Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất (Tối Cường Phản Phái Hệ Thống)

Chương 2459 - Vạch trần(2)

Vạch trần(2)
Ban đầu tấn công Dịch Kiếm Môn ở Phong Thiên Vực, những người tiên phong đều là cường giả của Phong Thiên Vực, có lẽ bởi vì Dịch Kiếm Môn không cảm thấy có gì đe dọa, nên tất cả các đệ tử của Thường Khôn, ngoại trừ kẻ yếu nhất trước mặt, đều xông lên phía trước định giành chút công lao, nhưng lại bị Tô Tín một chiêu giết sạch.
Nhưng thật may là vẫn còn sót lại một người, nếu không manh mối này thật sự sẽ đứt đoạn.
“Những người khác giải tán cả đi, ngươi đi cùng ta.”
Tô Tín ra lệnh, sau đó cùng Lữ Phá Thiên đưa vị đệ tử Thường Khôn đến căn phòng bí mật.
Đệ tử Thường Khôn run như cầy sấy, đối mặt với cường giả như Tô Tín, ngay cả sư phụ mà trước đây hắn coi như thần thánh cũng không thể cầm cự nổi hai chiêu, hắn đã hoàn toàn mất đi từ bỏ chống cự.
Tô Tín lạnh lùng nói: “Ta hỏi ngươi một chuyện, võ công của sư phụ ngươi là kế thừa từ Đao Bộ hay là võ công gia truyền của nhà hắn?
Võ giả vội vàng nói: “Võ công của sư phụ có một phần là thừa hưởng từ Đao Bộ, nhưng còn một phần là được thừa hưởng từ chính ông ấy.
Vào thời điểm Phong Thiên Vực thành lập, tuy rằng lấy Đao Bộ trong Binh Phạt Cửu Bộ làm gốc, nhưng trên thực thế lại cũng thu hút tất cả những võ giả dùng đao trong Tiên Vực lúc bấy giờ.
Sư phụ ta và Tư Đồ Minh về sau mới gia nhập vào Phong Thiên Vực, bởi vì thực lực của họ đủ mạnh, nên có thể cùng lúc tu luyện cả các loại bí thuật của Đao Bộ.
Theo sư phụ ta nói, dòng dõi của hắn xuất thân từ Ma Đạo, vì thời kỳ đầu Hoàng Thiên Vực vẫn còn cai trị Tiên Vực, hoàn toàn cấm việc võ giả Ma Đạo xuất hiện, cho nên bọn họ mới chuyển sang tu luyện đao pháp.
Mãi đến khi Tiên Vực bị chia cắt, bọn họ mới không cần che giấu công pháp Ma Đạo nữa, thậm chí còn dung hòa công pháp Ma Đạo vào trong đao pháp, tạo nên võ đạo của riêng mình.
Ngay cả bây giờ ở Phong Thiên Vực vẫn có không ít đao pháp mang dấu vết của Ma Đạo, những đao pháp đó toàn bộ đều là do thế hệ của sư phụ ta sáng tạo ra.
Tô Tín và Lữ Phá Thiên nhìn nhau, quả nhiên, ban đầu có kẻ kế thừa Ma Đạo trà trộn vào hàng ngũ Thiên Hoàng, điều kỳ lạ nhất là những người Nhân Hoàng lại chẳng hề hay biết.
“Đem những thứ mà sư phụ ngươi truyền lại giao hết ra đây.” Tô Tín lạnh giọng nói.
Võ giả vội vã nói: “Vì thực lực của ta có hạn nên sư phụ chỉ mới truyền cho ta một số công pháp của Hóa Thần Cảnh thì đã đến luôn công pháp cao nhất, bản công pháp hoàn chỉnh còn lại cùng một số món kế thừa, những thứ này ngày thường sư phụ ta không hề mang theo bên người, sợ sẽ bị hư hại, ông ấy đã bày trận pháp để bảo vệ những thứ ấy.
Lúc ở Tiên Vực những thứ này được đặt trong kho chứa bảo vật của Phong Thiên Vực, sau khi hạ giới thì chúng được bảo quản trong một thành nhỏ mà Phong Thiên Vực ta xây tạm, trận pháp cũng được chuyển xuống bố trí ngay sau đó.”
