Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất (Tối Cường Phản Phái Hệ Thống)

Chương 40 - Thực cho rằng ta không dám giết ngươi

Thực cho rằng ta không dám giết ngươi
Hổ tam gia nói Hầu Thông không ngốc, hắn đúng là không ngốc thật.
Trong số mười ba vị đại đầu mục của Phi Ưng bang, Hầu Thông không phải là người thông minh nhất, những cũng tuyệt đối không phải là người ngu ngốc nhất, nếu không hắn đã không ngồi được vị trí này đến tận bây giờ.
Cách hắn đối phó với Tô Tín rất đơn giản, đó là ba chữ, làm mặt dày!
Ta đúng là muốn lấy thân phận ra ép ngươi đấy, ngươi làm được gì nào?
Mười vạn lượng bạc này nếu Tô Tín giao nộp, danh tiếng của ngươi sẽ bị mất sạch, hơn nữa còn để lại ấn tượng là người dễ bị ức hiếp.
Dù Tô Tín ngươi đánh chiếm được Vĩnh Lạc phường thì có làm sao? Ngươi vẫn phải nghe lời ta đấy thôi?
Còn nếu ngươi không nộp, Hầu Thông ta vẫn tiếp tục gây sự ở Khoái Hoạt Lâm đến cùng.
Chẳng phải Tô Tín có cổ phần ở Khoái Hoạt Lâm sao? Chẳng phải ngươi đã hứa sẽ bảo vệ cho Khoái Hoạt Lâm sao? Nên ta quấy rối cho Khoái Hoạt Lâm long trời lở đất lên xem ngươi làm được gì?
Sắc mặt bọn người Hoàng Bính Thành đứng sau Tô Tín tỏ vẻ phẫn nộ, dù Hầu Thông ngươi là đại đầu mục nhưng cũng không thể ức hiếp người vậy chứ?
Lý Hoại cũng muốn rút kiếm từ thắt lưng ra nhưng lại bị Tô Tín ngăn lại.
- Là Hổ tam gia sai ngươi đến?
Tô Tín hỏi.
Hầu Thông chép miệng nói:
- Đến tiếng nghĩa phụ cũng không gọi, Hổ tam gia đúng là nuôi ong tay áo rồi.
Hầu Thông không phủ nhận, vậy chứng tỏ là đã thừa nhận.
Tô Tín lại thở dài một tiếng, đi về phía Hầu Thông.
- Ta mang tiền giao nộp thẳng lên trên bang chính là muốn nói với ông ta rằng từ nay về sau giữa chúng ta nước sông không phạm nước giếng nữa, nhưng vị nghĩa phụ đó của ta dường như rất không cam tâm thì phải.
Khí thế trên người Tô Tín dần dần tăng lên, một luồng sát khí to lớn hiện lên trên người cậu.
- Hầu đại đầu mục, dù ngươi có phải bị Hổ tam gia xúi giục đến, hay là ông ta hứa với ông điều gì, thì giờ ta cho ông một cơ hội, giờ ông đi vẫn còn kịp.
Nói thế nào Hầu Thông cũng là người lúc trước đã cùng Sa Phi Ưng xông pha tạo dựng nên bang phái, ông ta vô cùng quen thuộc với luồng sát khí trên người Tô Tín.
Có điều ông ta vẫn chẳng hề lo sợ:
- Tiểu tử, ý của ngươi là gì chứ? Muốn giết ta ư? Ngươi nghĩ rằng ngươi giết được Đới Xung thì đã thành thiên hạ vô địch rồi sao? Lão tử hôm này đứng đây cho ngươi giết đấy, ngươi dám không?
Giết đi Đới Xung, Tô Tín là anh hùng của Phi Ưng bang, còn giết Hầu Thông hắn, Tô Tín sẽ trở thành tội nhân của Phi Ưng bang!
Hầu Thông hắn không phải là Lưu Tam Đao, để Tô Tín nói giết là giết được, hắn là một trong những người kỳ cựu trong Phi Ưng bang, đại đầu mục Hầu Thông, hắn không tin Tô Tín dám động thủ giết hắn.
“Coong!”
Tiếng kiếm vút lên, thanh kiếm tay trái của Tô Tín đã ra khỏi vỏ, sát khí lẫm liệt bỗng chốc ập đến, Hầu Thông nhất thời cảm thấy bản thân như đang bị một nghìn con ác lang nhìn chằm chằm vào, chỉ cần giây sau thôi là sẽ bị xé vụn!
- Hắn dám giết mình! Hắn thực sự dám giết mình!
Cuối cùng lúc này Hầu Thông cũng đã sợ.
Nếu cho Hầu Thông thêm một cơ hội, ông ta tuyệt đối sẽ không đến gây sự với kẻ điên như Tô Tín.
Đúng vậy, trong lòng ông ta nghĩ, giờ Tô Tín đúng là một kẻ điên! Hoàn toàn là một kẻ điên!
Ông ta là một trong mười ba vị đại đầu mục của Phi Ưng bang, nếu ông chết thì đến bang chủ cũng sẽ bị kinh động, thế mà Tô Tín thực sự không màng đến, muốn giết cả ông ta!
Thực lực Hầu Thông vốn yếu, huyệt đạo trên người chỉ mới đả thông được mười, cộng thêm nhiều năm sống trong nhung lụa nên thân thủ cũng đã trở nên chậm chạp vô cùng.
Khi đối mặt với một kiếm của Tô Tín, ông ta muốn tránh nhưng chân tay lại chẳng nghe theo sự điều khiển, giương mắt nhìn thanh kiếm đâm vào cổ họng mình, lúc đó trước mặt là một mảng máu đỏ.
Hầu Thông cả đời giở trò khôn lỏi, cuối cùng lại chết bởi tài khôn lỏi của bản thân.
Hầu Thông biến bản thân thành Tô Tín để suy nghĩ, cho rằng Tô Tín sẽ không giết ông ta, nhưng ông ta đã tính sai, nếu Tô Tín giống như ông đã nghĩ thì đã không có được thành tựu như ngày hôm nay.
Kiếm mảnh chém ngang, Tô Tín trực tiếp cắt lìa đầu Hầu Thông rơi xuống đất “bịch” một tiếng.
Kiếm này khiến mọi người sực tỉnh lại, tất cả đều bị hành động vừa rồi của Tô Tín làm cho sợ đến ngây ngốc.
Hoàng Bính Thành bọn họ đoán rằng với tính cách của Tô Tín ắt sẽ ra tay, nhưng đoán thế nào cũng không ngờ rằng Tô Tín lại trực tiếp giết luôn Hầu Thông!
Lúc này mấy tên thuộc hạ mà Hầu Thông mang theo cũng hét lên một tiếng rồi lập tức quay người hướng về cửa bỏ chạy.
Nhưng một đường kiếm như thân ảnh quỷ dị lại tiến đến trước cả tiếng, lẫm liệt lóe lên trước mắt chúng, bốn tên thuộc hạ Hầu Thông dẫn theo đều ôm lấy cổ ngã xuống đất.
Nhìn thấy Lý Hoại ra tay, lúc này Hoàng Bính Thành mới có phản ứng lại, dù gì người cũng đã giết rồi, giờ nên nghĩ cách làm sao để đối phó lại.
Hoàng Bính Thành nhìn lướt qua ông chủ Tôn và những bang chúng khác ở đây rồi nói nhỏ:
- Lão đại, chúng ta cần khống chế những người này lại không?
Tuy ngoài những người ở sòng bạc như ông chủ Tôn ra, những người còn lại đều là bang chúng thuộc hạ của Tô Tín, nhưng biết người biết mặt không biết lòng, ngộ nhỡ tin này lọt ra ngoài thì biết phải làm sao?
Ông chủ Tôn đang đứng ngây ra ở đằng sau Tô Tín bỗng run lên, sợ Tô Tín giết người diệt khẩu.
May mà Tô Tín xua tay:
- Đừng lo lắng như vậy, tin này giấu không được, mà ta cũng không có ý định giấu.
- Vậy lão đại, chúng ta nên làm thế nào?
Hoàng Bính Thành hỏi.
Nếu như là Hoàng Bính Thành của trước kia, sớm đã bị chuyện này dọa cho điên lên mất.
Có điều ở lâu với vị lão đại này, giờ Hoàng Bính Thành cũng đã có chút tư thế của kiểu dù núi Thái Sơn có sụp đổ cũng không thay đổi sắc mặt, chỉ là hắn có chút lo lắng sau này làm sao để dẹp yên được chuyện này.
- Không cần lo lắng, chuyện lần này vừa hay cho ta một cơ hội, một cơ hội lấy về thứ thuộc về mình.
- Thứ gì vậy?
Hoàng Bính Thành thắc mắc hỏi.
- Đương nhiên là vị trí đại đầu mục của ta rồi, nhân tiện có thể đào ra một số sâu mọt.
Trong ánh mắt Tô Tín lộ ra tia lạnh lẽo.
Hầu Thông đến thật đúng lúc, chẳng phải các ngươi muốn chơi sao? Vậy thì lần này mọi người cùng nhau chơi một ván!
Căn dặn thuộc hạ thu dọn sòng bạc xong, Tô Tín mang đầu Hầu Thông trở về đường viện rồi hỏi Hoàng Bính Thành:
- Lão Hoàng, chúng ta còn có bao nhiêu bạc?
- Một trăm bốn mươi vạn lượng.
Hoàng Bính Thành không suy nghĩ mà trực tiếp đáp.
Mấy tháng nay tiền của Khoái Hoạt Lâm thu vào tuy nhiều, nhưng Tô Tín chi tiêu ra cũng nhiều, cộng thêm thu nhập từ Vĩnh Lạc phường vừa lấy về nên mới hơn được một trăm vạn lượng.
- Lấy ra một trăm mười vạn lượng, trong số các đại đầu mục ngoài vị nghĩa phụ của ta ra, mang tặng cho mỗi người mười vạn lượng.
Hoàng Bính Thành ngập ngừng nói:
- Mười vạn lượng bạc không nhét no bụng bọn họ được đâu, nếu là chuyện nhỏ thì không nói làm gì, nhưng chúng ta lại giết đi Hầu Thông, bọn họ sẽ không nói giúp chúng ta đâu.
Tô Tín dùng ngón tay gõ gõ lên bàn nói:
- Ta vốn chẳng nghĩ đến chuyện nhờ bọn họ nói giúp, mười vạn lượng này chẳng qua là để bịt miệng bọn họ lại để họ không giậu đổ bìm leo mà thôi.
- Có cần mang ít bạc đến chỗ đường chủ Lâm Phục Hổ đó không? Lâm đường chủ có ấn tượng tốt với người, có lẽ ông ta sẽ nói giúp chúng ta.
Hoàng Bính Thành đề xuất nói.
Tô Tín lắc đầu nói:
- Lâm Phục Hổ thì không cần, dù chúng ta không tặng đồng nào thì ông ta cũng sẽ nói giúp ta.
- Vì sao vậy?
- Rất đơn giản, ta giết Hầu Thông, tội danh lớn như vậy ngươi cho rằng đường chủ hình đường Đổng Thành Vũ sẽ tha cho ta sao? Với tính cách của Lâm Phục Hổ, chỉ cần Đổng Thành Vũ tán thành thì ông ta sẽ phản đối, không cần chúng ta mở miệng, ông ta cũng sẽ nói giúp chúng ta.
Hoàng Bính Thành gật đầu, lấy bạc đi đút lót những đại đầu mục khác.
Còn Tô Tín cùng Lý Hoại ngồi lại trong đường viện, im lặng không nói gì.
Lý Hoại không bỏ qua chút thời gian nào, ngồi yên tĩnh tu luyện ngay tại đó, còn Tô Tín thì đang suy nghĩ.
Hầu Thông đến tìm cậu gây chuyện, chuyện này Tô Tín không ngờ đến, cậu cho rằng Hổ tam gia dù có phẫn nộ cũng chỉ sai thuộc hạ âm thầm giở chút thủ đoạn, chứ không ngờ rằng cuối cùng lại xuất hiện Hầu Thông.
Đương nhiên tính toán thế nào thì Tô Tín cũng không thể tính được kế hoàn hảo, cũng tuyệt đối không ngờ được thế gian lại còn có nhân vật cực phẩm như Hầu Thông vậy, vì mười vạn lượng bạc mà vứt bỏ hết thể diện một đại đầu mục đi xen vào chuyện giữa Hổ tam gia và Tô Tín.
Mà chuyện giết chết Hầu Thông cũng không phải quyết định lúc nóng giận của Tô Tín, nghĩ đến tin tức mà hai ngày trước có người báo cho Tô Tín, cậu không khỏi thầm cười lạnh, lần này Hổ tam gia đúng là tự tìm cái chết.
Còn Hầu Thông này chính là cái cớ cho cậu gỡ bỏ thế khó, cậu có chín phần nắm chắc có thể bình an qua được chuyện này, đồng thời lấy được luôn thân phận đại đầu mục.
Còn nếu như thất bại thì cậu cũng không sợ, Tô Tín hiện giờ dù luận về thực lực bản thân hay là thế lực thuộc hạ cũng đều có tư cách làm chư hầu một phương.
Cùng lắm cậu sẽ đầu quân vào bang khác, hẳn là những bang phái khác sẽ rất hoan nghênh cậu.
Đương nhiên đó là đường rút lui sau cùng, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, Tô Tín sẽ không chọn con đường này.
Cậu đang có nhiệm vụ hệ thống, một khi không thể trở thành người chủ chốt trong Phi Ưng bang, hình phạt của nhiệm vụ đó là phải phế đi một võ kỹ đồng thời bị rơi xuống một cảnh giới.
Với chút tích lũy hiện tại của Tô Tín nếu chịu sự trừng phạt nặng nề như vậy, dường như sẽ khiến Tô Tín hoàn toàn trở thành một phế nhân, giờ cậu mới chỉ đạt cảnh giới hậu thiên sơ kỳ, nếu bị rơi xuống một cảnh giới nữa sẽ trở thành người bình thường.
Nửa ngày trôi qua, Hoàng Bính Thành đã trở về.
- Lão đại, bạc đã được chuyển đến hết, có điều đến lúc đó thực sự có thể chắc chắn rằng bọn họ sẽ không giậu đổ bìm leo chứ?
Hoàng Bính Thành rất nghi ngờ về nhân phẩm của những đại đầu mục này của Phi Ưng bang.
- Chuyện không có lợi ích thì sao phải giậu đổ bìm leo? Hầu Thông đều chẳng có quan hệ tốt với ai trong số bọn họ, dù có giậu đổ bìm leo thì cũng không hại đến ta, được rồi, thời gian không còn nhiều nữa, nên đi thanh lý một chút kẻ sâu mọt trong bang rồi.
Sâu mọt mà Tô Tín nói đến hiển nhiên là người được Hổ tam gia phái đến - Lý Cương.
Trước kia Tô Tín vẫn chưa xử lý Lý Cương là vì chưa muốn trở mặt với Hổ tam gia.
Giờ thì không cần lo nghĩ nhiều nữa, hơn nữa còn có thể nhân tiện âm thầm xử lý luôn những kẻ sâu mọt như Lý Cương.
Không tính những bang chúng mới trên nghìn người này, mà trong số gần hai trăm thuộc hạ cũ của Tô Tín, chắc chắn có kẻ không trung thành với cậu.
Những người này bình thường ẩn mình nơi tối, Tô Tín cũng không có cách nào truy xét được, bởi như vậy sẽ làm thuộc hạ của cậu mất đoàn kết.
Giờ cậu đã giết Hầu Thông, chuyện lớn như vậy truyền ra ngoài, những kẻ sâu mọt đó chắc chắn sẽ có hành động, vừa hay có thể nhân cơ hội này tóm lấy chúng xử lý một thể.
- Lão Hoàng, ngươi dẫn Lý Thanh cùng huynh đệ đáng tin đi bắt những kẻ sâu mọt đấy ra, ta cùng Lý Hoại đi tìm Lý Cương, xem gần đây hắn giở trò gì.
Vẻ mặt Hoàng Bính Thành nghiêm lại, lập tức ra cửa gọi bọn người Lý Thanh rời đi.
Lần này những kẻ bị bắt, e là không chỉ dùng hình thức gậy đánh để xử phạt nữa.
Chương 41 - Mang quà đến cho nghĩa phụ
Mang quà đến cho nghĩa phụ
Lúc này Lý Cương hoàn toàn không hề hay biết rằng đại nạn sắp đến, hắn còn ở Khoái Hoạt Lâm đi theo lão đại Tô Tín, không ngừng tự mê hoặc mình rằng Tô Tín sắp hết đời.
Từ sau khi gia nhập làm thuộc hạ của Tô Tín, Lý Cương vô cùng uất ức, đặc biệt là khi nhìn thấy Lý Hoại được trọng dụng, cảm giác uất hận này càng mãnh liệt hơn.
Nhưng chỉ có bản thân Lý Cương biết, thực ra không phải hắn uất ức mà là hối hận, vô cùng hối hận.
Trước kia, khi mới gia nhập vào làm thuộc hạ của Tô Tín, Lý Hoại tuy không hề khách khí với Tô Tín, nhưng hắn cũng không có mục đích gì không thể nói ra với người khác.
Còn Lý Cương lại công khai làm tai mắt và quản thúc Tô Tín cho Hổ tam gia.
Đương nhiên kết quả cuối cùng nghĩ cũng có thể biết được, đến việc theo dõi Tô Tín hắn cũng không làm tròn, thậm chí Tô Tín còn sai người theo dõi ngược lại hắn, đó đã coi như là rộng lượng rồi.
Sau chuyện thích sát Đới Xung, Lý Cương và Tô Tín hoàn toàn trở mặt với nhau, và ngược lại Lý Hoại đã trở thành tâm phúc của Tô Tín.
Vốn cho rằng Tô Tín sẽ bị bang xử phạt nhưng không ngờ Tô Tín lại một bước lên mây, cách bọn họ đối đãi với Lý Cương tự nhiên cũng trở nên vô cùng khó xử.
Ở chỗ Hổ tam gia, Lý Cương cảm thấy ông ta nghi ngờ bản thân hắn, chính vì vậy nên hắn mới ghen ghét với Lý Hoại vì Lý Hoại có thể có được sự tín nhiệm của Tô Tín như vậy.
Lý Cương luôn nghĩ rằng, nếu lúc đầu hắn ủng hộ Tô Tín, làm thuộc hạ hoàn toàn cho Tô Tín, thì với thủ đoạn của hắn, đâu có chỗ cho kẻ giảo hoạt Hoàng Bính Thành chứ?
Đáng tiếc là thế gian không có thuốc chữa hối hận, chuyện như vậy chỉ có thể nằm trong suy nghĩ của Lý Cương mà thôi, nếu đã trở mặt hoàn toàn với Tô Tín, vậy hắn cần nghĩ mọi cách để đối phó với Tô Tín!
Có điều sau đó khoảng cách giữa hai bên ngày càng lớn, Lý Cương gần như bỏ đi suy nghĩ này, nhưng không ngờ cuối cùng Tô Tín lại tự tìm cái chết khi dám giết cả đại đầu mục Hầu Thông!
Chuyện như vậy nếu như Lý Cương còn có thể cho qua thì hắn không phải là Lý Cương nữa.
Vì vậy sau khi biết được chuyện này, việc đầu tiên là Lý Cương lôi kéo một số thuộc hạ cũ của Tô Tín, chuẩn bị giở ra một số thủ đoạn.
Lý Cương có chút thông minh, hắn không lựa chọn đi lôi kéo những người mới vào làm bang chúng thuộc hạ cho Tô Tín.
Những người này tuy dễ lôi kéo nhưng bọn họ không có thực lực, hơn nữa dường như cũng không có ảnh hưởng gì với Tô Tín, dù có bị lôi kéo cả trăm người thì cũng chẳng có ích gì với Tô Tín cả, sai vài người bất kỳ là đã có thể trấn áp được.
Vì vậy hắn chọn những người cũ đã theo Tô Tín từ Khoái Hoạt Lâm, hơn nữa lại là những người không được đề bạt lên làm bách trưởng và thập trưởng.
Thuộc hạ cũ của Tô Tín có gần hai trăm người, mà số lượng thập trưởng và bách trưởng lại chỉ có hơn một trăm người, còn có một số người chỉ mang thân phận bang chúng bình thường.
Nhìn những người cùng lứa đều đã được thăng quan tiến chức trở thành cấp trên của mình, lão đại của mình, trong lòng những người này có thể dễ chịu được mới lạ.
Lý Cương đã lợi dụng sự bất mãn này lôi kéo bọn họ cùng âm thầm giở một số thủ đoạn.
- Các vị, lần này Tô Tín dám giết cả đại đầu mục Hầu Thông, trong bang sẽ không thể tha cho hắn.
- Mà một khi Tô Tín bị xử phạt, nhẹ thì sẽ bị phế đi võ công, nặng thì sẽ trực tiếp bị giết chết, dù là hình thức nào thì Khoái Hoạt Lâm và Vĩnh Lạc phường đều sẽ là nơi vô chủ, các ngươi không muốn nắm hai địa bàn này trong tay sao?
- Lần đề bạt này, thời gian các ngươi ở cùng Tô Tín là lâu nhất, cũng cùng hắn kề vai sát cánh giết địch, nhưng cuối cùng đến chức thập trưởng nhỏ nhoi cũng không có được, các ngươi cam tâm sao? Chẳng lẽ các ngươi không muốn có địa bàn thuộc về mình sao?
Giọng điệu của Lý Cương vô cùng mê hoặc lòng người, nhưng năm người ở đây đều tỏ vẻ không hề đứng về phía hắn.
Một người trong số đó trực tiếp mở miệng mắng:
- Ngươi đừng hòng khua môi múa mép! Ai nói lão đại sắp không xong rồi? Tên cẩu tạp chủng Hầu Thông đó nhìn thấy bọn ta sống tốt nên mới muốn đến dọa nạt kiếm chút tiền, dù lão đại không giết hắn thì lão tử ta cũng tìm cơ hội khiến hắn phải chết thôi!
Một người khác hừ lạnh nói:
- Lý Cương, đừng nghĩ rằng bọn ta không biết ngươi muốn giở trò gì, mấy huynh đệ bọn ta tuy không biết chữ nào nhưng cũng không ngốc! Lão đại mà chết thì ai phát được lương tháng mười lượng cho bọn ta chứ.
- Đúng vậy, Lý Cương ngươi đừng hòng gây chia rẽ bọn ta, không được chọn làm thập trưởng đương nhiên trong lòng mỗi người đều không vui vẻ gì, nhưng bọn ta chưa từng trách lão đại.
- Lão đại từng nói, muốn ăn được thịt ngon thì phải liều mạng! Lúc chiến đấu với bọn người Thanh Trúc bang, là do bọn ta yếu kém, chân mềm nhũn ra trốn ở đằng sau, không giết được người nào mà bản thân còn bị thương, chuyện này không oán trách được người khác, càng không trách được lão đại!
Lý Cương nhất thời nghẹn họng, hắn không ngờ uy danh Tô Tín ở trong lòng những bang chúng này lại cao như vậy.
- Chẳng lẽ các ngươi muốn cùng Tô Tín đi vào con đường sai trái sao? Đợi đến lúc bang trách phạt xuống, các ngươi muốn hối hận thì cũng đã muộn rồi!
- Bọn họ có hối hận không ta không biết, nhưng ta biết rằng, giờ ngươi chắc chắn đang rất hối hận.
Một giọng nói bỗng vang lên từ phía ngoài cửa.
Nhìn thấy Tô Tín đẩy cửa đi vào, sắc mặt Lý Cương bỗng như tro tàn.
Tô Tín giờ chẳng phải đang cần vắt óc suy nghĩ cách ứng phó với sự trách phạt từ bang hay sao? Sao còn có tâm trí đến tìm mình?
- Lão đại!
Năm người đó cung kính chào một tiếng, mồ hôi lạnh thầm chảy xuống.
May mà vừa rồi không nói ra lời đi quá giới hạn, nếu không bây giờ bọn họ đã không thể đứng đây được nữa rồi.
Tô Tín gật đầu:
- Các ngươi làm tốt lắm, lui ra trước đi.
Năm người gật đầu lập tức quay người đi ra.
Trong ánh mắt Lý Cương lộ ra tia tuyệt vọng:
- Thắng làm vua thua làm giặc, muốn giết ta ngươi cứ ra tay đi.
Tô Tín thở dài một tiếng, đi đến cạnh Lý Cương, nhưng sắc mặt như tro tàn từ bỏ việc chống cự vừa rồi của Lý Cương bỗng nhiên lại trỗi dậy, một con dao găm từ tay áo tuồn ra, đâm thẳng về phía bụng của Tô Tín.
Tay nắm thanh kiếm phất qua một cái, con dao găm liền rơi xuống.
Tô Tín đưa tay ra bóp lấy cổ Lý Cương, cảm giác nghẹt thở khiến Lý Cương cảm thấy như cái chết đang từng bước cận kề, lần này, hắn thực sự đã tuyệt vọng.
Nhưng khi hắn sắp nghẹt thở đến ngất đi thì Tô Tín bỗng ném hắn xuống đất.
- Điều đáng thương đáng buồn nhất trên thế gian này đó là loại người tự cho rằng mình thông minh như ngươi vậy. Nhưng ngươi còn có chút giá trị nên giờ ta sẽ không giết.
Lý Hoại tiến lên trước, trực tiếp xuất kiếm cắt đứt gân tay gân chân của hắn, rồi kéo hắn ra như một con chó chết, giao lại cho một bang chúng ở bên ngoài cửa.
Lúc này Hoàng Bính Thành cũng dẫn theo bọn người Lý Thanh trở về, nhìn bộ dạng của bọn họ rõ ràng là đã động thủ.
Đến loại người chưa hề tu luyện qua chút nội công nào như Lý Cương còn dám ra tay trước mặt Tô Tín, thì càng không cần nói đến những kẻ khác.
- Lão Hoàng, có bao nhiêu người?
Tô Tín hỏi.
- Tám người.
Sắc mặt Hoàng Bính Thành nhìn có chút khó coi.
Dù Tô Tín đã từng đề cập qua với hắn rằng thuộc hạ của bọn họ có người không trung thành, nhưng hắn không ngờ rằng lại có nhiều như vậy.
- Giết hết đi.
Giọng điệu Tô Tín vô cùng thản nhiên.
- Lão đại, có thể nương tay một chút không? Hay là phế đi hết võ công của bọn họ rồi đuổi đi cũng được.
Sắc mặt Hoàng Bính Thành hơi phức tạp, tám người này đều là những huynh đệ lâu năm với bọn họ, thậm chí có người còn có mối quan hệ rất tốt với Hoàng Bính Thành, hắn lại vừa mới đề bạt đối phương lên làm thập trưởng.
Dù biết sự phản bội của bọn họ, nhưng giờ buộc Hoàng Bính Thành phải xuống tay khiến hắn có chút không nhẫn tâm.
Tô Tín xua tay:
- Lão Hoàng, những chuyện khác ta đều có thể đồng ý với ngươi, duy chỉ có chuyện này không được.
Ta đã cho bọn họ cơ hội, nếu bọn họ sớm rút lui, nước sông không phạm nước giếng thì ta đã không truy xét đến cùng rồi. Nhưng giờ bọn họ nhận bạc của ta, học công pháp ta dạy, dùng quyền lợi mà ta cho bọn họ, cuối cùng lại còn phản bội, chuyện này không thể dung tha!
- Vâng, ta biết rồi lão đại.
Hoàng Bính Thành nghiến răng, dùng tay kéo một đường ngang cổ ra hiệu với bọn người Lý Thanh.
- Đi thôi, đi gặp người nghĩa phụ đó của ta, nhân tiện tặng cho ông ta một món quà lớn.
Tô Tín nhìn về hướng Thuận Ý phường, tâm tư có chút phức tạp.
Hơn ba tháng trước cậu vừa đến thế giới này, chỉ có thể dựa vào lời ngon tiếng ngọt để có được cơ hội sống sót dưới tay đối phương.
Nhưng giờ đây bản thân đã đến mức muốn thực lực có thực lực, muốn thế lực có thế lực, cậu còn có thể quyết định sự sống chết của đối phương, thực sự là rất kỳ diệu.
Còn lúc này tâm tình của Hổ tam gia ở Thuận Ý phường đương nhiên chẳng phức tạp như Tô Tín, giờ đây tâm trạng ông ta rất đơn giản, đó là sợ hãi.
Sau khi nghe Tô Tín một kiếm giết chết Hầu Thông, Hổ tam gia vốn không hề vui mừng mà ngược lại bắt đầu sợ hãi.
Thế gian này, người như thế nào mới đáng sợ nhất? Đó là kẻ điên!
Bởi vì bản thân vĩnh viễn không thể đoán được trong lòng kẻ đó đang nghĩ gì, bước tiếp theo hắn sẽ làm gì.
Hầu Thông cho rằng Tô Tín không dám giết mình, vì vậy ông ta mới ung dung đến Khoái Hoạt Lâm, dùng cách hung hăng càn quấy để khiêu khích Tô Tín.
Và Hổ tam gia cũng cho rằng Tô Tín sẽ không dám làm gì với một đại đầu mục như Hầu Thông, vì vậy ông ta mới yên tâm đưa cho Hầu Thông mười vạn lượng để ông ta đi gây rắc rối cho Tô Tín.
Ai cũng đều cho rằng Tô Tín không dám giết Hầu Thông, nhưng cậu một mực muốn giết.
Chính suy nghĩ của kẻ điên như vậy khiến Hổ tam gia sợ hãi, ai mà biết Tô Tín có kiêng dè loại thân phận nghĩa phụ nghĩa tử này không, hay cũng giết luôn ông?
- Lý sư gia, thu dọn đồ đạc, chúng ra đến tổng đường!
Hổ tam gia càng nghĩ càng bất an nên liền thu dọn đồ đạc đi đến tổng đường, chỉ có nơi đó mới khiến ông cảm thấy an toàn.
Dù thực lực Tô Tín có mạnh, dáng vẻ có hung hăng cỡ nào cũng không dám làm gì ở tổng đường.
Ở đó có ba vị đường chủ và bang chủ cảnh giới hậu thiên trung kỳ, còn có chủ lực của chiến đường, Tô Tín tuyệt đối không dám xấc xược ở đó được.
Nhưng lên tiếng gọi xong, Lý sư gia xưa nay như hình với bóng với Hổ tam gia, lại không hề thấy tăm hơi đâu.
Đang định gọi lại tiếng nữa thì nhìn thấy Tô Tín dẫn theo bọn người Lý Hoại ngang nhiên đi vào bên trong trạch viện của ông.
- Nghĩa phụ đại nhân hãy khoan đi vội, hài nhi vừa hay có mang món quà đến cho người.
Tô Tín cười ha ha, ném đầu Hầu Thông đến trước người Hổ tam gia, nhất thời khiến ông ta giật mình.
Hổ tam gia cố gắng giữ vững tinh thần, lạnh lùng nói:
- Tô Tín, ngươi nghĩ cho kỹ vào, ở đây là Phi Ưng bang đấy! Giờ hành động của người là đang muốn làm phản bang phái sao?
- Thực lực của bang chủ và ba vị đường chủ tuyệt đối không như ngươi tưởng tượng, giờ ngươi đi cùng ta đến tổng đường nhận tội, dựa vào đại công ngươi lập được trong bang, ta vác cái mặt này đi cầu xin bang chủ, may ra còn có thể cứu cái mạng của ngươi!
Chương 42 - Trung thành và phản bội
Trung thành và phản bội
- Nghĩa phụ ơi là nghĩa phụ, giờ nói những điều này ông cho rằng còn có ích sao?
Tô Tín nhìn Hổ tam gia, nhẹ lắc đầu.
- Thật ra mối quan hệ giữa chúng ta có thể không đi đến nước này. Ông là nghĩa phụ của ta, Tô Tín ta nhờ ông mới đứng vững được trong Phi Ưng bang, nếu ông không ra tay với ta, dù tiền thuế của Khoái Hoạt Lâm hay Vĩnh Lạc phường ta cũng sẽ không đưa thiếu ông một xu, sao ông lại cứ muốn bức ép ta chứ?
Sắc mặt Hổ tam gia tái xanh, cũng không biết là vì hối hận hay trong lòng đang căm hận.
Chưa đợi Hổ tam gia trả lời, Tô Tín liền nói tiếp:
- Thật ra ông không nói ta cũng đoán được gần hết, ông kiêng dè với thực lực mà ta gây dựng, ông sợ không thể khống chế được ta, vì vậy ông mới muốn chèn ép, ra tay với ta.
- Người nghĩa tử mà ông bồi dưỡng hai mươi năm ông còn không tin chứ đừng nói đến ta, nên nói là Hổ tam gia ông không hề tin một ai cả!
Hổ tam gia thở dài một hơi, lạnh nhạt nói:
- Tô Tín, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Ngươi là người thông minh, ngươi nên biết, giết ta ngươi tuyệt đối không thể ở lại Phi Ưng bang được nữa!
- Nghĩa phụ ông lo nghĩ nhiều rồi, ta không muốn giết ông.
Tô Tín lắc đầu.
- Vậy ngươi muốn làm gì?
- Ta chỉ muốn ông nói trước mặt bang chủ rằng Hầu Thông tự đến kiếm chuyện mới bị ta giết, hơn nữa đã qua sự đồng ý của ông. Đồng thời ông còn phải tiến cử ta làm đại đầu mục của Phi Ưng bang.
Tô Tín nhìn vào mắt Hổ tam gia nói từng câu từng chữ.
- Không thể được!
Hổ tam gia trực tiếp từ chối:
- Ngươi muốn đem chuyện đổ hết lên đầu ta sao? Vậy chi bằng giờ ngươi giết ta luôn đi! Chuyện lớn như vậy nếu ta hứng chịu giúp ngươi thì dù không chết, địa bàn thuộc hạ của ta cũng bị bang đoạt lại! Ngươi cứ giết ta đi, cùng lắm thì cá chết lưới rách!
Dù sao năm xưa Hổ tam gia cũng là đại đầu mục đã cùng Sa Phi Ưng đoạt lấy thiên hạ, vẫn có chút khí thế hung hãn.
- Cá chết lưới rách? Ta thấy không phải vậy.
Tô Tín cười:
- Có người nói cho ta biết một số chuyện bí mật của nghĩa phụ, ông tham ô công khoản trong bang, âm thầm cất giữ tiền thuế, không biết cái trạch viện to đùng này của nghĩa phụ là dùng tiền ở đâu để mua nhỉ?
- Còn cả việc những năm nay ông thanh trừ những kẻ trái mình, thậm chí đến thuộc hạ hình đường ông cũng dám giết, chà chà, ông cũng to gan lớn mật lắm đấy.
Sắc mặt Hổ tam gia bỗng thay đổi:
- Ăn nói hàm hồ!
- Không phải ta nói hàm hồ, ông gặp một người sẽ rõ.
Tô Tín vỗ tay, một người trung niên ăn mặc nho nhã từ bên cạnh bước ra, cung kính chào Tô Tín:
- Tô lão đại.
Người này chính là quân sư của Hổ tam gia - Lý sư gia!
Khoảnh khắc nhìn thấy Lý sư gia, Hổ tam gia mới thực sự tuyệt vọng.
Trước kia Lý Cương từng nói, Hổ tam gia không tin ai, người duy nhất ông ta tin e là chỉ có Lý sư gia - người chẳng hề biết chút võ công nào ấy.
Mà thực sự là như vậy, chỉ có Lý sư gia chẳng biết chút võ công nào ấy mới có thể khiến ông ta hoàn toàn yên tâm.
Nhưng không ngờ cuối cùng người phản bội ông ta lại chính là Lý sư gia, người mà ông ta luôn tin tưởng!
Lý sư gia ở cạnh ông ta gần hai mươi năm, những chuyện mờ ám ông làm dường như Lý sư gia đều biết cả.
Trong số những chuyện này dù là chuyện nào truyền ra ngoài, Hổ tam gia ông đều có thể bị hình đường trực tiếp phán án tử!
- Lý Nguyên Khôn! Năm xưa ngươi chỉ là một tú tài thi rớt, nếu không có ta, ngươi sớm đã bị những kẻ đòi nợ đó đánh chết! Uổng cho ta tin tưởng ngươi như vậy, không ngờ ngươi lại phản bội ta!
Hai mắt Hổ tam gia đỏ ngầu, dường như hận không thể nuốt sống Lý sư gia.
Lý sư gia bị bộ dạng Hổ tam gia người từng là chủ nhân của mình dọa cho giật mình, nhưng hắn cũng kịp trấn tĩnh lại, cười lạnh nói:
- Tam gia, đừng nói lời hoàn mỹ như vậy chứ, ông đặt tay lên ngực tự hỏi xem, ông thực sự từng tin tưởng ta sao?
- Đúng là có chuyện năm xưa ông cứu ta, nhưng hai mươi năm rồi, ta vì ông làm bao nhiêu chuyện bẩn thỉu xấu xa? Mà ông thì đã cho ta những gì?
- Ông tin tưởng ta, chỉ là vì ta chẳng biết chút võ công nào, không thể uy hiếp được ông mà thôi, nhưng lúc ta đề cập đến chuyện muốn học võ công thì ông lại ngăn cản bằng mọi cách!
- Tam gia, ông già rồi, chim khôn còn chọn cây mà đậu, ta cậy nhờ Tô lão đại, ít nhất có thể bảo đảm được sự vinh hoa phú quý nửa đời còn lại, nhưng tiếp tục ở với ông, tương lai lại không chắc chắn được.
Bọn người Hoàng Bính Thành kinh ngạc nhìn Lý sư gia, không biết ông ta đã thông đồng với Tô lão đại từ lúc nào.
Thực ra Lý sư gia chủ động đến tìm Tô Tín, cậu cũng rất ngạc nhiên, cậu vốn cho rằng Lý sư gia là do Hổ tam gia sai đến giở kế gian gì đó, cho đến khi Lý sư gia nói bí mật của Hổ tam gia cho Tô Tín, thậm chí còn giao bằng chứng ra thì cậu mới tin.
- Sao hả nghĩa phụ, nghĩ kỹ chưa? Nếu ông giúp ta hứng chịu tội danh này, cùng lắm chỉ bị thu hồi địa bàn mà thôi, có ta ở đây thì còn có thể bảo đảm cho ông làm được một phú ông nửa đời còn lại. Nhưng nếu ta mang những thứ này giao cho bang chủ thì chuyện sẽ không còn đơn giản như vậy nữa đâu.
Mắt Hổ tam gia đỏ ngầu lên, dùng thanh âm khàn khàn nói:
- Nếu ta không đồng ý thì sao? Ngươi giết Hầu Thông thì cũng sẽ bị bang chủ xử tử! Cùng lắm thì chết chung!
Tô Tín lắc đầu:
- Chuyện này còn chưa chắc, đừng quên rằng ở Thường Ninh phủ này chỉ có mỗi Phi Ưng bang, tam bang tứ hội, chỉ cần tô Tín ta muốn đi thì với thực lực của ta, ít nhất cũng có được cái ghế đại đầu mục.
- Chưa nói nơi khác, chỉ tính đến Thanh Trúc bang, nếu giờ ta dẫn huynh đệ thuộc hạ và địa bàn Vĩnh Lạc phường gia nhập vào Thanh Trúc bang, ông nói xem bọn họ có đưa hai tay ra chào đón không?
- Đừng quên rằng địa bàn Vĩnh Lạc phường là ngươi cướp từ tay Thanh Trúc bang! Hơn nữa ngươi còn giết hai đại đầu mục của Thanh Trúc bang!
Tô Tín cười thản nhiên:
- Nghĩa phụ ơi là nghĩa phụ, ông còn cho rằng Tô Tín ta chẳng mảy may biết chút sự tình gì bên Thanh Trúc bang sao?
- Hai đại đầu mục mà ta giết đều là người của bang chủ Ngụy Phong, giờ hắn chỉ còn là con rối trong tay hai vị phó bang chủ mà thôi.
- Ta giết hai người đó, hai vị phó bang chủ Thanh Trúc bang chỉ cảm kích ta thêm mà thôi, thậm chí có thể khi ta gia nhập Thanh Trúc bang, sẽ liền lên làm vị phó bang chủ thứ ba ấy chứ!
Hổ tam gia chán chường ngồi sụp xuống ghế, lần đấu đá này ông lại thua người nghĩa tử này của mình.
Đến cơ hội cá chết lưới rách mà Tô Tín cũng không cho ông ta.
Giống như lời Tô Tín đã nói vậy, cậu chỉ cần giao chứng cứ ra cho bang chủ, cùng lắm cậu dẫn người đi cậy nhờ bang khác, với thực lực và thế lực của Tô Tín, dù có là Tam Anh hội mạnh nhất trong tam bang tứ hội cũng sẽ hai tay chào đón cậu.
- Ta đồng ý với ngươi.
Hổ tam gia mặt ủ mày chau nặn ra bốn chữ.
- Vậy đa tạ nghĩa phụ rồi, vừa hay ở đây có một kẻ sâu mọt, phiền nghĩa phụ giải quyết luôn.
Tô Tín ném ra cho Hổ tam gia Lý Cương hiện đã bị cắt đứt gân tay gân chân và bịt miệng lại, Lý Cương nhất thời kêu loạn lên u u, trong mắt hiện vẻ khẩn cầu.
Hổ tam gia nhìn Tô Tín với ánh mắt phức tạp, tâm tư người nghĩa tử này của ông vô cùng tàn độc, rõ ràng là không để lại cho ông lối nào để xoay sở!
“Bịch!”
Một chưởng Hổ tam gia đánh xuống, sức mạnh to lớn của Thiết Sa Chưởng đập nát tim mạch của Lý Cương khiến máu tươi từ mũi miệng chảy ra.
- Giờ ngươi hài lòng chưa?
Giọng điệu Hổ tam gia lạnh lùng, nhưng lại để lộ cảm giác yếu đuối.
- Khá là hài lòng, giờ chúng ta có thể đi gặp bang chủ rồi.
Tô Tín phủi tay.
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng quát mắng, vài người mang trang phục võ sĩ màu đen đỏ đẩy hết thuộc hạ của Tô Tín ra, xông thẳng vào phòng khách.
Một người trong số đó hét lớn:
- Tô Tín! Ngươi dám ngang nhiên phạm thượng, giết chết đại đầu mục Hầu Thông, rõ ràng là coi thường bang quy! Còn không nhanh đưa tay chịu trói, theo chúng ta về tổng đường chờ đợi chịu phạt!
Tô Tín nhíu mày, nhìn Hoàng Bính Thành bên cạnh:
- Mấy kẻ này đang có ý gì đây?
Hoàng Bính Thành chưa kịp trả lời thì Lý sư gia đã giành nói trước:
- Bọn họ là người của hình đường, chỉ thuộc quyền quản lý của đường chủ Đổng Thành Vũ, từ ba vị đường chủ trở xuống, bọn họ có thể bắt bất kỳ ai.
Hoàng Bính Thành trừng mắt nhìn Lý sư gia, tên này đúng là mặt dày, vừa mới gia nhập làm thuộc hạ lão đại mà đã muốn cướp công rồi sao?
Mấy tên đệ tử hình đường nhìn thấy bọn người Tô Tín không đếm xỉa đến mình liền nổi giận đùng đùng.
Thật ra trong Phi Ưng bang, địa vị cao nhất không phải là đệ tử chiến đường mà là đệ tử hình đường bọn họ.
Luận về số lượng thì bọn họ ít người nhất, luận về thực lực thì bọn họ cũng không mạnh bằng những tinh anh tài năng trong bang chiến của bên chiến đường, nhưng bọn họ lại có được quyền lợi lớn nhất.
Chỉ cần phát hiện có người vi phạm bang quy, từ đại đầu mục trở xuống, bọn họ đều có thể không cần báo lên đường chủ mà trực tiếp xử lý luôn.
Dù có là đại đầu mục vi phạm, bọn có cũng có tư cách bắt trước rồi báo sau.
Thuộc hạ hình đường của Đổng Thành Vũ chỉ có hơn ba mươi người, nhưng dù hơn ba mươi người này có gặp đại đầu mục thì vẫn được xem trọng.
Giờ bọn họ lại bị Tô Tín xem thường như vậy, tên đệ tử hình đường dẫn đầu trực tiếp hừ lạnh một tiếng, rút đao chém về phía Tô Tín.
- Ngang nhiên phạm thượng, giết đại đầu mục, chẳng màng quy tắc, kháng cự hình đường chấp pháp! Tô Tín ngươi đáng tội chết!
- Đâm đầu vào chỗ chết!
Ánh mắt Tô Tín lóe lên tia sắc lạnh, trực tiếp tung ra cú đá, tên đệ tử hình đường đó bị đạp bay ra ngoài.
Đạp xong cú đó, Tô Tín liền giẫm một chân lên mặt hắn, lạnh lùng nói:
- Tội ta đáng chết? Cho hỏi ngươi là thứ gì mà cũng dám đến giết ta? Ngươi có tư cách sao?
Mấy tên đệ tử hình đường thấy Tô Tín ra tay, nhất thời bị dọa cho sợ run cầm cập, đến trường đao ở hông cũng không dám rút ra.
Bọn họ làm việc đã quen hống hách, đến khi Tô Tín ra tay thì họ mới có phản ứng lại, đây là người không dễ gì gây sự.
Hai đại đầu mục Thanh Trúc bang chết trong tay Tô Tín, giờ đến đại đầu mục trong bang cậu ta cũng dám giết, bọn họ chẳng qua chỉ là một đám tiểu lâu la cáo mượn oai hùm, giờ rút đao trước Tô Tín chẳng phải là tự tìm cái chết sao?
- Bọn họ không có tư cách, vậy ta có hay không?
Đường chủ hình đường Đổng Thành Vũ bước vào, mang theo một cây Đại Hoàn Đao, vẻ mặt u ám dường như có thể nặn ra nước vậy.
- Thả người ra, đệ tử của hình đường ta chưa đến lượt Tô Tín ngươi đi dạy dỗ!
Tô Tín lắc đầu:
- Là hắn rút đao nhắm vào ta trước, nếu không niệm tình cùng là người trong Phi Ưng bang, hắn sớm đã chết rồi.
- Cùng lăn lộn trên giang hồ, ngươi rút đao ra có nghĩa là muốn quyết đấu sống chết, đây không phải là trò chơi trẻ con, không ai nuông chiều ngươi cả, nhưng nể mặt Đổng đường chủ người nên ta chỉ dạy dỗ hắn thôi.
Tô Tín rút chân từ đầu hắn ta lại, nhưng bỗng nhiên lại một đặt một chân lên tay phải cầm đao của hắn giẫm nát nó!
Chương 43 - Chuyển biến lớn
Chuyển biến lớn
Đổng Thành Vũ là người rất coi trọng quy tắc, trong ba mươi năm mà Phi Ưng bang đã có thể từ tay trắng trở thành một trong tam bang tứ hội của Thường Ninh phủ, ngoài việc dựa vào thực lực Sa Phi Ưng, thì cũng không thể thiếu công lao từ việc Đổng Thành Vũ định ra quy tắc.
Tất cả mọi người trong Phi Ưng bang, thậm chí cả Sa Phi Ưng cũng đều xuất thân từ nơi không chính thống, duy chỉ có Đổng Thành Vũ là xuất thân từ Tương Tây Thần Đao môn, là môn phái võ lâm hàng thật đúng giá.
Chính vì như vậy nên Đổng Thành Vũ còn coi trọng quy tắc hơn cả mấy người Sa Phi Ưng.
Tôn ti trật tự, luật lệ điều lệnh, đây chính là quy tắc!
Mà giờ đây Tô Tín, không chỉ phạm quy tắc của ông ta một lần!
Lần trước Tô Tín vi phạm mệnh lệnh của bang tự ý ra tay thích sát Đới Xung đã khiến Đổng Thành Vũ vô cùng phẫn nộ.
Còn giờ những gì Tô Tín làm lại càng khiêu khích sự uy nghiêm của một đường chủ hình đường như ông ta!
Đại Hoàn Đao sau lưng Đổng Thành Vũ chém mạnh ra, đại đao cao bằng nửa người như gió cuốn mây tan xé nát khoảng không, khí thế vô song, sức mạnh khôn cùng!
Cơ thể Tô Tín vội lùi lại, trọng kiếm không có sẵn trên người, chỉ dựa vào kiếm mảnh thi triển ra Đại Tu Di Kiếm Pháp thì cũng không ngăn cản được một đao mạnh mẽ bá đạo đấy.
Thân hình Lý Hoại như quỷ mị, thi triển ra Tịch Tà Kiếm Pháp, đường kiếm lẫm liệt vung ra, nhưng một đao Đại Hoàn Đao bá đạo của Đổng Thành Vũ chém ngang đã đánh bay Lý Hoại ra!
Lý Hoại chưa đạt đến cấp hậu thiên sơ kỳ, còn Đổng Thành Vũ đã là một võ sĩ hậu thiên trung kỳ đả thông được bảy mươi hai huyệt vị trở lên, sức mạnh một đao này rất lớn, dù Tịch Tà Kiếm Pháp có tàn độc quỷ dị thế nào thì cũng tuyệt không thể chống đỡ nổi sức mạnh trước mặt.
Mà nhân cơ hội này, kiếm tay trái Tô Tín cuối cùng cũng xuất vỏ, một kiếm tàn độc quỷ dị đâm vào sườn của Đổng Thành Vũ, khiến hắn nổi da gà, cảm nhận được một luồng sát khí đang đến.
- Gió cuốn mây tan!
Đại Hoàn Đao của Đổng Thành Vũ vung lên như gió cuốn, bàn ghế xung quanh đều bị chém nát, Tô Tín cũng bị dồn ép lùi về sau.
Đổng Thành Vũ xuất thân trong võ lâm chính tông, lối chiến đấu của ông ta rất giống với La Chấn của Thanh Trúc bang, đều là lối chiến đấu đâu ra đấy, khiến người ta tìm không ra sơ hở.
Nếu cùng cấp bậc thì lối chiến đấu này rất cứng nhắc, còn nếu sức mạnh đạt đến mức có thể áp chế thì lối chiến đấu này lại khiến Tô Tín không thể chen vào vì không tìm được điểm sơ hở nào.
Mà dù Đổng Thành Vũ thỉnh thoảng có để lộ ra điểm sơ hở thì với thực lực hiện giờ của Tô Tín, cũng tuyệt không thể nắm giữ được.
Sau mấy chiêu, Tô Tín đã bị dồn vào góc, còn kiếm của cậu cơ bản chưa thể nào chạm vào được Đổng Thành Vũ.
- Ta thấy Đổng Thành Vũ ngươi càng ngày càng có bản lĩnh đấy, lại đi đánh nhau vui vẻ với một tên tiểu tử, có bản lĩnh thì chúng ta luyện tập một phen đi?
Bên ngoài vang lên giọng nói châm chọc, Đổng Thành Vũ thu về Đại Hoàn Đao quay đầu nhìn, sắc mặt bỗng u ám.
- Lâm Phục Hổ, ngươi đến đây làm gì?
Đổng Thành Vũ mang vẻ mặt u ám hỏi.
- Ngươi có thể đến thì dựa vào đâu mà ta không thể?
Lâm Phục Hổ tranh cãi hỏi ngược lại.
Mâu thuẫn của ông ta và Đổng Thành Vũ đã hơn mười năm, dù sao thấy Đổng Thành Vũ không vui thì ông ta lại vui.
- Tô Tín dám giết lão đại trong bang, đây là chuyện đại nghịch bất đạo, cần phải xử tử theo bang quy! Lâm Phục Hổ, ông muốn gây chuyện cũng phải chọn lúc chứ, đợi ta giết hắn xong ta đấu với ông đến cùng!
- Đúng lúc đấy, hôm nay ta lại không để ngươi giết được tiểu tử này.
Lâm Phục Hổ nhổ nước bọt nói:
- Hầu Thông là kẻ thế nào chứ! Suốt ngày chỉ biết đánh bạc, chỉ biết nằm hưởng thụ trên công lao người khác, mấy năm nay hắn có ra tay trong bang chiến không? Dù Tô Tín không giết, hôm nào đó hắn làm lão tử ta không vui thì ta cũng chém chết hắn!
- Lâm Phục Hổ! Hắn phạm phải tội không nhỏ! Ngang nhiên phạm thượng, đây là đại kỵ trong bang! Cần dùng bang quy để xử phạt!
Đổng Thành Vũ hét lớn.
Lâm Phục Hổ thản nhiên nói:
- Bang quy thì bang quy, ông hét cái gì chứ? Hơn nữa bang quy cũng không phải một mình ông định, nếu đã là chuyện lớn thì phải báo với bang chủ, triệu tập tất cả đại đầu mục lại để định đoạt chứ.
Có Lâm Phục Hổ, Đổng Thành Vũ cũng biết rằng giờ ông ta tuyệt nhiên không thể làm khó được gì với Tô Tín.
Vì vậy ông ta chỉ biết nhìn xoáy vào Tô Tín rồi sai người đưa tên thuộc hạ vừa bị Tô Tín phế đi một tay rời đi.
Đợi khi bọn họ đều đã đi khỏi, Tô Tín chắp tay nói với Lâm Phục Hổ:
- Đa tạ Lâm đường chủ ra tay giúp đỡ.
Lâm Phục Hổ rộng lượng xua tay:
- Không cần cám ơn, là ta nhìn ông ta không vừa mắt, hôm nay vừa hay thấy hắn dẫn người rời khỏi tổng đường nên ta đến theo để xem thử, không ngờ lại có thể nhìn thấy được một vở kịch hay, tiểu tử ngươi yên tâm, đợi đến khi bang chủ đến, ta sẽ nói giúp cho ngươi.
- Đại ân đại đức của Lâm đường chủ, tiểu tử cảm kích vô cùng.
Tô Tín bày ra vẻ mặt cảm kích, điều này lại làm cho Lâm Phục Hổ vui vẻ vô cùng.
Không phải ông ta vui vì Tô Tín nịnh hót, mà là vì nhìn thấy Đổng Thành Vũ phải ngậm quả đắng.
Chuyện hơn mười năm trước, ông ta đắc tội không nhẹ với Lâm Phục Hổ, khiến Lâm Phục Hổ ghi hận mãi đến tận bây giờ.
Con người Lâm Phục Hổ nói thẳng ra là đầu óc đơn giản tứ chi phát triển, có chút cứng nhắc.
Năm xưa Đổng Thành Vũ không hề nể mặt Lâm Phục Hổ mà xử phạt nặng đệ tử chiến đường, khiến cho ông ta cảm thấy mất mặt rất lâu, thậm chí có một khoảng thời gian ngại không lộ diện trước huynh đệ thuộc hạ.
Chuyện này đúng là vô cùng nhục nhã đối với Lâm Phục Hổ, đủ để ông ta ghi hận cả đời.
Tuy đã đuổi được Đổng Thành Vũ đi, nhưng chuyện vẫn chưa xong, Tô Tín đúng hay sai thì cũng cần do bang chủ định đoạt, chuyện này dù có là Lâm Phục Hổ thì ông ta cũng không dám quyết định bừa.
Vì vậy Lâm Phục Hổ trực tiếp dẫn bọn người Tô Tín và Hổ tam gia đến tổng đường, Đổng Thành Vũ về trước nên sớm đã triệu tập Sa Phi Ưng và những đại đầu mục khác đến đông đủ.
Lúc này nhìn thấy bọn người Tô Tín bước vào tổng đường, những đại đầu mục khác đều để lộ ánh mắt quái lạ.
Tô Tín này đúng là ngọn đèn mãi không tắt, chỉ mới mấy tháng thôi mà giờ đã lại triệu tập tất cả mọi người đến họp vì hắn.
- Tô Tín ngang nhiên phạm thượng, vi phạm bang quy, tội đáng xử tử! Xin bang chủ thu hồi lại tất cả địa bàn trong tay Tô Tín, giết hắn ngay tại chỗ!
Đổng Thành Vũ trực tiếp nói lớn.
Lâm Phục Hổ cười lạnh nói:
- Ngang nhiên phạm thượng thì cũng phải có lý do chứ? Ta lại nghe nói Hầu Thông này là đến gây chuyện với Khoái Hoạt Lâm trước.
- Dù là lý do gì thì ngang nhiên phạm thường vẫn đáng xử tử!
- Ông cho rằng ông là ai, ông nói giết là giết sao?
Nhìn thấy hai người lại cãi vã, Sa Phi Ưng đánh hắng một tiếng, hai người liền im lặng không nói nữa.
- Chuyện này mọi người nghĩ thế nào?
Sa Phi Ưng nhìn các đại đầu mục bên dưới.
Những người này nhìn quanh rồi đều im lặng không nói.
Dù sao cũng nhận của Tô Tín mười vạn lượng rồi, tuy bọn họ sẽ không nói đỡ cho Tô Tín, nhưng im lặng không nói cũng là một cách.
Huống hồ bọn họ cũng chịu đủ Hầu Thông đó rồi, đặc biệt là những đại đầu mục ở gần địa bàn Hầu Thông, cũng bị Hầu Thông làm phiền rất nhiều.
Giờ cuối cùng Tô Tín cũng giải quyết được hắn ta, bọn họ thậm chí còn muốn cám ơn Tô Tín ấy chứ.
Sắc mặt Đổng Thành Vũ tối sầm lại, đám người này sao bỗng nhiên đổi tính đổi nết rồi?
Trước kia khi nói ra loại chuyện này, đám bọn họ thích nhất là châm chọc khiêu khích và giậu đổ bìm leo, sao giờ một câu cũng không nói?
Sắc mặt Tô Tín không chút biểu cảm, nhưng ánh mắt lại nhìn về Hổ tam gia.
Cảm nhận được ánh mắt của Tô Tín, Hổ tam gia nghiến răng nói:
- Bang chủ, ta có lời muốn nói.
Những người khác đều nhìn về phía Hổ tam gia, còn có biểu cảm không biết phải làm sao với Tô Tín.
Nghĩa phụ của ngươi muốn hãm hại ngươi thì bọn ta cũng đành chịu, mười vạn lượng bạc chỉ có thể khiến bọn ta không mở lời, còn muốn chúng ta nói đỡ giúp ngươi thì không có cửa đâu
Đổng Thành Vũ cũng thở phào một hơi.
Hổ tam gia thân là nghĩa phụ của Tô Tín, nếu ông ta mở miệng nói xử phạt Tô Tín thì còn có tác dụng hơn cả ba đại đầu mục cùng nói.
- Bang chủ, thực ra chuyện giết Hầu Thông không trách Tô Tín được, thực sự là vì Hầu Thông quá đáng quá!
- Tô Tín dựa vào thực lực để đánh chiếm được Vĩnh Lạc phường, có người ganh ghét nên mới muốn đến đòi một phần lợi ích.
- Hầu Thông đích thân đến tìm ta mượn một trăm vạn lượng bạc, ta liền từ chối hắn, hắn lại cậy mạnh hiếp yếu chuẩn bị lấy thân phận ra để đến Tô Tín đòi tiền.
- Ta nhất thời nóng giận nên đã bảo với Tô Tín không cần nương tay, giết tên khốn Hầu Thông đó đi!
- Chuyện này là do ta dặn dò, không liên quan gì đến Tô Tín cả.
- Tô Tín đánh chiếm được Vĩnh Lạc phường, đáng ra nên được lên làm đại đầu mục, chứ không phải như bây giờ bị bang quy xử trí.
Một đám người nhất thời ngây ngốc, ánh mắt nhìn Hổ tam gia như nhìn một kẻ điên vậy.
Ông ta đang làm gì vậy? Đưa Tô Tín lên vị trí đại đầu mục, còn ông ta nhận thay tội danh giết Hầu Thông, đây là Hổ lão tam thủ đoạn tàn độc, mưu mô quỷ quyệt mà bọn họ quen biết hay sao?
Đổng Thành Vũ mang vẻ mặt không thể tin nổi, Sa Phi Ưng lại nhìn xoáy sâu vào Tô Tín.
Ông quen biết bọn người như Hổ tam gia đã mấy mươi năm, đánh chết cũng không tin được Hổ tam gia xả thân vì người khác.
Đổng Thành Vũ đập bàn:
- Hổ lão tam! Ông biết ông đang nói gì không? Dù ông là đại đầu mục thì tội này ông cũng gánh không nổi đâu!
- Huynh đệ tương tàn, theo bang quy sẽ bị thu hồi tất cả địa bàn trong tay, giao về lại cho bang, những thứ trong tay ông cũng sẽ giao hết cho những đại đầu mục khác!
Hổ tam gia thầm để lộ một nụ cười khổ:
- Ta biết chứ, nhưng chuyện này là do ta làm.
Đổng Thành Vũ không hiểu nhìn Hổ tam gia, rốt cuộc ông ta bị Tô Tín nắm được điểm yếu nào mà lại không màng hình phạt mất tất cả địa bàn chấp nhận đứng ra bảo vệ cho Tô Tín chứ?
Những đại đầu mục khác cũng nhìn về Hổ tam gia với ánh mắt kỳ lạ.
Chuyện giữa Hổ tam gia và nghĩa tử Tô Tín sớm đã truyền khắp tai bọn họ sau chuyện Đường Thái Hòa bị phế.
Lúc đó bọn họ còn cười nhạo Hổ tam gia, nói rằng ông nuôi ong tay áo, nuôi hai nghĩa tử nhưng đều tạo ra phiền phức cho mình.
Sau đó Tô Tín bỏ qua Hổ tam gia mang tiền thuế nộp thẳng lên cho bang, chuyện này như đánh vào thẳng mặt Hổ tam gia, mâu thuẫn đã trở thành công khai.
Tình thế giữa hai người đã như nước với lửa, giờ Hổ tam gia lại không cần địa bàn của mình mà gánh tội danh thay cho Tô Tín, nếu ở đây không có chút ẩn tình nào thì đánh chết bọn họ cũng không tin được.
Lúc này Sa Phi Ưng lên tiếng:
- Chuyện giết đại đầu mục, dù thế nào ngươi cũng phải nói rõ lý do với bang, giờ ta cho ngươi thêm một cơ hội, ngươi nói đi.
Tô Tín ngẩng đầu lên nhìn Sa Phi Ưng, vẻ mặt bình tĩnh nói:
- Ta vẫn còn trẻ, ta có thực lực, ta có công lao với bang.
Chương 44 - Sự lo âu của sa bang chủ
Sự lo âu của sa bang chủ
Lời Tô Tín nói không rõ ràng khiến mọi người ở đây đều có chút khó hiểu.
Ngươi trẻ tuổi thì sao? Có thực lực thì sao? Chuyện này có liên quan đến chuyện ngươi giết Hầu Thông sao?
Còn về chuyện Tô Tín ngươi từng có công với bang, công lao đúng là lớn nhưng chính vì như vậy mới không thể tha cho ngươi.
Ngộ nhỡ sau này có người cũng giống ngươi, vừa lập được công thì bắt đầu vênh váo làm loạn, vậy chẳng phải bang phái sẽ lộn xộn lên sao?
Tô Tín nhìn Sa Phi Ưng, những lời này của cậu cũng không phải nói cho bọn họ nghe mà chỉ cần Sa Phi Ưng hiểu là được.
Ai cũng đều là người thông minh, ánh mắt Sa Phi Ưng nhìn Tô Tín trở nên nặng trĩu, ông ta hiểu được ý tứ trong lời của Tô Tín.
Ba câu của Tô Tín thực ra chỉ đang tỏ rõ một ý, đó chính là có ta ở đây, ta có thể giúp ông chế ngự, giữ cân bằng ba vị đường chủ!
Tình hình của Phi Ưng bang cũng tương tự như Thanh Trúc bang, Sa Phi Ưng cũng có một người con trai, nhưng tuổi ông cũng đã già, còn ba vị đường chủ lại đang vào độ tráng niên.
Nếu thực sự có một ngày Sa Phi Ưng chết đi, thì người con trai Sa Nguyên Đông mạnh không hơn Ngụy Phong Thanh Trúc bang là bao kia của ông sẽ nắm giữ Phi Ưng bang thế nào đây?
Vết xe đổ của Thanh Trúc bang đang sờ sờ trước mặt, không thể không phòng được!
Hiện trong ba vị đường chủ của Phi Ưng bang dù có Lâm Phục Hổ nhất mực trung thành, sẽ ủng hộ con trai Sa Nguyên Đông của ông nhưng Đổng Thành Vũ và Trang Lê có như vậy được không?
Đổng Thành Vũ thì không cần nói nữa, còn Trang Lê tuy nhìn cứ hay cười xuề xòa, bộ dạng như người tốt bụng, nhưng trước khi ông ta gia nhập vào Phi Ưng bang lại là đạo tặc nổi tiếng ở Tương Nam, thủ đoạn tàn độc, giết người không gớm tay.
Người khác không biết nhưng Sa Phi Ưng lại biết rất rõ, dù giờ đã hơn mười năm Trang Lê không đích thân ra tay, nhưng ông ta vẫn âm thầm luyện tập thứ đã giúp ông ta thành danh Song Nhận Miêu Đao!
Nếu hai người này liên thủ, chỉ dựa vào Lâm Phục Hổ đầu óc đơn giản kia thì có thể đối phó được với bọn họ sao? Rõ ràng là không thể.
Mà lúc này Sa Phi Ưng cần đó chính là một người không nhận cùng lợi ích như bọn họ nhưng lại có thể chế ngự cân bằng bọn họ, và người này chính là Tô Tín!
Tô Tín trẻ tuổi, thực ra thực lực cậu có đủ, cũng có dã tâm, nhưng cũng không thể áp chế những đại đầu mục khác soán ngôi, những người cũ trong Phi Ưng bang này tuyệt đối sẽ không phục Tô Tín.
Tô Tín có thực lực, chỉ cần cho cậu thời gian trưởng thành, cậu hoàn toàn có thể đối kháng với Đổng Thành Vũ và Trang Lê.
Tô Tín có công với bang phái, cậu trung thành với Phi Ưng bang, bản thân lại không có điều kiện để soán ngôi, vậy thì chỉ có thể phò tá cho Sa bang chủ, đối kháng với Đổng Thành Vũ bọn họ.
Ba câu, ba ý, Sa Phi Ưng hoàn toàn hiểu được cả.
Giữ lại Tô Tín, cậu ta có thể giúp ông chế ngự hai vị đường chủ kia, còn nếu phạt nặng Tô Tín, sẽ chỉ khiến thuộc hạ Tô Tín bất mãn, lòng người trong bang lay động.
Huống hồ giờ Tô Tín và Đổng Thành Vũ đã như nước với lửa, dù sao bọn họ có muốn liên thủ cũng không được nữa.
Thân là bang chủ, Sa Phi Ưng tuyệt đối nhìn được xa hơn những người khác, vì vậy ông quyết định, giữ lại Tô Tín!
- Huynh đệ tương tàn, làm trái bang quy. Những chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua.
Sa Phi Ưng từ từ mở miệng.
Sắc mặt Đổng Thành Vũ để lộ vẻ bất ngờ, Tô Tín làm ra chuyện quá đáng như vậy, dù Lâm Phục Hổ có nói giúp Tô Tín thì bang chủ cũng tuyệt đối sẽ không nhân nhượng.
- Vì vậy ta quyết định, thu hồi lại hết tất cả địa bàn trong tay Hổ lão tam, bang chúng thuộc hạ chỉ giữ lại mười người, số còn lại phân chia cho những đại đầu mục khác.
Tất cả mọi người bỗng trợn tròn mắt.
Chẳng phải cần xử phạt Tô Tín sao? Sao lại đổi thành Hổ Tam Gia rồi? Bang chủ đồng ý với việc ông ta chịu tội thay cho Tô Tín sao?
Đổng Thành Vũ đứng phắt dậy:
- Bang chủ! Tô Tín mới là kẻ giết Hầu Thông!
Sa Phi Ưng liếc nhìn ông ta rồi nói:
- Hổ lão tam là nghĩa phụ, là lão đại của Tô Tín. Ông ta lệnh cho Tô Tín giết Hầu Thông, nếu Tô Tín kháng cự, há chẳng phải là bất trung bất hiếu sao? Nếu đã như vậy, tại sao lại xử phạt Tô Tín? Chẳng phải làm vậy sẽ khiến cho huynh đệ trong bang bất bình sao.
- Lần đại chiến với Thanh Trúc bang, Tô Tín một mình đánh chiếm được Vĩnh Lạc phường, công lao lớn như vậy cũng nên thăng chức lên làm đại đầu mục. Nhân tiện giờ Hầu Thông đã chết, để Tô Tín thay thế vị trí hắn ta luôn.
Thấy Sa Phi Ưng đưa ra quyết định như vậy, tuy trong lòng Đổng Thành Vũ căm phẫn nhưng lại chỉ biết bóp mũi chấp nhận.
Ở Phi Ưng bang tuy trên danh nghĩa, một khi có chuyện lớn thì bang chủ không thể một mình quyết định mà cần thương thảo ý kiến cùng các vị đường chủ, đại đầu mục mới ra quyết định.
Nhưng thực chất chỉ cần một ngày Sa Phi Ưng còn, Phi Ưng bang chỉ cần lời ông nói ra là xong.
Nhưng bang phái một tay ông tạo dựng nên, Sa Phi Ưng có uy thế, dù ba đại đường chủ cộng lại cũng không thể chống chọi lại nổi.
Trong lòng những đại đầu mục khác có chút khó chịu.
Nhớ lại lúc xưa khi bọn họ trẻ bằng tuổi Tô Tín, vẫn còn đang mơ tưởng đến các vị cô nương trong thanh lâu, còn Tô Tín lại đã thành công trở thành một trong những người chủ chốt của Phi Ưng bang.
Hơn nữa với thế lực trong tay Tô Tín, chỉ cần cậu ta trở thành đại đầu mục, thì sẽ trở thành người mạnh nhất trong số các đại đầu mục.
Đổng Thành Vũ phẩy tay rời đi, chẳng nói thêm câu nào, những người khác thấy cảnh này cũng ra về theo.
- Nghĩa phụ, chúng ta về thôi.
Tô Tín đến cạnh Hổ Tam Gia nói nhỏ.
Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Tô Tín hoàn toàn không hề có chút vui mừng nào, Hổ Tam Gia thở dài một hơi, trong lòng không còn chút tâm tư tranh hùng nào với Tô Tín nữa.
Giờ ông cũng đã rõ suy nghĩ của Lý sư gia, đi theo lão đại như Tô Tín, tiền đồ vô lượng.
Còn theo một người đã về già như ông, sẽ chỉ có thể chuẩn bị đi dưỡng lão.
Đợi đến lúc tất cả mọi người đều rời đi, Sa Phi Ưng vẫn còn ngồi trên ghế không nhúc nhích.
Xoa xoa chân mày đầy vết nhăn, Sa Phi Ưng cũng không biết quyết định lần này của mình rốt cuộc có đúng hay không.
Tô Tín có dã tâm, có thực lực, có thủ đoạn, những điều này ông ta đều có thể nhìn ra được, người trẻ tuổi này chắc chắn không dễ đối phó, đến kẻ gian xảo quỷ quyệt như Hổ Tam Gia mà cũng bị cậu nắm trong lòng bàn tay.
Nhưng ba câu của Tô Tín, lại nói lên được tầm quan trọng của cậu đối với Sa Phi Ưng, khiến ông ta không thể không giữ lại cậu để chế ngự cân bằng Đổng Thành Vũ và Trang Lê.
Thực ra nếu có người khác để lựa chọn, Sa Phi Ưng tuyệt đối sẽ không chọn một người có dã tâm rõ rành rành như Tô Tín.
- Ôi, năm xưa đã giết hơi nhiều người rồi.
Sa Phi Ưng xoa xoa huyệt thái dương, giọng nói có chút hối hận.
Lúc Phi Ưng bang vừa gây dựng nên, hơn ba mươi vị đại đầu mục, nhiều người trong số đó còn mạnh hơn, có thiên phú hơn cả ba đường chủ hiện tại như bọn người Đổng Thành Vũ.
Nhưng sau đó chỉ qua một đêm, những người không thể khống chế đều đã bị chết dưới đao của Sa Phi Ưng.
- Cha, cuộc họp của mọi người vẫn chưa xong sao?
Một thanh niên trẻ tuổi đẩy cửa vào, thiếu kiên nhẫn nói.
Người này chỉ khoảng hai mươi tuổi đầu, nhìn vào có thể thấy được dáng vẻ thời còn trẻ của Sa Phi Ưng, cậu ta hiển nhiên là Sa Nguyên Đông con trai duy nhất của Sa Phi Ưng.
Sa Phi Ưng đến tuổi trung niên mới có con, ông kỳ vọng rất cao vào người con trai này của mình, đáng tiếc là nuông chiều quá độ đã khiến Sa Nguyên Đông có tính khí của một công tử bột.
Nguyên nhân lần đại chiến trước giữa Thanh Trúc bang và Phi Ưng bang chính là vì cậu ta và Ngụy Phong của Thanh Trúc bang đua tranh ganh ghét nhau mà tạo nên, chuyện này đã trở thành trò cười cho cả Thường Ninh phủ.
Vì một nữ tử thanh lâu dẫn đến bang chiến, trong mắt những người lớn tuổi các bang phái rõ ràng chuyện này là chuyện không thể hiểu nổi.
- Nguyên Đông, con tìm ta có chuyện gì sao?
Sa Nguyên Đông nói lớn:
- Ở Xương Đức phường con nhìn thấy một con ngựa tốt từ Đông Tấn đến, có bờm sư tử chính tông, giá mười vạn lượng bạc không trả giá, khó khăn lắm con mới đoạt được từ tay bọn người Tam Anh hội.
- Có điều con không mang đủ tiền nên cho người đứng chờ ở đó, cha nhanh lấy cho con mười vạn lượng đi, giờ con đi mua con bờm sư tử đó về.
- Chỉ biết chơi bời lêu lổng! Con cũng lớn tuổi rồi, đợi khi cha chết, Phi Ưng bang này sớm muộn cũng giao cho con, giờ bộ dạng con như vậy, dựa vào cái gì để quản lý Phi Ưng bang? Dựa vào con bờm sư tử của con sao?
Sa Phi Ưng hét lớn, nhất thời dọa cho Sa Nguyên Đông mặt trắng bệch ra.
Tuy hận nỗi rèn sắt không thành thép với Sa Nguyên Đông, nhưng Sa Phi Ưng cũng không nỡ nặng tay dạy dỗ với con trai mình.
Nhìn thấy Sa Nguyên Đông bị dọa thành bộ dạng đó, giọng Sa Phi Ưng liền mềm mỏng lại.
- Nguyên Đông à, cha con đã già rồi, không thể bảo vệ con cả đời được, còn nhìn Ngụy Phong bây giờ đi, chẳng lẽ con muốn sau này cũng giống hắn, trở thành bù nhìn của thuộc hạ sao?
Sa Nguyên Đông coi thường nói:
- Tất nhiên con sẽ không giống với tên phế vật đó.
Sa Phi Ưng hừ lạnh:
- Chỉ nói thôi cũng vô dụng, đợi có cơ hội, cha để con tham gia vào chuyện bang phái, để còn làm quen một chút với mọi chuyện, đương nhiên sẽ tốt hơn nếu con có thể đạt được chút thành tích, nếu không sau này con dựa vào đâu để thống lĩnh thuộc hạ?
Sa Nguyên Đông nói với vẻ hiển nhiên:
- Phi Ưng bang này là của nhà họ Sa gây dựng nên, với uy danh nhà họ Sa chúng ta, ai dám nói một chữ không chứ?
Vẻ mặt Sa Phi Ưng để lộ sự thất vọng, đứa con trai này của ông có hơi ngây thơ, nếu đổi lại là Tô Tín thì chắc chắn sẽ không nói ra lời này.
Dù là thiên hạ Hoàng triều, nếu Hoàng Đế hôn dung, cũng sẽ bị kéo xuống khỏi ngai vàng chứ đừng nói đến một bang phái nhỏ nhoi.
Nghĩ đến Tô Tín, rồi nhìn lại đứa con trai này của mình, trong lòng Sa Phi Ưng nghĩ nếu con mình có được một phần mười sự cơ mưu của Tô Tín thôi, thì ông cũng không cần lo âu như vậy.
- Được rồi, con lui ra trước đi.
Sa Nguyên Đông e dè hỏi:
- Vậy mười vạn lượng bạc thì sao?
Sa Phi Ưng mệt mỏi xua tay:
- Đến chỗ Trang Lê lấy.
Sa Nguyên Đông hớn hở liền quay người chạy ra.
Mà lúc này sau khi Tô Tín trở về Khoái Hoạt Lâm liền cho mọi người lui ra hết.
Khoảnh khắc Sa Phi Ưng tuyên bố Tô Tín trở thành đại đầu mục, thì trong đầu cậu vang lên âm thanh của hệ thống.
- Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến Tư Thế Kiêu Hùng (2), tiến độ hoàn thành đạt 50%, thưởng chỉ định quyền rút thưởng một lần (trên hai sao, dưới ba sao), ký chủ có muốn rút thưởng không?
Tình hình lúc đó khiến Tô Tín quyết đoán chọn không, tuy chỉ mất một giây lát thất thần để vào hệ thống thôi, nhưng cậu cũng không muốn bị người khác phát hiện.
Đợi đến khi trở về Khoái Hoạt Lâm, Tô Tín liền tuyên bố bắt đầu bế quan, vào hệ thống để chuẩn bị tiến hành rút thưởng.
Lần trước trong ba lần rút thưởng trung cấp Tô Tín đã quá thảm hại, lần này nếu còn xui xẻo như vậy thì tuyệt đối không phải do vận may của Tô Tín nữa mà vốn dĩ là do hệ thống cố ý chơi xỏ cậu.
Chương 45 - Hận cực quyền, cừu cực chưởng
Hận cực quyền, cừu cực chưởng
Trong không gian hệ thống trắng xóa, Tô Tín nói:
- Ta muốn tiến hành rút thưởng nhiệm vụ.
Hệ thống nói:
- Quyền một lần quay loại thưởng chỉ định (trên hai sao, dưới ba sao), ký chủ hãy chọn một trong số sáu loại.
Tô Tín không hề do dự mà nói ngay:
- Công pháp.
Vòng quay trên màn hình không ngừng chuyển động, từng cái lướt qua, cuối cùng xuất hiện trước mặt Tô Tín một nam nhân có tướng mạo xấu xí, sắc mặt u ám.
- Chúc mừng ký chủ rút được nhân vật Văn Tuyết Ngạn, kèm theo mười một công pháp như Cừu Cực Chưởng, Hận Cực Quyền, Thế Kiếm, Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao…, nhân vật được đánh giá hai sao rưỡi, công pháp một sao đến ba sao, bởi vì loại rút thưởng này thuộc thưởng đặc biệt của nhiệm vụ nên không thể dùng điểm phản diện để tiến hành rút chỉ định.
Tô Tín suy nghĩ một chút rồi nói lầm bầm:
- Văn Tuyết Ngạn, thì ra là anh ta.
Nhắc đến cái tên Văn Tuyết Ngạn, có lẽ rất nhiều người đều thấy lạ lẫm, nhưng nói đến thiên hạ đệ thất thì chắc chắn mọi người sẽ có ấn tượng.
Đây là một trong những nhân vật phản diện bị người đời oán hận nhất trong “Thuyết anh hùng, thùy thị anh hùng hệ liệt”, đồng thời cũng là nhân vật vô cùng đáng thương.
Nhưng chính vì đáng thương nên sẽ có chỗ đáng hận.
Văn Tuyết Ngạn vốn là con trai Ma Thị người thiếp thứ sáu của quan cao trong triều Văn Trương, mẫu thân hắn xuất thân bần hàn, chịu nhiều tủi nhục, cuối cùng buồn sầu mà chết.
Hắn chịu sự ức hiếp ghẻ lạnh của các huynh đệ tỷ muội cùng cha khác mẹ, cộng thêm tướng mạo hắn xấu xí, trời sinh vẻ mặt u buồn nên càng bị nhiều người khinh ghét.
Nhưng cuối cùng hắn lại mất trí muốn làm ô uế người muội muội cùng cha khác mẹ của mình nên bị đuổi ra khỏi nhà, sau này khổ luyện võ công trở thành một đệ nhất cao thủ bên cạnh gian tướng Thái Kinh.
Tuy Văn Tuyết Ngạn có danh hiệu thiên hạ đệ thất, nhưng thực lực của hắn lại chẳng lọt vào được vị trí thứ bảy mươi bảy, được gọi là “thiên hạ đệ thất” chỉ là vì người ta không tài nào biết được thực lực thật sự của hắn mà thôi.
Chuyện khiến thực lực Văn Tuyết Ngạn tăng mạnh đó là hắn bái Nguyên Thập Tam Hạn làm sư phụ, đồng thời trở thành đệ tử được Nguyên Thập Tam Hạn yêu quý nhất, truyền cho không ít võ công trong Tự Tại môn.
Tô Tín hơi đau đầu khi nhìn diễn giải trên màn hình lớn.
Thực ra nhân vật thiên hạ đệ thất này cũng không đến nỗi nào, hắn còn có rất nhiều võ công bí truyền của Nguyên Thập Tam Hạn ở Tự Tại môn
Nhưng trước đó hắn có học qua những loại võ công tầm thường như Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao…, cộng thêm việc hệ thống không cho phép chỉ định rút thưởng nữa nên cơ hội cậu rút phải thứ võ công rác rưởi là rất cao.
- Phải rồi, vì sao nhân vật thiên hạ đệ thất được đánh giá hai sao rưỡi, nhưng công pháp của hắn lại đến tận ba sao?
Bây giờ Tô Tín mới chú ý đến điểm này, võ kỹ kèm theo nhân vật lại cao hơn cả cấp sao của nhân vật đó.
Hệ thống nói:
- Cấp sao đánh giá nhân vật là dựa vào thực lực của bản thân để quyết định, còn cấp công pháp kèm theo nhân vật là dựa vào mức độ học hoàn chỉnh nó của nhận vật để quyết định.
- Tôi từng nói với ký chủ rằng, ví dụ cấp của bản gốc “Cửu Âm Chân Kinh” được đánh giá là bốn sao, nếu ký chủ rút được Âu Dương Phong, thì chỉ có được “Cửu Âm Chân Kinh bản nghịch luyện” mà thôi, cấp của nó sẽ là ba sao, còn cấp nhân vật Âu Dương Phong được đánh giá là ba sao rưỡi.
- Nếu ký chủ rút được Dương Khang, tức sẽ được tàn quyển Cửu Âm Bạch Cốt Trảo trong “Cửu Âm Chân Kinh”, cấp của nó là hai sao, còn cấp nhân vật Dương Khang lại chỉ có một sao.
- Thiên hạ đệ thất cũng như kiểu của Dương Khang, “Thế Kiếm” được dung hợp tất cả võ công trên người mà hắn có được đánh giá ba sao.
- Hắn học lén được một phần Thương Tâm Tiễn Quyết của Nguyên Thập Tam Hạn, tuy chỉ có một phần, nhưng cấp đánh giá lại được ba sao.
- Vậy thì trực tiếp bắt đầu rút công pháp đi.
Công pháp mà thiên hạ đệ thất có được thật sự quá nhiều, nếu may mắn có thể rút được Thương Tâm Tiễn Quyết tàn quyển vậy thì coi như hời rồi.
Tô Tín lộ nụ cười khổ, vốn cho rằng lần thưởng này sẽ là một phúc lợi, nhưng cuối cùng lại vẫn phải nhờ trông chờ vào vận may.
Vòng sáng lắc lư ở ô công pháp mười một rồi chầm chậm dừng lại.
- Chúc mừng ký chủ thành công rút được bộ Hận Cực Quyền, Cừu Cực Chưởng, vì thuộc tính hai loại võ kỹ này tương đồng nhau, nên đánh giá cấp đều là hai sao rưỡi.
- Tuy không được Thương Tâm Tiễn Quyết tàn quyển nhưng vậy cũng tốt rồi.
Có thể nhận được Hận Cực Quyền và Cừu Cực Chưởng coi như cũng không tệ, hai công pháp này đều là tuyệt kỹ Nguyên Thập Tam Hạn tự sáng tạo ra, được ông dạy cho thiên hạ đệ thất, uy lực lớn vô cùng.
Quan trọng nhất là hai võ kỹ này bù lấp vào những chỗ còn thiếu sót về phần biến hóa của võ công Tô Tín.
Đại Tu Di Kiếm Pháp thiên về phòng thủ, không phù hợp lắm với phong cách của Tô Tín, tuy Tô Tín luyện Đại Tu Di Kiếm Pháp lên đến độ thuần thục rất cao, nhưng càng dùng càng không hợp.
Còn khoái kiếm Kinh Vô Mệnh thích hợp dùng một chiêu đoạt mạng, kiếm xuất khỏi vỏ nếu không đâm trúng đối thủ thì sau đó kiếm sẽ yếu đi mấy phần.
Khoái kiếm quỷ dị tàn độc này, nếu dùng để làm chiêu bài nước cuối sẽ thích hợp hơn nhiều.
Sau khi rời khỏi hệ thống, Tô Tín ra ngoài tìm Hoàng Bính Thành.
Hoàng Bính Thành nhìn Tô Tín với vẻ ngạc nhiên, chẳng phải lão đại bế quan sao? Sao chưa bao lâu đã ra rồi?
- Lão Hoàng, Lý sư gia giao cho ngươi sắp xếp, tiền lương mỗi tháng giống với các ngươi. Nhưng có một chuyện ngươi cần ghi nhớ đó là ngươi có thể sai ông ta làm việc, nhưng không được để ông ta nắm quyền.
Lý sư gia tuy đã cậy nhờ Tô Tín, nhưng ông ta vốn là người từng phản bội chủ nhân.
Loại người này tuy Tô Tín dùng nhưng lại không trọng dụng.
Hôm nay ngươi có thể vì lợi ích mà phản bội Hổ tam gia, sao có thể biết mai kia ngươi có vì lợi ích mà phản bội ta không chứ?
Hoàng Bính Thành gật đầu, thật ra dù Tô Tín không nói thì hắn chắc chắn cũng không coi trọng Lý sư gia.
Vừa về cậy nhờ lão đại đã giành công với ta, muốn đùa gì chứ.
Sau khi căn dặn xong Hoàng Bính Thành, Tô Tín liền rời khỏi Khoái Hoạt Lâm trở về tiểu viện của mình.
Từ khi tiến công Vĩnh Lạc phường đến nay cậu chưa từng được nghỉ ngơi đàng hoàng, giờ cũng nên nghỉ ngơi được rồi.
Sau khi trở về nhà, Hinh Nhi đang nhăn nhó mặt mày ngồi trong phòng nghe một thầy dạy học, nhìn thấy Tô Tín trở về cô bé liền lao ngay vào lòng cậu, khuôn mặt đáng thương nói:
- Ca ca, hôm nay muội không học có được không? Mấy ngày rồi muội không được gặp huynh, hay là huynh dạy muội luyện kiếm đi.
Những ngày Tô Tín công đánh Thanh Trúc bang, Hinh Nhi đều bị ép ngồi nghe những bài giảng khô khốc với thầy, còn phải viết đến mấy trăm chữ, sớm đã chịu hết nổi.
Giờ vừa nhìn thấy Tô Tín trở về, cô bé liền nhảy bổ vào kể khổ.
Thầy dạy học nhìn thấy Tô Tín liền lo lắng nói:
- Tô lão đại, Hinh Nhi tiểu thư tư chất thông minh, chỉ là có chút hiếu động, nếu không nắm cơ hội học chữ, đợi đến khi lớn tuổi hơn một chút e là càng học không vào nữa.
Tô Tín là lão đại của bang, còn hắn ta chỉ là một tú tài thi rớt, thường ngày dựa vào việc dạy học, viết thư hộ để sống qua ngày, hắn không dám đắc tội với Tô Tín, chỉ sợ Tô Tín cho rằng hắn cố ý nghiêm khắc với Hinh Nhi.
- Được rồi tiên sinh, ta biết những điều này, nhưng học cũng cần kết hợp nghỉ giải lao, hôm nay coi như Hinh Nhi nghỉ phép một hôm đi.
- Ca ca huynh thật tốt!
Hinh Nhi liền kích động nhảy cẫng lên ôm lấy Tô Tín.
- Vậy lão phu cáo từ.
Thầy dạy học ở cùng nhân vật uy danh hiển hách như Tô Tín nhìn có vẻ rất chênh lệch.
- Được rồi, không nũng nịu nữa, chỉ cho phép muội chơi hôm nay thôi, ngày mai vẫn phải tiếp tục học chữ.
Tô Tín dạy dỗ nói.
- Muội biết rồi.
Hinh Nhi vừa rồi còn đang ngẩng đầu giờ bỗng cúi gằm mặt xuống.
Sau khi bảo Hinh Nhi đi chơi xong, Tô Tín liền trở về phòng chuẩn bị ngủ.
Đấu trí với lão hồ ly Sa Phi Ưng thực sự rất hao tâm tổn trí.
Ngày hôm sau Tô Tín tỉnh dậy với tinh thần thoải mái, cậu không định đi đến Khoái Hoạt Lâm, mà đi thẳng đến Vĩnh Lạc phường.
Khoái Hoạt Lâm đã ổn định còn Vĩnh Lạc phường lại là địa bàn mới bị đánh chiếm về, phần lớn thuộc hạ của Tô Tín đều tập trung ở Vĩnh Lạc phường, cậu cũng cần đi đến đó trấn giữ.
Những bang chúng gặp Tô Tín trên đường đều lần lượt hành lễ, trong mắt để lộ vẻ sùng bái.
Cũng không trách bọn họ được, mệnh lệnh của bang hôm qua đã truyền xuống, bổ nhiệm Tô Tín làm đại đầu mục Phi Ưng bang.
Cần biết rằng Tô Tín hiện giờ chỉ mới mười bảy tuổi mà thôi, một đại đầu mục mười bảy tuổi, độ tuổi này cũng có chút cường điệu hóa.
Dù là con trai của bang chủ Sa Phi Ưng thì cũng mới trạc tuổi Tô Tín, nhưng cậu lại được trực tiếp phong làm đại đầu mục nên cũng khó tránh khỏi việc bị người trong bang chỉ trích.
Nhưng việc Tô Tín lên làm đại đầu mục không ai có thể nói gì được, đây chính là công lao mà cậu đã dùng thực lực để đổi lấy!
Ở cổng đường viện của Vĩnh Lạc phường, nhìn thấy Tô Tín đến, Hoàng Bính Thành vội đến nghênh đón:
- Lão đại, sao người không nghỉ ngơi vài ngày? Ở đây giao cho thuộc hạ là được rồi.
Hoàng Bính Thành mang vẻ nịnh bợ nói, tuy có chút hoài nghi về sự tâng bốc này nhưng đây là tính cách của hắn.
- Giao cho ngươi đương nhiên ta yên tâm, nhưng con đường võ đạo không tiến lên sẽ bị thụt lùi, đặc biệt là giai đoạn hậu thiên luyện thể, càng cần ngày đêm rèn luyện cơ thể, không chỉ ta cần tu luyện mà huynh đệ thuộc hạ cũng không được dừng lại. Diễn võ đường ở đường viện Vĩnh Lạc phường đã sửa xong chưa?
Thì ra lúc Thanh Trúc bang ở Vĩnh Lạc phường, chẳng cần diễn võ đường gì cả, hậu viện của đường viện đều được dùng để cất giữ tạp vật.
Lúc Tô Tín nhận đường viện thì đã sai Hoàng Bính Thành cho người dọn dẹp hậu viện này để làm thành diễn võ đường.
- Đã sai người làm xong từ trước rồi, diện tích hơi nhỏ, đang chuẩn bị mở rộng ra thêm một chút, nếu không sẽ không đủ chỗ cho hơn nghìn huynh đệ.
Tô Tín gật đầu hỏi:
- Những bang chúng mới gia nhập có làm trái quy tắc không?
Hoàng Bính Thành có chút ái ngại nói:
- Đúng là có một số, nhưng đều đã bị Lý Hoại dẫn người đi bắt về phạt nặng rồi.
- Đám thuộc hạ của Lý Hoại ra tay cũng nặng lắm, nhưng mà thuộc hạ nghĩ bọn chúng cả đời cũng sẽ không dám tái phạm lần nữa đâu, những thương nhân kia cũng đã biết lão đại người không phải là chỉ nói cho có.
Vốn dĩ những thương nhân ở Vĩnh Lạc phường vẫn bất bình với quy tắc thay đổi mức tiền thuế đồng thời tăng tiền thuế tháng lên thành năm mươi lượng của Tô Tín, nhưng giờ nhìn thấy Tô Tín phạt nặng những thuộc hạ thì bọn họ chẳng còn nói gì nữa.
Lúc trước khi Thanh Trúc bang còn ở đây, tuy tiền thuế thu ít hơn nhưng những bang chúng cấp thấp lại thường đến cản trở chuyện làm ăn của các cửa hiệu.
Đúng như câu Diêm Vương còn dễ, tiểu quỷ khó chơi, tuy chỉ bỏ ra vài lượng bạc cho đám bọn họ là đủ, nhưng mỗi tháng bọn chúng đến tận vài lần, số tiền bị chúng bòn rút không hề ít hơn tiền thuế, hơn nữa còn cản trở chuyện làm ăn của bọn họ.
Giờ thuộc hạ của Tô Tín tuân thủ quy tắc, có Lý Hoại dẫn người đi giám sát, trừ khi không muốn lăn lộn dưới trướng Tô Tín nữa, nếu không có ai dám tái phạm chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận