Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất (Tối Cường Phản Phái Hệ Thống)

Chương 1504 - Mời chào

Mời chào
Chuyện này về bản chất vẫn là ân oán cá nhân của Chung Ly thị và Tô Tín. Bọn họ nhúng tay vào, trước đó Tô Tín cũng nể mặt tranh tài một trận. Thậm chí đến quy tắc cũng mặc bọn họ quyết định.
Kết quả bây giờ thấy Chung Ly Viêm không địch lại, bọn họ liền ra tay cứu người. Cứ như vậy e là sẽ phải cùng tranh tài một trận với Tô Tín. Nếu thế thì công sức trước đó của bọn họ há chẳng phải là uổng phí rồi?
Vì vậy, ở đó chỉ có một mình Chung Ly Hành xông tới hướng Chung Ly Viêm. Đám người Bách Lý Trường Không đứng đằng sau lạnh lùng nhìn, không có hành động gì.
Dĩ nhiên, Tô Tín cũng cảm giác được hành động của Chung Ly Hành. Lần này Tô Tín thật sự động sát tâm với Chung Ly Viêm. Khó khăn lắm mới có được cơ hội như vậy, sao hắn có thể để cho Chung Ly Hành cản được?
Tô Tín giống như không thấy Chung Ly Hành xông lên, hắn đánh một quyền về phía Chung Ly Viêm đã mất thần chí kia. Gầm trời cuối đất, duy ngã độc tôn!
Quyền ý duy ngã độc tôn của Lý Trầm Chu ầm ầm bạo phát. Không gian trăm trượng xung quanh bắt đầu chấn động. Đất đai nứt nẻ dưới chân. Trong không trung, phong bạo cuồn cuộn. Uy thế quyền này vô cùng bá đạo, không ai có thể cản được.
Chung Ly Viêm mất ý thức nhưng còn bản năng.
Theo bản năng, hắn đánh ra một quyền toan ngăn cản nhưng trong quyền ý cường đại kia lại bị đánh nát cánh tay phải. Một luồng sức mạnh cường đại đánh thẳng vào trong cơ thể Chung Ly Viêm, từng tia máu nổ tung. Cơ thể Chung Ly Viêm giống con búp bê rơi bắn ra bên ngoài mấy trăm trượng. Lúc ngã xuống đất đã không còn sống!
Tô Tín dùng một quyền đánh chết Chung Ly Viêm, chuyện này khiến tất cả mọi người ở đây không ai phản ứng kịp.
Chết? Chung Ly Viêm lại chết như vậy?
Lúc này mới chỉ có một khắc đồng hồ, thế mà Chung Ly Viêm uy danh hiển hách ở Tây Bắc đạo đã chết ở đây. Điều này khiến mọi người có chút không chấp nhận nổi.
Cho đến khi tất cả xảy ra, bọn họ mới thừa nhận, kiểu giống như Tô Tín thật sự không thể dùng lẽ thường đến để mà nhận thức được. Mới vừa bước vào Dương Thần cảnh mà hắn đã có sức chiến đấu như vậy, thế thì sau này khi hắn đại thành Dương Thần, có khi nào Tô Tín sẽ lại trở thành Mạnh Kinh Niên, Thiết Ngạo tiếp theo hay không?
Điều này tất cả mọi người đều không thể dám chắc. Ít nhất bây giờ, tư thái đồng cấp vô song của Tô Tín đã hiện ra rồi.
Mà lúc này, Chung Ly Hành giận dữ thét: “Tô Tín! Sau này Chung Ly thị cùng ngươi không chết không thôi!”
Liên tục có hai Dương Thần cảnh chết trong tay Tô Tín. Chung Ly thị bọn họ từ vị trí đứng đầu Tây Bắc lập tức rớt xuống hạng trung lưu. Sao mà bọn họ cam tâm cho được?
Thế nên, lúc này Chung Ly Hành cũng sắp mất trí đến nơi, muốn xông lên liều mạng với Tô Tín.
Dĩ nhiên, hắn cũng không phải làm bừa. Hắn nghĩ, chỉ cần hắn tử chiến với Tô Tín thì nhất định kéo theo những bộ tộc khác cũng sẽ đối phó với Tô Tín cùng với hắn. Hắn làm như vậy chính là muốn kéo đám người Bách Lý Trường Không cùng xuống nước.
Chỉ có điều, đám người Bách Lý Trường Không không ngốc. Quy tắc là bọn họ quyết định. Trước mắt dù Chung Ly Viêm có chết cũng chỉ có thể trách thực lực của mình không tốt. Bọn họ nào có thể vì chuyện này mà đi liều chết với Tô Tín? Đừng nói đùa.
Cho nên, đám người Bách Lý Trường Không ngay lập tức ra tay ngăn cản Chung Ly Hành, tận tình khuyên bảo, nói: “Chung Ly huynh, phải lấy đại cuộc làm trọng! Trước đó các ngươi đã đồng ý đánh một trận với Tô Tín. Bây giờ thua chính là thua. Dù chúng ta có ra tay thì cũng không hợp lý.”
Chung Ly Hành hừ lạnh một tiếng. Không hợp lý là bọn họ không ra tay nữa hay sao? Đám người Bách Lý Trường Không nghĩ gì, Chung Ly Hành biết. Nhưng lúc này, Chung Ly Hành cũng không thể trở mặt với đám người Bách Lý Trường Không, thế nên hắn chỉ đành phải trừng Tô Tín, ánh mắt thâm độc, sau đó dẫn theo đệ tử Chung Ly thị về tộc.
Bách Lý Trường Không thở dài một cái, chuyển tầm mắt sang Tô Tín, nói: “Tô đại nhân, hiện tại ba tên võ giả Dương Thần cảnh của Chung Ly thị đã chết hai. Lần này ngươi hài lòng chưa?”
Tô Tín cũng biết bây giờ không thể ép bức Chung Ly thị quá mức. Dù bây giờ hắn có muốn tiêu diệt Chung Ly thị đến đâu, đám người Bách Lý Trường Không cũng chắc chắn không cho phép.
Thế nên, Tô Tín nói thẳng: “Đã như vậy thì tại hạ cũng cho chư vị mặt mũi. Chuyện này sau hãy nói, ta cũng sẽ không quấy nhiễu kế hoạch của chư vị.”
Dứt lời, Tô Tín dẫn người rút đi. Đám người Bách Lý Trường Không thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên họ không phát hiện ra Tô Tín nói “chuyện này sau hãy nói” chứ không bảo rằng ân oán của hắn và Chung Ly thị từ nay kết thúc.
Tô Tín lui trở về Phi Long thành, đám người Bách Lý Trường Không cũng vội vội vàng vàng tập trung lực lượng, chuẩn bị đối phó với Mộ Dung thị trong vòng mấy ngày tới, muốn tranh thủ đánh một trận hoàn toàn tiêu diệt đối phương.
Mà chiến tích trong hai trận chiến này của Tô Tín được lan truyền từ Tây Bắc đạo ra bên ngoài, nhất thời dấy lên một hồi phong ba.
Tây Bắc đạo đã yên bình quá lâu, có thể nói, bất kể là những võ giả xuất thân từ các bộ tộc Tây Bắc hay là tán tu, lúc hành động ai cũng sẽ chừa lại một đường, không làm quá mức.
Chương 1505 - Mời chào (2)
Mời chào (2)
Hơn mười ngàn năm qua, những bộ tộc Tây Bắc này có bộ tộc biến mất vì lí do chủ quan, chứ chưa từng có bộ tộc nào bị người ngoài diệt vong.
Thác Bạt thị mặc dù đã suy sụp nhưng thực lực kiểu gì cũng được xếp hàng trung lưu. Bên trong bộ tộc cũng có Dương Thần cảnh thế lực lớn.
Kết quả lại bị Tô Tín diệt môn trong vòng một ngày. Nghe nói, trận chiến ấy Tô Tín chỉ dùng một chiêu đã đánh chết Thác Bạt Dư, uy thế kinh thiên.
Nếu như nói diệt Thác Bạt thị chứng tỏ Tô Tín lòng dạ ác độc, có thù tất báo, thế thì việc Tô Tín đánh chết Chung Ly Viêm ngay trước mặt đông đảo các bộ tộc Tây Bắc cho thấy thực lực cường đại và mặt ưu việt của Tô Tín.
Những năm gần đây, thế lực ở Tây Bắc đạo không hề có bóng dáng ngoại lai được chỗ nào tốt với đám dị tộc Tây Bắc này.
Bất kể ngươi là tông môn hay Hoàng triều, xem biểu hiện của Chương Trung Nghiệp lúc trước là biết, căn bản chỉ là một cái bù nhìn.
Những võ giả tán tu kia ngược lại có thể sinh tồn ở Tây Bắc đạo, chỉ có điều tiền đề là hoặc bọn họ biết điều không gây chuyện, tránh xa các bộ tộc Tây Bắc. Hoặc giống đám người Kế Vô Nguyệt, Thái Tam Nguyên gia nhập Đại Tuyết Sơn. Thêm vào đó phải có thực lực kinh người. Như vậy, bọn họ cũng coi là có phân nửa là người Tây Bắc đạo. Thế nên, những bộ tộc kia cũng sẽ không cố ý nhắm vào bọn họ. Dĩ nhiên, bọn họ cũng không thể nào chiếm được lợi ích gì từ các bộ tộc Tây Bắc.
Nhiều năm như vậy, cũng chỉ có một mình Tô Tín có thể cho những bộ tộc Tây Bắc này ăn trái đắng.
Hai cuộc chiến đó khiến cho tên tuổi của Tô Tín nổi như cồn ở Tây Bắc đạo. Thậm chí, mơ hồ đã có địa vị ngang hàng với những dị tộc Tây Bắc nọ. Điều này cũng khiến nhiều người có hơi không tưởng tượng nổi.
Sau khi về lại Phi Long thành, Hoàng BỉnhThành cho là Tô Tín sẽ chờ Mộ Dung thị và các dị tộc Tây Bắc khác khai chiến. Vậy mà, Tô Tín để đám Hoàng Bỉnh Thành ở lại trong Phi Long thành, còn hắn thì tính đi kéo thêm mấy người về. Điều này cũng khiến đám người Hoàng Bỉnh Thành có chút mờ mịt.
Thanh Ly đứng một bên, nhàn nhạt nói: “Trước kia đại nhân nhà các người chiêu mộ được đám luyện đan bày trận kia về dưới quyền. Lần này e là cũng nhắm được ai rồi nhỉ?”
Tô Tín gật gật đầu, nói: “Không sai, chúng ta đến Tây Bắc đạo là để mở rộng thực lực, dĩ nhiên không thể tay không mà về được.
Ta muốn tìm mấy người có thực lực. Đương nhiên lúc này đoán chừng cũng không ít người đến nhờ cậy triều đình. Các ngươi phải tỉ mỉ sàng lọc.
Có thực lực, có năng lực thì có thể chọn vào Ám Vệ, còn lại sắp xếp vào trong quân Tây Bắc. Điều kiện của ta cũng chỉ có một, đủ thực lực là được.
Dĩ nhiên bây giờ chúng ta là cây to gió lớn, khó tránh khỏi bị người có tư tâm khó dò lẻn vào. Thanh Ly cô nương, cái này phải nhờ cô nương hỗ trợ rồi. Không biết cô nương có chịu giúp hay không?”
Hồ tộc Thanh Khâu có bí pháp Nguyên Thần rất mạnh. E là Bạch Liên giáo và Huyễn Ma đạo bây giờ cũng phải thua kém. Dùng để điều tra lòng người là quá thuận lợi.
Thanh Ly sao cũng được, gật đầu nói: “Được chứ. Dù sao ta cũng có nhiều thời gian.”
Với Thanh Ly mà nói thì người minh hữu Tô Tín này coi như là đáng tin. Dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là đừng uy hiếp đến lợi ích của hắn.
Chút việc như vậy cũng chẳng có gì, thế nên Thanh Ly rất vui vẻ đồng ý.
Sau khi thu xếp ổn thỏa chuyện ở Phi Long thành, Tô Tín che giấu hành tung ra khỏi thành.
Mặc dù Tô Tín đoán bây giờ tinh lực của các bộ tộc Tây Bắc đều đang đặt trên người Mộ Dung thị, chắc chắn chẳng có tâm tư gì mà đi theo dõi người khác. Có điều, thời gian nhạy cảm này, Tô Tín không muốn kích động bọn họ. Vẫn là cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Thật ra thì Tô Tín muốn chiêu mộ “Đại Âm Dương Thủ” Thái Tam Nguyên, Cốc chủ Bách Hoa cốc Kế Vô Nguyệt, “Đông Lưu Thần Kiếm” Nhạc Đông Lưu, ba tên võ giả Dương Thần cảnh tán tu tiến vào đất phong ấn Yêu vương ngày đó.
Thực lực của ba người này trong Dương Thần cảnh không phải quá mạnh, nhưng cũng không quá yếu. Có điều, Dương Thần cảnh thì vẫn là Dương Thần cảnh. Tô Tín muốn xây dựng thế lực của hắn thành có thể so với quân đội và Lục Phiến Môn thì cũng không chỉ cần số lượng lớn võ giả cấp thấp. Hắn cũng cần nhiều võ giả cao cấp nữa.
Bàn về thực lực, bây giờ quả thực Tô Tín rất mạnh, nhưng nếu lần nào hành động cũng cần Tô Tín tự mình xuất thủ thế thì Ám Vệ cũng có phần quá mức vô dụng.
Ba người này chính là mục tiêu Tô Tín để mắt đến từ lúc đầu. Họ cũng chính là phe dễ dàng bị hắn chiêu mộ nhất ở Tây Bắc đạo.
Ba người bọn họ mặc dù cũng là võ giả xuất thân từ Đại Tuyết Sơn nhưng vẫn bị Tây Bắc đạo bài xích như cũ. Hơn nữa, lúc tiến vào đất phong ấn Yêu vương, bọn họ cường ngạnh uy hiếp những bộ tộc Tây Bắc kia, đã đắc tội với mấy bộ tộc đó rồi. Lúc này Tô Tín mà ra tay thì có cơ may rất lớn có thể chiêu mộ được bọn họ về dưới quyền.
Quan trọng nhất là bây giờ Tô Tín có thực lực, còn có danh tiếng mới gây dựng được nữa.
Chương 1506 - Thuyết phục
Thuyết phục
Nếu không có hai điểm này thì Tô Tín cũng sẽ không đến, bởi vì như vậy chính là rước họa vào thân.
Đầu tiên, Tô Tín đến Phú Quý sơn trang của Thái Tam Nguyên.
Trong ba người này, Tô Tín chỉ mới quen biết với Thái Tam Nguyên. Mặc dù người này tiếu lý tàng đao, có điều, nói một câu khó nghe, có thể lăn lộn trên giang hồ thì nào có ai không tiếu lý tàng đao, khẩu Phật tâm xà đâu?
Kể cả tiền bối cao nhân danh tiếng tốt đẹp, có ai biết trong lòng họ nghĩ cái gì hay sao? Lòng mang sát cơ, miệng cười đon đả. Có thể gây dựng được danh tiếng trong giang hồ, loại này chẳng qua chỉ là cốt yếu mà thôi. Tuy nhiên, Thái Tam Nguyên hành động quá lộ liễu nên năm xưa mới bị chụp mũ tiếu lý tàng đao.
Thái Tam Nguyên có sở thích rất kỳ quái. Hắn thích vàng bạc châu báu, thích hưởng thụ xa hoa. Phí Quý sơn trang của hắn lại là cảnh sắc khác với Tây Bắc đạo. Toàn bộ sơn trang đều bao phủ bằng ngói lưu ly. Bên trong sơn trang, đồ trang trí đều là vàng bạc ngọc thạch. Mặc dù cảm giác bá hộ đập vào mặt nhưng cũng không thể phủ nhận lối trang hoàng châu quang bảo khí diện rộng này thật khiến người khác có cảm giác bị tấn công thị giác.
Lúc này, trong Phú Quý sơn trang, Thái Tam Nguyên một thân một mình thưởng thức bữa ăn.
Theo lý mà nói, Thái Tam Nguyên có sở thích sa hoa, mỗi bữa cơm của hắn kiểu gì cũng phải có mấy chục món ăn. Vậy mà lúc này hắn chỉ ăn duy nhất một món, có hơi chút giản dị.
Tuy nhiên nếu có ai biết hắn đang ăn món gì thì đoán chắc bọn họ cũng sẽ không cho là giản dị.
Lúc trước, Thái Tam Nguyên liên thủ với Tô Tín đoạt được thi hài rắn Ba Xà từ trong tay Mộ Dung thị. Hai người chia nhau một nửa. Vảy rắn Ba Xà hắn còn đang tính tìm người luyện chế một bảo giáp hộ thân, còn thịt Ba Xà thì bị hắn dùng để chế biến món ăn.
Mặc dù thi hài Ba Xà trải qua thời gian hơn mười ngàn năm rồi, thân xác tuy vẫn còn nhưng sức mạnh đã tiêu tán đến chín phần. Sức mạnh mâm thị này hàm chứa chẳng bằng một viên đan dược trung cấp nhưng Thái Tam Nguyên vẫn ăn rất nhiệt tình. Cái hắn cần không phải hiệu quả mà là cảm giác. Yêu vương thượng cổ, Chân Vũ cảnh. Có thể ăn được thịt nó, đúng là chuyện ngàn năm hiếm gặp.
Có điều lúc này, một giọng nói bỗng nhiên truyền tới: “Thái trang chủ rất có tính cách đấy. Thịt Ba Xà kho, quả nhiên biết hưởng thụ.”
Nghe được giọng nói này, nhất thời Thái Tam Nguyên cả kinh, cương khí quanh thân bùng nổ, lạnh giọng nói: “Ai? Ra đây!”
Tô Tín bước ra từ trong bóng tối. Thái Tam Nguyên thấy thế có hơi sửng sốt.
Có điều, hắn không cảm nhận được sát cơ trên người Tô Tín, thế nên Thái Tam Nguyên liền cười cười, nói: “Tô đại nhân đến Phú Quý sơn trang là cho ta mặt mũi rồi. Cần gì phải lén lén lút lút chứ? Chỉ cần Tô đại nhân nói tên, ta nhất định sẽ tự mình ra nghênh đón.”
Tô Tín lắc lắc đầu, nói: “Bây giờ bên ta là cây to gió lớn. Nếu như bị bộ tộc Tây Bắc phát hiện thì cũng không phải là chuyện tốt.”
Vừa nghe được bốn chữ bộ tộc Tây Bắc, Thái Tam Nguyên cười nói: “Gần đây gió của Tô đại nhân đang thịnh thật đấy. Diệt Thác Bạt thị, lại còn chém chết Chung Ly Viêm ở ngay trước mặt các bộ tộc kia. Thật là hả hê lòng người!”
Oán khí của những võ giả tán tu như Thái Tam Nguyên với các bộ tộc Tây Bắc không phải nhỏ. Ngày thường các bộ tộc Tây Bắc hoành hành bá đạo thành quen. Bây giờ đụng phải người mạnh như Tô Tín, quả là chịu thiệt lớn.
Tô Tín trầm giọng nói: “Thái trang chủ, hả hê lòng người chẳng qua là nhất thời mà thôi. Bây giờ ngươi có muốn được một đời không?”
Sắc mặt Thái Tam Nguyên biến đổi. Người như bọn họ nghe câu vừa rồi không cần quá rõ ràng. Tô Tín chỉ nói một câu như vậy, Thái Tam Nguyên liền biết ý nghĩa trong câu nói đó. Tô Tín đây là đang muốn lôi kéo hắn cùng nhau đối phó với những bộ tộc Tây Bắc kia!
Thái Tam Nguyên thừa nhận, lá gan của Tô Tín đúng là lớn. Võ giả tán tu bọn họ ở Tây Bắc đạo cả đời cũng không dám động thủ với những bộ tộc Tây Bắc kia. Cùng lắm hai bên chĩ là vì lợi ích mà có va chạm một chút mà thôi. Nhưng mà Tô Tín lại dám, hết lần này đến lần khác còn thật sự làm như vậy. Thế mà bản thân hắn không bị chuyện gì, đây cũng được coi là một loại bản lĩnh.
Có điều, trước mắt các bộ tộc Tây Bắc là bởi vì có vấn đề là Mộ Dung thị nên mới không động thủ với Tô Tín. Đến khi chuyện của Mộ Dung thị được giải quyết thì Tô Tín còn có thể nở mày nở mặt như bây giờ hay không thì còn chưa chắc.
Thế nên, Thái Tam Nguyên cũng không lòng vòng với Tô Tín, hắn nói thẳng: “Tô đại nhân, thứ cho ta nói thẳng. Tây Bắc đạo này bây giờ là thiên hạ của các bộ tộc Tây Bắc. Ngươi có thực lực, có năng lực, hơn nữa còn dựa lưng vào triều đình. Hai chuyện này có thể cho ngươi đứng vững gót chân ở Tây Bắc đạo.
Tuy nhiên, nếu ngươi chỉ muốn dựa vào hai điểm này mà muốn ngang tài ngang sức với các bộ tộc Tây Bắc kia thì ta vẫn thấy hơi thiếu trình độ.
Thái Tam Nguyên ta ở Tây Bắc đạo này cũng lâu như vậy rồi. Thực lực của các bộ tộc Tây Bắc ta rất hiểu. Thế nên ta không muốn mạo hiểm. Tô đại nhân, hay là mời ngươi về cho.”
Chương 1507 - Thuyết phục (2)
Thuyết phục (2)
Tô Tín không nói gì. Hắn chỉ nhìn bốn phía trang trí hoa lệ, thở dài nói: “Thái trang chủ, tài sắc thực nhân tâm, tốt xấu gì ngươi cũng là Dương Thần cảnh, lẽ nào thực sự bị tài sắc ăn mòn đến mức không còn dũng khí đánh một trận hay sao?”
Thái Tam Nguyên cười lạnh, nói: “Dũng khí không có nghĩa là lỗ mãng. Bây giờ ta ở yên rất tốt. Huống chi ta cũng không có dã tâm lớn đến mức đi tranh phong với các bộ tộc Tây Bắc. Nếu như vậy thì sao ta phải mạo hiểm đánh một trận chứ?”
Tô Tín lắc lắc đầu, nói: “Thái trang chủ, ngươi hiểu lầm rồi. Ngay từ khi ba người các ngươi đứng ở phía đối lập với các bộ tộc Tây Bắc, đòi cùng vào đất phong ấn Yêu vương thì các ngươi cũng đã đắc tội với họ rồi.
Vốn các ngươi cũng coi như có một nửa là người Tây Bắc đạo. Bây giờ các ngươi đã hoàn toàn thành người ngoài. Sau này bọn họ đối xử với các ngươi thế nào, kết quả có thể tưởng tượng được.”
Thái Tam Nguyên nhíu mày một cái. Tô Tín nói thật. Tuy nhiên, nếu có làm lại thì hắn cũng sẽ chọn làm như vậy.
Dù sao thì đó cũng là đất phong ấn Yêu vương trong truyền thuyết. Nếu bởi vì kiêng kỵ những dị tộc Tây Bắc đó mà không ra tay, thế thì hắn cũng không khỏi quá nhát gan.
Có điều, ban đầu ba người Thái Tam Nguyên bước ra đúng là đã cân nhắc đến chuyện này, song cũng không cho là vấn đề gì lớn.
Mặc dù ban đầu bọn họ vì lợi ích mà đứng về phía đối lập với các bộ tộc Tây Bắc nhưng dù không có bọn họ thì vẫn còn người của Long Hồ Đạo môn và đám người Tô Tín. Các bộ tộc Tây Bắc muốn chiếm đất phong ấn Yêu vương thì căn bản không thể.
Vì vậy, hắn cũng đã chuẩn bị kĩ càng, đợi đến lúc đó nếu những bộ tộc Tây Bắc kia thật sự nhắm vào bọn họ thì bọn họ sẽ đến Đại Tuyết Sơn tìm sự che chở ngay.
Những năm này, Đại Tuyết Sơn vẫn luôn đứng giữa điều chỉnh đấu đá trong Tây Bắc đạo. Hơn nữa, đối tượng của Đại Tuyết Sơn cũng không chỉ là võ giả các bộ tộc Tây Bắc mà cũng bao gồm cả những võ giả tán tu như bọn họ.
Huống chi, trong Đại Tuyết Sơn có một bộ phận giáo tập đều có xuất thân từ tán tu Tây Bắc. Thậm chí có hai vị trưởng lão là võ giả tán tu. Chỉ cần Thái Tam Nguyên mở miệng, Đại Tuyết Sơn nhất định sẽ phái người đến điều chỉnh. Đến lúc đó, dù cho những bộ tộc Tây Bắc kia có thật sự hận ba người Thái Tam Nguyên thấu xương thì cũng không dám vi phạm lệnh của Đại Tuyết Sơn.
Thái Tam Nguyên không biểu hiện rõ ràng nhưng Tô Tín đã nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn.
Tô Tín chỉ nhàn nhạt nói: “Thái trang chủ, chỗ ỷ lại của ngươi chắc là Đại Tuyết Sơn nhỉ?
Có điều hình như ngươi chưa nắm được tin tức thì phải? Trước đó, các bộ tộc Tây Bắc đã yêu cầu Đại Tuyết Sơn ra mặt trấn áp Mộ Dung Long Thư, kết quả bị Đạm Đài Diệt Minh cự tuyệt.
Quan trọng nhất là Đạm Đài Diệt Minh ra lệnh ngay tại chỗ rằng, sau này phân tranh trong Tây Bắc đạo, Đại Tuyết Sơn không mang đến nữa. Từ rày về sau, Đại Tuyết Sơn chỉ là thánh địa võ học, không quản chuyện phàm tục nữa.”
“Cái gì?” Thái Tam Nguyên sửng sốt trong giây lát, có chút không dám tin.
Đại Tuyết Sơn là chúa tể Tây Bắc gần mười ngàn năm. Bất kể là các bộ tộc Tây Bắc hay là tán tu như Thái Tam Nguyên, bọn họ đã quen với cách làm việc của Đại Tuyết Sơn. Bây giờ, Đại Tuyết Sơn bỗng nhiên lên tiếng không quản chuyện Tây Bắc đạo nữa. Toàn bộ Tây Bắc đạo ngoại trừ Mộ Dung thị và những bộ tộc phụ thuộc vào Mộ Dung thị ra thì chắc không ai vui mừng cả.
Lúc này, Tô Tín bỗng nhiên nói mấy lời này với hắn, Thái Tam Nguyên cũng hơi nghi ngờ không biết là thật hay là giả.
Chỉ có điều, với thực lực và thân phận như Tô Tín hiện giờ, hắn cũng không nhất thiết phải gạt Thái Tam Nguyên làm gì. Vậy nên Thái Tam Nguyên cũng không thể không tin.
Huống chi chuyện như này cũng không xem là cơ mật gì. Thái Tam Nguyên vẫn có chút quan hệ với Đại Tuyết Sơn. Gần đây mặc dù hắn không lên Đại Tuyết Sơn nhưng tùy tiện tìm người hỏi thăm thì cũng biết tất cả rồi. Tô Tín mà gạt hắn thì mất nhiều hơn được.
Tô Tín ngồi ngay ngắn ở trước mặt Thái Tam Nguyên, cầm ly trà, nhàn nhạt nói: “Thái trang chủ, trước kia vì có Đại Tuyết Sơn che chở, những bộ tộc Tây Bắc kia không dám mà cũng không thể gây quá mức.
Bây giờ, Đại Tuyết Sơn nếu đã tuyên bố không quản chuyện Tây Bắc đạo nữa thế thì sau này cảnh tượng ở Tây Bắc đạo thế nào, cũng dễ tưởng tượng được.
Không còn Đại Tuyết Sơn điều chỉnh, những dị tộc Tây Bắc kia còn có thể dễ dàng tha thứ, cho những kẻ bị nghi ngờ hai lòng như các ngươi ở lại Tây Bắc đạo hay không?
Dĩ nhiên, ngươi cũng có thể liên hiệp với các tán tu khác ở toàn Tây Bắc đạo cùng chống lại. Nhưng theo ta biết, tán tu các ngươi dù có tập trung hết thực lực vào với nhau thì e là còn chẳng bằng một nửa của các bộ tộc Tây Bắc nhỉ?”
Tô Tín nói mấy câu, Thái Tam Nguyên nhất thời rơi vào trong trầm tư.
Hắn là loại người không thấy lợi không làm, cũng là người từng trải, là lão cáo già.
Loại người đến cảnh giới của Thái Tam Nguyên thì chỉ có ba loại. Một là giống như Mạnh Kinh Niên, trong tương lai tất trở thành Chân Vũ, nghĩ mọi cách khổ tu hoặc tìm kiếm các loại bí bảo tăng cao thực lực.
Chương 1508 - Nhạc Đông Lưu
Nhạc Đông Lưu
Còn một loại là mặc dù biết mình đã không có tu vi tấn thăng Chân Vũ nhưng bọn họ còn muốn sống thêm mấy năm nữa. Võ giả Dương Thần cảnh như vậy sẽ dùng bí pháp tiến hành bế quan, cố giảm bớt số lần xuất thủ, tu thân dưỡng tính, dùng cách này để hòng đạt mục đích kéo dài tuổi thọ.
Tuy nhiên cách này chỉ thích hợp với Thiếu Lâm Tự hay mấy tông môn lớn như Tạo Hóa Đạo môn vậy thôi. Với ngoại giới thì những tông môn này có võ giả Dương Thần cảnh ở thời kì đỉnh phong chống đỡ rồi. Bọn họ chỉ phụ trách việc làm uy hiếp sau cùng là đủ.
Còn một loại cuối cùng chính là giống như Thái Tam Nguyên. Bọn họ xuất thân dân gian, không có mục tiêu cố định. Tất cả những việc họ làm chỉ là vì lợi ích và an toàn của bản thân.
Trước mắt, chuyện Tô Tín làm đã uy hiếp đến an toàn của hắn. Thái Tam Nguyên không thể không suy nghĩ sâu xa một phen.
“Tô đại nhân, ngươi cố ý đến tìm ta, chuyện này thì ta được lợi gì?” Thái Tam Nguyên hỏi.
Nghe vậy, khóe miệng Tô Tín lộ ra nụ cười châm biếm.
Hắn không sợ Thái Tam Nguyên ra điều kiện. Hắn chỉ sợ Thái Tam Nguyên không ra điều kiện.
Trước mắt, nếu Thái Tam Nguyên hỏi có thể cho hắn được cái gì thì hiển nhiên đã động lòng.
Tô Tín trầm giọng nói: “Thủ hạ của ta sẽ đơn độc thành lập một Tây Bắc quân cung phụng đường, chỉ cần Thái trang chủ gia nhập dưới quyền ta, thân phận sẽ là Trưởng lão cung phụng đường. Tài nguyên tu luyện cũng sẽ được phân theo điều kiện của Phó Tổng quản Ám Vệ.”
Thái Tam Nguyên nhíu mày một cái, nói: “Nếu như vậy thì ta trực tiếp nhờ cậy triều đình không phải tốt hơn sao? Đãi ngộ của triều đình dành cho Hoàng thất cung phụng đường còn hơn Tô đại nhân ngươi nhiều.”
Tô Tín vuốt tay, nói: “Dĩ nhiên có thể. Song, Thái trang chủ phải suy nghĩ cho kỹ. Một khi gia nhập vào Hoàng thất cung phụng đường thì đại diện cho việc ngươi đã là người của triều đình. Dù cho ngươi có là võ giả Dương Thần cảnh thì cũng phải nghe lệnh triều đình.
Hoàng thất cung phụng đường hoặc trú đóng trong Thịnh Kinh thành, hoặc trú đóng ở ranh giới Đông Tấn, Kim Trướng Hãn Quốc, các nước như vậy mà đợi lệnh, không thể dễ dàng rời đi. Đây là cái giá.
Tất nhiên cũng có ngoại lệ. Chẳng hạn người có thực lực như Kha Yển Nguyệt dĩ nhiên coi thường quy định này, muốn đi đâu thì đi. Triều đình cần hắn phải thông báo trước, hỏi hắn có thời gian hay không.
Thái trang chủ nếu tự nhận mình có thực lực như Kha Yển Nguyệt thì hoặc đi đòi đãi ngộ như vậy với triều đình, hoặc là có thể chịu đựng ràng buộc của triều đình, thế thì dĩ nhiên việc trực tiếp gia nhập vào Hoàng thất cung phụng đường của triều đình có lợi hơn.”
Thái Tam Nguyên nghi ngờ, nói: “Ta gia nhập dưới trướng Tô Tín ngươi thì có thể đảm bảo được tự do tuyệt đối?”
Tô Tín gật gật đầu nói: “Dĩ nhiên có thể. Ta vốn xây dựng Tây Bắc đạo này như căn cơ của mình cho nên sẽ không phái Thái trang chủ ngươi đến chỗ khác.
Huống chi, từ trước đến giờ ta thích dùng mưu rồi mới động. Lực lượng của ta chỉ có một chút như vậy, dĩ nhiên cũng sẽ không phân tán ra phòng thủ rồi.”
Thái Tam Nguyên thở dài một cái, trầm giọng hỏi: “Tô đại nhân, sự lựa chọn này không phải là chuyện nhỏ. Một khi ta đồng ý thì sẽ không còn cơ hội quay đầu lại nữa.
Cho nên ta hỏi ngươi thêm một lần nữa. Ngươi thực sự chắc chắn có thể có được địa vị ngang với các dị tộc Tây Bắc đạo kia à?”
Tô Tín cười cười nói: “Lời Tô Tín nói chắc như đinh đóng cột. Huống chi Tây Bắc đạo này còn là đất phong của ta. Ta cũng không quen việc im hơi lặng tiếng ở đất phong của mình!”
Cuối cùng, Thái Tam Nguyên cũng đồng ý gia nhập vào dưới quyền Tô Tín, trở thành Tây Bắc quân cung phụng. Đây là điều mà Tô Tín đã đoán trước.
Tô Tín rất nắm bắt được lòng người. Hắn chỉ từng hợp tác với Thái Tam Nguyên có một lần, kết hợp với tài liệu thì Tô Tín coi như cũng hiểu được tương đối tính cách của Thái Tam Nguyên.
Người này là con cáo già trong giang hồ, làm người không từ thủ đoạn, nhưng chưa đến trình độ âm ngoan không biết ranh giới.
Bám lợi tránh hại đã là bản năng của Thái Tam Nguyên, thế nên chẳng cần Tô Tín khuyên nhủ nhiều, chỉ cần hắn nói hết thảy quan hệ lợi hại với Thái Tam Nguyên thì Thái Tam Nguyên dĩ nhiên sẽ biết nên lựa chọn thế nào.
Dĩ nhiên, quan trọng trong này vẫn là thân phận địa vị và thực lực của Tô Tín.
Trước mắt, chuỗi chiến tích chói lòa của Tô Tín nào là Tiết Độ Sứ Tây Bắc đạo, Đại Tổng quản Ám vệ, những cái này cũng biểu hiện một chút thái độ rằng triều đình sẽ cho Tô Tín tự do tối đa, chỉ cần hắn nắm được Tây Bắc đạo thì hắn chính là Tây Bắc vương!
Dĩ nhiên, lúc Tô Tín mới đến Tây Bắc đạo chuyện này bị người ta xem như là trò cười. Chỉ có điều, hai chiến tích kinh người của Tô Tín truyền tới khiến toàn bộ Tây Bắc đạo bây giờ không còn ai coi hắn là trò đùa nữa.
Ít nhất, Thái Tam Nguyên tự biết mình. Hắn tuyệt không địch lại Chung Ly Viêm. Tô Tín có thể một mạch áp chế Chung Ly Viêm đến chết. E là trong vòng mười chiêu, Thái Tam Nguyên hắn cũng đi đời trong tay Tô Tín.
Mặc dù trước đó bọn họ còn từng sánh vai tác chiến nhưng điểm tốt nhất của con người Thái Tam Nguyên đó là biết mình. Hắn đi theo Tô Tín, không hề mất mặt.
“Đại nhân, bây giờ ngươi có tính lôi kéo Kế Vô Nguyệt và Nhạc Đông Lưu về không?”
Chương 1509 - Nhạc Đông Lưu (2)
Nhạc Đông Lưu (2)
Thái Tam Nguyên cũng rất thức thời. Mới vừa gia nhập vào dưới quyền Tô Tín đã tự động đổi lời, gọi Tô đại nhân thành hai chữ “đại nhân” hết sức gần gũi.
Hơn nữa, Thái Tam Nguyên không cần nghĩ cũng biết, Tô Tín mở miệng mời chào hắn thì nhất định sẽ không buông tha hai tên cường giả khác là Kế Vô Nguyệt và Nhạc Đông Lưu.
Ba người bọn họ đều là biểu tượng của tán tu ở cả Tây Bắc đạo. Chỉ cần có thể chiêu mộ ba người này về dưới quyền thì như vậy những võ giả tán tu khác cũng không cần chờ Tô Tín tự mình mời chào, họ thậm chí sẽ đích thân đến nương nhờ.
Tô Tín gật gật đầu, nói: “Ta có ỹ nghĩ này. Thái huynh, ngươi quen biết bọn họ nhiều năm. Với tính cách của hai người bọn họ hẳn ngươi rất hiểu. Cơ may lôi kéo được bọn họ có lớn không?”
Nếu đã là người mình thì Tô Tín cũng không gọi “Thái trang chủ” nữa mà đổi thành “Thái huynh” tương đối gần gũi.
Thái Tam Nguyên cười ha ha, nói: “Đại nhân cho là hai người này ai dễ mời chào hơn?”
Tô Tín nói: “Hẳn là Kế Vô Nguyệt. Nhạc Đông Lưu tính cách cứng rắn, hết sức khó nói.”
Thái Tam Nguyên lắc lắc đầu nói: “Tô đại nhân nghĩ vậy là sai rồi. So với Nhạc Đông Lưu thì Kế Vô Nguyệt mới là người khó nói chuyện nhất.
Con người Nhạc Đông Lưu mặc dù cứng ngắc nhưng là chuẩn kiếm tu. Mặc dù người này không có tình người nhưng ta biết, hắn với kiếm đạo có một kiểu cố chấp rất khác biệt.
Phụ thân của Nhạc Đông Lưu chính là đệ tử Kiếm Thần sơn ngày xưa. Có điều tu vi bị phế mà hắn lại không cam lòng dưỡng lão ở Kiếm Thần sơn cho nên mới đến Tây Bắc đạo.
Từ nhỏ, Nhạc Đông Lưu đã được phụ thân hắn đào tạo theo cách thức ở Kiếm Thần sơn. Thậm chí, cách suy nghĩ của Nhạc Đông Lưu cũng chẳng khác đệ tử Kiếm Thần sơn là bao. Cho nên chỉ cần Tô đại nhân có thể dùng kiếm đạo thuyết phục được Nhạc Đông Lưu, thêm vào chút thủ đoạn, thì việc thu phục được Nhạc Đông Lưu không phải là vấn đề.”
Tô Tín sáng tỏ, gật đầu một cái. Hóa ra Nhạc Đông Lưu có xuất thân như vậy. Điểm này Tô Tín thực không tra ra được.
Chẳng trách lần đầu tiên Tô Tín trông thấy Nhạc Đông Lưu đã cảm thấy khí chất trên người hắn khá quen thuộc. Hóa ra phụ thân của Nhạc Đông Lưu là người Kiếm Thần sơn, khí chất trên người hắn cũng giống với Kiếm Thần sơn nhất mạch tương truyền.
Thái Tam Nguyên tiếp tục nói: “Còn về phần Kế Vô Nguyệt. Mặc dù lúc trẻ ta và hắn từng học võ ở Đại Tuyết Sơn, nhưng người này tính cách hỉ nộ vô thường, căn bản không cách nào nắm giữ được. Thậm chí có lúc ngay cả ta cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
Hơn nữa, mấy ngày gần đâu ta khuyên Tô đại nhân hay là đừng quấy nhiễu Kế Vô Nguyệt. Bách Hoa cốc của hắn có kỳ hoa sắp nở. Khoảng thời gian này hàng năm hắn sẽ ở trong Bách Hoa cốc trông nom mấy thứ vô dụng đó của hắn. Ai đến cửa xin gặp hắn cũng không tiếp. Chọc tới hắn thì có khi hắn sẽ động thủ với ngươi.
Thế nên, khoảng thời gian này, chúng ta tạm thời đừng quấy rầy hắn thì tốt hơn. Khi nào hắn chăm mấy bông hoa vô tích sự đó xong, tâm tình tốt rồi thì chúng ta hãy đến.”
Thái Tam Nguyên hoàn toàn không hiểu nổi hành động này của Kế Vô Nguyệt.
Nếu như mấy bông hoa quý mà Kế Vô Nguyệt chăm bẵm là linh dược các loại thì thôi, vấn đề là mấy thứ Kế Vô Nguyệt làm phần lớn là phế vật vô dụng. Chỉ được đẹp mắt chứ chẳng có tích sự gì.
Kế Vô Nguyệt đường đường là cường giả Dương Thần cảnh. Phần lớn thời gian cả ngày chỉ dùng để chăm sóc đám phế vật kia chứ không chịu đi tu luyện. Đúng là bệnh thần kinh!
“Được rồi, vậy chúng ta đi tìm Nhạc Đông Lưu trước.” Tô Tín nói.
Thái Tam Nguyên nói: “Vừa hay ta biết tên kia dạo này tiềm tu ở đâu. Ta dẫn Tô đại nhân qua.”
Hai người rời khỏi Phú Quý sơn trang của Thái Tam Nguyên mà không kinh động đến ai. Việc Tô Tín mời chào những tán tu này tạm thời hắn vẫn không muốn cho người khác biết.
Thái Tam Nguyên có Phú Quý sơn trang. Kế Vô Nguyệt có Bách Hoa cốc. Chỉ có Nhạc Đông Lưu là không có chỗ ở cố định, thường xuyên nay đây mai đó. Nhạc Đông Lưu hắn còn rất thích đến chỗ băng nguyên Đại Tuyết Sơn để mà tu luyện. Sở thích hưởng thụ kiểu này, Thái Tam Nguyên không hiểu.
Lúc này, vị trí của Nhạc Đông Lưu là ở một cánh đồng hoang vu gần Đại Tuyết Sơn. Một nửa diện tích ở đây bị băng tuyết bao phủ. Ban ngày, ánh Mặt trời hòa tan băng tuyết hình thành một cái thác nước lớn chảy từ đỉnh băng sơn xuống. Khi Tô Tín và Thái Tam Nguyên đến, Nhạc Đông Lưu đang luyện kiếm dưới thác nước.
Người hắn mặc dù ở dưới thác nước nhưng không một giọt nước nào bắn vào trên người hắn.
Hơn nữa, Nhạc Đông Lưu xuất kiếm rất chậm, động tác cũng chậm nhưng mỗi một kiếm hắn chém ra đều như mang theo nhịp điệu huyền ảo nào đó. Cứ vậy, dẫn động cả thác nước đang xối xuống kia, thay đổi hướng chảy của nó.
Lúc Nhạc Đông Lưu luyện kiếm không dùng chút chân khí nội lực nào, thậm chí ngay cả sức mạnh cơ thể hắn cũng không dùng đến.
Võ giả Kiếm Thần sơn trước tu kiếm ý. Ở Kiếm Thần sơn chỉ có võ giả luyện ra được kiếm ý thì mới coi là cấp bậc nhập môn. Trước mắt, Nhạc Đông Lưu đang luyện kiếm ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận