Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất (Tối Cường Phản Phái Hệ Thống)

Chương 1975 - Dã tâm của võ giả hải ngoại(1)

Dã tâm của võ giả hải ngoại(1)
"Phùng Thu, vị trí giám quân này giao cho ngươi, có thể lấy được bao nhiêu quyền lực từ Tây Bắc quân thì phải xem ở ngươi, dù sao chỗ Tây Bắc Đạo lớn như vậy, chúng ta không cần quá tham lam, chỉ cần có thể lấy được một phần nhỏ địa vực thì đã đủ cho người hải ngoại như chúng ta nương thân rồi."
Đảo chủ Hoàng Sơn Đảo Phùng Thu trong năm đảo chủ gật đầu, việc này không có gì là khó khăn với bọn họ, ít nhất trong mắt họ là như vậy.
Thật ra phần lớn võ giả Trung Nguyên đều ôm một loại cảm giác siêu việt đối với võ giả Tây Cương, Bắc Cương hoặc là những võ giả ở đất hải ngoại như bọn họ, cho rằng bọn họ đều là man di kém văn hóa, thực lực kém cỏi vân vân.
Trên thực tế, không ai ngờ những võ giả hải ngoại này cũng khá khinh thường nhóm võ giả Trung Nguyên, cho rằng bọn họ đều là đóa hoa bên trong nhà ấm, ít trải qua tôi luyện.
Sự thật đúng là như vậy, các loại tranh đấu của võ lâm Trung Nguyên trong mắt người thường được coi là rất kịch liệt, tranh chấp báo thù nhau, thậm chí loại chuyện như phá gia diệt môn cũng đôi lúc hay xảy ra.
Nhưng dù thế nào thì võ lâm Trung Nguyên cũng có quy củ, mọi người sẵn sàng tuân thủ các quy củ này ở một mức độ nhất định, dù là những tông môn ma đạo cũng như thế.
Thế nhưng, đất hải ngoại không giống vậy. Ngày xưa, lúc Tứ Hải Minh vẫn còn thì khá hơn một chút, nhưng bây giờ Tứ Hải Minh đã tan rã, toàn bộ đất hải ngoại trở thành một mảnh hỗn loạn, ngươi đánh ta, ta đánh ngươi, giữa mỗi người dùng đảo làm đơn vị tranh đoạt tài nguyên.
Ở võ lâm Trung Nguyên, trừ phi xảy ra chuyện lớn, nếu không thì tồn tại Chân Vũ cảnh sẽ không ra tay.
Nhưng ở đất hải ngoại, thậm chí tồn tại Chân Vũ cảnh cũng thường xuyên ra tay, giống như đoạn thời gian trước khi xảy ra vụ tai nạn kia, có hai vị tồn tại Chân Vũ cảnh đã đánh nhau một trận.
Hơn nữa, đất hải ngoại không chỉ có tranh đoạt giữa các đảo nhỏ khác nhau, dù cùng một đảo cũng đấu tranh hết sức kịch liệt.
Hình thức của đất hải ngoại có chút kỳ quái, đất hải ngoại cũng có tông môn và thế gia, nhưng rất thưa thớt, mà chiếm giữ phần lớn là một loại thể hỗn hợp giữa thế gia và tông môn.
Ví dụ, có hơn mười vạn người sống trong một hòn đảo lớn, có thể có một vài hoặc thậm chí mười mấy võ giả gia tộc trong số những người đó, còn có một nhóm võ giả dựa vào truyền thừa sư đồ, những người này đều xen lẫn với nhau, đây xem như là người của hòn đảo này, nhưng chỉ có người thực lực và thế lực mạnh nhất mới có thể ngồi vững vị trí đảo chủ.
Ví dụ như Y Kiếm Đình, Y gia bọn họ đã cắm rễ ở đất hải ngoại mấy nghìn năm, cũng coi như là một đại tộc, mặc dù không phải đời nào cũng có tồn tại Chân Vũ cảnh, nhưng vẫn ra mấy người.
Tổ phụ của hắn chính là cường giả Chân Vũ cảnh, đến đời phụ thân của hắn tuy chỉ là Dương Thần, nhưng lúc hắn ở tráng niên liền thăng cấp đến Chân Vũ.
Cho nên, Y gia bọn họ có thể được coi là đệ nhất đại tộc của Đại Phong Đảo, nhưng vấn đề là trên Đại Phong Đảo còn có mấy tộc quần thế gia, ngoài ra thêm cả một số võ giả dựa vào truyền thừa sư đồ, những người này đều hòa thành một thể, âm mưu hãm hại lẫn nhau, lục đục với nhau cũng không ít.
Dù với thực lực của Y gia, bọn họ cũng không thể qua nhiều năm như vậy mà vẫn giữ được vị trí đảo chủ, có thể tưởng tượng được những cuộc cạnh tranh ở đất hải ngoại khốc liệt đến cỡ nào.
Năm người bọn họ đều là đứng đầu một đảo, có thể nói đều là từ trong hoàn cảnh này giết tới, có thể tưởng tượng được mức độ đấu tranh ở đất hải ngoại, Cơ Huyền Tư xếp bọn họ vào trong các bộ môn của Đại Chu như cái đinh, điều hắn xem trọng không chỉ là thực lực của họ.
Đợi đến ngày thứ hai, những võ giả hải ngoại này sẽ đi nhậm chức, đương nhiên, bọn họ không phải lẻ loi một mình, từ đất hải ngoại đến nơi này, bọn họ cũng có mang theo một số võ giả Dung Thần cảnh và Hóa Thần cảnh, những người này là tâm phúc của bọn họ, tất nhiên cũng phải được xếp vào trong các bộ môn.
Mà lúc này, Ám Vệ nhận thấy động tĩnh của bọn họ, lập tức nói với Thiết Chiến tin tức mà Tô Tín đã nói trước cho bọn họ, ý của nó chỉ có một, chính là tiêu hao! Lợi dụng quân đội và uy tín của Lục Phiến Môn tiêu hao bọn họ đến cùng, tới lúc đó, ngay cả một người mà các ngươi cũng không chỉ huy nổi thì lấy gì đoạt quyền đây?
Dựa theo suy nghĩ của Tô Tín, tiêu hao đến tột cùng, những người hải ngoại này cuối cùng đều sẽ bị cúng bái như vật biểu tượng.
Đến khi đó, hoặc là đám người hải ngoại này xám xịt cút ra khỏi đây, hoặc là Cơ Huyền Tư chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.
Tô Tín tin tưởng với uy tín của Thiết gia và Lâm Tông Việt ở quân đội, bọn họ có thể dễ dàng hoàn thành chút chuyện này.
Ngay khi những võ giả hải ngoại này đang phi ngựa đi nhậm chức, đảo chủ Hoàng Sơn Đảo Phùng Thu được triều đình nhâm mệnh đi thẳng đến Tây Bắc Đạo.
Sau khi Đồng Vũ Dương nhận được tin tức, hắn lập tức cùng Hoàng Bỉnh Thành qua đây bẩm báo với Tô Tín.
Chương 1976 - Dã tâm của võ giả hải ngoại(2)
Dã tâm của võ giả hải ngoại(2)
Cầm tin tức, trên mặt Tô Tín lộ ra nụ cười nhạt, hắn nói: "Cái gì gọi là được một tấc lại muốn tiến một thước? Đây chính là giải thích cho ý đó."
"Nhưng ta không biết phải hình dung như thế nào về đám võ giả ở đất hải ngoại này, nên nói là bọn họ quá tự tin, hay là bọn họ vô tri vô vị?"
Nghị sự trước đó ở Thịnh Kinh thành, Cơ Huyền Tư lấy đi chức vị Tứ Đại Thần Bổ trên người Tô Tín, xếp đinh vào Lục Phiến Môn và quân đội, bọn họ cũng không có tức giận ngay tại chỗ, cho nên Cơ Huyền Tư lần này tiến thêm một bước, trực tiếp nhét một cái đinh vào Tây Bắc quân của Tô Tín.
Nhưng hiện tại, phóng tầm mắt nhìn khắp Tây Bắc Đạo, ở đó toàn bộ đều là phạm vi thế lực của Tô Tín, những võ giả hải ngoại này còn dám đi vào, bọn họ không sợ bị chết đuối à?
Đương nhiên Tô Tín không biết, những võ giả hải ngoại này có lòng ham rất lớn, bọn họ đã sớm không cam tâm làm đinh, mà là muốn làm chủ nhân của một phần Tây Bắc Đạo!
Tô Tín nói thẳng với Hoàng Bỉnh Thành và Đồng Vũ Dương: "Đi thôi, kẻ này giao cho các ngươi, nhớ kỹ, đừng chơi chết hắn, chắc không cần ta giảng rõ quy củ đâu nhỉ."
Mặc dù bây giờ rất nhiều người Đại Chu biết Tô Tín làm mưa làm gió ở Tây Bắc Đạo, căn bản chỉ thiếu viết bốn chữ lớn 'tự lập làm vương' ở trong đầu. Nhưng hiện giờ, Tô Tín dù sao vẫn là thần tử của Đại Chu, hắn cũng có thể từ Đại Chu lấy được không ít vật tư tu luyện, lúc bình thường còn có thể được một ít trợ giúp từ quân đội và Lục Phiến Môn, cho nên hiện giờ vẫn chưa tới thời điểm để tạo phản.
Ngoài ra, chỉ cần Cơ Huyền Tư không phải là đồ ngốc, hắn sẽ không làm chuyện bức Tô Tín tạo phản, dù sao đối với Đại Chu, chỉ cần Tô Tín còn ở, Tây Bắc Đạo trên danh nghĩa vẫn là địa bàn của Đại Chu.
Cho nên Tô Tín chỉ định chơi đảo chủ hải ngoại gì đó một chút trong phạm vi quy tắc, đương nhiên, một võ giả Dương Thần cảnh không đến phiên hắn ra tay, để đám người Hoàng Bỉnh Thành ra tay là đủ rồi.
Hoàng Bỉnh Thành và Đồng Vũ Dương liếc nhau, trong mắt hai người đều là lộ ra ý cười khó lường.
Bọn họ thậm chí có thể dự liệu được hoàn cảnh sau này của vị giám quân đại nhân kia sẽ như thế nào.
Lúc này, đảo chủ Hoàng Sơn Đảo Phùng Thu đang vô cùng đắc ý, bởi vì Y Kiếm Đình giao một nơi mấu chốt như Tây Bắc Đạo cho hắn.
Nếu tương lai bọn họ thật sự phải cắm rễ ở địa vực Tây Bắc, làm đợt võ giả đầu tiên đến Tây Bắc Đạo, hắn nhất định sẽ thu được nhiều lợi ích nhất.
Trên thực tế, trong năm vị đảo chủ, thực lực của Phùng Thu là mạnh nhất.
Nội hải ba mươi sáu hải đảo, mỗi một vị đảo chủ đều có thực lực Dương Thần cảnh, trong này tất nhiên cũng có mạnh và yếu.
Nhưng đất hải ngoại không có ba bảng thiên, địa, nhân, cho nên thứ hạng giữa các võ giả hải ngoại này không rõ ràng. Thế nhưng Phùng Thu, đảo chủ Hoàng Sơn Đảo thật sự đủ sức để được xếp vào mười hạng đầu trong số võ giả Dương Thần cảnh ở toàn bộ nội hải ba mươi sáu hải đảo.
Lúc này đi vào ranh giới Tây Bắc Đạo, Phùng Thu không khỏi lắc đầu.
Đất hải ngoại bọn họ bởi vì đều là đảo nhỏ, cho nên có vẻ hơi chật chội, đến đất Trung Nguyên rồi hắn mới biết được cái gì gọi là đất rộng của nhiều.
Mà bây giờ đi tới Tây Bắc, Phùng Thu mới biết được cái gì gọi là hoang vắng.
Tuy toàn bộ nơi Tây Bắc vốn bị dị tộc Tây Bắc cầm giữ, nhưng dị tộc Tây Bắc này vốn dĩ không có bao nhiêu người chọn theo tuyến đường tinh anh.
Hơn nữa, sau này Tô Tín kiểm soát Tây Bắc ngược lại dẫn tới không ít tán tu Trung Nguyên, nhưng nhân số có hạn. Thế nên, nơi Tây Bắc cho tới bây giờ vẫn có vẻ hơi hoang vắng.
Nhìn thấy điều này, Phùng Thu càng có niềm tin vào việc liệu mình có thể chiếm được địa bàn của Tây Bắc Đạo hay không, hắn không định cướp đoạt toàn bộ quyền lực của Tây Bắc Đạo, chỉ cần một phần quyền lực và địa vực thôi, chắc việc này sẽ không khó khăn gì.
Sau khi đến Phi Long thành, Hoàng Bỉnh Thành và Đồng Vũ Dương cùng đi ra đón Phùng Thu và những võ giả dưới tay hắn vào trong thành.
Hoàng Bỉnh Thành cười to nói: "Giám quân đại nhân tới đây chính là vinh hạnh của Phi Long thành ta, tới tới tới, mời vào mời vào, tại hạ đặc biệt an bài tiệc rượu, chỉ chờ Phùng đại nhân đến thôi.”
Phùng Thu cũng cười chắp tay nói: "Đa tạ Hoàng đại nhân chiêu đãi, không biết Tô đại nhân đang ở nơi nào?"
Hoàng Bỉnh Thành khoát tay một cái, trên mặt treo nụ cười như có như không, nói:
"Đại nhân nhà chúng ta đương nhiên đang bế quan, đường võ đạo không có điểm cuối, nếu đại nhân nhà ta không tu luyện như vậy thì làm sao có tu vi như thế khi ở chừng tuổi này? Lẽ nào Phùng đại nhân cho rằng chúng ta không xứng với ngươi, muốn Tô đại nhân đi ra tự mình tiếp đãi?"
Sắc mặt của Phùng Thu hơi đen, hắn có thể không để bụng chức quan của Tô Tín ở triều đình, nhưng Tô Tín dù sao cũng là Lục Địa Thần Tiên Chân Vũ cảnh, hắn dám nói để Tô Tín đi ra tiếp khách sao?
Cho nên, Phùng Thu chỉ có thể cười cười xấu hổ nói: "Tại hạ đương nhiên không có ý đó, nhưng tại hạ mới tới Tây Bắc, tự nhiên phải đi bái phỏng Tô đại nhân một chút mới đúng."
Chương 1977 - Bằng mặt không bằng lòng(1)
Bằng mặt không bằng lòng(1)
Hoàng Bỉnh Thành không để ý, khoát tay nói: "Cái này cũng không cần, Phùng đại nhân mang tâm ý tới là được rồi, đến nào, chúng ta nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, chúng ta sẽ chiêu đãi Phùng đại nhân thật tốt."
Nói rồi, Hoàng Bỉnh Thành lập tức lôi kéo Phùng Thu đi ăn uống no nê.
Hơn nữa, đến ngày thứ hai, Hoàng Bỉnh Thành và Đồng Vũ Dương vẫn lôi kéo Phùng Thu đi ăn uống linh đình, chưa từng có ý định để cho hắn đi tiếp xúc với những võ giả Tây Bắc Đạo khác.
Phùng Thu tất nhiên đã nhìn ra những thủ đoạn này của bọn họ, cho nên hắn lười lá mặt lá trái với đám người Hoàng Bỉnh Thành, nói thẳng: "Hoàng đại nhân, tại hạ là giám quân do triều đình phái tới, không phải tới đây sống phóng túng, Hoàng đại nhân vẫn nên nhanh chóng dẫn ta đi xem Tây Bắc quân, nếu không thì tại hạ khó ăn nói với bên triều đình."
Hoàng Bỉnh Thành và Đồng Vũ Dương liếc nhau, trên mặt hai người lộ ra vẻ bí hiểm.
"Nếu Phùng đại nhân đã yêu cầu như thế thì được thôi, mời Phùng đại nhân đi theo ta."
Sau khi nói xong, Hoàng Bỉnh Thành không làm khó dễ Phùng Thu nữa, trực tiếp mang hắn tới chỗ Cao Trường Thanh.
Làm đại tổng quản Tây Bắc quân, thực lực cá nhân của Cao Trường Thanh không tính là quá mạnh.
Thiên phú của hắn không tệ, nhưng chỉ vẻn vẹn là không tệ, còn lâu mới đến tình trạng kinh diễm.
Thế nên, cho dù Cao Trường Thanh có cao thủ ở Tây Bắc dạy dỗ, có số lượng lớn tài nguyên cung cấp, nhưng thực lực hiện giờ của hắn vẫn là Dung Thần, còn lâu mới đạt được tình trạng như Lý Phôi đã bắt đầu trùng kích Dương Thần.
Sau khi Hoàng Bỉnh Thành giới thiệu Cao Trường Thanh với Phùng Thu, trong mắt của Phùng Thu không khỏi lộ ra vẻ khinh thường.
Ở nơi đất Tây Bắc này, chỉ có Tô Tín được xem như là thực lực cường đại, còn những người khác, không nói phế vật, nhưng quá bình thường.
Phóng tầm mắt nhìn, thực lực mạnh nhất ở Tây Bắc Đạo này cũng chỉ là Dung Thần cảnh, nhìn không ổn chút nào.
Phải biết rằng, dù ở chỗ hải ngoại của bọn họ, dưới trướng của một cường giả Chân Vũ cảnh sở hữu hòn đảo lớn chắc chắn cũng có vài tên võ giả Dương Thần cảnh, xem ra nội tình của đất Tây Bắc này hơi cạn.
Sau khi đám Hoàng Bỉnh Thành ném Phùng Thu cho Cao Trường Thanh thì trực tiếp rời đi, Phùng Thu vô cùng đắc ý, muốn lợi dụng thân phận giám quân của mình để làm một đợt hành động lớn.
Vô số thế gia lớn nhỏ và các đoàn thể ích lợi ở trong Hoàng Sơn Đảo của hắn, nhưng vẫn chưa hoàn toàn nằm trong kiểm soát của hắn, hiện tại chỉ là một võ giả Dung Thần cảnh quản lý Tây Bắc quân mà thôi, không vấn đề gì.
Nhưng chờ khi Phùng Thu chân chính bước vào Tây Bắc quân mới cảm giác được mức độ khó khăn ở trong này.
Thực lực của Cao Trường Thanh đúng là không bằng hắn, nhưng trong Tây Bắc quân không ai không biết, Cao Trường Thanh chính là người phát ngôn của Tô đại nhân trong Tây Bắc quân, cho dù thực lực của hắn không bằng Phùng Thu, nhưng toàn bộ trong Tây Bắc quân, ngay cả một người nuôi ngựa bình thường cũng sẽ không nghe theo lời của Phùng Thu.
Hơn nữa, thái độ của Cao Trường Thanh đối với hắn chỉ có hai chữ: Coi thường.
Dù Phùng Thu nói cái gì, Cao Trường Thanh thậm chí lười làm ra vẻ bằng mặt không bằng lòng, căn bản là dáng vẻ không muốn phối hợp. Ngươi có thành kiến với ta thì có thể đi tìm Tô đại nhân cáo trạng ta, tùy ý ngươi.
Cho tới bây giờ Phùng Thu mới hiểu được, sợ là trước đó bọn họ đã nghĩ sai.
Bọn họ vốn cho rằng Tô Tín này chỉ là một quyền thần ở triều đình, kết quả hiện giờ Phùng Thu mới thấy được, Tô Tín quyền thần chỗ nào chứ, hắn gần như là tạo phản rồi!
Vào loại thời điểm này, đừng nói một người hải ngoại không chút căn cơ ở Đại Chu như hắn tới nơi này sẽ kinh ngạc, chỉ sợ rằng ngay cả người của Hoàng tộc họ Cơ tới đây cũng sẽ như thế.
Hơn nữa, người ở trong Thịnh Kinh thành bây giờ cũng như vậy.
Hai trong bốn võ giả Dương Thần cảnh đã đi trước Bắc Cương và Đông Tấn, còn Ngũ Trường Phong và Quý Lưu Dạ thì tiếp nhận vị trí Tứ Đại Thần Bổ do Tô Tín và Lý Phôi để lại.
Nhưng khi hai người bọn họ vừa nhậm chức thì đã cảm giác được chỗ khó giải quyết, bọn họ muốn đi phân chia quyền lực của Lục Phiến Môn, nhưng trong Lục Phiến Môn, ngay cả một bổ khoái nho nhỏ cũng không nghe theo bọn họ.
Nếu đặt ở lúc đám người Lưu Phượng Vũ còn ở, bọn họ vẫn có thể lôi kéo một nhóm người, nhưng từ khi đám người Lưu Phượng Vũ chết đi, bị Thiết gia chèn ép, hiện tại toàn bộ Lục Phiến Môn có thể nói là thiên hạ của Thiết gia, cho dù ngu ngốc cỡ nào cũng sẽ không lựa chọn đứng về phía hai võ giả hải ngoại không chút có căn cơ kia, mặc kệ bọn họ có là võ giả Dương Thần cảnh đi chăng nữa.
Sắc mặt của Ngũ Trường Phong âm trầm, hắn nói: "Tính sai rồi, hình như chúng ta thật sự bị Hoàng tộc họ Cơ biến thành mũi thương."
"Cơ Huyền Tư trước đó tìm chúng ta cũng không nói rằng uy tín của Thiết gia ở trong Lục Phiến Môn cao như vậy."
Quý Lưu Dạ cũng sắc mặt âm trầm nói: "Chuyện đã tới nước này, dù biết bị chơi xỏ thì chúng ta cũng chỉ có thể tiếp tục làm, nếu không thì chuyến đi Trung Nguyên này của chúng ta xem như là vô ích."
Bạn cần đăng nhập để bình luận