Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất (Tối Cường Phản Phái Hệ Thống)

Chương 2776 - Cửu Cực Quy Nhất (3)

Địa Tạng Vương ở một bên cũng thấp giọng nói: “Nếu Mạnh Tông chủ đã nói thế, thái độ của ta cũng giống vậy. Thuyền lật khó có người sống. Bây giờ chúng ta giống như Yêu tộc, đều đang đánh cược. Chẳng qua là đang đặt tiền cược lên người ngươi.
Những Thông Thiên trên giang hồ đều có ý định riêng của mình. Phật Đà muốn đoạt khí vận. Lâm Trường Hà muốn đi con đường của mình. Đại Thiên Ma Tôn cố thủ một phe, không cách nào thuyết phục. Ngay cả Vương Cửu Trọng kia cũng tính dùng võ đạo của hắn đề thông Thần.
Ngươi chỉ cần giải quyết những người này, Cửu Cực Quy Nhất là có thể đạt đến cảnh giới của Nhân Hoàng ngày trước, để đánh một trận với Nhân Hoàng. Trận chiến này thắng bại thế nào khó mà đoán được. Dĩ nhiên nếu ngươi thắng thì địa vị của Địa Phủ trên giang hồ có thể nhảy lên ngang hàng với hai mạch Đạo – Phật.”
Mạnh Kinh Tiên và Địa Tạng Vương đều là người kinh tài tuyệt diễm và cả cao ngạo. Bọn họ cũng không cho rằng họ yếu hơn Tô Tín. Nhưng tiếc là, có lẽ khí vận trên thế gian này chính là huyền ảo như vậy. Tô Tín là người thứ mười, là người có tiềm lực nhất trong số các Thông Thiên. Trong tương lai người có thể thực sự đánh một trận với Nhân Hoàng cũng chỉ có thể là Tô Tín.
Nếu như đổi Tô Tín thành đám người Phật Đà muốn cướp thiên cơ trên người bọn họ. Địa Tạng Vương cùng Mạnh Kinh Tiên nhất định sẽ không nói hai lời, đánh trước rồi nói sau.
Quan hệ của Tô Tín với bọn họ thì cũng không cần phải nói nhiều đến vậy. Dù sao bọn họ cũng chỉ có thể lựa chọn Tô Tín.
“Vậy ngươi tính ra tay với ai trước? Với sức của ba người chúng ta, muốn chém chết Phật Đà cũng không phải là việc gì khó.” Trong mắt Mạnh Kinh Tiên lộ ra một tia lạnh.
Ai nói Thông Thiên cảnh không thể chết? Những Thông Thiên thượng cổ kia chẳng có mấy người có thể chết một cách yên lành.
Với sức lực liên thủ của ba người Tô Tín, trên giang hồ họ ít có kẻ địch. Thậm chí có thể nói là không ai địch nổi.
Tô Tín lắc đầu, nói: “Tạm thời ba người chúng ta vẫn không thể đồng loạt ra tay. Lần này ba người chúng ta liên thủ bảo vệ Yêu tộc chỉ e đã khiến Phật Đà kiêng kỵ. Nếu bây giờ ba người chúng ta liên thủ đi giết Phật Đà, hai vị Đạo môn kia sẽ không thể mặc kệ không để ý đến.
Đến lúc đó mà đánh lén, cuối cùng biến thành cường công thì ba người chúng ta sẽ rất dễ dàng trở thành kẻ địch của toàn bộ giang hồ. Cho nên, người đầu tiên để hạ thủ không thể là Phật Đà. Hơn nữa, còn phải là ta một mình xuất thủ. Hai vị trước cứ ẩn sau màn. Đến thời khắc mấu chốt hãy xuất thủ là được.”
“Ừ, vậy ngươi tính ra tay với ai trước? Mấy vị Thông Thiên này có thể chẳng có ai dễ nuốt cả đâu.” Địa Tạng Vương hỏi.
Ngay lúc này, Hoàng Bỉnh Thành bên ngoài bỗng nhiên đến gõ cửa, đưa cho Tô Tín một phần tình báo.
Hoàng Bỉnh Thành biết nặng nhẹ. Hiện tại Tô Tín đang cùng đám người Mạnh Kinh Tiên thương lượng chuyện quan trọng, hắn còn dám qua quấy rầy thì chứng tỏ chuyện đúng là đại sự.
Sau khi nhận được tình báo, Tô Tín nhìn một cái, trên mặt hắn nhất thời nở một nụ cười, thuận tiện đưa tình báo cho Mạnh Kinh Tiên cùng Địa Tạng Vương, nói: “Khi nãy chúng ta còn đang suy nghĩ lần này chọn ai để ra tay. Bây giờ, đối tượng cũng có rồi, ngay cả lý do cũng có luôn.”
Mạnh Kinh Tiên cùng Địa Tạng Vương xem tình báo kia một cái. Bên trong nó bất ngờ lại là Vô Sinh lão mẫu mà Tây Bắc Đạo truy nã đã lâu. Không ngờ nàng đã gia nhập vào Hoàng Thiên Vực, đứng dưới quyền của Khương Viên Trinh!
Vô Sinh lão mẫu gia nhập vào dưới trướng Khương Viên Trinh thật ra thì cũng là bị bắt buộc. Chờ mãi đến ngày hôm nay. Thế mà tất cả mọi tính toán đều đã thành vô ích. Trong số những cường giả Thông Thiên cảnh không có vị trí của nàng.
Vốn không tấn thăng Thông Thiên thì thôi, nhưng trong con đường Thông Thiên nàng còn muốn giết cả Tô Tín. Lần này cũng đã hoàn toàn kết tử thù với Tô Tín rồi.
Ở trên giang hồ nhiều năm như thế, Vô Sinh lão mẫu chưa thấy người nào thù dai như Tô Tín.
Thiên Đế cùng Triệu Cửu Lăng đều chết trong tay hắn. Hiển nhiên, Tô Tín cũng không định bỏ qua Vô Sinh lão mẫu.
Đặc biệt là sau đó, Tô Tín ngay lập tức ra lệnh truy nã, treo giải thưởng cho Vô Sinh lão mẫu trên giang hồ. Hành động này càng khiến cho Vô Sinh lão mẫu tức đến nghiến răng ken két.
Bình thường mà nói, đứng ở đỉnh cao Thần Kiều cảnh như nàng mà nói thì đã không còn ai dám đi treo thưởng cho nàng. Nhưng vấn đề là người treo thưởng lại chính là Tô Tín. Đây cũng được coi là vạn năm trên giang hồ mới có một.
Đối mặt với chuyện này, biện pháp đơn giản nhất của Vô Sinh lão mẫu chính là tìm nơi hải ngoại hoặc Nam Man, rừng sâu núi cao ở Đông Di để mà ẩn tu. Những nay này hiếm dấu người. Thế lực của Tô Tín cũng còn lâu mới tới mức lật đảo được toàn bộ giang hồ.
Nhưng vấn đề là, người như Vô Sinh lão mẫu có thể chịu được tịch mịch hay sao? Nàng khó khăn lắm mới có thể xuất thế một lần nữa, nhưng nàng xuất thế không phải để bế quan.
Huống chi, những bí mật thời thượng cổ kia Vô Sinh lão mẫu cũng không biết.
Nàng nghĩ, mất tinh thạch ẩn chưa thiên cơ kia rồi, đường tấn thăng Thông Thiên của nàng cũng hoàn toàn bị cản rồi, thế nên có bế quan cũng vô dụng.
Nghĩ tới nghĩ lui như vậy, cuối cùng Vô Sinh lão mẫu cũng chọn một phe để thần phục, đổi lấy được sự che chở của những cường giả Thông Thiên cảnh khác.
Hiện tại, trong số những Thông Thiên hiện nay trên giang hồ, bên phía Tô Tín thì dĩ nhiên không cần cân nhắc. Hai vị kia của Đạo môn cũng không cần bàn, bọn họ lười để ý đến việc vớ vẩn này.
Phật Đà ngược lại cũng có thể được. Nhưng vấn đề là Vô Sinh lão mẫu không dám.
Người nhìn tưởng như đại từ bi thực ra lại là người tâm cơ nhất. Vô Sinh lão mẫu cho dù có là kẻ điên, nàng cũng không có khả năng đứng về phía Phật Đà.
Mà Đại Thiên Ma Tôn cũng không nằm trong phạm vi cân nhắc của nàng. Ban đầu, trong con đường Thông Thiên, Đại Thiên Ma Tôn đứng về phía Tô Tín. Cho nên theo bản năng, Vô Sinh lão mẫu cũng cho rằng Đại Thiên Ma Tôn là người của Tô Tín. Trên thực tế, quan hệ của Đại Thiên Ma Tôn với Tô Tín không thân thiết đến thế.
Sau đó, Vô Sinh lão mẫu ngược lại cũng đi tìm Vương Cửu Trọng. Đáng tiếc Vương Cửu Trọng cho dù có bước chân vào Thông Thiên thì cũng luôn trong trạng thái bế quan. Vô Sinh lão mẫu căn bản không gặp được mặt Vương Cửu Trọng đã bị sư đệ Tư Mộ Hàn của hắn đuổi đi.
Lần trước, Tô Tín cùng Vương Cửu Trọng đánh một trận thực sự khắc rất sâu trong ấn tượng của hắn. Sư huynh hắn hiếu chiến, song hắn không cho phép Vũ Thiên Vực bọn họ lại chọc vào kẻ địch như Tô Tín lần nữa.
Cho nên cứ thế, Vô Sinh lão mẫu cũng chỉ có thể thử vận may đi tìm Khương Viên Trinh.
Ban đầu, Vô Sinh lão mẫu không đi tìm Khương Viên Trinh bởi trước đó, Khương Viên Trinh đã bị Tô Tín cùng Mạnh Kinh Tiên liên tiếp đánh bại. Vô Sinh lão mẫu còn cho rằng Khương Viên Trinh biết sợ đám người Tô Tín, không dám thu nhận nàng. Nào ngờ, Khương Viên Trinh quả thật đồng ý. Đây quả là một niềm kinh hỉ ngoài ý muốn.
Lúc này, biên trong Hoàng Thiên Vực, một tên Chân Vũ của Hoàng Thiên Vực mặt lộ vẻ lo lắng nói với Khương Viên Trinh: “Vực chủ, thực lực của Vô Sinh lão mẫu đúng là mạnh. Thậm chí có thể nói là người mạnh nhất dưới Thông Thiên cảnh. Chỉ vì một mình nàng ta mà đi đắc tội với Tô Tín. Cái này có hơi không đáng giá chứ? Tên Tô Tín kia bây giờ có đến hai đồng minh Thông Thiên cảnh. Một khi trở mặt với đối phương, cũng tương đương với việc chúng ta đồng thời khai chiến với Dịch Kiếm Môn lẫn Địa Phủ đó!”
Khương Viên Trinh lắc đầu, nói: “Ngươi nghĩ nhầm rồi. Chính là bởi vì điểm này cho nên ta mới dám thu nhận Vô Sinh lão mẫu, đắc tội với Tô Tín.
Tô Tín hắn có đồng minh. Mặc dù ta không có nhưng bất kể là Phật Tông hay Đạo môn, chắc chắn sẽ không để mặc cho Tô Tín liên thủ với Mạnh Kinh Tiên cùng Địa Tạng Vương đến vây công Hoàng Thiên Vực chúng ta.”
“Vì sao?” Tên Chân Vũ kia nghi ngờ hỏi.
“Bởi vì hai chữ: cân bằng!”
Khương Viên Trinh trầm giọng nói: “Hiện tại trên giang hồ có mười vị Thông Thiên. Quan hệ giữa ba người Tô Tín mật thiết khó phân. Nếu quả thực đánh thì cho dù có là Đạo môn cũng khó mà địch lại. Nếu như để mặc cho ba người Tô Tín lần lượt giải quyết từng Thông Thiên trên giang hồ, thì không phải Tô Tín kia thực sự vô địch rồi?
Lúc trước trong Vân Mộng Trạch, Tô Tín gọi Mạnh Kinh Tiên và Địa Tạng Vương đến, cái này thực ra là một bước đi tồi tệ. Bởi vì sự xuất hiện của bọn họ nên mới khiến cho đám người Phật Đà dâng ý cảnh giác.
Cho nên ta dám cam đoan, chỉ cần Tô Tín dám đem bọn họ đến vây công Hoàng Thiên Vực chúng ta, Phật Đà và Đạo Tổ nhất định sẽ không mặc kệ.”
Nói đến đây, Khương Viên Trinh lại liếc tên Chân Vũ kia một cái, nói: “Huống chi ban đầu, trên con đường Thông Thiên ta đã từng muốn giết Tô Tín, hai bên đã kết đại thù rồi.
Nếu ta không đoạt được một viên tinh thạch, không tấn thăng Thông Thiên thì e là bây giờ ta cũng phải dẫn Hoàng Thiên Vực chạy thoát thân.
Cho nên, dù có đắc tội Tô Tín hay không, thật ra đã chẳng còn ý nghĩa nữa. Dù sao bây giờ ta và Tô Tín cũng đã kết tử thù, không chết không thôi.”
Tên Chân Vũ Hoàng Thiên Vực kia gật đầu một cái. Trong mắt vẫn mang theo một vẻ do dự. Thấy thế, Khương Viên Trinh lắc đầu một cái. Ai nói cường giả Chân Vũ cảnh sẽ không có sợ hãi? Chân Vũ cảnh cũng thế, cũng sẽ biết sợ.
Tô Tín và Mạnh Kinh Tiên đánh bại Khương Viên Trinh hai lần, ngược lại không đánh mất dũng khí của Khương Viên Trinh, song lại khiến cho Chân Vũ trong Hoàng Thiên Vực cũng nảy sinh ra tâm trạng sợ hãi. Đây cũng không phải là chuyện gì tốt.
Nhưng vào lúc này, một tên đệ tử Hoàng Thiên Vực mặt đầy lo lắng chạy đến nói: “Vực chủ! Không xong rồi! Tô Tín dẫn theo đông đảo cường giả Tây Bắc Đạo dưới quyền hắn tấn công vào Hoàng Thiên Vực chúng ta!”
Khương Viên Trinh chau mày: “Nhanh như vậy?”
Biểu hiện của Tô Tín này cũng có phần quả quyết quá đáng. Hắn chỉ vừa mới nhận Vô Sinh lão mẫu không bao lâu, Tô Tín đã đến tìm hắn gây sự rồi. Hơn nữa, lại còn điều động cả Tây Bắc Đạo vũ trang đầy đủ đến. Tô Tín này muốn làm cái gì đây?
“Người Địa Phủ cùng Dịch Kiếm Môn có đến không?”
Tên đệ tử Hoàng Thiên Vực kia lắc lắc đầu, nói: “Không có. Chỉ có một Tô Tín cùng thế lực thủ hạ Tây Bắc Đạo của hắn thôi.”
Khương Viên Trinh cười lạnh một tiếng: “Tô Tín này còn cho rằng bây giờ còn là trước kia hay sao? Mọi người cùng nhau tấn thăng Thông Thiên, nào có ai yếu hơn ai?”
Khương Viên Trinh đến giờ còn chưa ý thức được rằng Tô Tín khác với những người khác. Chênh lệch thực lực trong số chín vị Thông Thiên thượng cổ kia thì quả thực không quá lớn. Trừ thực lực của một mình Nhân Hoàng muốn vượt xa những người khác ra, thì chênh lệch giữa những người còn lại chẳng qua chỉ một nước mà thôi.
Bây giờ, trạng thái của Tô Tín mặc dù không đến nỗi như của những Thông Thiên thời thượng cổ và Nhân Hoàng, nhưng ít nhất cũng mạnh hơn một nước so với Khương Viên Trinh.
Hiển nhiên, Vô Sinh lão mẫu cũng nghe được tin. Nàng đi đến bên cạnh Khương Viên Trinh, nói: “Khương vực chủ, bây giờ Tô Tín đánh đếnc ửa, ngươi cũng không phải là muốn giao ta ra đó chứ?”
Lòng người khó dò, Vô Sinh lão mẫu không cách nào hoàn toàn tin tưởng Khương Viên Trinh. Huống chi nàng cũng không ngờ đến chuyện Tô Tín lại cố chấp với nàng đến thế, nhanh vậy đã đến Hoàng Thiên Vực rồi.
Khương Viên Trinh lạnh nhạt nói: “Yên tâm, ta đã thu nhận ngươi rồi. Nếu giờ Tô Tín đến ta liền giao ngươi ra thì khác gì ta vứt người của Khương Viên Trinh mình?
Huống chi, thù oán giữa ta và Tô Tín cũng không nhỏ hơn ngươi. Dù cho có giao ngươi ra, chuyện này cũng không dễ dàng kết thúc. Kiểu gì cũng sẽ bị Tô Tín đó lừa gạt một phen nữa.”
Lúc này, Vô Sinh lão mẫu mới thở phào nhẹ nhõm. Bấy giờ nàng mới đi theo Khương Viên Trinh ra khỏi đó, chuẩn bị đi đón Tô Tín.
Thật ra thì cho dù Khương Viên Trinh tính giao nàng ra, Vô Sinh lão mẫu cũng có chút sức lực.
Nàng không tấn thăng Thông Thiên, nhưng hiện tại trên giang hồ, những Thông Thiên này hãy còn chưa hoàn toàn nắm giữ được sức mạnh. Có thể nói, cảnh giới của bọn họ lúc này chỉ là Thông Thiên cảnh sơ kỳ mà thôi. Nàng có thể không địch lại Khương Viên Trinh hoặc Tô Tín, nhưng trả giá một chút để thoát thân thì vẫn có thể được.
Lúc này bên ngoài Hoàng Thiên Vực, Tô Tín nhìn trận pháp đã đựng lên ở trước Hoàng Thiên Vực kia, khóe miệng hắn không kiềm được mà lộ ra nụ cười. Hắn bước ra một bước. Quanh thân hắn, Liệt Diễm phần thiên. Một quyền đánh xuống, hệt như thể Mặt trời chói chang rọi xuống đất đai. Trong hỏa vực đó, một tiếng vang lớn vang dội. Trận pháp kia của Hoàng Thiên Vực ầm ầm vỡ vụn!
Lần này hắn đến là để giết người. Nếu đã tính làm chuyện tuyệt tình thế thì còn để lại mặt mũi gì nữa? Cứ thẳng tay động thủ là được.
Chờ khi Khương Viên Trinh dẫn người đi từ bên trong Hoàng Long thành ra, thấy được cảnh này, sắc mặt hắn trong nháy mắt liền đen đi tột độ.
Nhắc tới thì trận pháp Hoàng Thiên Vực bọn họ coi như cũng là xui xẻo. Bất kể là hộ tông đại trận hay các loại trận pháp cất kỹ của Hoàng Thiên Vực chăng nữa, thoạt tiên là bị Tô Tín phá vỡ dễ như trở bàn tay. Sau đó lại bị Mạnh Kinh Tiên phá tiếp một lần nữa. Kết quả, Tô Tín một lần nữa đánh đến cửa, lại dùng một quyền đánh nát trận pháp.
Hộ tông đại trận là mặt mũi của một tông môn đứng đầu, cũng là ranh giới cuối cùng. Đánh đến cửa cũng đã là đến mức độ kinh động trận pháp. Đó chính là không nể mặt ai rồi.
Cho nên nói, mặt mũi của Hoàng Thiên Vực lần này cũng mất nhiều. Bị người ta đánh vào mặt ba lần liên tiếp, đổi thành ai cũng không dễ chịu.
Có điều, Khương Viên Trinh cũng không ngay lập tức phát tác. Hắn chẳng qua chỉ cẩn thận cảm thụ một chút. Quả thực không có khí tức của Địa Tạng Vương và Mạnh Kinh Tiên. Nếu chỉ có một mình Tô Tín, hắn vẫn đánh được.
Mà lúc này, trong Phạm Thiên Vực, khi Tô Tín chỉ vừa mới dẫn người từ Tây Bắc Đạo lên đường, đã có người mang động tĩnh của Tô Tín báo lại cho Phật Đà.
Phật Đà trầm giọng nói: “Mạnh Kinh Tiên của Dịch Kiếm Môn và Địa Tạng Vương của Địa Phủ có động tĩnh không?"
Tên đệ tử kia thấp giọng nói: “Địa Tạng Vương vẫn chưa về Địa Phủ mà đang nội tu trong Tây Bắc Đạo. Hình như là tính giúp Tô Tín tạm thời trấn thủ ở Tây Bắc. Còn Mạnh Kinh Tiên cũng không có hành động gì. Sau khi trở lại Dịch Kiếm Môn, hắn vẫn luôn bế quan.”
Phật Đà thản nhiên gật đầu, tùy ý phất tay một cái, nói: “Vậy không cần tham gia vào. Chỉ có một mình Tô Tín xuất thủ, chắc hẳn Tô Tín vẫn muốn đến tìm Khương Viên Trinh đòi phải trái.
Con người Tô Tín sĩ diện. Tính cách hắn có nợ phải trả. Lúc trước, trong con đường Thông Thiên, Khương Viên Trinh muốn giết hắn, mối thù này đã kết rồi.
Vậy mà giờ Khương Viên Trinh còn dám chủ động thu nhận Vô Sinh lão mẫu. Cái này căn bản là đang gây hấn với Tô Tín. Nếu Tô Tín có thể nhịn được mới là kỳ lạ.
Cũng tốt, cứ để cho bọn họ tranh tài một trận. Vị hậu duệ Nhân Hoàng kia gần đây cũng rất sôi nổi. Cứ để cho hắn biết, Thông Thiên cảnh cũng chẳng đơn giản đến thế!”
Lúc này, Khương Viên Trinh cũng không biết Phật Tông cùng Đạo môn đều chọn cách khoanh tay đứng nhìn khi Tô Tín tấn công Hoàng Thiên Vực.
Huống chi hiện tại chỉ có một mình Tô Tín, Khương Viên Trinh vẫn có thể đỡ được. Hắn cụng không có hy vọng xa vời rằng dưới tình hướng chỉ có một mình Tô Tín xuất thủ, Phật Đà hay Lâm Trường Hà sẽ ra tay.
Khương Viên Trinh nhìn Tô Tín, lạnh lùng nói: “Tô Tín, ngươi cũng hơi bá đạo quá rồi đấy. Thực sự cho rằng Hoàng Thiên Vực chúng ta dễ bắt nạt vậy sao? Trước đó người xuất thủ bảo vệ Yêu tộc. Bây giờ lại trắng trợn muốn tấn công Hoàng Thiên Vực ta. Tô Tín, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Muốn gây hạo kiếp loạn chiến trên giang hồ à?”
Nhìn Khương Viên Trinh, Tô Tín cười lạnh một tiếng, lười đi giải thích với hắn.
Hôm nay, hắn đến là để giết người. Bất kể Khương Viên Trinh nói nhảm đến nhường nào, chụp cho Tô Tín bao nhiêu cái mũ cũng không hề gì. Bây giờ Tô Tín cũng không sợ người khác bàn tán.
Cho nên, lúc Khương Viên Trinh vừa dứt lời, Tô Tín liền bước ra một bước. Trong nháy mắt đã đến trước người Khương Viên Trinh. Quanh thân Tô Tín, hỏa vực ầm ầm bùng nổ hóa thành vô số kiếm khí dữ tợn tấn công đến Khương Viên Trinh!
Thấy cảnh này, sắc mặt của Khương Viên Trinh bỗng nhiên thay đổi. Hắn kiểu gì cũng không thể ngờ Tô Tín này nói ra tay là ra tay. Thật không nói phải trái.
Hỏa diễm nóng bỏng kia tấn công tới. Cực đạo thanh phong cộng thêm với sức mạnh của Thái Dương Chân Hỏa khiến cho Khương Viên Trinh lúc này cảm giác được một sự áp lực cực lớn.
Quanh thân hắn, cửu long gầm thét. Sau lưng hắn, Hoàng Đế ảnh hiện lên, hai tay kết ấn, trấn áp hỏa vực!
Người của Tô Tín ngay lập tức hóa thành Ma Thần hỏa vực. Một quyền đánh xuống. Ầm ầm một tiếng. Hỏa diễm vô tận bùng nổ. Hoàng Đế ảnh sau lưng Khương Viên Trinh đón đỡ một quyền của Tô Tín. Pháp tướng lại bắt đầu run rẩy. Tô Tín đánh xuống quyền thứ hai, Pháp tướng lại ầm ầm một tiếng, tức khắc vỡ vụn!
“Tô Tín! Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Lúc này, Khương Viên Trinh vô cùng bức bối. Tô Tín này đúng là khó mà hiểu được!
Nếu như hắn là vì Vô Sinh lão mẫu mà tới thì dù gì cũng phải nói điều kiện đã chứ? Thế mà giờ hắn ngay lập tức ra tay, cái này là sao đây?
Tô Tín lạnh lùng cười một tiếng, căn bản không quan tâm đến Khương Viên Trinh. Hắn phất một tay lên. Trong nháy mắt, Minh Di Thiên Hỏa hạ xuống, Liệt Diễm ùn ùn kéo đến bao phủ Khương Viên Trinh. Sức mạnh kia thực sự khiến cho hắn hít thở không thông.
Lúc này, Khương Viên Trinh đã không màng đến việc vì sao Tô Tín bỗng nhiên lại xuất thủ với hắn. Bây giờ, hắn chẳng qua chỉ kinh hãi vì sao Tô Tín lại mạnh đến thế! Đều là Thông Thiên cảnh, sức mạnh của Tô Tín lại mạnh đến mức khó hiểu đến thế!
Phải biết, trước đó Tô Tín có thể áp chế Phật Đà về mặt sức mạnh rồi. Mà bây giờ, hắn lại dùng tốc độ nhanh nhất luyện hóa lông chim mà Bắc Địa Long Vương cho hắn, cái này khiến sức mạnh Tô Tín lại tiến thêm một bước.
So với Tô Tín, cường giả mới đến Thông Thiên cảnh sơ kỳ như Khương Viên Trinh quá yếu!
Trong mắt Khương Viên Trinh có cửu long lưu chuyển. Theo kiếm hắn điểm ra, Trảm Long Thất Thức được hắn thi triển. Lúc này mới đánh tan được Minh Di Thiên Hỏa của Tô Tín.
Thanh kiếm mô phỏng Nhân Hoàng Kiếm đã bị hắn đánh gãy để đổi lấy sức mạnh cường đại trong lúc tranh đoạt tinh thạch rồi. Mặc dù lấy được tinh thạch vào tay, nhưng trong tay hắn không có binh khí nào thích hợp nữa.
Phải biết, Khương Viên Trinh không am hiểu kiếm pháp. Mặc dù hắn sở hữu loại kiếm kỹ cường đại như Trảm Long Thất Thức, song trong thực tế, tu vi kiếm đạo của hắn rất yếu. Bây giờ không có thanh kiếm thần bình mô phỏng Nhân Hoàng Kiếm kia, tu vi kiếm đạo của hắn càng yếu đi.
Tham Lang Kiếm trong tay Tô Tín bạo phát ra sát cơ nồng nặc. Kiếm hóa Tam Giới ngay lập tức giáng xuống. Điểm khác biệt so với trước kia chính là trong mỗi một thế giới đều có Liệt Diễm vô tận. Có tịch diệt lực, cũng có sinh cơ lực.
Khương Viên Trinh chợt cắn răng một cái. Cho tới giờ hắn cũng không biết rốt cuộc Tô Tín muốn làm gì. Mới ra đã động thủ. Hơn nữa. xem uy thế lúc Tô Tín xuất thủ, hiển nhiên hắn đang ôm lòng nhất định phải giết Khương Viên Trinh!
Thậm chí bây giờ, ngay cả bản thân Khương Viên Trinh cũng không phân biệt được Tô Tín rốt cuộc là muốn giết Bạch Liên Thánh mẫu hay là muốn giết hắn nữa?
Tính sót rồi! Cái hắn tính sai sót duy nhất chính là thực lực của Tô Tín!
Cho dù không có Mạnh Kinh Tiên và Địa Tạng Vương hỗ trợ, dưới tình huống một chọi một, Tô Tín cũng có thực lực thẳng tay chém chết hắn.
Lúc này, đối mặt với áp lực từ Tô Tín, Khương Viên Trinh không còn cách nào khác, chỉ có thể liều mạng.
Mới vừa tấn thăng đến Thông Thiên đã bị ép phải liều mạng. Chuyện như này thật chẳng khác gì trò đùa. Không ngờ chuyện này lại rơi vào đầu hắn.
Huyết vụ nồng đậm hiện lên quanh thân Khương Viên Trinh. Thiêu đốt tinh huyết. Sau lưng hắn, hư ảnh Nhân Hoàng hiện lên. Có điều, đó cũng không phải là Pháp Tướng mà là nhân thân hóa long! Hóa ra một Huyết Long!
Khương Viên Trinh bây giờ mặc dù vẫn là thân người, nhưng tư thái hắn triển hiện ra đã không có gì khác biệt so với một Huyết Long gầm thét thiên địa!
Long giả hô mưa gọi gió. Thông Thiên cảnh nắm thiên địa trong tay. Hai bên kết hợp chính xác là bí thuật truyền thừa Chí Tôn Hóa Long Đại Pháp của Hoàng Thiên Vực bọn họ!
Dùng thân người diễn hóa thiên long, giữ hình dạng thì dễ, song giữ “thần” thì lại khó.
Trước đó, Khương Viên Trinh chẳng qua chỉ diễn hóa được hình hài, uy năng có hạn. Cho đến sau này hắn tấn thăng Thông Thiên, có thể hoàn toàn nắm trong tay thiên địa, trở thành một phần của phương thiên địa này, bấy giờ mới lĩnh ngộ được cái gì thực sự gọi là hô mưa gọi gió, long giả khí tượng.
Huyết trảo ngập không trung. Sức mạnh cường đại này ngay lập tức bóp nát Tam Giới Chi Kiếm của Tô Tín khiến hỏa vực nổ tung.
Nhìn Khương Viên Trinh dùng huyết vụ quanh thân ngưng tụ thành hình rồng, Tô Tín nhíu mày, trong mắt lộ ra vẻ khó dò.
Thật ra thì võ đạo của Khương Viên Trinh ngược lại rất giống Tô Tín. Võ đạo hắn tu luyện cũng không phải là ít.
Công pháp do Nhân Hoàng truyền thừa xuống từ ngày trước rất nhiều. Cho nên võ giả Hoàng ThiênVực cho đến giờ cũng không thiếu công pháp.
Khương Viên Trinh chủ tu công pháp long khí. Hắn biết kiếm đạo. Các loại công pháp đấu chiến hắn cũng hiểu được một ít. Thậm chí, hắn còn biết bí pháp Nguyên Thần và một số những thứ linh tinh khác nữa.
Chỉ có điều, so với Tô Tín, công pháp của Khương Viên Trinh giống như tính cách của hắn. Quá mức bảo thủ, đi lầm đường.
Công pháp mà Tô Tín tu luyện thì nhiều. Nhưng hắn luyện kiếm thì tu vi kiếm đạo của hắn cũng đủ để sánh vai với Mạnh Kinh Tiên, kiếm kỹ thông thần.
Trên thân thể Tô Tín lại có sức mạnh có thể so đấu với Phật Đà. Mà trên Nguyên Thần, trước lúc Tô Tín chưa tấn thăng Thông Thiên, hãy còn một Vô Sinh lão mẫu có thể so sánh với hắn. Nhưng cùng với việc Tô Tín tấn thăng đến Thông Thiên, ngay cả Vô Sinh lão mẫu cũng không cách nào so sánh được với Tô Tín. Có thể nói bây giờ, trên Nguyên Thần, Tô Tín chính là nhân vật mạnh nhất.
Đây cũng là chênh lệch giữa Tô Tín và Khương Viên Trinh. Tô Tín chỉ cần tu luyện một môn võ đạo, hắn nhất định sẽ tu luyện môn võ đạo đó tới trình độ cao nhất. Còn Khương Viên Trinh lại chỉ có thể đến nước tinh thông, không yếu hơn người khác nhưng cũng không thể mạnh hơn người khác.
Hiện tại, Khương Viên Trinh đã bị Tô Tín bức đến mức phải thiêu đốt khí huyết, nhưng với Tô Tín mà nói, cái này vẫn không đủ!
Long thân Khương Viên Trinh gầm thét, hô mưa gọi gió. Trong nháy mắt huyết vũ vô tận bay lên. Trong mỗi một giọt huyết vũ đều hàm chứa sát cơ cùng sức mạnh mạnh mẽ, chấn động đất đai, sát cơ nồng nặc.
Trên mặt Tô Tín không có chút biến hóa nào. Hai tay hắn ngay lập tức kết ấn. Phiêu Linh Kiếm Vũ trong Hỗn Thiên Tứ Tuyệt được dùng. Đồng thời, mưa rơi xuống không ngớt. Trong mỗi một giọt nước mưa lại ẩn chứa kiếm ý kinh người!
Vô số giọt mưa rơi xuống, hoàn toàn đánh phá huyết vũ của Khương Viên Trinh.
Nhìn thân hóa Huyết Long của Khương Viên Trinh nhào đến hướng Tô Tín, khóe miệng Tô Tín lộ ra nụ cười khinh thường, nói: “Bản lĩnh nhỏ như vậy à? Khương Viên Trinh, ta đã đánh giá cao ngươi rồi. Lúc còn ở Thần Kiều cảnh ngươi chính là phế vật. Lên Thông Thiên cảnh rồi ngươi vẫn là phế vật.
Chín vị Thông Thiên cướp được tinh thạch, ngươi là kẻ hữu danh vô thực nhất. Chỉ có thể nói là vận khí của ngươi tốt mà thôi.”
Trên mặt Khương Viên Trinh không có vẻ giận. Trên thực tế, thời khắc đánh sống đánh chết đến đây rồi, hai bên cũng tính phải hoàn toàn chém chết đối phương. Nào còn có thời gian đi nổi giận?
Trong mắt Tô Tín lộ ra một tia tinh mang. Quanh thân hắn cũng có vô số huyết vụ phiêu tán, sát cơ không ngừng vờn quanh thân hắn.
Cùng với Huyết Long Khương Viên Trinh kia gầm thét đáp xuống, huyết vụ vô biên quanh thân Tô Tín trong thoáng chốc ngưng tụ lại một chỗ, hóa thành cột máu trùng tiêu xông thẳng đến bầu trời, chọc thủng Cửu Trùng Thiên!
Huyết Thương Khung trong Hồn Thiên Bảo Giám thi triển ra. Ngay cả Phật Đà muốn cản chiêu này cũng miễn cưỡng chứ đừng nói gì là Khương Viên Trinh.
Cho nên mọi người chỉ có thể nhìn được Khương Viên Trinh thân hóa Huyết Long khi nãy còn đang có khí thế kinh người, lúc này lại bị cột máu trực tiếp đánh bay, chật vật vô cùng.
Quan trọng nhất vẫn là ở giữa huyết trụ kia hãy còn một sức mạnh thu nạp khí huyết, căn bản không cách nào phòng ngự. Tinh huyết Khương Viên Trinh thiêu đốt tất cả đều bị huyết trụ kia hút lấy. Sau đó dùng sức mạnh của chính hắn để đánh bay hắn. Cái này khiến sắc mặt của Khương Viên Trinh trong nháy mắt trắng bệch.
“Giết!”
Tô Tín vung tay lên. Thủ hạ Tây Bắc Đạo của hắn cũng liều chết xông tới, ngay lập tức bày ra dáng vẻ đuổi cùng giết tuyệt Hoàng Thiên Vực.
Thấy cảnh này, mắt Khương Viên Trinh muốn nứt cả ra. Lần này Tô Tín đến cũng không phải là muốn gây sự với hắn, mà là muốn hoàn toàn diệt tuyệt Hoàng Thiên Vực hắn!
Hơn nữa, cái khiến cho Khương Viên Trinh muốn hộc máu chính là Vô Sinh lão mẫu lại lợi dụng lúc này mà chạy!
Không chút nào do dự. sau khi Tô Tín hô lên chữ “giết”, Vô Sinh lão mẫu liền ngay lập tức hóa thành đóa bạch liên mà bỏ chạy, vô cùng quyết đoán.
Bên phía Tô Tín chỉ có một Lữ Phá Thiên là bán bộ Thần Kiều, căn bản không cách nào so sánh với Vô Sinh lão mẫu. Dù cho có thêm một Lý Phôi thực lực siêu quần thì cũng thế thôi.
Còn Thanh Ly mặc dù nhờ vào Thiên Yêu Đồ Thần Pháp tấn thăng Chân Vũ, song chênh lệch với Thần Kiều cảnh cũng không hề nhỏ.
Vì lẽ đó, nếu Vô Sinh lão mẫu ở đây, bên phía Tô Tín chắc chắn sẽ rơi vào tình cảnh xấu. Nhưng ai nào ngờ, nàng lại chạy ngay lúc này. Cái này đúng là bẫy Hoàng Thiên Vực không nhẹ.
Những Chân Vũ khác của Hoàng Thiên Vực đừng nói là cản Lữ Phá Thiên cùng Lý Phôi, nói bọn họ đi cản Thanh Ly tu luyện Thiên Yêu Đồ Thần Pháp cũng đã là miễn cưỡng.
Thật ra thì Vô Sinh lão mẫu cũng bị Tô Tín dọa sợ.
Trước đó, nàng còn cho rằng mọi người cùng tấn thăng Thông Thiên cảnh. Thực lực của Khương Viên Trinh hẳn không khác biệt lắm với Tô Tín. Nhưng ai nào ngờ, cục diện trước mắt này căn bản chính là Tô Tín đang đè Khương Viên Trinh mà đánh.
Quan trọng nhất chính là, bên phía Tô Tín đã động sát tâm rồi. Vô Sinh lão mẫu khẳng định có thể nhìn ra!
Cường giả Thông Thiên cảnh sắp bị giết đến nơi. Thần Kiều như nàng chống cự tiếp còn có ý nghĩa gì sao? Trước đó, nàng không muốn đến hải ngoại hoặc ẩn tu nơi núi lớn. Mà bây giờ, nàng hận không thể ngay lập tức trốn đi.
Sự lựa chọn này của Vô Sinh lão mẫu, không riêng gì Hoàng Thiên Vực không ngờ được, ngay đến cả Tô Tín cũng không nghĩ tới.
Ngày xưa Vô Sinh lão mẫu không phải điên cuồng lắm hay sao? Nàng còn dám kéo theo mấy tên Thần Kiều dùng mạng đổi mạng. Bây giờ sao lại chạy rồi?
Thật ra thì Vô Sinh lão mẫu đúng là điên cuồng không sai. Nhưng điên cuồng không có nghĩa là ngu ngốc, biết rõ sẽ chết mà còn đi.
Ngày xưa Vô Sinh lão mẫu chắc chắn nàng có thể để lại một tia Nguyên Thần, bấy giờ mới theo đám người kia dùng mạng đổi mạng. Nhưng bây giờ ở trong tay Tô Tín, nàng căn bản đừng hòng để lại chút hậu thủ nào.
Không có Vô Sinh lão mẫu, những võ giả Hoàng Thiên Vực còn lại căn bản không cản được những võ giả hung tàn kia của Tô Tín. Hơn nữa bây giờ, Tô Tín đang gần như đè lên Khương Viên Trinh mà đánh. Đám người Hoàng Thiên Vực kia không có can đảm, hầu như chỉ có thể rút lui từng bước.
Khương Viên Trinh cắn răng nhìn Tô Tín, nói: “Tô Tín, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Diệt Hoàng Thiên Vực có lợi gì với ngươi chứ? Chẳng lẽ ngươi không suy tính hậu quả sau này hay sao? Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ đến thân phận Khương gia của ta à?”
Bấy giờ Khương Viên Trinh cũng đã nhìn ra, lần này Tô Tín đến căn bản không phải đến vì Vô Sinh lão mẫu gì. Mục tiêu của Tô Tín chính là muốn diệt Hoàng Thiên Vực!
Chỉ có điều, Khương Viên Trinh không hiểu vì sao Tô Tín lại gấp gáp muốn diệt Hoàng Thiên Vực của hắn đến vậy? Trước đó, trên con đường Thông Thiên, bọn họ quả thực có đại thù. Nhưng Tô Tín cứ như vậy mà đến diệt Hoàng Thiên Vực thì cũng không có chỗ nào tốt với hắn.
Phải biết, Hoàng Thiên Vực cũng không phải là thế lực nhỏ tầm thường. Thủ hạ của Tô Tín ngươi dù có thế lực mạnh hơn nữa, sau khi diệt Hoàng Thiên Vực thì chắc chắn sẽ có tổn thương nặng nề. Coi như sau chuyện này, Tô Tín có vơ vét sạch Hoàng Thiên Vực thì cũng không đền bù được những tổn thất này.
Hơn nữa, thân phận Hoàng Thiên Vực bày ra ở đây. Bọn họ dù sao cũng là hậu duệ Nhân Hoàng ngày trước, cũng coi như là hậu duệ của anh hùng Nhân tộc. Mặc dù trên thực tế, với những thế lực thực sự lớn mạnh, thân phận Khương gia Hoàng Thiên Vực so với những thế lực võ lâm khác không có gì khác biệt. Bọn họ sẽ không vì Khương gia là hậu duệ Nhân Hoàng mà sẽ có cách nhìn khác với bọn họ.
Nhưng trong mắt một số những võ giả tầm thường. Bốn chữ hậu duệ Nhân Hoàng vẫn rất có lực uy hiếp. Nếu Tô Tín diệt Khương gia, những võ giả khác trên giang hồ cũng sẽ không có cảm giác Tô Tín oai phong, bá đạo. Bọn họ sẽ chỉ thấy Tô Tín mất trí. Đến cả hậu duệ của Nhân Hoàng ngày trước mà cũng dám giết! Danh tiếng này còn xấn hơn nữa!
Vì lẽ đó, nếu Khương Viên Trinh đặt mình vào vị trí của Tô Tín, bây giờ xuất thủ với Hoàng Thiên Vực cũng không có chỗ nào tốt với Tô Tín. Nhưng Tô Tín vẫn cứ khăng khăng làm như thế. Khương Viên Trinh không cách nào hiểu nổi suy nghĩ của Tô Tín.
Tô Tín trước đó vẫn luôn một mực không nói gì bây giờ cuối cùng mở miệng, hắn cười lạnh hai tiếng, nói: “Khương Viên Trinh, không cần giãy dụa làm gì. Ngươi không cần biết vì sao ta giết ngươi. Ngươi chỉ cần biết lát nữa ngươi chết thế nào là được.
Như đã nói, từ lúc trước ngươi ra tay với ta trên con đường Thông Thiên đến giờ, dĩ nhiên ta cũng không ngờ ngày này lại đến nhanh đến thế. Nếu muốn cảm tạ thì trước tiên phải cảm tạ vị tổ tông kia của ngươi đi. Nếu không có hắn thì ta sẽ không động thủ nhanh như thế.”
Dứt lời, quanh thân Tô Tín Liệt Diễm hừng hực. Thân hình hắn giống như Ma Thần hỏa vực, gầm thét đánh đến hướng Khương Viên Trinh, căn bản không cho hắn cơ hội tiếp tục hỏi.
Khương Viên Trinh tức giận quát lên một tiếng. Trong chớp mắt quanh thân hắn bạo phát ra phù văn màu đen rậm rạp. Gân xanh nổi lên toàn cánh ta.
Ma Long dữ tợn hiển hóa, đánh một quyền tới Tô Tín!
“Ma công? Hậu duệ Nhân Hoàng mà còn biết Ma công? Thật là buồn cười mà!”
Trong một quyền của Tô Tín, ngọn lửa thanh phong rực cháy màu xám trắng. Đó là màu sắc tịch diệt, vô sinh vô tử, thiên địa tịch diệt, vạn vật chung cực!
Một quyền nàng giáng xuống, Ma Long vỡ vụn, cánh tay của Khương Viên Trinh vặn vẹo không còn hình dáng. Thân hình hắn ngay lập tức ngã bay ra ngoài. Có điều, trong mắt hắn lộ ra vẻ phân vân. Sau đó, hắn không chỉ không làm tan lực đạo Tô Tín gia trì trên người hắn, mà còn tiếp nhận sức mạnh này. Trong nháy mắt liền biến mất không thấy tăm hơi. Thân hình động một cái đã xuất hiện ở ngàn trượng xa. Hắn thế mà tính không màng đến Hoàng Thiên Vực, tự mình chạy trốn!
Ngay cả Tô Tín lúc này cũng có chút ngẩn ra.
Khương Viên Trinh này lại trốn đi một mình? Người này lòng dạ cũng cứng rắn thật đấy. Nhất mạch Khương thị nhiều người đến thế. Trong Hoàng Thiên Vực còn có vô số võ giả trung thành với Khương gia hắn. Thế mà sau cùng Khương Viên Trinh lại coi như không ràng buộc gì mà chạy. Cái này khiến cho những võ giả Hoàng Thiên Vực phía dưới chịu một cú đả kích không nhỏ.
Thật ra, nếu còn một chút cơ hội, Khương Viên Trinh dĩ nhiên không muốn đi. Hắn cũng không muốn bỏ đi cơ nghiệp Hoàng Thiên Vực.
Nhưng vấn đề là bây giờ Tô Tín rõ ràng không tính tha cho hắn đường sống nữa!
Tô Tín rõ ràng muốn giết hắn! Nếu hắn thoát đi, thì biết đâu sẽ có ngày hắn có thể đến tìm Tô Tín để báo thù.
Nhưng hiện tại, hắn đã là hy vọng cuối cùng của Khương gia. Nếu hắn mà chết thì Khương gia sẽ hoàn toàn tuyệt vọng.
“Trốn? Ngươi chạy thoát à?”
Tô Tín cười lạnh một tiếng. Quanh thân hắn hỏa diễm lưu chuyển, ngưng tụ thành một đôi cánh lửa sau lưng hắn.
Cánh kia dài đến mấy trượng, vô cùng lộng lẫy. Họa diễm còn tạo rõ nét từng chiếc lông chim một.
Đây rõ ràng là bí pháp kỳ dị mà sau khi Tô Tín luyện hóa lông chim Bắc Địa Long Vương cho mà có được. Đôi cánh lửa sau lưng Tô Tín nhẹ nhàng vỗ, thân hình của hắn đã vướt qua vô số không gian, xuất hiện ngay trước người Khương Viên Trinh!
Đây không phải là tốc độ, có lẽ nói là vượt không gian thì thích hợp hơn.
Bí thuật trong đôi cánh đó rất đơn giản, chỉ cần là nơi nào có lửa thì sẽ có thể thao túng hỏa lực trong thiên địa, mở ra được một lối đi trong hư không, vượt không gian đến trước người đối thủ.
Có thể nói, trên trời dưới đất này nào có chỗ nào không có hỏa lực ngưng tụ? Chỉ cần không phải ở giữa biển sâu, môn bí pháp này của Tô Tín đều có thể vận dụng được. Cho nên nói, bất kỳ ai muốn bỏ chạy trước mặt Tô Tín hầu như đều không thể.
Cánh lửa thu gọn lại, Tô Tín đánh xuống một quyền như sấm. Triết lôi quyền thế thi triển ra, dưới sức mạnh cường đại này, Khương Viên Trinh người vốn đã bị thương do thiêu đốt tinh huyết giờ đến cả ngăn cản cũng rất miễn cưỡng, cứ thế mà bị đánh cho hộc máu.
Thân hình Tô Tín giống như là Ma Thần, ngay lập tức chọn thủ đoạn khốc liệt nhất, không ngừng điên cuồng tấn công, dùng tốc độ cao nhất lao thẳng đến Khương Viên Trinh, như muốn mạnh mẽ đánh giết hắn!
Trong lòng Khương Viên Trinh nảy sinh một cảm giác tuyệt vọng sắp chết!
Hệt như những gì hắn nghĩ trước đó, đám người Phật Đà không phải đồng minh. Dù Phật Đà có thể giúp hắn, nhưng đó cũng là vì sự cân bằng.
Chỉ có Tô Tín, Mạnh Kinh Tiên cùng Địa Tạng Vương ba người này xuất thủ, phá hư cân bằng giữa các Thông Thiên thì khi đó đám người Phật Đà mới xuất thủ.
Nhưng bây giờ, đám người Phật Đà vẫn chẳng hề xuất hiện. Hiển nhiên, bọn họ đang nghĩ gì liếc mắt là có thể thấy được rồi.
Trong tuyệt vọng, chân khí quanh thân Khương Viên Trinh điên cuồng trào dâng. Dù coi như ngày trước tính cách hắn bảo thủ, song dù sao hắn cũng là nhân vật đứng đầu một vực, một kích quyết tử hắn nhất định phải có.
Nếu Tô Tín muốn giết hắn thì hắn cũng phải cho Tô Tín nhìn xem, cái giá phải trả nếu muốn giết Khương Viên Trinh hắn!
Trong chớp mắt này, hai mắt Khương Viên Trinh trở nên đỏ thẫm, hệt như một vòng Hồng Nguyệt. Khí huyết vô biên ngưng tụ thành một thanh Ma đao. Trên thanh Ma đao đó còn lóe lên kim mang Nguyên Thần. Kết hợp với thiên địa lực xung quanh, hóa thành một thanh Ma đao mạnh mẽ có thể trảm thiên tuyệt địa!
Lại một môn công pháp Ma đạo. Trên thực tế, mặc dù Nhân Hoàng tự mình đánh chết Đại Thiên Ma Tôn, đẩy hoàn toàn Ma đạo vào dị đoan. Nhưng trong thực tế, bên trong Hoàng Thiên Vực, bí pháp Ma đạo cũng không phải là ít.
Nguyên nhân rất đơn giản, năm đó, Nhất Thế Hoàng Triều đuổi giết không ít người Ma đạo. Không ít đệ tử thân truyền của Đại Thiên Ma Tôn đều chết vào tay Nhất Thế Hoàng Triều. Các loại bí pháp mà Đại Thiên Ma Tôn truyền thừa dĩ nhiêu đều rơi vào trong tay Nhất Thế Hoàng Triều.
Trên thực tế, Đại Thiên Ma Tôn có thể trở thành nhân vật tranh phong cùng Nhân Hoàng thời thượng cổ, thực lực của hắn dĩ nhiên không cần nhiều lời nữa. Bí pháp hắn để lại cũng không yếu kém hơn bí pháp Nhân Hoàng lưu lại. Chỉ có điều, người làm hậu duệ Nhân Hoàng mà lại sử dụng bí pháp Ma đạo, cái này cũng có hơi mất mặt.
Cho nên, những bí pháp Ma đạo liều mạng này, Khương Viên Trinh cũng chưa từng dùng qua. Cho đến giờ hắn bị Tô Tín chèn ép, lúc này mới nhớ đến sử dụng bí thuật liều mạng này,
Ma đao ánh nguyệt, thân đao đỏ như màu máu nhuộm đỏ cả phương thiên địa này. Nhưng ngay lúc này, Tô Tín chỉ dửng dưng nói: “Phá!”
Một chữ thốt ra, ngôn xuất pháp tùy, Ma đao kia lại bắt đầu tan vỡ. Chuyện này khiến cho Khương Viên Trinh nhất thời trợi trừng hai mắt.
Đây cũng không phải là vì thực lực của Tô Tín đã mạnh đến mức dùng một lời liền có thể đánh tan bí pháp liều mạng của một cường giả Thông Thiên cảnh. Mà là Tô Tín đã lực áp người, chặn Khương Viên Trinh nắm trong tay thiên địa lực!
Nhân vật Thông Thiên cảnh vốn là một phần của thiên địa. Mọi người cơ bản đều là hóa thân của thiên cơ, đều có thể nắm trong tay một phần thiên địa lực. Tuy nhiên torng đó nhất định sẽ có phân chia mạnh, yếu. Không may, thiên địa lực trong tay Tô Tín mạnh hơn Khương Viên Trinh. Một lời hắn vừa nói ra đã ngay lập tức phong cấm thiên địa. Mà bí pháp kia của Khương Viên Trinh lại cần rút thiên địa lực. Cứ như thế, thanh Ma đao mới ngưng tụ ra đã muốn tan tác!
Khương Viên Trinh cắn răng. Nhân lúc Ma đao còn chưa tan vỡ hoàn toàn, hắn chém ngang một đao. Ma khí huyết sát ngập trời chém tới hướng Tô Tín, song trong mắt Tô Tín vẫn không lộ vẻ sợ hãi chút nào.
Tô Tín chẳng qua chỉ đưa hai ngón tay ra. Một đạo kiếm chỉ được điểm ra. Hỏa diễm kiếm khí thoạt nhìn bình thường gầm thét xuất. Cho dù là kiếm khí do võ giả Hóa Thần cảnh ngưng tụ cương khí chém ra, so với hỏa diễm kiếm khí bây giờ của Tô Tín còn có uy thế hơn. Nhưng lại chính một đạo kiếm khí đơn giản này đã ngay lập tức đánh nát vụn Ma đao uy thế vô biên kia!
Đại đạo đơn giản nhất. Một kiếm khí thoạt nhìn đơn giản nhưng lại hàm chứa thấu hiểu cực hạn của Tô Tín với hai lực âm dương sinh tử. Dùng lửa làm chất dẫn, sau khi Ma đao kia vỡ vụn, lại có thể dễ như trở bàn tay mà đâm vào trong cơ thể Khương Viên Trinh. Chớp mắt, sắc mặt của Khương Viên Trinh trở nên nhợt nhạt vô cùng. Thân thể hắn bắt đầu bị thiêu đốt một cách kỳ lạ. Trong ngọn lửa màu xám trắng đó, hắn không có chút lực phản kháng nào, cứ thế hóa thành tro bụi!
Uy năng của công pháp Ma đạo lớn, nhưng phản phệ còn lớn hơn. Sau một kích liều mạng thất bại, Nguyên Thần và khí huyết của Khương Viên Trinh đều đã tiêu hao cạn. Từ khoảnh khắc đó, Khương Viên Trinh đã thua.
Nhìn tro cốt màu xám trắng trên mặt đất kia, võ giả Hoàng Thiêu Vực mặt đầy vẻ không dám tin. Vực chủ của bọn họ, nhân vật Thông Thiên cảnh mạnh mẽ như vậy mà cứ thế chết? Chết dễ dàng trong tay Tô Tín như vậy?
Đừng nói võ giả Hoàng Thiên Vực, ngay cả võ giả Tây Bắc Đạo bên phía Tô Tín cũng không cách nào tin nổi.
Bọn họ nghĩ, chênh lệch giữa các Thông Thiên cảnh hẳn không nhiều mới đúng. Sao đại nhân của bọn họ lại có thực lực mạnh đến thế? Trong trận chiến này, Tô Tín gần như đều đè lên Khương Viên Trinh mà đánh. Đánh một đường đến chết cả đối phương.
Tô Tín mặt không cảm giác nhìn tro cốt của Khương Viên Trinh. Trước đó hắn có nói, Khương Viên Trinh có thể tấn thăng đến Thông Thiên đều là nhờ vào vận may. Lời nói này của Tô Tín không phải là đang giễu cợt, mà là sự thật.
Bây giờ, những võ giả tấn thăng Thông Thiên, tất cả mọi người đều đi con đường thuộc về mình. Chỉ có Khương Viên Trinh, đường hắn đi lại là lối cũ của Nhân Hoàng.
Công pháp của Tô Tín mặc dù là có được từ trong hệ thống, nhưng nó cũng đã bị Tô Tín dung hợp quán thông, đi ra con đường đặc biệt.
Sở trường của Mạnh Kinh Tiên là kiếm đạo. Kiếm đạo của hắn mạnh, thậm chí, đã có thể sánh với vị Thủy Tổ kiếm đạo Kiếm Thánh Mặc Ly.
Địa Tạng Vương thân mang công pháp hai mạch Phật môn, Địa Phủ, cũng đi ra con đường của mình. Thậm chí, dám khiêu chiến thẳng mặt với Phật Đà.
Còn Lâm Trường Hà, Phật Đà, Đại Thiên Ma Tôn, Vương Cửu Trọng lại càng khỏi phải nói. Bọn họ cũng chính là những cường giả Thông Thiên cảnh thời thượng cổ hiện thế một lần nữa.
Còn về phần Huyền Trần Tử của Thái Nhất Đạo Môn. Hắn cả đời ngộ đạo. Cái hắn ngộ cũng không phải Đạo của Đạo Tổ mà là Đạo của hắn. Phải nói, Đào mà mỗi một người trong Thái Nhất Đạo Môn hiểu ra đều không giống nhau.
Còn như Thích Đạo Huyền, mặc dù là nhất mạch Phật Tông, song nhất mạch của hắn không thuộc Thiền Tông, cũng chẳng thuộc Mật Tông. Mà chính là tự ngộ một đạo. Phật hắn lĩnh ngộ khác với Phật của Phật Đà.
Cho nên nhìn như thế, trong số mười Thông Thiên trên giang hồ cũng chỉ có Khương Viên Trinh là đi theo đường cũ của người khác, căn bản không có con đường của riêng hắn.
Võ công pháp hắn dùng đều là của Nhân Hoàng truyền thừa, không có chút hiểu biết cá nhân nào. Dù là lúc sinh tử, hắn vẫn dùng công pháp Ma đạo của Đại Thiên Ma Tôn ngày trước.
Phải biết, bây giờ hắn đã là Thông Thiên cảnh, cũng là nhân vật ngang hàng với Đại Thiên Ma Tôn, thế mà vẫn phải nhờ vào công pháp của người khác mà liều mạng. Đây không phải là trò cười thì là cái gì?
Có thể nói, mấy vị Thông Thiên hiện nay trên giang hồ, thực lực của Khương Viên Trinh chính là người yếu nhất. Hắn không chết thì ai chết đây? Thậm chí, nếu Vô Sinh lão mẫu cướp được tinh thạch, tấn thăng đến Thông Thiên cũng còn mạnh hơn Khương Viên Trinh.
Dẫu sao, Vô Sinh lão mẫu vào buổi đầu Thần Kiều cảnh đã tìm được con đường riêng của mình, dung hợp sở trường của Đạo – Phật – Ma, nhưng lại độc lập với Tam gia này.
Tô Tín đi đến cạnh đống tro cốt. Hắn ngay tức khắc đưa tay ra, nắm chặt. Trong tay hắn giống như thể đang cầm cái gì. Đó là một cảm giác cực kỳ huyền ảo. Chính là tinh thạch bị Khương Viên Trinh luyện hóa!
Chỉ có điều, hình thể tinh thạch đã chẳng còn. Đây chẳng qua là một tia thiên cơ hư vô bị Tô Tín nắm trong tay. Với sức mạnh của mình, Tô Tín tùy tiện thu nó vào trong cơ thể.
Hắn có thể cảm giác được rõ rệt thiên địa lực hắn nắm trong tay mạnh hơn một chút. Có điều sức mạnh này cũng chỉ là mạnh thêm một tia chứ không phải là kiểu thực lực tăng gấp bội. Chẳng lẽ hắn đã tính sai điều gì?
Tuy nhiên, Tô Tín nghĩ một chút liền bình thường trở lại. Dựa theo như lời của Bắc Địa Long Vương, năm đó cách mà Nhân Hoàng chọn chính là tập hợp khí vận thiên hạ, vì thế nên thực lực của bản thân mới có thể vượt xa những Thông Thiên bình thường. Mà Cửu Cực Quy Nhất là phương pháp cho Yêu tộc suy tính ra.
Phải biết rằng năm đó, Nhân Hoàng từng chém chết đám người Đại Thiên Ma Tôn. Thiên cơ trong cơ thể bọn họ cũng nhất định là lọt vào trong tay Nhân Hoàng. Kết quả, Nhân Hoàng lại không phát hiện điều này, thế chứng tỏ Nhân Hoàng cũng chỉ cảm thấy thực lực của mình chẳng qua chỉ gia tăng thêm một tia như vậy, mới không để ý. Cho nên mới không nghĩ đến cách Cửu Cực Quy Nhất này.
Có lẽ, chỉ cần làm giống theo lời Bắc Địa Long Vương, chỉ có khí Tô Tín luyện hóa chín đạo thiên cơ, đạt đến cảnh giới Cửu Cực Quy Nhất thì hắn mới có thể biến lượng thành chất.
Tô Tín nhìn xuống dưới một cái. Lúc này, trận chiến bên dưới đã chẳng cần Tô Tín nhúng tay. Khương Viên Trinh vừa chết, những võ giả Hoàng Thiên Vực kia càng thêm tuyệt vọng. Gần như phần lớn đều không buồn chống cự. Những người chống cự dựa vào địa thế hiểm trở cũng đều bị chém chết hết.
Hoàng Bỉnh Thành lại gần, mặt đầy thần sắc vui mừng, nói: “Đại nhân, tất cả đều đã giải quyết! Chín phần võ giả trong Hoàng Thiên Vực đều đã bị bắt, phải xử trí thế nào đây?”
Tô Tín suy nghĩ một lát, trong mắt hắn lộ ra một tia u tối, bỗng nhiên vung tay lên, nói: “Giết!”
Hoàng Bỉnh Thành nhất thời có hơi chút sửng sốt, hắn không dám tin, hỏi: “Đại nhân ngươi nói gì? Giết? Giết hết tất cả?”
Tô Tín gật đầu nói: “Không chừa một ai! Đặc biệt là người của Khương gia càng không thể tha!”
Hoàng Bỉnh Thành hơi có chút chần chừ, nói: “Giết hết có phải có hơi đáng tiếc không?”
Đi theo Tô Tín nhiều năm như vậy, Hoàng Bỉnh Thành ngược lại cũng không phải kẻ có lòng dạ từ bi Thánh mẫu. Hắn cũng không phải muốn cầu tha thứ cho Khương gia.
Trước kia, lúc Tô Tín mới vừa quật khởi, hở một chút là giết tông diệt môn, cái chính là để gây dựng uy thế, nhổ cỏ tận gốc.
Nhưng bây giờ Tô Tín đã đến Thông Thiên cảnh. Đến cấp bậc của hắn hoàn toàn có thể không màng đến mấy trò trả thù của đám kiến hôi này. Hơn nữa, hắn cũng không cần gây dựng uy thế nữa, uy thế của hắn cũng đủ để chấn động giang hồ rồi.
Cho nên, những người ở Hoàng Thiên Vực này, Tô Tín hoàn toàn có thể thu nhận bọn họ vào dưới quyền. Cho dù có vài người không thu nạp nổi thì cũng có thể ném đi đào mỏ, mài giũa một thời gian cũng trở nên ngoan ngoãn.
Dẫu sao, thân là võ giả, nào có mấy người có thể chịu nổi cảnh sức mạnh bị phong cấm, sau đó phải rớt vào phàm trần đâu? Đặc biệt là Khương Viên Trinh cũng đã chết. Hy vọng báo thù của bọn họ đều bị bóp nát. Trừ có mấy người có thể cứng đầu đến cuối, đa phần những người còn lại đều sẽ đầu hàng.
Bây giờ Tô Tín chém chết hết tất cả như vậy, Hoàng Bỉnh Thành nghĩ sao cũng thấy có hơi lãng phí.
Tô Tín lắc đầu nói: “Nếu đổi thành những thế lực khác, đám người này nếu không cần giết cũng không giết. Nhưng người của Hoàng Thiên Vực ta thật không dám bỏ qua cho.
Võ giả bây giờ căn bản không lĩnh giáo qua thủ đoạn của Nhân Hoàng. Ai nào biết hắn rốt cuộc có để lại bố trí gì không?
Cho nên thà giết lầm mười ngàn cũng không bỏ qua một. Những võ giả Hoàng Thiên Vực này đều phải chết!”
Hoàng Bỉnh Thành yên lặng gật đầu một cái. Nếu Tô đại nhân đã nói thế thì hậu quả của việc này nhất định rất nghiêm trọng! Những người này, tất cả đều phải chết!
Việc làm của Tô Tín ở Hoàng Thiên Vực chỉ mất có mấy ngày đã truyền khắp toàn bộ giang hồ. Mà các thế lực như Phật Tông, Đạo môn, Ma đạo đều có người chuyên biệt dùng đường dây đặc biệt gửi tin đến. Không lâu sau khi Tô Tín diệt Hoàng Thiên Vực, những thế lực này cũng đã có được tin.
Lúc này, bên trong Thái Nhất Đạo Môn, Huyền Trần Tử trên mặt lộ ra vẻ kinh sợ. Hồi lâu sau hắn mới lắc đầu, nói: “Tô Tín này quả nhiên lợi hại. Toàn bộ Hoàng Thiên Vực hắn nói giết là giết.”
Lâm Trường Hà ở một bên ngược lại không có phát biểu gì về việc Tô Tín tàn sát Hoàng Thiên Vực.
Trong mắt hắn chẳng qua chỉ lộ một tia tinh mang, nói: “Bây giờ ta thật muốn biết, thực lực của Tô Tín rốt cuộc đã đến trình độ gì. Hắn chém chết Khương Viên Trinh dễ dàng đến thế. Rốt cuộc là hắn quá mạnh mẽ hay là Khương Viên Trinh quá yếu?”
Bên trong Ma đạo, Đại Thiên Ma Tôn nhận được tin này, cười to mấy tiếng, nói: “Tốt! Tốt! Tốt! Giết hay lắm! Lão già Nhân Hoàng, Nhất Thế Hoàng Triều ngươi để lại bị diệt. Hoàng Thiên Vực ngươi để ở Tiên Vực giờ cũng bị diệt! Lần này sau khi ngươi xuất quan, ngươi cũng chỉ còn lại hào quang cũ mà thôi. Ông đây xem ngươi còn oai phong kiểu gì!”
Đối với Đại Thiên Ma Tôn mà nói, những thứ linh tinh này cho tới giờ hắn cũng không quan tâm. Dù sao hắn cũng chẳng có nhiều tính toán như Phật Đà, chỉ cần có thể nhìn thấy Nhân Hoàng bị xui xẻo, hắn liền thấy vui.
Bên trong Phật môn, sau khi Phật Đà nhận được tin, biểu cảm của hắn còn kích động hơn cả Lâm Trường Hà và Đại Thiên Ma Tôn.
“Khương Viên Trinh bị giết? Hoàng Thiên Vực bị tàn sát? Sao có thế?”
Trong mắt Phật Đà lộ ra vẻ kinh sợ. Hắn từng giao thủ với Tô Tín. Hắn thừa nhận sức mạnh của Tô Tín rất kỳ dị. Mới bước vào Thông Thiên mà đã mạnh hơn hắn một nước. Nhưng Khương Viên Trinh cũng là Thông Thiên, không phế đến mức bị Tô Tín đồng cấp giết dễ dàng thế chứ?
“Tính sai rồi.”
Phật Đà thở dài một hơi. Hắn muốn thu thập khí vận trong thiên hạ. Hoàng Thiên Vực chính là một trong những mục tiêu hàng đầu. Chỉ có điều hiện tại hắn còn chưa ra tay. Một là vì danh tiếng hậu duệ Nhân Hoàng của Hoàng Thiên Vực bày ở đó. Không có lý do đầy đủ hắn khó mà ra tay. Một lý do khác chính là Phật Đà muốn chắc chắn một chút. Sau khi hắn tìm hiểu lai lịch của những Thông Thiên này trên giang hồ xong, khi đó mới ra tay.
Không ngờ đến bây giờ lại bị Tô Tín giành trước. Mà Tô Tín căn bản không quan tâm đến chuyện danh tiếng. Đừng nói là Khương Viên Trinh, thậm chí đến cả Hoàng Thiên Vực hắn cũng tàn sát được!
Phật Đà lắc đầu một cái, ngồi xuống. Người chết hết rồi, có nghĩ nhiều nữa cũng vô ích.
Có điều sau này hắn phải chú ý đến Tô Tín này nhiều hơn. Hắn càng ngày càng nhìn không thấy Tô Tín rồi.
Những thế lực hàng đầu giang hồ này vẫn có thể giữ vững bình tĩnh, nhưng toàn bộ giang hồ đều bùng nổ.
Trước kia, chuyện tàn sát tông môn, diệt tộc, Tô Tín làm đâu có ít. Nhưng lần này lại rất đặc biệt. Hoàng Thiên Vực dầu gì cũng là hậu duệ của Nhân Hoàng ngày trước. Tô Tín nói giết là giết, hơn nữa còn tàn nhẫn đến mức không lưu lại một người. Đây cũng không khỏi có hơi quá đáng.
Lại nhớ đến lần trước Tô Tín bảo vệ Yêu tộc. Bây giờ lại giết Hoàng Thiên Vực hậu duệ của Nhân Hoàng. Trên giang hồ có không ít người mạnh mẽ lên án Tô Tín là tay sai Yêu tộc, tà ma dị đoan.
Dĩ nhiên, mặc dù người mắng Tô Tín có nhiều. Nhưng trong thực tế, người dám đến tìm Tô Tín gây sự căn bản là chưa thấy ai.
Thông Thiên cảnh là nhân vật đã hoàn toàn vượt qua cực hạn con người mà sánh vai cùng thiên địa. Đó là nhân vật Thần Tiên đích thực. Những Thông Thiên khác trên giang hồ còn chưa ra mặt thì đời nào đến lượt bọn họ chủ trì công đạo? Thậm chí, người dám đến Tây Bắc Đạo mắng chửi Tô Tín cũng chẳng có nữa là. Tất cả đều chỉ ở địa bàn của mình mà mắng.
Dẫu sao người trên giang hồ cũng không phải là ngu ngốc. Bọn họ mắng Tô Tín ở địa bàn của mình thì không sao, nhưng nếu dám đến Tây Bắc đạo mắng thì gay to.
Sau khi trở lại Tây Bắc Đạo, Địa Tạng Vương nhìn Tô Tín, hỏi: “Giải quyết xong Hoàng Thiên Vực rồi?”
Tô Tín gật đầu, nói: “Gần như vậy. Khương Viên Trinh bị ta chém chết. Người của Hoàng Thiên Vực còn lại cũng bị giết hết. Chỉ có điều ta không phát hiện được Nhân Hoàng để lại bố trí gì.”
Địa Tạng Vương khẽ nhíu mày một cái. Dù sao hắn cũng xuất thân Phật môn, đối với tác phong mở miệng là giết tông diệt môn như Tô Tín hắn vẫn có chút không quen.
Chỉ có điều, hắn cũng không phải người mềm lòng. Chuyện này hắn không làm được nhưng cũng không bắt ép người khác không được làm.
“Vô Sinh lão mẫu cũng bị ngươi giết rồi?” Địa Tạng Vương hỏi.
Tô Tín lắc đầu, nói: “Vô Sinh lão mẫu vẫn có hơi khó giải quyết. Ta còn tưởng nàng nhất định sẽ đứng chung một chỗ với Hoàng Thiên Vực. Không ngờ rằng nàng mới thấy chuyện hơi có chút không đúng đã trốn ngay. Lá gan của nàng e là đã bị dọa sợ, không tạo nổi phong vân gì.”
Với Tô Tín bây giờ mà nói, Vô Sinh lão mẫu đã chẳng có uy hiếp gì nữa.
Nhưng nếu như nàng có chút thức thời, tìm đến nơi vắng vẻ mà ẩn cư, thì Tô Tín cũng lười phí sức tìm nàng.
Song nếu nàng nhất định cứ nhảy ra lượn qua lượn lại trước mặt hắn, thế thì Tô Tín cũng chẳng ngại mà một tát đập chết nàng.
“Đúng rồi. Sau khi đoạt được cơ duyên trên người Khương Viên Trinh, ngươi cảm giác thực lực bản thân thế nào? Có nảy sinh biến hóa gì hay không?”
Tô Tín lắc đầu, nói: “Cái này thì thật không có. Chẳng qua chỉ có cảm giác thực lực tăng thêm một chút, cũng không có phát sinh biến hóa gì gấp bội.”
Địa Tạng Vương nhíu mày một cái, nói: “Nếu như vậy thì đúng là phiền phức. Người còn lại nên giải quyết sao đây?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận