Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất (Tối Cường Phản Phái Hệ Thống)

Chương 1570 - Kết oán (2)

Kết oán (2)
Tiêu Ma Da có không ít nữ đệ tử, thực lực ai cũng không tệ. Thường ngày, lúc giao hợp, Tiêu Ma Da có thể tranh thủ sinh ra âm dương nhị khí tồn trữ trong người. Lúc bị thương thì có thể mượn âm dương nhị khí chữa thương. Có thể nói, mặc dù về độ cường tráng thân thể hắn không bằng Đại Thế Chí thượng sư, nhưng năng lực hồi phục của hắn thì mạnh hơn Đại Thế Chí nhiều.
Thân hình Tô Tín uyển chuyển như du long, đạp kiếm khí lao đến, Tam Thập Lục Lộ Kỳ cùng Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí kết hợp thành một khiến tốc độ thân pháp của Tô Tín có thể nói là kinh khủng, hệt như là kiếm quang. Nháy mắt đã đến trước người Tiêu Ma Da.
Lúc này, trên mặt Tiêu Ma Da lóe lên vẻ quả quyết. Lực bộc phát của Tô Tín mạnh đến mức hiếm thấy ở đời này. Đã vậy, hắn còn bị Tô Tín nắm mũi dẫn đi. Dù cho lực phòng ngự có mạnh đến đâu, Tiêu Ma Da sớm muộn cũng bị Tô Tín đánh chết.
Vậy nên lần này, Tiêu Ma Da không phòng ngự nữa mà là chớp thời cơ xuất thủ trước.
Hai tay hắn kết ấn, sương phấn màu đỏ quanh thân hắn ầm ầm bùng nổ. Không gian xung quanh ngưng trệ, một luồng sức mạnh kỳ dị bỗng nhiên bộc phát.
Trước mắt Tô Tín xuất hiện nhiều ảo ảnh, vô số thiên nữ uyển chuyển nhảy múa, quanh thân không sợi vải, vừa thánh khiết lại vừa tà dị, cực kì cổ quái.
Từng luồng, từng luồng sóng tinh thần tản ra từ trung tâm là Tiêu Ma Da, khiến người khác không tự chủ được mà đắm chìm trong thế giới Cực Lạc, không cách nào tự chủ được mình. Ngay cả mấy võ giả Ám Vệ đứng khá gần Tiêu Ma Da, hay cả những võ giả Giang gia cũng bị ảnh hưởng. Trên mặt ai nấy đều lộ ra thần sắc si mê. Thậm chí đến cả việc mình đang ở đâu cũng quên mất.
Người trên giang hồ đều nói, luận về bí pháp tinh thần, Huyễn Ma Đạo và người của Bạch Liên giáo là mạnh nhất. Nhưng thực chất, nhất mạch Hoan Hỉ Miếu cũng không hề kém cạnh.
Duy chỉ có điều, bí pháp tinh thần của bọn họ tương đối riêng lẻ. Nói là bí pháp tinh thần thì chi bằng nói là tẩy não trong tiềm thức, khiến người khác đắm chìm trong thế giới Cực Lạc vô biên, không cách nào tự kiềm chế được mình.
Hơn nữa nghiêm trọng nhất chính là ảnh hưởng này không phải là nhất thời, mà là một đời!
Đứng ở vị trí trung tâm làn sóng tinh thần kia, Nguyên Thần của Tô Tín cũng cảm nhận được có hơi hơi đau. Cảm giác bị kéo vào trong đó tuyệt không dễ chịu.
Vậy nhưng, Tô Tín lại lộ ra nụ cười âm lãnh.
Thứ huyền ảo như tinh thần lực có khắc tinh. Đó chính là trình độ kiên định trong tâm chí của đối phương.
Một khi ngươi không mê hoặc được đối phương thì cuối cùng người chịu xui xẻo chính là ngươi.
Số lần Tô Tín đứng trong biển máu núi thây chém chém giết giết cũng đủ khiến huyết sát khí vô cùng nồng đậm. Tâm chí cũng cứng rắn, lạnh lẽo đến vô cùng. Thứ tinh thần bí pháp mà nhất mạch Hoan Hỉ Miếu cho là đáng tự hào nhất, chẳng khác gì phế vật với Tô Tín!
Một quyền đánh ra, trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn!
Quyền ý cường đại phá hư không, cũng đồng thời xé nát thế giới Cực Lạc hệt như cảnh thực kia.
Tiêu Ma Da phun ra một ngụm máu tươi. Quanh thân hắn, sương phấn màu đỏ không ngừng chuyển động. Thân thể vốn to mập lại gầy hẳn đi một vòng. Trong nháy mắt, thân hình xuất hiện ở xa trăm trượng.
“Tô Tín! Chuyện này nhất mạch Hoan Hỉ Miếu chúng ta sẽ ghi nhớ. Việc này chưa xong đâu!”
Bỏ lại một câu nói như vậy xong, bóng dáng Tiêu Ma Da nhất thời biến mất không tung tích.
Hắn biết mình đánh không lại Tô Tín, lúc này mà còn không chạy thì hắn sẽ thật sự bỏ mạng ở đây mất.
Bởi thế, hắn nhanh chóng quyết định bộc phát sức mạnh lớn nhất của mình, thoát thân. Có điều, đúng như hắn nói, chuyện này Hoan Hỉ Miếu tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.
Tiêu Ma Da đã chạy, Đại Thế Chí thượng sư cũng không cần thiết đánh nữa.
Huống chi, dưới sự tàn sát của võ giả Ám Vệ có sức mạnh gấp mấy lần Giang gia, chưa đến một khắc đồng hồ, những võ giả Giang gia kia cũng bị tàn sát không còn một mống.
Đại Thế Chí thượng sư nhìn Tô Tín, thở dài, nói: “Tô Tín, Mật tông ta vô tình là địch với ngươi. Có điều, chuyện ngày hôm nay khiến cho uy thế của Mật tông chúng ta suy giảm nhiều ở võ lâm Trung Nguyên. Dù cho ta không động ngươi, nhất mạch Hoan Hỉ Miếu cũng sẽ không từ bỏ ý đồ với ngươi đâu. Ngươi tự thu xếp ổn thỏa đi.”
Bởi từng hợp tác với Tô Tín nên Đại Thế Chí thượng sư cũng coi như là tương đối hiểu Tô Tín. Đại Thế Chí thượng sư cũng biết trình độ khó dây dưa của Tô Tín nên cũng không muốn đối địch với hắn.
Có điều, việc đã đến nước này, suy nghĩ gì cũng vô dụng rồi. Không nói cái khác, ít nhất, nhất mạch Hoan Hỉ Miếu đã kết tử thù với Tô Tín.
Bọn họ truyền đạo ở Trung Nguyên thực chất đều có địa bàn riêng. Đông Bình đạo này chính là địa bàn mà Hoan Hỉ Miếu chọn. Đại Thế Chí thượng sư ở đây chẳng qua cũng chỉ là trùng hợp. Hắn chỉ đến thương lượng ít chuyện với Tiêu Ma Da mà thôi.
Bởi thế, Tô Tín gây ra sự tình này, ảnh hưởng với những tông môn Mật tông khác cũng không quá lớn. Tuy nhiên, ảnh hưởng đến Hoan Hỉ Miếu lại là trí mạng.
Có thể nói, sau này Hoan Hỉ Miếu sẽ mất hẳn Đông Bình đạo. Hơn nữa, nếu muốn đến chỗ khác phát triển cũng không dễ dàng như vậy nữa.
Chương 1571 - Mạnh Kinh Tiên
Mạnh Kinh Tiên
Sau khi nói xong, Đại Thế Chí thượng sư ngay lập tức xoay người rời đi. Mật tông bọn họ không muốn đối địch với Tô Tín. Nhưng nếu bọn họ muốn đặt chân ở Trung Nguyên thì cũng phải không sợ đối địch với bất kỳ kẻ nào.
Lúc này, toàn bộ Giang gia đã máu chảy thành sông, thây phơi khắp nơi.
Ám Vệ hoàn thành nhiệm vụ Tô Tín giao cho rất gọn ghẽ. Toàn bộ Giang gia không tìm được một con vật còn sống.
Sau khi Tô Tín ra ngoài, Lý Phôi dẫn theo Hinh nhi và mấy đệ tử Dịch Kiếm Môn chờ sẵn ở bên ngoài.
“Ca ca!”
Vừa nhìn thấy Tô Tín, Hinh nhi lập tức nhào tới trong ngực hắn, vành mắt đỏ bừng. Có điều không phải là vì nàng sợ mà là nhớ Tô Tín.
“Được rồi, Hinh nhi đừng sợ. Ca ca đã báo thù giúp ngươi rồi.” Tô Tín cười, vỗ đầu Hinh nhi một cái.
Lúc này trong Giang gia huyết khí nồng đượm, đám người Hinh nhi sớm được Lý Phôi cứu ra. Ở bên ngoài, dĩ nhiên bọn họ cũng nghe được ít tiếng động vọng ra từ bên trong Giang gia. Bọn họ biết rõ chuyện gì đang xảy ra.
Có điều, với Hinh nhi mà nói, ca ca là hào hiệp giang hồ cũng được, hung đồ ma đạo cũng tốt, kiểu gì thì Tô Tín cũng là ca ca của nàng.
Hơn nữa, các đệ tử Dịch Kiếm Môn khác cũng không ai ngu ngốc đứng ra chỉ trích Tô Tín làm việc tàn nhẫn, không hiệp nghĩa chi phong gì gì đó.
Bọn họ đều là đệ tử cho chính Sở Bất Phàm nắm tay dạy dỗ. Đám người Sở Bất Phàm không chỉ dạy võ công cho bọn họ mà còn giảng giải về người trong giang hồ với họ.
Đám người Sở Bất Phàm bước qua thời kỳ tăm tối nhất của Dịch Kiếm Môn, bởi vậy nên suy nghĩ của bọn họ cũng rất thực tế, không bảo thủ, không giả tạo. Cách dạy dỗ đệ tử của bọn họ cũng là như vậy.
Huống chi, sau khi đụng chuyện thế này, đệ tử Dịch Kiếm Môn cũng chín chắn lên nhiều. Bọn họ cũng biết nếu nhóm mình thực sự rơi vào trong tay Giang gia thì đó mới đúng là sống không bằng chết. Cứ cho là Tô Tín không giết Giang gia thì bọn họ cũng không nhịn được mà chém mấy người để hả giận.
Tô Tín giúp họ xử lý xong chuyện này thì cũng coi như bọn họ đã báo được thù. Lúc này, bọn họ đều thận trọng nhìn Tô Tín, đánh giá ca ca của tiểu sư thúc, giang hồ cự phách chân chính, nổi danh khắp thiên hạ.
Sau khi cứu người ra, Tô Tín cũng không ở đây lâu, ngay lập tức dẫn người rời đi.
Cho đến khi đám người Tô Tín đã đi rất xa, một số võ giả Đông Bình đạo mới dám đẩy cửa Giang gia, muốn xem thử tình hình bên trong. Chỉ có điều, vừa xem xong, sắc mặt ai nấy trắng nhợt, vô cùng hoảng sợ.
Ảnh hưởng Tô Tín gây ra ở Đông Bình đạo vô cùng lớn. Ít nhất, mấy thế lực khác ở Đông Bình đạo sợ đến mức quay về dạy dỗ kĩ càng kiến thức giang hồ cho đệ tử nhà mình. Nói cho bọn họ biết rằng có những thế lực mà bọn họ không chọc vào được. Cho dù bắt học thuộc cũng phải nhét vào trong đầu của chúng.
Chuyện Tô Tín làm lần này khiến những người khác trong giang hồ kinh hãi không thôi.
Vốn dĩ bọn họ cho rằng Tô Tín chỉ có ra tay hơi tàn nhẫn, làm việc có chút tuyệt tình nhưng ít nhất cũng nói quy củ, nói lợi ích. Ấy vậy mà hôm nay hắn lại làm ra chuyện động trời như thế! Căn bản không khác gì người điên!
Vì chút chuyện nhỏ mà hắn diệt cả Giang gia. Hơn nữa, còn tuyệt tình với cả Mật tông trước đó từng có hợp tác với hắn. Thậm chí đả thương nặng “Cực Lạc thượng nhân” Tiêu Ma Da, kết tử thù với Hoan Hỉ Miếu. Hành động mất trí này Tô Tín làm hoàn toàn chỉ là để xả giận mà thôi. Mọi người không biết nên hình dung Tô Tín thế nào nữa rồi.
Tuy nhiên, sau lần này, mức độ kiêng kỵ của người trên giang hồ với Tô Tín cũng tăng thêm một nấc.
Với bọn họ mà nói, người ra tay tàn nhẫn không đáng sợ. Một kẻ điên không biết cố kỵ, biết giết địch một ngàn tự tổn tám trăm cũng nhất định phải giết mới đáng sợ!
Trước kia từng có Dịch Kiếm Môn làm chuyện như vậy. Vì danh tiếng, vì tôn nghiêm của Dịch Kiếm Môn nên bọn họ dốc hết tất cả lực lượng ở Dịch Kiếm Môn cũng nhất định phải đánh cới Cản Thi phái một trận. Thiếu chút nữa đánh đến tàn cả tông môn.
Mà Cản Thi phái vì tưởng rằng Dịch Kiếm Môn sẽ không xuất thủ mà phải trả giá đắt, thiết chút nữa bị diệt môn toàn bộ.
Có thể nói, từ sau lần đó, Dịch Kiếm Môn được gọi là kẻ điên. Về sau, caác đại tông môn nếu quả thực muốn đánh một trận sống còn với Dịch Kiếm Môn thì cũng phải suy tính cho kỹ xem tông môn có chịu được tổn thất lớn đến thế hay không. Dẫu sao thì tấm gương là Cản Thi phái hãy còn đang đặt ở đó.
Hơn nữa, bọn họ nhận thấy hướng phát triển của Tô Tín sắp nối gót theo Dịch Kiếm Môn rồi.
Bấy giờ, Tạ Chỉ Yến đã về lại Dịch Kiếm Môn, còn báo lại tin cho đám người Sở Bất Phàm.
Thật ra thì cũng không cần Tạ Chỉ Yến phải nói. Khi Tạ Chỉ Yến quay lại Dịch Kiếm Môn, chuyện này đã lan truyền rộng, ai cũng đều biết rồi.
Sở Bất Phàm tức giận, đập vỡ cái tách, nổi giận mắng: “Mẹ nó! Lão tử nếu có mặt ở đó thì cũng muốn giết cả nhà! Còn cái tên hòa thượng Hoan Hỉ Miếu kia nữa, hắn tưởng rằng Dịch Kiếm Môn chúng ta là bùn mà bóp à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận