọng Tô công tử ngươi có thể buông tha người Chúc gia trang.”
Tô Tín lắc lắc đầu nói: “Không đủ.”
Trong mắt Chúc lão gia tử bắn ra một tia, hắn chỉ vào Chúc Kỳ Phương và đời thứ hai của Chúc gia trang: “Bọn họ sẽ cùng chết với ta, chỉ cầu Tô công tử ngươi có thể buông tha già yếu, phụ nữ và trẻ con Chúc gia trang, lưu cho Chúc gia một tia huyết mạch!”
Đám người Chúc Kỳ Phương dùng ánh mắt không dám tin nhìn vào mắt mình, hắn nói cái gì? Muốn bọn họ tự sts tạ tội?
Vài tên đời hai của Chúc gia muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng vẫn chán nản im lặng.
Người là dao thớt ta là thịt cá, hiện tại tính mạng tất cả người Chúc gia trang đều nằm trong tay Tô Tín, cho dù bọn họ không tự sát thì Tô Tín sẽ buông tha sao?
Nhưng kết quả Tô Tín vẫn lắc đầu, nói: “Vẫn không đủ.”
Chúc lão gia tử lúc này ngẩng đầu lên:
“Vậy ngươi muốn như thế nào?”
Ánh mắt Tô Tín lộ ra một tia lạnh lùng.
“Rất đơn giản, ta muốn Chúc gia trang chó gà không tha!”
“Chúng ta liều với ngươi”
Đám người Chúc Kỳ Phương nghe xong lời này cảm thấy điên cuồng.
Tô Tín đã muốn tiêu diệt cả gia tộc bọn họ, còn có cái gì có thể nói? Trừ dốc sức liều mạng thì bọn họ có những phương pháp khác hay sao?
Trong mắt Tô Tín bắn ra thần thái đùa cợt, Huyết Hà Thần Kiếm bộc phát kiếm quang lạnh thấu xương, trực tiếp chém ngang lưng đám người Chúc Kỳ Phương.
Hiện tại người có thực lực mạnh nhất trong Chúc gia trang chính là Chúc Kỳ Phương và một đám đời thứ hai có thực lực Tiên Thiên Khí Hải Cảnh, những người này trong mắt Tô Tín không đáng nhắc tới.
Nửa canh giờ sau, hơn ba trăm nhân khẩu Chúc gia trang bị Tô Tín đồ sát không còn.
Trên thân kiếm bắn ra máu tươi tung tóe, Tô Tín trực tiếp quay người rời đi.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt
Bạn cần đăng nhập để bình luận