Tô Tín và Lữ Phá Thiên hai mắt sáng lên, như vậy cũng tốt, nếu có thể tìm được kế thừa ban đầu nhất, thì bọn họ sẽ có thể điều tra được rõ ràng nguồn ngọn Ma Đạo của Tiên vực rốt cuộc là từ đâu mà đến.
Lữ Phá Thiên liếc nhìn võ giả nói: “Còn người này thì sao? Có vẻ như hắn biết được không ít.”
Tô Tín đi ra cửa, liếc nhìn hắn rồi nhàn nhạt nói: “Giết đi.”
Võ giả kia đột nhiên kêu gào: “Tô đại nhân! Ta đã nói hết tất cả, ngài đường đường là Thần Kiều Cảnh lẽ nào định nuốt lời hay sao?
Tô Tín thoáng dừng bước, chẳng quay đầu lại mà nói: “Ta chưa từng nói nếu ngươi nói hết mọi chuyện sẽ thả ngươi đi, đừng tùy tiện vu khống, người trong giang hồ đều biết Tô Tín ta rất giữ lời.
Hơn nữa, sư phụ và sư huynh của ngươi đã chết cả rồi, ngươi còn mặt mũi dựa vào những lời bán đứng sư phụ để sống tạm bợ trên đời nữa sao, chẳng lẽ lương tâm ngươi không ray rứt sao? Vừa hay để ta thành toàn cho ngươi, tiễn ngươi đi gặp sư phụ cùng các sư huynh của ngươi, tin chắc rằng bọn họ sẽ không trách ngươi đâu.”
Nói xong, Tô Tín liền đi thẳng ra ngoài, Lữ Phá Thiên ở đằng sau hắn giơ tay biểu thị sự bất lực với tên võ giả kia, nói: “ Đừng nhìn ta, mặc dù kẻ giết ngươi là ông đây, nhưng kẻ cầm đầu lại là vị sư đệ tốt của ta kia kìa, nhớ cho kỹ đấy, về sau có thành ma cứ đi tìm hắn, buổi tối đừng đến quấy rầy ta.”
Vừa dứt lời, ánh sáng màu đỏ tươi vụt qua trong tay Lữ Phá Thiên, võ giả kia khắp người huyết khí sôi sục, trong phút chốc bùm một tiếng, biến thành một màn sương máu lơ lửng trong căn phòng.
Lữ Phá Thiên đi ra ngoài nói: “Sư đệ, bây giờ đến tòa thành nhỏ ở Phong Thiên Vực tìm không?”
Tô Tín lúc này vẫn đứng đó không nhúc nhích, hắn chỉ nhìn về phía xa, trên mặt không chút biểu cảm nói: “Tạm thời không đi được, có khách đến, chúng ta cũng phải tiếp đãi đàng hoàng.”
Lữ Phá Thiên thoáng ngừng, hắn không còn là Thần Kiều nữa, năng lực cảm ứng kém xa Tô Tín, phải chốc lát sau hắn mới cảm nhận được có một luồng sức mạnh to lớn đang truyền đến từ phương xa.
Lữ Phá Thiên tặc lưỡi thở dài: “Sư đệ, kẻ tìm phiền phức đến rồi. Nhóm người này tới nhanh đấy chứ, không hổ là Hoàng Tộc năm nào, hành động thật dứt khoát.”
Chương 2460 - Dựa vào gì?
Dựa vào gì?
Theo cảm ứng của Lữ Phá Thiên, hắn có thể cảm nhận rất rõ ràng phía xa có một nhóm võ giả của Hoàng Thiên Vực đang hừng hực khí thế đuổi đến, uy thế to lớn vô cùng.
Tô Tín hờ hững nói: “Hoàng Tộc? Đệ nhất hoàng triều đã suy vong mười ngàn năm, còn lôi kéo theo đám vô dụng này làm gì? Bọn chúng muốn tìm phiền phức, lấy thực lực ra rồi hãy nói.”
Các võ giả của Hoàng Thiên Vực hùng hổ tiến đến, đến khi Tô Tín bọn họ đã cảm nhận được từ lâu thì lúc này, những võ giả ở Dịch Kiếm Môn mới nhận biết được có kẻ địch tấn công, ngay lập tức chuẩn bị mở trận pháp của Dịch Kiếm Môn.
Tô Tín lạnh lùng nói: “Không cần phí sức, là người của Hoàng Thiên Vực đến.”
Nghe đến ba chữ Hoàng Thiên Vực, Lâm Lạc Viêm và Sở Bất Phàm thình lình biến sắc , cho dù bọn họ có thiếu hiểu biết đến mức nào thì cũng biết được ba chữ này có nghĩa là gì.
Hậu duệ của Nhân Hoàng năm xưa, là tồn tại lớn mạnh nhất trong Tiên vực!
Trên không trung, một cỗ phù không chiến xa khổng lồ phát ra từng tiếng kêu vang dội đang đạp không mà đến.
Cỗ phù không chiến xa ấy dài hơn trăm thước, xung quanh chạm khắc kim long mãnh thú, còn dựng nên một cỗ pháo nỏ hung tợn, trông vừa kỳ quái lại đầy bá khí.
Loại phù không chiến xa này được nhân tộc thời thượng cổ dùng để săn bắt những yêu tộc có kích thước to lớn, đương nhiên bây giờ cũng chỉ dùng để trang trí thôi.
Thứ này cũng là sản phẩm của thời hoàng triều đệ nhất, cũng chỉ có nhân tộc lúc bấy giờ tập hợp được nhiều bậc thầy luyện khí và tông sư chuyên về trận pháp để bắt tay với nhau tạo nên một thứ có thể coi là thần khí như vậy.
So với Phù Không Chiến Xa , Thiên Lý Phi Kiếm chỉ sử dụng được một lần của Dịch Kiếm Môn quả thật như món đồ chơi.
Lữ Phá Thiên ở bên cạnh tặc lưỡi thở than: “Cũng khoa trương thật đấy, sư đệ, không phải ta nói đệ, đệ tốt xấu gì cũng là người của Phong Vương, sao không làm lấy một cái cho nở mày nở mặt?
Ngày xưa lúc Huyết ma giáo bọn ta cường thịnh nhất đã từng cho người làm một chiếc Huyết Phù Đồ, tuy chỉ là thứ để chưng thôi, không có sức mạnh gì, nhưng khi lấy ra cũng rất oai phong đó nha.”
Tô Tín hờ hững nói: “Cũng chỉ để khoe khoang mà thôi, Tô Tín ta không có những thứ này, chỉ cần nói cái tên ra, dù là hạ giới hay tiên vực, ai dám coi thường ta?
Hoàng Thiên Vực muốn dùng khí thế áp đảo ta, e rằng họ đã lầm rồi.”
Lữ Phá Thiên vuốt cằm, vị sư đệ này của hắn cũng bá đạo quá chứ, đương nhiên bây giờ Tô Tín đúng thật có tư cách để thể hiện điều đó.
Là tồn tại mạnh nhất trong giang hồ hiện nay,cái tên Tô Tín này quả thật có tác dụng hơn nhiều so với mấy cái thứ linh tinh kia.
Cỗ xe đáp xuống Dịch Kiếm Môn, trên xe lên đến hàng ngàn người, trong số đó có ba người Chân Võ , Chân Võ ở Hoàng Thiên Vực tổng cộng có năm người, lần này chừa ra hai người ở lại trông nhà, những kẻ còn lại đều bị Khương Viễn Trinh dẫn theo.
Khương Viên Trinh bước ra, trên người mặc Cửu Long bào, đầu đội vương miện, khí thế vô cùng, là hoàng tộc của năm xưa, bất kể là về thực lực hay là về thân phận, Khương Viễn Trinh đều cho rằng bản thân mạnh hơn Tô Tín.
“Huyết Kiếm Thần Tôn Tô Tín? Ngưỡng mộ đã lâu.” Khương Viên Trinh nhìn Tô Tín, trầm giọng nói.
Cách hắn gọi Tô Tín cũng rất thú vị, trước kia người trong giang hồ đều gọi Tô Tín, kẻ có thù với hắn chỉ cần gọi thẳng tên Tô Tín là được rồi, thậm chí có người còn gọi hắn là ma đầu.
Những người có quan hệ tốt với Tô Tín thì kính nể gọi hắn một tiếng đại nhân, đại diện cho sự tôn trọng của họ đối với địa vị và thực lực của hắn.
Nhưng hiếm có người nào như Khương Viễn Trinh, rất ít ai gọi thẳng biệt danh của hắn.
Thật ra Tô Tín có thể đoán được Khương Viễn Trinh đang nghĩ gì, hắn có thể cảm nhận được sự thù địch của Khương Viễn Trinh, nhưng hắn lại không cảm nhận được sát khí từ Khương Viễn Chinh, xem ra lần này Khương Viễn Trinh vẫn chưa định hoàn toàn trở mặt với hắn, cùng là Thần Kiều với nhau, hắn đương nhiên cũng không thể gọi thẳng tên của Tô Tín, nếu không sẽ trở thành khiêu khích.
Nhưng Tô Tín cũng không thể yêu cầu Khương Viễn Trinh gọi mình là đại nhân, bởi vì cả hai đều thuộc một cảnh giới, quan trọng nhất là phong hiệu Tây Bắc Vương trên người Tô Tín là do Đại Chu ban cho, Hoàng Thiên vực tộc Khương Thị luôn nhìn nhận bản thân là hoàng tộc chính thống, bọn họ sao có thể thừa nhận phong hiệu mà Đại Chu ban cho Tô Tín được ?
Tô Tín cũng chắp tay nói: “Khương vực chủ, không biết lần này ngài tới đây có điều gì chỉ giáo? Chẳng lẽ ngài cũng yêu thích sơn môn của Dịch Kiếm Môn sao?”
Nói thế nào Hoàng Thiên vực các ngài cũng là dòng dõi của hoàng tộc năm xưa , là hậu duệ của đệ nhất hoàng triều, e rằng không thể làm ra được loại chuyện lừa gạt cưỡng đoạt đâu nhỉ?”
Vẻ mặt của Khương Viễn Trinh thoáng xám xịt, miệng lưỡi của Tô Tín quả thật nhanh nhạy.
Chỉ với một câu mà đã khiến những gì Khương Viễn Trinh muốn nói đều nghẹn lại.
Chương 2461 - Dựa vào gì?(2)
Dựa vào gì?(2)
Ý của Tô Tín rất rõ ràng, Hoàng Thiên Vực không thể làm ra chuyện như vậy, thế nhưng đồng minh của các ngươi Phong Thiên Vực thì lại làm được, bây giờ Phong Thiên Vực bị diệt, cũng là điều hoàn toàn xứng đáng, Hoàng Thiên Vực các ngươi nếu như muốn đòi lại công đạo cho Phong Thiên Vực vậy thì thật quá vô lý.
Khương Viễn Trinh hít sâu một hơi, hắn dứt khoát không vòng vo với Tô Tín nữa, hắn nói: “Tô Thần Tôn, ta và ngươi đều là Thần Kiều, mỗi người đều chống đỡ một phương, có những chổ khó xử chắc hẳn ngươi cũng biết.
Lần này Phong Thiên Vực đụng chạm phải ngươi, cho dù bây giờ Phong Thiên Vực bị tiêu diệt, ta cũng không có ý định báo thù cho bọn họ, ta và họ chỉ là đồng minh, Hoàng Thiên Vực ta cũng không có nghĩa vụ vì bọn họ vào sống ra chết.
Nhưng chính vì điều này, bọn ta cũng không thể không đoài hoài gì đến Phong Thiên Vực, Thường Khôn và Tư Đồ Minh đều đã chết, nhưng những võ giả khác ở Phong Thiên Vực vẫn còn sống.
Chỉ cần ngươi giao tất cả những người này cho ta, để ta giữ lại chút hương hỏa cho Phong Thiên Vực, chuyện này coi như kết thúc, ngươi thấy thế nào?”
Đối với Hoàng Thiên Vực mà nói, bọn họ làm được tới bước này cũng đã coi như tận tình tận nghĩa rồi, đã xứng đáng với đồng minh Phong Thiên Vực rồi.
Tất nhiên làm như vậy họ cũng chẳng thiệt thòi gì, ngoài việc giữ gìn mặt mũi cho họ, còn có thể thôn tính bộ phận võ giả còn lại của Phong Thiên Vực.
Tuy rằng phần lớn võ giả Phong Thiên Vực đều là những kẻ bốc đồng liều lĩnh, tuy rất có thiên phú võ đạo, nhưng lại rất thích gây chuyện thị phi, có điều trong số đó vẫn có một số “hạt giống” tốt, nếu dạy dỗ đàng hoàng không chừng tương lai có thể trở thành người tài.
Khương Viễn Trinh nhìn Tô Tín, chờ đợi Tô Tín đáp lời, nhưng ai ngờ rằng Tô Tín chỉ nhìn hắn với vẻ mặt như cũ, phun ra ba chữ: “ Dựa vào đâu?”
Khương Viễn Trinh nhìn Tô Tín, dường như không có nghe rõ, hắn kinh ngạc nói: “Ngươi nói cái gì?”
Hắn đã thể hiện đủ sự chân thành với Tô Tín, bày tỏ nỗi niềm khó xử cùng suy nghĩ của mình, những gì hắn muốn cũng chỉ là mong Tô Tín có thể cho hắn chút mặt mũi, thế thì đối với ai cũng là điều tốt, Hoàng Thiên Vực êm đẹp rút quân, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, Tô Tín cũng bớt đi một kẻ thù, như thế không tốt sao?
Chỉ là nghe giọng điệu của Tô Tín lúc này, Khương Viễn Trinh đã cảm thấy có điều không ổn.
Tô Tín nhìn Khương Viễn Trinh, lạnh lùng nói: “Ta nói dựa vào đâu? Khương vực chủ, kế hoạch của ngươi cũng tốt nhỉ, ta cho ngươi thể diện, vậy ai cho Tô Tín ta thể diện?”
Thường Khôn và Tư Đồ Minh là bị ta giết, Phong Thiên Vực cũng là do ta diệt, võ giả ở Phong Thiên Vực đương nhiên cũng sẽ là chiến lợi phẩm của ta, vậy tại sao ta phải giao bọn họ cho ngươi?
Giang hồ đều nói rằng Tô Tín hành động kiêu ngạo độc đoán, thực ra ta cũng rất trọng lý lẽ, ngươi kính ta một tấc ta kính ngươi một trượng, hôm nay nếu như ngươi cho ta mặt mũi, vậy thì ta cũng sẽ cho người mặt mũi, chỉ tiếc rằng ngươi lại chẳng nể mặt ta.”
Chỉ khua môi mấy lời đã muốn mang tất cả những võ giả Phong Thiên Vực đi, Hoàng Thiên Vực các ngươi dựa vào đâu? Dựa vào thực lực của ngươi hay là dựa vào cái mà các ngươi gọi là thân phận hoàng tộc ấy?”
Khương Viên Thâm hít sâu một hơi, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo.
“Tô Tín, ngươi nên biết chuyện này ngay từ đầu đã là hiểu lầm, Hoàng Thiên Vực ta chỉ là vô tình bị cuốn vào mà thôi. Bây giờ ta đã đích thân đến đây hòa nhã nói với ngươi chuyện này đã là nể mặt ngươi lắm rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa? Giang hồ đồn rằng Tô Tín ngươi là một kẻ điên, hành sự ngông cuồng, rất nhiều người sợ ngươi, nhưng ngươi cho rằng Hoàng Thiên Vực ta sẽ sợ ngươi sao? Chẳng qua có những chuyện ta không muốn phải trở mặt, nhưng ngươi rõ ràng là muốn đẩy chuyện này vào ngõ cụt, vậy thì đừng trách ta!”
Tô Tín không muốn nhượng bộ, thân là hậu duệ của nhân hoàng, Hoàng Thiên Vực đương nhiên càng không muốn nhượng bộ.
Trên thực tế, nhìn những võ giả mà Khương Viễn Trinh mang đến lần này, chỉ tính hai chân võ thôi, cũng đã thấy được từ ban đầu hắn đã tính đến trường hợp xấu nhất, nếu thật sự không ổn, vậy thì chỉ có thể quyết đầu một trận với Tô Tín rồi.
Tô Tín cười nói: “Nói nhiều như vậy, rốt cuộc không phải là muốn đánh nhau hay sao? Ta cũng muốn tìm hiểu xem cái gọi là hậu duệ nhân hoàng rốt cuộc mạnh đến cỡ nào!”
Vừa dứt lời, Tô Tín trực tiếp bước ra, khí thế ngất trời, chẳng kém cạnh gì Khương Viễn Trinh đang đứng trên cỗ chiến xa kia.
Lúc này Lữ Phá Thiên cũng cười to, máu khắp người sôi sục, xuất hiện ở bên cạnh Tô Tín, khinh thường nói: “Hậu duệ nhân hoàng thì đã làm sao? Đệ nhất hoàng triều mẹ nó đã diệt vong mười ngàn năm nay rồi!
Bây giờ ông đây vẫn chưa đánh lại Thần Kiều Cảnh, hai tên chân võ kia qua đây, ông bồi các ngươi vài chiêu!”
Trước kia trong trận chiến Thiên Nguyên Vô Lượng Sơn Đạo Môn liên minh, Lữ Phá Thiên lấy một chọi năm, quả nhiên hung dữ。
Dù gì thì trước đây hắn cũng là Thần Kiều, có thể ước lượng được rõ ràng khoảng cách giữa mình và kẻ thù. Tình hình lúc ấy với thực lực của hắn, lấy một chọi năm tuyệt đối không thắng nổi, ngược lại còn dễ bị trọng thương, cho nên sau khi hắn đọ sức một chiêu đã kinh hãi bỏ chạy.
Chương 2462 - Dựa vào gì?(3)
Dựa vào gì?(3)
Nhưng lần này thì khác, mặc dù thực lực của hai võ giả trong Hoàng Thiên Vực không tệ, nhưng Lữ Phá Thiên có niềm tin 99% lấy một chọi hai là có thể hạ gục tất cả bọn họ.
Ngay khi cả hai bên đang định tuốt gươm, chuẩn bị động thủ, thì một tiếng Phật hiệu đột nhiên vang lên.
“Nam Mô A Di Đà!”
Hoa sen vàng rơi xuống, hình bóng của Thích Đạo Huyền rơi từ trên không xuống, bên cạnh hắn cũng không có người của Thiếu Lâm Tự đi theo, thực tế, sau Đại hội liên minh đạo môn, Thích Đạo Huyền đã rời khỏi Thiếu Lâm Tự, đi ngao du giang hồ, chọn được đệ tử thích hợp cho Liên Hoa Thiền Viện của họ rồi.
Nhìn thấy Thích Đạo Huyền đến, cả Tô Tín và Khương Viên Trinh đều tỏ vẻ cảnh giác.
Tô Tín thì không cần nói, mặc dù Thích Đạo Huyền không xuất thân từ Thiếu Lâm Tự và cũng không có thù hằn với hắn, nhưng đối với những hòa thượng này, Tô Tín vẫn rất cảnh giác.
Khương Viên Trinh sợ lập trường của Thích Đạo Huyền, dù gì thì hắn cũng là người đến từ Tiên Vực, còn Thích Đạo Huyền là võ giả đến từ hạ giới, dù Liên Hoa Thiền Viện không nhúng tay vào thế tục, nhưng mọi thứ luôn có ngoại lệ, Khương Viên Trinh không hy vọng bản thân biến thành ngoại lệ đó.
Nhìn Thích Đạo Huyền, Khương Viên Trinh nghiêm nghị nói: “Không biết đại sư Thích Đạo Huyền đến đây có ý gì?”
Thích Đạo Huyền chắp tay và nói: “Khương thành chủ đừng hiểu lầm, bần tăng chỉ là muốn đến ngăn chặn đánh nhau.”
Cả giang hồ này, nếu những người khác chạy đến giữa Tô Tín và Khương Viên Trinh nói mấy lời gì mà muốn ngăn chặn đánh nhau, e là ngay cả chết còn không biết làm sao mà chết, nhưng Thích Đạo Huyền lại có tư cách và thực lực này.
Đáng tiếc là bây giờ dù là Tô Tín hay Khương Viên Trinh, tính cách của họ đều là những người cực kỳ mạnh mẽ, không cần người khác đến đây khuyên ngăn.
Khương Viên Trinh nói thẳng: “Đây là vấn đề giữa Hoàng Thiên Vực và Tô Tín ta, hi vọng đại sư Thích Đạo Huyền đừng nhúng tay vào.”
Tô Tín cũng nhẹ nhàng nói: “Đại sư Thích Đạo Huyền, học Thiếu Lâm Tự lo chuyện bao đầu không phải là thói quen tốt đâu, hơn nữa cái gọi là khuyên ngăn của ngươi chẳng có ích gì đối với bọn ta.
Chữ “Võ” viết thế nào? Dừng binh đao là võ, muốn thật sự dừng chiến, thì chỉ có thông qua vũ lực mới được, không đánh một trận, làm sao có thể biết ai mạnh ai yếu?”
Thích Đạo Huyền thở dài, mặc dù hắn biết những lời nhận xét của Tô Tín chỉ là tranh luận, nhưng tiếc rằng hắn không tìm được lý do gì để bác bỏ nó.
Kỳ thực lần này Thích Đạo Huyền đến là vì chuyện Phong Thiên Vực tấn công nhằm vào Dịch Kiếm Môn.
Sau khi rời khỏi Thiếu Lâm Tự, Thích Đạo Huyền đã tìm kiếm người kế thừa trên giang hồ, người có thể kế thừa tấm áo của mình, nhưng tiếc là vẫn chưa tìm thấy người này.
Lúc này, hắn nghe được tin đồn trên giang hồ rằng Phong Thiên Vực sẽ tấn công Dịch Kiếm Môn, vì vậy Thích Đạo Huyền đã lao đến Kiếm Nam Đạo với tất cả sức lực của mình để chuẩn bị cho hành động của Phong Thiên Vực.
Kết quả là trước khi đến Đường Kiến Nam, hắn nghe nói Tô Tín đã giải quyết xong chuyện, tuy rằng có người chết, nhưng may mắn không có quá nhiều người chết.
Như vậy, Thích Đạo Huyền lại trở mặt, ai biết chỉ hai ngày sau, nghe được tin tức Thiên Tiêu chuẩn bị ra tay, Thích Đạo Huyền lại vội vàng đến Kiếm Nam Đạo.
Lần trước tình hình ở Phong Thiên Vực ít nhất có thể kiểm soát được, nhưng lần này là va chạm giữa hai cường quốc Hoàng Thiên Vực và Tô Tín, nếu không đúng sẽ gây ra sóng gió cực lớn.
Tô Tín nhìn Thích Đạo Huyền, được so sánh với Thiếu Lâm Tự. Để giúp các nhà sư hoang tưởng, giáo lý của Liên Hoa Thiền Viện không quá hống hách và cực đoan, nhưng đáng tiếc là cho dù Thích Đạo Huyền có thể thuyết phục hắn một lần nữa, hắn có thể sử dụng sức mạnh của mình để ngăn chặn chiến tranh, nhưng hắn không thể làm cho hai võ giả tâm trí kiên định như Tô Tín Khương Viên Trinh từ bỏ kế hoạch ban đầu của mình.
Nhìn thấy cả Tô Tín và Khương Viên Trinh đều không muốn nhượng bộ nửa bước, Thích Đạo Huyền đành phải thở dài với vẻ mặt bất lực.
Vì không thuyết phục được hắn, hắn chỉ có thể đứng từ bên ngoài quan sát, hy vọng hai người này có thể kiềm chế bản thân, đừng phát hỏa thật, nếu không nhất định sẽ là một thảm họa, cho dù là Tô Tín hay Khương Viên Trinh, hai người họ một khi buông bỏ tất cả quyền lực của mình khai chiến thì có thể dễ dàng phá hủy một thành phố.
Lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền đến: “Đại sư Thích Đạo Huyền, ta sợ ngươi nghĩ nhiều thuyết phục bọn họ, hai người này không dễ nghe lời người ta.”
Một bóng người mặc đạo bào màu tím đáp xuống, đạo uẩn tỏa ra khắp người, lúc ẩn lúc hiện.
Người xuất hiện ở đây là Triệu Cửu Lăng, vực chủ Huyền Thiên Vực.
Tô Tín cau mày, lần trước làm tổn thương nguyên thần của Triệu Cửu Lăng, hắn đã bị thương.
Hơn một tháng, Tô Tín có thể bảo đảm khôi phục, nhưng nếu Triệu Cửu Lăng muốn khôi phục nguyên thần bị thương, hiển nhiên là không thể.
Kỳ thực, Triệu Cửu Lăng đã không hoàn toàn bình phục chấn thương trên nguyên thần của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận