Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất (Tối Cường Phản Phái Hệ Thống)

Chương 1630 - Bích họa

Bích họa
Giải quyết xong đám Yêu Linh kia, sau khi Tô Tín khôi phục được một chút chân khí tự thân, Yến Tử Thanh cùng Diệp Trường Ca cũng đi đến, cẩn thận quan sát tình hình trong sơn cốc này. Muốn xem thử rốt cuộc nơi này có cái gì thần dị mà lại có thể khiến nhiều Yêu Linh bảo vệ đến vậy.
Đám người Tô Tín đi vào trong sơn cốc. Đến khi bọn họ hoàn toàn bước vào giữa sơn cốc bọn họ mới phát hiện nơi này không phải là sơn cốc gì mà là một quần thể cung điện!
Trong sơn cốc có đến hơn mười tòa cung điện xa hoa tráng lệ, phong cách khác hẳn với Trung Nguyên, hẳn là do nước nào đó ở Tây Vực ngày trước dựng nên.
Vô số thi hài chất đầy sơn cốc, cũng chính là chấp niệm bọn họ lưu lại đã tạo thành nhiều Yêu Linh tà dị như khi nãy.
Ba người Tô Tín đưa mắt nhìn nhau một cái. Ngày xưa lúc Nhân Hoàng đánh dẹp Tây Vực, nơi này chắc là một trong những nước Tây Vực bị Nhân Hoàng tiêu diệt. Hơn nữa, nhìn bề ngoài thì nơi này có vẻ là hoàng cung.
Mặc dù nói dựng hoàng cung trong sơn cốc là chuyện rất kỳ quái. Có điều, với các nước Tây Vực đây lại là chuyện rất bình thường.
Dẫu sao bọn họ có đông quốc gia, nên với hoàng cung cũng không quá bắt bẻ. Chọn một nơi nguyên khí thiên địa và địa thế tốt nhất là được.
Hiện tại đã qua vạn năm, phong thủy nơi này rốt cuộc thế nào cũng không ai biết. Có điều, địa thế nơi này ngược lại cũng không tệ. Chỉ có hai chỗ là phía trước và bên trên đỉnh đầu là tiến vào được nơi này. Cửa vào còn nhỏ đến đáng thương. Có thể nói nơi này cũng coi là dễ thủ khó công.
Dĩ nhiên, loại địa hình này cũng dễ dàng bị người khác vây khốn đến chết. Dù sao thì đường vào không dễ, đường ra lại càng khó hơn.
Lúc này, đám người Tô Tín nghi ngờ nhất chính là rốt cuộc chấp niệm của đám Yêu Linh kia là cái gì?
Từ khôi giáp của họ có thể nhìn ra được khi còn sống bọn họ đều là binh lính của Hoàng triều.
Nếu bọn họ đều là binh lính Hoàng triều thì bọn họ có cái chấp niệm gì để phải nhất nhất bảo vệ ở đây? Chẳng lẽ nơi này có cái gì không bình thường? Hay mệnh lệnh khi bọn họ còn sống là phải bảo vệ ở đây?
Hoàng triều lại bảo vệ hoàng cung cho một tiểu quốc Tây Vực, chuyện này nghĩ cũng thấy không đáng tin.
Có điều trước mắt, nguy cơ đã giải trừ, đám người Tô Tín cũng không nghĩ nhiều. Bọn họ đi thẳng đến giữa quảng trường. Khi nãy Yêu Linh hội tụ ở đây nhiều nhất.
Đến khi nhóm người Tô Tín đến giữa quảng trường hoàng cung bọn họ mới nhìn rõ thứ ở trong đó. Món đồ rất quen mắt Tô Tín. Đó lại là một khối bạch ngọc thạch bản gần như giống y đúc khối bạch ngọc thạch bản Tô Tín có được ở Cửu Trọng Kiếm Các!
Hơn nữa, không chỉ có khối bạch ngọc thạch bản khiến Tô Tín khiếp sợ, hình dáng quảng trường này cũng hết sức kỳ quái .
Nơi này nói là quảng trường nhưng thực chất lại giống tế đàn hơn. Bày ở bốn phía đều là mấy cái tượng gỗ kì quái, hài cốt cự thú không biết tên, vân vân…
Bạch ngọc thạch bản được đặt ở giữa tế đàn, có vẻ hết sức quan trọng.
Thứ này trừ Đại Chu thì hiện chỉ có hai cung Thiên Địa, cùng với Ngũ Phái Trì Kiếm là có. Yến Tử Thanh cùng Diệp Trường Ca hẳn chưa từng thấy qua.
Có điều trận ở Cửu Trọng Kiếm Các cũng quá chấn động. Những võ lâm tông môn khác cũng không phải ngu si. Thời gian lâu như vậy rồi, dĩ nhiên bọn họ cũng nghe ra được hình dáng bạch ngọc thạch bản đó. Bởi thế, Yến Tử Thanh cùng Diệp Trường Ca dĩ nhiên cũng không xa lạ gì với bạch ngọc thạch bản này.
Hơn nữa, trừ bạch ngọc thạch bản, phía trên tế đàn còn thờ phụng hai thứ khác đặt hai bên bạch ngọc thạch bản.
Một cái trong đó là hạt giống màu đen như được đúc thành từ ngọc thạch, phía trên đó tản ra Ma khí tinh thuần.
Cái còn lại là viên châu màu trắng, lớn cỡ bằng trứng bồ câu. Trong viên châu như có sương mù mơ hồ lưu chuyển, hết sức thần dị.
Tô Tín lục lọi trong đầu về hai món đồ kia nhưng có vẻ hắn chưa từng thấy qua hai món này bao giờ.
Có điều lúc này, Yến Tử Thanh đã mở miệng, nàng hơi có vẻ cả kinh, nói: “Đây là bạch ngọc thạch bản trong Cửu Trọng Kiếm Các kia hay sao? Trừ Cửu Trọng Kiếm Các ra ở đây cũng có nữa.
Lại còn có cả Ma chủng của cường giả Chân Vũ cảnh cùng thận châu của Yêu vương cổ đại nữa. Tiểu quốc Tây Vực này rốt cuộc là có căn nguyên thế nào? Của cải phong phú như vậy.”
Ma chủng kia giống như Xá Lợi Tử của Phật Tông, là tu vi trọn đời của võ giả Ma đạo biến thành, hết sức quý giá, thậm chí còn quý hơn Xá Lợi Tử.
Bởi vì chỉ có võ giả Ma đạo tu luyện ma công thuần chính nhất mới có thể ngưng tụ ra Ma chủng. Công pháp của Huyễn Ma Đạo, Thất Sát Ma Cung, mấy tông môn Ma đạo cũng không có thuyết pháp ngưng tụ Ma chủng. Hiện tại trong giang hồ cũng chỉ có Thiên Ma Cung là có bí pháp ngưng tụ Ma chủng. Bởi vậy, Thiên Ma Cung được gọi là Ma đạo chính thống, toàn bộ Cửu Ngục tà ma cũng không ai có ý kiến.
Hơn nữa, võ giả Ma đạo cũng không suy tính nhiều, nhất định phải lưu lại Xá Lợi Tử, lo nghĩ cho đệ tử của nhà mình như người trong Phật môn.
Đặc biệt là võ giả Ma đạo thời kỳ thượng cổ. Vào thời điểm đó, phần lớn võ giả Ma đạo đều là tán tu, ngay cả tông môn cũng ít ỏi. Người nào người nấy đều phách lối hung hãn nên Ma chủng lưu lại càng ít hơn.
Ma chủng trước mắt có thể nói là chí bảo với Thiên Ma Cung. Ánh mắt Diệp Trường Ca cũng đỏ lên, vẻ mặt cứng ngắc cũng không khỏi lộ vẻ vui mừng.
Còn viên thận chân kia lại càng không cần nói nhiều. Yêu vương thời thượng cổ để lại, thận châu là thứ tương đương với nội đan.
Chương 1631 - Bích họa (2)
Bích họa (2)
Cự thần phun sương thượng cổ trong truyền thuyết thậm chí có thể biến ảo ra một tòa thành lớn. Ảo thuật cường đại này võ giả Huyễn Ma Đạo không thể so được.
Nếu như có được thận châu này, cái này quả là bảo vật vô giá với Huyễn Ma Đạo.
Cho nên lúc này, Diệp Trường Ca cùng Yến Tử Thanh đều đưa mắt nhìn Tô Tín, trong thần sắc có ý cảnh giác.
Bọn họ không có ý gì với bạch ngọc thạch bản. Lấy được cái đó môn phái cũng chỉ nhiều thêm, nhưng trừ Đại Chu thì không ai nghiên cứu được kết quả gì.
Hơn nữa, Đại Chu đúng là nghiên cứu ra được bí pháp trường sinh gì đó. Nhưng đáng tiếc thứ này quá mức vô dụng. Võ giả giang hồ cũng không mấy hứng thú. Huống chi bọn họ có hứng thú cũng vô ích. Cơ Hạo Điển cũng bởi vì bí pháp trường sinh này mà chơi chết mình, nào còn ai dám dùng nó làm bậy?
Cho nên từ đầu, Diệp Trường Ca cùng Yến Tử Thanh đều chỉ để mắt đến Ma chủng cùng thận châu.
Tuy nhiên bọn họ đoán không ra Tô Tín nghĩ gì. Hắn muốn bạch ngọc thạch bản? Thận châu? Hay là Ma chủng?
Nếu Tô Tín muốn một trong hai cái sau thì bọn họ không khỏi phải tranh một cuộc.
Tuy quan hệ giữa triều đình và Huyễn Ma Đạo không tệ, Tô Tín cũng mới đạt thành liên minh với Huyễn Ma Đạo nhưng đứng trước lợi ích, mấy thứ kia đều là đồ vô dụng, đều có thể dễ dàng lật đổ.
Thấy ánh mắt hai người kia, Tô Tín cười cười nói: “Hiện ở đây vừa vặn có ba món đồ, không bằng ba người chúng ta chia ra, thế nào? Bạch ngọc thạch bản ta lấy được tám khối trong Cửu Trọng Kiếm Các, bây giờ lại thêm ra một khối, chứng tỏ ta có duyên với thứ này. Ta muốn lấy nó, hai vị nghĩ thế nào?”
Nghe nói như vậy, Diệp Trường Ca cùng Yến Tử Thanh đều thở phào nhẹ nhõm, chắp tay với Tô Tín, lúc này mới thu vật của mình vào.
Sau khi Tô Tín thu bạch ngọc thạch bản cũng không rời đi mà nhìn về phía mấy bộ hài cốt quanh tế đàn.
Trước đó ba người đều bị ba món bảo vật bày giữa tế đàn hấp dẫn, hơn nữa, linh giác của bọn họ bị áp chế, sẽ không chú ý đến những thứ khác.
Lấy bảo vật xong, lúc này Tô Tín mới nhìn xung quanh theo bản năng, phát hiện thứ không tầm thường trên những bộ hài cốt kia.
Những hài cốt này cũng vô cùng lớn, hiển nhiên là của đại yêu cự thú từ thời thượng cổ lưu lại.
Lúc này, Tô Tín phát hiện một số bích họa được người thượng cổ khắc trên hài cốt.
Vào thời thượng cổ có rất ít quốc gia có chữ viết, một đời Hoàng triều kia dĩ nhiên là có. Tuy nhiên, ở nơi Tây Vực mấy trăm tiểu quốc, có một nước có được chữ viết riêng thì đã không tệ.
Cho nên phần lớn các tiểu quốc Tây Vực vào thời thượng cổ đều dùng hình vẽ để ghi chép lại thông tin.
Nhìn hoàng cung tọa lạ trong sơn cốc cũng nhìn ra được, kích thước của tiểu quốc này cũng không coi là lớn. Mà tế đàn này cũng rất cổ xưa. Đoán chừng tế đàn đã tồn tại từ lúc tiểu quốc này hãy còn là một bộ lạc.
Hình vẽ trên tế đàn cũng rất thú vị. Tô Tín loáng thoáng có thể đọc hiểu ý tứ bên trong nó.
Bức bích họa bắt đầu bằng đường cong hỗn loạn trên trời, dưới mặt đất có một đám người đang cầu nguyện. Tuy nhiên nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện những người đó không phải đang cầu nguyện. Biểu tình của bọn họ lại rất sợ hãi. Đó là sự kinh sợ với thứ mà mình không biết. Hiển nhiên, sự việc như vật đã vượt quá hiểu biết của bọn họ.
Kết hợp với mấy đường cong có vẻ xốc xếch trên trời cùng biểu cảm của những người bên dưới này, Tô Tín nhắm mắt, hơi thở dài: “Bầu trời, nứt rồi!”
Không sai, theo cách hiểu của Tô Tín. Hình vẽ thứ nhất chính là miêu tả cảnh tượng bầu trời bị nứt ra. Nhưng làm sao lại bị nứt ra? Có phải là có cường giả giao thủ phá không gian hay không? Điều này Tô Tín không biết được.
Mà lúc này, nghe giọng của Tô Tín, Diệp Trường Ca cùng Yến Thanh Tử đến gần nhìn một cái. Hai người bọn họ cũng bày ra vẻ mặt nghi hoặc. Hiển nhiên không hiểu ý nghĩa trong bích họa này.
Trong bức bích họa khác, cảnh tượng bầu trời bị nứt ra vẫn còn, có điều trên mặt đất lại có không ít đồ vật lẻ tẻ vụn vặt rơi xuống. Tô Tín không nhìn ra là gì, cái duy nhất nhận ra được chính là bạch ngọc thạch bản.
Bức bích họa sau lại rất dễ hiểu. Giữa bộ lạc này có người ngồi bên cạnh bạch ngọc thạch bản đang lĩnh ngộ gì đó. Sau đó trở nên rất mạnh, trở thành người đứng đầu bộ lạc này. Hơn nữa, còn dẫn dắt bộ lạc này đánh chết cự thận, lấy được thận châu.
Tiếp đó, hắn lại chém chết một võ giả ma đạo cả người ma diễm ngút trời, đoạt được Ma chủng của hắn. Dựa vào uy thế này lên ngôi thành đế, biến bộ lạc thành tiểu quốc.
Bạch ngọc thạch bản được tiểu quốc kia xem như thời cơ quật khởi, được cung phụng ở giữa tế đàn. Ma chủng cùng thận châu cũng được cung phụng như chiến lợi phẩm.
Nói đơn giản, bích họa ghi chép lại lịch sử một bộ lạc nhỏ lấy được bạch ngọc thạch bản, sau đó một bước lên mây, cuối cùng quật khởi dựng nước.
Nội dung bích họa này không chỉ một mình Tô Tín xem hiểu mà Yến Tử Thanh cùng Diệp Trường Ca dĩ nhiên cũng hiểu.
Yến Tử Thanh thấp giọng nói: “Bạch ngọc thạch bản này lại thần dị đến vậy. Có thể khiến cho một người bình thường trở nên mạnh mẽ thậm chí còn đến được trình độ đánh chết cường giả Chân Vũ cảnh cùng Yêu vương thượng cổ?”
Tô Tín mặt không đổi sắc nói: “Vật này là vật ngày xưa Nhân Hoàng cũng theo đuổi. Dĩ nhiên không phải đơn giản như vậy. Có điều, vật này có thể khiến cho ngươi một bước lên mây thì đúng là không khả thi lắm.
Chương 1632 - Suy đoán
Suy đoán
Đại Chu ta có đến tám bạch ngọc thạch bản, tác dụng của nó các ngươi cũng thấy được. Chẳng qua là nghiên cứu ra được phó pháp trường sinh không quá đáng tin mà thôi. Tác dụng rất có hạn, căn bản không có chút lực công kích nào.
Hơn nữa, người của bộ lạc thượng cổ cũng không phải người bình thường. Mặc dù nói khi đó võ đạo chẳng qua là lưu truyền ở đất Trung Nguyên, nhưng ở Tây Vực cũng có mất bộ lạc có đủ kiểu đường tắt có thể học các loại phương thức tu luyện, cũng cùng nguồn gốc với võ đạo. Chỉ có điều không được phồn thịnh như võ đạo Trung Nguyên mà thôi.
Người tu luyện bạch ngọc thạch bản trong bích họa nhìn qua là biết đó hẳn là nhân vật tương đối mạnh trong bộ lạc này. Huống chi cũng không ai biết hắn ngồi với bạch ngọc thạch bản bao nhiêu năm. Một chiêu giác ngộ tấn thăng Chân Vũ sau đó có được chiến lực kinh thiên, cái này cũng là một khả năng.’
Yến Tử Thanh cùng Diệp Trường Ca gật đầu một cái. Lời này Tô Tín nói cũng có đạo lý.
Thật ra thì nghĩ đơn giản một chút sẽ biết, nếu bạch ngọc thạch bản quả thật có uy năng lớn đến như vậy, Đại Chu gom đủ tám khối bạch ngọc thạch bản chẳng phải là đã mạnh hơn trời rồi?
Song, bọn họ không biết là, lời Tô Tín nói chẳng qua chỉ là qua loa lấy lệ với bọn họ. Tác dụng của bạch ngọc thạch bản chắc chắn còn lớn hơn trong tưởng tượng của bọn họ.
Bọn họ cũng cho rằng bạch ngọc thạch bản thật ra không có bất kỳ lực công kích nào. Thật ra khi nãy bí pháp Nguyên Thần Tô Tín dùng để tiêu diệt đám Yêu Linh kia chính là lấy từ trên bạch ngọc thạch bản mà ra.
Địa Phủ nghiên cứu bạch ngọc thạch bản đã đủ thấu đáo. Trong bạch ngọc thạch bản này nhất định là có chứa một hệ thống tu luyện khác.
Hơn nữa, vốn dĩ tất cả mọi người đều cho là bạch ngọc thạch bản được lưu lại sau khi Nhân Hoàng phi thăng. Có điều giờ này nhìn lại thì có vẻ không phải vậy. Hiển nhiên, trước khi Nhân Hoàng phi thăng hắn cũng đã cố ý đi tìm thứ có liên quan đến bạch ngọc thạch bản này.
Hơn nữa, sự thật cũng chứng minh, ở trên thế giới này thứ có liên hệ đến bạch ngọc thạch bản này cũng không ít. Ví như những thứ mà đám người Tô Tín, Bạch Vô Thường cầm về từ Lương Châu đạo.
Hiện thời ở đây lại xuất hiện một khối bạch ngọc thạch bản thứ chín, cái này cũng càng khẳng định cho phỏng đoán của Tô Tín.
Ngày xưa lúc Nhân Hoàng đánh dẹp Tây Vực, người khác nhìn vào đều thấy là chuyện hợp tình hợp lẽ. Dẫu sao ban đầu Nhân Hoàng vừa bình định thiên hạ, càn quét một đống tiểu quốc, đuổi đến đất Tây Vực khổ cực. Bây giờ đi bình định Tây Vực cũng không phải là chuyện gì lớn.
Nhưng lúc đó, phía thảo nguyên phía Bắc còn có nhiều bộ tộc phương Bắc khi đó còn chưa lập thành Kim Trướng Hãn Quốc, thực lực cũng không kém Tây Bắc.
Hơn nữa, phía nam còn có một ít dị tộc cực Nam hãy còn chưa bình định. Bên ngoài còn không ít võ giả tán tu không phục quản giáo, vì sao Nhân Hoàng lại nhất định phải chọn cách ra tay với Tây Vực loạn không tả nổi, nội đấu không ngừng, không chút uy hiếp với Trung Nguyên?
Trước đây, tất cả mọi người cho rằng Nhân Hoàng là tùy tiện chọn một bên để ra tay, nhưng bây giờ, Tô Tín có ý nghĩ khác. Nhân Hoàng ngày trước sẽ không phải là vì khối bạch ngọc thứ chín này mà đến đây đó chứ?
Phải biến ban đầu ở Tây Vực, Nhân Hoang diệt quốc vô số. Tiểu quốc trước mắt là quốc gia tầm thường nhất. Thế mà Nhân Hoàng lúc đó không chỉ phái đại quân diệt tiểu quốc này mà còn ra lệnh cho họ ở đây bảo vệ. Hành động này có thể giải thích tất cả mọi việc.
Nhìn Yêu Linh trước đó là biết được ngay, chấp niệm của bọn họ chính là bảo vệ ở nơi này. Chính xác mà nói là bảo vệ tế đàn này, chuẩn bị để nghênh đón Nhân Hoàng.
Chỉ tiếc sau đó tây chinh được nửa đường, hai cung Thiên Địa liên thủ, Phong Đô Đại Đế cùng Hạo Thiên Thượng Đế đồng loạt xuất thủ ám sát Nhân Hoàng. Nơi chiến trường thượng cổ này sau đó cũng bị đánh nát, sát nhập vào trong hư không.
Kết quả của trận chiến ấy chính là Phong Đô Đại Đế cùng Hạo Thiên Thượng Đế bị Nhân Hoàng đánh chết. Nhưng Nhân Hoàng hẳn cũng bị thương, thậm chí là trọng thương. Bằng không, với thực lực của Nhân Hoàng hoàn toàn có thể phá hư không, thu hồi khối bạch ngọc thạch bản thứ chín từ trong chiến trường thượng cổ đã bị đánh nát này.
Sau khi Nhân Hoàng dưỡng thương xong, lần thứ hai tây chinh. Tuy lần này không bị người của hai cung Thiên Địa ngăn trở nhưng lại có Đại Thiên Ma Tôn xuất thủ. Hơn nữa, mặc dù Đại Thiên Ma Tôn chỉ có một người nhưng bởi vì Nhân Hoàng lần đầu tiên tây chinh khiến võ giả Tây Vực cảnh giác. Toàn bộ đất Tây Vực giống như đang liên thủ lại cùng phản kháng Nhân Hoàng.
Trong lần tây chinh thứ hai, Đại Thiên Ma Tôn bỏ mình, các nước Tây Vực tổn thất nghiêm trọng nhưng lần này Nhân Hoàng chắc chắn bị thượng. Cuộc tây chinh tiến hành không mấy thuận lợi cho nên trong chiến trường thượng cổ này mới xuất hiện nhiều xác binh lính một đời Hoàng triều đó bỏ mình đến thế. Tương tự vậy, võ giả các nước Tây Vực chết trận cũng nhiều hơn.
Hai lần tây chinh này Nhân Hoàng trực tiếp diệt hai cung Thiên Địa cùng với Thủy tổ Ma đạo Đại Thiên Ma Tôn, còn đánh cho toàn bộ Tây Vực đến tàn phế. Lẽ thường mà nói, lần tây chinh thứ ba Nhân Hoàng liền có thể hoàn toàn tiêu diệt Tây Vực. Có điều khi đó hẳn là xuất hiện tình hình gì khiến Nhân Hoàng chưa có được bạch ngọc thạch bản kia đã phi thăng. Hệt như miêu tả trong những bích họa tại Cửu Trọng Kiếm Các ngày trước.
Chương 1633 - Suy đoán (2)
Suy đoán (2)
Bởi thế, lần tây chinh thứ ba chưa được thực hiện. Nơi chiến trường thượng cổ này hoàn toàn bị chôn vùi. Ba mươi sáu nước Tây Vực có được cơ hội thở phào, cuối cùng không bị diệt.
Dĩ nhiên, tất cả những thứ này cũng chỉ là Tô Tín suy đoán dựa trên tuyến thời gian cùng một ít dấu vết mà thôi, không coi là chính xác. Có điều, đây cũng là suy đoán hợp lý nhất hiện tại.
Sau khi có được đồ, Yến Tử Thanh nói với Tô Tín: “Tô đại nhân, trước khi truyền thừa của Đại Thiên Ma Tôn xuất thế, người của Bạch Liên giáo giờ cũng không biết được ở đâu. Ngươi tính đi cùng với chúng ta hay còn tiếp tục hành động đơn độc?”
Tô Tín trầm giọng nói: “Càng đi vào trong sương mù càng mỏng. Đoán chừng đến chỗ sâu nhất sương mù sẽ hoàn toàn biến mất. Đến lúc đó tầm nhìn mọi người rộng rãi, dĩ nhiên có thể dùng toàn lực xuất thủ.
Chiến trường này lớn như vậy, nếu quả thật xuất hiện truyền thừa của Đại Thiên Ma Tôn hay người Bạch Liên giáo xuất hện ta sẽ kịp thời chạy đến.”
Bây giờ tranh đoạt giữ Thiên Đình và Địa Phủ còn chưa rõ ràng nên Tô Tín tạm thời vẫn nên núp trong bóng tối. Nếu như đi theo, hành động chung cùng đám người Yến Tử Thanh, hành động của Tô Tín sẽ bị hạn chế.
Yến Tử Thanh cũng gật đầu một cái. Nàng dĩ nhiên sẽ không xem Tô Tín là lá bài tẩy đối phó với Bạch Liên giáo.
Nàng tìm Tô Tín đến chẳng qua là để làm chi việ. Chuyện trong nhà mình dĩ nhiên không nên đặt lên người ngoài. Chỉ cần Tô Tín có thể kịp thời chạy đến gây áp lực cho Bạch Liên giáo là được.
Bởi vậy, sau khi hai bên thương lượng xong liền mỗi người một ngả.
Mà lúc này, tại nơi trước đó Tô Tín liên thủ với Thôi Phán quan đánh chết Bạch Hổ Thần Quân, Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế và Thất Sát Tinh Quân hai người sắc mặt âm trầm đứng ở đây, không nói một lời.
Thiên Đình dĩ nhiên có cách của Thiên Đình để phán đoán xem người của mình có chết rồi hay chưa.
Cho nên, ngay khoảnh khắc Bạch Hổ Thần Quân bị Tô Tín liên thủ với Thôi Phán quan đánh chết, Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế cùng Thất Sát Tinh Quân ở cách hắn không xa cũng liền chạy đến.
Có điều sương mù ở đây nghiêm trọng nên bọn họ dù có muốn nhanh cũng không nhanh được. Đến khi họ tới nơi đã sống không thấy người chết không thấy xác rồi.
Điều duy nhất bọn họ có thể khẳng định chính là Bạch Hổ Thần Quân nhất định đã bỏ mạng.
“Thất Sát, có thể nhìn ra được Bạch Hổ Thần Quân là bị ai giết hay không?” Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế trầm mặt hỏi.
Sắc mặt của Thất Sát Tinh Quân lạnh lùng. Bản thân hắn tu luyện sát đạo, cũng nhạy cảm nhất với kiểu này.
Có điều lúc này, hắn lắc đầu nói: “Không tra được. Đối phương dọn dẹp dấu vết quá sạch sẽ. Có điều ta có thể khẳng định người ra tay chắc chắn là người Địa Phủ!”
Chuyện xảy ra trước mắt, coi như là trước đó Thiên Đình bọn họ thái độ cường thế, Bắc Cực Tử Vi Đại Đế lại một quyền đánh Tiết Cửu Âm hộc máu nhưng đám người Cửu Ngục tà ma cũng sẽ không dám khiêu khích Thiên Đình ngay lúc này.
Huống chi dù cho bọn họ có muốn ra tay, thì cũng phải có thực lực mới được.
Với thực lực của Bạch Hổ Thần Quân thì ít có địch thủ cùng cấp, huống chi cho dù đối phương có hai, ba người liên thủ vây công, Bạch Hổ Thần Quân không đánh lại thì chạy là được.
Có thể đánh chết Bạch Hổ Thần Quân, thậm chí đến ngay cả chạy hắn cũng không chạy được thì cũng chỉ có người của Địa Phủ, hơn nữa số người cũng còn không ít.
Nếu không bàn về thực lực, Bạch Hổ Thành Quân mặc dù không sánh bằng đám người Mạnh Bà, Tần Nghiễm Vương Diệt, nhưng nếu muốn chạy, Bạch Hổ Thần Quân vẫn chạy được ngay trước mặt bọn họ.
Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế sắc mặt âm trầm nói: “Chuyện này tạm thời bỏ qua. Thông báo cho những thành viên Thiên Đình khác, đừng làm việc đơn lẻ nữa để tránh người Địa Phủ lợi dụng cơ hội.”
Thiên Đình cùng Địa Phủ kết oán không phải chỉ một, hai ngày. Mấy trận đại chiến giữa hai bên tổn thất cũng không ít. Đến cuối cùng hai bên không ai làm gì được ai, lúc này mới tạm thời ngừng tay.
Có điều dù là như vậy, nếu như tìm được cơ hội bọn họ cũng tuyệt đối không bỏ qua cho đối phương. Huyết hải thâm thù đã kết sâu đâm rồi, Thiên Đình cũng không kỳ vọng Địa Phủ hạ thủ lưu tình.
Dĩ nhiên, mối thù giữa Thiên Đình và Địa Phủ cũng là do tự họ tìm chỗ chết mà thành.
Nếu ngày xưa Thiên Đình không thèm khát sức mạnh của Địa Phủ thì Địa Phủ cũng sẽ không liều chết phản kích, cuối cùng tạo thành cảnh giới như bây giờ.
Người của Thiên Đình đi, nhưng cách chỗ Bạch Hổ Thần Quân chết không xa, trong một cái sơn động, một tăng nhân gương mặt cực kỳ quái dị đang ngồi xếp bằng dưới đất. Trước mặt hắn có hơn mười bộ xương khô như bạch ngọc xếp thành hàng.
Tăng nhân nọ khoác cà sa hai màu đen đỏ xen lẫn vào nhau. Điều làm người a sợ hãi nhất chính là tướng mạo của hắn. Một nửa là gương mặt nam nhân dương cương anh tuấn. Nửa còn lại là dung mạo nữ nhân ôn nhu như nước.
Hai dung mạo này kết hợp với nhau nhìn vô cùng tà dị, chợt nhìn qua khiến người khác có cảm giác không rét mà run.
Nếu như Long Tàng Tôn giả cùng Vu Chi Kỳ ở đây lúc này nhất định có thể nhận ra người này chính là đại sư huynh của Hoan Hỉ Miếu, cũng là người mạnh nhất nhất mạch Hoan Hỉ, hiện đang thay vị trí chủ trì ở Hoan Hỉ, “Song Diện Minh Vương” Dạ Già Nam!
Hơn nữa, Dạ Già Nam cũng không chỉ là người có uy danh cực lớn trong nhất mạch Hoan Hỉ, thực lực của hắn cũng có thể sánh vai được với Đại Thế Chí Thượng sư. Thậm chí nếu hai bên thật sự xuất thủ thì ai thắng ai thua hãy còn là một ẩn số. Cũng chính bởi vì có hắn cho nên đám người Tiêu Ma Da mới dám đi gây với Tô Tín. Đáng tiếc còn chưa tìm được Dạ Già Nam, Tiêu Ma Da đã bị Tô Tín đánh chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận